Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1003: Các anh phải chạy quanh người tôi

Bảo Thạch Tiêu

29/09/2014

Tống Ích Dân là người có quan hệ rất tốt với Vương Tử Quân, mặc dù lúc này chỉ là lắc đầu thở dài và nói lời kể khổ, thế nhưng lại căn bản là những lời nịnh nọt biến tướng với Vương Tử Quân. Anh nghĩ mà xem, nếu không phải Vương Tử Quân người ta cho ra một khu du lịch Cô Yên Sơn, sao có thể đứng ở đây thu hút khách như dẫn vịt vào chuồng? Chưa nói đến phương diện đóng góp lớn cho sự phát triển của thành phố La Nam, ngành du lịch còn làm cho danh tiếng của La Nam ngày càng lan rộng.

Lúc đầu thì Tống Ích Dân rất lo lắng vì sự kiện trò chuyện trực tuyến trên inte ngày hôm qua, nhưng khi Vương Tử Quân khống chế tiết tấu như ảo thuật, hắn chợt cảm thấy vui mừng, đồng thời cảm thấy cực kỳ kính sợ vị bí thư thị ủy này.

Sự kiện trò chuyện trực tuyến kia đã căn bản đánh tan tất cả trở ngại vừa xuất hiện trên con đường Vương Tử Quân tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy, đồng thời còn thừa cơ hội cho thành phố Đông Bộ một gậy lên đầu. Điều này làm cho phần thắng của bí thư Vương tăng thêm vài phần, thái độ của Tống Ích Dân với bí thư Vương cũng xem như có điều chỉnh nho nhỏ.

Lúc này cần phải theo sát bên cạnh và cực kỳ cung kính, đây chính là góc độ mà Tống Ích Dân muốn điều chỉnh. Vương Tử Quân là người sắp tiến vào thường ủy tỉnh ủy, hắn cần phải theo sát và gia tăng tôn trọng, chỉ như vậy mới có thể làm lãnh đạo có thêm vài phần hảo cảm với mình.

- Bí thư Ích Dân, những phiền toái của anh có vài phần công lao của tôi. Khi nào bạn bè của anh đến, tôi sẽ đi đến uống vài ly, san sẻ vài phần gánh nặng của anh, như vậy đã hài lòng chưa?

Vương Tử Quân vừa mời Tống Ích Dân ngồi xuống vừa dùng giọng đùa giỡn nói.

Mặc dù biết Vương Tử Quân đang nói đùa cho vui, thế nhưng Tống Ích Dân vẫn cười nói:

- Bí thư Vương, đây là anh hứa đấy nhé, khi đó tôi mặc kệ anh có quên hay không, nhất định phải kéo anh đi uống vài ly để lấy thể diện mới được.

Hai người nói hai câu chê cười, Vương Tử Quân chợt nghiêm mặt nói:

- Bí thư Tống Ích Dân, tối qua có chuyện xảy ra, anh đã nghe rõ chưa?

Tối qua có chuyện xảy ra? Tống Ích Dân chợt có phản ứng, tối qua Mễ Hoa Lâm có gọi điện thoại cho hắn, báo cáo tình huống một vụ án.

Tống Ích Dân nghe sơ lược về vụ án kia thì chợt cảm thấy buồn cười, tội phạm cưỡng hiếp còn chưa thực hiện được ý đồ thì xem như không trộm được gà còn mất nắm gạo, bị đạp ra khỏi ban công. Sau khi nghe Mễ Hoa Lâm nói đây là tình huống tự cung miễn phí, nói trắng ra thì sự kiện vui vẻ này thật sự làm thỏa mãn hứng thú trò chuyện của dân chúng. Tống Ích Dân lúc đầu cũng không xem nó ra gì, nhưng sau khi nghe xong thì hắn lại căn bản nắm bắt được một vấn đề chính, đó là bí thư Vương rất chú ý đến chuyện này.

- Bí thư Vương, tôi đã tìm hiểu thông qua cục công an.

Tống Ích Dân do dự giây lát rồi dùng giọng chi tiết nói.

- À, chuyện này có liên quan đến nhiều người, có vài phần ảnh hưởng. Sự việc phát sinh ở thành phố La Nam, các anh cần phải dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý cho tốt.

