Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 387: Tôi có cách riêng của mình
Nhị Tiểu
17/02/2024
"Cậu cẩn thận một chút, mặc dù thực lực của cậu rất mạnh, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, thế giới này rất lớn, có vô số cường giả"
"Sau này nếu có bất kỳ vấn đề gì, cậu có thể trực tiếp liên hệ với tôi!"
Long Chiến Thiên nhìn Diệp Phàm nhắc nhở, ánh mắt quét về phía đám người Hoàng Bộ Thương: "Các người mau chóng dẫn quân Thiên Sách về căn cứ, để chuẩn bị cho trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn sắp. tới đi."
"Lần này Nội Các cùng nhau đưa ra thông báo, nếu như quân Thiên Sách của các người không thể giành được thắng lợi hoàn toàn ở trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn lần này, thì sẽ bị hủy bỏ phiên hiệu và quân chất"
"Cái gì? Thăng lợi hoàn toàn?"
"Đây là cái thể loại quy tắc nhảm nhí gì vậy? Tại sao quân Thiên Sách của chúng tôi không giành được thẳng lợi hoàn toàn thì phải hủy bỏ phiên hiệu và quân chế?"
Sắc mặt Đồ Phu thay đổi, bất mãn nói.
Các vài vị quân đoàn trưởng khác đều cau mày, vẻ mặt nặng nề.
Trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn là cuộc thi đấu long trọng nhất giữa các quân đoàn lớn của Long Quốc, được chia thành mấy chục hạng mục khác nhau.
Nếu như quân Thiên Sách ở thời kỳ đỉnh cao thì việc giành được thẳng lợi trọn vẹn không phải chuyện to tát gì, nhưng hiện tại quân Thiên Sách đã không còn hùng mạnh như xưa nữa, các tài năng trẻ là cực kỳ hiếm, nếu muốn giành được vị trí đầu tiên trong tất cả các hạng mục của cuộc thi, là chuyện không thể được!
“Việc các người làm lần này đã khiến cho đám lão già trong Nội Các và quan viên trong triều bất mãn với các người, nhưng vì có tôi tồn tại nên bọn họ không thể trực tiếp ra tay với các người, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp này để đối phó các người!"
Long Chiến Thiên nói.
"Đúng là đê tiện hèn hại"
Đoạn Đao không vui nói.
"Không phải chỉ là thắng lợi hoàn toàn ở trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn thôi sao, có gì phải sợi"
"Trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn lần này, quân Thiên Sách sẽ cho tất cả mọi người biết cái gì gọi là vương giả trở về!"
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
"Vậy tôi sẽ chờ xeml"
Long Chiến Thiên liếc nhìn Diệp Phàm, rồi dẫn theo. đám người Hắc Uyên rời đi.
"Thiếu quân chủ, nếu muốn chiến thắng hoàn toàn trong trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn, với thực lực hiện tại của quân Thiên Sách thì khó có thể làm được!"
Mộ Bạch nói với Diệp Phàm.
“Cuộc tranh tài võ thuật trong quân đoàn phải thi cái gì”
Diệp Phàm nói.
"Trận tranh tài võ thuật quân đoàn chia làm thi đấu cá nhân, thi đấu tổ đội và thi đấu tổng hợp!"
"Tuy nhiên, tranh tài võ thuật quân đoàn có một quy tắc, đó là người tham gia phải là binh lính dưới ba mươi tuổi, trên ba mươi tuổi thì không thể tham gia!"
"Trong quân Thiên Sách hiện nay, thực lực của binh lính dưới ba mươi tuổi đơn giản là không thể cạnh tranh với quân đoàn khác."
“kể từ khi quân chủ biến mất, quân Thiên Sách đã bị các bên đàn áp, rất khó chiêu mộ được những người trẻ tài năng, hơn nữa, phía trên đã cắt giảm rất nhiều tài nguyên của quân Thiên Sách, kết quả là hiện nay quân 'Thiên Sách đã bị suy yếu, trong thế hệ trẻ, thực lực. mạnh nhất cũng chưa vượt qua Nhân Cảnh thất trọng.”
"Mà trong các quân đoàn khác cũng có rất nhiều binh lính thiên tài như Nhân Cảnh cửu trọng, nửa bước Huyền Cảnh, thậm chí là cấp Huyền Cảnh."
"Ngay cả các quân đoàn lớn hàng đầu cũng đã đào. tạo ra những chiến binh tài năng vượt qua cấp độ Huyền Cảnh, quân Thiên Sách của chúng ta căn bản không thể cạnh tranh với họi"
Mộ Bạch trịnh trọng nói.
"Thì ra là vậy!"
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, nói: "Không sao, không phải chỉ là thực lực không đủ thôi sao? Thực lực không đủ, vậy chúng ta có thể tăng lên thực lực!"
"Nhưng không tới nửa tháng nữa trận tranh tài võ thuật quân đoàn sẽ diễn ra, hiện tại làm sao có thể tăng lên thực lực?" Đoạn Thiên Bằng nghỉ hoặc nói.
"Tôi có cách riêng của mình!"
Diệp Phàm tự tin nói.
Trong căn lầu nơi quân Thiên Lang đóng quân,
Quan tài của Chu Thiên Lâm, quân chủ của quân Thiên Lang được đặt ở đây!
Một ông lão râu tóc bạc phơ đứng ở đây, vẻ mặt u ám.
Ông ta là quân chủ tiền nhiệm của quân Thiên Lang và là cha của Chu Thiên Lâm, Chu Khiếu, ông ta giữ cấp bậc tướng quân sáu sao, nhưng đã nghỉ hưu!
Lúc này Long Chiến Thiên đi vào, đầu tiên là tế bái Chu Thiên Lâm, sau đó lại nói với Chu Khiếu: "Chu lão †ướng quân, xin ngài bảo trọng thân thể!"
"Long Soái, con trai của tôi bị người đột nhập vào. căn cứ giết hại, chuyện này chiến bộ của các người định xử lý như thế nào?"
Chu Khiếu nhìn chằm chằm Long Chiến Thiên hỏi.
"Tôi đã điều tra rõ ràng chuyện này, chính vì ân oán cá nhân mà Chu quân chủ đã ra tay chống lại chỉ huy Long Hồn, một vị tướng ba sao trong chiến bộ của tôi, nên vị chỉ huy Long Hồn mới đột nhập vào quân Thiên Lang và giết chết ông ta."
"Chuyện này song phương đều phải chịu trách nhiệm, tôi đã ra lệnh phong cho quân Thiên Lang danh hiệu vinh dự anh hùng hy sinh!"
Long Chiến Thiên nói.
“Còn bên kia thì sao?”
Chu Khiếu thờ ơ nói.
"Đối phương vừa mới lập được công lớn, tôi không tiện khiển trách, nên đã cho hắn một sự trừng phạt, hy vọng Chu lão tướng quân có thể thông cảm!"
Long Chiến Thiên bình tĩnh nói. "Cho nên Long Soái muốn bao che cho hung thủ!" Chu Khiếu lạnh lùng nói.
"Chu lão tướng quân, ông quá lo lắng rồi, tôi đã nói chuyện này hai bên đều có trách nhiệm, không có việc bao che, hơn nữa, trước đó quân đoàn trưởng thân cận của Chu quân chủ đã cấu kết với người Anh bí mật khai thác quặng hiếm ở Tây Nam.”
"Việc này có ảnh hưởng rất lớn, nếu tiếp tục điều tra sâu hơn, e rằng sẽ không tốt cho danh tiếng của Chu quân chủ!"
Long Chiến Thiên nhìn Chu Khiếu, nói từng câu, câu cuối cùng của ông ta rõ ràng là đang cảnh cáo Chu Khiếu!
“Nếu Long Soái đã nói như vậy, một ông già như tôi còn có thể nói gì được!”
Chu Khiếu lạnh lùng nói. "Tôi rất tiếc vì sự mất mát của ông!"
"Ngày mai tôi sẽ cử người đến đảm nhận vị trí quân chủ của quân Thiên Lang!"
Long Chiến Thiên nói một câu rồi rời khỏi đây.
Bùm!
Long Chiến Thiên vừa rời đi, trên người Chu Khiếu liền bộc phát ra một luồng sát khí đáng sợ.
"Long Chiến Thiên khinh người quá đáng!" Vẻ mặt Chu Khiếu dữ tợn hét lên.
"Hắc Lang!" Chu Khiếu hét lớn.
"Chủ nhân!"
Một giây tiếp theo, một bóng người mặc đồ đen quỳ trước mặt Chu Khiếu, kêu lên.
"Lập tức liên lạc với chiến bộ của Lang Quốc, nói cho bọn họ tôi có một cuộc giao dịch muốn thương lượng với bọn họi"
Chu Khiếu lạnh lùng hét lên, trong mắt mang theo. sát ý lạnh lùng.
"Vâng!" Bóng người áo đen gật đầu rồi biến mất.
"Thiên Lâm, con yên tâm, cha sẽ không để con và Xuyên Nhi chết vô ích!"
"Tên Diệp Phàm kia, cha nhất định phải làm cậu ta sống không bằng chết!"
Chu Khiếu nhìn bài vị của Chu Thiên Lâm, toát ra sát ý vô tận!
Mà ở Bách Hoa Lâu của Thục Châu, "Cô chủ, cô có một lá thư!" Hoa Hồng Đỏ cầm một lá thư đưa cho Cơ Như Yên.
Khi Cơ Như Yên mở thư ra đọc, sắc mặt cô ấy thay đổi, trở nên rất khó coi.
"Sau này nếu có bất kỳ vấn đề gì, cậu có thể trực tiếp liên hệ với tôi!"
Long Chiến Thiên nhìn Diệp Phàm nhắc nhở, ánh mắt quét về phía đám người Hoàng Bộ Thương: "Các người mau chóng dẫn quân Thiên Sách về căn cứ, để chuẩn bị cho trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn sắp. tới đi."
"Lần này Nội Các cùng nhau đưa ra thông báo, nếu như quân Thiên Sách của các người không thể giành được thắng lợi hoàn toàn ở trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn lần này, thì sẽ bị hủy bỏ phiên hiệu và quân chất"
"Cái gì? Thăng lợi hoàn toàn?"
"Đây là cái thể loại quy tắc nhảm nhí gì vậy? Tại sao quân Thiên Sách của chúng tôi không giành được thẳng lợi hoàn toàn thì phải hủy bỏ phiên hiệu và quân chế?"
Sắc mặt Đồ Phu thay đổi, bất mãn nói.
Các vài vị quân đoàn trưởng khác đều cau mày, vẻ mặt nặng nề.
Trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn là cuộc thi đấu long trọng nhất giữa các quân đoàn lớn của Long Quốc, được chia thành mấy chục hạng mục khác nhau.
Nếu như quân Thiên Sách ở thời kỳ đỉnh cao thì việc giành được thẳng lợi trọn vẹn không phải chuyện to tát gì, nhưng hiện tại quân Thiên Sách đã không còn hùng mạnh như xưa nữa, các tài năng trẻ là cực kỳ hiếm, nếu muốn giành được vị trí đầu tiên trong tất cả các hạng mục của cuộc thi, là chuyện không thể được!
“Việc các người làm lần này đã khiến cho đám lão già trong Nội Các và quan viên trong triều bất mãn với các người, nhưng vì có tôi tồn tại nên bọn họ không thể trực tiếp ra tay với các người, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp này để đối phó các người!"
Long Chiến Thiên nói.
"Đúng là đê tiện hèn hại"
Đoạn Đao không vui nói.
"Không phải chỉ là thắng lợi hoàn toàn ở trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn thôi sao, có gì phải sợi"
"Trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn lần này, quân Thiên Sách sẽ cho tất cả mọi người biết cái gì gọi là vương giả trở về!"
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
"Vậy tôi sẽ chờ xeml"
Long Chiến Thiên liếc nhìn Diệp Phàm, rồi dẫn theo. đám người Hắc Uyên rời đi.
"Thiếu quân chủ, nếu muốn chiến thắng hoàn toàn trong trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn, với thực lực hiện tại của quân Thiên Sách thì khó có thể làm được!"
Mộ Bạch nói với Diệp Phàm.
“Cuộc tranh tài võ thuật trong quân đoàn phải thi cái gì”
Diệp Phàm nói.
"Trận tranh tài võ thuật quân đoàn chia làm thi đấu cá nhân, thi đấu tổ đội và thi đấu tổng hợp!"
"Tuy nhiên, tranh tài võ thuật quân đoàn có một quy tắc, đó là người tham gia phải là binh lính dưới ba mươi tuổi, trên ba mươi tuổi thì không thể tham gia!"
"Trong quân Thiên Sách hiện nay, thực lực của binh lính dưới ba mươi tuổi đơn giản là không thể cạnh tranh với quân đoàn khác."
“kể từ khi quân chủ biến mất, quân Thiên Sách đã bị các bên đàn áp, rất khó chiêu mộ được những người trẻ tài năng, hơn nữa, phía trên đã cắt giảm rất nhiều tài nguyên của quân Thiên Sách, kết quả là hiện nay quân 'Thiên Sách đã bị suy yếu, trong thế hệ trẻ, thực lực. mạnh nhất cũng chưa vượt qua Nhân Cảnh thất trọng.”
"Mà trong các quân đoàn khác cũng có rất nhiều binh lính thiên tài như Nhân Cảnh cửu trọng, nửa bước Huyền Cảnh, thậm chí là cấp Huyền Cảnh."
"Ngay cả các quân đoàn lớn hàng đầu cũng đã đào. tạo ra những chiến binh tài năng vượt qua cấp độ Huyền Cảnh, quân Thiên Sách của chúng ta căn bản không thể cạnh tranh với họi"
Mộ Bạch trịnh trọng nói.
"Thì ra là vậy!"
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, nói: "Không sao, không phải chỉ là thực lực không đủ thôi sao? Thực lực không đủ, vậy chúng ta có thể tăng lên thực lực!"
