Chương 2: Thông Báo Tuyển Dụng
Hắc Sắc Hoả Chủng
30/09/2024
Sau đó......
Lúc này đây, trong hành lang chỉ còn lại một mình Đới Lâm.
Thế nhưng, lúc này trên cổ của hắn chỉ còn sót lại hai bàn tay đứt lìa, trong suốt như ma quỷ, vẫn đang bấu chặt!
Cái thứ kia …… Quỷ……… đã chạy trốn rồi sao?
Ngay sau đó, đôi bàn tay kia cũng biến mất hoàn toàn ……………
Đới Lâm nhìn thấy rõ mồn một hình ảnh hai mảnh tay kia xuất hiện bên trong vùng không gian đen kịt ở bên phải!
Nó giống như là…
Bên trong… con mắt phải của hắn?
Hai cái bàn tay nằm ngay bên trong con mắt? Điều này thực sự quá đáng sợ, liệu có cách nào để loại bỏ chúng không?
Theo dòng suy nghĩ ấy trong đầu hắn, hai mảnh tay kia, ngay bên trong con mắt phải, bất ngờ dần tan biến, như thể chúng bị phân hủy dần bởi axit. Và cùng lúc đó, trong não hắn hiện lên một luồng thông tin mới.
Phải chăng hai mảnh tay kia đã bị hắn hấp thụ? Còn thông tin mới xuất hiện trong đầu kia là …………
Ngay lúc này, cơ thể của Đới Lâm lại bắt đầu... biến mất!
Bên trong một căn phòng trắng toát
Phía sau một chiếc bàn là ba người đang ngồi.
Còn trước mặt họ khoảng mười mấy chiếc ghế đang trống.
Cả ba người đều mặc áo blouse trắng của bác sĩ.
Người đàn ông trẻ trung, khôi ngô tuấn tú ngồi ngay chính giữa.
Còn hai bên cạnh là một nam, một nữ.
Người đàn ông tuấn tú lên tiếng : "Kể từ lúc Viện trưởng cấy ghép chú vật đôi mắt ấy cho các ứng viên, chưa có bất kì ứng viên nào sống sót qua được vòng phỏng vấn, vậy mà lần này… Tên này tuyệt đối sở hữu tài năng đặc biệt!".
"Tài năng… chỉ là tài năng thôi." Người phụ nữ bên cạnh lên tiếng: "Còn phải xem tạo hóa của hắn nữa."
Bỗng dưng, trên một chiếc ghế trước mặt, một người đang dần dần hiện hình!
Hắn, chính là Đới Lâm!
"Chúc mừng anh, bác sĩ Đới Lâm."
Đới Lâm lúc này lại tỏ ra bình tĩnh đến lạ thường, hỏi: "Các người... là ai?"
Người đàn ông trẻ tuổi đáp: "Trước hết, tôi muốn nói rõ với anh hai điều. Thứ nhất, anh đã vượt qua kỳ tuyển dụng của bệnh viện số 444 chúng tôi. Anh là người duy nhất sống sót trong kỳ tuyển dụng quý giá này. Từ giờ phút này, anh là bác sĩ thực tập của bệnh viện, cho dù muốn hay không, anh cũng không thể kháng cự. Giống như chúng tôi năm xưa, chúng tôi cũng là những người được chọn lựa, Thứ hai, mong anh đừng oán trách chúng tôi. Bởi vì chúng tôi năm xưa, cũng giống như anh bây giờ, cũng nhận được tin nhắn ấy, trải qua kỳ tuyển dụng chết chóc ấy, mới đến được bệnh viện này."
Đới Lâm khuôn mặt đờ đẫn, đầu óc trống rỗng không tài nào hiểu nổi ý của người đàn ông.
"Nếu.. tôi không hiểu sai… tất cả những gì tôi vừa trải qua…. là một kỳ tuyển dụng?"
"Cá nhân tôi cảm thấy vô cùng hối tiếc về điều đó. Nếu có thể cho tôi lựa chọn, tôi tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để tuyển dụng bác sĩ. Nhưng đó là quy định của viện trưởng bệnh viện. Tôi không thể can thiệp vào được. Tôi rất hiểu tâm trạng của anh lúc này. Năm đó tôi cũng từng như anh bây giờ, ngồi trên chiếc ghế ấy."