Vương Tử Quân nhìn Tống Ích Dân rồi nói tiếp:

- Không những phải xử lý vụ án cho thật tốt, hơn nữa không cho phép phần tử tội phạm chạy thoát khỏi lưới pháp luật.

- Vâng.

Tống Ích Dân dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.

Tống Ích Dân rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân mà bắt đầu nghĩ về chuyện này. Hắn vội vàng xuống lầu, chuẩn bị gọi điện thoại cho Mễ Hoa Lâm thì điện thoại của mình đổ chuông.

Mễ Hoa Lâm nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, đó là một vị phó bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, hắn tiện tay nhấn nút nghe rồi cười nói:

- Lãnh đạo, ngài rõ ràng đã lâu rồi chưa đến thành phố La Nam chỉ đạo công tác.

Bên kia truyền đến tiếng cười cởi mở, sau đó chợt lên tiếng:

- Bí thư Ích Dân, khối tư pháp của thành phố La Nam thật sự là đội quân danh dự của tỉnh Sơn Nam, tôi có đi hay không cũng là như vậy mà thôi.

- Ôi, lời nói của lãnh đạo chính là khẳng định và thúc giục với công tác của chúng tôi. Nếu ngài không muốn liên hệ mật thiết với quần chúng thì cũng nên xem qua một chút, nếu không đám thủ hạ tuyến dưới chúng tôi sẽ rất thất lạc.

Nói lời nịnh hót cũng không tốn tiền, thế cho nên Tống Ích Dân không bỏ qua cơ hội nói ra những lời làm cho lãnh đạo vui vẻ.

Quả nhiên lãnh đạo thật sự rất thích, tuy cấp bậc của vị phó bí thư này căn bản chưa đến mức để Tống Ích Dân nói như vậy, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy rất vui.

- Bí thư Ích Dân, tôi có một việc cần cậu hỗ trợ. Là thế này, tôi có một người cháu bị người ta làm thương tổn ở thành phố La Nam, tôi đau lòng cũng xem như ngoài tầm tay, chuyện này cần phải làm phiền cậu quan tâm một chút.

Sau khi vị phó bí thư kia nói vài lời khiêm tốn cùng Tống Ích Dân, sau đó mới đi vào vấn đề chính. Lúc này vẻ mặt Tống Ích Dân chợt biến đổi, Vương Tử Quân có ý nghĩ khác biệt với vị phó bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy này, điều này làm cho hắn cảm thấy khó xử.

Nhưng cảm giác khó xử của Tống Ích Dân chỉ đến trong nháy mắt, ngay sau đó hắn đã cho ra quyết định. Ngoài miệng lại nói với vị phó bí thư kia:

- Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi đây sẽ gọi điện thoại hỏi người của cục công an, nếu như bọn họ thật sự tồn tại sự kiện xử lý bất công, tôi sẽ nghiêm trị không tha.

- Vậy thì coi như làm phiền cậu rồi.

Vị phó bí thư kia nói rồi đặt điện thoại xuống.

Cú điện thoại này chỉ là bắt đầu, không bao lâu sau khi Tống Ích Dân cúp điện thoại thì liên tục có người khác gọi đến. Đám người gọi điện thoại đến tuy khác biệt thế nhưng mục đích căn bản chỉ là một. Tất nhiên đám người này đều yêu cầu Tống Ích Dân nghiêm túc chấp pháp, thực tế có ý nghĩa gì thì chỉ có thể hiểu mà không thể nói ra.

Dù đám người kia không phải là những lãnh đạo cấp bậc thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng cũng là lãnh đạo đơn vị ban ngành trong tỉnh, thậm chí là những ban ngành hiểm yếu của bộ và ủy ban trung ương. Năng lực hoạt động của những người kia căn bản là khá mạnh, những cuộc điện thoại của bọn họ giống như một chiếc lưới lớn ép lên đầu Tống Ích Dân.

- Anh Mễ, anh xử lý thế nào?



Sau khi cúp máy cuộc điện thoại cuối cùng, Tống Ích Dân đi đến phòng làm việc của Mễ Hoa Lâm.

So sánh với vẻ mặt ủ dột mày chau của Tống Ích Dân thì Mễ Hoa Lâm lại có vẻ nhàn nhã hơn. Hắn mời Tống Ích Dân ngồi xuống, sau đó cười nói:

- Còn có thể thế nào nữa? Nghiêm khắc thực hiện theo đúng chỉ thị của lãnh đạo.

Sau khi uống cốc trà ngon đến từ tay Mễ Hoa Lâm, Tống Ích Dân cũng nở nụ cười, hắn chỉ vào Mễ Hoa Lâm rồi khẽ nói:

- Lãnh đạo có chỉ thị gì?

- Làm lớn sự việc, bây giờ người ta chỉ sợ sự việc bị làm lớn chuyện ra mà thôi.

Mễ Hoa Lâm cười hì hì nói:

- Lúc này trong phòng khách của cục công an có hơn mười nhà báo đang chờ.

- Sao?

Tống Ích Dân nghe được tin tức như vậy mà thở dài một hơi, tuy trước khi đến phòng làm việc của Mễ Hoa Lâm thì hắn đã có quyết định của riêng mình là nghiêm khắc làm việc theo yêu cầu chỉ thị của bí thư Vương. Nhưng lúc này hắn nghe lời nói của Mễ Hoa Lâm, thế là không khỏi thở dài một hơi.

Sự việc này được đưa ra ngoài ánh sáng, Tống Ích Dân càng có biện pháp để nói lời rõ ràng với những người gọi điện thoại nhờ cậy mình, tất nhiên cũng căn bản không đắc tội với những người này.

- Bí thư Tống, đã lâu rồi ngài chưa đến cục công an chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác, trưa nay chúng ta phải uống hai ly mới được.

Mễ Hoa Lâm thấy tâm tình của Tống Ích Dân rất tốt, thế là cười ha hả nói.

- Anh Mễ, chuyện uống rượu thì bỏ đi, bây giờ thành phố La Nam chúng ta đang khá rối, chuyện của lãnh đạo còn lớn hơn cả trời, hai người chúng ta cũng không nên tạo ra phiền toái cho lãnh đạo được. Theo tôi thấy không bằng chờ sau khi kết thúc sự kiện của lãnh đạo, chúng ta sẽ đến một nơi uống no say.

Khi Tống Ích Dân nói xong thì một nữ cảnh sát chạy đến gõ cửa:

- Cục trưởng Mễ, có vài nhân viên công tác của trung đoàn cảnh sát hình sự cục công an tỉnh đến La Nam, yêu cầu được gặp ngài.

- Sao?

Mễ Hoa Lâm có hơi cau mày, hắn chợt nói với Tống Ích Dân:

- Bí thư Tống, anh đi nghỉ ngơi một chút, tôi đi gặp bọn họ.

Tống Ích Dân gật đầu nói:

- Anh đi đi, tôi thấy đám người kia đến đây căn bản không có ý gì tốt, anh nên cẩn thận đối phó.

Mễ Hoa Lâm khẽ gật đầu, sau đó cùng nữ cảnh sát đi ra ngoài. Khi đi đến phòng khách thì gặp bốn năm người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang ngồi nơi đó, trong số đó có một người có quân hàm tương đồng với hắn.

- Ha ha ha, trung đoàn trưởng Triệu, hoan nghênh, hoan nghênh.

Mễ Hoa Lâm nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lông, sau đó tươi cười tiến lên nghênh đón.

Người đàn ông kia thấy Mễ Hoa Lâm cũng tiến lên cười nói:

- Cục trưởng Mễ, xem ra thành phố La Nam này thật sự là địa phương quá tốt, lúc này anh đã trẻ ra không ít, giống như trẻ lại mười bảy mười tám tuổi.

Hai người nhiệt tình bắt tay nhau, sau đó phân biệt chủ khách rồi ngồi xuống ghế sa lông, người đàn ông kia cười ha hả nói:

- Cục trưởng Mễ, hôm nay chúng tôi đến đaya có một việc cần anh phối hợp một chút.

- Trung đoàn trưởng Triệu cứ khách khí, có gì ngài cứ cho ra chỉ thị, phối hợp với công tác của thượng cấp chính là chức trách của chúng tôi.

Mễ Hoa Lâm nói bằng giọng cực kỳ thành khẩn, bộ dạng giống như dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.

Nếu như chỉ nghe lời nói của Mễ Hoa Lâm, rõ ràng đây là một đồng chí cực kỳ phục tùng chỉ huy. Thế nhưng trước khi đến thì trung đoàn trưởng Triệu đã nhận được chỉ thị, vì vậy cũng không bị mê hoặc bởi những lời nói cực kỳ phục tùng của Mễ Hoa Lâm.

Thế là trung đoàn trưởng Triệu nói:

- Sự việc ở khách sạn Phi Dược có lực ảnh hưởng quá lớn, lãnh đạo tỉnh đã quyết định cho trung đoàn cảnh sát hình sự chúng tôi tiến thêm một bước để điều tra, mong cục trưởng Mễ giao người cho chúng tôi xử lý.

Trong lúc trung đoàn trưởng Triệu lên tiếng, một tên cảnh sát trẻ tuổi nhanh chóng lấy ra một văn kiện từ trong cặp tài liệu.

Mễ Hoa Lâm nhìn con dấu đỏ thắm trên văn kiện, hắn thầm nghĩ đám người này thật sự là mánh khóe thông thiên, bản lĩnh thật ghê gớm. Lúc này hắn dùng giọng thành khẩn nói:

- Trung đoàn trưởng Triệu, cái này...Đáng lý ra chúng tôi phải phối hợp với chỉ thị của lãnh đạo cơ quan, thế nhưng...



- Thế nào? Cục trưởng Mễ cảm thấy tôi cầm theo thánh chỉ giả sao?

Trung đoàn trưởng Triệu nghe thấy Mễ Hoa Lâm có ý chối từ, thế là giọng điệu chuyển sang hướng gây sự.

- Cũng không phải như vậy, anh hiểu lầm rồi!

Mễ Hoa Lâm gãi đầu nói:

- Chủ yếu là vụ án này đã quá rõ ràng, lúc này đã giao cho cơ quản kiểm sát để tiến hành khởi tố rồi.

Vẻ mặt trung đoàn trưởng Triệu chợt trở nên cực kỳ khó coi, lúc này một tên cảnh sát trẻ tuổi ở bên cạnh hắn chợt nói:

- Cục trưởng Mễ, vụ án này mới xảy ra một ngày, xem ra hiệu suất công tác của cục công an thành phố La Nam các anh thật sự quá cao rồi.

- Điều này...Bí thư Vương có yêu cầu rất cao, luôn nắm chặt không buông tha cho chúng tôi, chúng tôi có người giám sát trước mặt, thế nên luôn không dám chây lì và đùa giỡn.

Mễ Hoa Lâm gãi gãi đầu dùng giọng khiêm tốn nói.

...

Lý Tú Anh rất tức giận, nàng ngồi bên cạnh cửa sổ phòng bệnh của con trai, giống như hóa thành một con sư tử cái bảo vệ cho con mình:

- Đám người các người thật sự là ngu xuẩn vô đụng, bình thường thì rất lớn tiếng, bây giờ sao lại như vậy? Con tôi đã biến thành bộ dạng thế này, còn bị khởi tố vì tội cưỡng hiếp, các người không biết công tác sao? Các người đúng là một đám heo.

Lý Tú Anh tức giận gào thét bằng những lời nói không dễ nghe, thế nhưng đám con cháu đời thứ ba căn bản là phải đứng yên lắng nghe. Tam Thúc của Tào Chân Nhi là một vị cục trưởng trong bộ và ủy ban trung ương, tuy không phải là phát triển đắc chí nhưng tốt xấu gì cũng là một nhân vật, lúc này nghe thấy chị đâu mình gào thét thì vẻ mặt chợt biến đổi.

Hắn là người của Tào gia, hắn biết rõ có chuyện gì xảy ra. Hắn thầm nghĩ con của chị cho ra một đống cứt, để cho chúng tôi chạy đến chùi đít, chị còn mắng chửi chúng tôi, thật sự là không biết tốt xấu. Hắn dù thật sự mất hứng thế nhưng biểu hiện lại không dám nói gì khác, cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Dù sao đứa cháu này cũng đã bị phế, hắn nghĩ đến danh xưng thái giám ở thời Mãn Thanh, thế là cảm thấy trong lòng rất thoải mái.

Con trai của đại ca thành thái giám cũng tốt, tuy thầm nghĩ như vậy nhưng hắn căn bản không có biểu hiện gì khác, không nói một tiếng.

