Chương 780: Cán bộ so với cán bộ
Bảo Thạch Tiêu
02/07/2014
Một khi trở
thành bí thư thị ủy Ma Đô, cấp bậc của Lâm Trạch Viễn sẽ thay đổi, thế
nhưng lại không phù hợp với cấp bậc trong ký úc của Vương Tử Quân. Vì
kiếp trước tuy Lâm Trạch Viễn phát triển rất cao, thế nhưng lại căn bản
chưa từng làm bí thư thị ủy Ma Đô.
Vương Tử Quân chợt có vài ý nghĩ, hắn không nhịn được hỏi:
- Bí thư Lâm sao lại đến làm bí thư thị ủy Ma Đô?
- Tiểu tử ngốc này, trước kia rất trưởng thành, sao hôm nay lại nói ra một lời không có trình độ như vậy? Tuyến trên phân công là tổng hợp khảo sát, nào có nói nhiều như vậy.
Vương Quang Vinh thật sự giống như một người bố tìm được điểm tựa để răn dạy, ông dùng giọng không chút khách khí để phê bình con trai.
Vương Tử Quân gãi đầu, thầm nghĩ mình thật sự choáng váng, lại nói ra những lời không đâu như thế này. Hắn vộ vàng nhận sai lầm, nói hai câu vui vẻ, sau đó Vương Quang Vinh xem như bỏ qua.
- Vấn đề này tuy chú Lâm không nói rõ, nhưng bố nghe vào và cảm thấy giống như thành phố Ma Đô cần phát triển kinh tế, cần một bí thư hiểu kinh tế đến cầm lái. Chú Lâm có thành tích tốt ở Giang Thị, rất được lãnh đạo coi trọng, đặc biệt là phương diện cải cách chế độ xã hội của xí nghiệp quốc hữu.
Vương Quang Vinh tuy trách con trai, thế nhưng vẫn không đành lòng để Vương Tử Quân phải nghĩ ngợi này nọ, thế cho nên cũng nói ra đáp án của mình.
Hiểu kinh tế, giỏi cải cách chế độ xí nghiệp quốc hữu? Vương Tử Quân chợt nghĩ đến trước kia mình về nhà thì Lâm Trạch Viễn cũng thường hay bàn về những chuyện này. Chình mình đã đem những phương án cải cách xí nghiệp quốc hữu nói cho Lâm Trạch Viễn, lại không ngờ nó là nguyên nhân chủ yếu để Lâm Trạch Viễn đến thành phố Ma Đô.
Tất nhiên Vương Tử Quân sẽ không cho rằng tất cả công lao là của mình, Vương Tử Quân thấy thực lực của Lâm Trạch Viễn là không thể nghi ngờ. Khi quyết định bổ nhiệm thì những người được đề cử sẽ phải so sánh về những chênh lệch nhỏ, những chênh lệch này mang đến kết quả bất đồng, có một câu thế này: “ Cán bộ so với cán bộ là xem ai làm sớm hơn.
- Đây là chuyện tốt.
Vương Tử Quân suy tư một lát rồi lớn tiếng nói.
- Tất nhiên là chuyện tốt.
Vương Quang Vinh trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói tiếp:
- Chú Lâm nói với bố, chủ yếu là vì sau khi đi thì cho bố hai lựa chọn. Một là ở lại tỉnh Chiết Giang, làm phó bí thư tỉnh ủy Chiết Giang, con đường khác chính là tiếp tục đến thành phố Ma Đô làm thư ký trưởng.
Vương Quang Vinh nói đến đây thì xem như Vương Tử Quân đã hiểu bố mình đang do dự điều gì. Phó bí thư thị ủy và thư ký trưởng đều là thường ủy thị ủy, nhưng chênh lệch trong đó là không nhỏ. Hơn nữa sau khi bố có căn cơ ở tỉnh Chiết Giang, tiến lên làm phó bí thư cũng thuận buồm xuôi gió, có thể quan tâm đến cả những chuyện trong nhà.
Nhưng Lâm Trạch Viễn đến Ma Đô, tất nhiên sẽ muốn tìm trợ thủ có thể tin được. Bí thư Lâm có quan hệ cộng sự với Vương Quang Vinh nhiều năm, tất nhiên Vương Quang Vinh sẽ là một lựa chọn tin cậy. Tuy Lâm Trạch Viễn cho Vương Quang Vinh hai lựa chọn, nhưng xét từ trong tâm, Lâm Trạch Viễn vẫn hy vọng Vương Quang Vinh đi theo mình đến Ma Đô.
Vương Tử Quân căn bản cũng không suy tư, hắn lớn tiếng nói:
- Bố, cái này thì cần gì phải do dự, bố cứ đi theo bí thư Lâm là được.
- Nhưng...Nhưng bố muốn ở lại tỉnh Chiết Giang.
Vương Quang Vinh trầm ngâm giây lát rồi nói ra ý nghĩ của mình.
Phương diện nhân tình thì càng tiếp xúc sẽ càng nồng, ít tiếp xúc sẽ càng nhạt. Bây giờ Lâm Trạch Viễn muốn Vương Quang Vinh đi theo, cũng là vì quan hệ giữa hai người rất sâu đậm. Lúc này Lâm Trạch Viễn đã có biểu hiện là một người tương lai vô hạn, nếu như không nắm bắt cơ hội này thì thật sự quá đáng tiếc.
Dù thế nào cũng phải đẩy bố mình đi để thích ứng với mọi hoàn cảnh.
Vương Tử Quân có ý nghĩ như vậy, thế là đầu óc liên tục xoay chuyển, hắn cảm thấy trận đánh này của mình khá ác liệt, đối thủ là bố của chính mình.
- Bố, bố đã nói bí thư Lâm là bạn tốt của mình, có đúng không?
Sau khi suy tư nháy mắt thì Vương Tử Quân bắt đầu thi triển bước đi chiến lược đầu tiên để tác động vào một người có tình cảm sâu nặng như bố mình.
Vương Quang Vinh hiểu con trai muốn nói gì, nhưng vẫn trầm giọng nói:
- Đúng vậy, bố và bí thư Lâm luôn là bạn tốt.
- Lúc này bí thư Lâm dù là thăng chức, nhưng đến một nơi xa lạ, như vậy bí thư Lâm càng cần được giúp đỡ. Câu cửa miệng là thế này: Ba cây chụm lại nên hòn núi cao, khi chú ấy cần trợ giúp, sao bố có thể nắm giữ tư tưởng bảo vệ chính mình để không giúp đỡ bạn bè cho được?
Vương Quang Vinh chợt sững sờ, thầm nghĩ tiểu tử kia nói gì vậy, mình sao lại có tư tưởng bảo vệ chính mình? Lão đang chuẩn bị mở miệng mắng thì Vương Tử Quân nói tiếp:
- Bố, chúng ta là người tỉnh Chiết Giang, căn bản không thể nào trở thành lãnh đạo đứng đầu tỉnh Chiết Giang, nếu ngài muốn tiến thêm một bước, cũng không thể ở lại Chiết Giang, ngài nói xem có đúng không?
- Điều này cũng đúng.
không muốn làm tướng quân sẽ không phải là binh sĩ tốt, Vương Quang Vinh cũng hy vọng chính mình có thể làm ra một sự nghiệp oanh liệt.
- Sớm muộn gì cũng phải đi, sao bố còn muốn ở lại Chiết Giang? Thừa dịp bí thư Lâm đang cần, ngài cứ đi theo chú ấy là được.
Vương Tử Quân thấy bố đã thả lỏng, thế là dùng giọng biết thời biết thế nói.
Vương Quang Vinh ở đầu dây bên kia trở nên trầm mặc, trong trạng thái trầm mặc này thì Vương Tử Quân cảm thấy trống ngực của mình chợt gia tốc. Hắn thầm cảm thấy sốt ruột cho bố mình, trong lòng thầm nghĩ bố không vội nhưng con lại nóng lòng, hắn còn chưa từng tỏ ra nôn nóng như vậy vào thời điểm mà chính mình được bổ nhiệm.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không muốn thúc giục, rất nhiều chuyện phải là người trong cuộc suy nghĩ thấu đáo mới xong, hắn dù là con thì vẫn không thể nào thay bố mình xử lý vài sự việc tương quan được.
- Nhưng ông nội của con tuổi tác đã lớn, nếu bố phải đi...
Vương Quang Vinh ngậm ngừng một lát, sau đó nói ra một lý do.
Vương Tử Quân nghe rõ điều này, xem như hắn hiểu ý của bố mình khi gọi điện thoại đến đây. Hắn sờ lên đầu, chợt thấy trên trán vã mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ may mà bố gọi điện thoại kịp thời, nếu không chỉ sợ việc tốt sẽ tan biến.
Tuy không đi theo Lâm Trạch Viễn, Vương Tử Quân cũng tin tưởng dựa vào thân phận con rể vô danh và giao tình nhiều năm giữa bố và Lâm Trạch Viễn, con đường phát triển của bố mình cũng sẽ rất tốt. Nhưng tình cảm là thứ cần bồi đắp thường xuyên, dù sao cũng khác biệt.
- Bố, bố ở lại tỉnh Chiết Giang thì ông nội sẽ bực mình, chỉ khi ngài rời đi, ông nội mới vui vẻ.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn quyết định thể hiện sát khí của bản thân.
Vương Quang Vinh nghe những lời của Vương Tử Quân thì trong long có chút mơ hồ, thầm nghĩ bố mình sao lại có những suy nghĩ như vậy? Lão trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Sao lại vậy?
- Bố thấy sao?
Vương Tử Quân hít vào một hơi rồi hỏi ngược lại.
Vương Quang Vinh thật sự không biết vì sao, thế là lão cười mắng:
- Bố biết thì còn phải hỏi con sao?
- Bố, con hỏi bố nhé, bố làm phó bí thư tỉnh ủy Chiết Giang, bố cảm thấy chú của con có được tiến vào ban ngành tỉnh ủy Chiết Giang hay không?
Vương Tử Quân hạ thấp âm thanh, giống như đang nói điều gì đó rất thần bí.
Vương Quang Vinh trầm ngâm giây lát, Vương Tử Quân ở bên này có thể nghe được tiếng hít thở của bố mình, thầm nghĩ có phải là liều thuốc mình ném ra cho bố quá mạnh không? Hắn chợt lên tiếng chặn lại:
- Khả năng này vẫn coi như có thể, chỉ cần chú tiến vào khối hội đồng nhân dân hay mặt trận tổ quốc thì bên trên sẽ phê chuẩn.
- Tiểu tử thúi này, có người nói chú mình như vậy sao?
Vương Quang Vinh tuy mở miệng mắng Vương Tử Quân, nhưng Vương Tử Quân biết rõ, lời của mình thật sự là uy hiếp với bố, nhưng lúc này cũng không phải thời điểm ra tay nương từ. Dựa theo cách nói của ông nội, chính là thừa dịp bên mình còn mạnh để truy giặc cùng đường, tuyệt đối không vì chút thanh danh mà học tập bá vương, dù đối mặt với bố thì cũng không nên nhân từ nương tay.
- Con nói rất đúng sự thật, chú đã là bí thư thị ủy được bốn năm, bố nói xem, chú ấy sẽ không có tâm tư tiến lên sao? Tuy thường ủy có chút xa, nhưng làm phó chủ tịch tỉnh thì cũng không quá khó. Nếu bố được bổ nhiệm làm phó bí thư tỉnh ủy, như vậy sẽ coi như cản đường chú lại.
Vương Tử Quân nói đến đây thì cười hì hì nói:
- Chú cũng không phải là người quá khoáng đạt, đến lúc đó chỉ sợ sẽ đi tìm ông nội.
- Không nghiêm trọng như lời nói của con đấy chứ?
Vương Quang Vinh đã bị Vương Tử Quân dẫn dắt, lão dùng giọng có ba phần không tin nói.
Vương Tử Quân thấy chiêu của mình hiệu quả thì tâm tình tăng tiến, hắn nào chờ Vương Quang Vinh mở miệng hỏi, hắn cười hì hì nói:
- Không nghiêm trọng như vậy, đó là cái nhìn của bố, trong mắt con thì sự việc này càng thêm nghiêm trọng. Bố nghĩ mà xem, ông nội sở dĩ vui vẻ là vì cả nhà hòa thuận, muốn anh em đồng lòng hòa thuận, như vậy sẽ tốt. Nếu anh em có xích mích, chỉ sợ ông sẽ phát bệnh.
- Được rồi, đừng nói nữa.
Vương Quang Vinh nói xong thì cúp điện thoại.
Vương Quang Vinh có thể làm cho bố Vương Quang Vinh của mình gần đây nổi tiếng hòa nhã dễ gần chợt nổi nóng, hắn thật sự cảm thấy có chút kiêu ngạo. Thầm nghĩ một người con như mình làm bố nổi giận, cũng chưa hẳn là chuyện xấu với bố mình.
Tuy Vương Quang Vinh cúp điện thoại, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ chuyện này cơ bản đã được quyết định. Theo tính cách của bố mình, đây tuyệt đối không phải là tình huống muốn được thấy, vì vậy chỉ còn một con đường là đi theo Lâm Trạch Viễn mà thôi.
Vương Tử Quân chợt mở miệng hát một bài, hắn nhàn nhã ngồi xuống ghế của mình, đúng lúc này chuông điện thoại vang lên.
- Alo, chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhấc điện thoại lên rồi trầm giọng nói.
- Chào bí thư Vương, tôi là Thành Kiếm Xã. Tôi đã đặt tiệc, ngài xem khi nào rảnh đấy?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhiệt tình của Thành Kiếm Xã.
