Chương 2
Kinh Cức Tiểu Hoa
12/07/2021
Không trở lại khu ghế lô, Ninh Sơ tự mình bắt taxi rời đi, nửa đường trời bắt đầu đổ mưa.
Xem ra khả năng phân biệt ngày nào nắng ngày nào mưa của thân thể này ngày càng chuẩn xác, cứ những ngày mưa gió, cơn đau sẽ đúng thời điểm tìm tới cậu.
Trước đây chỉ cần hai viên thuốc giảm đau là tạm ổn, hai năm trở lại đây càng ngày càng không có tác dụng, hiện tại uống năm viên mà xương vẫn đau đến co rút.
Cũng may cả cơ thể lẫn tinh thần đều đã quen với đau đớn như vậy, Ninh Sơ thở dài, nhìn mưa to dần bên ngoài cửa sổ xe, buồn bực dùng đầu đụng nhẹ trên cửa kính, trong không gian chật hẹp như bị bóp nghẹt, bỗng dưng lại nghĩ với Yến Hoài.
Vừa rồi không để ý kĩ, anh dường như trở bàn thành thục hơn rất nhiều, vẫn là bộ dáng lãnh khốc người lạ chớ gần kia.
Anh ra tay giúp đỡ làm Ninh Sơ có chút ngoài ý muốn, dù sao trong suy nghĩ của anh, hai người họ chỉ là hai kẻ xa lạ.
Nhưng cậu cũng không quá kinh ngạc vì tình cảnh này cũng không phải lần đầu xảy ra.
Vốn tưởng khi gặp lại trong lòng sẽ nhấc lên sóng to gió lớn, nhưng hiện tại cũng quanh cậu có quá nhiều việc cần quan tâm, chuyện kia như đá ném lên mặt hồi lạm gợn sóng, đã có thể xem nhẹ.
Xe taxi chạy đến cổng tiểu khu, vì biển số xe không có trong hệ thống nên cửa sắt tự đông không cho qua. Phòng bảo vệ bên cạnh thì không bóng người, hiện tại đúng là tình huống kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Điện thoại trong túi đã rừng kần thư 19, cậu nhàm chán mà đếm.
"Fuck!"
Ninh Sơ bĩu môi trợn trắng mắt, mở cửa xe, hai tay kéo góc áo giáo nhau trước ngực, đội mưa to chạy vào tiểu khu.
Mưa mùa thu mang theo hơi lạnh kéo dài, nhơ giòi bọ bám vào xương, ăn hết chút nhiệt độ cuối cùng của cậu.
" Cuối cùng cũng mở được cửa, thật xui xẻo."
Đôi môi nhợt nhạt khẽ nhếch, Ninh Sơ đóng cửa vỗ nhẹ lên công tắc đèn chiếu sáng trên tường, hai mắt bị ánh sáng mạnh kích thích theo phản xạ nhắm lại, bàn tay nắm chặt tủ giày cậu cúi xuống ho khan.
Vỗ vỗ lên dạ dày vừa đau vừa lạnh, vào nhà, đem lọ thuốc cùng điện thoại ném lên sofa, rồi lại cẩn thận gỡ chiếc vòng cẩm thạch trên tay ra đặt lên bàn trà.
Tiếp đến là lê cả người ướt sũng vào phòng tắm.
Mặc dù tiểu khu này cách trung tâm thành phố rất xa, nhưng so với mức sống trung bình và hoàn cảnh của các nghệ sĩ tuyến chín khác đã xem như không tồi rồi.
Cơ sở vật chất đầy đủ, trang trí còn mới, phòng ở tuy nhỏ nhưng được cái ở vùng ngoại thành yên tĩnh.
Điều này hẳn nhờ tới trước kia cậu cũng là một tiểu thịt tươi khá nổi, cho dù chỉ là một đóa phù dung sớm nở tối tàn.
