Chương 240: lột áo
Snake
13/08/2019
Nhưng kêu Hắc Vũ chân quân ra tay ngay bây giờ thì gã không dám.
Đây là địa bàn của Đại Chiêu thánh địa, làm tổn thương đến thánh nữ thì không khác gì đánh mặt Đại Chiêu thánh địa, Đại Chiêu thánh địa tuyệt đối sẽ không tha cho Hắc Vũ chân quân.
Mộ Vân Khanh lạnh lùng nói:
- Hắc Vũ chân quân! Ngươi còn không mau cút…
Độc Sư nhìn xoáy Tiêu Phong như muốn khoét ra một cái hố sâu hồi lâu sau mới nói rõ từng câu từng chữ :
- Chúng ta sẽ đi, trừ phi Tiêu Phong trả lại đồ cho ta!
Tiêu Phong nở một nụ cười châm chọc, dần dần mở rộng ra, lan đến tận đáy mắt bình tĩnh hỏi lại :
- Ngươi nói xem đó là đồ vật gì ?
Độc Sư hét to:
- Ngân la bàn đó, trả la bàn của ta lại đây!
Tiêu Phong lắc đầu,
Vẻ cười cười trên môi biến mất, thay vào đó làn kiểu âm lạnh của ma vương liền hỏi tiếp :
- Ngân la bàn? Ngươi nghĩ lấy lại đồ trong tay của ta dễ đến thế sao ?
Độc Sư lạnh lùng nói hận ý dường như đã đạt đến đỉnh điểm :
- Hừ! Đồ của ta mà ngươi cũng mơ chiếm giữ? Có tin bây giờ ta giết ngươi không?
Mộ Vân Khanh lạnh lùng nói:
- Giết Tiêu Phong? Nếu các ngươi dám ra tay thì ta bảo đảm các ngươi không một ai ra khỏi Bất Tử thành!
Tiêu Phong lạnh nhạt đôi môi nhếch lên thành một đường cong tà ác :
- Nghe thấy chưa?
Tình hình ban đầu mọi người bức ép đoàn người Tiêu Phong chớp mắt đảo ngược.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Đừng nhìn ta như vậy, ta có giữ lại ngân la bàn cũng vô dụng, nhưng không thể miễn phí đưa cho các ngươi, dùng đồ vật đổi đi.
- A?
Hắc Vũ chân quân và Độc Sư ngoài ý muốn.
Độc Sư lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn cái gì?
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Ta cũng không biết các ngươi có cái gì, như vậy đi, áo đen trên người các ngươi không tệ, dùng nó để đổi đi.
Mọi người mắt lạnh băng:
- Ngươi nói cái gì?
Tiêu Phong nhìn một lượt , trong Đôi mắt đen láy là đáy biển sâu hút lạnh giá lòng người :
- Như thế nào? Không nguyện ý? Không nguyện ý thì thôi!
Vèo!
Hắc Vũ chân quân kéo xuống áo đen quăng tối trước, trong áo đen còn có cẩm bào, nên cởi áo đen xuống cũng không sao.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Trừ Độc Sư ra thì mấy người khác cũng quăng áo đen xuống.
Độc Sư giọng lạnh lùng nói ngữ khí hung ác mà lạnh giá rít qua kẽ răng , mỗi chữ đều toát ra hận ý lạnh lẽo không gì sánh được:
- Tiêu Phong !! ta nhớ kỹ nhục nhã hôm nay!
Tiêu Phong quát:
- Nhiều lời, Ta không ngại đổi ý đâu.
Hắc Vũ chân quân và Độc Sư cùng quát lên:
- Ngươi dám!?
Tiêu Phong cười nhìn Độc Sư:
- Ngươi nói ta có dám không ?
Độc Sư hừ lạnh:
- Hừ!
Độc Sư vung tay vứt áo đen xuống đất.
Hắn cũng mặc y phục, nhưng trong y phục là một khung xương khô trắng nhìn rất rợn người.
Độc Sư âm lãnh nói:
- Đưa la bàn cho ta!
Tiêu Phong mỉm cười, từ trong lòng chậm rãi lấy ra một la bàn ném cho Độc Sư.
Vèo!
Bộp!
Độc Sư đón lấy.
Hắc Vũ chân quân liền hỏi :
- Có đúng không?
Độc Sư gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Hắc Vũ chân quân lạnh lùng nói:
- Chúng ta đi!
Mọi người gật đầu, đập bước lên trời.
