Chương 1815: Cẩu thả.
Bảo Thạch Tiêu
16/02/2016
Lúc này thư ký của Kim Chính Thiện đang đứng bên cạnh nói: - Bí thư, tôi đi xem bọn họ chuẩn bị thế nào rồi.
Khi nhóm thư ký rời đi, một phút sau bên cạnh bàn lớn chỉ còn lại Vương Tử Quân và Kim Chính Thiện. Kim Chính Thiện uống một hớp nước rồi cười nói: - Chủ tịch, ngài có biết không, có người chuẩn bị điều tôi đi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết chuyện này, vì cảm thấy mở miệng là không trưởng thành chính trị thế nên gác lại.
- Chủ tịch Vương, nói thật với ngài thì Kim Chính Thiện tôi cũng có ý muốn đi, tuy công tác cùng ngài thật sự rất sung sướng, thế nhưng có nhiều chuyện làm cho người ta thật sự rất tức giận. Ví dụ như nhiệm kỳ mới lần này, bây giờ người đến nhà tôi căn bản là quá nhiều. Kim Chính Thiện nói đến đây thì lắc đầu nói: - Bây giờ tôi cảm thấy công tác của mình ở thành phố khó thể nào thúc đẩy được nữa, những người có khả năng không được tiến lên; những người bình thường công tác không tích cực, có vấn đề thì trốn tránh lại được đi lên, ngài nói mà xem, đây là phương hướng phát triển gì vậy? Những người còn lại sao có thể tình nguyện công tác?
Kim Chính Thiện rất bực tức, Vương Tử Quân cũng không bất ngờ vì điều này. Hắn nhìn gương mặt có vài phần tức giận của Kim Chính Thiện, thế là nói: - Bí thư Kim, bây giờ mới cho ra bản thảo, còn chưa xác định phương án chính thức, anh đã cảm thấy ngồi không yên rồi sao?
- Chủ tịch Vương, lần này tôi tìm ngài là muốn báo cáo ý kiến của tôi. Tôi đã nghĩ kỹ ở sự kiện này, bọn họ sắp xếp tôi thế nào cũng được, nhưng dù thế nào thì tôi cũng muốn phản ánh ý kiến của thị ủy Rừng Mật lên trên. Kim Chính Thiện nói đến đây thì vỗ bàn nói tiếp: - Nếu thượng cấp tín nhiệm tôi, tiếp tục để tôi làm bí thư thị ủy Rừng Mật, tôi cần phải phản ánh tình huống chân thật của cán bộ Rừng Mật lên trên, tôi còn phải phụ trách với các đồng chí của mình.
Kim Chính Thiện nói như vậy là rõ ràng tỏ thái độ, Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn nói: - Tôi cũng sẽ tranh thủ cho thành phố Rừng Mật, ở phương diện điều động cán bộ thì chúng ta nên có phương hướng chính xác, nếu không sẽ làm ảnh hưởng lớn đến những đồng chí vùi đầu công tác.
- Chủ tịch Vương, hai năm qua ngài cũng đã thấy rõ những biến đổi của thành phố Rừng Mật. Phương diện xây dựng đô thị không những khó làm, còn có trách nhiệm lớn, thế nhưng chúng tôi đã cho ra khẩu hiệu: Cẩu thả lợi ích quốc gia sẽ giống như sinh tử, sao có thể vì họa tránh phúc? Ngài cũng có thể tìm hiểu từ chủ tịch Hải Bác, chúng tôi công tác như thế nào, các cán bộ bên dưới công tác thế nào, chúng tôi báo cáo lên nhưng thượng cấp lại không có thái độ công chính, điều này làm cho người ta rất thương tâm.
Vương Tử Quân nghe Kim Chính Thiện nói về tình huống của thành phố Rừng Mật mà liên tục gật đầu, hắn có thể cảm nhận được nguy cơ nếu như Kim Chính Thiện không thê quán triệt ý chỉ của mình trong nhiệm kỳ mới lần này. Mặc dù Kim Chính Thiện là bí thư thị ủy thế nhưng lại có nhiều phương diện làm cho chính mình bị gò bó.
- Được rồi, bí thư Kim, công tác của nhiệm kỳ mới rất quan trọng, khi mà công tác nhân sự ngày càng được mở ra và trong sáng hóa, tôi tin tưởng những đồng chí có tư tưởng, chịu khó công tác, lại có khả năng chắc chắn được tổ chức khẳng định. Vương Tử Quân nói bằng giọng điệu cực kỳ tin tưởng, lòng tin của hắn giống như cũng lây nhiễm sang Kim Chính Thiện. Kim Chính Thiện nâng ly trà lên uống một ngụm rồi cười nói: - Chủ tịch Vương, chỉ cần ngài có lòng tin ở sự kiện này thì tôi an tâm hơn nhiều.
