Chương 25: Nụ hôn đầu tiên
Đằng La Vi Chi
03/11/2020
Thật mẹ nó muốn mạng, cảm giác thật là ngọt ngào.Học sinh trong trường Lợi Tài, không ai là không biết đến Giang Nhẫn.
Trần Thước ôm đầu, không thể nói nên lời cầu xin tha thứ.
Âm thanh vỡ vụn của bình hoa gây nên động tĩnh cực kỳ lớn, rất nhanh sau đó đã thu hút sự chú ý của các bác sĩ và y tá. Đám người bọn họ cùng nhau giữ chặt lấy Giang Nhẫn.
Thế nhưng Giang Nhẫn giống như con sư tử bị chọc giận, vô cùng lạnh lùng và cuồng dã, muốn xé nát Trần Thước ra. Mấy người bọn họ suýt chút nữa đã không ngăn cản nổi anh.
Trần Thước không còn lên tiếng gì nữa.
Mạnh Thính đẩy đám người sang một bên rồi đi đến trước mặt anh, cô giang hai tay chắn trước mặt Trần Thước, giọng nói run rẩy: “Đủ rồi!”
Giang Nhẫn giương mắt lên nhìn cô.
Cặp mắt anh đen như mực, bên trong không có lấy một chút ánh sáng nào. Lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Mạnh Thính lặp lại lần nữa: “Tôi nói đủ rồi!”
Anh đột nhiên hất những cánh tay đang giữ chặt mình ra, không nhìn cô cái nào, rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh một đám người đang hết sức bận rộn, làm công tác kiểm tra cầm máu cho Trần Thước.
Mạnh Thính quay đầu liếc mắt nhìn, Trần Thước đã không còn hay biết gì nữa, hôn mê luôn rồi. Cô lại nhìn đến phía bên ngoài, lúc bấy giờ đã không còn bóng dáng Giang Nhẫn. Cô đeo cặp sách lên rồi đi đến phòng y tế.
Các bác sĩ trong phòng y tế đang bàn tán về sự kiện đánh người lúc nãy, trong lòng vô cùng sợ hãi: “Nam sinh đánh người kia hình như thần kinh có vấn đề, nhiều người vậy mà không kéo nổi cậu ta.”
“Cậu ta lấy sức đâu mà lớn đến vậy? Bây giờ nghĩ lại thật là sởn hết cả gai ốc.”
“Có bệnh thì phải trị, thế mà đánh người ta thành như vậy, mấy người chưa thấy đâu…”
Mạnh Thính rũ mi mắt, gõ cửa một cái, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: “Xin chào, em đến lấy thuốc ạ.”
Bên trong tiếng bàn tán lập tức im bặt.
Đến khi Mạnh Thính ra khỏi bệnh viện, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa.
Mùa đông mưa rất lạnh, rơi rớt xuống trên gò má cô nhưng cô không có cách nào lau sạch hết, tiếp tục đi trên đường.
Bởi vì trận mưa này, trời nhá nhem tối, dòng người xuôi dòng trên đường phố rất ít, ai ai cũng vội vã tránh mưa về nhà.
Cô đứng dưới gốc cây đại thụ, nhìn thấy Giang Nhẫn.
Anh tựa người trên thân cây, trên chiếc áo khoác da màu đen toàn là nước mưa. Xe của anh cũng dựng ngay bên cạnh, không có khóa bảo vệ.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh xoay đầu lại nhìn cô.
Ánh mắt anh lạnh như băng, không có chút độ ấm nào, ánh mắt nguy hiểm mà xa cách, toàn thân trở nên gai góc. Làm gì còn bộ dáng lưu manh đùa giỡn như trước kia nữa.
Mạnh Thính cảm thấy hơi e sợ, anh đánh người thật tàn nhẫn. Đến mức gây họa đánh người như vậy mà vẫn bình thường rời khỏi bệnh viện, không một ai dám ngăn cản. Cô thở dài, cầm trong tay cồn cùng bông băng đặt ở ghế sau xe của anh, rồi đội nón dự định rời đi.
Giang Nhẫn nghiêng đầu liếc mắt nhìn bông băng trên xe, ngón tay anh khẽ nhúc nhích, mấy bước đuổi theo cô.
Hai tay thiếu niên mạnh mẽ, nắm chặt bả vai cô, đưa cô đến dưới mái hiên của một cửa hàng. Anh cực kỳ hung dữ, đẩy cô dựa lưng vào tường trên đường.
Bên trong cửa hàng tiện lợi, chủ cửa hàng đang kiểm kê hàng hóa, radio đang phát một bài hát cổ xưa của Vương Phi năm chín mươi ba.
Mạnh Thính nhớ bài hát tên là Chấp mê bất hối.
Giọng ca của người nữ vang lên…
“Lần này em cố chấp đối mặt, cứ mặc bản thân mình chìm đắm
Em không hề quan tâm điều đó là đúng hay sai.”
Ngón tay thiếu niên đặt trên bờ vai của cô, độ ấm nóng rực. Anh rũ mắt nhìn cô, sâu trong ánh mắt tràn đầy lạnh lùng.
“Cho dù là vực sâu em cũng sẽ không ngoảnh lại
Cho dù đó là mê muội, em cũng sẽ chấp mê bất hối.”
Hô hấp Giang Nhẫn nóng rực, trên đường người đi đường vội vàng, thỉnh thoảng sẽ có người quay đầu liếc nhìn bọn họ. Chủ cửa hàng ngâm nga theo khúc ca, không chú ý đến thiếu niên thiếu nữ bên ngoài cửa hàng, ngoài kia xảy ra chuyện gì không hề hay biết.
“Đừng nói rằng em nên từ bỏ, nên nhìn rõ mọi chuyện
Anh không phải là em thì sao có thể hiểu được.”
Mưa to tầm tã, trong chớp mắt mặt đường đã ướt đẫm. Anh cúi đầu, vô cùng đột ngột, hung dữ hôn lên khóe môi của cô. Mạnh Thính còn chưa kịp phản ứng cơn đau trên bả vai thì lập tức bị dọa sợ bởi sự đụng chạm mềm mại trước mắt.
Nhiệt độ từ trên người anh truyền đến, dọc theo khuôn mặt đỏ ửng của cô lan tràn đến vành tai.
Cô nghiêng đầu, đẩy thiếu niên ra, vô cùng xấu hổ đưa tay che miệng: “Anh làm cái gì vậy!”
“Còn em, em muốn làm gì?” Ngón tay anh dùng sức, “Anh đã đi rồi, em còn đuổi theo anh làm cái gì?”
Lòng bàn tay đầy máu tươi của anh rơi xuống trên đầu vai cô.
Khuôn mặt Mạnh Thính đỏ như máu, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước, cắn môi nói: “Anh buông ra trước đi, từ từ rồi nói.”
Anh im lặng không nói, nhìn cô hồi lâu, đột nhiên cười tự giễu rồi buông cô ra.
Đây là lần thứ hai anh phát bệnh.
Nhưng mà lần này cũng không có khống chế được, thậm chí so với hồi trước càng mãnh liệt hơn. Suýt chút nữa anh đã đánh chết Trần Thước, lúc anh đánh người đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại khuôn mặt của Trần Thước, “chơi với mày đến cùng”.
Thậm chí anh còn quên mất rằng, cô còn đang ở sau lưng mà nhìn anh.
Cho đến khi cô đứng chắn trước mặt Trần Thước, trong đáy mắt ngập tràn khiếp sợ. Anh mới nhận ra được dòng máu sục sôi trong cơ thể trong nháy mắt ngưng tụ xuống dưới, lạnh đến mức hàm răng phát run, đau đớn vô cùng.
Lúc Giang Nhẫn ra khỏi bệnh viện, những lời bàn tán của đám người kia anh đều nghe được.
Cái gì mà có bệnh, chó điên, thật là đáng sợ.
Nước mưa rơi xuống trên mặt anh, anh lau mặt. Vì muốn hút thuốc nên đưa tay vào trong túi, nhưng chỉ có mấy viên kẹo cao su hương bạc hà. Lúc này anh mới nhớ ra, mấy ngày trước đã cai thuốc rồi.
Nhưng cô vẫn cứ cố ý đuổi theo.