Người đàn ông có tài ăn nói, chỉ ba lời hai tiếng đã kéo gần khoảng cách chênh lệch giữa hai bên lại với nhau.
Thế nhưng Đới Lâm không phải kẻ ngốc, sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy? Nội tâm hắn không hề buông lỏng cảnh giác mà chỉ muốn biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Muốn hắn ở lại bệnh viện làm bác sĩ ư?
Rõ ràng đây không thể là một bệnh viện bình thường được. Lúc này, hắn nhớ lại tin nhắn hôm đó, nội dung viết rằng bệnh viện chuyên điều trị … bệnh nhân bị linh dị nguyền rủa ư?
"Bây giờ tôi xin phép giới thiệu qua về bản thân." Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Đới Lâm cũng không lấy làm lạ, tiếp tục nói, "Tôi tên Ấn Vô Khuyết, là Phó viện trưởng bệnh viện số 444, chịu trách nhiệm về công tác nhân sự. Tuy nói như vậy nhưng người có quyết định tuyển dụng là do viện trưởng. Cho nên nếu anh hỏi tôi vì sao chúng tôi chọn anh, tôi cũng không thể nào trả lời được, chỉ có Viện trưởng mới biết."
Đới Lâm quan sát một lượt. Căn phòng trắng toát này rộng khoảng bảy mươi mét vuông nhưng lại không hề có cửa sổ
Xung quanh, những chiếc ghế trống rỗng. Căn cứ vào lời nói "duy nhất" của Ấn Vô Khuyết thì đây chính là nơi dành cho những người vượt qua kỳ tuyển dụng ngồi xuống. Vậy mà, hiện tại chỉ có mỗi mình hắn.
Trước mặt, ngoài Ấn Vô Khuyết ra còn có một nam một nữ. Gã đàn ông kia to lớn vạm vỡ nhìn có vẻ rất khỏe mạnh. Người phụ nữ thì lại sở hữu dung nhan xinh đẹp mê hoặc lẫn lạnh lùng.
Chốn này không có lối thoát, lại đông hơn hắn. Nhìn thể hình của gã đàn ông kia, hắn biết nếu dùng võ lực thì bản thân chỉ có nước thua cuộc.
Hơn nữa đây rõ ràng không phải vụ bắt cóc bình thường. Hắn nhận thấy mình vừa mới bất tỉnh không lâu. Khoa học công nghệ của nhân loại hiện tại chưa thể nào khiến một người chuyển đổi vị trí nhanh chóng như vậy được. Là một bác sĩ, hắn biết trên đời này làm gì có thôi miên ghê gớm như trong phim ảnh như vậy.
May mắn thay, mục đích hiện tại của bọn chúng là muốn hắn làm việc ở bệnh viện chứ không phải định tống tiền hay làm hại đến tính mạng của hắn. Khoảng cách thực lực giữa hai bên quá lớn, bọn chúng không cần thiết phải nói dối hắn.
"Nói đơn giản là…" Sau khi đã nắm rõ tình hình hiện tại, Đới Lâm nói: "Ý là từ giờ trở đi tôi buộc phải làm việc ở đây, đúng chứ? Và… bệnh viện này… điều trị cho những bệnh nhân bị linh dị nguyền rủa? Các vị giống như mấy tay trừ tà trong phim ấy hả?"
Khi nói ra câu này, Đới Lâm cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng hàng loạt những trải nghiệm chồng chéo lên nhau đã đủ để phá vỡ hoàn toàn nền giáo dục duy vật mà hắn tiếp nhận từ nhỏ đến lớn.
Tuy nhiên, với tư cách là một bác sĩ lâm sàng, người luôn coi trọng bệnh án hơn lý thuyết, khả năng chấp nhận những điều dị thường của hắn cao hơn nhiều so với người bình thường, giống như việc hắn thường gặp phải những trường hợp lâm sàng hoàn toàn mâu thuẫn với lý thuyết sách vở nhưng vẫn có thể tiếp nhận nó như một sự thật hiển nhiên.
