Chương 230: làm mất mặt Tử Ôn
Snake
13/08/2019
Vèo!
Phía xa một bóng người bay tới quảng trường, là một tử y đạo nhân, là tùy tùng lúc trước theo sau lưng Quang Minh thánh tử.
Tử y đạo nhân nói:
- Mộ Vân Khanh thánh nữ, Thiên Lãng Tiên Sinh đã chờ ở Vân đài, nếu còn không đi là muốn bỏ cơ hội cuối cùng sao?
Dương Chí Dương kêu lên:
- Tử Ôn, có chuyện gì?
Lúc trước tử y đạo nhân bay tới đã thấy Dương Chí Dương, vốn định phớt lờ nhưng gã mở miệng hỏi làm Tử Ôn nhíu mày.
Tử Ôn cung kính nói:
- Đấu cờ, đã có một thánh tử, một thánh nữ rút đi, hiện tại Bất Tử thành chỉ còn lại Mộ Vân Khanh thánh nữ và Quang Minh thánh tử.
Dương Chí Dương bất ngờ nói:
- Đấu cờ? Ta nhớ Quang Minh không giỏi cờ.
Tử Ôn nói:
- Quang Minh thánh tử phái Thiên Lãng Tiên Sinh.
Dương Chí Dương khinh thường nói:
- thì ra tìm tay sai là Thiên Lãng Tiên sinh!
Dương Chí Cửu mặt lạnh xuống
Tử Ôn lại hỏi Mộ Vân Khanh:
- Thánh nữ có nghĩ ra ai chưa?
Tiêu Phong ở một bên mở miệng nói:
- để ta đến.
- A?
Mọi người quay đầu nhìn lại. Tiêu Phong chậm rãi bước đến , khuân mặt anh Tuấn nhìn như cười mà lại không cười , trên mình mặc áo bào màu đen tinh sảo với hoa văn thêu chỉ vàng làm nền , đẹp đẽ nhưng không phô trương, bội kiếm bên hông không rút ra khỏi vỏ nhưng vẫn thu hết hào quang bốn phía .
Tử Ôn nhìn Tiêu Phong, nhướng mày. Lúc trước đến quảng trường thì Tử Ôn đã thấy Tiêu Phong, lần ở Vô Ưu thành Quang Minh thánh tử hạ sát lệnh với gã để giết Tiêu Phong, vốn tưởng hắn đã chết không ngờ còn sống.
Bây giờ muốn chơi cờ?
Tử Ôn lạnh lùng nói:
- Ngươi là cái thứ gì? Ngươi có tư cách gì?
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Ta có tư cách hay không cũng không phải việc của ngươi..
Mắt Tử Ôn lạnh lùng:
- A?
Vèo!
Thanh Long che trước mặt Tiêu Phong.
Mộ Vân Khanh nói ngay:
- Đúng vậy. Ván thứ ba này Tiêu Phong sẽ đại diện ta xuất hiện.?
Tử Ôn bất ngờ nhìn Mộ Vân Khanh.
Tiêu Phong và Mộ Vân Khanh có quan hệ gì?
Tiểu Miêu Nhi híp mắt mắng:
- gừ ! ở đây không phải địa bàn của ngươi, hoa tay múa chân có thể có tác dụng gì đồ mặt heo!
Tử Ôn mặt sa sầm:
- A?
Dương Chí Dương bỗng cất tiếng cười to:
- Ha ha ha ha! Nói mới thấy, Tử Ôn, đầu của ngươi thật là hơi giống.
Mặt Tử Ôn đỏ rần.
Tử Ôn nhìn Tiêu Phong nhưng không dám trút giận.
Tử Ôn ôm cục tức nói:
- Thánh nữ, cửu thiếu gia, ta đi trước, xin mau đến Vân đài đánh cờ.
Mộ Vân Khanh lạnh nhạt cười.
Không ai để ý đến Tử Ôn, mặc kể gã xấu hổ, tức tối rời đi.