Vương Tử Quân vỗ đầu một cái, thầm nghĩ sao mình lại quên mất chuyện này? Hắn nhớ ra vấn đề và nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Quý Niên.
Trong phòng làm việc của chủ tịch Lý Quý Niên, lúc này phó phòng thống kê Duẫn Quang Phát đang mời thuốc Lý Quý Niên. Duẫn Quang Phát trước kia là thư ký của Lý Quý Niên, hai bên có quan hệ rất tốt.
Lần này Duẫn Quang Phát đến tìm Lý Quý Niên, chủ yếu là muốn mình được điều động. Hắn chưa đến bốn mươi, hắn rất hy vọng mình có thể tiến thêm một bước trên con đường làm quan.
- Chủ tịch Lý, tuy quý tư năm nay còn chưa có con số thống kê cụ thể, thế nhưng phương diện kêu gọi đầu tư lại hơn năm ngoái mấy chục lần, dù là xét về tăng trưởng kinh tế hay phương diện nào khác cũng hoàn toàn sắp xếp đứng đầu trong tỉnh.
Duẫn Quang Phát có biểu hiện ung dung bình tĩnh, điều này làm cho Lý Quý Niên cảm thấy rất vui. Tuy những hạng mục kêu gọi đầu tư kia không liên quan đến mình, nhưng hắn là chủ tịch thành phố La Nam, những hạng mục kia được đẩy mạnh thi công thì hắn cũng xem như có mặt mũi, có thể diện. Tất nhiên khi mà lãnh đạo tỉnh ủy tính toán thành tích, cũng sẽ không thiếu đi một phần của Lý Quý Niên.
- Phát triển mạnh mẽ hơn năm ngoái, như đây đều là thành tích có được dưới sự lãnh đạo của bí thư Vương, là kết quả cố gắng của cả ban ngành.
Lý Quý Niên khẽ hít vào một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói.
- ngài là chủ tịch, ngài là người nắm công tác kinh tế, những thành tích này cũng không thể nào bỏ qua tác dụng của ngài được.
Duẫn Quang Phát dù là tâm phúc của Lý Quý Niên, thế nhưng hắn cũng không dám nói những thành tích này là do Lý Quý Niên tự đưa tay ra hái về. Nếu nói những lời như vậy thì căn bản không phải là nịnh hót Lý Quý Niên, rõ ràng là một lời mỉa mai dành cho lãnh đạo của mình.
Lý Quý Niên cười cười, hắn gõ ngón tay lên mặt bàn rồi nói:
- Quang Phát, nghe nói gần đây cậu công tác rất tốt, phòng thống kê thật sự đẩy mạnh công tác, đoạt danh hiệu tiên tiến, đã đưa đến hào qung cho thành phố La Nam.
- Chủ tịch Lý, tôi sở dĩ có thành tích hôm nay không phải nhờ vào sự dạy bảo của ngài sao? Tôi rời khỏi ngài đã được vài năm, nhưng những năm đi theo ngài thật sự là kinh nghiệm cả đời.
Duẫn Quang Phát nói đến đây thì dùng giọng động tình lên tiếng:
- Chủ tịch Lý, có thể nói tôi thật sự không muốn rời xa ngài.
Lý Quý Niên thật sự rất hoài nghi về độ tin cậy của lời nói phát ra từ miệng Duẫn Quang Phát, nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, hắn cũng không nói ra khỏi miệng. Hắn làm lãnh đạo, dù thế nào cũng phải cho thủ hạ của mình mở mồm nịnh hót, nếu cả ngày cứ lạnh như băng, như vậy sau này chỉ có một kết quả người đứng trên cao sẽ cô đơn phát lạnh.
- Được rồi, chúng ta là người một nhà cũng không nên nói những lời này. Anh giờ anh Lưu ở cục chăn nuôi sắp về hưu, sau khi anh ấy lui ra, tôi sẽ liên hệ với bí thư Vương, cho anh đến đảm nhiệm công tác.
Dưới tình huống bình thường thì Lý Quý Niên xưa nay luôn mở miệng chừa ra một con đường sống, hắn chưa từng mở miệng nói chắc chắn một trăm phần trăm. Lần này sở dĩ hắn nói như vậy với Duẫn Quang Phát, ngoài việc Duẫn Quang Phát là tâm phúc đi theo bên cạnh hắn nhiều năm, cũng vì phòng nông nghiệp là ban ngành thuộc khối chính quyền, Vương Tử Quân căn bản rất nể mặt hắn ở những phòng ban như thế này.
Hơn nữa cục chăn nuôi là một đơn vị nhỏ, thật sự không đáng lọt vào mắt một người nắm đại cục thành phố như bí thư Vương. Chỉ cần Lý Quý Niên mở miệng, Vương Tử Quân sẽ giúp đỡ ngay.
Vương Tử Quân chợt có vài ý nghĩ, hắn không nhịn được hỏi:
- Bí thư Lâm sao lại đến làm bí thư thị ủy Ma Đô?
- Tiểu tử ngốc này, trước kia rất trưởng thành, sao hôm nay lại nói ra một lời không có trình độ như vậy? Tuyến trên phân công là tổng hợp khảo sát, nào có nói nhiều như vậy.
Vương Quang Vinh thật sự giống như một người bố tìm được điểm tựa để răn dạy, ông dùng giọng không chút khách khí để phê bình con trai.
Vương Tử Quân gãi đầu, thầm nghĩ mình thật sự choáng váng, lại nói ra những lời không đâu như thế này. Hắn vộ vàng nhận sai lầm, nói hai câu vui vẻ, sau đó Vương Quang Vinh xem như bỏ qua.
- Vấn đề này tuy chú Lâm không nói rõ, nhưng bố nghe vào và cảm thấy giống như thành phố Ma Đô cần phát triển kinh tế, cần một bí thư hiểu kinh tế đến cầm lái. Chú Lâm có thành tích tốt ở Giang Thị, rất được lãnh đạo coi trọng, đặc biệt là phương diện cải cách chế độ xã hội của xí nghiệp quốc hữu.
Vương Quang Vinh tuy trách con trai, thế nhưng vẫn không đành lòng để Vương Tử Quân phải nghĩ ngợi này nọ, thế cho nên cũng nói ra đáp án của mình.
Hiểu kinh tế, giỏi cải cách chế độ xí nghiệp quốc hữu? Vương Tử Quân chợt nghĩ đến trước kia mình về nhà thì Lâm Trạch Viễn cũng thường hay bàn về những chuyện này. Chình mình đã đem những phương án cải cách xí nghiệp quốc hữu nói cho Lâm Trạch Viễn, lại không ngờ nó là nguyên nhân chủ yếu để Lâm Trạch Viễn đến thành phố Ma Đô.
Tất nhiên Vương Tử Quân sẽ không cho rằng tất cả công lao là của mình, Vương Tử Quân thấy thực lực của Lâm Trạch Viễn là không thể nghi ngờ. Khi quyết định bổ nhiệm thì những người được đề cử sẽ phải so sánh về những chênh lệch nhỏ, những chênh lệch này mang đến kết quả bất đồng, có một câu thế này: “ Cán bộ so với cán bộ là xem ai làm sớm hơn.
- Đây là chuyện tốt.
Vương Tử Quân suy tư một lát rồi lớn tiếng nói.
- Tất nhiên là chuyện tốt.
Vương Quang Vinh trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói tiếp:
- Chú Lâm nói với bố, chủ yếu là vì sau khi đi thì cho bố hai lựa chọn. Một là ở lại tỉnh Chiết Giang, làm phó bí thư tỉnh ủy Chiết Giang, con đường khác chính là tiếp tục đến thành phố Ma Đô làm thư ký trưởng.
Vương Quang Vinh nói đến đây thì xem như Vương Tử Quân đã hiểu bố mình đang do dự điều gì. Phó bí thư thị ủy và thư ký trưởng đều là thường ủy thị ủy, nhưng chênh lệch trong đó là không nhỏ. Hơn nữa sau khi bố có căn cơ ở tỉnh Chiết Giang, tiến lên làm phó bí thư cũng thuận buồm xuôi gió, có thể quan tâm đến cả những chuyện trong nhà.
Nhưng Lâm Trạch Viễn đến Ma Đô, tất nhiên sẽ muốn tìm trợ thủ có thể tin được. Bí thư Lâm có quan hệ cộng sự với Vương Quang Vinh nhiều năm, tất nhiên Vương Quang Vinh sẽ là một lựa chọn tin cậy. Tuy Lâm Trạch Viễn cho Vương Quang Vinh hai lựa chọn, nhưng xét từ trong tâm, Lâm Trạch Viễn vẫn hy vọng Vương Quang Vinh đi theo mình đến Ma Đô.
Vương Tử Quân căn bản cũng không suy tư, hắn lớn tiếng nói:
- Bố, cái này thì cần gì phải do dự, bố cứ đi theo bí thư Lâm là được.
- Nhưng...Nhưng bố muốn ở lại tỉnh Chiết Giang.