Uông Thanh Minh là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn căn bản là người quyền cao chức trọng, là người có vị trí cao vời trong tỉnh, thậm chí có nhiều người cảm thấy địa vị của hắn còn vượt qua phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương.
Uông Thanh Minh rất mất hứng với những thông tin này, cũng không phải là hắn khiêm tốn, mà hắn thật lòng cảm nhận được tầm quan trọng của mình trong tỉnh Mật Đông. Hắn cảm thấy mình cao hơn so với Văn Thành Đồ, tuy Văn Thành Đồ là phó bí thư tỉnh ủy, thế nhưng dưới sự cường thế của Sầm Vật Cương, lực ảnh hưởng của phó bí thư Văn Thành Đồ chỉ là có hạn mà thôi.
Nếu như không phải Sầm Vật Cương phải đối phó với một người quá mạnh là Vương Tử Quân, chỉ sợ Mật Đông này không có chỗ cho Văn Thành Đồ nói ra nói vào. Nhưng Uông Thanh Minh thầm nghĩ như vậy mà biểu hiện lại cực kỳ an phận.
Uông Thanh Minh đi vào phòng họp và lập qua lật lại phương án nhiệm kỳ mới trên bàn của mình. Hắn đã sớm ghi nhớ rõ ràng vài trăm cái tên trong phương án, hắn sở dĩ còn lật qua lật lại xem xét cũng là vì muốn ứng đối với những vấn đề phát sinh ở hội nghị nhỏ trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Hôm nay Sầm Vật Cương mở hội nghị, nó là một cuộc họp nhỏ cũng không có gì là quá phận, nhưng hội nghị này lại có địa vị cao cấp nhất trong tỉnh. Những người tham gia hội nghị có Uông Thanh Minh, Sầm Vật Cương, Vương Tử Quân và Văn Thành Đồ, hơn nữa hội nghị lần này lại quyết định một vấn đề làm cho người ta thật sự kinh hãi và chờ mong.
Hội nghị này nghiên cứu vấn đề gì? Tất nhiên là nghiên cứu những việc cần làm trong nhiệm kỳ mới.
Nhiệm kỳ mới là cái gì? Nói trắng ra chính là điều chỉnh vị trí cán bộ, ai có thể lên có thể xuống trong nhiệm kỳ mới lần này được quyết định trong hội nghị hôm nay.
Uông Thanh Minh nghĩ đến những gì mình cần phải nói, còn phải giúp đỡ bí thư Sầm ngăn cản lửa đạn công kích của Vương Tử Quân, thế là hắn không khỏi có chút không thoải mái. Mặc dù hắn cực kỳ tin tưởng vào chính mình và bí thư Sầm Vật Cương ở sự kiện này, thế nhưng hắn cũng biết rõ Vương Tử Quân không phải là người dễ trêu vào.
Đặc biệt là vào thời điểm mấu chốt này Vương Tử Quân sẽ ra tay, làm sao có thể nương tay được?
Hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy đối phó với nhau, làm cho những người thủ hạ như mình căn bản rất khó xử.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ truyền đến, Uông Thanh Minh đang suy nghĩ xem nên ứng phó với những câu hỏi của Vương Tử Quân như thế nào, hắn có chút không thoải mái, hắn trầm giọng nói - Vào đi.
- Trưởng phòng Uông. Người đi vào chính là chủ nhiệm văn phòng Thân Trường Hỉ. Chủ nhiệm Thân có dáng người thấp hơn Uông Thanh Minh, là một người mạnh mẽ nổi tiếng không phải chỉ ở phòng tổ chức tỉnh ủy mà còn ở khắp Mật Đông. Tuy cấp bậc của Thân Trường Hỉ không quá cao thế nhưng vẫn là người có tiếng nói trước mặt các vị lãnh đạo cấp phó tỉnh.
Người này làm việc gì cũng đều là tám mặt lung linh, nhưng điều làm cho Uông Thanh Minh cảm thấy thỏa mãn nhất chính là người này luôn đi theo tâm tư của mình, thậm chí có chuyện gì mình chỉ cần suy nghĩ một chút và cho ra sắp xếp, người này sẽ làm tốt tất cả. Có một thủ hạ như vậy, mình có gì mà không hài lòng?