Dương Chí Dương la lên:
- Tiêu Phong, ngươi chơi cờ thế nào? Đừng làm mất mặt Vân Khanh
Tiêu Phong, nói với Mộ Vân Khanh:
- Chăm sóc Tiểu Miêu Nhi giùp ta.
Mắt Mộ Vân Khanh lóe tia dịu dàng, gật đầu, nói:
- Ừm!
Tiểu Miêu Nhi không chịu, la lên:
- Ta cũng muốn đi!
Tiêu Phong nói với Mộ Vân Khanh:
- Tiểu Miêu Nhi thích linh thạch.
Mộ Vân Khanh giật mình, trở tay lấy ra một cục đá màu xanh da trời.
Mộ Vân Khanh nói:
- Tiểu Miêu Nhi, ta tặng linh thạch cho ngươi
Hiển nhiên lúc trước Bạch Hổ đã nói cho Mộ Vân Khanh về sự tồn tại của Tiểu Miêu Nhi.
- Cực phẩm linh thạch?
Tiểu Miêu Nhi lao hướng Mộ Vân Khanh.
Mộ Vân Khanh cười nói:
- Chỗ của ta còn có rất nhiều, ngươi đừng quấy rầy Tiêu Phong chơi cờ được không?
Tiểu Miêu Nhi chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước , không ngừng líu lo nói, trong mắt chợp động vẻ nịnh nọt:
- Mộ tỷ tỷ thật là tốt, nếu là làm nương tử của đại lưu, không, Tiêu Phong thì thật tốt, sau này Tiểu Miêu Nhi ngày ngày có ăn.
Tiểu Miêu Nhi ăn nói tùy tiện làm Mộ Vân Khanh đỏ mặt.
Tiêu Phong không biết nói gì.
Dương Chí Dương quát:
- Làm nương tử? Nương tử gì? Con hổ điên xấu xa kia, ngươi đừng nói bậy bạ!
Tiểu Miêu Nhi la lên:
- Hổ điên cái đầu ngươi! Ta sớm gai mắt ngươi rồi, tiểu bạch kiếm lại vô dụng, mới rồi đầu heo kia khi dễ Mộ tỷ tỷ thì ngươi không dám lên tiếng, là ta và Tiêu Phong hỗ trợ thôi nha.
Mặc dù Tiểu Miêu Nhi nhỏ nhưng chửi người rất độc, từng câu đâm trúng điểm yếu của Dương Chí Dương.
Dương Chí Dương tức giận nói:
- Tức chết ta, tức chết ta, con hổ điên khốn kiếp, Tử Ôn khốn khiếp ta sẽ cho ngươi biết tay!
Tiểu Miêu Nhi ôm cực phẩm linh thạch, khinh thường nói:
- xì
Dương Chí Dương quay đầu, đạp bước bay đi.
Mọi người ngạc nhiên nhìn Dương Chí Dương rời đi.
Bạch Hổ, mờ mịt hỏi:
- Hắn đi làm cái gì?
Tiểu Miêu Nhi đắc ý nói:
- Tìm đầu heo gây chuyện chứ gì!
Dương Chí Dương rời đi khiến Mộ Vân Khanh càng thích Tiểu Miêu Nhi hơn, lật tay lại lấy ra mấy cục phẩm linh thạch màu sắc khác nhau.
-grao!
Tiểu Miêu Nhi vui vẻ dùng tiểu chiên mạo không ngừng cất đi cực phẩm linh thạch.
Tiểu Miêu Nhi ca ngợi liên tục:
- Mộ tỷ tỷ so với đại... So với Tiêu Phong rộng rãi rất nhiều!
Tiêu Phong ở một bên nói:
- Được rồi, Tiểu Miêu Nhi, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tiểu Miêu Nhi khinh thường nói:
- Có xin ngươi đâu mà ngươi thái độ với ta!
Răng rắc!
Tiểu Miêu Nhi cắn cực phẩm linh thạch, lỗ chân lông đều mở ra hô hấp, cực kỳ thoải mái.
