Chương 237: tâm sự cùng mộ vân Khanh
Snake
13/08/2019
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa vui vẻ cùng uống Kim Diễm trà.
Mộ Vân Khanh đột nhiên nhìn Tiêu Phong chăm chú, nàng nửa muốn hỏi lại vừa không muốn. Câu chuyện này khiến nàng vô cùng bận tâm, nhưng nếu hỏi ra lại sợ giống như quá cần thiệp vào cuộc sống riêng tư của người khác...tâm trạng chợt hết về sức hồi hộp, tay cầm chén trà cũng vô thức run rẩy, đến cả trái tim cũng vô thức nhảy nhót , đập rất có mạnh. một lúc băn khoăn liền hỏi giọng nói nghe có chút yếu ớt :
- Ta có nghe Thanh Long nói về việc ngưoi đi tìm Băng sơn niến bàn niên …
Tiêu Phong dường như trong nháy mắt liền bất động kinh ngạc nhìn Mộ Vân khanh, ánh mắt khẽ hiện lên một chút phức tạp một lúc sau mới nói:
- Đúng vậy ! Ta khoảng thời gian truớc có mất đi một đoạn kí ức, khi trở về có biết cha mẹ có định hôn uớc với một người. Thời gian trước… nàng vì ta mà đem thân ra bảo vệ liều mình ,tiểu đao trong ngực nàng phải có bang sơn niết bàn niên không chế làm đông cứng mà vẫn giữ đuợc sự sống mới thi triển rút tiểu đao ra mà không khiến nàng nổ tung..
Ánh mắt xinh đẹp của Mộ Vân Khanh đi chuyển loé lên tia sáng long lạnh như thủy tinh , Tiêu Phong không nói chi tiết, nhưng nàng nghe là đã hiểu toàn bộ câu chuyện :
- Tình huống của nàng giờ ra sao ?
Trên khuân mặt anh Tuấn của Tiêu Phong hiện lên một chút khác thường ,một lúc sau mới trầm ngâm nói
- Nàng đang ở Đại Thiên Tông, có sinh mệnh chi tuyền của chu Thái Thiên bảo hộ nên tạm thời không đáng lo.
Mộ Vân Khanh gật đầu nói :
- Ta sẽ dốc hết sức tìm Băng sơn niết bàn niên cho ngươi.
Tiêu Phong lại nhìn Mộ Vân Khanh chăm chú đôi mắt to như đá thạch anh tinh khiết, nhẹ nhàng nói :
- Hiện tại ta đã tìm được vào mấy ngày truớc tại bang tuyết thành, song việc của nàng ta sẽ trở về tìm cách cứu nàng.
Mộ Vân Khanh ánh mắt chớp loé tia cảm động :
- Tại việc của ta mà ngưoi chậm trễ việc cứu…Thê tử của mình… ta ta
Đột nhiên nói đến chữ thê tử, trái tim Mộ Vân Khanh chợt cảm thấy nhói nhói tê rần, một chút tủi than len lỏi, cảm xúc này đã qua rất lâu rồi nàng khôgn có cảm giác. Tiêu Phong thấy biểu cảm của Mộ Vân Khanh trong lòng không biết sao cũng thoảng thốt khó sử, rất lâu mới mở miệng nói :
- Ngoài Băng Sơn Niết Bàn Niên ta còn cần tinh lực của hư cảnh, và một số thứ khác. Sau khi giúp đuợc việc của nàng, ta trở về sẽ lo thu xếp…
Mộ Vân Khanh ánh mắt chợt thay đổi :
- Tinh lực của Hư Cảnh sao ? Ta là hư cảnh rồi , Thậm chí Thanh Long cũng giúp được..
Tiêu Phong bất ngờ thấy phản ứng của Mộ Vân Khanh:
- A ??
Mộ Vân Khanh anh mắt có chút khẩn khoản :
- Hãy để ta đuợc giúp ngưoi
Tiêu Phong ngẩn người nhìn Mộ Vân Khanh lần nữa, tim bỗng nhiên muốn tan thành nước , vẻ mặt Mộ Vân Khanh tỏa sáng , nhẹ nhàng mềm mại, khoé môi cong lên, tinh khiết không vẩn đục, tuyệt đẹp không gì sánh được .
Tiêu Phong gật đầu mỉm cười nói:
- Cầu còn không được
Mộ Vân Khanh đột nhiên nhìn Tiêu Phong chăm chú, nàng nửa muốn hỏi lại vừa không muốn. Câu chuyện này khiến nàng vô cùng bận tâm, nhưng nếu hỏi ra lại sợ giống như quá cần thiệp vào cuộc sống riêng tư của người khác...tâm trạng chợt hết về sức hồi hộp, tay cầm chén trà cũng vô thức run rẩy, đến cả trái tim cũng vô thức nhảy nhót , đập rất có mạnh. một lúc băn khoăn liền hỏi giọng nói nghe có chút yếu ớt :
- Ta có nghe Thanh Long nói về việc ngưoi đi tìm Băng sơn niến bàn niên …
Tiêu Phong dường như trong nháy mắt liền bất động kinh ngạc nhìn Mộ Vân khanh, ánh mắt khẽ hiện lên một chút phức tạp một lúc sau mới nói:
- Đúng vậy ! Ta khoảng thời gian truớc có mất đi một đoạn kí ức, khi trở về có biết cha mẹ có định hôn uớc với một người. Thời gian trước… nàng vì ta mà đem thân ra bảo vệ liều mình ,tiểu đao trong ngực nàng phải có bang sơn niết bàn niên không chế làm đông cứng mà vẫn giữ đuợc sự sống mới thi triển rút tiểu đao ra mà không khiến nàng nổ tung..
Ánh mắt xinh đẹp của Mộ Vân Khanh đi chuyển loé lên tia sáng long lạnh như thủy tinh , Tiêu Phong không nói chi tiết, nhưng nàng nghe là đã hiểu toàn bộ câu chuyện :
- Tình huống của nàng giờ ra sao ?
Trên khuân mặt anh Tuấn của Tiêu Phong hiện lên một chút khác thường ,một lúc sau mới trầm ngâm nói
- Nàng đang ở Đại Thiên Tông, có sinh mệnh chi tuyền của chu Thái Thiên bảo hộ nên tạm thời không đáng lo.
Mộ Vân Khanh gật đầu nói :
- Ta sẽ dốc hết sức tìm Băng sơn niết bàn niên cho ngươi.
Tiêu Phong lại nhìn Mộ Vân Khanh chăm chú đôi mắt to như đá thạch anh tinh khiết, nhẹ nhàng nói :
- Hiện tại ta đã tìm được vào mấy ngày truớc tại bang tuyết thành, song việc của nàng ta sẽ trở về tìm cách cứu nàng.
Mộ Vân Khanh ánh mắt chớp loé tia cảm động :
- Tại việc của ta mà ngưoi chậm trễ việc cứu…Thê tử của mình… ta ta
Đột nhiên nói đến chữ thê tử, trái tim Mộ Vân Khanh chợt cảm thấy nhói nhói tê rần, một chút tủi than len lỏi, cảm xúc này đã qua rất lâu rồi nàng khôgn có cảm giác. Tiêu Phong thấy biểu cảm của Mộ Vân Khanh trong lòng không biết sao cũng thoảng thốt khó sử, rất lâu mới mở miệng nói :
- Ngoài Băng Sơn Niết Bàn Niên ta còn cần tinh lực của hư cảnh, và một số thứ khác. Sau khi giúp đuợc việc của nàng, ta trở về sẽ lo thu xếp…
Mộ Vân Khanh ánh mắt chợt thay đổi :
- Tinh lực của Hư Cảnh sao ? Ta là hư cảnh rồi , Thậm chí Thanh Long cũng giúp được..
Tiêu Phong bất ngờ thấy phản ứng của Mộ Vân Khanh:
- A ??
Mộ Vân Khanh anh mắt có chút khẩn khoản :
- Hãy để ta đuợc giúp ngưoi
Tiêu Phong ngẩn người nhìn Mộ Vân Khanh lần nữa, tim bỗng nhiên muốn tan thành nước , vẻ mặt Mộ Vân Khanh tỏa sáng , nhẹ nhàng mềm mại, khoé môi cong lên, tinh khiết không vẩn đục, tuyệt đẹp không gì sánh được .
Tiêu Phong gật đầu mỉm cười nói:
- Cầu còn không được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.