Chương 1: Ôm hận trở về
Vân Yên
14/06/2017
Lại còn sống, nàng hóa ra vẫn còn sống! Gió xuân hiu hiu, thổi tới lay động vách tường bằng cỏ dệt. Bùi Vận giơ bàn tay nhỏ bé gầy guộc ra trước
mắt, trong lòng bắt đầu đảo điên suy nghĩ. Trong không khí truyền đến
mùi vị thuốc Đông y làm cho nàng trong nháy mắt ngẩn ra… Mẫu thân ôn nhu như nước kia vẫn còn sống, nàng cũng vẫn còn sống!
Nước mắt theo khóe mi chảy xuống, rơi xuống tóc mai, nàng kìm nén không để cho mình khóc ra thành tiếng, đưa tay lau đi nước mắt, chống đỡ người ngồi dậy. Căn phòng đơn sơ, bốn bức tường đều làm bằng cỏ tranh, nàng nở nụ cười, trong mắt sáng rỡ, lại tràn đầy hàn ý cùng cừu hận.
"Tiểu thư, người đã tỉnh." Bỗng thanh âm hưng phấn lại thô kệch truyền đến, Bùi Vận thu hồi ánh mắt lạnh như băng, quay đầu nhìn.
Vốn là một khuôn mặt như hoa như ngọc, lại bởi vì tiếng nói thô kệch mà giảm bớt đi.
"Nghênh Xuân. . ." Bùi Vận có chút run run kêu lên, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt.
"Tiểu thư, tiểu thư đừng sợ, tiểu thư đừng sợ."
Nghênh Xuân thấy vậy vội vàng đi tới ôm nàng trong lòng nhẹ giọng an ủi, cũng mặc kệ hết thảy, giọng nói phát ra vẫn khó nghe như cũ.
Bùi Vận ôm chặt lấy Nghênh Xuân, cắn răng không để cho mình khóc lên. Kiếp trước khi nàng vừa tới thế giới này, Nghênh Xuân đối xử với nàng vô cùng tốt, cũng là người duy nhất nhìn ra, biết rõ thân phận của nàng. Chỉ là vì một lần sai lầm, làm cho những kẻ kia có dịp hủy đi sự trong sạch của Nghênh Xuân, dung nhan cũng hủy, Nghênh Xuân bởi vì không đành lòng chịu nhục nên tự sát.
Trước khi chết, còn dặn nàng Bùi Vận phải sống sót thật tốt.
Nhưng nàng vẫn chưa thể báo thù cho nàng ấy, còn hại chính mình….
"Nghênh Xuân, Vận Nhi tỉnh chưa?" Giọng nữ ôn nhu truyền đến, Bùi Vận thân thể cứng đờ, chậm rãi hướng phía cửa nhìn lại.
Nữ nhân mặc một bộ quần áo vải thô không biết có bao nhiêu miếng vá, tóc dài đen nhánh không có bất kỳ vật trang sức nào, chỉ bới lên thành một búi tóc vô cùng đơn giản, dùng chiếc đũa cố định. Gương mặt đẹp như hoa sen mới nở, kiếp trước cũng làm Bùi Vận bao phen xúc động.
Nữ nhân này rất đẹp, rất có thần thái mỹ nhân, dù cho một thân áo quần vải thô cũng không giấu được vẻ tao nhã. Bùi Vận luôn không hiểu, mẹ nàng đẹp như vậy, vì sao nam nhân kia chẳng bao giờ ghé qua thăm?
Kiếp trước nàng vừa đến thế giới này, còn chưa hiểu tình hình, chuyện xấu cứ lần lượt kéo tới, mỗi lần nàng đều hao hết tâm tư đi đối phó, đoán xem đám đàn bà kia sẽ ra chiêu gì với nàng, nàng thậm chí là mỗi một ngày đều phải lo lắng đề phòng, làm sao có thời giờ đi suy tư chuyện cũ trước kia của mẹ mình.
