Bệnh Nhân Số Một Của Giới Tu Chân (Lâm Độ Vô Song)

Chương 15: Đại Hiếu Tử Đệ Nhất Thiên Hạ

Chỉ Lão Hổ

13/10/2024

Lâm Độ nói muốn đi đến thư trai, khi cả nhóm đang bị che khuất sau những giá sách, nàng tiến đến quầy của chưởng quầy, “Chưởng quầy, có thu mua thoại bản không?”

Chưởng quầy mặc bộ áo dài tay rộng màu thủy mặc, tay cầm một quyển sách, dựa vào ghế tre, mắt nửa nhắm nửa mở, nghe vậy đáp lại uể oải, “Thoại bản? Là thoại bản gì?”

Lâm Độ đưa tâm huyết của mình ra.

Người trên ghế tre hé mắt, chậm rãi đọc từng chữ, “Bị... mỹ nhân nhặt ven đường cưỡng ép?”

Đôi mắt vốn mơ màng lập tức trợn tròn, nhìn đứa trẻ trước mặt chỉ mới tầm mười mấy tuổi, “Ngươi viết?”

Lâm Độ vung tay, làm ra vẻ nghiêm túc, “Sao có thể chứ, chẳng qua ta chỉ chạy việc giúp sư phụ mà thôi. Ta là đệ tử, đương nhiên phải hoàn thành ước nguyện của sư phụ.”

“Ngài xem, sách này có thể in được không? Sư phụ ta đã lớn tuổi, chỉ có mỗi sở thích này, dù ta phải bỏ tiền túi ra, cũng không thể để người mang tiếc nuối mà rời đi.”

Ở một nơi xa, Diêm Dã, người vô cớ bị đệ tử mình vu oan, bất ngờ hắt xì một cái. Hắn đang suy nghĩ, một tu sĩ đã đạt đến Thái Thanh Cảnh như hắn, lẽ nào lại cảm lạnh được?

Chưởng quầy cảm động sâu sắc, “Ngươi quả thật là hiếu thảo.”

Lâm Độ gật đầu, Đệ nhất đại hiếu tử thiên hạ, ngoài ta thì còn ai nữa.

Người đàn ông cúi xuống, mở trang đầu tiên, trước mắt là những nét chữ nguệch ngoạc như gà bới, khóe miệng hắn co giật, “Đây đúng là sư phụ ngươi viết.”

Lâm Độ khẽ “à” một tiếng, “Ồ, sư phụ ta không nhìn rõ, nét bút tất nhiên có phần vụng về, nhìn được là tốt rồi, nhìn được là được.”

Một người chỉ học đến lớp tiểu học và luyện bút lông trong giờ học như nàng, viết được như thế này cũng là giỏi lắm rồi.

Chưởng quầy tiếp tục cúi xuống đọc, nhưng rất nhanh sau đó, âm thanh lật trang ngày càng nhanh, sắc mặt hắn thay đổi liên tục, từ nụ cười gian xảo đến vẻ ngượng ngùng, rồi dần dần trợn tròn mắt, cảm xúc chuyển sang bực bội, cuối cùng đôi mắt đẫm lệ, không kìm được mà đập bàn đứng dậy, “Hết rồi? Đại sư huynh cứ thế mà chết? Còn nữ tu kia lại có thể kết kim đan, phi thăng thành tiên?”

“À, sư phụ ta nói, nếu có người đọc, tất nhiên sẽ có phần tiếp theo. Ngài xem, có thể in được không?”

“In được, in được, in được! Lâu lắm rồi ta chưa đọc thoại bản nào cuốn hút đến thế. Sư phụ ngươi quả thật là một thiên tài, chỉ có điều... cái tên sách... hơi không trang nhã.”

Chưởng quầy xoa cằm, “Giới chính đạo, e là không ai mua đâu.”

Lâm Độ nhướng mày, khuôn mặt thanh tú, điệu bộ lạnh nhạt nhưng lời nói lại vô cùng thản nhiên, “Không thử thì làm sao biết? Thất tình lục dục vốn là chuyện thường tình của con người. Tu chân giả lẽ nào không có dục niệm? Khát vọng trở nên mạnh mẽ là dục niệm, tình yêu cũng là dục niệm, dục niệm có phân cao thấp sang hèn sao?”

Rõ ràng là ngụy biện, nhưng chưởng quầy lại bị thuyết phục, “Được, ngài nói đúng lắm. Ở đây chúng ta chia ba bảy, ngài họ gì?”



“Lâm, hai chữ Mộc Lâm.”

“Tiểu sư phụ Lâm, sau khi in xong, ta sẽ gửi ngài bản mẫu. Ngài có địa chỉ không?”

Lâm Độ mỉm cười nhẹ, “Không cần, không lâu sau ta sẽ tự mình xuống núi đến lấy.”

Nàng nhanh chóng in dấu tay lên bản hợp đồng, rồi quay lại đối diện ánh mắt ngờ vực của mấy vị đồng môn vừa bước ra, “Đi nào? Đến Hương Mãn Lâu ăn?”

Cả nhóm cười nói ầm ĩ rời đi, chưởng quầy ngồi trên ghế tre híp mắt nhìn theo bóng lưng họ, khẽ vẫy bản hợp đồng vừa được đóng dấu tay, nhìn dấu tay trên đó, cuối cùng mỉm cười nhẹ nhàng.

Thú vị thật, rõ ràng đã đưa bút cho nàng, nhưng khi tiểu hiếu tử này nhận bút, lại ngập ngừng một chút, rồi thay vào đó là in dấu tay.

Không muốn để lại bút tích của mình sao?

Vị sư phụ mà ngươi nhắc đến, có thật là không phải chính ngươi không?

Chưởng quầy không ngờ rằng, “không lâu” nàng nói, chính là bảy ngày sau.

Khi nàng bước vào cửa lần nữa, hắn suýt không nhận ra. Bộ y phục xanh lộn xộn cùng búi tóc tạm bợ đã biến mất.

Nàng mặc bộ cẩm bào thêu mây hạc màu xanh tro, tóc được buộc gọn bằng một cây trâm ngọc trắng, thêm một chiếc lưới bạc cài nơi trán để cố định tóc. Những đường nét tinh xảo trên gương mặt nàng cuối cùng cũng lộ rõ. Dù da nàng nhợt nhạt như giấy, nhưng phong thái thực sự toát lên vẻ phóng khoáng của một thiếu niên anh tuấn.

“Chưởng quầy, thế nào? In xong chưa?”

Giọng điệu lười nhác vang lên, chưởng quầy lúc này mới dám khẳng định đó chính là đại hiếu tử hôm trước.

“Lên kệ từ năm ngày trước rồi, ngươi đoán xem thế nào?”

Lão chưởng quầy vừa định nói gì thì nhìn thấy một nam tu chính phái vẻ mặt lấm lét bước tới. Hắn ngó nghiêng một hồi, thấy Lâm Độ thì do dự không dám tiến lên.

“Ngươi muốn cuốn đó phải không? Hai mươi khối linh thạch hạ phẩm một cuốn, không cần phải lén lút giấu trong tay áo đâu. Đặt tiền đây là mang sách đi ngay.”

Người kia chỉ để lộ góc cuốn sách nơi tay áo, nghe chưởng quầy nói vậy thì lập tức rút tiền trả rồi nhanh chóng rời đi.

Lâm Độ trầm ngâm một lát, “Chẳng lẽ là cuốn sách ta đã mang tới?”



“Đúng vậy.” Chưởng quầy gật đầu, thoải mái vung tay áo, thu về hai mươi khối linh thạch hình bầu dục tỏa ra chút linh khí nhè nhẹ vào túi mình.

“Thật sự phải lén lút như thế sao?” Lâm Độ đưa tay vuốt cằm.

“Nhưng ngươi nói đúng, cái tên sách tuy không phải là thứ có thể lên đài trang trọng, nhưng lại vô cùng thu hút. Từ khi lên kệ, doanh số rất tốt, chỉ có điều, mọi người đều mua một cách bí mật.”

Chưởng quầy tặc lưỡi cảm thán, “Không hổ là sư phụ của ngươi, quả nhiên tầm mắt rộng lớn, nắm bắt lòng người tài tình.”

Lâm Độ mỉm cười, “Đưa ta năm cuốn, ta muốn tặng người.”

“Được thôi, phân chia lợi nhuận theo tháng. Nhưng hiện tại cuốn này đang hơi thiếu nguồn cung, ngươi để lại cho ta ít được không? Ba cuốn có được không?”

Lâm Độ cầm ba cuốn sách rồi bước ra khỏi cửa thư trai, sau đó hội ngộ với Mặc Lân và nhóm của hắn.

Hôm nay là tiệc tiễn Mặc Lân xuống núi để lịch luyện, do chính Lâm Độ đề xuất, cả nhóm rất vui vẻ hưởng thụ bữa tiệc.

Thế là đại sư huynh nhận được món quà chia tay từ tiểu sư thúc.

“Trên đường đi ngươi khó tránh khỏi lúc buồn chán. Đây, cuốn sách này ta tặng ngươi, nghe nói là thoại bản bán chạy nhất dạo gần đây, chắc chắn nội dung sâu sắc.”

Lâm Độ đưa cuốn sách cho Mặc Lân, ánh mắt đầy chân thành.

Mặc Lân nhận cuốn sách, “Sớm biết tiểu sư thúc yêu thích đọc sách, ngày nào cũng tới thư lâu của tông môn, ta nhất định sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng.”

“Phải như thế chứ.” Lâm Độ tỏ vẻ hài lòng, “Đọc truyện, điều quan trọng nhất là nhập tâm vào nhân vật chính, từ đó ngẫm lại bản thân, thu hoạch càng nhiều hơn.”

Mặc Lân gật đầu, thầm cảm thán rằng không ngờ tiểu sư thúc tuy trẻ tuổi nhưng lại có hiểu biết sâu rộng về sách vở. Vừa cảm thán, hắn vừa liếc nhìn bìa sách.

“Bị mỹ nhân nhặt ven đường cưỡng ép”

Trong khoảnh khắc, sắc mặt của thanh niên tuấn tú trở nên vô cùng kỳ quặc. Hắn ngước lên nhìn Lâm Độ, người đang tiếp tục ăn điểm tâm, rồi lại cúi xuống nhìn cái tên sách.

“Tiểu sư thúc... cuốn sách này, có phải ngươi đưa nhầm rồi không?”

“Không nhầm đâu.” Lâm Độ vừa nhón lấy một miếng bánh ngọt vừa đáp, “Món bánh ngọt này ít quá, gọi thêm một phần nữa đi, chúng ta có năm người lận.”

Mặc Lân im lặng thu sách vào, giơ tay gọi thêm đồ ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Nhân Số Một Của Giới Tu Chân (Lâm Độ Vô Song)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook