Chương 85: Bún chả Hà Nội
Mèo Trắng Mắt Xanh
23/07/2022
Chiều tan học về, Khánh Minh và Hạ Chi nhìn thấy ba Đức đang bày đồ nghề ra nướng thịt còn mẹ Hà thì đang loay hoay trong bếp lặt rau và chuẩn
bị làm đồ ăn.
Trà Sữa cứ quấn quýt chạy bên chân mọi người.
Nghe bảo là chiều hôm nay cả nhà sẽ được ăn món Bún Chả Hà Nội (Lắm lúc trời mua thì là Hà Lội).
Trông ba Đức có vẻ lành nghề nên cả hai đứa vừa bước vào nhà còn chưa kịp cất cặp đã nấn ná tại quầy thịt nướng của ba.
“Ăn không Trà Sữa?” Ba Đức quay đầu nhìn xuống chân rồi hỏi con chó nhỏ đang ngồi dưới đất với ánh mắt đầy mong chờ. Thế rồi ba Đức ném cho nó một miếng thịt ba chỉ.
Hạ Chi đi đến đứng nhìn ba Đức làm việc trông khá lành nghề, chỗ thịt trên vỉ nướng bốc khói nghi ngút rất thơm mà còn rất hấp dẫn nữa, cái mặt nhỏ không khỏi thèm thuồng, còn Khánh Minh từ lúc vừa đến đã nhanh tay bốc lấy bốc để rồi.
Ba Đức khá thoải mái nên không sao, nếu mà gặp mẹ Hà thì chắc chắn là ai đó lại bị đánh cho một phát lên cái tay ấy vì cái tội ăn vụng và ở bẩn rồi.
“Thế nào, con thấy ba yêu của con ướp thịt có vừa miệng không? Ba ướp bằng công thức gia truyền đấy.” Ba Đức tự hào khoe mẽ, ba cực kỳ tự tin về tài nghệ của mình.
Ấy thế mà thằng con trai mất nết chỉ nhún vai một cái, qua loa đáp đúng hai chữ cho có lệ: “Cũng tạm.”
Thế mà ba Đức cũng chả nói gì, bà khẽ lườm người nào đó rồi quay đi. Thật ra thì ba Đức vốn cũng biết thừa cái nết của đứa con trai nhà mình rồi nên ba cũng mặc.
Ba người một chó đang nấn ná trước quầy thịt thì bất ngờ nghe giọng mẹ Hà từ trong nhà nói vọng ra.
“Mình ơi, vào giúp em cái này với.” Mẹ hết dỗi nên giọng ngọt ngào hẳn ra.
“Đợi anh một lát.” Ba nói vọng vào với mẹ rồi quay sang bảo Khánh Minh, “Con ở đây nướng phụ ba một lát.”
Thế là sạp hàng thịt nướng được truyền sang cho ai đó.
Ba vừa đi thì có người đột nhiên quay sang cô bé bên cạnh: “Em có muốn ăn không?”
Hạ Chi nghe thấy thế ánh mắt liền dời từ đĩa thịt sang Khánh Minh, rồi lại lén lúc nhìn vào trong bếp lần nữa, sau đó mới chậm rề rề gật gật đầu, đáp nhẹ một tiếng: “Có.”
Có người như là đã ngầm đoán được câu trả lời kia, bật cười rồi gắp một miếng thịt trên vỉ, cực kỳ tận tâm đưa lên môi thổi thổi vài hơi cho nguội bớt rồi mới đưa đến bên miệng cho cục bông nhỏ.
“Ăn được rồi đấy, hết nóng rồi này.”
Vốn lúc đầu Hà Chi có vẻ chần chừ, nhưng sau đó ăn xong miếng thịt được anh đút cho thì hai mắt liền sáng rỡ hơn cả sao.
“Ngon không?” Khánh Minh hỏi.
“Ngon không Trà Sữa?” Hạ Chi không trả lời ngay mà xoay đầu nhìn xuống đất hỏi cún nhỏ đang gặm miếng thịt dưới chân.
Con cún nhỏ nhìn Hạ Chi rồi vẫy vẫy đuôi, sửa hai tiếng nhỏ xíu.
Thấy thế, Hạ Chi mới quay đầu gật gật với Khánh Minh, mỉm cười hết sức ngô nghê mà đáp lại: “Em thấy ngon, Trà Sữa cũng thấy thế.”
