Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 912: Không thể dùng từ sức mạnh để hình dùng hắn
Nhị Tiểu
04/03/2024
Sở Trường Sinh nói.
“Cha, may mắn hôm nay Diệp Phàm đến kịp, nếu không ngài sẽ không còn nhìn thấy được con và cháu gái bảo bối của ngài.”
Sở Hám Thiên khen ngợi Diệp Phàm.
Sau đó Sở Cửu Ca kể lại chuyện vừa xảy ra một lần.
Sau đó Sở Trường Sinh nhìn Diệp Phàm nói: “Không ngờ tuổi còn trẻ mà thực lực lại mạnh như vậy, quả nhiên là con trai Diệp Thiên Long, kế thừa thiên phú của cha cậu.”
“Cậu ta vẫn còn kém nhiều so với Diệp Thiên Long năm đó.”
Sở Phù Đồ nói.
Đột nhiên Diệp Phàm lên tiếng: “Lão gia tử, chú, năm đó cha cháu rất mạnh sao?”
“Không thể dùng từ sức mạnh để hình dùng hắn.”
Sở Trường Sinh nghiêm mặt nói.
Diệp Phàm nghe vậy thì giật mình.
Hắn không ngờ tộc trưởng Sở tộc sẽ hình dùng cha hẳn như vậy. Rốt cuộc cha hắn mạnh đến mức nào?
“Cha cậu là một yêu nghiệt, nếu không vì chuyện năm đó, sợ rằng thiên hạ này sế bị bao phủ dưới bóng ma của hắn.”
Sở Phù Đồ nói.
“Năm đó đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Phàm tò mò hỏi. “Chuyện này rất phức tạp, sau này sế nói với cậu sau.” Sở Phù Đồ vẫn chưa nhiều lời.
Sở Trường Sinh đi vào phòng tu luyện lấy ra một cái hộp từ cơ quan bí mật, đi đến trước mặt Diệp Phàm, mở ra, bên trong có một quả phiếm ánh sáng.
“Đây coi như là phần thưởng vì hôm nay cậu đã đến Sở tộc cứu tôi và cháu gái tôi, đương nhiên cũng là quà gặp mặt cháu rể của tôi.”
Sở Trường Sinh nói, mở hộp ra, một hơi thở năng lượng nồng đậm ập vào. trước mặt.
Một quả phiếm vầng sáng đang nằm trong hộp, tràn ngập năng lượng thuần tịnh.
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn viên quả này. “Đây là linh quả ngàn năm khó gặp.” Sở Trường Sinh nói.
“Cha, con muốn linh quả này lâu rồi mà người không cho con, nhưng người vừa mới nhìn thấy Diệp Phàm đã đưa cho hắn, người cũng quá bất công rồi?”
Sở Hám Thiên hâm mộ nói.
“Con dùng chỉ lãng phí.” Sở Trường Sinh dõi lại làm Sở Hám Thiên không trả lời được.
“Lão gia tử, món quà này quá quý, cháu không thể nhận được.” Diệp Phàm vội vàng nói.
Lúc trước ở núi Cửu Long hẳn đã từng nhìn thấy linh quả, bởi vậy biết linh quả trân quý và hiếm đến mức nào.
Một viên linh quả như vậy đủ để một người bình thường trở thành cao thủ đứng đầu trong nháy mắt.
Nếu cao thủ võ đạo dùng linh quả có thể tẩy gân phạt tủy, cơ thể lột xác, cải thiện thể chất, hiểu được lực, thực lực cũng tăng vọt.
Tóm lại đối với cao thủ võ đạo, linh quả là một tiên đan.
Nhưng do hiện giờ hoàn cảnh của thế giới càng thêm ác liệt, không thích hợp để linh quả sinh tồn nên linh quả đã tuyệt tích.
Bởi vậy nên linh quả là một báu vật vô giá, cực kỳ trân quý.
“Lão phu cho thì phải thu.”
Sở Trường Sinh quát.
“Ông nội cho thì anh nhận lấy đi.”
Sở Cửu Ca nói.
“Cảm ơn lão gia tử.”
Diệp Phàm nhận hộp nói lời cảm ơn.
