Chương 62: Thiếu Tướng Bảy Viễn
Nguyên Hùng
03/07/2014
Giải tỏa được con lộ 15 Sài Gòn - Vũng Tàu vào năm 1951, tướng Bondis, Tư lệnh quân đội Pháp tại Nam phần Việt Nam vui mừng vô kể.
Vì việc giải tỏa con đường quan trọng này khởi sự từ năm 1949 dưới thời tướng De la Tour, kéo dài qua thời tướng Chanson và hoàn thành thời tướng Bondis - một công trình kéo dài đến ba nhiệm kỳ trong ba năm.
Tướng Bondis liền phong Bảy Viễn lên cấp bậc Thiếu tướng để tưởng thưởng công trận.
Chưa lúc nào Bảy Viễn yêu đời như lúc này. Một tay giang hồ nhiều lần vào tù ra khám, ba lần vượt ngục từ Côn Ðảo về đất liền mà nay mang hai sao quân đội Pháp, thật nằm mơ cũng không thấy được. Lên tướng, dưới trướng có ba tiểu đoàn giao cho tay chân thân tín, Bảy Viễn chỉ có việc chiều chiều xuống phòng tài chính xem các cô thu
ngân đếm bạc, ghim thành xấp cho vào tủ sắt.
Một đêm đi cao lâu, Bảy Viễn gặp lại ân nhân thời xa xưa, lúc mới mãn tù nghèo đói lang thang.
Ðó là Huỳnh Ðại - một thương gia Hoa kiều có máu Mạnh thường quân trước đây đã từng cứu mạng Bảy Viễn.
Lai lịch của Huỳnh Ðại rất giống tỉ phú Húi Bon Hoa - thường dược gọi là chú Hỏa. Dân Sài Gòn biết tòa lâu đài nguy nga cửa chú Hỏa tại Chợ Cũ chỉ kém dinh Toàn quyền một chút.
Huỳnh Ðại cũng xuất thân từ Quảng Ðông (gốc Tiều) sang Sài Gòn với chiếc đòn gánh và hai cái thúng, cả ngày lặn lội mua ve chai sinh sống. Có chút vốn, anh ta chuyển sang bán kẹo bánh trước các trường học. Lần hồi làm ăn khắm khá, mở quán cà phê hủ tíu vùng ngoại ô, dọc kênh Tàu Hủ. Chính lúc đó, Bảy Viễn được Huỳnh Ðại cưu
mang.
Khi Bảy Viễn gặp lại Huỳnh Ðại thì ân nhân cũ giờ là chủ nhân tửu lầu Ðại La Thiên sang trọng vào hàng nhất nhì Chợ Lớn. Bảy Viễn vui mừng bắt tay, ôm vai Huỳnh Ðại:
- Mạnh thường quân của tớ đây. Gặp lại ông, tôi nhớ truyện Tàu quá.
Huỳnh Ðại cười:
- Thiếu tướng muốn nhắc chuyện Hàn Tín với Phiếu Mẫu phải không? Ăn cơm mới, chớ nhắc chuyện cũ , Rất mừng chú em được vinh quy bái tổ .
Huỳnh Ðại sai phổ ky mang sâm banh, đích thân khui cho nổ thật to để mừng ngày tái ngộ.
Nâng ly rượu lên, ông nói:
- Sau mùa thu 45, mình có theo dõi công việc làm của chú em. Chi đội trưởng Chi đội 9, rồi Tư lệnh Liên khu Bình Xuyên, rồi Khu bộ phó, Khu bộ trưởng Chiến khu 7. Bây giờ về thành làm Ðại tá rồi lên tướng. Ðúng là cái số chú em đỏ quá.
Bảy Viễn cụng ly Huỳnh Ðại cười nói:
- Mình cũng chúc mừng đại ca làm ăn phát tài, từ chủ tiệm hủ tíu ở kênh Tàu Hủ thẳng tiến chủ nhân đại tửu lầu Ðại La Thiên.
Trong tiệc rượu, Huỳnh Ðại gợi ý làm ăn:
- Chức tướng coi thật oai nhưng không ngon bằng nhà kinh doanh. Mình khuyên chú em nên nhân lúc có chức có quyền nhảy ra thương trường, mau phát tài hơn.
Bảy Viễn cười lớn:
- Với Ðại Thế Giới, môi ngày vô két nửa triệu bạc là đủ rồi. Ðại ca còn bày vẽ chi cho thêm mệt !
Huỳnh Ðại cười:
- Chuyện làm ăn, gặp thời là phải bung ra. Nên nhớ đời người chỉ có một thời. Cái thời tới với mình chỉ có hạn. Mình phải biết tận dụng tối đa.
- Ðại ca muốn đệ làm gì đây ?
