Chương 226: một đao chặt đứt kiếp vân - một đao chém tan thiên kiếp
Snake
13/08/2019
Lại qua mấy ngày, vẫn là rừng cây đó.
Ầm!
Một trư yêu đỉnh Tinh cảnh ngã xuống đất.
Lý Chiêu Anh lại khoanh chân ngồi, từ trong không gian pháp bảo lấy ra vài thứ, nuốt xong khoanh chân ngồi.
Ầm!
Lý Chiêu Anh lại đột phá!
Dương Chí Dương hỏi:
- Đông Dương, như thế nào?
Đông Dương sắc mặt phức tạp nói:
- Lại đột phá, lực cảnh viên mãn, chưa đến hai ngày nàng lại đột phá sao?
Dương Chí Dương nhíu mày nói:
- Nàng rốt cuộc là ai?
Bên kia, Tiêu Phong tới gần Lý Chiêu Anh.
Tiêu Phong hỏi:
- Có thể nói chuyện một lát được không?
Lý Chiêu Anh mở mắt nhìn Tiêu Phong, nói:
- Có chuyện gì ? ngươi không cần quá sốt ruột chắc không đến ba mươi ngày bảo hộ ta đâu. Chỉ vài ngày thôi là ta có thể tự lo được rồi, sẽ không vướng bận ngươi nữa.
Tiêu Phong tò mò hỏi:
- Nàng đang gom góp tích luỹ sát khí?
Lý Chiêu Anh liếc Tiêu Phong, thản nhiên nói:
- Ta đang ngưng tụ đao ý, mong là sớm có thể hoàn thành, lúc đó sẽ không làm phiền ngươi nữa.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Được.
Lý Chiêu Anh g thản nhiên nói:
- Có cần ta giết mấy người kia giúp ngươi không?
- A?
Tiêu Phong thuận theo ánh mắt của Lý Chiêu Anh nhìn lại, là mấy người Dương Chí Dương.
Tiêu Phong cười khổ, lắc đầu, nói:
- Bọn người đó là chỗ quen biết !
- Đã biết.
Lý Chiêu Anh gật đầu, nhắm mắt lại, không để ý Tiêu Phong nữa.
...
Lý Chiêu Anh lạnh lùng nhìn kiếp vân to lớn trên trời.
Ầm ầm!
Lôi điện lấp lánh, từng đợt thiên uy đánh xuống.
Sông lớn bị đao khí đông kết dưới chân Lý Chiêu Anh có một phần rã đông, nước sống dấy lên lao ra một sóng to hình đao.
Ầm ầm ầm!
Từng đao lãng xông lên trời, ngày càng cao, nhưng khiêu khích kiếp vân.
Ầm!
Rốt cuộc thiên kiếp bắt đầu, nhìn đợt thiên lôi to lớn từ trên trời giáng xuống. Lý Chiêu Anh ánh mắt lạnh lùng, trường đao trong tay đột nhiên vung hướng trời.
Ầm!
Dọc theo đường nét trường đao, một đao khí vàng bắn lên trời, đao khí ngày càng to ra. Đao khí to lớn ngưng tụ từ đao ý của Lý Chiêu Anh như là một lạch trời xông lên trời. Nó đi qua đâu là chín thiên lôi trên trời như tan vỡ.
Đao khí càng lúc càng lớn, chớp mắt to cỡ vạn trượng.
- Không thể nào!
Đông Dương kinh hãi nhìn tình hình.
Ầm!
Đao khí đi qua, kiếp vân trên trời bị chém thành hai.
Dương Chí Dương cũng kinh sợ hét:
- Không thể nào!
Thanh Long khó tin nhìn.
Kiếp vân? Đây chính là kiếp vân! Cô gái này dù có biến thái cũng không đến mức này đi?
Một đao chặt đứt kiếp vân?
Ầm ầm!
Kiếp vân bị chém đứt chậm rãi tán đi, vạn dặm không mây. Thiên kiếp nhị trọng thiên kết thúc.
Một đao chém thiên kiếp.
Mọi người mờ mịt, trong lòng thầm mắng biến thái.
Thanh Long rối rắm nói:
- Tinh cảnh nhất trọng?
Ầm ầm!
Lý Chiêu Anh không để ý đến bọn người Dương Chí Dương mà nhìn Tiêu Phong, nói:
- Không cần chờ một tháng ta đã có năng lực bảo vệ mình,từ bay giờ ngươi không cần bảo hộ cho ta nữa, cáo biệt tại đây, hẹn sau này còn gặp lại.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Ừm!