Uông Thanh Minh thấy người đi vào trong là Thân Trường Hỉ, thế là cố gắng áp chế cơn giận của mình, hắn nhìn thoáng qua Thân Trường Hỉ rồi không nói gì. Hắn là lãnh đạo, đôi khi không nói lời nào cũng biểu hiện ý nghĩa rõ ràng, tất nhiên thái độ này là thế nào thì chỉ những người thân cận mới có thể hiểu được.
Thân Trường Hỉ rõ ràng là một cao thủ ở phương diện nhìn mặt nói chuyện, hắn hiểu bây giờ trưởng phòng đang chờ mình lên tiếng. Nếu như không phải là vấn đề khó giải quyết, lúc này hắn cũng không đến tìm Uông Thanh Minh.
- Trưởng phòng Uông, đồng chí Lỗ Bính Khỏa của ban số hai hôm nay không đi làm. Thân Trường Hỉ cung kính đứng bên cạnh Uông Thanh Minh rồi khẽ nói.
Thân Trường Hỉ là chủ nhiệm văn phòng, hắn căn bản là người cực kỳ thân cận với Uông Thanh Minh, nhưng hắn lại nắm chắc điều này, khi nào biểu hiện ra trạng thái gì thì cũng cực kỳ phù hợp. Hắn biết rõ nếu là trường hợp khác thì mình có thể biểu hiện thân cận với Uông Thanh Minh, thế nhưng khi tiến vào công tác thì căn bản chưa từng vượt rào, nên cung kính thì cung kính, nên cẩn thận thì cực kỳ tỉ mỉ.
Lỗ Bính Khoa trong miệng Thân Trường Hỉ chính là trưởng ban số hai của phòng tổ chức tỉnh ủy, ban số hai có thể nói là một ban quan trọng của phòng tổ chức tỉnh ủy, chủ quản tài liệu của cán bộ các thành phố trong tỉnh, rất nhiều chuyện do ban số hai tọa trấn công tác.
Người ngồi trên vị trí lãnh đạo của một ban quan trọng trong phòng tổ chức tất nhiên không phải tầm thường, tất nhiên phải là nhân tài cực kỳ thân cận với Uông Thanh Minh.
Uông Thanh Minh trầm ngâm giây lát mà cũng không mở miệng, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Thân Trường Hỉ, chờ đối phương nói tiếp. Hắn cho rằng dù là ai thì ngẫu nhiên không đi làm một hai ngày cũng không phải chuyện gì lớn.
Thân Trường Hỉ sở dĩ đến báo cáo với gương mặt ngưng trọng như vậy rõ ràng là có gì đó không bình thường, Uông Thanh Minh đang chờ đáp án của Thân Trường Hỉ.
Thân Trường Hỉ cũng không làm cho Uông Thanh Minh thất vọng, hắn là một vị chủ nhiệm văn phòng cực kỳ hợp cách, hắn căn bản không để cho Uông Thanh Minh chờ lâu mà nhanh chóng nói: - Không thể gọi điện thoại cho trưởng ban Lỗ được, gọi điện thoại đến nhà cũng không có ai nghe máy.
Uông Thanh Minh nghe Thân Trường Hỉ nói như vậy thì chợt nhớ hình như ngày hôm qua cũng không gặp trưởng ban Lỗ. Bình thường thì một tuần Tiểu Lỗ kia sẽ có ba bốn ngày đến báo cáo công tác với mình, hôm nay như vậy là không bình thường.
- À, anh điều tra xem sự việc là thế nào. Uông Thanh Minh trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.
Nếu như là trước kia thì Uông Thanh Minh sẽ rất chú ý, thế nhưng bây giờ không còn là như trước, dù sao thì nửa giờ sau bí thư Sầm sẽ tổ chức hội nghị văn phòng quyết định hướng đi của tỉnh Mật Đông trong nhiệm kỳ mới.
Bí thư Sầm là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy Mật Đông, là một người nắm giữ đại cục. Còn Văn Thành Đồ, hừ, cho dù bí thư Sầm ném cho Văn Thành Đồ nhiều lợi ích trong nhiệm kỳ mới lần này, thế nhưng người này cũng không đắc tội mạnh mẽ với Vương Tử Quân, tác dụng của Văn Thành Đồ chỉ là cổ vũ mà thôi.