Vào giai đoạn chuyển tiếp đó công ty đã an bài cậu tới đây ở tạm, chờ tới khi căn trung cư ở Lan Đình Biệt Uyển được xắp xếp xong xuôi sẽ dọn vào đó.
Ai mà ngờ được, nhà còn chưa vào ở chính thức, ngôi sao đang bắt đầu cháy rực lại bị tin nóng trên internet biến thành tro tàn, bị bôi đen đến thê thảm.
Sau lúc đó, người đại diện Hàn Tu Ngôn giúp cậu thu thập cục diện một chút, công ty cũng không khai trừ cậu, bắt cậu chuyển đi. Cậu cứ sống như vậy, nhận những nhân vật ngoài lề không ai quan tâm, xem như tận tình tận nghĩa.
Nghĩ tới đây, Ninh Sơ cảm thấy nếu không gọi điện cho anh Hàn thì có chút vô lương tâm.
Cậu Đúng trước bồn tắm do dự một chút, rũ mắt bật chốt mở vòi hoa sen.
Cởi quần áo ướt gặt sơ qua, cơ thể vẫn chưa kịp ấm đã tắt nước.
Gần đây càng ngày càng lười, quả thực chẳng muốn làm chuyện gì cả.
Trở lại phòng khách đã gần mười giờ, trên màn hình di động hiển thị 24 cuộc gọi nhỡ.
Thầm khen ngợi sự kiên trì của người này, Ninh sơ lấy chiếc áo choàng lông màu xanh xám quấn quanh người, liền gọi lại.
Chưa được nửa hồi chuông...
" Ninh Sơ! Tổ tông của tôi ơi! Ngài còn dám nghe điện thoại ư?"
Âm thanh bên kia phát ra quá chói tai, cậu bất đắc dĩ dời điện thoại ra khỏi tai, bấm rảnh tay:" Nói thật em không giám. Chi bằng em không nhận vai nữa."
" Cậu giám?!!" Hàn Tu Ngôn rống lên.
" Rốt cuộc không dám vẫn phải dám thôi. Anh đừng gào to quá, em đau đầu."
Cậu thực sự rất đau đầu, không chỉ có đầu mà khớp xương, dạ dày cũng đau lại còn chóng mặt, tựa hồ như bây giờ một trận mưa cũng có thể đánh tan mọi miễn dịch trên cơ thể cậu.
Vô lực mà nằm ở trên ghế sofa, nhìn chằm chằm lọ thuốc nhỏ cách đó không xa, yên lặng tính toán xem uống sáu bảy viên một lúc có thể chết hay không.
Hàn Tu Ngôn bên kia điện thoại khó thở:" Cậu đau đầu? Cậu đau đầu còn anh thì không đau à!? Cậu được lắm, tự dưng đánh con lợn Tôn Lượng hẹp hòi kia làm gì hả???"
" Hắn nói như thế nào?" Ninh Sơ đem điện thoại đặt ở bên cạnh, một tay đè lên dạ dày, một tay chống huyệt thái dương, cuộn người lại.
" Hắn nói là đi ra ngoài hít thở không khí, sảy ra chút tranh cãi nhỏ với cậu, cậu một lời không hợp liền đánh hắn, cái mặt heo kia sưng to lên."
Ninh Sơ nhắm hai mắt cười nhạo:" Chút tranh cãi nhỏ? Anh tin nổi không?"
Bên kia trầm mặc vài giây mới lên tiếng:" Người khác có khả năng sẽ tin, nhưng anh biết cái thân thể yếu ớt kia của cậu, có thể giải quyết thì tuyệt đối sẽ không động thủ. Tên kia rốt cuộc đã làm gì với cậu?"
"... Hắn muốn ngủ với em. Nhưng không thành công."
" Con mẹ nói!!!" Hàn Tu Ngôn hạ thấp giọng méo mỏ chửi bên kia đầu dây như thôi miên Ninh sơ.
