Chương 211: phân phó lại
Snake
13/08/2019
Đám Thần cảnh bay tới.
- Tiêu Phong, ngươi... Ngươi khỏe không?
Tiêu Phong cười khổ nói:
- Không thể nói làn khỏe được. Ta cần các loại thần Đan tốt nhất chuẩn bị cho Tử Tử . Ta điều tức cơ thể song xuôi sẽ tự trị thương cho nàng . Các ngươi bảo trì khoảng cách 2 trượng với nàng làn được rồi.
Đõ Tam Thanh hưng phấn nói:
- Yên tâm, yên tâm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Mục vương cảm thán nói:
- kì tích ! Quả là kì tích.
Tiêu Phong thều thào nói:
- Mục vương, dư nghiệt ba U tông giao lại cho ngươi.
Mặc dù hiện tại Tiêu Phong cực kỳ suy yếu, tu vi yếu đến đáng thương, nhưng Mục vương không dám chậm trễ, thậm chí hơi sợ hắn.
Mục vương gật đầu, nói:
- Yên tâm, ta nhất định làm thỏa đáng!
Tiểu Miêu Nhi yếu ớt kêu lên:
- gào
…
Chịu trời phạt mà Tiêu Phong vẫn sống sót, đám Thần cảnh rung động không thể tả.
Đám cường giả Đại Thiên tông nâng Tiêu Phong như nâng anh hùng.
Trước đống phế tích chỉ còn lại người Ngự Yêu tông.
Mục vương mang theo ba Thần cảnh đứng trước đống đổ nát.
Trên đống hoang tàn có hai thân thể nằm ngửa.
Thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ.
Công pháp Chu Thiên Tinh Thần của Tiêu Phong quá mạnh mẽ, một kích làm hai Thần cảnh không có sức nhúc nhích.
Thành chủ Trịnh Hồng căm hận nói:
- Ha ha ha ha! Tiêu Phong tiểu nhi, Tiêu Phong tiểu nhi!
Nhớ đến một năm trước ai cũng xem thường Tiêu Phong. Trong Vô Ưu điện ba U tông cao cao tại thượng nhục nhã. Lúc đó mặc dù Tiêu Phong có danh chấn Huyết Ma, nhưng ở trong mắt đám Thần cảnh thì căn bản không tính cái gì.
Nhưng hôm nay thì sao?
Một năm, gần một năm, ba U tông hoàn toàn bị hủy diệt?
Mục vương khẽ thở dài nói:
- Trịnh Hồng, mặc dù Tiêu Phong chưa đến hai mươi tuổi nhưng các ngươi thua không oan.
Một năm trước Mục Dã vương cũng không có khả năng tưởng tượng Tiêu Phong sẽ lợi hại như vậy.
Thành chủ Trịnh Hồng mặt đỏ ngầu gào thét:
- Ta không cam tâm, ta không cam tâm!
Vốn thành chủ Trịnh Hồng có lực lượng một tông, tọa ủng Vô Ưu thành, bây giờ một thân một mình, đang hấp hối.
Thành chủ Trịnh Hồng rống to:
- Ta không cam tâm!
Thành chủ Trịnh Hồng thúc đẩy tiềm năng cuối cùng trong người, định xông ra ngoài.
- Giết!
Không cần Mục vương ra tay, ba Thần cảnh cùng xuất kiếm.
Ầm!
Thành chủ Trịnh Hồng giãy dụa bị ba Thần cảnh giết chết, nháy mắt chết bất đắc kỳ tử
Bịch!
Xác thành chủ Trịnh Hồng té xống đất, dấy lên bụi mù.
Đỉnh Thần cảnh, người một năm trước là đệ nhất Vô Ưu thành giờ phút này triệt để không có tiếng động.
Chỉ để lại một mình Thượng Vô Kỵ cười khổ.
Mục Dã vương giơ kiếm, trầm giọng quát:
- Thượng huynh, an tâm lên đường đi!
Thượng Vô Kỵ suy yếu kêu lên:
- Mục vương!