Uông Thanh Minh nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn cảm thấy bí thư Sầm chủ yếu dựa vào mình, trách nhiệm của mình là rất lớn, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy cực kỳ áp lực.
Nhưng Uông Thanh Minh lại nghĩ đến Vương Tử Quân, chủ tịch Vương chỉ sợ còn áp lực và bức bối hơn cả mình. Nói tóm lại thì thế cục bây giờ là một so với ba, Vương Tử Quân căn bản không có bất kỳ ưu thế nào.
Chủ tịch Vương có thể làm gì được? Nếu như mình là Vương Tử Quân, mình nên đối đãi với cục diện này như thế nào? Uông Thanh Minh thầm nghĩ như vậy mà không khỏi cười thầm, thầm nghĩ nếu như mình là Vương Tử Quân, biện pháp tốt nhất chính là chịu đựng không lên tiếng.
Dù sao thì lớn tiếng cãi lại cũng thua, tuy Uông Thanh Minh không thể không thừa nhận Vương Tử Quân là người có năng lực, thế nhưng dù có năng lực mạnh mẽ thế nào thì ở phương diện nhân sự có thể mạnh hơn một người là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy sao?
- Trưởng phòng, đã đến giờ rồi, mời anh đi tham gia hội nghị. Thư ký khẽ đẩy cửa đi vào rồi trầm giọng nhắc nhở Uông Thanh Minh.
Uông Thanh Minh khẽ gật đầu, cũng không lên tiếng, hắn cầm sổ và bút bước đi, thư ký nhanh chóng cầm ly trà đi theo sau.
- Tiểu Lý, cậu không cần phải đi, tôi tự mình đi lấy. Uông Thanh Minh nghĩ đến phương diện mình là người có cấp bậc thấp nhất trong hội nghị văn phòng lần này, hắn cảm thấy lòng kiêu ngạo có chút tổn thương, thế là hắn khẽ gật đầu với thư ký của mình rồi cầm ly trà đi ra ngoài.
Uông Thanh Minh có thể nói là người cực kỳ có quyền uy trong khu văn phòng phòng tổ chức, hắn căn bản không quan tâm đến những thủ hạ đang chào mình, chỉ ngẩng đầu đi ra ngoài.
- Ha ha, trưởng phòng Uông, ngài đi ra ngoài sao? Một giọng nói nhiệt tình truyền đến.
Uông Thanh Minh nghe thấy có người chào hỏi mình thì dừng lại. Hắn thấy Đinh Trọng Cai mặc áo trắng tay ngắn đi ra khỏi chiếc xe vừa mới dừng lại. Những chuyện này dù là lọt vào mắt ai cũng là trùng hợp mà thôi, thế nhưng Uông Thanh Minh cũng không nghĩ là như vậy, hắn biết rõ đây tuyệt đối không phải là trùng hợp, rõ ràng là Đinh Trọng Cai cố ý sắp xếp như vậy. Uông Thanh Minh cũng không phải chỉ là một hai lần rơi vào tình cảnh này, nhưng bình thường thì hắn đều cố gắng cho người sắp xếp tình cảnh như vậy có chút thể diện. Dù sao thì người ta sắp xếp cũng không dễ dàng, mình cần gì phải không chấp nhất? Nhưng phương diện trùng hợp cũng được Uông Thanh Minh chia làm năm bảy loại, hắn sẽ không keo kiệt nụ cười và sự nhiệt tình của mình đối với những người có tiềm lực, ví dụ như Đinh Trọng Cai là người như vậy. Trong phương án nhiệm kỳ mới của hắn thì chủ tịch Đinh Trọng Cai căn bản là một người tiến lên làm bí thư thị ủy. Lãnh đạo đứng đầu một thành phố căn bản chỉ có thể ngước mắt ngưỡng mộ lên nhìn Uông Thanh Minh, thế nhưng dù sao đối phương cũng là chư hầu một phương, không nên đắc tội vẫn hay hơn.
- À, tôi đi sang thương lượng với bí thư Sầm một vài việc, chủ tịch Trọng Cai có chuyện gì không? Giọng nói ôn hòa của Uông Thanh Minh có vài phần quan tâm, Đinh Trọng Cai lại là người có tâm tư thân cận với Uông Thanh Minh, thế nên hắn càng cảm thấy thả lỏng hơn. Hắn là người nằm trong tầm tay quản lý của Uông Thanh Minh, hắn biết rõ tính tình của Uông Thanh Minh. Trưởng phòng Uông hôm nay khách khí với mình như vậy, tất nhiên hắn sẽ hiểu ý nghĩa của nó là gì. Hắn cười ha hả rồi nói: - Trưởng phòng Uông, tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo với ngài thế nhưng bây giờ lại không trùng hợp. Ngài xem khi nào có thể bỏ ra vài phút trong lúc công tác bận rộn để tôi có thể báo cáo công tác với ngài?