Hơn nữa nàng luôn xem thường lão cha Bùi Ngang cặn bã, đừng nói việc đến thăm hỏi ông ta. Cho nên điều ẩn số này, đến khi mẹ nàng chết đi, lão cha kia cũng chết, thậm chí cho đến khi nàng chết, cũng không thể sáng tỏ.
Lần này, nàng nhất định phải biết rõ ràng, để cho mẹ nàng sống an lành đến trăm tuổi.
"Vận Nhi, thật tốt quá, con cuối cùng đã tỉnh."
Tần Tình bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng ôm Bùi Vận nghẹn ngào nói, nàng vươn tay ra, ngón tay thon dài khẽ vuốt vuốt Bùi Vận khuôn mặt nhỏ nhắn, "Vận Nhi của ta, lần sau đừng chạy đến tiền viện, chỗ đó không thuộc về chúng ta, con phải nghe lời…."
"Mẫu thân. . . Thật tốt quá, Vận Nhi còn có thể trông thấy mẫu thân, thật sự là quá tốt."
Bùi Vận vùi mặt trong lòng Tần Tình nghẹn ngào nói, đáy mắt xẹt qua một tia âm ngoan, ngẩng đầu lên, "Nghênh Xuân, nhanh đến tiền viện, tìm cha ta nói ta cùng nương của ta sắp chết."
"Vận Nhi, con. . . Con nếu muốn gặp cha con, lần sau, lần sau nương dẫn con từ cửa sau vòng qua cửa trước đi gặp được không?"
Tần Tình kinh hãi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận, lại hạ thấp thanh âm nhỏ nhẹ khuyên bảo.
"Không, mẫu thân, con chịu đủ rồi, mẫu thân, chúng ta đánh cuộc một lần được hay không."
Bùi Vận lôi kéo tay Tần Tình làm nũng nói, lời nói tuy nói là đánh cuộc, nhưng trong lòng Bùi Vận vẫn có năm mươi phần trăm nắm chắc.
Tiếp sau đây, nàng sẽ phải tới tiền viện nơi những kẻ vẫn hay bắt nạt nàng, thứ nàng đánh cuộc chính là tâm tư của nam nhân kia đối với Tần Tình.
"Tiểu thư, nếu để người tiền viện biết, tiểu thư cùng phu nhân lại phải chịu khổ."
Nghênh Xuân vẻ mặt lo lắng nói, bộ mặt những người tiền viện kia như thế nào, bọn họ đều đã nhìn rõ, nếu cứ như vậy đi tìm lão gia, dù cho lão gia mềm lòng, thì về sau phu nhân và tiểu thư vẫn phải chịu khổ.
"Vận Nhi, con hãy nghe lời ta và Nghênh Xuân, đại nương của con sẽ không tha cho chúng ta, chúng ta cũng đừng đi chuốc họa vào thân được không? Con còn nhỏ như vậy, nương không muốn thấy con chịu khổ”
Tần Tình vuốt những sợi tóc đang tán loạn trên mặt Bùi Vận đến sau tai, nhẹ giọng khuyên giải nói.
"Nương. . ."
Bùi Vận chỉ hận rèn sắt không thành thép, không thể không nói rằng thủ đoạn của Triệu thị kia thật ngoan độc, kiếp trước, Triệu thị và con gái của bà ta liên tục ức hiếp hai mẹ con Bùi Vận. Nàng thấy Tần Tình cũng không phải là nữ nhân dễ dàng nhẫn nhục chịu đựng như vậy, nhưng bởi vì Triệu thị và nữ nhi kia dùng mọi cách uy hiếp cùng bức bách.
Nhưng càng như vậy, trong lòng Bùi Vận nàng lại càng nung nấu ý định báo thù. Đời trước nàng khinh thường Bùi Ngang là lão cha cặn bã, cho nên dù cho cuộc sống gian nan nàng cũng không muốn lợi dụng Bùi Ngang để cải thiện tình cảnh của mình.
Nhưng kiếp này thì khác, đời trước đủ để dạy cho nàng một bài học "Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn".
Gặp qua nhiều nam nhân cặn bã như vậy, chỉ cần có thể lợi dụng bọn hắn để đạt được mục đích của mình thì đâu cần quan tâm nhiều.
Khóe miệng bỗng thoáng nở nụ cười, "Mẫu thân, người nói sai cả rồi, chúng ta dù không đi tìm phiền toái, chẳng lẽ bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
Nước mắt theo khóe mi chảy xuống, rơi xuống tóc mai, nàng kìm nén không để cho mình khóc ra thành tiếng, đưa tay lau đi nước mắt, chống đỡ người ngồi dậy. Căn phòng đơn sơ, bốn bức tường đều làm bằng cỏ tranh, nàng nở nụ cười, trong mắt sáng rỡ, lại tràn đầy hàn ý cùng cừu hận.
"Tiểu thư, người đã tỉnh." Bỗng thanh âm hưng phấn lại thô kệch truyền đến, Bùi Vận thu hồi ánh mắt lạnh như băng, quay đầu nhìn.
Vốn là một khuôn mặt như hoa như ngọc, lại bởi vì tiếng nói thô kệch mà giảm bớt đi.
"Nghênh Xuân. . ." Bùi Vận có chút run run kêu lên, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt.
"Tiểu thư, tiểu thư đừng sợ, tiểu thư đừng sợ."
Nghênh Xuân thấy vậy vội vàng đi tới ôm nàng trong lòng nhẹ giọng an ủi, cũng mặc kệ hết thảy, giọng nói phát ra vẫn khó nghe như cũ.
Bùi Vận ôm chặt lấy Nghênh Xuân, cắn răng không để cho mình khóc lên. Kiếp trước khi nàng vừa tới thế giới này, Nghênh Xuân đối xử với nàng vô cùng tốt, cũng là người duy nhất nhìn ra, biết rõ thân phận của nàng. Chỉ là vì một lần sai lầm, làm cho những kẻ kia có dịp hủy đi sự trong sạch của Nghênh Xuân, dung nhan cũng hủy, Nghênh Xuân bởi vì không đành lòng chịu nhục nên tự sát.
Trước khi chết, còn dặn nàng Bùi Vận phải sống sót thật tốt.
Nhưng nàng vẫn chưa thể báo thù cho nàng ấy, còn hại chính mình….
"Nghênh Xuân, Vận Nhi tỉnh chưa?" Giọng nữ ôn nhu truyền đến, Bùi Vận thân thể cứng đờ, chậm rãi hướng phía cửa nhìn lại.
Nữ nhân mặc một bộ quần áo vải thô không biết có bao nhiêu miếng vá, tóc dài đen nhánh không có bất kỳ vật trang sức nào, chỉ bới lên thành một búi tóc vô cùng đơn giản, dùng chiếc đũa cố định. Gương mặt đẹp như hoa sen mới nở, kiếp trước cũng làm Bùi Vận bao phen xúc động.
Nữ nhân này rất đẹp, rất có thần thái mỹ nhân, dù cho một thân áo quần vải thô cũng không giấu được vẻ tao nhã. Bùi Vận luôn không hiểu, mẹ nàng đẹp như vậy, vì sao nam nhân kia chẳng bao giờ ghé qua thăm?
Kiếp trước nàng vừa đến thế giới này, còn chưa hiểu tình hình, chuyện xấu cứ lần lượt kéo tới, mỗi lần nàng đều hao hết tâm tư đi đối phó, đoán xem đám đàn bà kia sẽ ra chiêu gì với nàng, nàng thậm chí là mỗi một ngày đều phải lo lắng đề phòng, làm sao có thời giờ đi suy tư chuyện cũ trước kia của mẹ mình.
Hơn nữa nàng luôn xem thường lão cha Bùi Ngang cặn bã, đừng nói việc đến thăm hỏi ông ta. Cho nên điều ẩn số này, đến khi mẹ nàng chết đi, lão cha kia cũng chết, thậm chí cho đến khi nàng chết, cũng không thể sáng tỏ.
Lần này, nàng nhất định phải biết rõ ràng, để cho mẹ nàng sống an lành đến trăm tuổi.
"Vận Nhi, thật tốt quá, con cuối cùng đã tỉnh."
Tần Tình bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng ôm Bùi Vận nghẹn ngào nói, nàng vươn tay ra, ngón tay thon dài khẽ vuốt vuốt Bùi Vận khuôn mặt nhỏ nhắn, "Vận Nhi của ta, lần sau đừng chạy đến tiền viện, chỗ đó không thuộc về chúng ta, con phải nghe lời…."
"Mẫu thân. . . Thật tốt quá, Vận Nhi còn có thể trông thấy mẫu thân, thật sự là quá tốt."
Bùi Vận vùi mặt trong lòng Tần Tình nghẹn ngào nói, đáy mắt xẹt qua một tia âm ngoan, ngẩng đầu lên, "Nghênh Xuân, nhanh đến tiền viện, tìm cha ta nói ta cùng nương của ta sắp chết."
"Vận Nhi, con. . . Con nếu muốn gặp cha con, lần sau, lần sau nương dẫn con từ cửa sau vòng qua cửa trước đi gặp được không?"
Tần Tình kinh hãi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận, lại hạ thấp thanh âm nhỏ nhẹ khuyên bảo.
"Không, mẫu thân, con chịu đủ rồi, mẫu thân, chúng ta đánh cuộc một lần được hay không."
Bùi Vận lôi kéo tay Tần Tình làm nũng nói, lời nói tuy nói là đánh cuộc, nhưng trong lòng Bùi Vận vẫn có năm mươi phần trăm nắm chắc.
Tiếp sau đây, nàng sẽ phải tới tiền viện nơi những kẻ vẫn hay bắt nạt nàng, thứ nàng đánh cuộc chính là tâm tư của nam nhân kia đối với Tần Tình.
"Tiểu thư, nếu để người tiền viện biết, tiểu thư cùng phu nhân lại phải chịu khổ."
Nghênh Xuân vẻ mặt lo lắng nói, bộ mặt những người tiền viện kia như thế nào, bọn họ đều đã nhìn rõ, nếu cứ như vậy đi tìm lão gia, dù cho lão gia mềm lòng, thì về sau phu nhân và tiểu thư vẫn phải chịu khổ.
"Vận Nhi, con hãy nghe lời ta và Nghênh Xuân, đại nương của con sẽ không tha cho chúng ta, chúng ta cũng đừng đi chuốc họa vào thân được không? Con còn nhỏ như vậy, nương không muốn thấy con chịu khổ”
Tần Tình vuốt những sợi tóc đang tán loạn trên mặt Bùi Vận đến sau tai, nhẹ giọng khuyên giải nói.
"Nương. . ."
Bùi Vận chỉ hận rèn sắt không thành thép, không thể không nói rằng thủ đoạn của Triệu thị kia thật ngoan độc, kiếp trước, Triệu thị và con gái của bà ta liên tục ức hiếp hai mẹ con Bùi Vận. Nàng thấy Tần Tình cũng không phải là nữ nhân dễ dàng nhẫn nhục chịu đựng như vậy, nhưng bởi vì Triệu thị và nữ nhi kia dùng mọi cách uy hiếp cùng bức bách.
Nhưng càng như vậy, trong lòng Bùi Vận nàng lại càng nung nấu ý định báo thù. Đời trước nàng khinh thường Bùi Ngang là lão cha cặn bã, cho nên dù cho cuộc sống gian nan nàng cũng không muốn lợi dụng Bùi Ngang để cải thiện tình cảnh của mình.
Nhưng kiếp này thì khác, đời trước đủ để dạy cho nàng một bài học "Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn".
Gặp qua nhiều nam nhân cặn bã như vậy, chỉ cần có thể lợi dụng bọn hắn để đạt được mục đích của mình thì đâu cần quan tâm nhiều.
Khóe miệng bỗng thoáng nở nụ cười, "Mẫu thân, người nói sai cả rồi, chúng ta dù không đi tìm phiền toái, chẳng lẽ bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.