Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1574: Cả tỉnh chúc mừng cậu

Bảo Thạch Tiêu

09/09/2015

Vương Tử Quân cười cười, hắn kéo tay Tiểu Bảo Nhi đi vào trong nhà trẻ.

- Hừ, còn rất vênh váo, để lát nữa xem còn vênh váo được không? Người đàn ông kia thấy Vương Tử Quân không quan tâm đến mình, thế là chợt nổi giận. Khi hắn chuẩn bị đẩy cửa xe đi xuống thì đã bị người phụ nữ bên cạnh giữ chặt tay: - Anh Tân, hôm nay là lễ tốt nghiệp của con trai, có gì nói sau.

Người đàn ông căn bản rất sủng nịnh người phụ nữ xinh đẹp này, hơn nữa sự việc bây giờ lại có liên quan đến con hắn, thế là hắn không khỏi nhìn thoáng qua cậu con trai béo tốt ở phía sau, lại nói: - Đi thôi, bố có thể nhịn vì con.

Triệu Tịnh Yên và Trương Mẫn mặc váy dài xinh đẹp đứng trước cửa lớp, bọn họ liên tục chào hỏi phụ huynh và học sinh đi vào. Sau ba năm làm giáo viên ở nhà trẻ thực nghiệm, thật lòng thì nàng không nỡ rời xa những đứa trẻ đã gắn bó với mình thời gian qua.

- Chào anh. Triệu Tịnh Yên đang chào hỏi một vị gia trưởng thì chợt thấy Vương Tử Quân, thế là không khỏi sững sờ, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Nàng đã biết rõ thân phận của Vương Tử Quân, vì vậy bây giờ nhìn thấy hắn thì cảm thấy miệng lưỡi mình giống như cứng lại.

Triệu Tịnh Yên căn bản suy nghĩ khá nhiều về phương diện xưng hô với Vương Tử Quân, nàng rất muốn chào hỏi hắn như với các phụ huynh khác, thế nhưng nàng vừa há miệng thì vẫn cảm thấy cách xưng hô bình thường như vậy là quá mạo phạm đến Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Triệu Tịnh Yên, hắn vẫn nhớ tên của cô gái trẻ tuổi dễ kích động này, hắn không khỏi thản nhiên chào: - Chào cô Triệu.

Triệu Tịnh Yên khẽ gật đầu, nàng vội vàng chào hỏi Tiểu Bảo Nhi và Mạc Tiểu Bắc. Khi cả nhà Vương Tử Quân đi vào thì Trương Mẫn đứng bên cạnh cười nói: - Thế nào, nhìn bộ dạng của cậu kìa, gặp phụ huynh của học sinh mà căng thẳng như vậy, có phải là có ý nghĩ gì với người ta không. Tôi nói cho cậu biết, người ta đã có vợ rồi, cậu nên chú ý một chút.

Triệu Tịnh Yên nghe Trương Mẫn trêu chọc như vậy thì không khỏi phản kích: - Cậu nói bậy bạ gì vậy? Người ta là phụ huynh của học sinh của mình mà.

Tuy nói như vậy nhưng Triệu Tịnh Yên vẫn không khỏi suy nghĩ về những lời mà Trương Mẫn vừa nói, một ý nghĩ chợt lóe lên làm trong lòng nàng nhộn nhạo, đó là nếu như mình là một nửa cuộc đời của anh ấy, như vậy thật sự tốt biết bao.

Nhà trẻ thực nghiệm không những sắp xếp cho thầy cô giáo phát biểu, còn có vài tiết mục biểu diễn của học sinh. Sau khi tất cả phụ huynh đưa con đến đông đủ, Triệu Tịnh Yên đại biểu cho thầy cô giáo phát biểu vài lời, sau đó đưa nhóm phụ huynh vào trong đại sảnh xem con em mình biểu diễn.

Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc cầm theo số ghế được Triệu Tịnh Yên phát cho, cả hai nhanh chóng đi vào trong đại sảnh. Hắn nhìn đám phụ huynh ở chung quanh, sau đó nói với Mạc Tiểu Bắc: - Em nhìn mà xem, những bậc cha mẹ kia cũng không giống như biểu hiện của chúng ta khi đưa con đến trường này học tập.

Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua bốn phía rồi gật đầu mà không mấy quan tâm.

Hai vợ chồng Vương Tử Quân đi theo dòng người vào đại sảnh, sau đó ngồi xuống ở số ghế của mình. Lúc này nhóm phụ huynh cũng đang tiến vào trong đại sảnh, bầu không khí có chút lộn xộn.

Khi Vương Tử Quân nhìn về phía nhóm người bên trái đang đi đến, lại nhìn lên đài xem bọn trẻ biểu diễn, chợt có người dùng sức vỗ lên vai hắn, sau đó người kia nói: - Chào cậu em, đúng là đời người không thể không gặp lại, không ngờ cậu cũng đến xem bọn trẻ biểu diễn.

Vương Tử Quân chợt sững sờ, trong Nam Giang này không có mấy người quen biết mà gọi mình là cậu em cả. Khi hắn nghiêng đầu sang nhìn, chợt phát hiện người đàn ông kia chính là chủ nhân của chiếc xe Mercedes Benz đã đua tốc độ trên đường với Mạc Tiểu Bắc.

- Con anh cũng đi học ở trường này sao? Vương Tử Quân thuận miệng hỏi người đàn ông kia.

- À, con tôi cũng tốt nghiệp đợt này, nó rất giống tôi, là học sinh vĩ đại của khối, lầ này nó còn được phát biểu vài lời. Người đàn ông này nhắc đến con thì cảm thấy có vài phần đáng kiêu ngạo.

Vương Tử Quân cười cười, hắn có thể hiểu được biểu hiện của người đàn ông này. Có câu bọ hung cảm thấy con của mình thơm, nhím thấy con mình bóng loáng, phụ huynh nghĩ về con cái của bọn họ như vậy là bình thường.

Người đàn ông kia nói vài câu rồi cười với Vương Tử Quân: - Cậu em có thể chạy một chiếc xe không ra gì với tốc độ nhanh như máy bay, thật sự là quá lợi hại, thế nào, hôm nay chúng ta thử tài một lần nữa được không?



- Hôm nay tôi còn có chuyện khác. Vương Tử Quân từ chối rồi khẽ nói: - Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, chúng ta cũng đừng nên làm ảnh hưởng đến bọn trẻ.

- Thế nào, không nể mặt sao? Người đàn ông nói đến đây thì giống như nghĩ đến điều gì đó: - Cậu em nên chuẩn bị đi, à, thiếu chút nữa thì tôi quên, hôm nay tôi còn đại biểu cho phụ huynh học sinh lên phát biểu vài lời.

Khi người đàn ông này lên tiếng thì một nữ giáo viên trẻ đi đến, nàng dùng giọng dịu dàng nói với hắn: - Giám đốc Mạnh, đây là bài phát biểu của ngài, ngài xem qua một chút, có gì cần sửa đổi thì ngài cứ nói.

Người đàn ông tiếp nhận bài phát biểu trong tay của nữ giáo viên, sau đó tùy ý khoát tay nói: - Cô Hà, tôi tin tưởng vào tài nghệ của cô.

Sau khi cô giáo kia đi thì người đàn ông dùng giọng có chút khoe khoang nói: - Tôi cũng không muốn lên đại diện phụ huynh nói lời cảm ơn với các thầy cô giáo, thế nhưng tôi là bố của con trai mình, tuyệt đối không làm cho con trẻ bị uất ức. Vì vậy tôi tài trợ cho nhà trẻ hai trăm ngàn mua đồ chơi, thế là hiệu trưởng không khỏi ép tôi phải lên đại biểu cho các phụ huynh. Tuy tôi không cần thứ gì khác, thế nhưng cũng phải làm cho con mình nở mày nở mặt, như vậy là đủ rồi.

Vương Tử Quân căn bản không có ác cảm với lời khoe khoang của vị giám đốc Mạnh này, ngược lại còn cảm thấy tán thưởng lời nói của đối phương. Nhưng hắn cũng không có tâm tư trò chuyện với người này, hắn chỉ cười cười rồi nhìn sang Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh.

- Cậu em, nói chuyện với vợ khi nào mà chẳng được, hai ta khó khăn lắm mới gặp mặt một chút, cũng nên trò chuyện cho vui. Giám đốc Mạnh thấy Vương Tử Quân không quan tâm đến mình thì dùng giọng khuyên nhủ nói.

Vương Tử Quân cười cười, hắn đang định lên tiếng thì chợt nghe có người nói: - Thưa các vị phụ huynh, các em học sinh thân mến, mong mọi người im lặng một chút, lúc này đã đến giờ bắt đầu nghi thức tốt nghiệp, bây giờ chúng ta hãy dùng tràng pháo tay nhiệt liệt đón chào cô bé chủ trì ngày hôm nay.

Không ai tiết kiệm tiếng vỗ tay với con trẻ, thế nên khi giáo viên kia nói xong thì tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều. Trong âm thanh vỗ tay nhiệt liệt, một cậu bé mặc tây trang và một cô bé mặc váy công chúa màu hồng tay trong tay đi ra.

- Thưa các thầy cô tôn kính, thưa các bậc phụ huynh, các bạn học, chúc mọi người một buổi sáng vui vẻ. Giọng nói trẻ con trong trẻo thông qua loa phóng thanh truyền vào trong tai mọi người. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng vui vẻ tự nhiên của Tiểu Bảo Nhi, hắn không khỏi cảm thấy hai mắt mình có chút ươn ướt.

- Hì hì, tôi định để con mình làm người dẫn chương trình, còn bỏ ra năm trăm ngàn, thế nhưng hiệu trưởng nhà trường lại không chịu. Hôm nay nhìn lên thì không thể không phục, cậu bé kia căn bản là không ai bì nổi. Giám đốc Mạnh giống như không chút không thoải mái, hắn ngồi xuống bên cạnh rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nghe giám đốc Mạnh nói như vậy thì cũng có chút kiêu ngạo vì Tiểu Bảo Nhi, hắn chỉ vào Tiểu Bảo Nhi rồi tự đắc nói: - Đó là con trai tôi.

- Con của anh thật sự rất tuyệt, nên bồi dưỡng cho tốt, cậu ấy có tương lại làm một người dẫn chương trình tuyệt vời. Giám đốc Mạnh nhìn gương mặt kiêu ngạo của Vương Tử Quân, hắn không khỏi dùng giọng có chút ghen ghét nói.

Vương Tử Quân cười cười không nói lời nào, giám đốc Mạnh kia do dự một lát rồi khẽ nói: - Xin hỏi anh công tác ở đâu?

- Tiết mục chính diễn ra rồi kìa. Vương Tử Quân cười cười nhìn giám đốc Mạnh, sau đó ánh mắt đã chuyển lên sân khấu.

Giám đốc Mạnh nhìn bộ dạng bình tĩnh vui vẻ của Vương Tử Quân, gương mặt không khỏi có chút khác thường. Lúc đầu hắn còn có chút cảm giác tranh đấu với Vương Tử Quân, thế nhưng khi mà hai bên tiếp xúc nhiều hơn một chút, hắn chợt cảm thấy đối phương không phải là vật trong ao.

Tuy xe của đối phương quá bình thường, thế nhưng lại có một người vợ cực kỳ xinh đẹp, điều này làm cho giám đốc Mạnh cảm thấy khó chịu. Vì vậy hắn tình nguyện tiếp xúc với Vương Tử Quân, để xem đối phương có thể là một người bạn được hay không?

Cũng không ngờ Vương Tử Quân có thể nói với hắn vài câu, thế nhưng căn bản không chủ động nói thêm điều gì, điều này càng làm hắn nhận định người này bất phàm. Hắn thậm chí còn cảm thấy Vương Tử Quân có chút quen mặt, thế nhưng đáng tiếc là hắn không thể nhớ xem đã gặp qua Vương Tử Quân ở nơi nào.

"Không phải là mình càng ngày càng đần độn đấy chứ? Ngay cả điều này cũng không nghĩ ra được!" Giám đốc Mạnh không khỏi lóe lên ý nghĩ như vậy, lúc này hắn chuyển ánh mắt lên người cậu bé đang làm người dẫn chương trình. Trong đầu hắn càng sinh ra một ý nghĩ khác, chính là hiệu trưởng nhà trường rất thích được tài trợ, năm trăm ngàn là một số tiền lớn nhưng vì sao con mình không được làm người dẫn chương trình?



Tuy con mình so ra kém với cậu bé kia, thế nhưng cũng không thua kém quá nhiều, không phải là người này có địa vị quá lớn, người ta không dám đắc tội sao?

Khi giám đốc Mạnh đang cố gắng suy xét, hắn cũng thầm cho ra quyết định. Hắn định mở miệng, đúng lúc này thấy hiệu trưởng nhà trường và một đám người từ bên ngoài đi vào, dám người kia đi khá chậm, nhìn qua rõ ràng là lãnh đạo đến kiểm tra công tác.

Có người đến thì nơi này sẽ càng thêm náo nhiệt.

Giám đốc Mạnh là người làm ăn kinh doanh, tất nhiên khong cần phải chú ý đến đám lãnh đạo phòng giáo dục thành phố. Nhưng khi hắn nhìn về phía bên kia, người đi đầu không khỏi làm cho hắn hít vào một hơi thật sâu.

"Trời ạ, đó không phải là bí thư Đậu sao?" Giám đốc Mạnh không xa lạ gì bí thư Đậu Minh Đường trước kia là bí thư thị ủy Đông Hồng, bây giờ là phó chủ tịch tỉnh Nam Giang. Tất nhiên hắn không xa lạ gì bí thư Đậu cũng là vì thường nhìn thấy hình ảnh của người này trên tivi. Hắn nhiều khi còn nghĩ nếu như mình có thể làm quen được với bí thư Đậu, sau này hắn cũng không quá bận rộn chạy qua chạy lại trong tỉnh Nam Giang.

Đậu Minh Đường đến nơi này kiểm tra công tác, có lẽ chỉ là làm cho ra vẻ mà thôi. Giám đốc Mạnh tuy từng uống rượu với lái xe của bí thư Đậu Minh Đường, thế nhưng hắn lại chưa từng được nói chuyện với bí thư Đậu một lần nào.

Khi giám đốc Mạnh đang suy nghĩ miên man, chợt thấy hiệu trưởng nhà trường bên kia đang nói gì đó, nhưng ngay sau đó bị bí thư Đậu cản lại. Lúc này có người đi đến bên cạnh giám đốc Mạnh, chính là cô giáo Hà vừa rồi.

- Giám đốc Mạnh, lần này lãnh đạo đến đột nhiên, chúng tôi căn bản không kịp chuẩn bị, kính mong ngài giúp đỡ một chút, ngài chuyển vị trí dùm chúng tôi một chút. Cô giáo Hà có tướng mạo bình thường nhưng cười tươi thật sự rất đẹp, nếu như là trước kia thì giám đốc Mạnh còn có tâm tư trêu chọc cô giáo này vài câu, thế nhưng bây giờ tâm tư của hắn chủ yếu đặt lên người của bí thư Đậu Minh Đường.