Vương Quang Vinh trầm ngâm giây lát rồi nói ra ý nghĩ của mình.
Phương diện nhân tình thì càng tiếp xúc sẽ càng nồng, ít tiếp xúc sẽ càng nhạt. Bây giờ Lâm Trạch Viễn muốn Vương Quang Vinh đi theo, cũng là vì quan hệ giữa hai người rất sâu đậm. Lúc này Lâm Trạch Viễn đã có biểu hiện là một người tương lai vô hạn, nếu như không nắm bắt cơ hội này thì thật sự quá đáng tiếc.
Dù thế nào cũng phải đẩy bố mình đi để thích ứng với mọi hoàn cảnh.
Vương Tử Quân có ý nghĩ như vậy, thế là đầu óc liên tục xoay chuyển, hắn cảm thấy trận đánh này của mình khá ác liệt, đối thủ là bố của chính mình.
- Bố, bố đã nói bí thư Lâm là bạn tốt của mình, có đúng không?
Sau khi suy tư nháy mắt thì Vương Tử Quân bắt đầu thi triển bước đi chiến lược đầu tiên để tác động vào một người có tình cảm sâu nặng như bố mình.
Vương Quang Vinh hiểu con trai muốn nói gì, nhưng vẫn trầm giọng nói:
- Đúng vậy, bố và bí thư Lâm luôn là bạn tốt.
- Lúc này bí thư Lâm dù là thăng chức, nhưng đến một nơi xa lạ, như vậy bí thư Lâm càng cần được giúp đỡ. Câu cửa miệng là thế này: Ba cây chụm lại nên hòn núi cao, khi chú ấy cần trợ giúp, sao bố có thể nắm giữ tư tưởng bảo vệ chính mình để không giúp đỡ bạn bè cho được?
Vương Quang Vinh chợt sững sờ, thầm nghĩ tiểu tử kia nói gì vậy, mình sao lại có tư tưởng bảo vệ chính mình? Lão đang chuẩn bị mở miệng mắng thì Vương Tử Quân nói tiếp:
- Bố, chúng ta là người tỉnh Chiết Giang, căn bản không thể nào trở thành lãnh đạo đứng đầu tỉnh Chiết Giang, nếu ngài muốn tiến thêm một bước, cũng không thể ở lại Chiết Giang, ngài nói xem có đúng không?
- Điều này cũng đúng.
không muốn làm tướng quân sẽ không phải là binh sĩ tốt, Vương Quang Vinh cũng hy vọng chính mình có thể làm ra một sự nghiệp oanh liệt.
- Sớm muộn gì cũng phải đi, sao bố còn muốn ở lại Chiết Giang? Thừa dịp bí thư Lâm đang cần, ngài cứ đi theo chú ấy là được.
Vương Tử Quân thấy bố đã thả lỏng, thế là dùng giọng biết thời biết thế nói.
Vương Quang Vinh ở đầu dây bên kia trở nên trầm mặc, trong trạng thái trầm mặc này thì Vương Tử Quân cảm thấy trống ngực của mình chợt gia tốc. Hắn thầm cảm thấy sốt ruột cho bố mình, trong lòng thầm nghĩ bố không vội nhưng con lại nóng lòng, hắn còn chưa từng tỏ ra nôn nóng như vậy vào thời điểm mà chính mình được bổ nhiệm.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không muốn thúc giục, rất nhiều chuyện phải là người trong cuộc suy nghĩ thấu đáo mới xong, hắn dù là con thì vẫn không thể nào thay bố mình xử lý vài sự việc tương quan được.
- Nhưng ông nội của con tuổi tác đã lớn, nếu bố phải đi...
Vương Quang Vinh ngậm ngừng một lát, sau đó nói ra một lý do.
Vương Tử Quân nghe rõ điều này, xem như hắn hiểu ý của bố mình khi gọi điện thoại đến đây. Hắn sờ lên đầu, chợt thấy trên trán vã mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ may mà bố gọi điện thoại kịp thời, nếu không chỉ sợ việc tốt sẽ tan biến.
Tuy không đi theo Lâm Trạch Viễn, Vương Tử Quân cũng tin tưởng dựa vào thân phận con rể vô danh và giao tình nhiều năm giữa bố và Lâm Trạch Viễn, con đường phát triển của bố mình cũng sẽ rất tốt. Nhưng tình cảm là thứ cần bồi đắp thường xuyên, dù sao cũng khác biệt.
- Bố, bố ở lại tỉnh Chiết Giang thì ông nội sẽ bực mình, chỉ khi ngài rời đi, ông nội mới vui vẻ.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn quyết định thể hiện sát khí của bản thân.
Vương Quang Vinh nghe những lời của Vương Tử Quân thì trong long có chút mơ hồ, thầm nghĩ bố mình sao lại có những suy nghĩ như vậy? Lão trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Sao lại vậy?
- Bố thấy sao?
Vương Tử Quân hít vào một hơi rồi hỏi ngược lại.
Vương Quang Vinh thật sự không biết vì sao, thế là lão cười mắng:
- Bố biết thì còn phải hỏi con sao?
- Bố, con hỏi bố nhé, bố làm phó bí thư tỉnh ủy Chiết Giang, bố cảm thấy chú của con có được tiến vào ban ngành tỉnh ủy Chiết Giang hay không?
Vương Tử Quân hạ thấp âm thanh, giống như đang nói điều gì đó rất thần bí.
Vương Quang Vinh trầm ngâm giây lát, Vương Tử Quân ở bên này có thể nghe được tiếng hít thở của bố mình, thầm nghĩ có phải là liều thuốc mình ném ra cho bố quá mạnh không? Hắn chợt lên tiếng chặn lại:
- Khả năng này vẫn coi như có thể, chỉ cần chú tiến vào khối hội đồng nhân dân hay mặt trận tổ quốc thì bên trên sẽ phê chuẩn.
- Tiểu tử thúi này, có người nói chú mình như vậy sao?
Vương Quang Vinh tuy mở miệng mắng Vương Tử Quân, nhưng Vương Tử Quân biết rõ, lời của mình thật sự là uy hiếp với bố, nhưng lúc này cũng không phải thời điểm ra tay nương từ. Dựa theo cách nói của ông nội, chính là thừa dịp bên mình còn mạnh để truy giặc cùng đường, tuyệt đối không vì chút thanh danh mà học tập bá vương, dù đối mặt với bố thì cũng không nên nhân từ nương tay.
- Con nói rất đúng sự thật, chú đã là bí thư thị ủy được bốn năm, bố nói xem, chú ấy sẽ không có tâm tư tiến lên sao? Tuy thường ủy có chút xa, nhưng làm phó chủ tịch tỉnh thì cũng không quá khó. Nếu bố được bổ nhiệm làm phó bí thư tỉnh ủy, như vậy sẽ coi như cản đường chú lại.
Vương Tử Quân nói đến đây thì cười hì hì nói:
- Chú cũng không phải là người quá khoáng đạt, đến lúc đó chỉ sợ sẽ đi tìm ông nội.
- Không nghiêm trọng như lời nói của con đấy chứ?
Vương Quang Vinh đã bị Vương Tử Quân dẫn dắt, lão dùng giọng có ba phần không tin nói.
Vương Tử Quân thấy chiêu của mình hiệu quả thì tâm tình tăng tiến, hắn nào chờ Vương Quang Vinh mở miệng hỏi, hắn cười hì hì nói:
- Không nghiêm trọng như vậy, đó là cái nhìn của bố, trong mắt con thì sự việc này càng thêm nghiêm trọng. Bố nghĩ mà xem, ông nội sở dĩ vui vẻ là vì cả nhà hòa thuận, muốn anh em đồng lòng hòa thuận, như vậy sẽ tốt. Nếu anh em có xích mích, chỉ sợ ông sẽ phát bệnh.
- Được rồi, đừng nói nữa.
Vương Quang Vinh nói xong thì cúp điện thoại.
Vương Quang Vinh có thể làm cho bố Vương Quang Vinh của mình gần đây nổi tiếng hòa nhã dễ gần chợt nổi nóng, hắn thật sự cảm thấy có chút kiêu ngạo. Thầm nghĩ một người con như mình làm bố nổi giận, cũng chưa hẳn là chuyện xấu với bố mình.
Tuy Vương Quang Vinh cúp điện thoại, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ chuyện này cơ bản đã được quyết định. Theo tính cách của bố mình, đây tuyệt đối không phải là tình huống muốn được thấy, vì vậy chỉ còn một con đường là đi theo Lâm Trạch Viễn mà thôi.
Vương Tử Quân chợt mở miệng hát một bài, hắn nhàn nhã ngồi xuống ghế của mình, đúng lúc này chuông điện thoại vang lên.
- Alo, chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhấc điện thoại lên rồi trầm giọng nói.
- Chào bí thư Vương, tôi là Thành Kiếm Xã. Tôi đã đặt tiệc, ngài xem khi nào rảnh đấy?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhiệt tình của Thành Kiếm Xã.
Vương Tử Quân vỗ đầu một cái, thầm nghĩ sao mình lại quên mất chuyện này? Hắn nhớ ra vấn đề và nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Quý Niên.
Trong phòng làm việc của chủ tịch Lý Quý Niên, lúc này phó phòng thống kê Duẫn Quang Phát đang mời thuốc Lý Quý Niên. Duẫn Quang Phát trước kia là thư ký của Lý Quý Niên, hai bên có quan hệ rất tốt.
Lần này Duẫn Quang Phát đến tìm Lý Quý Niên, chủ yếu là muốn mình được điều động. Hắn chưa đến bốn mươi, hắn rất hy vọng mình có thể tiến thêm một bước trên con đường làm quan.
- Chủ tịch Lý, tuy quý tư năm nay còn chưa có con số thống kê cụ thể, thế nhưng phương diện kêu gọi đầu tư lại hơn năm ngoái mấy chục lần, dù là xét về tăng trưởng kinh tế hay phương diện nào khác cũng hoàn toàn sắp xếp đứng đầu trong tỉnh.
Duẫn Quang Phát có biểu hiện ung dung bình tĩnh, điều này làm cho Lý Quý Niên cảm thấy rất vui. Tuy những hạng mục kêu gọi đầu tư kia không liên quan đến mình, nhưng hắn là chủ tịch thành phố La Nam, những hạng mục kia được đẩy mạnh thi công thì hắn cũng xem như có mặt mũi, có thể diện. Tất nhiên khi mà lãnh đạo tỉnh ủy tính toán thành tích, cũng sẽ không thiếu đi một phần của Lý Quý Niên.
- Phát triển mạnh mẽ hơn năm ngoái, như đây đều là thành tích có được dưới sự lãnh đạo của bí thư Vương, là kết quả cố gắng của cả ban ngành.
Lý Quý Niên khẽ hít vào một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói.
- ngài là chủ tịch, ngài là người nắm công tác kinh tế, những thành tích này cũng không thể nào bỏ qua tác dụng của ngài được.
Duẫn Quang Phát dù là tâm phúc của Lý Quý Niên, thế nhưng hắn cũng không dám nói những thành tích này là do Lý Quý Niên tự đưa tay ra hái về. Nếu nói những lời như vậy thì căn bản không phải là nịnh hót Lý Quý Niên, rõ ràng là một lời mỉa mai dành cho lãnh đạo của mình.
Lý Quý Niên cười cười, hắn gõ ngón tay lên mặt bàn rồi nói:
- Quang Phát, nghe nói gần đây cậu công tác rất tốt, phòng thống kê thật sự đẩy mạnh công tác, đoạt danh hiệu tiên tiến, đã đưa đến hào qung cho thành phố La Nam.
- Chủ tịch Lý, tôi sở dĩ có thành tích hôm nay không phải nhờ vào sự dạy bảo của ngài sao? Tôi rời khỏi ngài đã được vài năm, nhưng những năm đi theo ngài thật sự là kinh nghiệm cả đời.
Duẫn Quang Phát nói đến đây thì dùng giọng động tình lên tiếng:
- Chủ tịch Lý, có thể nói tôi thật sự không muốn rời xa ngài.
Lý Quý Niên thật sự rất hoài nghi về độ tin cậy của lời nói phát ra từ miệng Duẫn Quang Phát, nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, hắn cũng không nói ra khỏi miệng. Hắn làm lãnh đạo, dù thế nào cũng phải cho thủ hạ của mình mở mồm nịnh hót, nếu cả ngày cứ lạnh như băng, như vậy sau này chỉ có một kết quả người đứng trên cao sẽ cô đơn phát lạnh.
- Được rồi, chúng ta là người một nhà cũng không nên nói những lời này. Anh giờ anh Lưu ở cục chăn nuôi sắp về hưu, sau khi anh ấy lui ra, tôi sẽ liên hệ với bí thư Vương, cho anh đến đảm nhiệm công tác.
Dưới tình huống bình thường thì Lý Quý Niên xưa nay luôn mở miệng chừa ra một con đường sống, hắn chưa từng mở miệng nói chắc chắn một trăm phần trăm. Lần này sở dĩ hắn nói như vậy với Duẫn Quang Phát, ngoài việc Duẫn Quang Phát là tâm phúc đi theo bên cạnh hắn nhiều năm, cũng vì phòng nông nghiệp là ban ngành thuộc khối chính quyền, Vương Tử Quân căn bản rất nể mặt hắn ở những phòng ban như thế này.
Hơn nữa cục chăn nuôi là một đơn vị nhỏ, thật sự không đáng lọt vào mắt một người nắm đại cục thành phố như bí thư Vương. Chỉ cần Lý Quý Niên mở miệng, Vương Tử Quân sẽ giúp đỡ ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.