Ấn Vô Khuyết có vẻ hơi sững người, dường như hắn ta đang thầm may mắn vì Đới Lâm không hề la hét hay có ý định chống cự.
"Không sai. Tuy nhiên, chúng tôi không thần thông quảng đại như vậy." Lúc này, nữ bác sĩ quyến rũ lên tiếng: "Thật ra, mỗi người chúng tôi, cũng giống như anh, đều bị ép buộc khoác lên mình chiếc áo trắng này. Chúng tôi không có bất kỳ cách nào để có thể giết chết lũ quỷ, nhiều nhất chỉ có thể dựa vào việc cấy ghép vật nguyền rủa… Ví như đôi mắt này của anh để miễn cưỡng kiềm chế chúng. Cái gọi là vật nguyền rủa, chính là vật mang trong mình lời nguyền. Chỉ có lời nguyền của quỷ mới có khả năng đối phó với quỷ mà thôi."
Đới Lâm tiếp nhận những từ ngữ tưởng chừng chỉ có thể xuất hiện trong phim ảnh và game này để xây dựng lại thế giới quan vốn đã hoàn toàn bị đảo lộn của mình: "Lấy độc trị độc."
"Mặc dù vậy, chúng ta vẫn gặp bất lợi khi đối mặt với quỷ."
Nghe đến "tất cả đều bất lợi" khiến tim Đới Lâm lỡ nhịp.
Trong buổi phỏng vấn còn nói như vậy, vậy rốt cuộc thì cái "gió" này nó phải "ngược" đến mức nào cơ chứ?
"Bác sĩ Cao, cho bác sĩ Đới xem qua hợp đồng."
Nữ bác sĩ có ngoại hình xinh đẹp, lạnh lùng đứng dậy, cầm một xấp giấy, bước đến trước mặt Đới Lâm.
"Đây là hợp đồng bác sĩ thực tập của bệnh viện chúng tôi," nữ bác sĩ nói: "Làm phiền anh ký tên."
Lúc này đây, trong hành lang chỉ còn lại một mình Đới Lâm.
Thế nhưng, lúc này trên cổ của hắn chỉ còn sót lại hai bàn tay đứt lìa, trong suốt như ma quỷ, vẫn đang bấu chặt!
Cái thứ kia …… Quỷ……… đã chạy trốn rồi sao?
Ngay sau đó, đôi bàn tay kia cũng biến mất hoàn toàn ……………
Đới Lâm nhìn thấy rõ mồn một hình ảnh hai mảnh tay kia xuất hiện bên trong vùng không gian đen kịt ở bên phải!
Nó giống như là…
Bên trong… con mắt phải của hắn?
Hai cái bàn tay nằm ngay bên trong con mắt? Điều này thực sự quá đáng sợ, liệu có cách nào để loại bỏ chúng không?
Theo dòng suy nghĩ ấy trong đầu hắn, hai mảnh tay kia, ngay bên trong con mắt phải, bất ngờ dần tan biến, như thể chúng bị phân hủy dần bởi axit. Và cùng lúc đó, trong não hắn hiện lên một luồng thông tin mới.
Phải chăng hai mảnh tay kia đã bị hắn hấp thụ? Còn thông tin mới xuất hiện trong đầu kia là …………
Ngay lúc này, cơ thể của Đới Lâm lại bắt đầu... biến mất!
Bên trong một căn phòng trắng toát
Phía sau một chiếc bàn là ba người đang ngồi.
Còn trước mặt họ khoảng mười mấy chiếc ghế đang trống.
Cả ba người đều mặc áo blouse trắng của bác sĩ.
Người đàn ông trẻ trung, khôi ngô tuấn tú ngồi ngay chính giữa.
Còn hai bên cạnh là một nam, một nữ.
Người đàn ông tuấn tú lên tiếng : "Kể từ lúc Viện trưởng cấy ghép chú vật đôi mắt ấy cho các ứng viên, chưa có bất kì ứng viên nào sống sót qua được vòng phỏng vấn, vậy mà lần này… Tên này tuyệt đối sở hữu tài năng đặc biệt!".
"Tài năng… chỉ là tài năng thôi." Người phụ nữ bên cạnh lên tiếng: "Còn phải xem tạo hóa của hắn nữa."
Bỗng dưng, trên một chiếc ghế trước mặt, một người đang dần dần hiện hình!
Hắn, chính là Đới Lâm!
"Chúc mừng anh, bác sĩ Đới Lâm."
Đới Lâm lúc này lại tỏ ra bình tĩnh đến lạ thường, hỏi: "Các người... là ai?"
Người đàn ông trẻ tuổi đáp: "Trước hết, tôi muốn nói rõ với anh hai điều. Thứ nhất, anh đã vượt qua kỳ tuyển dụng của bệnh viện số 444 chúng tôi. Anh là người duy nhất sống sót trong kỳ tuyển dụng quý giá này. Từ giờ phút này, anh là bác sĩ thực tập của bệnh viện, cho dù muốn hay không, anh cũng không thể kháng cự. Giống như chúng tôi năm xưa, chúng tôi cũng là những người được chọn lựa, Thứ hai, mong anh đừng oán trách chúng tôi. Bởi vì chúng tôi năm xưa, cũng giống như anh bây giờ, cũng nhận được tin nhắn ấy, trải qua kỳ tuyển dụng chết chóc ấy, mới đến được bệnh viện này."
Đới Lâm khuôn mặt đờ đẫn, đầu óc trống rỗng không tài nào hiểu nổi ý của người đàn ông.
"Nếu.. tôi không hiểu sai… tất cả những gì tôi vừa trải qua…. là một kỳ tuyển dụng?"
"Cá nhân tôi cảm thấy vô cùng hối tiếc về điều đó. Nếu có thể cho tôi lựa chọn, tôi tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để tuyển dụng bác sĩ. Nhưng đó là quy định của viện trưởng bệnh viện. Tôi không thể can thiệp vào được. Tôi rất hiểu tâm trạng của anh lúc này. Năm đó tôi cũng từng như anh bây giờ, ngồi trên chiếc ghế ấy."
Người đàn ông có tài ăn nói, chỉ ba lời hai tiếng đã kéo gần khoảng cách chênh lệch giữa hai bên lại với nhau.
Thế nhưng Đới Lâm không phải kẻ ngốc, sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy? Nội tâm hắn không hề buông lỏng cảnh giác mà chỉ muốn biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Muốn hắn ở lại bệnh viện làm bác sĩ ư?
Rõ ràng đây không thể là một bệnh viện bình thường được. Lúc này, hắn nhớ lại tin nhắn hôm đó, nội dung viết rằng bệnh viện chuyên điều trị … bệnh nhân bị linh dị nguyền rủa ư?
"Bây giờ tôi xin phép giới thiệu qua về bản thân." Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Đới Lâm cũng không lấy làm lạ, tiếp tục nói, "Tôi tên Ấn Vô Khuyết, là Phó viện trưởng bệnh viện số 444, chịu trách nhiệm về công tác nhân sự. Tuy nói như vậy nhưng người có quyết định tuyển dụng là do viện trưởng. Cho nên nếu anh hỏi tôi vì sao chúng tôi chọn anh, tôi cũng không thể nào trả lời được, chỉ có Viện trưởng mới biết."
Đới Lâm quan sát một lượt. Căn phòng trắng toát này rộng khoảng bảy mươi mét vuông nhưng lại không hề có cửa sổ
Xung quanh, những chiếc ghế trống rỗng. Căn cứ vào lời nói "duy nhất" của Ấn Vô Khuyết thì đây chính là nơi dành cho những người vượt qua kỳ tuyển dụng ngồi xuống. Vậy mà, hiện tại chỉ có mỗi mình hắn.
Trước mặt, ngoài Ấn Vô Khuyết ra còn có một nam một nữ. Gã đàn ông kia to lớn vạm vỡ nhìn có vẻ rất khỏe mạnh. Người phụ nữ thì lại sở hữu dung nhan xinh đẹp mê hoặc lẫn lạnh lùng.
Chốn này không có lối thoát, lại đông hơn hắn. Nhìn thể hình của gã đàn ông kia, hắn biết nếu dùng võ lực thì bản thân chỉ có nước thua cuộc.
Hơn nữa đây rõ ràng không phải vụ bắt cóc bình thường. Hắn nhận thấy mình vừa mới bất tỉnh không lâu. Khoa học công nghệ của nhân loại hiện tại chưa thể nào khiến một người chuyển đổi vị trí nhanh chóng như vậy được. Là một bác sĩ, hắn biết trên đời này làm gì có thôi miên ghê gớm như trong phim ảnh như vậy.
May mắn thay, mục đích hiện tại của bọn chúng là muốn hắn làm việc ở bệnh viện chứ không phải định tống tiền hay làm hại đến tính mạng của hắn. Khoảng cách thực lực giữa hai bên quá lớn, bọn chúng không cần thiết phải nói dối hắn.
"Nói đơn giản là…" Sau khi đã nắm rõ tình hình hiện tại, Đới Lâm nói: "Ý là từ giờ trở đi tôi buộc phải làm việc ở đây, đúng chứ? Và… bệnh viện này… điều trị cho những bệnh nhân bị linh dị nguyền rủa? Các vị giống như mấy tay trừ tà trong phim ấy hả?"
Khi nói ra câu này, Đới Lâm cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng hàng loạt những trải nghiệm chồng chéo lên nhau đã đủ để phá vỡ hoàn toàn nền giáo dục duy vật mà hắn tiếp nhận từ nhỏ đến lớn.
Tuy nhiên, với tư cách là một bác sĩ lâm sàng, người luôn coi trọng bệnh án hơn lý thuyết, khả năng chấp nhận những điều dị thường của hắn cao hơn nhiều so với người bình thường, giống như việc hắn thường gặp phải những trường hợp lâm sàng hoàn toàn mâu thuẫn với lý thuyết sách vở nhưng vẫn có thể tiếp nhận nó như một sự thật hiển nhiên.
Ấn Vô Khuyết có vẻ hơi sững người, dường như hắn ta đang thầm may mắn vì Đới Lâm không hề la hét hay có ý định chống cự.
"Không sai. Tuy nhiên, chúng tôi không thần thông quảng đại như vậy." Lúc này, nữ bác sĩ quyến rũ lên tiếng: "Thật ra, mỗi người chúng tôi, cũng giống như anh, đều bị ép buộc khoác lên mình chiếc áo trắng này. Chúng tôi không có bất kỳ cách nào để có thể giết chết lũ quỷ, nhiều nhất chỉ có thể dựa vào việc cấy ghép vật nguyền rủa… Ví như đôi mắt này của anh để miễn cưỡng kiềm chế chúng. Cái gọi là vật nguyền rủa, chính là vật mang trong mình lời nguyền. Chỉ có lời nguyền của quỷ mới có khả năng đối phó với quỷ mà thôi."
Đới Lâm tiếp nhận những từ ngữ tưởng chừng chỉ có thể xuất hiện trong phim ảnh và game này để xây dựng lại thế giới quan vốn đã hoàn toàn bị đảo lộn của mình: "Lấy độc trị độc."
"Mặc dù vậy, chúng ta vẫn gặp bất lợi khi đối mặt với quỷ."
Nghe đến "tất cả đều bất lợi" khiến tim Đới Lâm lỡ nhịp.
Trong buổi phỏng vấn còn nói như vậy, vậy rốt cuộc thì cái "gió" này nó phải "ngược" đến mức nào cơ chứ?
"Bác sĩ Cao, cho bác sĩ Đới xem qua hợp đồng."
Nữ bác sĩ có ngoại hình xinh đẹp, lạnh lùng đứng dậy, cầm một xấp giấy, bước đến trước mặt Đới Lâm.
"Đây là hợp đồng bác sĩ thực tập của bệnh viện chúng tôi," nữ bác sĩ nói: "Làm phiền anh ký tên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.