Nếu so sánh với mẹ mình thì Tào Chân Nhi rõ ràng là bình tĩnh hơn, nàng biết mẹ mình phát giận như vậy căn bản không có tác dụng, thậm chí còn làm cho đám thân thích này sinh ra lục đục.

- Mẹ, chuyện này cũng không trách được Tam Thúc, bọn họ đã cố gắng hết sức rồi, sở dĩ không làm gì được là vì phía sau có người chống đỡ.

Tào Chân Nhi vừa đỡ lấy Lý Tú Anh vừa khẽ nói.

- Ai dám đối nghịch với nhà ta? Ai? Con nói cho mẹ xem, mẹ nói với ông ngoại, dám làm cho cháu của ông cụ thành ra như vậy, dù có thế nào cũng không thể an phận được.

Lý Tú Anh nói bằng giọng điệu cao vút hơn vài phần.

Tào Chân Nhi nhìn bộ dạng ngu ngốc của mẹ mà cảm thấy ngứa đầu, thầm may mắn mình giống cha, nếu không giống như mẹ thì thật sự quá bi thảm. Nhưng lúc này cũng không trách được mẹ mình, ai bảo năm xưa bà chỉ có thể ở nông thôn mà căn bản không được đi học hành tử tế giống mình hiện tại?

"Ai dám sao? Tất nhiên là tên kia, nếu như không phải hắn chống đỡ thì lãnh đạo trong tỉnh cũng sẽ không bảo trì trạng thái trầm mặc như lúc này!"

Dù khi gọi điện thoại đến thì bọn họ đều nói sẽ hỏi rõ ràng, thế nhưng Tào Chân Nhi biết rõ, chỉ cần có một hoặc hai người trong số đó thật sự gọi điện thoại cho Vương Tử Quân thì đã quá tốt rồi.

Hơn nữa cho dù gọi điện thoại thì chỉ có thể nói giọng quan với nhau mà thôi, vì người kia cũng căn bản là một nhân vật cực kỳ cường thế ở tỉnh Sơn Nam.

Tào Chân Nhi nghĩ đến người kia, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Nguyễn Chấn Nhạc. Nang đã gọi điện thoại vài lượt cho Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng hắn đang bị những chuyện khó khăn vây quanh người. Sự kiện dòng sông Lam Hà ô nhiễm giống như một dây leo không ngừng quấn lên người hắn.

Lúc này dư luận càng ngày càng gây bất lợi cho thành phố Đông Bộ, hơn nữa báo cáo về chất lượng nước sông Lam Hà lại bị ai đó ném ra ngoài. Lúc này cư dân thành phố ở gần sông Lam Hà đều chuyển sang dùng nước lọc, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.

Tào Chân Nhi là người cực kỳ mẫn cảm chính trị, nàng biết rõ nếu không giải quyết được chuyện này thì lực ảnh hưởng của nó đến Nguyễn Chấn Nhạc là rất lớn, mà nàng tin đây cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, bầu không khí bị đè nén bị phá tan.

- Chào mọi người, xin hỏi đây có phải là phòng bệnh của Tào Viễn không?

Hai người mặc tây phục, cổ áo có cài huy hiệu của lực lượng kiểm sát, viên kiểm sát trưởng đi vào đầu tiên rồi hỏi đám người trong phòng.

Nếu như ở nơi khác loại tiểu nhân vật thế này căn bản không thể lọt vào mắt người nhà Tào gia, nhưng lúc này lại khác, sau khi thấy hai người của viện kiểm sát thì vẻ mặt đám người Tào gia trở nên cực kỳ khó coi.

- Đúng vậy.

Tào Chân Nhi thấy không ai mở miệng thì đứng lên nói.

- Chào chị, chúng tôi là người của viện kiểm sát, đây là giấy tờ của chúng tôi. Dựa theo sắp xếp của lãnh đạo thượng cấp, chúng tôi cần tiến hành điều tra với kẻ tình nghi cưỡng hiếp là Tào Viễn, xin hỏi Tào Viễn bây giờ có thể trả lời chúng tôi vài vấn đề được không?

Viên kiểm sát trưởng lấy ra giấy tờ chứng minh công tác rồi khẽ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook