Chương 51: Bị lộ
Bạc Hà
01/03/2020
Du thuyền vừa cập bến. Liễu Ngạn Di cùng một đám thuộc hạ nhìn qua chắc cũng tầm mấy chục tên đợi sẵn ở đó.
Đến khi thi thể của Liễu Lệ được người đưa xuống. Ông ta quỳ xuống bên cạnh đứa con gái của mình, tay run run mở khăn chùm mặt ra khóc nức nở. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt ông ta hiện lên tia sát ý.
Khách mời trên thuyền lần lượt bước xuống. Long lão gia chậm rãi từ từ đi đến. Liễu Ngạn Di phất tay, lập tức thuộc hạ của ông ta chắn xung quanh cản đường.
- Con gái tôi bị sát hại! Tàu vừa cập bến, cô gái tên Triệu Khả đó chắc vẫn còn trên tàu. Phiền các vị thông cảm!
Cố Thành Thiên trong lòng không biết nghĩ cái gì. Sát Ảnh lại gần ghé sát nói nhỏ vào tai anh.
- Thông tin của ông ta cũng nhanh đấy, chúng ta .... có nên...
- Phải giúp cô ấy thoát khỏi đây!
Từng người đi qua một để thuộc hạ của Liễu Ngạn Di kiểm tra xong mới được rời khỏi bến cảng. Liễu Ngạn Di đã cho người bao vây cả bến cảng. Dù mọc cánh cũng không qua được trừ khi thông qua sự kiểm tra nhận dạng.
Lúc này, Triệu Khả mặc bộ quần áo che kín mít, Tư Điền đi bên cạnh nắm chặt lấy tay cô. Hiện giờ họ đang ẩn trong đám đông, nhưng chỉ vài phút nữa thôi, đám đông dần khuất chắc chắn sẽ bị lộ. Triệu Khả lo lắng không yên. Nếu là trước đây thì cô có thể xử lí mà không cần ai giúp nhưng bây giờ lại khác. Trong bụng cô còn có tiểu bảo bối. Chẳng may Liễu Ngạn Di giận quá sẽ giết cô, sẽ ảnh hưởng đến bảo bối. Cô không thể để chuyện này xảy ra được.
Dần dần người trong đây vơi đi, tim cô đập mạnh.
- Mấy người kia nhanh lên!
Một tên thuộc hạ lên giọng. Nhìn quanh thì cô phát hiện ra là tên đó đang nói mình. Trên trán của Triệu Khả toát mồ hôi. Tư Điền không còn cách nào khác đành nắm lấy tay của cô đi lên.
- Triệu Khả... lát nữa.. không may bị phát hiện, ... anh sẽ cản bọn chúng. Em nhân cơ hội chạy nhanh đi nghe chưa.
- Nhưng...
- Nghe lời anh đi!
Đi gần đến chỗ thông qua, một tên thuộc hạ đưa tay chặn đường. Sau đó có ba tên đứng sẵn chuẩn bị kiểm tra.
- Phiền vị đây bỏ khẩu trang và mũ ra giúp!
Triệu Khả nhắm nghiền mắt lại. Tay cô run run định cởi khẩu trang. Tư Điền đứng bên lo lắng định thò tay vào túi rút súng ra.
Cái khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, bỗng từ phía xa một tiếng súng vang lên. Lam Ngạo dẫn người từ trên du thuyền đi xuống. Gương mặt anh lạnh lùng khiến người ta phát run.
- Liễu gia muốn cho người bắt người phụ nữ của tôi?
Liễu Ngạn Di không thể ngờ rằng Lam Ngạo lại hành động như vậy. Ông ta cau có
- Dù là người phụ nữ của cậu nhưng con gái tôi bị sát hại... thì cho dù là ai tôi sẽ không để yên đâu!
- Ông có bằng chứng?- Lam Ngạo hỏi
- Tất cả những người trên tàu chính là bằng chứng. Trong căn phòng đó... chỉ có cô ta, không là cô ta thì là ai được?
Lại tiếng súng vang lên. Lần này, viên đạn mà Lam Ngạo bắn ra sượt qua má của Liễu Ngạn Di. Cả người ông ta cứng đờ. Tất cả thuộc hạ của ông ta thấy vậy liền rút súng ra, tiến lên. Mấy tên kiểm tra cô cũng rời đi. Đây chính là cơ hội tốt!
- Ai dám động vào người phụ nữ của tôi.... bất kể kẻ nào... tôi sẽ giết hết!
- Vậy là cậu muốn gây chiến?
Liễu Ngạn Di nghiến răng. Gương mặt vì tức giận mà nhăn lại. Ông ta phải mất bao nhiêu năm mới đưa Liễu gia lên vị trí hôm nay. Dù thế lực vẫn còn kém Lam Gia nhưng không vì thế mà ông ta có thể nể mặt mà không làm gì. Đứa con gái mà ông coi như bảo bối đã mất, bất kể như thế nào ông ta cũng phải trả thù.
Nhân cơ hội, Tư Điền kéo Triệu Khả chạy đi. Đầu cô còn ngoảnh lại phía sau, phát hiện Lam Ngạo nhìn về phía này mỉm cười. Là anh đang bảo vệ cô sao?
Trong khoảnh khắc, tầm nhìn của Lam Ngạo chuyển sang hướng khác.
Long Lão gia thấy tình hình có vẻ không ổn liền tiến lên khuyên can.
- Nể mặt tôi có gì hai người từ từ hãy nói, hai người đều đứng trong Tứ gia, không nên gây bất hòa khí.
Ai ngờ Long Họa đứng phía sau nhếch miệng. Anh ta đưa tay lên ngáp ngắn ngáp dài.
- Chỉ vì một cô gái? Có đáng để làm vậy không Lam Gia?
Nghe được những lời này, Lam Ngạo hừ lạnh. Định cho Long Họa một bài học, ai ngờ Cố Thành Thiên lên tiếng
- Em chưa hiểu gì thì đừng ăn nói lung tung!
Long Họa quay sang Cố Thành Thiên, vẻ mặt khinh bỉ.
- Còn anh biết chắc? Suy đi tính lại thì thân phận của con hoang thì vẫn là con hoang thôi!
- Mày nói cái gì hả?
Sát Ảnh càng nghe càng tức. Lúc mới bước chân vào Long Gia, hắn đã không ưa Long Họa rồi. Người thừa kế mà suốt ngày ăn chơi phá gia chi tử. Đúng là loại người không cùng đẳng cấp, đã vậy lúc đó Long Họa còn lấy cái danh ra uy hiếp hắn và Cố Thành Thiên. Độ ghét của hắn với Long Họa chỉ có tăng chứ không có giảm.
- Tao nói là loại con hoang thì vẫn là con hoang...
"Chát"
Long lão gia tức giận tát mạnh vào mặt Long Họa. Đứa con này ông nuông chiều quá rồi, bây giờ còn giở giọng.
- Ba?
Long Họa bị ăn tát thì không cam tâm. Nhưng Long lão gia không để ý, ông quay mặt đi.
- Mau trở về ngay cho ba. Xem cách ăn nói của con kìa! Còn ra thể thống gì nữa!!!
Long Họa không dám nói tiếng nào. Trong người khó chịu lập tức bỏ đi.
Phía xa xa, vẫn còn vài người khách ở lại. Lam Dật và Lam Thiện từ đám đó đi ra. Thấy hai bóng hình đang chạy về phía lối đi, Lam Dật cau mày, rút súng đưa cho Lam Thiện.
- Anh mau bắn hai người đó đi, cô ta chính là Triệu Khả cùng đồng bọn!
- Sao em biết?- Lam Thiện kinh ngạc
- Không qua mắt được em đâu!
Thật ra Lam Thiện chính là một xạ thủ điêu luyện. Lúc trước ở Lam Gia thì Lam Trấn thường cho người huấn luyện nghiêm khắc đối với tất cả huyết mạch của nhà họ Lam. Trừ Lam Ngạo có năng lực toàn vẹn ra thì ai cũng có một sở trường riêng. Với Lam Thiện thì bắn súng chính là sở trường giỏi nhất của anh ta.
Lam Thiện giơ súng lên, nhắm thẳng về phía cô và Tư Điền đang ra sức chạy. Khi tầm ngắm đã chính xác, Lam Thiện nhếch miệng bóp cò liên tục 3 hồi.
Phát thứ nhất trúng mũ đội của cô khiến nó rơi xuống đất. Phát thứ hai sượt qua khẩu trang của cô khiến nó đứt quai đeo tuột ra. Phát còn lại trúng bả vai của Tư Điền.
Đang chạy thì bị bắn bất ngờ, Tư Điền ôm vai khụy xuống. Triệu Khả thấy vậy thì vội vàng đỡ lấy anh.
- Tư Điền... anh sao vậy?
- Bị bọn chúng bắn... Em mau.... chạy đi!
Cả gương mặt anh đau đớn đến nỗi toát mồ hôi.
- Không... em...
- Chạy mau!!!
Triệu Khả lắc đầu. Làm sao cô có thể để cho anh ở lại chứ?
Tiếng súng vang lên cũng là lúc gây chú ý của tất cả mọi người. Liễu Ngạn Di quay người lại, ánh mắt ông ta như muốn phát ra tia sét khi nhìn thấy cô.
- Mau! Bao vây bắt cô ta lại!
Lam Ngạo thì kinh ngạc. Đunhs lúc này, ánh mắt anh dừng lại ở phía đối diện bên kia. Là Lam Thiện và Lam Dật? Thấy tay Lam Thiện cầm súng, Lam Ngạo liền hiểu ra vấn đề.
Anh quay sang Diz, Trần Mặc, Nặc Ân và Nã Nhĩ phía sau.
- 4 người đi đối phó với Lam Dật và Lam Thiện! Tất cả còn lại ngăn chặn người của Liễu Gia cho tôi!
Đến khi thi thể của Liễu Lệ được người đưa xuống. Ông ta quỳ xuống bên cạnh đứa con gái của mình, tay run run mở khăn chùm mặt ra khóc nức nở. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt ông ta hiện lên tia sát ý.
Khách mời trên thuyền lần lượt bước xuống. Long lão gia chậm rãi từ từ đi đến. Liễu Ngạn Di phất tay, lập tức thuộc hạ của ông ta chắn xung quanh cản đường.
- Con gái tôi bị sát hại! Tàu vừa cập bến, cô gái tên Triệu Khả đó chắc vẫn còn trên tàu. Phiền các vị thông cảm!
Cố Thành Thiên trong lòng không biết nghĩ cái gì. Sát Ảnh lại gần ghé sát nói nhỏ vào tai anh.
- Thông tin của ông ta cũng nhanh đấy, chúng ta .... có nên...
- Phải giúp cô ấy thoát khỏi đây!
Từng người đi qua một để thuộc hạ của Liễu Ngạn Di kiểm tra xong mới được rời khỏi bến cảng. Liễu Ngạn Di đã cho người bao vây cả bến cảng. Dù mọc cánh cũng không qua được trừ khi thông qua sự kiểm tra nhận dạng.
Lúc này, Triệu Khả mặc bộ quần áo che kín mít, Tư Điền đi bên cạnh nắm chặt lấy tay cô. Hiện giờ họ đang ẩn trong đám đông, nhưng chỉ vài phút nữa thôi, đám đông dần khuất chắc chắn sẽ bị lộ. Triệu Khả lo lắng không yên. Nếu là trước đây thì cô có thể xử lí mà không cần ai giúp nhưng bây giờ lại khác. Trong bụng cô còn có tiểu bảo bối. Chẳng may Liễu Ngạn Di giận quá sẽ giết cô, sẽ ảnh hưởng đến bảo bối. Cô không thể để chuyện này xảy ra được.
Dần dần người trong đây vơi đi, tim cô đập mạnh.
- Mấy người kia nhanh lên!
Một tên thuộc hạ lên giọng. Nhìn quanh thì cô phát hiện ra là tên đó đang nói mình. Trên trán của Triệu Khả toát mồ hôi. Tư Điền không còn cách nào khác đành nắm lấy tay của cô đi lên.
- Triệu Khả... lát nữa.. không may bị phát hiện, ... anh sẽ cản bọn chúng. Em nhân cơ hội chạy nhanh đi nghe chưa.
- Nhưng...
- Nghe lời anh đi!
Đi gần đến chỗ thông qua, một tên thuộc hạ đưa tay chặn đường. Sau đó có ba tên đứng sẵn chuẩn bị kiểm tra.
- Phiền vị đây bỏ khẩu trang và mũ ra giúp!
Triệu Khả nhắm nghiền mắt lại. Tay cô run run định cởi khẩu trang. Tư Điền đứng bên lo lắng định thò tay vào túi rút súng ra.
Cái khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, bỗng từ phía xa một tiếng súng vang lên. Lam Ngạo dẫn người từ trên du thuyền đi xuống. Gương mặt anh lạnh lùng khiến người ta phát run.
- Liễu gia muốn cho người bắt người phụ nữ của tôi?
Liễu Ngạn Di không thể ngờ rằng Lam Ngạo lại hành động như vậy. Ông ta cau có
- Dù là người phụ nữ của cậu nhưng con gái tôi bị sát hại... thì cho dù là ai tôi sẽ không để yên đâu!
- Ông có bằng chứng?- Lam Ngạo hỏi
- Tất cả những người trên tàu chính là bằng chứng. Trong căn phòng đó... chỉ có cô ta, không là cô ta thì là ai được?
Lại tiếng súng vang lên. Lần này, viên đạn mà Lam Ngạo bắn ra sượt qua má của Liễu Ngạn Di. Cả người ông ta cứng đờ. Tất cả thuộc hạ của ông ta thấy vậy liền rút súng ra, tiến lên. Mấy tên kiểm tra cô cũng rời đi. Đây chính là cơ hội tốt!
- Ai dám động vào người phụ nữ của tôi.... bất kể kẻ nào... tôi sẽ giết hết!
- Vậy là cậu muốn gây chiến?
Liễu Ngạn Di nghiến răng. Gương mặt vì tức giận mà nhăn lại. Ông ta phải mất bao nhiêu năm mới đưa Liễu gia lên vị trí hôm nay. Dù thế lực vẫn còn kém Lam Gia nhưng không vì thế mà ông ta có thể nể mặt mà không làm gì. Đứa con gái mà ông coi như bảo bối đã mất, bất kể như thế nào ông ta cũng phải trả thù.
Nhân cơ hội, Tư Điền kéo Triệu Khả chạy đi. Đầu cô còn ngoảnh lại phía sau, phát hiện Lam Ngạo nhìn về phía này mỉm cười. Là anh đang bảo vệ cô sao?
Trong khoảnh khắc, tầm nhìn của Lam Ngạo chuyển sang hướng khác.
Long Lão gia thấy tình hình có vẻ không ổn liền tiến lên khuyên can.
- Nể mặt tôi có gì hai người từ từ hãy nói, hai người đều đứng trong Tứ gia, không nên gây bất hòa khí.
Ai ngờ Long Họa đứng phía sau nhếch miệng. Anh ta đưa tay lên ngáp ngắn ngáp dài.
- Chỉ vì một cô gái? Có đáng để làm vậy không Lam Gia?
Nghe được những lời này, Lam Ngạo hừ lạnh. Định cho Long Họa một bài học, ai ngờ Cố Thành Thiên lên tiếng
- Em chưa hiểu gì thì đừng ăn nói lung tung!
Long Họa quay sang Cố Thành Thiên, vẻ mặt khinh bỉ.
- Còn anh biết chắc? Suy đi tính lại thì thân phận của con hoang thì vẫn là con hoang thôi!
- Mày nói cái gì hả?
Sát Ảnh càng nghe càng tức. Lúc mới bước chân vào Long Gia, hắn đã không ưa Long Họa rồi. Người thừa kế mà suốt ngày ăn chơi phá gia chi tử. Đúng là loại người không cùng đẳng cấp, đã vậy lúc đó Long Họa còn lấy cái danh ra uy hiếp hắn và Cố Thành Thiên. Độ ghét của hắn với Long Họa chỉ có tăng chứ không có giảm.
- Tao nói là loại con hoang thì vẫn là con hoang...
"Chát"
Long lão gia tức giận tát mạnh vào mặt Long Họa. Đứa con này ông nuông chiều quá rồi, bây giờ còn giở giọng.
- Ba?
Long Họa bị ăn tát thì không cam tâm. Nhưng Long lão gia không để ý, ông quay mặt đi.
- Mau trở về ngay cho ba. Xem cách ăn nói của con kìa! Còn ra thể thống gì nữa!!!
Long Họa không dám nói tiếng nào. Trong người khó chịu lập tức bỏ đi.
Phía xa xa, vẫn còn vài người khách ở lại. Lam Dật và Lam Thiện từ đám đó đi ra. Thấy hai bóng hình đang chạy về phía lối đi, Lam Dật cau mày, rút súng đưa cho Lam Thiện.
- Anh mau bắn hai người đó đi, cô ta chính là Triệu Khả cùng đồng bọn!
- Sao em biết?- Lam Thiện kinh ngạc
- Không qua mắt được em đâu!
Thật ra Lam Thiện chính là một xạ thủ điêu luyện. Lúc trước ở Lam Gia thì Lam Trấn thường cho người huấn luyện nghiêm khắc đối với tất cả huyết mạch của nhà họ Lam. Trừ Lam Ngạo có năng lực toàn vẹn ra thì ai cũng có một sở trường riêng. Với Lam Thiện thì bắn súng chính là sở trường giỏi nhất của anh ta.
Lam Thiện giơ súng lên, nhắm thẳng về phía cô và Tư Điền đang ra sức chạy. Khi tầm ngắm đã chính xác, Lam Thiện nhếch miệng bóp cò liên tục 3 hồi.
Phát thứ nhất trúng mũ đội của cô khiến nó rơi xuống đất. Phát thứ hai sượt qua khẩu trang của cô khiến nó đứt quai đeo tuột ra. Phát còn lại trúng bả vai của Tư Điền.
Đang chạy thì bị bắn bất ngờ, Tư Điền ôm vai khụy xuống. Triệu Khả thấy vậy thì vội vàng đỡ lấy anh.
- Tư Điền... anh sao vậy?
- Bị bọn chúng bắn... Em mau.... chạy đi!
Cả gương mặt anh đau đớn đến nỗi toát mồ hôi.
- Không... em...
- Chạy mau!!!
Triệu Khả lắc đầu. Làm sao cô có thể để cho anh ở lại chứ?
Tiếng súng vang lên cũng là lúc gây chú ý của tất cả mọi người. Liễu Ngạn Di quay người lại, ánh mắt ông ta như muốn phát ra tia sét khi nhìn thấy cô.
- Mau! Bao vây bắt cô ta lại!
Lam Ngạo thì kinh ngạc. Đunhs lúc này, ánh mắt anh dừng lại ở phía đối diện bên kia. Là Lam Thiện và Lam Dật? Thấy tay Lam Thiện cầm súng, Lam Ngạo liền hiểu ra vấn đề.
Anh quay sang Diz, Trần Mặc, Nặc Ân và Nã Nhĩ phía sau.
- 4 người đi đối phó với Lam Dật và Lam Thiện! Tất cả còn lại ngăn chặn người của Liễu Gia cho tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.