Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)
Chương 50: Vương Giả Ngã Xuống
Lâm Nhị Thần
07/11/2022
Tương Trạch nảy sinh ác độc, đao ý ngưng tụ, xen lẫn một mảnh đao thế, uy lực khủng bố vô song giống như muốn phá vỡ trời đất, phát ra tiếng ồn cực kỳ khủng bố.
Trong tay Lục Chính Hằng cầm một tấm chắn màu đen, ước chừng một trượng, phía trên khắc đường hoa văn, đây là chiến thuẫn mà hắn dưỡng từ nhỏ, có thể chống đỡ công kích cấp bậc Vương cảnh.
Một mảnh đao mang khủng bố, chém lên chiếc thuẫn, năng lượng sôi trào, thổi quét bốn phía.
Lục Chính Hằng nhận cự lực, bị chấn đến lui về phía sau.
Đúng lúc này, hắn nâng lên một bàn tay khác, diễn hóa thủ thế Toái Tinh chỉ, tập họp linh khí như biển, ngón trỏ nở ra ánh sáng chói mắt, bạch quang xung quanh bộc phát ra mãnh liệt.
Uy năng khủng bố tràn ra.
“Toái Tinh chỉ.”
Trong miệng Lục Chính Hằng quát nhẹ, ấn một ngón lên ấn đường Tương Trạch.
“Tương Trạch huynh cẩn thận.”
Lúc Sa Xuyên bên cạnh cảm nhận được ngón trỏ của Lục Chính Hằng bộc phát uy năng dao động, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Bởi vì một ngón tay này của Lục Chính Hằng, khiến hắn cảm giác được hàn ý.
Không cần Sa Xuyên nhắc nhở, Tương Trạch cũng cảm nhận được sự khủng bố của ngón tay này, hàn ý thổi quét toàn thân, đôi mắt hắn trừng lớn, nhìn thấy một luồng bạch quang cỡ ngón tay trỏ bắn ra.
Cả người bị khí tức tử vong bao phủ.
Lục Chính Hằng đang thi triển võ kỹ gì thế, vì sao lại khiến hắn kinh hãi.
Một chùm ánh sáng màu trắng cỡ ngón tay, giống như tia chớp, trực tiếp chiếu vào ấn đường của Tương Trạch.
Chùm ánh sáng này quá nhanh, dưới khoảng cách gần, Tương Trạch vốn không có cơ hội phản ứng kịp.
Chờ ánh sáng tản đi, ấn đường của Tương Trạch có thêm một lỗ máu, xuyên qua đầu.
Ánh mắt Tương Trạch đọng lại, hắn nhìn về phía Lục Chính Hằng, môi mấp máy muốn nói cái gì, nhưng mà, linh hồn hắn đang tiêu tán, cuối cùng thân thể mất đi lực đẩy, từ không trung rơi xuống.
“Lục Chính Hằng, ngươi vậy mà dám giết Tương Trạch huynh.” Sa Xuyên bên cạnh dùng giọng điệu khó có thể tin nói.
Vương cảnh đồng cảnh giới, chỉ cần khác nhau không lớn, trên cơ bản đều là thế lực ngang nhau, cho dù một bên bị đè đánh, nhưng muốn đánh chết một Vương cảnh thì khó khăn biết bao.
Chủ yếu là cấp bậc Vương cảnh tích lũy hùng hậu, máu thịt cơ thể và xương cốt của bọn họ được linh khí rèn luyện vô kiên bất tồi, lưỡi đao khó tổn thương được, trừ khi bọn họ gặp phải Vương giả tuyệt đỉnh.
Sự tồn tại đáng sợ cách Hoàng cảnh chỉ có một bước.
Loại Vương giả này, có thể bộc phát ra uy lực giống như Hoàng giả.
Cho dù là hắn đơn đả độc đấu, tuy có thể nghiền ép Tương Trạch, nhưng muốn giết chết Tương Trạch thì cơ bản là không có khả năng. Hắn sẽ phải đối mặt với sự phản công khi sắp chết của Vương cảnh, sẽ tạo thành cục diện lưỡng bại câu thương.
Hoặc là một Vương giả quyết tâm muốn chạy trốn, căn bản không ngăn được.
Nhưng mà hiện tại, không biết Lục Chính Hằng thi triển võ học đáng sợ gì mà trực tiếp dùng thủ đoạn dứt khoát lưu loát, cường thế bá đạo đánh chết Tương Trạch, ngay cả thời gian để hắn cứu viện cũng không có.
Một ngón tay vừa nãy, Sa Xuyên cảm nhận được khí thế của Vương giả tuyệt đỉnh.
“Ha ha, võ học bình thường, không cần để ý.” Lục Chính Hằng khoát tay nói: “Hiện tại là một chọi một, rất công bằng.”
Sa Xuyên nghe vậy, trong mắt bộc phát ra chiến ý tận trời, cất cao giọng nói: “Được.”
....
Vương cung phía dưới.
“Lục Trần, nhanh chóng thả Mục huynh ra.”
“Không sai, Vương chiến lập tức kết thúc rồi, hiện tại ngươi thả Mục huynh ra, đợi lát nữa còn có thể giữ lại cho ngươi một bộ thi thể nguyên vẹn, bằng không, ngay cả bộ thi thể còn nguyên ngươi cũng không giữ lại được.”
Thanh niên tuấn kiệt của hai nước nhìn Lục Trần uy hiếp.
Bởi vì Sa Mục rơi vào trong sát trận, đây là sát trận cấp năm, có thể giết chết Nguyên Thần cảnh, cho dù Sa Mục là thiên tài, chiến lực Nguyên Thần cảnh vượt xa Nguyên Thần cảnh khác, nhưng mà rơi vào trong sát trận thì tình cảnh vẫn đáng lo.
Đám người sợ Lục Trần khống chế kiếm trận đánh chết Sa Mục, đợi lát nữa nếu quân vương Sa Xuyên chiến thắng trở về, nhìn thấy con nối dòng nhà mình đã chết chắc chắn sẽ tức giận, cho nên cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ Sa Mục.
Sa Mục bị nhốt trong trận pháp, bị bảy linh giác phun ra nuốt vào kiếm phong bao quanh, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, nhưng hắn miễn cưỡng tự trấn định, nói: “Lục Trần, thả ta ra, lát nữa ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Sa Mục cảm nhận được uy thế của bảy thanh kiếm, nếu trận pháp vận chuyển, hắn tuyệt đối không chịu nổi.
“Mẹ nó, đều rơi vào trong trận pháp rồi, ngươi lấy đâu ra cảm giác ưu việt vậy.” Lục Trần khó chịu nói, trực tiếp bóp ngọc phù khởi động công kích.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Bảy thanh linh kiếm chuyển động, công kích Sa Mục.
Đương nhiên Sa Mục sẽ không ngồi chờ chết, hoàn toàn tập trung sự chú ý, thân thể sáng lên, linh lực đan xen, hình thành một linh y bên ngoài thân Sa Mục. Đây là công pháp phòng ngự nào đó, đọc ra khẩu quyết sẽ có thủ đoạn dùng linh lực diễn hóa thành phòng ngự.
Vù vù vù!
Bảy thanh kiếm tấn công lên người Sa Mục đâu vào đấy, lúc chịu đựng đến linh kiếm thứ tư, linh y không chịu nổi uy lực, trực tiếp vỡ nát, linh kiếm thứ năm đâm thủng bụng Sa Mục.
Sa Mục kêu lên một tiếng đau đớn, quần áo lập tức bị máu tươi nhiễm đỏ.
Hơn nữa phía sau còn có hai thanh linh kiếm đang xếp hàng, trong mắt Sa Mục lộ ra tuyệt vọng.
Ngay lúc hắn nghĩ đến bản thân chết chắc không thể nghi ngờ, hai thanh linh kiếm đột nhiên tiêu tán.
Trong tay Lục Chính Hằng cầm một tấm chắn màu đen, ước chừng một trượng, phía trên khắc đường hoa văn, đây là chiến thuẫn mà hắn dưỡng từ nhỏ, có thể chống đỡ công kích cấp bậc Vương cảnh.
Một mảnh đao mang khủng bố, chém lên chiếc thuẫn, năng lượng sôi trào, thổi quét bốn phía.
Lục Chính Hằng nhận cự lực, bị chấn đến lui về phía sau.
Đúng lúc này, hắn nâng lên một bàn tay khác, diễn hóa thủ thế Toái Tinh chỉ, tập họp linh khí như biển, ngón trỏ nở ra ánh sáng chói mắt, bạch quang xung quanh bộc phát ra mãnh liệt.
Uy năng khủng bố tràn ra.
“Toái Tinh chỉ.”
Trong miệng Lục Chính Hằng quát nhẹ, ấn một ngón lên ấn đường Tương Trạch.
“Tương Trạch huynh cẩn thận.”
Lúc Sa Xuyên bên cạnh cảm nhận được ngón trỏ của Lục Chính Hằng bộc phát uy năng dao động, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Bởi vì một ngón tay này của Lục Chính Hằng, khiến hắn cảm giác được hàn ý.
Không cần Sa Xuyên nhắc nhở, Tương Trạch cũng cảm nhận được sự khủng bố của ngón tay này, hàn ý thổi quét toàn thân, đôi mắt hắn trừng lớn, nhìn thấy một luồng bạch quang cỡ ngón tay trỏ bắn ra.
Cả người bị khí tức tử vong bao phủ.
Lục Chính Hằng đang thi triển võ kỹ gì thế, vì sao lại khiến hắn kinh hãi.
Một chùm ánh sáng màu trắng cỡ ngón tay, giống như tia chớp, trực tiếp chiếu vào ấn đường của Tương Trạch.
Chùm ánh sáng này quá nhanh, dưới khoảng cách gần, Tương Trạch vốn không có cơ hội phản ứng kịp.
Chờ ánh sáng tản đi, ấn đường của Tương Trạch có thêm một lỗ máu, xuyên qua đầu.
Ánh mắt Tương Trạch đọng lại, hắn nhìn về phía Lục Chính Hằng, môi mấp máy muốn nói cái gì, nhưng mà, linh hồn hắn đang tiêu tán, cuối cùng thân thể mất đi lực đẩy, từ không trung rơi xuống.
“Lục Chính Hằng, ngươi vậy mà dám giết Tương Trạch huynh.” Sa Xuyên bên cạnh dùng giọng điệu khó có thể tin nói.
Vương cảnh đồng cảnh giới, chỉ cần khác nhau không lớn, trên cơ bản đều là thế lực ngang nhau, cho dù một bên bị đè đánh, nhưng muốn đánh chết một Vương cảnh thì khó khăn biết bao.
Chủ yếu là cấp bậc Vương cảnh tích lũy hùng hậu, máu thịt cơ thể và xương cốt của bọn họ được linh khí rèn luyện vô kiên bất tồi, lưỡi đao khó tổn thương được, trừ khi bọn họ gặp phải Vương giả tuyệt đỉnh.
Sự tồn tại đáng sợ cách Hoàng cảnh chỉ có một bước.
Loại Vương giả này, có thể bộc phát ra uy lực giống như Hoàng giả.
Cho dù là hắn đơn đả độc đấu, tuy có thể nghiền ép Tương Trạch, nhưng muốn giết chết Tương Trạch thì cơ bản là không có khả năng. Hắn sẽ phải đối mặt với sự phản công khi sắp chết của Vương cảnh, sẽ tạo thành cục diện lưỡng bại câu thương.
Hoặc là một Vương giả quyết tâm muốn chạy trốn, căn bản không ngăn được.
Nhưng mà hiện tại, không biết Lục Chính Hằng thi triển võ học đáng sợ gì mà trực tiếp dùng thủ đoạn dứt khoát lưu loát, cường thế bá đạo đánh chết Tương Trạch, ngay cả thời gian để hắn cứu viện cũng không có.
Một ngón tay vừa nãy, Sa Xuyên cảm nhận được khí thế của Vương giả tuyệt đỉnh.
“Ha ha, võ học bình thường, không cần để ý.” Lục Chính Hằng khoát tay nói: “Hiện tại là một chọi một, rất công bằng.”
Sa Xuyên nghe vậy, trong mắt bộc phát ra chiến ý tận trời, cất cao giọng nói: “Được.”
....
Vương cung phía dưới.
“Lục Trần, nhanh chóng thả Mục huynh ra.”
“Không sai, Vương chiến lập tức kết thúc rồi, hiện tại ngươi thả Mục huynh ra, đợi lát nữa còn có thể giữ lại cho ngươi một bộ thi thể nguyên vẹn, bằng không, ngay cả bộ thi thể còn nguyên ngươi cũng không giữ lại được.”
Thanh niên tuấn kiệt của hai nước nhìn Lục Trần uy hiếp.
Bởi vì Sa Mục rơi vào trong sát trận, đây là sát trận cấp năm, có thể giết chết Nguyên Thần cảnh, cho dù Sa Mục là thiên tài, chiến lực Nguyên Thần cảnh vượt xa Nguyên Thần cảnh khác, nhưng mà rơi vào trong sát trận thì tình cảnh vẫn đáng lo.
Đám người sợ Lục Trần khống chế kiếm trận đánh chết Sa Mục, đợi lát nữa nếu quân vương Sa Xuyên chiến thắng trở về, nhìn thấy con nối dòng nhà mình đã chết chắc chắn sẽ tức giận, cho nên cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ Sa Mục.
Sa Mục bị nhốt trong trận pháp, bị bảy linh giác phun ra nuốt vào kiếm phong bao quanh, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, nhưng hắn miễn cưỡng tự trấn định, nói: “Lục Trần, thả ta ra, lát nữa ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Sa Mục cảm nhận được uy thế của bảy thanh kiếm, nếu trận pháp vận chuyển, hắn tuyệt đối không chịu nổi.
“Mẹ nó, đều rơi vào trong trận pháp rồi, ngươi lấy đâu ra cảm giác ưu việt vậy.” Lục Trần khó chịu nói, trực tiếp bóp ngọc phù khởi động công kích.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Bảy thanh linh kiếm chuyển động, công kích Sa Mục.
Đương nhiên Sa Mục sẽ không ngồi chờ chết, hoàn toàn tập trung sự chú ý, thân thể sáng lên, linh lực đan xen, hình thành một linh y bên ngoài thân Sa Mục. Đây là công pháp phòng ngự nào đó, đọc ra khẩu quyết sẽ có thủ đoạn dùng linh lực diễn hóa thành phòng ngự.
Vù vù vù!
Bảy thanh kiếm tấn công lên người Sa Mục đâu vào đấy, lúc chịu đựng đến linh kiếm thứ tư, linh y không chịu nổi uy lực, trực tiếp vỡ nát, linh kiếm thứ năm đâm thủng bụng Sa Mục.
Sa Mục kêu lên một tiếng đau đớn, quần áo lập tức bị máu tươi nhiễm đỏ.
Hơn nữa phía sau còn có hai thanh linh kiếm đang xếp hàng, trong mắt Sa Mục lộ ra tuyệt vọng.
Ngay lúc hắn nghĩ đến bản thân chết chắc không thể nghi ngờ, hai thanh linh kiếm đột nhiên tiêu tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.