Bệnh Hay Quên

Chương 7

Kinh Cức Tiểu Hoa

12/07/2021

Edit: Doll

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Ninh Sơ và Hồ Hiểu An tách nhau ra, ai về nhà nấy.

Lần này kịch bản phim mới là phim hiện đại, hầu hết cách cảnh trong phim đều lấy bối cảnh ở thành phố C, lúc nhân viên của Hoan Duyệt thương lượng với đoàn làm phim giúp cậu cũng không nhắc đến chỗ ở qua đêm của cậu vì vậy cậu phải về nhà ở.

Nhưng lúc cậu sách theo một túi thuốc bước vào tiểu khu, sau khi đi đến dưới lầu mới bỗng nhiên ý thức được ban nãy ở bệnh viện chưa tìm được chìa khóa, thời điểm cậu rời đi thậm chí còn không nhớ tới việc này...

Đứng ngây ngốc tại chỗ vài giây, Ninh Sơ đột nhiên có loại cảm giác " từ khi Yến Hoài xuất hiện, cuộc sống sinh hoạt bình đạm liền bị vô số những sự cố ngoài ý muốn đánh vỡ."

Cứ như thể người kia trời sinh mang theo thứ từ trường có thể làm nhiễu loạn cuộc sống của cậu.

Thật sự kì quái.

Tình huống trước mắt lúc này đến cái chìa khóa dự phòng cũng không có, cậu chỉ có thể quay lại bệnh viện tìm tiếp nếu không thì cũng chỉ có thể bi thương mà mời thợ phá khóa.

" Đều tại Yến Hoài... đang êm đẹp tự dưng tới bệnh viện để cãi nhau..."

Vừa mắng người cậu vừa quay lưng ra khỏi tiểu khu, lúc này di động trong túi áo bỗng nhiên rung lên hai lần.

Cậu lấy ra nhìn thử, hay lắm! Lại là Từ Vi!

" Ninh tiên sinh, Yến tổng nhặt được một chùm chìa khóa trong phòng bệnh, có phải của ngài đánh rơi không?"

"..."

Là cậu là cậu chính là cậu!

Ngay tức khắc tâm tình Ninh Sơ trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, nhanh chóng đáp lại:" Là của tôi. Thật cảm ơn. Hiện tại tôi có thể tới lấy, cô hiện tại vẫn ở bệnh viện hay ở nơi khác?"

Nhưng còn chưa kịp gửi đi, đối phương đã gửi lại một tin nhắn khiến cậu nháy mắt dại ra, hồn lìa khỏi xác."

" Tôi đang ở sân bay, sắp phải bay đến nơi khác sử lí công việc. Chìa khóa đang ở trong tay Yến tổng. Tôi đã đem Wechat của ngài cho sếp, chắc chắn lúc nữa rảnh rỗi sếp sẽ nhắn cho ngài."

WTF?

Chìa khóa nằm ở chỗ Yến Hoài?

Đường đường là đại boss tập đoàn lớn còn kiêm cả chức bảo quản chìa khóa? Tùy tiện phái một người nào đó đưa cho cậu không phải được rồi sao?

Yến thị và S&U của các người có phải chỉ có mỗi một người là Yến Hoài thôi không? Vậy cái chìa khóa nào trong xưởng cũng do anh ta bảo quản sao?

Việc gì cũng cần anh tự tay làm lấy? Vị sếp tốt nhất Trung Quốc chỉ đích danh tên Yến Hoài rồi đó!

...

Loại tâm trọng rối rắm phức tạp lại không có lời nào để nói này vẫn luôn kéo dài mãi cho đến khi Yến Hoài liên lạc với cậu vào khoảng một tiếng sau. Và theo sự hướng dẫn của anh, cậu đi bốn cong tám quẹo và từ bên trong tứ hợp viện tận cùng ngõ nhỏ nào đó tìm được anh.

Nai này tựa hồ là một tiệm cơm, nhưng Ninh Sơ chưa từng nghe nói qua, cũng chưa từng thấy một chút tin tức tuyên truyền gì, thậm chí nơi này đến cái bảng hiệu còn không có.

Ngay cửa vào tứ hợp viện đã có một người làm trong quán ra đón cậu, sau khi xác định được thân phận của cậu liền đẫn thẳng cậu vào trong tứ hợp viện, sau khi mở cửa, vòng qua tấm bình phong bằng gỗ đỏ, lại xuyên qua một gian phòng khách kiểu cũ có thể thấy được một hậu viện yên tĩnh.

Trong hậu viện có một cậy đa có thể che khuất gần hết bầu trời, cành lá tươi tốt, trên phiến đá trải rộng rêu xanh, lộ ra một chút mát mẻ. Lại còn có một cái giếng cổ bị cây to che khuất, không khí xung quanh thêm vài phần ẩm ướt.

Dọc theo hành lang gấp khúc đi tiếp một đoạn, phục vụ mới dẫn cậu đến trước một cánh cửa, nhẹ gõ hai cái, đợi bên trong cho phép mới đẩy cửa ra, cúi người làm một cái tư thế mời.

Ninh Sơ gật đầu với cậu ta một cái, cậu mặc y như lúc mới ròi bệnh viện một bộ quần áo bệnh nhân to rộng, kéo chặt áo khoác liền nhấc chân bước qua ngưỡng cửa.



Nhưng cũng không có hình ảnh giống như cậu tưởng tượng, trong căn phòng thoang thoảng hương gỗ, chỉ có một mình Yến Hoài.

Trước mặt anh bày một cái bàn gỗ sưa, trên mặt bàn bày một ấm trà và hai chiếc cốc sứ tráng men xanh, anh ngồi chống cằm, ngón tay gõ lên cạnh bàn một cách chán nản, nghe thấy tiếng động mới nhìn lên.

Trong phòng ánh sáng không quá tốt, cặp mắt kia càng có vẻ thâm sâu khó lường, thời điểm nghiêm túc nhìn chằm chằm rất giống như hai luồng xoáy sâu dưới đáy biển khiến cậu cảm tưởng như sắp bị hút vào.

Ninh Sơ tránh đi ánh mắt nóng bỏng kia, chậm rãi đi tới, phía sau tiếng đóng cửa của cậu phục vụ truyền vào lỗ tai, trong nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ khiến cậu có chút bất an lại khẩn trương bước chân không tự chủ được mà dừng lại.

Đôi mắt người ngồi sau bàn hơi lóe, giường như nghĩ đến điều gì đó, đứng dậy:" Cậu muốn mở cửa ra không?"

Ninh Sơ sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại, cậu khẽ lắc đầu:" Cứ như vậy đi, căn phòng rộng như vậy không đến mức khiến tôi phát bệnh được. Yến tổng không cần lo lắng."

" Được, vậy nếu cậu thấy không thoải mái thì nhớ phải nói ra." Yến Hoài nhìn cậu ra hiệu:" Tới đây ngồi đi."

" Không cần đâu. Tôi tới đây lấy chìa khóa xong đi luôn."

Cậu đi đến cạnh bàn rồi đứng yên, ánh sáng u ám che dấu những cảm xúc biến hóa rất nhỏ trên mặt mày, dựa gần như vậy có thể nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt, có chút ái muội không thể giải thích được.

Bầu không khí này làm cậu phiền lòng muốn châm một điếu thuốc, mấy hôm nay ở bệnh viện, ngày nào cũng bị người ta quan sát mà cậu cũng không nghiên thuốc nặng nên một điếu cũng không chạm qua.

Nghe được lời này, đông tác châm trà trên tay Yến Hoài cũng không thay đổi, ngược lại còn cười nhẹ:" Không thể ở lại cùng tôi ăn một bữa cơm? Hiện tại sắc mặt cậu không được tốt, ra đường lại bị gió thổi, lúc về tới nhà cũng bảy tám giờ rồi, cậu không ăn cơm chiều hay chính bản thân cậu nấu hoặc là gọi cơm ngoài?"

Dù tôi có tự nấu hay gọi cơm ngoài hình như đều không có liên quan chút gì đến ngài cả, đúng không Yến đại thiếu gia!?