Đưa cho anh chai thuốc khử trùng và bông băng.
Giang Nhẫn chưa nói cho cô rằng mình có bệnh, từ lúc anh đi nhà trẻ thì đã phải đi gặp bác sĩ tâm lý, những bạn nhỏ khác không dám chơi cùng với anh, im lặng bàn tán sau lưng anh.
Nhưng vừa mới khi nãy cô đã trông thấy rồi.
Trông thấy tất cả.
Âm thanh radio khàn khàn, giọt nước mưa nhỏ xuống trên mái tóc đen của anh. Mạnh Thính vì bị hôn nên xấu hổ: “Anh…”
Cô cực kỳ tức giận: “Biết vậy tôi sẽ không đến!”
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Đúng vậy, em không nên đến đây.”
Mạnh Thính liếc anh một cái, định đẩy anh ra rời đi, nhưng thân thể thiếu niên rắn chắc, cô không đẩy ra được. Anh vây cô trong bức tường, không cho phép cô rời đi, chỉ cố chấp nhìn cô.
Vết thương trên tay anh không còn chảy máu nữa, bị nước mưa làm cho trắng bệch.
Mạnh Thính giương mắt lên: “Tránh ra.”
Anh không nói lời nào, đốt ngón tay tái nhợt.
Một khi anh buông ra thì sẽ vĩnh viễn mất đi cô. Chẳng qua anh chỉ mắc bệnh tâm lý, nhưng dù sao sẽ có một ngày trị khỏi.
Hồi lâu sau anh khó khăn mở miệng: “Anh sẽ không đánh chết cậu ta, anh có chừng mực.”
Sâu trong ánh mắt Mạnh Thính mang theo sự kinh ngạc nhàn nhạt, cô gật đầu: “Tôi biết rồi, vậy anh buông ra có được không?”
Khóe môi anh nhếch lên lạnh lùng: “Em không tin tôi.”
Vành tai cô nóng lên: “Không có.”
Giang Nhẫn vạch trần: “Nói dối.”
Cô lúng túng muốn tìm cái hố chui vào.
Nhưng bộ dạng Giang Nhẫn lúc ấy trông vô cùng hung ác như một chú sói con, ai nhìn qua đều sẽ nghĩ anh thực sự muốn đánh chết Trần Thước.
Gò má cô đỏ ửng, lần đầu tiên nói ra lời này: “Vậy sau này anh đừng như vậy nữa, người kia là kẻ xấu, nếu thật sự xảy ra chuyện, anh sẽ phải bồi thường đó. Như vậy thật không đáng.”
Anh cứng ngắc hồi lâu, đáy mắt dần dần thắp sáng hào quang.
Chủ cửa hàng sắp xếp đồ đạc xong, mới nhìn ra bên ngoài trời đã mưa rất lớn rồi. Ông hô một tiếng, vội vàng thu gom đồ vật ở bên ngoài.
Vừa ra ngoài đã nhìn thấy hai người bọn họ.
Thiếu niên vây thiếu nữ trong lồng ngực.
Thiếu niên kia mặc áo khoác màu đen, đeo găng tay màu đen, mái tóc dính nước mưa. Còn cô gái nhỏ kia thì khuôn mặt đỏ bừng, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của chủ cửa hàng, vừa thẹn vừa giận, dứt khoát quay mặt đi.
Giang Nhẫn quay lại, giọng điệu hung ác: “Nhìn cái gì mà nhìn.”
Chủ cửa hàng nghĩ thầm, cái tên nhóc này…
Ông ‘chậc’ một tiếng ở trong lòng, cũng không vội thu gom đồ bên ngoài nữa. Dù sao mái hiên rộng như thế, sẽ không bị dính nước mưa.
Mạnh Thính nói: “Anh mau buông ra đi, không cần mặt mũi nữa sao?”
Anh không nhịn được cười: “Không cần.” Đều đưa cho em hết.
Cô suýt chút nữa đã khóc lên.
Nhưng ngay lúc này Giang Nhẫn nhẫn đột nhiên chạy vào trong mưa, như thể được truyền sức sống vô tận, cầm băng bông và cồn ở ghế sau xe. Cũng may mấy thứ này đc sắp xếp riêng biệt gọn gàng, không bị nước mưa làm ướt.