Lúc bay đi Hắc Vũ chân quân không quên quay đầu lại nhìn chằm chằm Tiêu Phong, trong mắt đầy oán độc.
Đây là địa bàn của Đại Chiêu thánh địa, làm tổn thương đến thánh nữ thì không khác gì đánh mặt Đại Chiêu thánh địa, Đại Chiêu thánh địa tuyệt đối sẽ không tha cho Hắc Vũ chân quân.
Mộ Vân Khanh lạnh lùng nói:
- Hắc Vũ chân quân! Ngươi còn không mau cút…
Độc Sư nhìn xoáy Tiêu Phong như muốn khoét ra một cái hố sâu hồi lâu sau mới nói rõ từng câu từng chữ :
- Chúng ta sẽ đi, trừ phi Tiêu Phong trả lại đồ cho ta!
Tiêu Phong nở một nụ cười châm chọc, dần dần mở rộng ra, lan đến tận đáy mắt bình tĩnh hỏi lại :
- Ngươi nói xem đó là đồ vật gì ?
Độc Sư hét to:
- Ngân la bàn đó, trả la bàn của ta lại đây!
Tiêu Phong lắc đầu,
Vẻ cười cười trên môi biến mất, thay vào đó làn kiểu âm lạnh của ma vương liền hỏi tiếp :
- Ngân la bàn? Ngươi nghĩ lấy lại đồ trong tay của ta dễ đến thế sao ?
Độc Sư lạnh lùng nói hận ý dường như đã đạt đến đỉnh điểm :
- Hừ! Đồ của ta mà ngươi cũng mơ chiếm giữ? Có tin bây giờ ta giết ngươi không?
Mộ Vân Khanh lạnh lùng nói:
- Giết Tiêu Phong? Nếu các ngươi dám ra tay thì ta bảo đảm các ngươi không một ai ra khỏi Bất Tử thành!
Tiêu Phong lạnh nhạt đôi môi nhếch lên thành một đường cong tà ác :
- Nghe thấy chưa?
Tình hình ban đầu mọi người bức ép đoàn người Tiêu Phong chớp mắt đảo ngược.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Đừng nhìn ta như vậy, ta có giữ lại ngân la bàn cũng vô dụng, nhưng không thể miễn phí đưa cho các ngươi, dùng đồ vật đổi đi.
- A?
Hắc Vũ chân quân và Độc Sư ngoài ý muốn.
Độc Sư lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn cái gì?
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Ta cũng không biết các ngươi có cái gì, như vậy đi, áo đen trên người các ngươi không tệ, dùng nó để đổi đi.
Mọi người mắt lạnh băng:
- Ngươi nói cái gì?
Tiêu Phong nhìn một lượt , trong Đôi mắt đen láy là đáy biển sâu hút lạnh giá lòng người :
- Như thế nào? Không nguyện ý? Không nguyện ý thì thôi!
Vèo!
Hắc Vũ chân quân kéo xuống áo đen quăng tối trước, trong áo đen còn có cẩm bào, nên cởi áo đen xuống cũng không sao.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Trừ Độc Sư ra thì mấy người khác cũng quăng áo đen xuống.
Độc Sư giọng lạnh lùng nói ngữ khí hung ác mà lạnh giá rít qua kẽ răng , mỗi chữ đều toát ra hận ý lạnh lẽo không gì sánh được:
- Tiêu Phong !! ta nhớ kỹ nhục nhã hôm nay!
Tiêu Phong quát:
- Nhiều lời, Ta không ngại đổi ý đâu.
Hắc Vũ chân quân và Độc Sư cùng quát lên:
- Ngươi dám!?
Tiêu Phong cười nhìn Độc Sư:
- Ngươi nói ta có dám không ?
Độc Sư hừ lạnh:
- Hừ!
Độc Sư vung tay vứt áo đen xuống đất.
Hắn cũng mặc y phục, nhưng trong y phục là một khung xương khô trắng nhìn rất rợn người.
Độc Sư âm lãnh nói:
- Đưa la bàn cho ta!
Tiêu Phong mỉm cười, từ trong lòng chậm rãi lấy ra một la bàn ném cho Độc Sư.
Vèo!
Bộp!
Độc Sư đón lấy.
Hắc Vũ chân quân liền hỏi :
- Có đúng không?
Độc Sư gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Hắc Vũ chân quân lạnh lùng nói:
- Chúng ta đi!
Mọi người gật đầu, đập bước lên trời.
Lúc bay đi Hắc Vũ chân quân không quên quay đầu lại nhìn chằm chằm Tiêu Phong, trong mắt đầy oán độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.