Phía xa một bóng người bay tới quảng trường, là một tử y đạo nhân, là tùy tùng lúc trước theo sau lưng Quang Minh thánh tử.
Tử y đạo nhân nói:
- Mộ Vân Khanh thánh nữ, Thiên Lãng Tiên Sinh đã chờ ở Vân đài, nếu còn không đi là muốn bỏ cơ hội cuối cùng sao?
Dương Chí Dương kêu lên:
- Tử Ôn, có chuyện gì?
Lúc trước tử y đạo nhân bay tới đã thấy Dương Chí Dương, vốn định phớt lờ nhưng gã mở miệng hỏi làm Tử Ôn nhíu mày.
Tử Ôn cung kính nói:
- Đấu cờ, đã có một thánh tử, một thánh nữ rút đi, hiện tại Bất Tử thành chỉ còn lại Mộ Vân Khanh thánh nữ và Quang Minh thánh tử.
Dương Chí Dương bất ngờ nói:
- Đấu cờ? Ta nhớ Quang Minh không giỏi cờ.
Tử Ôn nói:
- Quang Minh thánh tử phái Thiên Lãng Tiên Sinh.
Dương Chí Dương khinh thường nói:
- thì ra tìm tay sai là Thiên Lãng Tiên sinh!
Dương Chí Cửu mặt lạnh xuống
Tử Ôn lại hỏi Mộ Vân Khanh:
- Thánh nữ có nghĩ ra ai chưa?
Tiêu Phong ở một bên mở miệng nói:
- để ta đến.
- A?
Mọi người quay đầu nhìn lại. Tiêu Phong chậm rãi bước đến , khuân mặt anh Tuấn nhìn như cười mà lại không cười , trên mình mặc áo bào màu đen tinh sảo với hoa văn thêu chỉ vàng làm nền , đẹp đẽ nhưng không phô trương, bội kiếm bên hông không rút ra khỏi vỏ nhưng vẫn thu hết hào quang bốn phía .
Tử Ôn nhìn Tiêu Phong, nhướng mày. Lúc trước đến quảng trường thì Tử Ôn đã thấy Tiêu Phong, lần ở Vô Ưu thành Quang Minh thánh tử hạ sát lệnh với gã để giết Tiêu Phong, vốn tưởng hắn đã chết không ngờ còn sống.
Bây giờ muốn chơi cờ?
Tử Ôn lạnh lùng nói:
- Ngươi là cái thứ gì? Ngươi có tư cách gì?
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Ta có tư cách hay không cũng không phải việc của ngươi..
Mắt Tử Ôn lạnh lùng:
- A?
Vèo!
Thanh Long che trước mặt Tiêu Phong.
Mộ Vân Khanh nói ngay:
- Đúng vậy. Ván thứ ba này Tiêu Phong sẽ đại diện ta xuất hiện.?
Tử Ôn bất ngờ nhìn Mộ Vân Khanh.
Tiêu Phong và Mộ Vân Khanh có quan hệ gì?
Tiểu Miêu Nhi híp mắt mắng:
- gừ ! ở đây không phải địa bàn của ngươi, hoa tay múa chân có thể có tác dụng gì đồ mặt heo!
Tử Ôn mặt sa sầm:
- A?
Dương Chí Dương bỗng cất tiếng cười to:
- Ha ha ha ha! Nói mới thấy, Tử Ôn, đầu của ngươi thật là hơi giống.
Mặt Tử Ôn đỏ rần.
Tử Ôn nhìn Tiêu Phong nhưng không dám trút giận.
Tử Ôn ôm cục tức nói:
- Thánh nữ, cửu thiếu gia, ta đi trước, xin mau đến Vân đài đánh cờ.
Mộ Vân Khanh lạnh nhạt cười.
Không ai để ý đến Tử Ôn, mặc kể gã xấu hổ, tức tối rời đi.
Dương Chí Dương la lên:
- Tiêu Phong, ngươi chơi cờ thế nào? Đừng làm mất mặt Vân Khanh
Tiêu Phong, nói với Mộ Vân Khanh:
- Chăm sóc Tiểu Miêu Nhi giùp ta.
Mắt Mộ Vân Khanh lóe tia dịu dàng, gật đầu, nói:
- Ừm!
Tiểu Miêu Nhi không chịu, la lên:
- Ta cũng muốn đi!
Tiêu Phong nói với Mộ Vân Khanh:
- Tiểu Miêu Nhi thích linh thạch.
Mộ Vân Khanh giật mình, trở tay lấy ra một cục đá màu xanh da trời.
Mộ Vân Khanh nói:
- Tiểu Miêu Nhi, ta tặng linh thạch cho ngươi
Hiển nhiên lúc trước Bạch Hổ đã nói cho Mộ Vân Khanh về sự tồn tại của Tiểu Miêu Nhi.
- Cực phẩm linh thạch?
Tiểu Miêu Nhi lao hướng Mộ Vân Khanh.
Mộ Vân Khanh cười nói:
- Chỗ của ta còn có rất nhiều, ngươi đừng quấy rầy Tiêu Phong chơi cờ được không?
Tiểu Miêu Nhi chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước , không ngừng líu lo nói, trong mắt chợp động vẻ nịnh nọt:
- Mộ tỷ tỷ thật là tốt, nếu là làm nương tử của đại lưu, không, Tiêu Phong thì thật tốt, sau này Tiểu Miêu Nhi ngày ngày có ăn.
Tiểu Miêu Nhi ăn nói tùy tiện làm Mộ Vân Khanh đỏ mặt.
Tiêu Phong không biết nói gì.
Dương Chí Dương quát:
- Làm nương tử? Nương tử gì? Con hổ điên xấu xa kia, ngươi đừng nói bậy bạ!
Tiểu Miêu Nhi la lên:
- Hổ điên cái đầu ngươi! Ta sớm gai mắt ngươi rồi, tiểu bạch kiếm lại vô dụng, mới rồi đầu heo kia khi dễ Mộ tỷ tỷ thì ngươi không dám lên tiếng, là ta và Tiêu Phong hỗ trợ thôi nha.
Mặc dù Tiểu Miêu Nhi nhỏ nhưng chửi người rất độc, từng câu đâm trúng điểm yếu của Dương Chí Dương.
Dương Chí Dương tức giận nói:
- Tức chết ta, tức chết ta, con hổ điên khốn kiếp, Tử Ôn khốn khiếp ta sẽ cho ngươi biết tay!
Tiểu Miêu Nhi ôm cực phẩm linh thạch, khinh thường nói:
- xì
Dương Chí Dương quay đầu, đạp bước bay đi.
Mọi người ngạc nhiên nhìn Dương Chí Dương rời đi.
Bạch Hổ, mờ mịt hỏi:
- Hắn đi làm cái gì?
Tiểu Miêu Nhi đắc ý nói:
- Tìm đầu heo gây chuyện chứ gì!
Dương Chí Dương rời đi khiến Mộ Vân Khanh càng thích Tiểu Miêu Nhi hơn, lật tay lại lấy ra mấy cục phẩm linh thạch màu sắc khác nhau.
-grao!
Tiểu Miêu Nhi vui vẻ dùng tiểu chiên mạo không ngừng cất đi cực phẩm linh thạch.
Tiểu Miêu Nhi ca ngợi liên tục:
- Mộ tỷ tỷ so với đại... So với Tiêu Phong rộng rãi rất nhiều!
Tiêu Phong ở một bên nói:
- Được rồi, Tiểu Miêu Nhi, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tiểu Miêu Nhi khinh thường nói:
- Có xin ngươi đâu mà ngươi thái độ với ta!
Răng rắc!
Tiểu Miêu Nhi cắn cực phẩm linh thạch, lỗ chân lông đều mở ra hô hấp, cực kỳ thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.