Anh nhét hết vào trong ngực, không nhịn được cong cong môi.
Lúc anh đánh Trần Thước, bình hoa vỡ vụn, cắt trúng gan bàn tay anh, kéo theo một đường rất dài.
Mạnh Thính mặc một chiếc áo hoodie ngộ nghĩnh, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu, một đôi mắt vừa long lanh vừa mềm mại.
Anh liếc nhìn vết máu trên đầu vai cô, lại liếc mắt nhìn cơn mưa to bên ngoài: “Anh dẫn em đi thay quần áo.”
Mạnh Thính nghe vậy liền vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi muốn về nhà.”
“Mang theo máu trên người đi về nhà?”
Mạnh Thính há to miệng, có chút lo lắng, nếu như Thư ba ba trở về nhìn thấy vết máu trên người cô thì khó mà giải thích được. Cô nghĩ nghĩ: “Về nhà tôi cởi áo khoác đồng phục ra là được rồi.”
Giang Nhẫn ngược lại cũng không miễn cưỡng, vì trời mưa nên xe của anh không thể chạy được, anh lấy di động ra gọi điện thoại.
Không đầy một lát sau Hạ Tuấn Minh lái một chiếc xe đến, anh ta hạ cửa sổ xe xuống: “Anh Nhẫn, bạn học Mạnh Thính, lên xe đi.”
Mạnh Thính lắc đầu.
Hai kiếp của cô đều không quá thân quen với Giang Nhẫn và các bạn của anh, cô và các bạn học chỉ có thể dùng suy nghĩ đứng từ xa mà nhìn đối với đám người bọn họ thôi.
Giang Nhẫn đưa mắt nhìn Hạ Tuấn Minh.
Hạ Tuấn Minh hiểu ngay: “Bạn học Mạnh Thính, tôi không phải là người xấu đâu. Trời mưa lớn như vậy, cô rất khó đón xe, trời cũng đã tối rồi, cầu xin cô miễn cưỡng ngồi một chút thôi có được không?”
Mạnh Thính lúng túng gật gật đầu.
Bọn họ chở cô về gần đến nhà. Trước khi Mạnh Thính xuống xe, Giang Nhẫn nói: “Về nhà thì đừng nói gì hết. Người là anh đánh, bệnh viện bên kia anh sẽ xử lý.”
Cô cúi đầu, trong lòng đột nhiên cảm giác khó chịu.
Giang Nhẫn trong mắt mang theo ý cười: “Có biết nói dối không? Có muốn anh dạy em hay không?”
Trong lòng Mạnh Thính lo lắng: “Anh đừng đùa nữa.”
Anh nhìn cặp mắt ướt sũng của cô, trong lòng mềm mại: “Đừng sợ, có anh ở đây. Về nhà đừng nói gì hết.”
Mạnh Thính do dự gật gật đầu, Thư Chí Đồng nếu biết Giang Nhẫn là ai, vì sao đánh người, đoán chừng trong lòng càng thêm lo lắng.
Yết hầu anh khẽ nhúc nhích, liếc nhìn khóe môi cô: “Vừa rồi…”
Cô giương mắt lên, mang theo sự thanh khiết và sạch sẽ, hấp dẫn người khác.
Mẹ nó!
Trái tim Giang Nhẫn lỡ nhịp, trong mắt mang theo ý cười, ở bên tai cô khẽ cười: “Là nụ hôn đầu tiên của em sao?”
Trong đầu Mạnh Thính choáng váng, xấu hổ giận dữ muốn đánh chết anh.
Cô mở cửa xe, không thèm nhìn anh, biến mất trong màn mưa.
Hạ Tuấn Minh quay đầu: “Anh Nhẫn anh vừa mới nói cái gì vậy? Sao bạn học Mạnh Thính đột nhiên tức giận thế?”
Giang Nhẫn nhẹ nhàng liếc anh ta một cái: “Lái xe của mày đi, nói nhảm nhiều như vậy.”