Cậu không chống cự cơn buồn ngủ không dễ có này, rất nhiều lúc cả người đau đớn, đêm khuya đều nằm trên giường trằn trọc, "ngủ" là một chuyện rất xa sỉ.
" Anh mẹ nó mang cậu đi dự tiệc để cho nhà sản xuất nhìn thấy tiềm năng của cậu, có thể cho cậu cơ hội, vậy mà lại bị tên kia làm thất bại! Quá mẹ nó khốn nạn! Hắn ta muốn bao nuôi cậu?! Cũng không thử lấy chậu nước tiểu soi lại mặt mình xem to lớn đến đâu! Đen đủi!"
Nhàn nhạt thở dài một hơi, Ninh Sơ nói:" Thôi bỏ đi, Hàn ca. Từ sau đừng dẫn em đi mấy loại tiệc kiểu đó nữa, không nói đến những thứ khác, hiện tại trong giới giải trí còn ai đi nhìn tiềm năng đâu. Huống hồ em còn một số rủi ro. Đừng quá bận tâm nữa."
"... Chuyện này của cậu đâu có tính là khó khăn gì? So với cậu có nhiều nghệ sĩ còn gặp vấn đề nghiêm trọng hơn, bọn họ không phải vẫn ôm một đống tài nguyên đó sao? Chỉ cần sau lưng có người chống...aiiii..."
Đối phương lần này trầm mặc lâu hơn một chút, ngữ khí cũng mềm mỏng đi nhiều:" Cậu cũng không để bụng chuyện tài nguyên danh lợi này. Anh cũng chẳng muốn để cậu làm loại giao dịch đó...."
" Hàn ca, em muốn ngủ." Ninh Sơ chậm rãi đánh gãy lời hắn:" Lúc ăn cơm không cẩn thận uống hết một ly rượu, bây giờ mới có tác dụng..."
" Ừm, vậy cậu ngủ đi." Hàn Tu Ngôn Thở dài, dặn dò cậu.
" Ngày mai nhớ đến văn phòng Vương tổng một chuyến, là vì chuyện của Tôn Lương này. Cậu đừng lo, Hàn ca sẽ giải thích trước với Vương tổng một cách rõ ràng. Lúc cậu tới nhớ giữ thái độ tốt một chút. Còn có, hôm nay mưa, nhiệt độ hạ thấp, lát nữa cậu nhớ uống chút thuốc cảm lạnh. Chú ý một chút bằng không lại chịu tội nữa..."
" Em hiểu rồi, tạm biệt."
Tắt điện thoại, Ninh Sơ thở phào nhẹ nhõm mà ném nó lên tấm thảm cạnh ghế sofa, lười đứng dậy phá hỏng cơn buồn ngủ, cậu đơn giản bọc áo lông nằm trên sofa, mặc kệ ý thức chìm vào bóng tối.
...
Một ký ức xa xăm lọt vào giấc mơ của cậu, đó là ngày đầu tiên cậu vào cao trung ( cấp 3) cũng là lần dầu tiên cậu gặp Yến Hoài.
Danh Thành là trường học tư nhân do bà nội lừa cậu dùng rất nhiều tiền tiết kiệm tìm kiếm mối quan hệ đưa cậu vào, không có một bạn học sơ trung nào cậu quen cả. Cậu không có ở trọ trong trường nên cũng không có phòng để nghỉ trưa.
Thời điểm tan học vào giữa trưa, mọi người đều đi hết, phòng học trống không, chìa khóa tủ còn chưa được phát, cậu ngập ngừng nhìn chồng sách mới và sách câu hỏi, vẫn là ôm theo đi.
Vào thời điểm đó bà của cậu thường nói cậu là người cầu kì, cậu nghĩ điều đó cũng không sai.
