Chương 235: hoà cờ
Snake
13/08/2019
Bất Tử thành, phủ thành chủ.
Ngoài điện có một tu giả chạy vào trong:
- Nguy rồi!
Quang Minh thánh tử lạnh giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
Tu giả sắc mặt khó xem nói:
- Thánh tử, Thiên Lãng Tiên Sinh sắp thua!
Quang Minh thánh tử biến sắc mặt nói:
- Cái gì?
Quang Minh thánh tử đứng ở cửa đại điện ngẩng đầu nhìn trên Vân đài không xa.
Héo tàn!
Đóa hoa trên bàn cờ ảo từng đóa hóe tàn, sức sống tàn lụi, tử khí vòng quanh, sinh kỳ của Thiên Lãng Tiên Sinh liên tục bại lùi.
Trên Vân đài.
Thiên Lãng Tiên Sinh cực kỳ nghiêm túc nắm quân cờ trắng nhưng không cách nào đặt xuống.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Hòa cờ đi.
Thiên Lãng Tiên Sinh vụt ngẩng đầu:
- Hòa cờ?
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Giờ phút này quân đen và trắng trên bàn cờ ngang nhau, đến đây bỏ dở, tính hòa cờ đi.
Thiên Lãng Tiên Sinh ngoài ý muốn nhìn Tiêu Phong, cuối cùng cực kỳ nghiêm túc nói:
- Ta ….thành thật đa tạ.
Tiêu Phong cười nói:
- Đợi ngươi xong việc lại cùng ta chơi một ván đi.
Thiên Lãng Tiên Sinh cảm kích nói:
- Nhất định!
Hai người chậm rãi đứng dậy.
Thấy hai người đứng lên, Thanh Long bay tới.
Tiêu Phong cười nói:
- Đi đi, chúng ta trở lại!
- Vâng!
Thanh Long mang theo Tiêu Phong nhanh chóng bay đi. Thiên Lãng Tiên Sinh mỉm cười, nhấc chân bay hướng phủ thành chủ.
Trong dân chúng bên dưới có một bóng người áo đen nhìn Tiêu Phong rời đi.
Bóng người người áo đen trầm giọng nói:
- Thật là ý trời. Tiêu Phong, không ngờ ngươi đến Bất Tử thành, còn mang theo la bàn của ta, thật đúng lúc, chậc chậc.
Phủ thành chủ.
Thiên Lãng Tiên Sinh nhìn Quang Minh thánh tử, nói:
- Thánh tử, ta không thể thắng!
Quang Minh thánh tử mắt lạnh băng:
- Hoà là được rồi .
Tử Ôn lạnh lùng nói:
- Thiên Lãng, không phải ngươi là tài tử Cự Lộc thư viện sao? Cầm kỳ thư họa, không thứ gì không tinh thông, đó chỉ là một vô danh tiểu bối vậy mà ngươi không thắng được?
Quang Minh thánh tử an ủi nói:
- Được rồi, Thiên Lãng Tiên Sinh đã hết sức, dù không thắng nhưng cũng không thua. Để Mộ
Vân Khanh ở lại trong thành cũng không sao, nàng chỉ có mấy người , thế lực cũng mỏng manh, không thành việc lớn được. Chỉ không ngờ lại là tên Tiêu Phong đó..
Thiên Lãng Tiên Sinh gật đầu, nói:
- Đa tạ thánh tử!
Quang Minh thánh tử gật đầu, lạnh lùng nhìn phía xa Thanh Long, Tiêu Phong bay đi.
Ngoài điện có một tu giả chạy vào trong:
- Nguy rồi!
Quang Minh thánh tử lạnh giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
Tu giả sắc mặt khó xem nói:
- Thánh tử, Thiên Lãng Tiên Sinh sắp thua!
Quang Minh thánh tử biến sắc mặt nói:
- Cái gì?
Quang Minh thánh tử đứng ở cửa đại điện ngẩng đầu nhìn trên Vân đài không xa.
Héo tàn!
Đóa hoa trên bàn cờ ảo từng đóa hóe tàn, sức sống tàn lụi, tử khí vòng quanh, sinh kỳ của Thiên Lãng Tiên Sinh liên tục bại lùi.
Trên Vân đài.
Thiên Lãng Tiên Sinh cực kỳ nghiêm túc nắm quân cờ trắng nhưng không cách nào đặt xuống.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Hòa cờ đi.
Thiên Lãng Tiên Sinh vụt ngẩng đầu:
- Hòa cờ?
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Giờ phút này quân đen và trắng trên bàn cờ ngang nhau, đến đây bỏ dở, tính hòa cờ đi.
Thiên Lãng Tiên Sinh ngoài ý muốn nhìn Tiêu Phong, cuối cùng cực kỳ nghiêm túc nói:
- Ta ….thành thật đa tạ.
Tiêu Phong cười nói:
- Đợi ngươi xong việc lại cùng ta chơi một ván đi.
Thiên Lãng Tiên Sinh cảm kích nói:
- Nhất định!
Hai người chậm rãi đứng dậy.
Thấy hai người đứng lên, Thanh Long bay tới.
Tiêu Phong cười nói:
- Đi đi, chúng ta trở lại!
- Vâng!
Thanh Long mang theo Tiêu Phong nhanh chóng bay đi. Thiên Lãng Tiên Sinh mỉm cười, nhấc chân bay hướng phủ thành chủ.
Trong dân chúng bên dưới có một bóng người áo đen nhìn Tiêu Phong rời đi.
Bóng người người áo đen trầm giọng nói:
- Thật là ý trời. Tiêu Phong, không ngờ ngươi đến Bất Tử thành, còn mang theo la bàn của ta, thật đúng lúc, chậc chậc.
Phủ thành chủ.
Thiên Lãng Tiên Sinh nhìn Quang Minh thánh tử, nói:
- Thánh tử, ta không thể thắng!
Quang Minh thánh tử mắt lạnh băng:
- Hoà là được rồi .
Tử Ôn lạnh lùng nói:
- Thiên Lãng, không phải ngươi là tài tử Cự Lộc thư viện sao? Cầm kỳ thư họa, không thứ gì không tinh thông, đó chỉ là một vô danh tiểu bối vậy mà ngươi không thắng được?
Quang Minh thánh tử an ủi nói:
- Được rồi, Thiên Lãng Tiên Sinh đã hết sức, dù không thắng nhưng cũng không thua. Để Mộ
Vân Khanh ở lại trong thành cũng không sao, nàng chỉ có mấy người , thế lực cũng mỏng manh, không thành việc lớn được. Chỉ không ngờ lại là tên Tiêu Phong đó..
Thiên Lãng Tiên Sinh gật đầu, nói:
- Đa tạ thánh tử!
Quang Minh thánh tử gật đầu, lạnh lùng nhìn phía xa Thanh Long, Tiêu Phong bay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.