Anh sờ sờ môi mình, lúc đó anh đang nổi điên, bây giờ mới cảm nhận được hương vị đọng lại. Thật mẹ nó muốn mạng, cảm giác thật là ngọt ngào.
Trần Thước ôm đầu, không thể nói nên lời cầu xin tha thứ.
Âm thanh vỡ vụn của bình hoa gây nên động tĩnh cực kỳ lớn, rất nhanh sau đó đã thu hút sự chú ý của các bác sĩ và y tá. Đám người bọn họ cùng nhau giữ chặt lấy Giang Nhẫn.
Thế nhưng Giang Nhẫn giống như con sư tử bị chọc giận, vô cùng lạnh lùng và cuồng dã, muốn xé nát Trần Thước ra. Mấy người bọn họ suýt chút nữa đã không ngăn cản nổi anh.
Trần Thước không còn lên tiếng gì nữa.
Mạnh Thính đẩy đám người sang một bên rồi đi đến trước mặt anh, cô giang hai tay chắn trước mặt Trần Thước, giọng nói run rẩy: “Đủ rồi!”
Giang Nhẫn giương mắt lên nhìn cô.
Cặp mắt anh đen như mực, bên trong không có lấy một chút ánh sáng nào. Lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Mạnh Thính lặp lại lần nữa: “Tôi nói đủ rồi!”
Anh đột nhiên hất những cánh tay đang giữ chặt mình ra, không nhìn cô cái nào, rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh một đám người đang hết sức bận rộn, làm công tác kiểm tra cầm máu cho Trần Thước.
Mạnh Thính quay đầu liếc mắt nhìn, Trần Thước đã không còn hay biết gì nữa, hôn mê luôn rồi. Cô lại nhìn đến phía bên ngoài, lúc bấy giờ đã không còn bóng dáng Giang Nhẫn. Cô đeo cặp sách lên rồi đi đến phòng y tế.
Các bác sĩ trong phòng y tế đang bàn tán về sự kiện đánh người lúc nãy, trong lòng vô cùng sợ hãi: “Nam sinh đánh người kia hình như thần kinh có vấn đề, nhiều người vậy mà không kéo nổi cậu ta.”
“Cậu ta lấy sức đâu mà lớn đến vậy? Bây giờ nghĩ lại thật là sởn hết cả gai ốc.”
“Có bệnh thì phải trị, thế mà đánh người ta thành như vậy, mấy người chưa thấy đâu…”
Mạnh Thính rũ mi mắt, gõ cửa một cái, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: “Xin chào, em đến lấy thuốc ạ.”
Bên trong tiếng bàn tán lập tức im bặt.
Đến khi Mạnh Thính ra khỏi bệnh viện, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa.
Mùa đông mưa rất lạnh, rơi rớt xuống trên gò má cô nhưng cô không có cách nào lau sạch hết, tiếp tục đi trên đường.
Bởi vì trận mưa này, trời nhá nhem tối, dòng người xuôi dòng trên đường phố rất ít, ai ai cũng vội vã tránh mưa về nhà.
Cô đứng dưới gốc cây đại thụ, nhìn thấy Giang Nhẫn.
Anh tựa người trên thân cây, trên chiếc áo khoác da màu đen toàn là nước mưa. Xe của anh cũng dựng ngay bên cạnh, không có khóa bảo vệ.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh xoay đầu lại nhìn cô.
Ánh mắt anh lạnh như băng, không có chút độ ấm nào, ánh mắt nguy hiểm mà xa cách, toàn thân trở nên gai góc. Làm gì còn bộ dáng lưu manh đùa giỡn như trước kia nữa.
Mạnh Thính cảm thấy hơi e sợ, anh đánh người thật tàn nhẫn. Đến mức gây họa đánh người như vậy mà vẫn bình thường rời khỏi bệnh viện, không một ai dám ngăn cản. Cô thở dài, cầm trong tay cồn cùng bông băng đặt ở ghế sau xe của anh, rồi đội nón dự định rời đi.
Giang Nhẫn nghiêng đầu liếc mắt nhìn bông băng trên xe, ngón tay anh khẽ nhúc nhích, mấy bước đuổi theo cô.
Hai tay thiếu niên mạnh mẽ, nắm chặt bả vai cô, đưa cô đến dưới mái hiên của một cửa hàng. Anh cực kỳ hung dữ, đẩy cô dựa lưng vào tường trên đường.
Bên trong cửa hàng tiện lợi, chủ cửa hàng đang kiểm kê hàng hóa, radio đang phát một bài hát cổ xưa của Vương Phi năm chín mươi ba.
Mạnh Thính nhớ bài hát tên là Chấp mê bất hối.
Giọng ca của người nữ vang lên…
“Lần này em cố chấp đối mặt, cứ mặc bản thân mình chìm đắm
Em không hề quan tâm điều đó là đúng hay sai.”
Ngón tay thiếu niên đặt trên bờ vai của cô, độ ấm nóng rực. Anh rũ mắt nhìn cô, sâu trong ánh mắt tràn đầy lạnh lùng.
“Cho dù là vực sâu em cũng sẽ không ngoảnh lại
Cho dù đó là mê muội, em cũng sẽ chấp mê bất hối.”
Hô hấp Giang Nhẫn nóng rực, trên đường người đi đường vội vàng, thỉnh thoảng sẽ có người quay đầu liếc nhìn bọn họ. Chủ cửa hàng ngâm nga theo khúc ca, không chú ý đến thiếu niên thiếu nữ bên ngoài cửa hàng, ngoài kia xảy ra chuyện gì không hề hay biết.
“Đừng nói rằng em nên từ bỏ, nên nhìn rõ mọi chuyện
Anh không phải là em thì sao có thể hiểu được.”
Mưa to tầm tã, trong chớp mắt mặt đường đã ướt đẫm. Anh cúi đầu, vô cùng đột ngột, hung dữ hôn lên khóe môi của cô. Mạnh Thính còn chưa kịp phản ứng cơn đau trên bả vai thì lập tức bị dọa sợ bởi sự đụng chạm mềm mại trước mắt.
Nhiệt độ từ trên người anh truyền đến, dọc theo khuôn mặt đỏ ửng của cô lan tràn đến vành tai.
Cô nghiêng đầu, đẩy thiếu niên ra, vô cùng xấu hổ đưa tay che miệng: “Anh làm cái gì vậy!”
“Còn em, em muốn làm gì?” Ngón tay anh dùng sức, “Anh đã đi rồi, em còn đuổi theo anh làm cái gì?”
Lòng bàn tay đầy máu tươi của anh rơi xuống trên đầu vai cô.
Khuôn mặt Mạnh Thính đỏ như máu, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước, cắn môi nói: “Anh buông ra trước đi, từ từ rồi nói.”
Anh im lặng không nói, nhìn cô hồi lâu, đột nhiên cười tự giễu rồi buông cô ra.
Đây là lần thứ hai anh phát bệnh.
Nhưng mà lần này cũng không có khống chế được, thậm chí so với hồi trước càng mãnh liệt hơn. Suýt chút nữa anh đã đánh chết Trần Thước, lúc anh đánh người đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại khuôn mặt của Trần Thước, “chơi với mày đến cùng”.
Thậm chí anh còn quên mất rằng, cô còn đang ở sau lưng mà nhìn anh.
Cho đến khi cô đứng chắn trước mặt Trần Thước, trong đáy mắt ngập tràn khiếp sợ. Anh mới nhận ra được dòng máu sục sôi trong cơ thể trong nháy mắt ngưng tụ xuống dưới, lạnh đến mức hàm răng phát run, đau đớn vô cùng.
Lúc Giang Nhẫn ra khỏi bệnh viện, những lời bàn tán của đám người kia anh đều nghe được.
Cái gì mà có bệnh, chó điên, thật là đáng sợ.
Nước mưa rơi xuống trên mặt anh, anh lau mặt. Vì muốn hút thuốc nên đưa tay vào trong túi, nhưng chỉ có mấy viên kẹo cao su hương bạc hà. Lúc này anh mới nhớ ra, mấy ngày trước đã cai thuốc rồi.
Nhưng cô vẫn cứ cố ý đuổi theo.
Đưa cho anh chai thuốc khử trùng và bông băng.
Giang Nhẫn chưa nói cho cô rằng mình có bệnh, từ lúc anh đi nhà trẻ thì đã phải đi gặp bác sĩ tâm lý, những bạn nhỏ khác không dám chơi cùng với anh, im lặng bàn tán sau lưng anh.
Nhưng vừa mới khi nãy cô đã trông thấy rồi.
Trông thấy tất cả.
Âm thanh radio khàn khàn, giọt nước mưa nhỏ xuống trên mái tóc đen của anh. Mạnh Thính vì bị hôn nên xấu hổ: “Anh…”
Cô cực kỳ tức giận: “Biết vậy tôi sẽ không đến!”
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Đúng vậy, em không nên đến đây.”
Mạnh Thính liếc anh một cái, định đẩy anh ra rời đi, nhưng thân thể thiếu niên rắn chắc, cô không đẩy ra được. Anh vây cô trong bức tường, không cho phép cô rời đi, chỉ cố chấp nhìn cô.
Vết thương trên tay anh không còn chảy máu nữa, bị nước mưa làm cho trắng bệch.
Mạnh Thính giương mắt lên: “Tránh ra.”
Anh không nói lời nào, đốt ngón tay tái nhợt.
Một khi anh buông ra thì sẽ vĩnh viễn mất đi cô. Chẳng qua anh chỉ mắc bệnh tâm lý, nhưng dù sao sẽ có một ngày trị khỏi.
Hồi lâu sau anh khó khăn mở miệng: “Anh sẽ không đánh chết cậu ta, anh có chừng mực.”
Sâu trong ánh mắt Mạnh Thính mang theo sự kinh ngạc nhàn nhạt, cô gật đầu: “Tôi biết rồi, vậy anh buông ra có được không?”
Khóe môi anh nhếch lên lạnh lùng: “Em không tin tôi.”
Vành tai cô nóng lên: “Không có.”
Giang Nhẫn vạch trần: “Nói dối.”
Cô lúng túng muốn tìm cái hố chui vào.
Nhưng bộ dạng Giang Nhẫn lúc ấy trông vô cùng hung ác như một chú sói con, ai nhìn qua đều sẽ nghĩ anh thực sự muốn đánh chết Trần Thước.
Gò má cô đỏ ửng, lần đầu tiên nói ra lời này: “Vậy sau này anh đừng như vậy nữa, người kia là kẻ xấu, nếu thật sự xảy ra chuyện, anh sẽ phải bồi thường đó. Như vậy thật không đáng.”
Anh cứng ngắc hồi lâu, đáy mắt dần dần thắp sáng hào quang.
Chủ cửa hàng sắp xếp đồ đạc xong, mới nhìn ra bên ngoài trời đã mưa rất lớn rồi. Ông hô một tiếng, vội vàng thu gom đồ vật ở bên ngoài.
Vừa ra ngoài đã nhìn thấy hai người bọn họ.
Thiếu niên vây thiếu nữ trong lồng ngực.
Thiếu niên kia mặc áo khoác màu đen, đeo găng tay màu đen, mái tóc dính nước mưa. Còn cô gái nhỏ kia thì khuôn mặt đỏ bừng, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của chủ cửa hàng, vừa thẹn vừa giận, dứt khoát quay mặt đi.
Giang Nhẫn quay lại, giọng điệu hung ác: “Nhìn cái gì mà nhìn.”
Chủ cửa hàng nghĩ thầm, cái tên nhóc này…
Ông ‘chậc’ một tiếng ở trong lòng, cũng không vội thu gom đồ bên ngoài nữa. Dù sao mái hiên rộng như thế, sẽ không bị dính nước mưa.
Mạnh Thính nói: “Anh mau buông ra đi, không cần mặt mũi nữa sao?”
Anh không nhịn được cười: “Không cần.” Đều đưa cho em hết.
Cô suýt chút nữa đã khóc lên.
Nhưng ngay lúc này Giang Nhẫn nhẫn đột nhiên chạy vào trong mưa, như thể được truyền sức sống vô tận, cầm băng bông và cồn ở ghế sau xe. Cũng may mấy thứ này đc sắp xếp riêng biệt gọn gàng, không bị nước mưa làm ướt.
Anh nhét hết vào trong ngực, không nhịn được cong cong môi.
Lúc anh đánh Trần Thước, bình hoa vỡ vụn, cắt trúng gan bàn tay anh, kéo theo một đường rất dài.
Mạnh Thính mặc một chiếc áo hoodie ngộ nghĩnh, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu, một đôi mắt vừa long lanh vừa mềm mại.
Anh liếc nhìn vết máu trên đầu vai cô, lại liếc mắt nhìn cơn mưa to bên ngoài: “Anh dẫn em đi thay quần áo.”
Mạnh Thính nghe vậy liền vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi muốn về nhà.”
“Mang theo máu trên người đi về nhà?”
Mạnh Thính há to miệng, có chút lo lắng, nếu như Thư ba ba trở về nhìn thấy vết máu trên người cô thì khó mà giải thích được. Cô nghĩ nghĩ: “Về nhà tôi cởi áo khoác đồng phục ra là được rồi.”
Giang Nhẫn ngược lại cũng không miễn cưỡng, vì trời mưa nên xe của anh không thể chạy được, anh lấy di động ra gọi điện thoại.
Không đầy một lát sau Hạ Tuấn Minh lái một chiếc xe đến, anh ta hạ cửa sổ xe xuống: “Anh Nhẫn, bạn học Mạnh Thính, lên xe đi.”
Mạnh Thính lắc đầu.
Hai kiếp của cô đều không quá thân quen với Giang Nhẫn và các bạn của anh, cô và các bạn học chỉ có thể dùng suy nghĩ đứng từ xa mà nhìn đối với đám người bọn họ thôi.
Giang Nhẫn đưa mắt nhìn Hạ Tuấn Minh.
Hạ Tuấn Minh hiểu ngay: “Bạn học Mạnh Thính, tôi không phải là người xấu đâu. Trời mưa lớn như vậy, cô rất khó đón xe, trời cũng đã tối rồi, cầu xin cô miễn cưỡng ngồi một chút thôi có được không?”
Mạnh Thính lúng túng gật gật đầu.
Bọn họ chở cô về gần đến nhà. Trước khi Mạnh Thính xuống xe, Giang Nhẫn nói: “Về nhà thì đừng nói gì hết. Người là anh đánh, bệnh viện bên kia anh sẽ xử lý.”
Cô cúi đầu, trong lòng đột nhiên cảm giác khó chịu.
Giang Nhẫn trong mắt mang theo ý cười: “Có biết nói dối không? Có muốn anh dạy em hay không?”
Trong lòng Mạnh Thính lo lắng: “Anh đừng đùa nữa.”
Anh nhìn cặp mắt ướt sũng của cô, trong lòng mềm mại: “Đừng sợ, có anh ở đây. Về nhà đừng nói gì hết.”
Mạnh Thính do dự gật gật đầu, Thư Chí Đồng nếu biết Giang Nhẫn là ai, vì sao đánh người, đoán chừng trong lòng càng thêm lo lắng.
Yết hầu anh khẽ nhúc nhích, liếc nhìn khóe môi cô: “Vừa rồi…”
Cô giương mắt lên, mang theo sự thanh khiết và sạch sẽ, hấp dẫn người khác.
Mẹ nó!
Trái tim Giang Nhẫn lỡ nhịp, trong mắt mang theo ý cười, ở bên tai cô khẽ cười: “Là nụ hôn đầu tiên của em sao?”
Trong đầu Mạnh Thính choáng váng, xấu hổ giận dữ muốn đánh chết anh.
Cô mở cửa xe, không thèm nhìn anh, biến mất trong màn mưa.
Hạ Tuấn Minh quay đầu: “Anh Nhẫn anh vừa mới nói cái gì vậy? Sao bạn học Mạnh Thính đột nhiên tức giận thế?”
Giang Nhẫn nhẹ nhàng liếc anh ta một cái: “Lái xe của mày đi, nói nhảm nhiều như vậy.”
Anh sờ sờ môi mình, lúc đó anh đang nổi điên, bây giờ mới cảm nhận được hương vị đọng lại. Thật mẹ nó muốn mạng, cảm giác thật là ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.