Mục Dã vương lạnh lùng nhìn Thượng Vô Kỵ.
Thượng Vô Kỵ cười khổ nói:
- Ngày xưa ba U tông chèn ép Ngự Yêu tông ngươi, là Thượng U tông luôn thiên vị ngươi, đúng không?
Mục vương nhướng chân mày.
Thượng Vô Kỵ chua xót nói:
- Lần này ba U tông ta bị hủy diệt chủ yếu là bởi vì Ngự Yêu tông ngươi, nhưng ta không trách ngươi. Ta tự biết mình không có đường sống, trước khi chết chỉ xin ngươi một việc.
Mục vương trầm giọng nói:
- Thượng huynh cứ nói đừng ngại!
Thượng Vô Kỵ khẩn cầu:
- Thượng U tông chắc chắn bị hủy diệt, ta không cầu ngươi tha cho Thượng U tông nhưng xin ngươi tha nhi tử Thượng Ân của ta. Ta chỉ có một đứa con, là huyết mạch duy nhất của Thượng gia ta, xin ngươi nghĩ tình xưa kia tha cho hắn một con đường sống!
Mục vương nhíu chặt mày.
Thượng Vô Kỵ cầu xin:
- Ngươi có thể phế tu vi của hắn, khiến hắn cả đời trở thành phàm nhân, chỉ cầu ngươi tha cho hắn một mạng, cầu ngươi!
Mục vương liên tục thay đổi sắc mặt, nghĩ đến ngày xưa, cuối cùng khẽ thở dài nói:
- Ừm!
Thượng Vô Kỵ mặt lộ vui mừng:
- Đa tạ!
Ầm!
Người Thượng Vô Kỵ bỗng phát ra tiếng trầm đục.
Ba Thần cảnh nhanh chóng kiểm tra.
Ba Thần cảnh kinh ngạc nói:
- Sư huynh, Thượng Vô Kỵ tự bạo nguyên thần, hắn tự sát!
Mục vương khẽ thở dài nói:
- Dù sao ở chung nhiều năm, án táng hai người này đàng hoàng đi.
- Tuân lệnh!
- Tiêu Phong, ngươi... Ngươi khỏe không?
Tiêu Phong cười khổ nói:
- Không thể nói làn khỏe được. Ta cần các loại thần Đan tốt nhất chuẩn bị cho Tử Tử . Ta điều tức cơ thể song xuôi sẽ tự trị thương cho nàng . Các ngươi bảo trì khoảng cách 2 trượng với nàng làn được rồi.
Đõ Tam Thanh hưng phấn nói:
- Yên tâm, yên tâm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Mục vương cảm thán nói:
- kì tích ! Quả là kì tích.
Tiêu Phong thều thào nói:
- Mục vương, dư nghiệt ba U tông giao lại cho ngươi.
Mặc dù hiện tại Tiêu Phong cực kỳ suy yếu, tu vi yếu đến đáng thương, nhưng Mục vương không dám chậm trễ, thậm chí hơi sợ hắn.
Mục vương gật đầu, nói:
- Yên tâm, ta nhất định làm thỏa đáng!
Tiểu Miêu Nhi yếu ớt kêu lên:
- gào
…
Chịu trời phạt mà Tiêu Phong vẫn sống sót, đám Thần cảnh rung động không thể tả.
Đám cường giả Đại Thiên tông nâng Tiêu Phong như nâng anh hùng.
Trước đống phế tích chỉ còn lại người Ngự Yêu tông.
Mục vương mang theo ba Thần cảnh đứng trước đống đổ nát.
Trên đống hoang tàn có hai thân thể nằm ngửa.
Thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ.
Công pháp Chu Thiên Tinh Thần của Tiêu Phong quá mạnh mẽ, một kích làm hai Thần cảnh không có sức nhúc nhích.
Thành chủ Trịnh Hồng căm hận nói:
- Ha ha ha ha! Tiêu Phong tiểu nhi, Tiêu Phong tiểu nhi!