Ninh Sơ bất đắc dĩ bĩu môi:" Anh rốt cuộc có đưa chìa khóa cho tôi không?"

Đối phương nhàn nhạt nhìn cậu:" Không, đưa cậu khẳng định cậu sẽ đi về luôn, hôm nay tôi không muốn ăn cơm một mình, sao có thể dễ dàng đưa cho cậu?"

"...???"

Anh tốt xấu gì cũng là người đứng trên đỉnh kim tự tháp có thể hô mưa gọi gió, chơi xấu như vậy thật sự ổn sao?

Ninh Sơ nhất thời bị lời này làm cho hóa đá, tinh thần bị kích thích, còn chưa kịp tỉnh táo lại bỗng nhiên choáng váng, thân thể nghiêng ngả lảo đảo.

" Cậu bị sao vậy?"

Người cách đó không xa tay chân nhanh lẹ vài bước vọt tới đỡ cậu, thân thể dán sát lại ôm lấy eo cậu, tự nhiên quen thuộc như thể hành động này thường xuyên xảy ra, giống hệt như phản xạ có điều kiện.

Chóp mũi vương vấn mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ cần cổ trắng ngần của Ninh Sơ, khác hẳn với mùi thuốc lá nhàn nhạt Yến Hoài ngửi được trong thang máy Hi Thiên lần trước, loại mùi hương này quen thuộc như giấc mơ không rõ ràng trong đêm khuya, cảm giác quyến luyến cùng nhớ nhung không hề có dấu hiệu báo trước mà ập thẳng vào linh hồn.

Yến Hoài hơi giật mình, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm sườn mặt của người này, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt kia như giọt máu ở đầu tim làm anh sinh ra một cảm giác khổ sở không giải thích được, trái tim bỗng dưng co rút đau đớn.

" Cậu..."

Cậu và tôi, có từng quen nhau phải không?

...

Sau một lúc choáng váng mới phục hồi tinh thần lại, mí mắt Ninh Sơ giật giật hai cái, cậu nhíu mày lùi về sau một bước, đem chính mình từ trong vòng vây ấm áp của Yến Hoài cứu ra.

Cậu lạnh nhạt nói: "Không có việc gì, chẳng qua là không nghĩ tới da mặt Yến Tổng có thể dày thế này nên có chút bị dọa thôi."

Trong chốc lát không ai nói chuyện, Cậu nâng mắt, mới thấy ánh mắt Yến Hoài, thẳng thừng mà nhìn cậu, ánh mắt tối nghĩa không rõ, tựa như đang suy nghĩ điều gì, lại giống như đang nghi ngờ cái gì đó.

Trong lòng Ninh Sơ lộp bộp một chút, duỗi tay ra búng trước mặt anh một cái:" Yến tổng hoàn hồn!"

Đối phương không bị kinh sợ chút nào, ngược lại lại sửng sốt vài giây sau đó mới chậm rì chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm cậu rồi mở miệng:" A... Cậu muốn ăn cơm sao?"

Ninh Sơ:"..."



" Cậu không ăn chút gì đó với cái thể lực này thì không thể trở về, kiểu gì cũng nằm xuống ngang đường." Biểu tình Yên hoài dần dần khôi phục lại bình thường:" Đến lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn người đầu tiên cảnh sát tìm đến chính là tôi."

" Có thể đừng rủa tôi không?" Ninh Sơ ghét bỏ mà trợn trắng mắt.

" Hơn nữa cậu càng không muốn ở cạnh tôi tôi sẽ càng cảm thấy..."

Người trước mắt không rõ ý vị mà cười cười, nhìn đến trong lòng Ninh Sơ phát lạnh:" Cảm thấy cái gì?"

"... Cảm thấy cậu cùng tôi trước kia có phải từng có quan hệ gì hay không?"

Đồng tử Ninh Sơ chợt co lại.

... Chẳng có mối quan hệ nào cả, chỉ là mối tình đầu của anh thôi.

Nhưng trên mặt cậu vẫn còn duy trì bình thản giống như vừa rồi, nhìn không ra một chút dị thường nào cả:" Yến tổng lại nói đùa à, lần ở Hi Thiên đó hẳn là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."

" Phải không? Nhưng tôi lại cảm thấy không phải." Yến Hoài nhìn chăm chăm vào mắt cậu, như một người thợ săn đang quan sát sơ hở của con mồi hoặc là đang chờ đợi thời cơ nào đó.

" Đương nhiên rồi." Ninh Sơ bình tĩnh rũ mắt:" Nếu không tại sao hai chúng ta đều không có chút ấn tượng nào về nhau."

" Cũng đúng." Yến Hoài lùi về sau một bước mở miệng.

" Nếu trước kia tôi từng gặp qua cậu nhất định không có khả năng quên mất."

Tại sao lại không có khả năng? Ninh sơ châm chọc mà cong khóe miệng.

Cảm giác thân thể cùng nhịp đập trái tim còn không chịu người khống chế huống chi là tình cảm cùng ký ức hư vô mờ mịt?

Trên đời này chuyện không thể ngờ xảy được ra nhiều lắm.

" Trên thực tế tôi từng mất đi một phần ký ức." Yến hoài đi đến sau bàn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cậu:" Ăn một chút gì đi, nơi này gọi đồ ăn rất nhanh."

Ăn đi, chỉ một bữa cơm mà thôi, cũng sẽ không mất miếng thịt nào.

Ninh Sơ lặng lẽ thở dài chậm rãi ngồi ở đối diện anh:" Mất trí nhớ? Cuộc đời Yến tổng thật đúng là đặc sắc."

Thấy cậu rốt cuộc chịu thua mà ngồi xuống, Yến Hoài với vuốt mép bàn tìm một cái nút, ấn xuống thông báo cho nhà bếp muốn gọi đồ ăn.

" Đừng gọi tôi là Yến tổng, nghe cứ như cậu đang mắng tôi ấy, gọi tên tôi đi, Ninh Sơ?"

Hai chữ cuối cùng kia cách thời gian bảy năm được Yến Hoài dùng giọng điệu như vậy gọi ra, ngón tay Ninh Sơ đặt trên bàn không tự giác mà cuộn lại, môi mấp máy hai lần mới nhẹ giọng mở miệng.

" Được, Yến Hoài."

Giường như người đối diện bởi vì câu nói này của cậu mà hai mắt sáng thêm một ít, không giống như mọi lần đối với người khác vẫn lạnh nhạt thấu xương, đôi mắt kia như hai viên hắc diệu thạch đầy ôn nhuận cực kỳ chuyên chú, ảnh ngược bên trong chỉ có bóng dáng cậu.

Ninh Sơ không kịp trốn tránh, trong lòng có chút khó chịu, rất muốn không quan tâm gì cả mà lao ra ngoài chạy trốn, sau đó lại cảm thấy sau khi chạy trốn trong lòng khẳng định sẽ bị đè nén đến hoảng.

Cậu đơn giản không nói lời nào, không chút để ý mà nghe Yến Hoài kể lúc tỉnh lại sau tai nạn xe cộ bị bác sĩ chẩn bị mất ký ức hai năm như thế nào, sau đó nói đến quá trình đi nước ngoài tính dưỡng và học tập.

Cậu không biết vì sao Yến Hoài lại kể chuyện này cho cậu, cũng không muốn hỏi, chỉ an tĩnh mà nghe.

Đối phương nói chuyện rất chậm miêu tả hết tất cả mọi chuyện thật kỹ, Ninh Sơ nghe đều cảm thấy mọi chuyện tựa hồ cách cậu rất xa xôi, thật giống như hai đường thẳng cắt nhau, sau khi qua cái giao điểm duy nhất kia sẽ càng ngày càng xa không bao giờ gặp lại.

Tầm mắt cậu rơi xuống chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay áp út bàn tay trái của Yến Hoài, lại chậm rãi rời đi.

Hai đường thẳng thẳng tắp phương hướng không giống nhau tạo ra khoảng cách lớn như vậy, cái giao điểm bé nhỏ kia cũng trở nên nhỏ bé không đáng kể chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Hay Quên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook