Chương 1832: Bí hiểm cho anh suy đoán.
Bảo Thạch Tiêu
16/02/2016
Sau khi Vương Tử Quân đi vào Mật Đông, tuy Uông Thanh Minh đã sớm đứng thành hàng, căn bản là kiên định đứng trên chiến tuyến của Sầm Vật Cương, thế nhưng hắn chưa từng khinh thường Vương Tử Quân.
Lúc này nghĩ đến ba chữ bí thư Sầm, Uông Thanh Minh chợt bình tĩnh trở lại. Nhưng khốn nổi gương mặt Vương Tử Quân căn bản không có chút biểu hiện nào, lời nói không nặng, cũng không nhanh, vẻ mặt nghiêm nghị, điều này lại làm cho người đối diện đổ mồ hôi hột. Uông Thanh Minh nhìn Vương Tử Quân uống trà một cách thản nhiên tự đắc, hắn không khỏi thầm hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân: Đó không phải là Vương Tử Quân không có ý kiến, thế nhưng chủ tịch Vương căn bản không muốn nói ý kiến của mình ra!
Mình là trưởng phòng tổ chức, chủ tịch Vương không nói với mình, như vậy chuẩn bị nói với ai? Bày ra biểu hiện bí hiểm chính trị thế này là có ý gì?
Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Uông Thanh Minh chợt hiểu ra, hắn nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, không khỏi cảm thấy rét run.
Người này không phải là có ý kiến kia đấy chứ?
Uông Thanh Minh tuy thầm hiểu nhưng cũng không thể nói ra, hắn biết rõ dù mình nói ra thì Vương Tử Quân cũng không có tâm tư nghe vào tai. Vì vậy sau đó hắn dùng giọng thức thời nói: - Chủ tịch Vương, tôi sẽ phản ánh ý kiến của ngài với bí thư Sầm.
Những gì Uông Thanh Minh muốn nói căn bản cũng là thứ mà Vương Tử Quân muốn biểu đạt. Lúc này Vương Tử Quân khá thỏa mãn về ngộ tính của Uông Thanh Minh, hắn không khỏi cười cười nói: - Vậy thì vất vả trưởng phòng Uông rồi.
Sau khi tiễn Uông Thanh Minh đến cửa, nhìn Uông Thanh Minh rời đi, khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười thản nhiên. Lần này Uông Thanh Minh đến nhanh như vậy là ý nghĩ của ai? Tất nhiên Vương Tử Quân hiểu rõ ràng, vì sao Uông Thanh Minh lại đến, điều này hắn càng hiểu rõ ràng hơn.
Nhưng Vương Tử Quân tuyệt đối không muốn bàn chuyện này với Uông Thanh Minh.
Nếu cần thì cũng phải chọn người để bàn.
Không phải anh muốn lợi dụng công tác trong nhiệm kỳ mới để dựng lên quyền uy của mình sao? Như vậy thì anh tự đến mà nói.
Vương Tử Quân nở nụ cười, đây là nụ cười mà Uông Thanh Minh căn bản không muốn chứng kiến. Nhưng Uông Thanh Minh căn bản cũng cảm nhận được tâm tư của Vương Tử Quân, thế là không tự chủ được cảm thấy lo lắng cho bí thư Sầm. Mặc dù Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, thế nhưng nếu muốn khởi động cán cân quyền lực cũng không phải chuyện dễ dàng. Thời gian dần trôi qua, mọi người đều có nghị luận và suy đoán riêng, quan trường Mật Đông lúc này sẽ có biến động lớn. Sự việc là như vậy, hơn nữa lại có thời gian quá dài, thế nhưng có sét mà không mưa, đến nay vẫn chưa thấy có động tác gì. Đây không phải nói rõ, không phải là Sầm Vật Cương mãi bất động, chủ yếu là vì Sầm Vật Cương có ý nghĩ như vậy thế nhưng không thể áp chế được Vương Tử Quân.
Lúc này Uông Thanh Minh chỉ có một ý nghĩ, đó chính là việc đến nước này thì mình nên làm gì bây giờ?
Trực tiếp nói với bí thư Sầm sao? Bí thư Sầm sẽ có phản ứng gì? Nhưng việc đến nước này rồi mình còn làm gì khác hơn được?
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu làm cho tâm ý của Uông Thanh Minh chợt rối loạn. Ôi, chính mình là một trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy thế nhưng quyền lợi có hạn mà trách nhiệm thì khôn cùng.
Chuyện này vẫn không thể quyết định được, Uông Thanh Minh rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân mà chính thức xác định điều này. Chính mình chỉ là một người truyền tin, nếu như kéo dài thì căn bản không có lợi ích gì cho mình.
Mặc kệ, trước tiên cứ làm tốt chuyện của mình, còn những thứ khác cứ cho bọn họ níu kéo lẫn nhau! Uông Thanh Minh cắn răng cũng không quay về phòng tổ chức, hắn cúi đầu đi đến khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Trước kia chỉ cần Uông Thanh Minh đi ra, hắn căn bản giống như hóa thân thành phật Di Lặc, trên mặt treo nụ cười tủm tỉm, cảm giác vui vẻ bao phủ người đối diện. Tất nhiên lãnh đạo có biểu hiện như vậy thì các vị đồng chí khác sẽ cực kỳ tình nguyện áp sát thân cận.
Dù sao thì bắt chuyện với một câu với trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không nhất thiết có thể làm cho lãnh đạo nhớ kỹ, thế nhưng ít ra cũng làm cho lãnh đạo quen mặt mình.
Nhưng hôm nay những người muốn tiến lên chào hỏi sau khi thấy vẻ mặt của trưởng phòng Uông thì đều tránh né. Trưởng phòng Uông lúc này có lẽ là tâm tình khó chịu, có ai ngốc chạy đến dán mặt nóng lên mông lạnh?
Uông Thanh Minh không biết điều này, gương mặt hắn vẫn rất âm trầm, điều này làm cho chung quanh vang lên nhiều tiếng nghị luận. Thế nhưng cho dù biết rõ thì hắn cũng không chú ý nhiều như vậy.
Uông Thanh Minh tuy hạ quyết tâm gặp Sầm Vật Cương thế nhưng cuối cùng cũng không trực tiếp đến tìm Sầm Vật Cương, hắn chậm rãi đi về phía phòng làm việc của Phương Anh Hồ.
Phương Anh Hồ là đại quản gia của khu văn phòng tỉnh ủy, có một số việc thương lượng với người này một chút, như vậy sẽ mạnh hơn tình huống minh đi xằng tiến bậy.
Khi Uông Thanh Minh đến thì Phương Anh Hồ còn ở trong phòng, khi Uông Thanh Minh gõ cửa đi vào thì Phương Anh Hồ đang mở miệng mắng một vị trưởng phòng. Hắn cầm một phần văn kiện trong tay, giọng nói tuy không quá lớn thế nhưng cũng làm cho vị trưởng phòng kia đỏ mặt tía tai giống như một đứa bé phạm sai lầm.
Khi thấy Uông Thanh Minh đi đến thì gương mặt đang cực kỳ nghiêm túc của Phương Anh Hồ chợt biến đổi toàn diện, bây giờ giống như một đóa hoa hướng dương. Hắn khoát tay với viên trưởng phòng thủ hạ, tỏ ý cho đối phương đi ra, sau đó mới cười tủm tỉm nói với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Uông, anh đại giá quang lâm, có phải có gì cần chỉ thị không?
Uông Thanh Minh căn bản không có nhiều cạnh tranh với Phương Anh Hồ, thế nên quan hệ giữa hai người là không tệ. Uông Thanh Minh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Phương Anh Hồ rồi nói: - Thư ký trưởng Phương, nếu nói đến phương diện chỉ đạo công tác, phải là văn phòng tỉnh ủy chỉ đạo cho phòng tổ chức chúng tôi, tôi cũng không dám đảo ngược càn khôn, dĩ hạ phạm thượng.
- Ha ha, trưởng phòng Uông rõ ràng đang trêu đùa tôi. Phương Anh Hồ nói rồi đưa phần văn kiện trong tay đặt xuống trước mặt Uông Thanh Minh: - Lúc này hiệu suất công tác của văn phòng ngày càng thấp, những gì đã nói rõ một tuần trước nhưng bây giờ còn làm chưa xong, thật sự là không biết nói sao cho phải. Hừ, lòng người bàng hoàng nên cũng không đặt tâm tư lên phương diện công tác.
Phương Anh Hồ nói đến đây thì cười cười với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Uông, bây giờ các đồng chí trong văn phòng cực kỳ muốn gặp ngài, mong ngài nhanh chóng cho ra quyết đoán để đám người kia bớt suy nghĩ miên man.
Uông Thanh Minh biết rõ suy nghĩ miên man trong lời nói của Phương Anh Hồ có nghĩa là gì. Nếu là lúc bình thường thì hắn sẽ nói vài câu với Phương Anh Hồ, nhưng bây giờ hắn thật sự không có tâm tư như vậy.
- Ôi, anh Phương, tôi căn bản là sắp chết phiền rồi. Uông Thanh Minh vuốt hai hàng chân mày rồi khẽ nói: - Nói không chừng tôi phải nghỉ ngơi một chút.
Phương Anh Hồ có chút sững sốt, khoảnh khắc này hắn chợt nhận ra sự khác thường của Uông Thanh Minh. Bình thường thì Uông Thanh Minh đều cực kỳ hăng hái, hôm nay xem ra có gì đó hơi khác lạ.
- Anh muốn nghỉ ngơi thì đi tìm bí thư Sầm, tôi nào dám cho anh nghỉ được? Phương Anh Hồ muốn đẩy Uông Thanh Minh đi, thế nhưng Uông Thanh Minh đến và không dễ dàng bị đuổi đi như vậy. Hắn nhìn Phương Anh Hồ rồi cười khổ nói: - Thư ký trưởng, tôi cũng rất muốn nhanh chóng làm cho xong công tác của nhiệm kỳ mới, thế nhưng bây giờ tình hình căn bản là không tốt.
- Thế nào, có vấn đề gì xảy ra sao? Phương Anh Hồ mặc dù dùng câu nói nghi vấn thế nhưng trong lòng thật ra đã cảm nhận được vấn đề.
- Đúng vậy, có chút vấn đề làm cho người ta cảm thấy rất khó xử. Uông Thanh Minh nói đến đây thì chợt trầm giọng nói: - Thư ký trưởng Phương, hôm nay bí thư Sầm gọi tôi qua để tôi cầm phương án nhiệm kỳ mới tiếp tục đi trưng cầu ý kiến của chủ tịch Vương.
Phương Anh Hồ không mở miệng, hắn căn bản hiểu rõ vì sao bí thư Sầm lại làm như vậy. Bây giờ có một số quyền chủ động không còn nằm trong tay của Sầm Vật Cương, nếu như Vương Tử Quân ra tay thúc đẩy, chỉ sợ bí thư Sầm sẽ cực kỳ bị động.
Dưới tình huống này thì hai bên chỉ có thể thỏa hiệp, như vậy mới tiếp tục giữ vững đại cục tỉnh Mật Đông. Phương Anh Hồ tin chắc khi bí thư Sầm cho ra quyết định này thì trong lòng cũng cực kỳ không thoải mái.
Nhưng những chuyện như thế này cũng không dễ dàng thoải mái như ý nghĩ của nhiều người, bí thư Sầm tuy là người quyền cao chức trọng, cũng không dám đảm bảo có thể chiến thắng trong sự kiện này. Chẳng qua Vương Tử Quân là một người quá may mắn.
Uông Thanh Minh đau đầu vì chuyện này, tuy phương án cho công tác nhiệm kỳ mới chỉ là ba tờ giấy thế nhưng nó có liên quan đến phương diện điều động nhân sự nên căn bản là không tầm thường. Chẳng lẽ trưởng phòng Uông đã đồng ý với ý kiến của Vương Tử Quân sao?
- Trưởng phòng Uông, tôi hiểu tâm tình của anh, anh khổ sở cho ra phương án, thế nhưng điều chỉnh nhân sự không phải là phương diện đơn giản. Chẳng qua tôi cảm thấy bí thư Sầm đã yêu cầu anh đi làm, anh cứ tự mình làm chủ là được.
Phương Anh Hồ căn bản là nói ra lời tâm huyết, nhưng Uông Thanh Minh lại cười khổ một tiếng. Phương Anh Hồ này không biết là giả vờ hồ đồ hay trí thông minh không đủ vậy?
- Thư ký trưởng, những thứ khác thì tôi không dám nói, thế nhưng phương diện chứng thực chỉ thị của bí thư Sầm thì luôn chắc chắn nắm chật. Trước khi đến gặp anh, tôi đã đến phòng làm việc của chủ tịch Vương.
Phương Anh Hồ thầm nghĩ không phải là chủ tịch Vương đưa ra yêu cầu làm khó cho Uông Thanh Minh đấy chứ? Như vậy thì anh nên đến báo cáo cho bí thư Sầm, chạy đến chỗ tôi làm gì? Bây giờ Vương Tử Quân là người nắm thế chủ động, há rộng miệng sư tử cũng không có gì là khó hiểu.
Dù sao thì có một số việc cần phải bàn bạc cụ thể.
- Trưởng phòng Uông, tỉnh Mật Đông chúng ta vừa có thành tích thắng lợi trong công tác phòng chống lụt bão, đây đang là thời điểm chúc mừng của tỉnh chúng ta. Bí thư Sầm hy vọng tất cả công tác được triển khai mở rộng một cách thuận lợi, cho dù có một vài va chạm, thế nhưng cũng nên tiến hành thương lượng để vượt qua khó khăn. Phương Anh Hồ cố gắng sắp xếp ngôn từ rồi dùng giọng đường hoàng nói.
Nếu như không phải nghe qua báo cáo của người trong cục thủy lợi, Uông Thanh Minh thậm chí còn cảm thấy lời nói của Phương Anh Hồ là cành vàng lá ngọc.
- Thư ký trưởng Phương, tôi hiểu ý của ngài, tôi cũng biết nên làm thế nào, chẳng qua...Chẳng qua chủ tịch Vương căn bản không có ý kiến gì.
Phương Anh Hồ chợt ngây cả người, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó mới thở dài một hơi. Hắn là thường ủy tỉnh ủy, hắn biết rõ những thứ mà nhiều người không thể biết được. Ví dụ như phương án lần này, thực tế hắn là người không được biết, nhưng dù là Sầm Vật Cương hay Uông Thanh Minh đều không có ý giấu hắn, cho nên hắn hiểu rõ nội dung của nó là gì.
Vương Tử Quân sao lại không có ý kiến gì với phương án như vậy? Phải biết rằng trong số những người bị điều chỉnh có nhiều kẻ rất thân cận bên cạnh Vương Tử Quân.
Nếu Vương Tử Quân không có ý kiến, căn bản là quá kỳ quái.
Nhưng bây giờ Vương Tử Quân không cho ra ý kiến gì.
Trong đầu Phương Anh Hồ lóe lên vài ý nghĩ, hắn cũng nghĩ đến đúng trọng điểm, thế nên nhìn thoáng qua Uông Thanh Minh rồi dùng giọng trầm thấp nói: - Anh ta có ý gì?
Phương Anh Hồ mở miệng rõ ràng là hàm hồ suy đoán, thế nhưng hắn tin tưởng Uông Thanh Minh nghe mà hiểu rõ.
- Có lẽ là có ý kia. Uông Thanh Minh dùng giọng âm u trả lời.
- Anh ta muốn làm gì? Chẳng lẽ cảm thấy... Phương Anh Hồ chợt đứng lên khỏi ghế rồi vỗ mạnh tay lên bàn.
Phương Anh Hồ là thư ký trưởng kiêm thường ủy tiu, hắn căn bản có tình cảm không tầm thường với Sầm Vật Cương. Lúc này sau khi hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn không khỏi sinh ra cảm giác chủ nhục thần tử. Tuy cảm giác này thỉnh thoảng mới xuất hiện, thế nhưng mỗi lần xuất hiện lại làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Phương Anh Hồ nhìn Uông Thanh Minh ngồi ở phía đối diện với mình, lúc này xem như hắn đã hiểu vì sao Uông Thanh Minh lại đến tìm mình. Hắn cười khổ một tiếng rồi nói: - Anh còn chưa đi nói cho bí thư Sầm đấy chứ?
- Tôi chưa đi, bây giờ tôi không biết phải báo cáo thế nào với bí thư Sầm, vì thế mới đến đây thương lượng với anh một chút. Uông Thanh Minh nâng ly trà lên uống một ngụm và đưa mắt nhìn Phương Anh Hồ. Hắn biết rõ Phương Anh Hồ chắc chắn sẽ không cho ra bất kỳ một đáp án nào cho mình, thế nhưng có việc và tìm người thương lượng đối sách vẫn mạnh hơn chính mình tự suy xét.
- Anh Uông, anh làm cho tôi thật sự khó xử, nếu dựa theo góc độ của tôi cứ thực hiện theo trình tự, nhưng anh cảm thấy tôi có dám nói những lời này không? Phương Anh Hồ cười khổ một tiếng rồi đứng lên lấy gói thuốc trong ngăn kéo ra, hắn châm một điếu cho mình, ném cho Uông Thanh Minh một điếu.
Uông Thanh Minh căn bản không muốn hút thuốc, thế nhưng khi thấy Phương Anh Hồ hút như điên, hắn cũng châm một điếu. Chỉ một lát sau thì phòng làm việc của Phương Anh Hồ đã đầy khói thuốc.
- Anh ta làm như vậy rõ ràng là không muốn buông tha cho người khác. Khi Phương Anh Hồ ấn điếu thuốc còn gần một nửa vào gạt tàn, hắn không khỏi dùng giọng oán hận không thôi nói.
Uông Thanh Minh không lên tiếng, nhưng hắn lại thầm nghĩ: Đắc thế không bỏ qua cho người ta sao? Chính mình nếu là Vương Tử Quân chỉ sợ cũng phải có phản ứng này. Dù sao thì Vương Tử Quân là người bị ép quá nhiều trong sự kiện này!
Nhưng những lời này chỉ có thể được giấu trong lòng Uông Thanh Minh, hắn không thể nói ra như vậy được. Hắn chợt gật đầu nói: - Bây giờ tình huống là như vậy, anh nói xem nên làm gì bây giờ?
Phương Anh Hồ cười cười nói: - Tôi phải làm sao bây giờ? Chuyện này tôi cảm thấy anh nên báo cáo cho bí thư Sầm, nên làm thế nào thì bí thư Sầm tự định đoạt.
- À, thư ký trưởng Phương, tôi thấy lúc này anh cũng rảnh rỗi, không bằng cùng đi với tôi đến báo cáo cho bí thư Sầm. Uông Thanh Minh trầm ngâm giây lát rồi cười ha hả nói với Phương Anh Hồ.
Phương Anh Hồ nhìn nụ cười của Uông Thanh Minh, hắn khoát tay áo nói: - Chuyện này một mình anh đến nói với bí thư Sầm, tôi còn có nhiều công tác cần xử lý, hơn nữa đi nhiều người cũng không tốt.
Uông Thanh Minh nhìn vẻ mặt của Phương Anh Hồ, hắn thầm cảm thấy hối hận. Mình đến để hy vọng có được sự phân tích của Phương Anh Hồ, hy vọng tìm được sự trợ giúp, vì sự việc này giấu trong lòng làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng khi chạy đến chỗ Phương Anh Hồ, hắn có được lợi lộc gì không? Lúc này Uông Thanh Minh cảm thấy mình như một cái xe chạy trên đường quan trường, gặp việc khó thì không khỏi về hỏi ông bà nội. Hắn đường đường là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Mật Đông, chính mình cần phải có năng lực vốn có.
Uông Thanh Minh có chút tự ti mặc cảm, thầm nghĩ sau này nếu gặp chuyện gì phiền phức thì nhất định phải tìm cách giải quyết. Người trong quan trường căn bản không thể nào cứ dựa dẫm mãi được, vì anh căn bản cũng không biết được thân cây nào là đáng tin, thậm chí người ta có cho ra những ý nghĩ không hay để bán đứng anh hay không.
Uông Thanh Minh nghĩ đến đây thì cười cười với Phương Anh Hồ: - Lát nữa tôi sẽ đi qua.
Lúc này nghĩ đến ba chữ bí thư Sầm, Uông Thanh Minh chợt bình tĩnh trở lại. Nhưng khốn nổi gương mặt Vương Tử Quân căn bản không có chút biểu hiện nào, lời nói không nặng, cũng không nhanh, vẻ mặt nghiêm nghị, điều này lại làm cho người đối diện đổ mồ hôi hột. Uông Thanh Minh nhìn Vương Tử Quân uống trà một cách thản nhiên tự đắc, hắn không khỏi thầm hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân: Đó không phải là Vương Tử Quân không có ý kiến, thế nhưng chủ tịch Vương căn bản không muốn nói ý kiến của mình ra!
Mình là trưởng phòng tổ chức, chủ tịch Vương không nói với mình, như vậy chuẩn bị nói với ai? Bày ra biểu hiện bí hiểm chính trị thế này là có ý gì?
Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Uông Thanh Minh chợt hiểu ra, hắn nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, không khỏi cảm thấy rét run.
Người này không phải là có ý kiến kia đấy chứ?
Uông Thanh Minh tuy thầm hiểu nhưng cũng không thể nói ra, hắn biết rõ dù mình nói ra thì Vương Tử Quân cũng không có tâm tư nghe vào tai. Vì vậy sau đó hắn dùng giọng thức thời nói: - Chủ tịch Vương, tôi sẽ phản ánh ý kiến của ngài với bí thư Sầm.
Những gì Uông Thanh Minh muốn nói căn bản cũng là thứ mà Vương Tử Quân muốn biểu đạt. Lúc này Vương Tử Quân khá thỏa mãn về ngộ tính của Uông Thanh Minh, hắn không khỏi cười cười nói: - Vậy thì vất vả trưởng phòng Uông rồi.
Sau khi tiễn Uông Thanh Minh đến cửa, nhìn Uông Thanh Minh rời đi, khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười thản nhiên. Lần này Uông Thanh Minh đến nhanh như vậy là ý nghĩ của ai? Tất nhiên Vương Tử Quân hiểu rõ ràng, vì sao Uông Thanh Minh lại đến, điều này hắn càng hiểu rõ ràng hơn.
Nhưng Vương Tử Quân tuyệt đối không muốn bàn chuyện này với Uông Thanh Minh.
Nếu cần thì cũng phải chọn người để bàn.
Không phải anh muốn lợi dụng công tác trong nhiệm kỳ mới để dựng lên quyền uy của mình sao? Như vậy thì anh tự đến mà nói.
Vương Tử Quân nở nụ cười, đây là nụ cười mà Uông Thanh Minh căn bản không muốn chứng kiến. Nhưng Uông Thanh Minh căn bản cũng cảm nhận được tâm tư của Vương Tử Quân, thế là không tự chủ được cảm thấy lo lắng cho bí thư Sầm. Mặc dù Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, thế nhưng nếu muốn khởi động cán cân quyền lực cũng không phải chuyện dễ dàng. Thời gian dần trôi qua, mọi người đều có nghị luận và suy đoán riêng, quan trường Mật Đông lúc này sẽ có biến động lớn. Sự việc là như vậy, hơn nữa lại có thời gian quá dài, thế nhưng có sét mà không mưa, đến nay vẫn chưa thấy có động tác gì. Đây không phải nói rõ, không phải là Sầm Vật Cương mãi bất động, chủ yếu là vì Sầm Vật Cương có ý nghĩ như vậy thế nhưng không thể áp chế được Vương Tử Quân.
Lúc này Uông Thanh Minh chỉ có một ý nghĩ, đó chính là việc đến nước này thì mình nên làm gì bây giờ?
Trực tiếp nói với bí thư Sầm sao? Bí thư Sầm sẽ có phản ứng gì? Nhưng việc đến nước này rồi mình còn làm gì khác hơn được?
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu làm cho tâm ý của Uông Thanh Minh chợt rối loạn. Ôi, chính mình là một trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy thế nhưng quyền lợi có hạn mà trách nhiệm thì khôn cùng.
Chuyện này vẫn không thể quyết định được, Uông Thanh Minh rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân mà chính thức xác định điều này. Chính mình chỉ là một người truyền tin, nếu như kéo dài thì căn bản không có lợi ích gì cho mình.
Mặc kệ, trước tiên cứ làm tốt chuyện của mình, còn những thứ khác cứ cho bọn họ níu kéo lẫn nhau! Uông Thanh Minh cắn răng cũng không quay về phòng tổ chức, hắn cúi đầu đi đến khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Trước kia chỉ cần Uông Thanh Minh đi ra, hắn căn bản giống như hóa thân thành phật Di Lặc, trên mặt treo nụ cười tủm tỉm, cảm giác vui vẻ bao phủ người đối diện. Tất nhiên lãnh đạo có biểu hiện như vậy thì các vị đồng chí khác sẽ cực kỳ tình nguyện áp sát thân cận.
Dù sao thì bắt chuyện với một câu với trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không nhất thiết có thể làm cho lãnh đạo nhớ kỹ, thế nhưng ít ra cũng làm cho lãnh đạo quen mặt mình.
Nhưng hôm nay những người muốn tiến lên chào hỏi sau khi thấy vẻ mặt của trưởng phòng Uông thì đều tránh né. Trưởng phòng Uông lúc này có lẽ là tâm tình khó chịu, có ai ngốc chạy đến dán mặt nóng lên mông lạnh?
Uông Thanh Minh không biết điều này, gương mặt hắn vẫn rất âm trầm, điều này làm cho chung quanh vang lên nhiều tiếng nghị luận. Thế nhưng cho dù biết rõ thì hắn cũng không chú ý nhiều như vậy.
Uông Thanh Minh tuy hạ quyết tâm gặp Sầm Vật Cương thế nhưng cuối cùng cũng không trực tiếp đến tìm Sầm Vật Cương, hắn chậm rãi đi về phía phòng làm việc của Phương Anh Hồ.
Phương Anh Hồ là đại quản gia của khu văn phòng tỉnh ủy, có một số việc thương lượng với người này một chút, như vậy sẽ mạnh hơn tình huống minh đi xằng tiến bậy.
Khi Uông Thanh Minh đến thì Phương Anh Hồ còn ở trong phòng, khi Uông Thanh Minh gõ cửa đi vào thì Phương Anh Hồ đang mở miệng mắng một vị trưởng phòng. Hắn cầm một phần văn kiện trong tay, giọng nói tuy không quá lớn thế nhưng cũng làm cho vị trưởng phòng kia đỏ mặt tía tai giống như một đứa bé phạm sai lầm.
Khi thấy Uông Thanh Minh đi đến thì gương mặt đang cực kỳ nghiêm túc của Phương Anh Hồ chợt biến đổi toàn diện, bây giờ giống như một đóa hoa hướng dương. Hắn khoát tay với viên trưởng phòng thủ hạ, tỏ ý cho đối phương đi ra, sau đó mới cười tủm tỉm nói với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Uông, anh đại giá quang lâm, có phải có gì cần chỉ thị không?
Uông Thanh Minh căn bản không có nhiều cạnh tranh với Phương Anh Hồ, thế nên quan hệ giữa hai người là không tệ. Uông Thanh Minh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Phương Anh Hồ rồi nói: - Thư ký trưởng Phương, nếu nói đến phương diện chỉ đạo công tác, phải là văn phòng tỉnh ủy chỉ đạo cho phòng tổ chức chúng tôi, tôi cũng không dám đảo ngược càn khôn, dĩ hạ phạm thượng.
- Ha ha, trưởng phòng Uông rõ ràng đang trêu đùa tôi. Phương Anh Hồ nói rồi đưa phần văn kiện trong tay đặt xuống trước mặt Uông Thanh Minh: - Lúc này hiệu suất công tác của văn phòng ngày càng thấp, những gì đã nói rõ một tuần trước nhưng bây giờ còn làm chưa xong, thật sự là không biết nói sao cho phải. Hừ, lòng người bàng hoàng nên cũng không đặt tâm tư lên phương diện công tác.
Phương Anh Hồ nói đến đây thì cười cười với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Uông, bây giờ các đồng chí trong văn phòng cực kỳ muốn gặp ngài, mong ngài nhanh chóng cho ra quyết đoán để đám người kia bớt suy nghĩ miên man.
Uông Thanh Minh biết rõ suy nghĩ miên man trong lời nói của Phương Anh Hồ có nghĩa là gì. Nếu là lúc bình thường thì hắn sẽ nói vài câu với Phương Anh Hồ, nhưng bây giờ hắn thật sự không có tâm tư như vậy.
- Ôi, anh Phương, tôi căn bản là sắp chết phiền rồi. Uông Thanh Minh vuốt hai hàng chân mày rồi khẽ nói: - Nói không chừng tôi phải nghỉ ngơi một chút.
Phương Anh Hồ có chút sững sốt, khoảnh khắc này hắn chợt nhận ra sự khác thường của Uông Thanh Minh. Bình thường thì Uông Thanh Minh đều cực kỳ hăng hái, hôm nay xem ra có gì đó hơi khác lạ.
- Anh muốn nghỉ ngơi thì đi tìm bí thư Sầm, tôi nào dám cho anh nghỉ được? Phương Anh Hồ muốn đẩy Uông Thanh Minh đi, thế nhưng Uông Thanh Minh đến và không dễ dàng bị đuổi đi như vậy. Hắn nhìn Phương Anh Hồ rồi cười khổ nói: - Thư ký trưởng, tôi cũng rất muốn nhanh chóng làm cho xong công tác của nhiệm kỳ mới, thế nhưng bây giờ tình hình căn bản là không tốt.
- Thế nào, có vấn đề gì xảy ra sao? Phương Anh Hồ mặc dù dùng câu nói nghi vấn thế nhưng trong lòng thật ra đã cảm nhận được vấn đề.
- Đúng vậy, có chút vấn đề làm cho người ta cảm thấy rất khó xử. Uông Thanh Minh nói đến đây thì chợt trầm giọng nói: - Thư ký trưởng Phương, hôm nay bí thư Sầm gọi tôi qua để tôi cầm phương án nhiệm kỳ mới tiếp tục đi trưng cầu ý kiến của chủ tịch Vương.
Phương Anh Hồ không mở miệng, hắn căn bản hiểu rõ vì sao bí thư Sầm lại làm như vậy. Bây giờ có một số quyền chủ động không còn nằm trong tay của Sầm Vật Cương, nếu như Vương Tử Quân ra tay thúc đẩy, chỉ sợ bí thư Sầm sẽ cực kỳ bị động.
Dưới tình huống này thì hai bên chỉ có thể thỏa hiệp, như vậy mới tiếp tục giữ vững đại cục tỉnh Mật Đông. Phương Anh Hồ tin chắc khi bí thư Sầm cho ra quyết định này thì trong lòng cũng cực kỳ không thoải mái.
Nhưng những chuyện như thế này cũng không dễ dàng thoải mái như ý nghĩ của nhiều người, bí thư Sầm tuy là người quyền cao chức trọng, cũng không dám đảm bảo có thể chiến thắng trong sự kiện này. Chẳng qua Vương Tử Quân là một người quá may mắn.
Uông Thanh Minh đau đầu vì chuyện này, tuy phương án cho công tác nhiệm kỳ mới chỉ là ba tờ giấy thế nhưng nó có liên quan đến phương diện điều động nhân sự nên căn bản là không tầm thường. Chẳng lẽ trưởng phòng Uông đã đồng ý với ý kiến của Vương Tử Quân sao?
- Trưởng phòng Uông, tôi hiểu tâm tình của anh, anh khổ sở cho ra phương án, thế nhưng điều chỉnh nhân sự không phải là phương diện đơn giản. Chẳng qua tôi cảm thấy bí thư Sầm đã yêu cầu anh đi làm, anh cứ tự mình làm chủ là được.
Phương Anh Hồ căn bản là nói ra lời tâm huyết, nhưng Uông Thanh Minh lại cười khổ một tiếng. Phương Anh Hồ này không biết là giả vờ hồ đồ hay trí thông minh không đủ vậy?
- Thư ký trưởng, những thứ khác thì tôi không dám nói, thế nhưng phương diện chứng thực chỉ thị của bí thư Sầm thì luôn chắc chắn nắm chật. Trước khi đến gặp anh, tôi đã đến phòng làm việc của chủ tịch Vương.
Phương Anh Hồ thầm nghĩ không phải là chủ tịch Vương đưa ra yêu cầu làm khó cho Uông Thanh Minh đấy chứ? Như vậy thì anh nên đến báo cáo cho bí thư Sầm, chạy đến chỗ tôi làm gì? Bây giờ Vương Tử Quân là người nắm thế chủ động, há rộng miệng sư tử cũng không có gì là khó hiểu.
Dù sao thì có một số việc cần phải bàn bạc cụ thể.
- Trưởng phòng Uông, tỉnh Mật Đông chúng ta vừa có thành tích thắng lợi trong công tác phòng chống lụt bão, đây đang là thời điểm chúc mừng của tỉnh chúng ta. Bí thư Sầm hy vọng tất cả công tác được triển khai mở rộng một cách thuận lợi, cho dù có một vài va chạm, thế nhưng cũng nên tiến hành thương lượng để vượt qua khó khăn. Phương Anh Hồ cố gắng sắp xếp ngôn từ rồi dùng giọng đường hoàng nói.
Nếu như không phải nghe qua báo cáo của người trong cục thủy lợi, Uông Thanh Minh thậm chí còn cảm thấy lời nói của Phương Anh Hồ là cành vàng lá ngọc.
- Thư ký trưởng Phương, tôi hiểu ý của ngài, tôi cũng biết nên làm thế nào, chẳng qua...Chẳng qua chủ tịch Vương căn bản không có ý kiến gì.
Phương Anh Hồ chợt ngây cả người, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó mới thở dài một hơi. Hắn là thường ủy tỉnh ủy, hắn biết rõ những thứ mà nhiều người không thể biết được. Ví dụ như phương án lần này, thực tế hắn là người không được biết, nhưng dù là Sầm Vật Cương hay Uông Thanh Minh đều không có ý giấu hắn, cho nên hắn hiểu rõ nội dung của nó là gì.
Vương Tử Quân sao lại không có ý kiến gì với phương án như vậy? Phải biết rằng trong số những người bị điều chỉnh có nhiều kẻ rất thân cận bên cạnh Vương Tử Quân.
Nếu Vương Tử Quân không có ý kiến, căn bản là quá kỳ quái.
Nhưng bây giờ Vương Tử Quân không cho ra ý kiến gì.
Trong đầu Phương Anh Hồ lóe lên vài ý nghĩ, hắn cũng nghĩ đến đúng trọng điểm, thế nên nhìn thoáng qua Uông Thanh Minh rồi dùng giọng trầm thấp nói: - Anh ta có ý gì?
Phương Anh Hồ mở miệng rõ ràng là hàm hồ suy đoán, thế nhưng hắn tin tưởng Uông Thanh Minh nghe mà hiểu rõ.
- Có lẽ là có ý kia. Uông Thanh Minh dùng giọng âm u trả lời.
- Anh ta muốn làm gì? Chẳng lẽ cảm thấy... Phương Anh Hồ chợt đứng lên khỏi ghế rồi vỗ mạnh tay lên bàn.
Phương Anh Hồ là thư ký trưởng kiêm thường ủy tiu, hắn căn bản có tình cảm không tầm thường với Sầm Vật Cương. Lúc này sau khi hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn không khỏi sinh ra cảm giác chủ nhục thần tử. Tuy cảm giác này thỉnh thoảng mới xuất hiện, thế nhưng mỗi lần xuất hiện lại làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Phương Anh Hồ nhìn Uông Thanh Minh ngồi ở phía đối diện với mình, lúc này xem như hắn đã hiểu vì sao Uông Thanh Minh lại đến tìm mình. Hắn cười khổ một tiếng rồi nói: - Anh còn chưa đi nói cho bí thư Sầm đấy chứ?
- Tôi chưa đi, bây giờ tôi không biết phải báo cáo thế nào với bí thư Sầm, vì thế mới đến đây thương lượng với anh một chút. Uông Thanh Minh nâng ly trà lên uống một ngụm và đưa mắt nhìn Phương Anh Hồ. Hắn biết rõ Phương Anh Hồ chắc chắn sẽ không cho ra bất kỳ một đáp án nào cho mình, thế nhưng có việc và tìm người thương lượng đối sách vẫn mạnh hơn chính mình tự suy xét.
- Anh Uông, anh làm cho tôi thật sự khó xử, nếu dựa theo góc độ của tôi cứ thực hiện theo trình tự, nhưng anh cảm thấy tôi có dám nói những lời này không? Phương Anh Hồ cười khổ một tiếng rồi đứng lên lấy gói thuốc trong ngăn kéo ra, hắn châm một điếu cho mình, ném cho Uông Thanh Minh một điếu.
Uông Thanh Minh căn bản không muốn hút thuốc, thế nhưng khi thấy Phương Anh Hồ hút như điên, hắn cũng châm một điếu. Chỉ một lát sau thì phòng làm việc của Phương Anh Hồ đã đầy khói thuốc.
- Anh ta làm như vậy rõ ràng là không muốn buông tha cho người khác. Khi Phương Anh Hồ ấn điếu thuốc còn gần một nửa vào gạt tàn, hắn không khỏi dùng giọng oán hận không thôi nói.
Uông Thanh Minh không lên tiếng, nhưng hắn lại thầm nghĩ: Đắc thế không bỏ qua cho người ta sao? Chính mình nếu là Vương Tử Quân chỉ sợ cũng phải có phản ứng này. Dù sao thì Vương Tử Quân là người bị ép quá nhiều trong sự kiện này!
Nhưng những lời này chỉ có thể được giấu trong lòng Uông Thanh Minh, hắn không thể nói ra như vậy được. Hắn chợt gật đầu nói: - Bây giờ tình huống là như vậy, anh nói xem nên làm gì bây giờ?
Phương Anh Hồ cười cười nói: - Tôi phải làm sao bây giờ? Chuyện này tôi cảm thấy anh nên báo cáo cho bí thư Sầm, nên làm thế nào thì bí thư Sầm tự định đoạt.
- À, thư ký trưởng Phương, tôi thấy lúc này anh cũng rảnh rỗi, không bằng cùng đi với tôi đến báo cáo cho bí thư Sầm. Uông Thanh Minh trầm ngâm giây lát rồi cười ha hả nói với Phương Anh Hồ.
Phương Anh Hồ nhìn nụ cười của Uông Thanh Minh, hắn khoát tay áo nói: - Chuyện này một mình anh đến nói với bí thư Sầm, tôi còn có nhiều công tác cần xử lý, hơn nữa đi nhiều người cũng không tốt.
Uông Thanh Minh nhìn vẻ mặt của Phương Anh Hồ, hắn thầm cảm thấy hối hận. Mình đến để hy vọng có được sự phân tích của Phương Anh Hồ, hy vọng tìm được sự trợ giúp, vì sự việc này giấu trong lòng làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng khi chạy đến chỗ Phương Anh Hồ, hắn có được lợi lộc gì không? Lúc này Uông Thanh Minh cảm thấy mình như một cái xe chạy trên đường quan trường, gặp việc khó thì không khỏi về hỏi ông bà nội. Hắn đường đường là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Mật Đông, chính mình cần phải có năng lực vốn có.
Uông Thanh Minh có chút tự ti mặc cảm, thầm nghĩ sau này nếu gặp chuyện gì phiền phức thì nhất định phải tìm cách giải quyết. Người trong quan trường căn bản không thể nào cứ dựa dẫm mãi được, vì anh căn bản cũng không biết được thân cây nào là đáng tin, thậm chí người ta có cho ra những ý nghĩ không hay để bán đứng anh hay không.
Uông Thanh Minh nghĩ đến đây thì cười cười với Phương Anh Hồ: - Lát nữa tôi sẽ đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.