"Nhưng không tới nửa tháng nữa trận tranh tài võ thuật quân đoàn sẽ diễn ra, hiện tại làm sao có thể tăng lên thực lực?" Đoạn Thiên Bằng nghỉ hoặc nói.
"Tôi có cách riêng của mình!"
Diệp Phàm tự tin nói.
Trong căn lầu nơi quân Thiên Lang đóng quân,
Quan tài của Chu Thiên Lâm, quân chủ của quân Thiên Lang được đặt ở đây!
Một ông lão râu tóc bạc phơ đứng ở đây, vẻ mặt u ám.
Ông ta là quân chủ tiền nhiệm của quân Thiên Lang và là cha của Chu Thiên Lâm, Chu Khiếu, ông ta giữ cấp bậc tướng quân sáu sao, nhưng đã nghỉ hưu!
Lúc này Long Chiến Thiên đi vào, đầu tiên là tế bái Chu Thiên Lâm, sau đó lại nói với Chu Khiếu: "Chu lão †ướng quân, xin ngài bảo trọng thân thể!"
"Long Soái, con trai của tôi bị người đột nhập vào. căn cứ giết hại, chuyện này chiến bộ của các người định xử lý như thế nào?"
Chu Khiếu nhìn chằm chằm Long Chiến Thiên hỏi.
"Tôi đã điều tra rõ ràng chuyện này, chính vì ân oán cá nhân mà Chu quân chủ đã ra tay chống lại chỉ huy Long Hồn, một vị tướng ba sao trong chiến bộ của tôi, nên vị chỉ huy Long Hồn mới đột nhập vào quân Thiên Lang và giết chết ông ta."
"Chuyện này song phương đều phải chịu trách nhiệm, tôi đã ra lệnh phong cho quân Thiên Lang danh hiệu vinh dự anh hùng hy sinh!"
Long Chiến Thiên nói.
“Còn bên kia thì sao?”
Chu Khiếu thờ ơ nói.
"Đối phương vừa mới lập được công lớn, tôi không tiện khiển trách, nên đã cho hắn một sự trừng phạt, hy vọng Chu lão tướng quân có thể thông cảm!"
Long Chiến Thiên bình tĩnh nói. "Cho nên Long Soái muốn bao che cho hung thủ!" Chu Khiếu lạnh lùng nói.
"Chu lão tướng quân, ông quá lo lắng rồi, tôi đã nói chuyện này hai bên đều có trách nhiệm, không có việc bao che, hơn nữa, trước đó quân đoàn trưởng thân cận của Chu quân chủ đã cấu kết với người Anh bí mật khai thác quặng hiếm ở Tây Nam.”
"Việc này có ảnh hưởng rất lớn, nếu tiếp tục điều tra sâu hơn, e rằng sẽ không tốt cho danh tiếng của Chu quân chủ!"
Long Chiến Thiên nhìn Chu Khiếu, nói từng câu, câu cuối cùng của ông ta rõ ràng là đang cảnh cáo Chu Khiếu!
“Nếu Long Soái đã nói như vậy, một ông già như tôi còn có thể nói gì được!”
Chu Khiếu lạnh lùng nói. "Tôi rất tiếc vì sự mất mát của ông!"
"Ngày mai tôi sẽ cử người đến đảm nhận vị trí quân chủ của quân Thiên Lang!"
Long Chiến Thiên nói một câu rồi rời khỏi đây.
Bùm!
Long Chiến Thiên vừa rời đi, trên người Chu Khiếu liền bộc phát ra một luồng sát khí đáng sợ.
"Long Chiến Thiên khinh người quá đáng!" Vẻ mặt Chu Khiếu dữ tợn hét lên.
"Hắc Lang!" Chu Khiếu hét lớn.
"Chủ nhân!"
Một giây tiếp theo, một bóng người mặc đồ đen quỳ trước mặt Chu Khiếu, kêu lên.
"Lập tức liên lạc với chiến bộ của Lang Quốc, nói cho bọn họ tôi có một cuộc giao dịch muốn thương lượng với bọn họi"
Chu Khiếu lạnh lùng hét lên, trong mắt mang theo. sát ý lạnh lùng.
"Vâng!" Bóng người áo đen gật đầu rồi biến mất.
"Thiên Lâm, con yên tâm, cha sẽ không để con và Xuyên Nhi chết vô ích!"
"Tên Diệp Phàm kia, cha nhất định phải làm cậu ta sống không bằng chết!"
Chu Khiếu nhìn bài vị của Chu Thiên Lâm, toát ra sát ý vô tận!
Mà ở Bách Hoa Lâu của Thục Châu, "Cô chủ, cô có một lá thư!" Hoa Hồng Đỏ cầm một lá thư đưa cho Cơ Như Yên.
Khi Cơ Như Yên mở thư ra đọc, sắc mặt cô ấy thay đổi, trở nên rất khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.