“Gọi ông nội.”
Sở Trường Sinh không vui nói.
“Cha, may mắn hôm nay Diệp Phàm đến kịp, nếu không ngài sẽ không còn nhìn thấy được con và cháu gái bảo bối của ngài.”
Sở Hám Thiên khen ngợi Diệp Phàm.
Sau đó Sở Cửu Ca kể lại chuyện vừa xảy ra một lần.
Sau đó Sở Trường Sinh nhìn Diệp Phàm nói: “Không ngờ tuổi còn trẻ mà thực lực lại mạnh như vậy, quả nhiên là con trai Diệp Thiên Long, kế thừa thiên phú của cha cậu.”
“Cậu ta vẫn còn kém nhiều so với Diệp Thiên Long năm đó.”
Sở Phù Đồ nói.
Đột nhiên Diệp Phàm lên tiếng: “Lão gia tử, chú, năm đó cha cháu rất mạnh sao?”
“Không thể dùng từ sức mạnh để hình dùng hắn.”
Sở Trường Sinh nghiêm mặt nói.
Diệp Phàm nghe vậy thì giật mình.
Hắn không ngờ tộc trưởng Sở tộc sẽ hình dùng cha hẳn như vậy. Rốt cuộc cha hắn mạnh đến mức nào?
“Cha cậu là một yêu nghiệt, nếu không vì chuyện năm đó, sợ rằng thiên hạ này sế bị bao phủ dưới bóng ma của hắn.”
Sở Phù Đồ nói.
“Năm đó đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Phàm tò mò hỏi. “Chuyện này rất phức tạp, sau này sế nói với cậu sau.” Sở Phù Đồ vẫn chưa nhiều lời.
Sở Trường Sinh đi vào phòng tu luyện lấy ra một cái hộp từ cơ quan bí mật, đi đến trước mặt Diệp Phàm, mở ra, bên trong có một quả phiếm ánh sáng.
“Đây coi như là phần thưởng vì hôm nay cậu đã đến Sở tộc cứu tôi và cháu gái tôi, đương nhiên cũng là quà gặp mặt cháu rể của tôi.”
Sở Trường Sinh nói, mở hộp ra, một hơi thở năng lượng nồng đậm ập vào. trước mặt.
Một quả phiếm vầng sáng đang nằm trong hộp, tràn ngập năng lượng thuần tịnh.
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn viên quả này. “Đây là linh quả ngàn năm khó gặp.” Sở Trường Sinh nói.
“Cha, con muốn linh quả này lâu rồi mà người không cho con, nhưng người vừa mới nhìn thấy Diệp Phàm đã đưa cho hắn, người cũng quá bất công rồi?”
Sở Hám Thiên hâm mộ nói.
“Con dùng chỉ lãng phí.” Sở Trường Sinh dõi lại làm Sở Hám Thiên không trả lời được.
“Lão gia tử, món quà này quá quý, cháu không thể nhận được.” Diệp Phàm vội vàng nói.
Lúc trước ở núi Cửu Long hẳn đã từng nhìn thấy linh quả, bởi vậy biết linh quả trân quý và hiếm đến mức nào.
Một viên linh quả như vậy đủ để một người bình thường trở thành cao thủ đứng đầu trong nháy mắt.
Nếu cao thủ võ đạo dùng linh quả có thể tẩy gân phạt tủy, cơ thể lột xác, cải thiện thể chất, hiểu được lực, thực lực cũng tăng vọt.
Tóm lại đối với cao thủ võ đạo, linh quả là một tiên đan.
Nhưng do hiện giờ hoàn cảnh của thế giới càng thêm ác liệt, không thích hợp để linh quả sinh tồn nên linh quả đã tuyệt tích.
Bởi vậy nên linh quả là một báu vật vô giá, cực kỳ trân quý.
“Lão phu cho thì phải thu.”
Sở Trường Sinh quát.
“Ông nội cho thì anh nhận lấy đi.”
Sở Cửu Ca nói.
“Cảm ơn lão gia tử.”
Diệp Phàm nhận hộp nói lời cảm ơn.
“Gọi ông nội.”
Sở Trường Sinh không vui nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.