Bị Lưu Đày, Nàng Mang Theo Dị Năng Không Gian Về Làm Ruộng
Chương 40:
Tình Thiện
20/11/2024
Mạnh Khánh Bình thấy cháu gái tay chân linh hoạt, ánh mắt sáng rõ, chẳng có dấu hiệu gì của bệnh tật, cuối cùng ông cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy anh chị em nhà họ Mạnh, vừa rồi còn lóng ngóng hoảng sợ, lúc này cũng đồng loạt thở dài nhẹ nhõm.
Những hành động nhỏ nhặt ấy, nhờ có màn sương che khuất, nên những người phía sau đội không để ý gì.
Khi cả đoàn tiếp tục lên đường, Phó Tâm Từ đã bình tĩnh lại. Nàng không muốn tổ phụ bị dọa thêm, nên cố gắng phân tán sự chú ý của mình.
Thật ra, đi đường trong núi rừng cũng có cái hay. Khung cảnh xung quanh đủ để hấp dẫn ánh nhìn, khiến con người quên đi mỏi mệt.
Trong lúc Phó Tâm Từ đang chìm đắm trong vẻ đẹp của cảnh vật, bỗng Tề Hạ hét lớn, mặt đầy phấn khích:
“Mạnh gia gia! Cẩu kỷ tử! Cẩu kỷ tử có thể ăn!”
Hắn vừa hét, vừa chỉ tay về phía bụi cây bên đường, nơi có những quả nhỏ đỏ rực mọc san sát.
Mạnh Khánh Bình bật cười.
Phó Tâm Từ: "..."
Mấy anh chị em nhà họ Mạnh: "..."
Thấy Phó muội muội nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, Tề Hạ liền vỗ trán, sau đó hớn hở giải thích:
“Phó muội muội, cẩu kỷ tử này ăn ngon lắm, thật sự rất ngon!”
Tề Hạ nói xong liền không màng thêm gì nữa, kéo tay Vũ Nhi chạy thẳng về phía bụi kỷ tử đỏ rực kia.
Tỷ đệ nhà họ Mạnh nghe Tề Hạ bảo loại quả nhỏ kia có thể ăn được thì cũng vội vã chạy theo phía sau. Dù cho con đường đầy bùn nước làm ướt hết ống quần và váy áo, họ cũng chẳng buồn để ý.
Phó Tâm Từ khẽ liếc nhìn tổ phụ, trong ánh mắt đầy vẻ dò hỏi.
“Từ nhi, chúng ta vẫn nên từ từ thôi, đợi mà xem Giang gia gia bọn họ thế nào.” Mạnh Khánh Bình trầm ngâm nói, vẻ mặt đầy toan tính. Kỷ tử quả thật là thứ tốt, nhưng nếu mấy đứa trẻ chạy tới hái bừa còn có thể nói là trẻ con không hiểu chuyện. Còn ông mà chen vào thì với tuổi này, e rằng sẽ lọt vào mắt đám quan sai, trông chẳng ra thể thống gì.
“Vâng.” Phó Tâm Từ tuy không hiểu rõ ý nghĩ của tổ phụ nhưng cũng quen gật đầu đáp lời.
Giang Đầu Nhi nghe tiếng Tề Hạ cười nói ầm ĩ, liền đoán được cậu nhóc này lại phát hiện ra món gì đó hay ho. Đợi bọn họ đến gần, nhìn thấy cả một bụi kỷ tử đỏ rực, ông cũng không nhịn được mà vui vẻ bảo: “Mọi người qua hái vài quả lót bụng đi.”
Người nhà họ Mạnh vốn đã đợi sẵn những lời này, vừa nghe xong liền lao đến như ong vỡ tổ. Nhìn cảnh đó, cứ ngỡ phía trước chẳng phải bụi kỷ tử mà là từng chiếc bánh bao thịt thơm phức.
Bóng người chen chúc, tiếng nói cười rộn rã, chỉ trong thoáng chốc đã khiến cả khu vực trở nên huyên náo. Phó Tâm Từ đứng nhìn mà ngây người ra như phỗng.
“Mạnh gia gia, Phó muội muội, mau lại đây, giúp một tay nào! Nếu không, bụi kỷ tử này chỉ chốc lát nữa thôi sẽ bị Mạnh gia bọn họ hái sạch cả!”
Tề Hạ thấy người nhà họ Mạnh xúm lại hái kỷ tử liền vội vàng gọi Mạnh Khánh Bình và Phó Tâm Từ qua giúp. Nhưng rõ ràng cậu đã đánh giá thấp mức độ đói khát của những người kia. Chẳng bao lâu sau, đừng nói đến những quả kỷ tử chín mọng, ngay cả chồi non trên cây cũng bị người nhà họ Mạnh ngắt sạch bỏ vào miệng.
Nhìn cảnh tượng người nhà họ Mạnh hệt như đàn châu chấu càn quét, Phó Tâm Từ một lần nữa trợn tròn mắt kinh ngạc. Lúc này nàng đã không còn nghi ngờ gì nữa: chỉ cần là thứ có thể cho vào miệng, những người này sẽ không để sót lại chút gì.
…
Sắc trời dần sáng rõ, ánh nắng sớm mai rọi qua núi rừng, làm mọi thứ như bừng tỉnh. Chim chóc trong rừng còn chưa kịp thức dậy đã bị đám người nhà họ Mạnh dọa bay tán loạn, tiếng vỗ cánh phành phạch vang lên.
“Chim kìa, chim kìa!”
Lũ trẻ nhỏ dù đang trong cảnh khốn cùng vẫn tràn đầy sức sống. Vũ Nhi cũng hớn hở chỉ tay lên trời khoe với tổ phụ và tỷ tỷ những chú chim nhỏ bay qua.
Mấy anh chị em nhà họ Mạnh, vừa rồi còn lóng ngóng hoảng sợ, lúc này cũng đồng loạt thở dài nhẹ nhõm.
Những hành động nhỏ nhặt ấy, nhờ có màn sương che khuất, nên những người phía sau đội không để ý gì.
Khi cả đoàn tiếp tục lên đường, Phó Tâm Từ đã bình tĩnh lại. Nàng không muốn tổ phụ bị dọa thêm, nên cố gắng phân tán sự chú ý của mình.
Thật ra, đi đường trong núi rừng cũng có cái hay. Khung cảnh xung quanh đủ để hấp dẫn ánh nhìn, khiến con người quên đi mỏi mệt.
Trong lúc Phó Tâm Từ đang chìm đắm trong vẻ đẹp của cảnh vật, bỗng Tề Hạ hét lớn, mặt đầy phấn khích:
“Mạnh gia gia! Cẩu kỷ tử! Cẩu kỷ tử có thể ăn!”
Hắn vừa hét, vừa chỉ tay về phía bụi cây bên đường, nơi có những quả nhỏ đỏ rực mọc san sát.
Mạnh Khánh Bình bật cười.
Phó Tâm Từ: "..."
Mấy anh chị em nhà họ Mạnh: "..."
Thấy Phó muội muội nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, Tề Hạ liền vỗ trán, sau đó hớn hở giải thích:
“Phó muội muội, cẩu kỷ tử này ăn ngon lắm, thật sự rất ngon!”
Tề Hạ nói xong liền không màng thêm gì nữa, kéo tay Vũ Nhi chạy thẳng về phía bụi kỷ tử đỏ rực kia.
Tỷ đệ nhà họ Mạnh nghe Tề Hạ bảo loại quả nhỏ kia có thể ăn được thì cũng vội vã chạy theo phía sau. Dù cho con đường đầy bùn nước làm ướt hết ống quần và váy áo, họ cũng chẳng buồn để ý.
Phó Tâm Từ khẽ liếc nhìn tổ phụ, trong ánh mắt đầy vẻ dò hỏi.
“Từ nhi, chúng ta vẫn nên từ từ thôi, đợi mà xem Giang gia gia bọn họ thế nào.” Mạnh Khánh Bình trầm ngâm nói, vẻ mặt đầy toan tính. Kỷ tử quả thật là thứ tốt, nhưng nếu mấy đứa trẻ chạy tới hái bừa còn có thể nói là trẻ con không hiểu chuyện. Còn ông mà chen vào thì với tuổi này, e rằng sẽ lọt vào mắt đám quan sai, trông chẳng ra thể thống gì.
“Vâng.” Phó Tâm Từ tuy không hiểu rõ ý nghĩ của tổ phụ nhưng cũng quen gật đầu đáp lời.
Giang Đầu Nhi nghe tiếng Tề Hạ cười nói ầm ĩ, liền đoán được cậu nhóc này lại phát hiện ra món gì đó hay ho. Đợi bọn họ đến gần, nhìn thấy cả một bụi kỷ tử đỏ rực, ông cũng không nhịn được mà vui vẻ bảo: “Mọi người qua hái vài quả lót bụng đi.”
Người nhà họ Mạnh vốn đã đợi sẵn những lời này, vừa nghe xong liền lao đến như ong vỡ tổ. Nhìn cảnh đó, cứ ngỡ phía trước chẳng phải bụi kỷ tử mà là từng chiếc bánh bao thịt thơm phức.
Bóng người chen chúc, tiếng nói cười rộn rã, chỉ trong thoáng chốc đã khiến cả khu vực trở nên huyên náo. Phó Tâm Từ đứng nhìn mà ngây người ra như phỗng.
“Mạnh gia gia, Phó muội muội, mau lại đây, giúp một tay nào! Nếu không, bụi kỷ tử này chỉ chốc lát nữa thôi sẽ bị Mạnh gia bọn họ hái sạch cả!”
Tề Hạ thấy người nhà họ Mạnh xúm lại hái kỷ tử liền vội vàng gọi Mạnh Khánh Bình và Phó Tâm Từ qua giúp. Nhưng rõ ràng cậu đã đánh giá thấp mức độ đói khát của những người kia. Chẳng bao lâu sau, đừng nói đến những quả kỷ tử chín mọng, ngay cả chồi non trên cây cũng bị người nhà họ Mạnh ngắt sạch bỏ vào miệng.
Nhìn cảnh tượng người nhà họ Mạnh hệt như đàn châu chấu càn quét, Phó Tâm Từ một lần nữa trợn tròn mắt kinh ngạc. Lúc này nàng đã không còn nghi ngờ gì nữa: chỉ cần là thứ có thể cho vào miệng, những người này sẽ không để sót lại chút gì.
…
Sắc trời dần sáng rõ, ánh nắng sớm mai rọi qua núi rừng, làm mọi thứ như bừng tỉnh. Chim chóc trong rừng còn chưa kịp thức dậy đã bị đám người nhà họ Mạnh dọa bay tán loạn, tiếng vỗ cánh phành phạch vang lên.
“Chim kìa, chim kìa!”
Lũ trẻ nhỏ dù đang trong cảnh khốn cùng vẫn tràn đầy sức sống. Vũ Nhi cũng hớn hở chỉ tay lên trời khoe với tổ phụ và tỷ tỷ những chú chim nhỏ bay qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.