Lý Chiêu Anh nhấc chân đạp đao lãng, chớp mắt bắn ra xa, biến mất.
Ầm!
Một trư yêu đỉnh Tinh cảnh ngã xuống đất.
Lý Chiêu Anh lại khoanh chân ngồi, từ trong không gian pháp bảo lấy ra vài thứ, nuốt xong khoanh chân ngồi.
Ầm!
Lý Chiêu Anh lại đột phá!
Dương Chí Dương hỏi:
- Đông Dương, như thế nào?
Đông Dương sắc mặt phức tạp nói:
- Lại đột phá, lực cảnh viên mãn, chưa đến hai ngày nàng lại đột phá sao?
Dương Chí Dương nhíu mày nói:
- Nàng rốt cuộc là ai?
Bên kia, Tiêu Phong tới gần Lý Chiêu Anh.
Tiêu Phong hỏi:
- Có thể nói chuyện một lát được không?
Lý Chiêu Anh mở mắt nhìn Tiêu Phong, nói:
- Có chuyện gì ? ngươi không cần quá sốt ruột chắc không đến ba mươi ngày bảo hộ ta đâu. Chỉ vài ngày thôi là ta có thể tự lo được rồi, sẽ không vướng bận ngươi nữa.
Tiêu Phong tò mò hỏi:
- Nàng đang gom góp tích luỹ sát khí?
Lý Chiêu Anh liếc Tiêu Phong, thản nhiên nói:
- Ta đang ngưng tụ đao ý, mong là sớm có thể hoàn thành, lúc đó sẽ không làm phiền ngươi nữa.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Được.
Lý Chiêu Anh g thản nhiên nói:
- Có cần ta giết mấy người kia giúp ngươi không?
- A?
Tiêu Phong thuận theo ánh mắt của Lý Chiêu Anh nhìn lại, là mấy người Dương Chí Dương.
Tiêu Phong cười khổ, lắc đầu, nói:
- Bọn người đó là chỗ quen biết !
- Đã biết.
Lý Chiêu Anh gật đầu, nhắm mắt lại, không để ý Tiêu Phong nữa.
...
Lý Chiêu Anh lạnh lùng nhìn kiếp vân to lớn trên trời.
Ầm ầm!
Lôi điện lấp lánh, từng đợt thiên uy đánh xuống.
Sông lớn bị đao khí đông kết dưới chân Lý Chiêu Anh có một phần rã đông, nước sống dấy lên lao ra một sóng to hình đao.
Ầm ầm ầm!
Từng đao lãng xông lên trời, ngày càng cao, nhưng khiêu khích kiếp vân.
Ầm!
Rốt cuộc thiên kiếp bắt đầu, nhìn đợt thiên lôi to lớn từ trên trời giáng xuống. Lý Chiêu Anh ánh mắt lạnh lùng, trường đao trong tay đột nhiên vung hướng trời.
Ầm!
Dọc theo đường nét trường đao, một đao khí vàng bắn lên trời, đao khí ngày càng to ra. Đao khí to lớn ngưng tụ từ đao ý của Lý Chiêu Anh như là một lạch trời xông lên trời. Nó đi qua đâu là chín thiên lôi trên trời như tan vỡ.
Đao khí càng lúc càng lớn, chớp mắt to cỡ vạn trượng.
- Không thể nào!
Đông Dương kinh hãi nhìn tình hình.
Ầm!
Đao khí đi qua, kiếp vân trên trời bị chém thành hai.
Dương Chí Dương cũng kinh sợ hét:
- Không thể nào!
Thanh Long khó tin nhìn.
Kiếp vân? Đây chính là kiếp vân! Cô gái này dù có biến thái cũng không đến mức này đi?
Một đao chặt đứt kiếp vân?
Ầm ầm!
Kiếp vân bị chém đứt chậm rãi tán đi, vạn dặm không mây. Thiên kiếp nhị trọng thiên kết thúc.
Một đao chém thiên kiếp.
Mọi người mờ mịt, trong lòng thầm mắng biến thái.
Thanh Long rối rắm nói:
- Tinh cảnh nhất trọng?
Ầm ầm!
Lý Chiêu Anh không để ý đến bọn người Dương Chí Dương mà nhìn Tiêu Phong, nói:
- Không cần chờ một tháng ta đã có năng lực bảo vệ mình,từ bay giờ ngươi không cần bảo hộ cho ta nữa, cáo biệt tại đây, hẹn sau này còn gặp lại.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Ừm!
Lý Chiêu Anh nhấc chân đạp đao lãng, chớp mắt bắn ra xa, biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.