Khi thấy người yêu cầu là Đậu Minh Đường, giám đốc Mạnh căn bản không dám nói lời nào. Tuy hắn có quen với một số người, thế nhưng nếu so sánh với Đậu Minh Đường thì thật sự là cách biệt trời đất, chỉ sợ không là gì trong mắt Đậu Minh Đường.

Sau khi có chút do dự thì giám đốc Mạnh nói với cô giáo Hà: - Lãnh đạo không phải thường ngồi trên đài chủ tịch sao? Thế nào lại muốn xuống đây ngồi?

Cô giáo Hà khẽ nói: - Vừa rồi hiệu trưởng của chúng tôi cũng mời bí thư lên đài chủ tịch, thế nhưng bí thư lại ngăn trở. Anh ấy nói lúc này bọn trẻ đang biểu diễn, cũng không nên quấy rầy, cứ để cho bọn trẻ làm tốt công tác của mình.

- Bí thư Đậu thật sự là một người yêu thich trẻ con. Giám đốc Mạnh cảm khái một tiếng, sau đó hắn nói với Vương Tử Quân: - Cậu em, chúng ta cùng nhau sang bên kia ngồi thôi.

Vương Tử Quân đã thấy được Đậu Minh Đường, hắn biết Đậu Minh Đường vì sao lại bỏ mặc chuyện lớn trên tỉnh mà đến đây quan tâm đến phương diện giáo dục trẻ nhỏ. Sau khi nghe lời nói của giám đốc Mạnh, hắn định lên tiếng thì cô giáo Hà đã nói: - Giám đốc Mạnh, hiệu trưởng đã có sắp xếp, chỉ chuyển vị trí của anh, mong anh nhanh lên, cũng đừng để cho lãnh đạo chờ lâu.

Mặc dù giám đốc Mạnh rất không muốn thế nhưng đành phải đi theo cô gái Hà đến chỗ khác. Trước khi đi hắn dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Vương Tử Quân, cũng không phải muốn vị trí của Vương Tử Quân, mà hắn chú trọng chỗ ngồi của Vương Tử Quân. Thầm nghĩ sao mình lại không khéo như vậy, nếu như có thể đổi vị trí thì hắn có thể tiếp cận với bí thư Đậu rồi.

Đáng tiếc là thời gian quá khẩn cấp, hắn đành phải đi mà thôi.

Khi giám đốc Mạnh đang liên tục hâm mộ, đúng lúc này một tình cảnh xảy ra phía bên kia làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc.

Giám đốc Mạnh nhìn bí thư Đậu ngồi xuống vị trí của mình trước đó, hắn nhìn thấy Vương Tử Quân ngồi bên cạnh Đậu Minh Đường, thế là không khỏi sinh ra cảm giác rơi lệ đầy mặt.

Vì sao? Chỉ còn kém chút nữa là mình có thể được ngồi bên cạnh Đậu Minh Đường rồi.

Nếu như giám đốc Mạnh có thể ngồi bên cạnh bí thư Đậu Minh Đường, dựa vào khả năng miệng lưỡi của hắn, hoàn toàn có thể làm quen với bí thư Đậu. Chưa nói đến những phương diện nào khác, hắn có thể xem đó như một nguồn tư bản của mình, sẽ là một câu chuyện có thể khoe khoang với bạn bè, bọn họ nhất định sẽ rất hâm mộ mình.

- Bí thư Đậu, chiếc ghế này tôi cảm thấy không được thoải mái, hay là để cho bọn họ đổi chiếc ghế khác cho ngài? Vương Tử Quân nhìn thấy cơ thể cao lớn của Đậu Minh Đường ngồi trên chiếc ghế nhỏ, thế là không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cũng có chút không đành lòng. Đậu Minh Đường là người sống an nhàn sung suóng, có khi nào rơi vào tình cảnh này?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook