Chương 232: bản gốc của bản thân
Snake
13/08/2019
Bất Tử thành, trung tâm phủ thành chủ.
Phủ thành chủ cũng là một Phù không đảo, bên ngoài còn có bảy tám Phù không đảo loại nhỏ.
Trên một Phù không đảo bao phủ mây trắng, Thiên Lãng Tiên Sinh ngồi ngay ngắn, tay lắc lư quạt lông trắng động tác vô cùng nhớ nhã, vài sợi tóc trượt xuống khi y nghiêng đầu cũng không thể che lấp được vẻ Tuấn tú trên gương mặt y trước mặt đặt một bàn cờ vây.
Bốn phía bên dưới có nhiều cường giả như đang chờ đợi.
Vèo!
Thanh Long mang theo Tiêu Phong chớp mắt bay lên Phù không đảo, đáp xuống trước mặt Thiên Lãng Tiên Sinh.
Mắt Thiên Lãng Tiên Sinh sáng lên:
- Tiêu công tử?
Tiêu Phong cười nói:
- Thiên Lãng Tiên Sinh, đã lâu không gặp. Ta thay Mộ cô nương đánh với ngươi một ván .
Thiên Lãng Tiên Sinh lập tức gật đầu, nói:
- Cầu còn không được!
Thanh Long nói:
- Công tử, ta ở bên dưới chờ, có chuyện gì kêu ta một tiếng.
- Ừm!
Thanh Long rời đi, trên Phù không đảo to lớn chỉ còn lại Tiêu Phong, Thiên Lãng Tiên Sinh.
Thiên Lãng Tiên Sinh cười nói:
- Tiêu công tử, mời!
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Mời!
Thiên Lãng Tiên Sinh cười nói:
- Nghe muội muội của ta nhắc tới Tiêu công tử đặt cờ thích ở thiên nguyên, không bằng ngươi đi trước?
Tiêu Phong cười nói:
- Vậy thì Thiên Lãng Tiên Sinh cảm ơn.
- Mời!
Cạch!
Tiêu Phong cầm cờ đen đặt xuống thiên nguyên.
Thiên Lãng Tiên Sinh nhướng mày, bất ngờ nhìn Tiêu Phong.
Tiêu Phong cười hỏi:
- Như thế nào? Không phải ngươi đã biết ta sẽ đặt ở thiên nguyên? Tại sao làm vẻ mặt như vậy?
Thiên Lãng Tiên Sinh cười khổ nói:
- Ta tưởng ngươi sẽ đặt ở chỗ khác.
- A?
Thiên Lãng Tiên Sinh cười khổ nói:
- Mới rồi ta không muốn ngươi đặt ở thiên nguyên, chỉ muốn xem ngươi có đặt cờ tại đó không.
- Ngươi thăm dò ta?
Thiên Lãng Tiên Sinh đặt cờ, nói:
- ít nhất chứng minh muội muội của ta không nói sai,Tiêu công tử là ngươi rất có nguyên tắc, cũng rất cố chấp về nguyên tắc.
Tiêu Phong mỉm cười, tiếp tục đặt cờ:
- Có lẽ đi, mỗi người đều có sự kiên trì của mình, đó là bản gốc bản thân, nếu dao động thì sẽ lạc mất mình.
Thiên Lãng Tiên Sinh nghiêm túc nói:
- Nói rất đúng, chúng ta xem cờ đi!
- Ừm!
Cạch!
Cạch!
Cạch!
Hai người đặt cờ cực nhanh.
Phủ thành chủ cũng là một Phù không đảo, bên ngoài còn có bảy tám Phù không đảo loại nhỏ.
Trên một Phù không đảo bao phủ mây trắng, Thiên Lãng Tiên Sinh ngồi ngay ngắn, tay lắc lư quạt lông trắng động tác vô cùng nhớ nhã, vài sợi tóc trượt xuống khi y nghiêng đầu cũng không thể che lấp được vẻ Tuấn tú trên gương mặt y trước mặt đặt một bàn cờ vây.
Bốn phía bên dưới có nhiều cường giả như đang chờ đợi.
Vèo!
Thanh Long mang theo Tiêu Phong chớp mắt bay lên Phù không đảo, đáp xuống trước mặt Thiên Lãng Tiên Sinh.
Mắt Thiên Lãng Tiên Sinh sáng lên:
- Tiêu công tử?
Tiêu Phong cười nói:
- Thiên Lãng Tiên Sinh, đã lâu không gặp. Ta thay Mộ cô nương đánh với ngươi một ván .
Thiên Lãng Tiên Sinh lập tức gật đầu, nói:
- Cầu còn không được!
Thanh Long nói:
- Công tử, ta ở bên dưới chờ, có chuyện gì kêu ta một tiếng.
- Ừm!
Thanh Long rời đi, trên Phù không đảo to lớn chỉ còn lại Tiêu Phong, Thiên Lãng Tiên Sinh.
Thiên Lãng Tiên Sinh cười nói:
- Tiêu công tử, mời!
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Mời!
Thiên Lãng Tiên Sinh cười nói:
- Nghe muội muội của ta nhắc tới Tiêu công tử đặt cờ thích ở thiên nguyên, không bằng ngươi đi trước?
Tiêu Phong cười nói:
- Vậy thì Thiên Lãng Tiên Sinh cảm ơn.
- Mời!
Cạch!
Tiêu Phong cầm cờ đen đặt xuống thiên nguyên.
Thiên Lãng Tiên Sinh nhướng mày, bất ngờ nhìn Tiêu Phong.
Tiêu Phong cười hỏi:
- Như thế nào? Không phải ngươi đã biết ta sẽ đặt ở thiên nguyên? Tại sao làm vẻ mặt như vậy?
Thiên Lãng Tiên Sinh cười khổ nói:
- Ta tưởng ngươi sẽ đặt ở chỗ khác.
- A?
Thiên Lãng Tiên Sinh cười khổ nói:
- Mới rồi ta không muốn ngươi đặt ở thiên nguyên, chỉ muốn xem ngươi có đặt cờ tại đó không.
- Ngươi thăm dò ta?
Thiên Lãng Tiên Sinh đặt cờ, nói:
- ít nhất chứng minh muội muội của ta không nói sai,Tiêu công tử là ngươi rất có nguyên tắc, cũng rất cố chấp về nguyên tắc.
Tiêu Phong mỉm cười, tiếp tục đặt cờ:
- Có lẽ đi, mỗi người đều có sự kiên trì của mình, đó là bản gốc bản thân, nếu dao động thì sẽ lạc mất mình.
Thiên Lãng Tiên Sinh nghiêm túc nói:
- Nói rất đúng, chúng ta xem cờ đi!
- Ừm!
Cạch!
Cạch!
Cạch!
Hai người đặt cờ cực nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.