Ôm sách đi được một đoạn thì cánh tay bắt đầu đau mỏi, tầng một ở trên cao nhất, theo các lớp từ nhỏ đến lớn mà đi xuống, thời điểm gian nan đi tới tầng hai, cánh tay rốt cuộc không chịu nổi sức nặng mà run run, một chồng sách như gạch mà ào ào nện xuống. Sánh nện trên cầu thang, một vài quyển đập vào cẳng chân của nam sinh chuẩn bị đi lên.
Càng tệ hơn chính là, đang trong lúc Ninh Sơ sống không còn gì luyến tiếc mà đối diện với cặp mắt đen nhánh như mực của nam sinh kia, cơ thể loang choạng dẫm lên một quyển sách vừa khéo rơi dưới chân. Bìa sách trơn trượt khiến chân cậu hất về phía trước, trọng tâm dịch về phía sau, đôi tay ở không trung quơ loạn vài cái và ngã ngửa về phía sau trong sự kinh hãi.
Oh SHIT! phía sau là bậc thang có gạch lát nền. Chắc là sẽ gãy eo mất. Hẳn sẽ rất đau đây.
Trong giây lát tâm cậu đã như tro tàn.
Tuy nhiên, trước khi được chào hỏi thân thiết với cầu thang, cánh tay đang dơ lên của cậu bất ngờ bị nắm lấy. Nam sinh bị sách đập tới bầm tím trước mặt dùng sức mà kéo mạnh cậu về phía trước.
Cảnh tượng lúc này cũng không được lãn mạn cho lắm, hai người lôi lôi kéo kéo cũng không vững vàng, trên cầu thang lại có một đống sách vung vãi quấy rầy, cậu túm tôi tôi đẩy cậu theo quán tính một hồi lâu sau Ninh Sơ rốt cuộc bị cậu ta ấn đè lên vách tường.
Cuối cùng cũng ổn định thân thể, tránh được tình huống cúi người khó khăn.(ý của ảnh là may vì không phải chịu cảnh đau eo tới không cúi được vì ngã cầu thang đó=)))
Thời tiết tháng chín, hai người đều có chút toát mồ hôi, hơi nóng theo từng hồi thở dốc len lỏi quấn quýt lẫn nhau. Hai con mắt như vẩy mực đen trắng rõ ràng của Yến Hoài lúc này nghiêm túc nhìn cậu.
Ninh sơ có chút xấu hổ mà quay đầu đi, dùng hai tay còn bủn rủn đẩy nhẹ soái ca còn ngây người trước mặt.
" Cảm... Cảm ơn cậu nhé..."
Ai ngờ đầu óc soái ca tược hồ như không bình thường lắm, tự dưng buột miệng thốt ra một câu:" Tại sao tôi lại cứu cậu?"
Đựu! Cái này thì ai biết!!?
Ninh Sơ chớp chớp mắt, khó hiểu:" Tôi lại không sống trong đầu cậu, làm sao biết tại sao. Có lẽ... là phản xạ có điều kiện đó. Nhìn thấy người sắp ngã liền có ý nghĩ kéo lại."
Soái ca có vấn đề về não bộ cau mày, nhỏ giọng nói thầm:" Sao có thể?"
Bộ dạng thực bối rối.
Ninh Sơ lập tức cạn lời, không hiểu sao người này lại cứ rối rắm vấn đề nhàm chán này:" Vậy thì thời điểm cậu gặp tôi mạch não đã bị chập rồi!"
Cậu vốn hay không lựa lời mà nói bậy, giờ nói ra liền hối hận, cảm thấy đối với ân nhân cứu mạng như vậy có chút không lễ phép.
Không ngờ cậu còn chưa kịp mở miệng xin lỗi thì người này liền ngẩng dầu nhìn chằm chằm cậu, sau đó nheo mắt suy tư:" Tôi cũng nghĩ vậy..."
Ninh Sơ:"???"
Ánh nắng trói chang giữa trưa mùa hè từ ban công chiếu vào, Ninh sơ ngây người trong chốc lát, khi ánh mắt tập trung trở lại, cậu đã nằm trên sofa lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ mưa không ngớt, trên thảm là điện thoại rung lên không biết mệt.
Xem ra khả năng phân biệt ngày nào nắng ngày nào mưa của thân thể này ngày càng chuẩn xác, cứ những ngày mưa gió, cơn đau sẽ đúng thời điểm tìm tới cậu.
Trước đây chỉ cần hai viên thuốc giảm đau là tạm ổn, hai năm trở lại đây càng ngày càng không có tác dụng, hiện tại uống năm viên mà xương vẫn đau đến co rút.
Cũng may cả cơ thể lẫn tinh thần đều đã quen với đau đớn như vậy, Ninh Sơ thở dài, nhìn mưa to dần bên ngoài cửa sổ xe, buồn bực dùng đầu đụng nhẹ trên cửa kính, trong không gian chật hẹp như bị bóp nghẹt, bỗng dưng lại nghĩ với Yến Hoài.
Vừa rồi không để ý kĩ, anh dường như trở bàn thành thục hơn rất nhiều, vẫn là bộ dáng lãnh khốc người lạ chớ gần kia.
Anh ra tay giúp đỡ làm Ninh Sơ có chút ngoài ý muốn, dù sao trong suy nghĩ của anh, hai người họ chỉ là hai kẻ xa lạ.
Nhưng cậu cũng không quá kinh ngạc vì tình cảnh này cũng không phải lần đầu xảy ra.
Vốn tưởng khi gặp lại trong lòng sẽ nhấc lên sóng to gió lớn, nhưng hiện tại cũng quanh cậu có quá nhiều việc cần quan tâm, chuyện kia như đá ném lên mặt hồi lạm gợn sóng, đã có thể xem nhẹ.
Xe taxi chạy đến cổng tiểu khu, vì biển số xe không có trong hệ thống nên cửa sắt tự đông không cho qua. Phòng bảo vệ bên cạnh thì không bóng người, hiện tại đúng là tình huống kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Điện thoại trong túi đã rừng kần thư 19, cậu nhàm chán mà đếm.
"Fuck!"
Ninh Sơ bĩu môi trợn trắng mắt, mở cửa xe, hai tay kéo góc áo giáo nhau trước ngực, đội mưa to chạy vào tiểu khu.
Mưa mùa thu mang theo hơi lạnh kéo dài, nhơ giòi bọ bám vào xương, ăn hết chút nhiệt độ cuối cùng của cậu.
" Cuối cùng cũng mở được cửa, thật xui xẻo."
Đôi môi nhợt nhạt khẽ nhếch, Ninh Sơ đóng cửa vỗ nhẹ lên công tắc đèn chiếu sáng trên tường, hai mắt bị ánh sáng mạnh kích thích theo phản xạ nhắm lại, bàn tay nắm chặt tủ giày cậu cúi xuống ho khan.
Vỗ vỗ lên dạ dày vừa đau vừa lạnh, vào nhà, đem lọ thuốc cùng điện thoại ném lên sofa, rồi lại cẩn thận gỡ chiếc vòng cẩm thạch trên tay ra đặt lên bàn trà.
Tiếp đến là lê cả người ướt sũng vào phòng tắm.
Mặc dù tiểu khu này cách trung tâm thành phố rất xa, nhưng so với mức sống trung bình và hoàn cảnh của các nghệ sĩ tuyến chín khác đã xem như không tồi rồi.
Cơ sở vật chất đầy đủ, trang trí còn mới, phòng ở tuy nhỏ nhưng được cái ở vùng ngoại thành yên tĩnh.
Điều này hẳn nhờ tới trước kia cậu cũng là một tiểu thịt tươi khá nổi, cho dù chỉ là một đóa phù dung sớm nở tối tàn.
Vào giai đoạn chuyển tiếp đó công ty đã an bài cậu tới đây ở tạm, chờ tới khi căn trung cư ở Lan Đình Biệt Uyển được xắp xếp xong xuôi sẽ dọn vào đó.
Ai mà ngờ được, nhà còn chưa vào ở chính thức, ngôi sao đang bắt đầu cháy rực lại bị tin nóng trên internet biến thành tro tàn, bị bôi đen đến thê thảm.
Sau lúc đó, người đại diện Hàn Tu Ngôn giúp cậu thu thập cục diện một chút, công ty cũng không khai trừ cậu, bắt cậu chuyển đi. Cậu cứ sống như vậy, nhận những nhân vật ngoài lề không ai quan tâm, xem như tận tình tận nghĩa.
Nghĩ tới đây, Ninh Sơ cảm thấy nếu không gọi điện cho anh Hàn thì có chút vô lương tâm.
Cậu Đúng trước bồn tắm do dự một chút, rũ mắt bật chốt mở vòi hoa sen.
Cởi quần áo ướt gặt sơ qua, cơ thể vẫn chưa kịp ấm đã tắt nước.
Gần đây càng ngày càng lười, quả thực chẳng muốn làm chuyện gì cả.
Trở lại phòng khách đã gần mười giờ, trên màn hình di động hiển thị 24 cuộc gọi nhỡ.
Thầm khen ngợi sự kiên trì của người này, Ninh sơ lấy chiếc áo choàng lông màu xanh xám quấn quanh người, liền gọi lại.
Chưa được nửa hồi chuông...
" Ninh Sơ! Tổ tông của tôi ơi! Ngài còn dám nghe điện thoại ư?"
Âm thanh bên kia phát ra quá chói tai, cậu bất đắc dĩ dời điện thoại ra khỏi tai, bấm rảnh tay:" Nói thật em không giám. Chi bằng em không nhận vai nữa."
" Cậu giám?!!" Hàn Tu Ngôn rống lên.
" Rốt cuộc không dám vẫn phải dám thôi. Anh đừng gào to quá, em đau đầu."
Cậu thực sự rất đau đầu, không chỉ có đầu mà khớp xương, dạ dày cũng đau lại còn chóng mặt, tựa hồ như bây giờ một trận mưa cũng có thể đánh tan mọi miễn dịch trên cơ thể cậu.
Vô lực mà nằm ở trên ghế sofa, nhìn chằm chằm lọ thuốc nhỏ cách đó không xa, yên lặng tính toán xem uống sáu bảy viên một lúc có thể chết hay không.
Hàn Tu Ngôn bên kia điện thoại khó thở:" Cậu đau đầu? Cậu đau đầu còn anh thì không đau à!? Cậu được lắm, tự dưng đánh con lợn Tôn Lượng hẹp hòi kia làm gì hả???"
" Hắn nói như thế nào?" Ninh Sơ đem điện thoại đặt ở bên cạnh, một tay đè lên dạ dày, một tay chống huyệt thái dương, cuộn người lại.
" Hắn nói là đi ra ngoài hít thở không khí, sảy ra chút tranh cãi nhỏ với cậu, cậu một lời không hợp liền đánh hắn, cái mặt heo kia sưng to lên."
Ninh Sơ nhắm hai mắt cười nhạo:" Chút tranh cãi nhỏ? Anh tin nổi không?"
Bên kia trầm mặc vài giây mới lên tiếng:" Người khác có khả năng sẽ tin, nhưng anh biết cái thân thể yếu ớt kia của cậu, có thể giải quyết thì tuyệt đối sẽ không động thủ. Tên kia rốt cuộc đã làm gì với cậu?"
"... Hắn muốn ngủ với em. Nhưng không thành công."
" Con mẹ nói!!!" Hàn Tu Ngôn hạ thấp giọng méo mỏ chửi bên kia đầu dây như thôi miên Ninh sơ.
Cậu không chống cự cơn buồn ngủ không dễ có này, rất nhiều lúc cả người đau đớn, đêm khuya đều nằm trên giường trằn trọc, "ngủ" là một chuyện rất xa sỉ.
" Anh mẹ nó mang cậu đi dự tiệc để cho nhà sản xuất nhìn thấy tiềm năng của cậu, có thể cho cậu cơ hội, vậy mà lại bị tên kia làm thất bại! Quá mẹ nó khốn nạn! Hắn ta muốn bao nuôi cậu?! Cũng không thử lấy chậu nước tiểu soi lại mặt mình xem to lớn đến đâu! Đen đủi!"
Nhàn nhạt thở dài một hơi, Ninh Sơ nói:" Thôi bỏ đi, Hàn ca. Từ sau đừng dẫn em đi mấy loại tiệc kiểu đó nữa, không nói đến những thứ khác, hiện tại trong giới giải trí còn ai đi nhìn tiềm năng đâu. Huống hồ em còn một số rủi ro. Đừng quá bận tâm nữa."
"... Chuyện này của cậu đâu có tính là khó khăn gì? So với cậu có nhiều nghệ sĩ còn gặp vấn đề nghiêm trọng hơn, bọn họ không phải vẫn ôm một đống tài nguyên đó sao? Chỉ cần sau lưng có người chống...aiiii..."
Đối phương lần này trầm mặc lâu hơn một chút, ngữ khí cũng mềm mỏng đi nhiều:" Cậu cũng không để bụng chuyện tài nguyên danh lợi này. Anh cũng chẳng muốn để cậu làm loại giao dịch đó...."
" Hàn ca, em muốn ngủ." Ninh Sơ chậm rãi đánh gãy lời hắn:" Lúc ăn cơm không cẩn thận uống hết một ly rượu, bây giờ mới có tác dụng..."
" Ừm, vậy cậu ngủ đi." Hàn Tu Ngôn Thở dài, dặn dò cậu.
" Ngày mai nhớ đến văn phòng Vương tổng một chuyến, là vì chuyện của Tôn Lương này. Cậu đừng lo, Hàn ca sẽ giải thích trước với Vương tổng một cách rõ ràng. Lúc cậu tới nhớ giữ thái độ tốt một chút. Còn có, hôm nay mưa, nhiệt độ hạ thấp, lát nữa cậu nhớ uống chút thuốc cảm lạnh. Chú ý một chút bằng không lại chịu tội nữa..."
" Em hiểu rồi, tạm biệt."
Tắt điện thoại, Ninh Sơ thở phào nhẹ nhõm mà ném nó lên tấm thảm cạnh ghế sofa, lười đứng dậy phá hỏng cơn buồn ngủ, cậu đơn giản bọc áo lông nằm trên sofa, mặc kệ ý thức chìm vào bóng tối.
...
Một ký ức xa xăm lọt vào giấc mơ của cậu, đó là ngày đầu tiên cậu vào cao trung ( cấp 3) cũng là lần dầu tiên cậu gặp Yến Hoài.
Danh Thành là trường học tư nhân do bà nội lừa cậu dùng rất nhiều tiền tiết kiệm tìm kiếm mối quan hệ đưa cậu vào, không có một bạn học sơ trung nào cậu quen cả. Cậu không có ở trọ trong trường nên cũng không có phòng để nghỉ trưa.
Thời điểm tan học vào giữa trưa, mọi người đều đi hết, phòng học trống không, chìa khóa tủ còn chưa được phát, cậu ngập ngừng nhìn chồng sách mới và sách câu hỏi, vẫn là ôm theo đi.
Vào thời điểm đó bà của cậu thường nói cậu là người cầu kì, cậu nghĩ điều đó cũng không sai.
Ôm sách đi được một đoạn thì cánh tay bắt đầu đau mỏi, tầng một ở trên cao nhất, theo các lớp từ nhỏ đến lớn mà đi xuống, thời điểm gian nan đi tới tầng hai, cánh tay rốt cuộc không chịu nổi sức nặng mà run run, một chồng sách như gạch mà ào ào nện xuống. Sánh nện trên cầu thang, một vài quyển đập vào cẳng chân của nam sinh chuẩn bị đi lên.
Càng tệ hơn chính là, đang trong lúc Ninh Sơ sống không còn gì luyến tiếc mà đối diện với cặp mắt đen nhánh như mực của nam sinh kia, cơ thể loang choạng dẫm lên một quyển sách vừa khéo rơi dưới chân. Bìa sách trơn trượt khiến chân cậu hất về phía trước, trọng tâm dịch về phía sau, đôi tay ở không trung quơ loạn vài cái và ngã ngửa về phía sau trong sự kinh hãi.
Oh SHIT! phía sau là bậc thang có gạch lát nền. Chắc là sẽ gãy eo mất. Hẳn sẽ rất đau đây.
Trong giây lát tâm cậu đã như tro tàn.
Tuy nhiên, trước khi được chào hỏi thân thiết với cầu thang, cánh tay đang dơ lên của cậu bất ngờ bị nắm lấy. Nam sinh bị sách đập tới bầm tím trước mặt dùng sức mà kéo mạnh cậu về phía trước.
Cảnh tượng lúc này cũng không được lãn mạn cho lắm, hai người lôi lôi kéo kéo cũng không vững vàng, trên cầu thang lại có một đống sách vung vãi quấy rầy, cậu túm tôi tôi đẩy cậu theo quán tính một hồi lâu sau Ninh Sơ rốt cuộc bị cậu ta ấn đè lên vách tường.
Cuối cùng cũng ổn định thân thể, tránh được tình huống cúi người khó khăn.(ý của ảnh là may vì không phải chịu cảnh đau eo tới không cúi được vì ngã cầu thang đó=)))
Thời tiết tháng chín, hai người đều có chút toát mồ hôi, hơi nóng theo từng hồi thở dốc len lỏi quấn quýt lẫn nhau. Hai con mắt như vẩy mực đen trắng rõ ràng của Yến Hoài lúc này nghiêm túc nhìn cậu.
Ninh sơ có chút xấu hổ mà quay đầu đi, dùng hai tay còn bủn rủn đẩy nhẹ soái ca còn ngây người trước mặt.
" Cảm... Cảm ơn cậu nhé..."
Ai ngờ đầu óc soái ca tược hồ như không bình thường lắm, tự dưng buột miệng thốt ra một câu:" Tại sao tôi lại cứu cậu?"
Đựu! Cái này thì ai biết!!?
Ninh Sơ chớp chớp mắt, khó hiểu:" Tôi lại không sống trong đầu cậu, làm sao biết tại sao. Có lẽ... là phản xạ có điều kiện đó. Nhìn thấy người sắp ngã liền có ý nghĩ kéo lại."
Soái ca có vấn đề về não bộ cau mày, nhỏ giọng nói thầm:" Sao có thể?"
Bộ dạng thực bối rối.
Ninh Sơ lập tức cạn lời, không hiểu sao người này lại cứ rối rắm vấn đề nhàm chán này:" Vậy thì thời điểm cậu gặp tôi mạch não đã bị chập rồi!"
Cậu vốn hay không lựa lời mà nói bậy, giờ nói ra liền hối hận, cảm thấy đối với ân nhân cứu mạng như vậy có chút không lễ phép.
Không ngờ cậu còn chưa kịp mở miệng xin lỗi thì người này liền ngẩng dầu nhìn chằm chằm cậu, sau đó nheo mắt suy tư:" Tôi cũng nghĩ vậy..."
Ninh Sơ:"???"
Ánh nắng trói chang giữa trưa mùa hè từ ban công chiếu vào, Ninh sơ ngây người trong chốc lát, khi ánh mắt tập trung trở lại, cậu đã nằm trên sofa lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ mưa không ngớt, trên thảm là điện thoại rung lên không biết mệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.