Chương 220: cảm ứng huyết mạch
Snake
13/08/2019
Mọi người nhanh chóng bay hướng Phù không đảo ở chính giữa.
Trên Phù không đảo cung điện đều là băng tinh, rất mộng ảo.
Có hai tu giả thị vệ vô cùng cung kính nói:
- Kính chào Thanh Long vệ, Bạch Hổ vệ!
Thanh Long phất tay:
- Đi xuống đi.
- Tuân lệnh!
Mọi người lui xuống.
Đoàn người đi tới Băng Tuyết điện ở chính giữa.
Thanh Long nói:
- Ta đi gọi thánh nữ.
Bạch Hổ lên tiếng:
- Ta cũng đi!
Tiêu Phong cười, gật đầu.
Sau khi Thanh Long, Bạch Hổ rời đi, Tiêu Phong đi dạo bốn phía.
Xung quanh có nhiều người tò mò nhìn Tiêu Phong từ xa đi tới.
Trong thành trừ thánh nữ lớn nhất ra thì kế tiếp chính là Thanh Long, Bạch Hổ, nhưng hai người lại khách sáo với người đàn ông và một con hổ, hắn là ai?
Tiêu Phong đi mãi, bỗng nhiên biến sắc mặt.
Tiểu Miêu Nhi ôm một viên linh thạch, tò mò hỏi:
- Đại lưu manh, ngươi làm sao vậy?
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Đừng nói chuyện, khiến ta yên lặng chút.
Tiêu Phong đứng trước Băng Tuyết điện, nhắm mắt, yên lặng đứng.
Vù vù!
Tiêu Phong cảm giác huyết mạch phát ra rung động khe khẽ, rất nhẹ.
Nếu Tiêu Phong chỉ có thần hồn Tinh cảnh thì căn bản không cảm giác ra được. Nhưng dù Tiêu Phong chỉ có tu vi Tinh cảnh, ý chí, thần hồn của hắn là Hư cảnh, có lực cảm ứng lớn hơn người thường.
Huyết mạch khẽ rung?
Tại sao nó khẽ rung? Rất yếu, suýt chút không cảm giác được.
Tiêu Phong nhíu mày nói:
- Huyết mạch của ta? Huyết mạch cảm ứng cái gì trong Băng Tuyết thành này? Không lẽ liên quan đến huyết mạch của ta?
Vù vù!
Tiêu Phong càng cảm ứng thì phát hiện huyết mạch rung động càng nhẹ.
Tiêu Phong kinh ngạc đoán được khả năng:
- Không đúng, không phải huyết mạch của ta cảm ứng được thứ gì mà có cái gì đó cảm ứng huyết mạch của ta, hoặc là người, hoặc vật chất phát ra cảm ứng huyết mạch của ta. Khi phát ra cảm ứng huyết mạch của ta thì bản thân bị động, đối phương mới là bên cảm ứng. Người đó đang cảm ứng ta? Hơn nữa hướng về huyết mạch của ta?
Trên Phù không đảo cung điện đều là băng tinh, rất mộng ảo.
Có hai tu giả thị vệ vô cùng cung kính nói:
- Kính chào Thanh Long vệ, Bạch Hổ vệ!
Thanh Long phất tay:
- Đi xuống đi.
- Tuân lệnh!
Mọi người lui xuống.
Đoàn người đi tới Băng Tuyết điện ở chính giữa.
Thanh Long nói:
- Ta đi gọi thánh nữ.
Bạch Hổ lên tiếng:
- Ta cũng đi!
Tiêu Phong cười, gật đầu.
Sau khi Thanh Long, Bạch Hổ rời đi, Tiêu Phong đi dạo bốn phía.
Xung quanh có nhiều người tò mò nhìn Tiêu Phong từ xa đi tới.
Trong thành trừ thánh nữ lớn nhất ra thì kế tiếp chính là Thanh Long, Bạch Hổ, nhưng hai người lại khách sáo với người đàn ông và một con hổ, hắn là ai?
Tiêu Phong đi mãi, bỗng nhiên biến sắc mặt.
Tiểu Miêu Nhi ôm một viên linh thạch, tò mò hỏi:
- Đại lưu manh, ngươi làm sao vậy?
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Đừng nói chuyện, khiến ta yên lặng chút.
Tiêu Phong đứng trước Băng Tuyết điện, nhắm mắt, yên lặng đứng.
Vù vù!
Tiêu Phong cảm giác huyết mạch phát ra rung động khe khẽ, rất nhẹ.
Nếu Tiêu Phong chỉ có thần hồn Tinh cảnh thì căn bản không cảm giác ra được. Nhưng dù Tiêu Phong chỉ có tu vi Tinh cảnh, ý chí, thần hồn của hắn là Hư cảnh, có lực cảm ứng lớn hơn người thường.
Huyết mạch khẽ rung?
Tại sao nó khẽ rung? Rất yếu, suýt chút không cảm giác được.
Tiêu Phong nhíu mày nói:
- Huyết mạch của ta? Huyết mạch cảm ứng cái gì trong Băng Tuyết thành này? Không lẽ liên quan đến huyết mạch của ta?
Vù vù!
Tiêu Phong càng cảm ứng thì phát hiện huyết mạch rung động càng nhẹ.
Tiêu Phong kinh ngạc đoán được khả năng:
- Không đúng, không phải huyết mạch của ta cảm ứng được thứ gì mà có cái gì đó cảm ứng huyết mạch của ta, hoặc là người, hoặc vật chất phát ra cảm ứng huyết mạch của ta. Khi phát ra cảm ứng huyết mạch của ta thì bản thân bị động, đối phương mới là bên cảm ứng. Người đó đang cảm ứng ta? Hơn nữa hướng về huyết mạch của ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.