- Mình phải biết nhìn xa trông rộng. Với số vốn bạc triệu bạc tỉ, chú em nên lập nhà băng, mua bán bất động sản, một vốn bốn lời, hãy noi gương chú Hỏa. Phân nửa phố xá Sài Gòn Chợ Lớn là của ổng đó.
Bảy Viễn sáng mắt ra:
- Ý đại ca rất hay. Mình sẽ về suy nghĩ thêm.
Rồi bật cười, che miệng nói nhỏ vào tai Huỳnh Ðại:
- Ðại ca nói khiến mình nhớ cái câu của mấy ông già xưa: Hũ vàng chôn không bằng cái con heo nái". Tiền vàng đem gửi ngân hàng không sanh lợi bằng đem ra kinh doanh.
Huỳnh Ðại đập bàn tay lên vai Bảy Viễn:
- Chú mày tánh nào tật nấy ăn mặn uống đậm ?
Bảy Viễn thích thú:
- Thì ở đời có cái gì quý hơn cái đó. Người Hoa có nếp nghĩ mình rất chịu. Ðến dự tiệc mừng người bạn làm ăn phát đạt, người ta thường nói nhỏ vào tai nhau: "Nị phát tài, tiền nhiều xài sao cho hết. Cưới vợ bé đi ! " .
Huỳnh Ðại trở lại giọng nghiêm nghị:
- Mình chỉ cách cho chú em làm ăn. Nhưng trước hết phải kiếm người đở đầu. Có bao giờ chú em liên hệ với cựu hoàng Bảo Ðại, nay là Quốc trường chưa ?
Bảy Viễn giật mình:
- Chưa! Mình chưa hề nghĩ tới chuyện đó. Người ta ở trên cao, làm sao mình với tới.
Huỳnh Ðại cười hóm hỉnh:
- Cao thì cao, ông ta cũng vẫn cần tiền.
- Chuyện đó dã có nhà nước Pháp cấp lương bổng cho ông ta.
Huỳnh Ðại:
- Một người quen ăn xài như vua, lương bổng bao nhiêu cho đủ. Nghe mình nói đây. Chú mày nên trích một số tiền hoa lợi hàng tháng gửi cho cựu hoàng gọi là giúp quỹ xã hội. Ðồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Sách có chữ "thọ tài như thọ tiễn". Cựu hoàng nhận tiền của chú mày ắt sẽ có cách báo đáp xứng đáng. Chú mày chỉ cần ông ta đứng ra làm cái lọng che chắn để làm ăn lớn.
Bảy Viễn gật lia:
- Hay, hay ? Ðại ca thật giỏi tâm lý . Từ nay tôi tôn đại ca làm sư phụ... Mình sẽ nghe lời khuyên đó.
Vì việc giải tỏa con đường quan trọng này khởi sự từ năm 1949 dưới thời tướng De la Tour, kéo dài qua thời tướng Chanson và hoàn thành thời tướng Bondis - một công trình kéo dài đến ba nhiệm kỳ trong ba năm.
Tướng Bondis liền phong Bảy Viễn lên cấp bậc Thiếu tướng để tưởng thưởng công trận.
Chưa lúc nào Bảy Viễn yêu đời như lúc này. Một tay giang hồ nhiều lần vào tù ra khám, ba lần vượt ngục từ Côn Ðảo về đất liền mà nay mang hai sao quân đội Pháp, thật nằm mơ cũng không thấy được. Lên tướng, dưới trướng có ba tiểu đoàn giao cho tay chân thân tín, Bảy Viễn chỉ có việc chiều chiều xuống phòng tài chính xem các cô thu
ngân đếm bạc, ghim thành xấp cho vào tủ sắt.
Một đêm đi cao lâu, Bảy Viễn gặp lại ân nhân thời xa xưa, lúc mới mãn tù nghèo đói lang thang.
Ðó là Huỳnh Ðại - một thương gia Hoa kiều có máu Mạnh thường quân trước đây đã từng cứu mạng Bảy Viễn.
Lai lịch của Huỳnh Ðại rất giống tỉ phú Húi Bon Hoa - thường dược gọi là chú Hỏa. Dân Sài Gòn biết tòa lâu đài nguy nga cửa chú Hỏa tại Chợ Cũ chỉ kém dinh Toàn quyền một chút.
Huỳnh Ðại cũng xuất thân từ Quảng Ðông (gốc Tiều) sang Sài Gòn với chiếc đòn gánh và hai cái thúng, cả ngày lặn lội mua ve chai sinh sống. Có chút vốn, anh ta chuyển sang bán kẹo bánh trước các trường học. Lần hồi làm ăn khắm khá, mở quán cà phê hủ tíu vùng ngoại ô, dọc kênh Tàu Hủ. Chính lúc đó, Bảy Viễn được Huỳnh Ðại cưu
mang.
Khi Bảy Viễn gặp lại Huỳnh Ðại thì ân nhân cũ giờ là chủ nhân tửu lầu Ðại La Thiên sang trọng vào hàng nhất nhì Chợ Lớn. Bảy Viễn vui mừng bắt tay, ôm vai Huỳnh Ðại:
- Mạnh thường quân của tớ đây. Gặp lại ông, tôi nhớ truyện Tàu quá.
Huỳnh Ðại cười:
- Thiếu tướng muốn nhắc chuyện Hàn Tín với Phiếu Mẫu phải không? Ăn cơm mới, chớ nhắc chuyện cũ , Rất mừng chú em được vinh quy bái tổ .
Huỳnh Ðại sai phổ ky mang sâm banh, đích thân khui cho nổ thật to để mừng ngày tái ngộ.
Nâng ly rượu lên, ông nói:
- Sau mùa thu 45, mình có theo dõi công việc làm của chú em. Chi đội trưởng Chi đội 9, rồi Tư lệnh Liên khu Bình Xuyên, rồi Khu bộ phó, Khu bộ trưởng Chiến khu 7. Bây giờ về thành làm Ðại tá rồi lên tướng. Ðúng là cái số chú em đỏ quá.
Bảy Viễn cụng ly Huỳnh Ðại cười nói:
- Mình cũng chúc mừng đại ca làm ăn phát tài, từ chủ tiệm hủ tíu ở kênh Tàu Hủ thẳng tiến chủ nhân đại tửu lầu Ðại La Thiên.
Trong tiệc rượu, Huỳnh Ðại gợi ý làm ăn:
- Chức tướng coi thật oai nhưng không ngon bằng nhà kinh doanh. Mình khuyên chú em nên nhân lúc có chức có quyền nhảy ra thương trường, mau phát tài hơn.
Bảy Viễn cười lớn:
- Với Ðại Thế Giới, môi ngày vô két nửa triệu bạc là đủ rồi. Ðại ca còn bày vẽ chi cho thêm mệt !
Huỳnh Ðại cười:
- Chuyện làm ăn, gặp thời là phải bung ra. Nên nhớ đời người chỉ có một thời. Cái thời tới với mình chỉ có hạn. Mình phải biết tận dụng tối đa.
- Ðại ca muốn đệ làm gì đây ?
- Mình phải biết nhìn xa trông rộng. Với số vốn bạc triệu bạc tỉ, chú em nên lập nhà băng, mua bán bất động sản, một vốn bốn lời, hãy noi gương chú Hỏa. Phân nửa phố xá Sài Gòn Chợ Lớn là của ổng đó.
Bảy Viễn sáng mắt ra:
- Ý đại ca rất hay. Mình sẽ về suy nghĩ thêm.
Rồi bật cười, che miệng nói nhỏ vào tai Huỳnh Ðại:
- Ðại ca nói khiến mình nhớ cái câu của mấy ông già xưa: Hũ vàng chôn không bằng cái con heo nái". Tiền vàng đem gửi ngân hàng không sanh lợi bằng đem ra kinh doanh.
Huỳnh Ðại đập bàn tay lên vai Bảy Viễn:
- Chú mày tánh nào tật nấy ăn mặn uống đậm ?
Bảy Viễn thích thú:
- Thì ở đời có cái gì quý hơn cái đó. Người Hoa có nếp nghĩ mình rất chịu. Ðến dự tiệc mừng người bạn làm ăn phát đạt, người ta thường nói nhỏ vào tai nhau: "Nị phát tài, tiền nhiều xài sao cho hết. Cưới vợ bé đi ! " .
Huỳnh Ðại trở lại giọng nghiêm nghị:
- Mình chỉ cách cho chú em làm ăn. Nhưng trước hết phải kiếm người đở đầu. Có bao giờ chú em liên hệ với cựu hoàng Bảo Ðại, nay là Quốc trường chưa ?
Bảy Viễn giật mình:
- Chưa! Mình chưa hề nghĩ tới chuyện đó. Người ta ở trên cao, làm sao mình với tới.
Huỳnh Ðại cười hóm hỉnh:
- Cao thì cao, ông ta cũng vẫn cần tiền.
- Chuyện đó dã có nhà nước Pháp cấp lương bổng cho ông ta.
Huỳnh Ðại:
- Một người quen ăn xài như vua, lương bổng bao nhiêu cho đủ. Nghe mình nói đây. Chú mày nên trích một số tiền hoa lợi hàng tháng gửi cho cựu hoàng gọi là giúp quỹ xã hội. Ðồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Sách có chữ "thọ tài như thọ tiễn". Cựu hoàng nhận tiền của chú mày ắt sẽ có cách báo đáp xứng đáng. Chú mày chỉ cần ông ta đứng ra làm cái lọng che chắn để làm ăn lớn.
Bảy Viễn gật lia:
- Hay, hay ? Ðại ca thật giỏi tâm lý . Từ nay tôi tôn đại ca làm sư phụ... Mình sẽ nghe lời khuyên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.