Chương 224: đưa ra một cái ân tình
Snake
13/08/2019
Lý Chiêu Anh nhìn Tiểu miêu Nhi rồi quay lại phía Tiêu phong thản nhiên nói:
- Cất kiếm của ngươi đi ! ta không có sát ý với ngươi.
Tiêu Phong bình tĩnh nhìn vào mắt cô gái, sau cùng gật đầu, từ tốn thu kiếm lại .
Cô gái thản nhiên nói:
- Đây là một thanh kiếm có linh tính đúng không?
Tiêu Phong híp mắt.
Lý Chiêu Anh trầm giọng nói:
- Đừng nhìn ta như vậy, lúc trước phụ thân ta nghiên cứu về các loại binh khí, ta cũng theo một bên, đương nhiên hiểu chút ít về kiếm.
Tiêu Phong vẫn nhìn chăm chú vào cô gái, bên môi gợi lên một nụ cười lạnh nhạt
- Hiểu? Làm sao nàng nhìn ra được?
Ánh mắt của Lý Chiêu Anh quá sắc bén, đến nay chưa ai nhìn ra được Ngọc Đế kiếm mà hắn luyện chế có linh tính. Không ai biết được, nhưng Lý Chiêu Anh một chữ nói toạc ra.
Lý Chiêu Anh trầm giọng nói:
- Kiếm của ngươi luyện chế rất là hoàn mỹ.
Lý Chiêu Anh không nói làm sao nhìn ra được kiếm này, nhưng mọi thứ cũng đủ rồi.
Tiểu Miêu Nhi tò mò nhìn Tiêu Phong, hỏi:
- nàng nói có đúng không?
Tiêu Phong không đáp, nhưng sự im lặng đã chứng minh mọi thứ.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Ta có cảm giác nàng còn lợi hại hơn ta . tại sao nàng cần ta bảo hộ một tháng?
Lý Chiêu Anh liền nói:
- Ta bị phụ thân phong ở chỗ này, tu vi cũng phong lại chỉ còn lục cảnh nhất tầng, ta cần một tháng để hồi phục lại. Ngươi phụ trách bảo hộ an toàn của ta là được, khi ta đột phá rồi không cần ngươi ra tay.
Tiêu Phong im lặng một lúc tiêu hóa tin tức Lý Chiêu Anh mới lộ ra, cũng phân tích mọi chuyện.
Lý Chiêu Anh yên lặng chờ.
Cuối cùng Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Được ! Ta đồng ý yêu cầu của nàng.
Không rõ tu vi của nàng này lúc đó nhưng tuyệt đối không thấp.
Giống như mình lúc trước dù tu vi kiếp trước đã mất nhưng đối diện cường giả thì không phải không có sức đánh lại.
Nàng này cũng là như vậy, dẫu sao cũng là người quen thân của Phụ Thân cũng nên Tiêu Phong cũng không ngại đưa một cái ân tình.
Lý Chiêu Anh nghe vậy xong, trong lòng khẽ cảm động, như một dòng nước ấm lăn tăn gợn lên , hít sâu một hơi liền nói :
- Chúng ta đi thôi. Ta muốn ra ngoài, ta phải điều tra cái chết lúc trước của phụ thân.
Tiêu Phong gật đầu, chần chừ một chút liền nói:
- Được ! lúc phong ấn nàng vốn là đóa Băng sơn niết bàn niên, vì thê tử của ta đang bị trọng thương cần đóa băng sơn này để phong bế toàn thân mới rút tiểu đao ra được nên ta đã thu lại. Ta rất…
Lý Chiêu Anh nhìn Tiêu Phong thoáng ngạc nhiên
- Ngươi cứ giữ nó lại !
Nàng liền ngắt lời Tiêu Phong
Tiêu Phong ánh mắt chớp lóe có chút cảm kích đưa hai tay hướng đa tạ.
Hai người một hổ dọc theo đường đến chậm rãi đi ra ngoài.
- Cất kiếm của ngươi đi ! ta không có sát ý với ngươi.
Tiêu Phong bình tĩnh nhìn vào mắt cô gái, sau cùng gật đầu, từ tốn thu kiếm lại .
Cô gái thản nhiên nói:
- Đây là một thanh kiếm có linh tính đúng không?
Tiêu Phong híp mắt.
Lý Chiêu Anh trầm giọng nói:
- Đừng nhìn ta như vậy, lúc trước phụ thân ta nghiên cứu về các loại binh khí, ta cũng theo một bên, đương nhiên hiểu chút ít về kiếm.
Tiêu Phong vẫn nhìn chăm chú vào cô gái, bên môi gợi lên một nụ cười lạnh nhạt
- Hiểu? Làm sao nàng nhìn ra được?
Ánh mắt của Lý Chiêu Anh quá sắc bén, đến nay chưa ai nhìn ra được Ngọc Đế kiếm mà hắn luyện chế có linh tính. Không ai biết được, nhưng Lý Chiêu Anh một chữ nói toạc ra.
Lý Chiêu Anh trầm giọng nói:
- Kiếm của ngươi luyện chế rất là hoàn mỹ.
Lý Chiêu Anh không nói làm sao nhìn ra được kiếm này, nhưng mọi thứ cũng đủ rồi.
Tiểu Miêu Nhi tò mò nhìn Tiêu Phong, hỏi:
- nàng nói có đúng không?
Tiêu Phong không đáp, nhưng sự im lặng đã chứng minh mọi thứ.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Ta có cảm giác nàng còn lợi hại hơn ta . tại sao nàng cần ta bảo hộ một tháng?
Lý Chiêu Anh liền nói:
- Ta bị phụ thân phong ở chỗ này, tu vi cũng phong lại chỉ còn lục cảnh nhất tầng, ta cần một tháng để hồi phục lại. Ngươi phụ trách bảo hộ an toàn của ta là được, khi ta đột phá rồi không cần ngươi ra tay.
Tiêu Phong im lặng một lúc tiêu hóa tin tức Lý Chiêu Anh mới lộ ra, cũng phân tích mọi chuyện.
Lý Chiêu Anh yên lặng chờ.
Cuối cùng Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Được ! Ta đồng ý yêu cầu của nàng.
Không rõ tu vi của nàng này lúc đó nhưng tuyệt đối không thấp.
Giống như mình lúc trước dù tu vi kiếp trước đã mất nhưng đối diện cường giả thì không phải không có sức đánh lại.
Nàng này cũng là như vậy, dẫu sao cũng là người quen thân của Phụ Thân cũng nên Tiêu Phong cũng không ngại đưa một cái ân tình.
Lý Chiêu Anh nghe vậy xong, trong lòng khẽ cảm động, như một dòng nước ấm lăn tăn gợn lên , hít sâu một hơi liền nói :
- Chúng ta đi thôi. Ta muốn ra ngoài, ta phải điều tra cái chết lúc trước của phụ thân.
Tiêu Phong gật đầu, chần chừ một chút liền nói:
- Được ! lúc phong ấn nàng vốn là đóa Băng sơn niết bàn niên, vì thê tử của ta đang bị trọng thương cần đóa băng sơn này để phong bế toàn thân mới rút tiểu đao ra được nên ta đã thu lại. Ta rất…
Lý Chiêu Anh nhìn Tiêu Phong thoáng ngạc nhiên
- Ngươi cứ giữ nó lại !
Nàng liền ngắt lời Tiêu Phong
Tiêu Phong ánh mắt chớp lóe có chút cảm kích đưa hai tay hướng đa tạ.
Hai người một hổ dọc theo đường đến chậm rãi đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.