Nhớ đến một năm trước ai cũng xem thường Tiêu Phong. Trong Vô Ưu điện ba U tông cao cao tại thượng nhục nhã. Lúc đó mặc dù Tiêu Phong có danh chấn Huyết Ma, nhưng ở trong mắt đám Thần cảnh thì căn bản không tính cái gì.
Nhưng hôm nay thì sao?
Một năm, gần một năm, ba U tông hoàn toàn bị hủy diệt?
Mục vương khẽ thở dài nói:
- Trịnh Hồng, mặc dù Tiêu Phong chưa đến hai mươi tuổi nhưng các ngươi thua không oan.
Một năm trước Mục Dã vương cũng không có khả năng tưởng tượng Tiêu Phong sẽ lợi hại như vậy.
Thành chủ Trịnh Hồng mặt đỏ ngầu gào thét:
- Ta không cam tâm, ta không cam tâm!
Vốn thành chủ Trịnh Hồng có lực lượng một tông, tọa ủng Vô Ưu thành, bây giờ một thân một mình, đang hấp hối.
Thành chủ Trịnh Hồng rống to:
- Ta không cam tâm!
Thành chủ Trịnh Hồng thúc đẩy tiềm năng cuối cùng trong người, định xông ra ngoài.
- Giết!
Không cần Mục vương ra tay, ba Thần cảnh cùng xuất kiếm.
Ầm!
Thành chủ Trịnh Hồng giãy dụa bị ba Thần cảnh giết chết, nháy mắt chết bất đắc kỳ tử
Bịch!
Xác thành chủ Trịnh Hồng té xống đất, dấy lên bụi mù.
Đỉnh Thần cảnh, người một năm trước là đệ nhất Vô Ưu thành giờ phút này triệt để không có tiếng động.
Chỉ để lại một mình Thượng Vô Kỵ cười khổ.
Mục Dã vương giơ kiếm, trầm giọng quát:
- Thượng huynh, an tâm lên đường đi!
Thượng Vô Kỵ suy yếu kêu lên:
- Mục vương!
Mục Dã vương lạnh lùng nhìn Thượng Vô Kỵ.
Thượng Vô Kỵ cười khổ nói:
- Ngày xưa ba U tông chèn ép Ngự Yêu tông ngươi, là Thượng U tông luôn thiên vị ngươi, đúng không?
Mục vương nhướng chân mày.
Thượng Vô Kỵ chua xót nói:
- Lần này ba U tông ta bị hủy diệt chủ yếu là bởi vì Ngự Yêu tông ngươi, nhưng ta không trách ngươi. Ta tự biết mình không có đường sống, trước khi chết chỉ xin ngươi một việc.
Mục vương trầm giọng nói:
- Thượng huynh cứ nói đừng ngại!
Thượng Vô Kỵ khẩn cầu:
- Thượng U tông chắc chắn bị hủy diệt, ta không cầu ngươi tha cho Thượng U tông nhưng xin ngươi tha nhi tử Thượng Ân của ta. Ta chỉ có một đứa con, là huyết mạch duy nhất của Thượng gia ta, xin ngươi nghĩ tình xưa kia tha cho hắn một con đường sống!
Mục vương nhíu chặt mày.
Thượng Vô Kỵ cầu xin:
- Ngươi có thể phế tu vi của hắn, khiến hắn cả đời trở thành phàm nhân, chỉ cầu ngươi tha cho hắn một mạng, cầu ngươi!
Mục vương liên tục thay đổi sắc mặt, nghĩ đến ngày xưa, cuối cùng khẽ thở dài nói:
- Ừm!
Thượng Vô Kỵ mặt lộ vui mừng:
- Đa tạ!
Ầm!
Người Thượng Vô Kỵ bỗng phát ra tiếng trầm đục.
Ba Thần cảnh nhanh chóng kiểm tra.
Ba Thần cảnh kinh ngạc nói:
- Sư huynh, Thượng Vô Kỵ tự bạo nguyên thần, hắn tự sát!
Mục vương khẽ thở dài nói:
- Dù sao ở chung nhiều năm, án táng hai người này đàng hoàng đi.
- Tuân lệnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.