Khánh Minh phì cười với kiểu giao tiếp có một không hai này, sau đó lại gắp thêm một miếng thịt trên vỉ ra thổi thổi: “Em ăn nữa không?”
“Có.” Hạ Chi nhanh lẹ đáp, miệng còn nhai thịt, vừa ăn vừa gật đầu.
Thế là Khánh Minh lại đút cho Hạ Chi thêm một miếng thịt nướng: “Ngon thật hả?”
“Thật mà, chú ướp thịt là ngon số một luôn.” Hạ Chi vừa nói vừa bận nhai thịt, sau đó còn đưa thêm một ngón tay cái lên khẳng định.
Khánh Minh nhìn Hạ Chi khẽ cười: “Ba vào nhà rồi, có nịnh cũng không ai nghe đâu.”
“Em nói thật mà, rõ là hồi nãy anh nói xạo thì có. Chú ướp ngon thế mà anh bảo cũng tạm.” Hạ Chi ra sức bênh vực cho ba Đức, bởi vì thật ra nó là sự thật mà.
“Xì, thôi em toàn nịnh thôi, ai mà tin.”
“Em nói thật mà, em không có nịnh.”
“Anh thấy rõ là em nịnh đấy.”
Hai đứa nói chuyện ngọt nhạt với nhau mấy câu thì Hạ Chi thấy Khánh Minh chỉ gắp mấy miếng thịt xay để ăn nên mới hỏi:
“Nhưng mà sao anh không ăn thịt ba chỉ?” Hạ Chi chỉ về mấy miếng thịt ba chỉ còn đầy trên vỉ nướng, “Anh bảo anh thích ăn thịt mỡ mà sao anh chỉ ăn thịt này không vậy?”
Khánh Minh đang ăn vụng nghe thế thì nghẹn cả họng.
Và thế là, không quá 3 giây sau cô bé nọ lại bị ai đó nhìn chằm chằm.
“Sao tự dưng anh lườm em?” Hạ Chi hỏi thẳng, cái mặt nhỏ hỏi anh mà trông có vẻ ấm ức lắm.
Khánh Minh mấp máy môi, đang định nói gì đó thì bỗng dưng có điện thoại, hình như là Chí Kiên gọi tới.
[Khánh Minh, lát nữa lớp mình đi tập banh đấy. Chỗ cũ, nhớ tới đó nha.]
“Thôi các cậu cứ tập trước đi, hôm khác tôi đến sau. Hôm nay tôi bận lắm.” Có người nói xạo, giọng hời hợt.
[Kiểu gì vậy hả? Thằng Gia Khiêm cũng bảo bận, cậu cũng bảo bận. Không đủ người thì tập kiểu gì hả? Đừng nói với tôi là hai cậu lén đi chơi riêng với nhau đó nha?]
Chí Kiên vừa nói xong là một tràng tiếng cười rộ lên qua điện thoại, rõ ràng đầu dây bên kia đang mở loa ngoài và có cả đám người đang ở xung quanh đó.
“Tôi bận thật mà, lần sau rồi tôi đến nhé. Từ đây đến ngày đá thật còn xa mà.”
[Xa cái đầu cậu ấy, cuối tuần này là đá trận đầu tiên rồi. Lại còn đá với mấy đứa lớp 10 nữa. Cựu á quân mà thua thì nhục như thế nào cậu có biết không hả?] Chí Kiên gào thét qua điện thoại.
Khánh Minh đang định tiếp lời thì Hạ Chi đột nhiên khều khều tay hắn, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, anh thấy như thế là đã chín chưa?”
Khánh Minh nghe thấy thế liền xoay qua, chất giọng cũng có chút thay đổi, dịu dàng hơn hẳn: “Chưa đâu, còn tái lắm, em nướng thêm một lát nữa đi nhé.”
“Ò, em cũng thấy vậy.” Cái đầu nhỏ gật gù.
Tiếp theo đó, là một khoảng lặng bao trùm bên trong điện thoại. Khánh Minh thấy lạ nên lên tiếng hỏi.
“Này, tắt rồi à? Sao im lặng vậy? Vậy thôi tôi tắt nha?”
Khánh Minh nói vào bên trong điện thoại, vừa nói xong là hàng loạt câu chửi thề muốn xuyên quá màng nhĩ, cả chục cái miệng mỗi người một câu chửi không thương tiếc.
[CMN, thằng mắc dịch, bận quá nhỉ? Bận ở nhà chăm bé yêu hả? Cậu chế.t với tôi, hôm nay cậu mà không đến thì hội anh em từ mặt cậu ra đấy...]
Khánh Minh muốn thủng cả tai, giật mình đưa điện thoại ra xa, đợi đám bạn chửi xong mới kề sát lại, giọng điệu thì cứ như là oan ức lắm vậy: “Đã nói là không phải mà, mà thôi các cậu muốn nghĩ tôi sao cũng được, hôm khác lại nói tiếp. Tắt nhé, bạn thân.”
Để ngăn cho bị chửi tiếp, Khánh Minh nhanh tay tắt cái rụp.
Mấy ai biết được rằng, ở bên kia Chí Kiên đang điên tiết lên, hùng hổ đòi đi đốt nhà thằng bạn thân nhưng may mà có cả đám ở đấy cản lại.
Sau khi nghe điện thoại xong, lúc quay đầu lại thì Khánh Minh nhìn thấy con bé nào đó đang cần mẫn gắp thêm than bỏ vào lò. Trên mặt ai kia thì đang dính một ít vụn tro nhìn y hệt còn mèo vậy.
Có vẻ là hồi nãy có người nghe hắn bảo thịt còn tái, thấy lửa nhỏ nên mới châm thêm than đây mà.
Khánh Minh lặng thin nhìn ngọn lửa hồng đang bập bùng, ngọn lửa ấy càng cháy càng to, càng cháy càng to, càng cháy càng to... việc quan trọng phải nói lại ba lần.
Khánh Minh cực kỳ bình tĩnh không chút vội vàng đưa tay ra lau mặt cho Hạ Chi, rồi lại chăm chú vén vài sợi tóc mai đang bay tán loạn trên mặt cô bé nữa, sau đó mới nhẹ nhàng cầm cây gắp thịt lên, giây phút hắn trở bề chỗ thịt thì... lòng như chế.t lặng.
Ờm, trông chỗ thịt có vẻ cũng khá ổn... ổn như cái mặt hắn mỗi khi dỗi cô bé kia vậy, chẳng khác cái đít nồi cháy là bao.
Hạ Chi nhìn thấy thế cũng chột dạ cười khì khì, bàn tay đang cầm cây gắp than tự giác giấu ra sau lưng....
Trà Sữa cứ quấn quýt chạy bên chân mọi người.
Nghe bảo là chiều hôm nay cả nhà sẽ được ăn món Bún Chả Hà Nội (Lắm lúc trời mua thì là Hà Lội).
Trông ba Đức có vẻ lành nghề nên cả hai đứa vừa bước vào nhà còn chưa kịp cất cặp đã nấn ná tại quầy thịt nướng của ba.
“Ăn không Trà Sữa?” Ba Đức quay đầu nhìn xuống chân rồi hỏi con chó nhỏ đang ngồi dưới đất với ánh mắt đầy mong chờ. Thế rồi ba Đức ném cho nó một miếng thịt ba chỉ.
Hạ Chi đi đến đứng nhìn ba Đức làm việc trông khá lành nghề, chỗ thịt trên vỉ nướng bốc khói nghi ngút rất thơm mà còn rất hấp dẫn nữa, cái mặt nhỏ không khỏi thèm thuồng, còn Khánh Minh từ lúc vừa đến đã nhanh tay bốc lấy bốc để rồi.
Ba Đức khá thoải mái nên không sao, nếu mà gặp mẹ Hà thì chắc chắn là ai đó lại bị đánh cho một phát lên cái tay ấy vì cái tội ăn vụng và ở bẩn rồi.
“Thế nào, con thấy ba yêu của con ướp thịt có vừa miệng không? Ba ướp bằng công thức gia truyền đấy.” Ba Đức tự hào khoe mẽ, ba cực kỳ tự tin về tài nghệ của mình.
Ấy thế mà thằng con trai mất nết chỉ nhún vai một cái, qua loa đáp đúng hai chữ cho có lệ: “Cũng tạm.”
Thế mà ba Đức cũng chả nói gì, bà khẽ lườm người nào đó rồi quay đi. Thật ra thì ba Đức vốn cũng biết thừa cái nết của đứa con trai nhà mình rồi nên ba cũng mặc.
Ba người một chó đang nấn ná trước quầy thịt thì bất ngờ nghe giọng mẹ Hà từ trong nhà nói vọng ra.
“Mình ơi, vào giúp em cái này với.” Mẹ hết dỗi nên giọng ngọt ngào hẳn ra.
“Đợi anh một lát.” Ba nói vọng vào với mẹ rồi quay sang bảo Khánh Minh, “Con ở đây nướng phụ ba một lát.”
Thế là sạp hàng thịt nướng được truyền sang cho ai đó.
Ba vừa đi thì có người đột nhiên quay sang cô bé bên cạnh: “Em có muốn ăn không?”
Hạ Chi nghe thấy thế ánh mắt liền dời từ đĩa thịt sang Khánh Minh, rồi lại lén lúc nhìn vào trong bếp lần nữa, sau đó mới chậm rề rề gật gật đầu, đáp nhẹ một tiếng: “Có.”
Có người như là đã ngầm đoán được câu trả lời kia, bật cười rồi gắp một miếng thịt trên vỉ, cực kỳ tận tâm đưa lên môi thổi thổi vài hơi cho nguội bớt rồi mới đưa đến bên miệng cho cục bông nhỏ.
“Ăn được rồi đấy, hết nóng rồi này.”
Vốn lúc đầu Hà Chi có vẻ chần chừ, nhưng sau đó ăn xong miếng thịt được anh đút cho thì hai mắt liền sáng rỡ hơn cả sao.
“Ngon không?” Khánh Minh hỏi.
“Ngon không Trà Sữa?” Hạ Chi không trả lời ngay mà xoay đầu nhìn xuống đất hỏi cún nhỏ đang gặm miếng thịt dưới chân.
Con cún nhỏ nhìn Hạ Chi rồi vẫy vẫy đuôi, sửa hai tiếng nhỏ xíu.
Thấy thế, Hạ Chi mới quay đầu gật gật với Khánh Minh, mỉm cười hết sức ngô nghê mà đáp lại: “Em thấy ngon, Trà Sữa cũng thấy thế.”
Khánh Minh phì cười với kiểu giao tiếp có một không hai này, sau đó lại gắp thêm một miếng thịt trên vỉ ra thổi thổi: “Em ăn nữa không?”
“Có.” Hạ Chi nhanh lẹ đáp, miệng còn nhai thịt, vừa ăn vừa gật đầu.
Thế là Khánh Minh lại đút cho Hạ Chi thêm một miếng thịt nướng: “Ngon thật hả?”
“Thật mà, chú ướp thịt là ngon số một luôn.” Hạ Chi vừa nói vừa bận nhai thịt, sau đó còn đưa thêm một ngón tay cái lên khẳng định.
Khánh Minh nhìn Hạ Chi khẽ cười: “Ba vào nhà rồi, có nịnh cũng không ai nghe đâu.”
“Em nói thật mà, rõ là hồi nãy anh nói xạo thì có. Chú ướp ngon thế mà anh bảo cũng tạm.” Hạ Chi ra sức bênh vực cho ba Đức, bởi vì thật ra nó là sự thật mà.
“Xì, thôi em toàn nịnh thôi, ai mà tin.”
“Em nói thật mà, em không có nịnh.”
“Anh thấy rõ là em nịnh đấy.”
Hai đứa nói chuyện ngọt nhạt với nhau mấy câu thì Hạ Chi thấy Khánh Minh chỉ gắp mấy miếng thịt xay để ăn nên mới hỏi:
“Nhưng mà sao anh không ăn thịt ba chỉ?” Hạ Chi chỉ về mấy miếng thịt ba chỉ còn đầy trên vỉ nướng, “Anh bảo anh thích ăn thịt mỡ mà sao anh chỉ ăn thịt này không vậy?”
Khánh Minh đang ăn vụng nghe thế thì nghẹn cả họng.
Và thế là, không quá 3 giây sau cô bé nọ lại bị ai đó nhìn chằm chằm.
“Sao tự dưng anh lườm em?” Hạ Chi hỏi thẳng, cái mặt nhỏ hỏi anh mà trông có vẻ ấm ức lắm.
Khánh Minh mấp máy môi, đang định nói gì đó thì bỗng dưng có điện thoại, hình như là Chí Kiên gọi tới.
[Khánh Minh, lát nữa lớp mình đi tập banh đấy. Chỗ cũ, nhớ tới đó nha.]
“Thôi các cậu cứ tập trước đi, hôm khác tôi đến sau. Hôm nay tôi bận lắm.” Có người nói xạo, giọng hời hợt.
[Kiểu gì vậy hả? Thằng Gia Khiêm cũng bảo bận, cậu cũng bảo bận. Không đủ người thì tập kiểu gì hả? Đừng nói với tôi là hai cậu lén đi chơi riêng với nhau đó nha?]
Chí Kiên vừa nói xong là một tràng tiếng cười rộ lên qua điện thoại, rõ ràng đầu dây bên kia đang mở loa ngoài và có cả đám người đang ở xung quanh đó.
“Tôi bận thật mà, lần sau rồi tôi đến nhé. Từ đây đến ngày đá thật còn xa mà.”
[Xa cái đầu cậu ấy, cuối tuần này là đá trận đầu tiên rồi. Lại còn đá với mấy đứa lớp 10 nữa. Cựu á quân mà thua thì nhục như thế nào cậu có biết không hả?] Chí Kiên gào thét qua điện thoại.
Khánh Minh đang định tiếp lời thì Hạ Chi đột nhiên khều khều tay hắn, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, anh thấy như thế là đã chín chưa?”
Khánh Minh nghe thấy thế liền xoay qua, chất giọng cũng có chút thay đổi, dịu dàng hơn hẳn: “Chưa đâu, còn tái lắm, em nướng thêm một lát nữa đi nhé.”
“Ò, em cũng thấy vậy.” Cái đầu nhỏ gật gù.
Tiếp theo đó, là một khoảng lặng bao trùm bên trong điện thoại. Khánh Minh thấy lạ nên lên tiếng hỏi.
“Này, tắt rồi à? Sao im lặng vậy? Vậy thôi tôi tắt nha?”
Khánh Minh nói vào bên trong điện thoại, vừa nói xong là hàng loạt câu chửi thề muốn xuyên quá màng nhĩ, cả chục cái miệng mỗi người một câu chửi không thương tiếc.
[CMN, thằng mắc dịch, bận quá nhỉ? Bận ở nhà chăm bé yêu hả? Cậu chế.t với tôi, hôm nay cậu mà không đến thì hội anh em từ mặt cậu ra đấy...]
Khánh Minh muốn thủng cả tai, giật mình đưa điện thoại ra xa, đợi đám bạn chửi xong mới kề sát lại, giọng điệu thì cứ như là oan ức lắm vậy: “Đã nói là không phải mà, mà thôi các cậu muốn nghĩ tôi sao cũng được, hôm khác lại nói tiếp. Tắt nhé, bạn thân.”
Để ngăn cho bị chửi tiếp, Khánh Minh nhanh tay tắt cái rụp.
Mấy ai biết được rằng, ở bên kia Chí Kiên đang điên tiết lên, hùng hổ đòi đi đốt nhà thằng bạn thân nhưng may mà có cả đám ở đấy cản lại.
Sau khi nghe điện thoại xong, lúc quay đầu lại thì Khánh Minh nhìn thấy con bé nào đó đang cần mẫn gắp thêm than bỏ vào lò. Trên mặt ai kia thì đang dính một ít vụn tro nhìn y hệt còn mèo vậy.
Có vẻ là hồi nãy có người nghe hắn bảo thịt còn tái, thấy lửa nhỏ nên mới châm thêm than đây mà.
Khánh Minh lặng thin nhìn ngọn lửa hồng đang bập bùng, ngọn lửa ấy càng cháy càng to, càng cháy càng to, càng cháy càng to... việc quan trọng phải nói lại ba lần.
Khánh Minh cực kỳ bình tĩnh không chút vội vàng đưa tay ra lau mặt cho Hạ Chi, rồi lại chăm chú vén vài sợi tóc mai đang bay tán loạn trên mặt cô bé nữa, sau đó mới nhẹ nhàng cầm cây gắp thịt lên, giây phút hắn trở bề chỗ thịt thì... lòng như chế.t lặng.
Ờm, trông chỗ thịt có vẻ cũng khá ổn... ổn như cái mặt hắn mỗi khi dỗi cô bé kia vậy, chẳng khác cái đít nồi cháy là bao.
Hạ Chi nhìn thấy thế cũng chột dạ cười khì khì, bàn tay đang cầm cây gắp than tự giác giấu ra sau lưng....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.