- À, anh liên lạc với chủ nhiệm Thân, để cho anh ấy sắp xếp chút thời gian, nói là tôi yêu cầu như vậy. Uông Thanh Minh nói rồi vỗ lên vai của Đinh Trọng Cai, sau đó thản nhiên nói: - À, Trọng Cai, anh rất tốt.
Sau khi để lại một câu cực kỳ có ý nghĩa như vậy thì Uông Thanh Minh đi về phía khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Tuy hắn không quay đầu nhìn gương mặt của Đinh Trọng Cai, thế nhưng hắn có thể tưởng tượng được sau khi nghe mình đánh giá như thế thì gương mặt của người này sẽ đỏ bừng vì kích động.
Uông Thanh Minh tương đối thỏa mãn vì người ta lo lắng được mất vì một câu nói của mình. Hơn nữa một lời nói này của mình rất có thể sẽ làm cho vị chủ tịch này cả tối mất ngủ.
Khi nhóm thư ký rời đi, một phút sau bên cạnh bàn lớn chỉ còn lại Vương Tử Quân và Kim Chính Thiện. Kim Chính Thiện uống một hớp nước rồi cười nói: - Chủ tịch, ngài có biết không, có người chuẩn bị điều tôi đi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết chuyện này, vì cảm thấy mở miệng là không trưởng thành chính trị thế nên gác lại.
- Chủ tịch Vương, nói thật với ngài thì Kim Chính Thiện tôi cũng có ý muốn đi, tuy công tác cùng ngài thật sự rất sung sướng, thế nhưng có nhiều chuyện làm cho người ta thật sự rất tức giận. Ví dụ như nhiệm kỳ mới lần này, bây giờ người đến nhà tôi căn bản là quá nhiều. Kim Chính Thiện nói đến đây thì lắc đầu nói: - Bây giờ tôi cảm thấy công tác của mình ở thành phố khó thể nào thúc đẩy được nữa, những người có khả năng không được tiến lên; những người bình thường công tác không tích cực, có vấn đề thì trốn tránh lại được đi lên, ngài nói mà xem, đây là phương hướng phát triển gì vậy? Những người còn lại sao có thể tình nguyện công tác?
Kim Chính Thiện rất bực tức, Vương Tử Quân cũng không bất ngờ vì điều này. Hắn nhìn gương mặt có vài phần tức giận của Kim Chính Thiện, thế là nói: - Bí thư Kim, bây giờ mới cho ra bản thảo, còn chưa xác định phương án chính thức, anh đã cảm thấy ngồi không yên rồi sao?
- Chủ tịch Vương, lần này tôi tìm ngài là muốn báo cáo ý kiến của tôi. Tôi đã nghĩ kỹ ở sự kiện này, bọn họ sắp xếp tôi thế nào cũng được, nhưng dù thế nào thì tôi cũng muốn phản ánh ý kiến của thị ủy Rừng Mật lên trên. Kim Chính Thiện nói đến đây thì vỗ bàn nói tiếp: - Nếu thượng cấp tín nhiệm tôi, tiếp tục để tôi làm bí thư thị ủy Rừng Mật, tôi cần phải phản ánh tình huống chân thật của cán bộ Rừng Mật lên trên, tôi còn phải phụ trách với các đồng chí của mình.
Kim Chính Thiện nói như vậy là rõ ràng tỏ thái độ, Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn nói: - Tôi cũng sẽ tranh thủ cho thành phố Rừng Mật, ở phương diện điều động cán bộ thì chúng ta nên có phương hướng chính xác, nếu không sẽ làm ảnh hưởng lớn đến những đồng chí vùi đầu công tác.
- Chủ tịch Vương, hai năm qua ngài cũng đã thấy rõ những biến đổi của thành phố Rừng Mật. Phương diện xây dựng đô thị không những khó làm, còn có trách nhiệm lớn, thế nhưng chúng tôi đã cho ra khẩu hiệu: Cẩu thả lợi ích quốc gia sẽ giống như sinh tử, sao có thể vì họa tránh phúc? Ngài cũng có thể tìm hiểu từ chủ tịch Hải Bác, chúng tôi công tác như thế nào, các cán bộ bên dưới công tác thế nào, chúng tôi báo cáo lên nhưng thượng cấp lại không có thái độ công chính, điều này làm cho người ta rất thương tâm.
Vương Tử Quân nghe Kim Chính Thiện nói về tình huống của thành phố Rừng Mật mà liên tục gật đầu, hắn có thể cảm nhận được nguy cơ nếu như Kim Chính Thiện không thê quán triệt ý chỉ của mình trong nhiệm kỳ mới lần này. Mặc dù Kim Chính Thiện là bí thư thị ủy thế nhưng lại có nhiều phương diện làm cho chính mình bị gò bó.
- Được rồi, bí thư Kim, công tác của nhiệm kỳ mới rất quan trọng, khi mà công tác nhân sự ngày càng được mở ra và trong sáng hóa, tôi tin tưởng những đồng chí có tư tưởng, chịu khó công tác, lại có khả năng chắc chắn được tổ chức khẳng định. Vương Tử Quân nói bằng giọng điệu cực kỳ tin tưởng, lòng tin của hắn giống như cũng lây nhiễm sang Kim Chính Thiện. Kim Chính Thiện nâng ly trà lên uống một ngụm rồi cười nói: - Chủ tịch Vương, chỉ cần ngài có lòng tin ở sự kiện này thì tôi an tâm hơn nhiều.
Uông Thanh Minh là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn căn bản là người quyền cao chức trọng, là người có vị trí cao vời trong tỉnh, thậm chí có nhiều người cảm thấy địa vị của hắn còn vượt qua phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương.
Uông Thanh Minh rất mất hứng với những thông tin này, cũng không phải là hắn khiêm tốn, mà hắn thật lòng cảm nhận được tầm quan trọng của mình trong tỉnh Mật Đông. Hắn cảm thấy mình cao hơn so với Văn Thành Đồ, tuy Văn Thành Đồ là phó bí thư tỉnh ủy, thế nhưng dưới sự cường thế của Sầm Vật Cương, lực ảnh hưởng của phó bí thư Văn Thành Đồ chỉ là có hạn mà thôi.
Nếu như không phải Sầm Vật Cương phải đối phó với một người quá mạnh là Vương Tử Quân, chỉ sợ Mật Đông này không có chỗ cho Văn Thành Đồ nói ra nói vào. Nhưng Uông Thanh Minh thầm nghĩ như vậy mà biểu hiện lại cực kỳ an phận.
Uông Thanh Minh đi vào phòng họp và lập qua lật lại phương án nhiệm kỳ mới trên bàn của mình. Hắn đã sớm ghi nhớ rõ ràng vài trăm cái tên trong phương án, hắn sở dĩ còn lật qua lật lại xem xét cũng là vì muốn ứng đối với những vấn đề phát sinh ở hội nghị nhỏ trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Hôm nay Sầm Vật Cương mở hội nghị, nó là một cuộc họp nhỏ cũng không có gì là quá phận, nhưng hội nghị này lại có địa vị cao cấp nhất trong tỉnh. Những người tham gia hội nghị có Uông Thanh Minh, Sầm Vật Cương, Vương Tử Quân và Văn Thành Đồ, hơn nữa hội nghị lần này lại quyết định một vấn đề làm cho người ta thật sự kinh hãi và chờ mong.
Hội nghị này nghiên cứu vấn đề gì? Tất nhiên là nghiên cứu những việc cần làm trong nhiệm kỳ mới.
Nhiệm kỳ mới là cái gì? Nói trắng ra chính là điều chỉnh vị trí cán bộ, ai có thể lên có thể xuống trong nhiệm kỳ mới lần này được quyết định trong hội nghị hôm nay.
Uông Thanh Minh nghĩ đến những gì mình cần phải nói, còn phải giúp đỡ bí thư Sầm ngăn cản lửa đạn công kích của Vương Tử Quân, thế là hắn không khỏi có chút không thoải mái. Mặc dù hắn cực kỳ tin tưởng vào chính mình và bí thư Sầm Vật Cương ở sự kiện này, thế nhưng hắn cũng biết rõ Vương Tử Quân không phải là người dễ trêu vào.
Đặc biệt là vào thời điểm mấu chốt này Vương Tử Quân sẽ ra tay, làm sao có thể nương tay được?
Hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy đối phó với nhau, làm cho những người thủ hạ như mình căn bản rất khó xử.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ truyền đến, Uông Thanh Minh đang suy nghĩ xem nên ứng phó với những câu hỏi của Vương Tử Quân như thế nào, hắn có chút không thoải mái, hắn trầm giọng nói - Vào đi.
- Trưởng phòng Uông. Người đi vào chính là chủ nhiệm văn phòng Thân Trường Hỉ. Chủ nhiệm Thân có dáng người thấp hơn Uông Thanh Minh, là một người mạnh mẽ nổi tiếng không phải chỉ ở phòng tổ chức tỉnh ủy mà còn ở khắp Mật Đông. Tuy cấp bậc của Thân Trường Hỉ không quá cao thế nhưng vẫn là người có tiếng nói trước mặt các vị lãnh đạo cấp phó tỉnh.
Người này làm việc gì cũng đều là tám mặt lung linh, nhưng điều làm cho Uông Thanh Minh cảm thấy thỏa mãn nhất chính là người này luôn đi theo tâm tư của mình, thậm chí có chuyện gì mình chỉ cần suy nghĩ một chút và cho ra sắp xếp, người này sẽ làm tốt tất cả. Có một thủ hạ như vậy, mình có gì mà không hài lòng?
Uông Thanh Minh thấy người đi vào trong là Thân Trường Hỉ, thế là cố gắng áp chế cơn giận của mình, hắn nhìn thoáng qua Thân Trường Hỉ rồi không nói gì. Hắn là lãnh đạo, đôi khi không nói lời nào cũng biểu hiện ý nghĩa rõ ràng, tất nhiên thái độ này là thế nào thì chỉ những người thân cận mới có thể hiểu được.
Thân Trường Hỉ rõ ràng là một cao thủ ở phương diện nhìn mặt nói chuyện, hắn hiểu bây giờ trưởng phòng đang chờ mình lên tiếng. Nếu như không phải là vấn đề khó giải quyết, lúc này hắn cũng không đến tìm Uông Thanh Minh.
- Trưởng phòng Uông, đồng chí Lỗ Bính Khỏa của ban số hai hôm nay không đi làm. Thân Trường Hỉ cung kính đứng bên cạnh Uông Thanh Minh rồi khẽ nói.
Thân Trường Hỉ là chủ nhiệm văn phòng, hắn căn bản là người cực kỳ thân cận với Uông Thanh Minh, nhưng hắn lại nắm chắc điều này, khi nào biểu hiện ra trạng thái gì thì cũng cực kỳ phù hợp. Hắn biết rõ nếu là trường hợp khác thì mình có thể biểu hiện thân cận với Uông Thanh Minh, thế nhưng khi tiến vào công tác thì căn bản chưa từng vượt rào, nên cung kính thì cung kính, nên cẩn thận thì cực kỳ tỉ mỉ.
Lỗ Bính Khoa trong miệng Thân Trường Hỉ chính là trưởng ban số hai của phòng tổ chức tỉnh ủy, ban số hai có thể nói là một ban quan trọng của phòng tổ chức tỉnh ủy, chủ quản tài liệu của cán bộ các thành phố trong tỉnh, rất nhiều chuyện do ban số hai tọa trấn công tác.
Người ngồi trên vị trí lãnh đạo của một ban quan trọng trong phòng tổ chức tất nhiên không phải tầm thường, tất nhiên phải là nhân tài cực kỳ thân cận với Uông Thanh Minh.
Uông Thanh Minh trầm ngâm giây lát mà cũng không mở miệng, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Thân Trường Hỉ, chờ đối phương nói tiếp. Hắn cho rằng dù là ai thì ngẫu nhiên không đi làm một hai ngày cũng không phải chuyện gì lớn.
Thân Trường Hỉ sở dĩ đến báo cáo với gương mặt ngưng trọng như vậy rõ ràng là có gì đó không bình thường, Uông Thanh Minh đang chờ đáp án của Thân Trường Hỉ.
Thân Trường Hỉ cũng không làm cho Uông Thanh Minh thất vọng, hắn là một vị chủ nhiệm văn phòng cực kỳ hợp cách, hắn căn bản không để cho Uông Thanh Minh chờ lâu mà nhanh chóng nói: - Không thể gọi điện thoại cho trưởng ban Lỗ được, gọi điện thoại đến nhà cũng không có ai nghe máy.
Uông Thanh Minh nghe Thân Trường Hỉ nói như vậy thì chợt nhớ hình như ngày hôm qua cũng không gặp trưởng ban Lỗ. Bình thường thì một tuần Tiểu Lỗ kia sẽ có ba bốn ngày đến báo cáo công tác với mình, hôm nay như vậy là không bình thường.
- À, anh điều tra xem sự việc là thế nào. Uông Thanh Minh trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.
Nếu như là trước kia thì Uông Thanh Minh sẽ rất chú ý, thế nhưng bây giờ không còn là như trước, dù sao thì nửa giờ sau bí thư Sầm sẽ tổ chức hội nghị văn phòng quyết định hướng đi của tỉnh Mật Đông trong nhiệm kỳ mới.
Bí thư Sầm là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy Mật Đông, là một người nắm giữ đại cục. Còn Văn Thành Đồ, hừ, cho dù bí thư Sầm ném cho Văn Thành Đồ nhiều lợi ích trong nhiệm kỳ mới lần này, thế nhưng người này cũng không đắc tội mạnh mẽ với Vương Tử Quân, tác dụng của Văn Thành Đồ chỉ là cổ vũ mà thôi.
Uông Thanh Minh nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn cảm thấy bí thư Sầm chủ yếu dựa vào mình, trách nhiệm của mình là rất lớn, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy cực kỳ áp lực.
Nhưng Uông Thanh Minh lại nghĩ đến Vương Tử Quân, chủ tịch Vương chỉ sợ còn áp lực và bức bối hơn cả mình. Nói tóm lại thì thế cục bây giờ là một so với ba, Vương Tử Quân căn bản không có bất kỳ ưu thế nào.
Chủ tịch Vương có thể làm gì được? Nếu như mình là Vương Tử Quân, mình nên đối đãi với cục diện này như thế nào? Uông Thanh Minh thầm nghĩ như vậy mà không khỏi cười thầm, thầm nghĩ nếu như mình là Vương Tử Quân, biện pháp tốt nhất chính là chịu đựng không lên tiếng.
Dù sao thì lớn tiếng cãi lại cũng thua, tuy Uông Thanh Minh không thể không thừa nhận Vương Tử Quân là người có năng lực, thế nhưng dù có năng lực mạnh mẽ thế nào thì ở phương diện nhân sự có thể mạnh hơn một người là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy sao?
- Trưởng phòng, đã đến giờ rồi, mời anh đi tham gia hội nghị. Thư ký khẽ đẩy cửa đi vào rồi trầm giọng nhắc nhở Uông Thanh Minh.
Uông Thanh Minh khẽ gật đầu, cũng không lên tiếng, hắn cầm sổ và bút bước đi, thư ký nhanh chóng cầm ly trà đi theo sau.
- Tiểu Lý, cậu không cần phải đi, tôi tự mình đi lấy. Uông Thanh Minh nghĩ đến phương diện mình là người có cấp bậc thấp nhất trong hội nghị văn phòng lần này, hắn cảm thấy lòng kiêu ngạo có chút tổn thương, thế là hắn khẽ gật đầu với thư ký của mình rồi cầm ly trà đi ra ngoài.
Uông Thanh Minh có thể nói là người cực kỳ có quyền uy trong khu văn phòng phòng tổ chức, hắn căn bản không quan tâm đến những thủ hạ đang chào mình, chỉ ngẩng đầu đi ra ngoài.
- Ha ha, trưởng phòng Uông, ngài đi ra ngoài sao? Một giọng nói nhiệt tình truyền đến.
Uông Thanh Minh nghe thấy có người chào hỏi mình thì dừng lại. Hắn thấy Đinh Trọng Cai mặc áo trắng tay ngắn đi ra khỏi chiếc xe vừa mới dừng lại. Những chuyện này dù là lọt vào mắt ai cũng là trùng hợp mà thôi, thế nhưng Uông Thanh Minh cũng không nghĩ là như vậy, hắn biết rõ đây tuyệt đối không phải là trùng hợp, rõ ràng là Đinh Trọng Cai cố ý sắp xếp như vậy. Uông Thanh Minh cũng không phải chỉ là một hai lần rơi vào tình cảnh này, nhưng bình thường thì hắn đều cố gắng cho người sắp xếp tình cảnh như vậy có chút thể diện. Dù sao thì người ta sắp xếp cũng không dễ dàng, mình cần gì phải không chấp nhất? Nhưng phương diện trùng hợp cũng được Uông Thanh Minh chia làm năm bảy loại, hắn sẽ không keo kiệt nụ cười và sự nhiệt tình của mình đối với những người có tiềm lực, ví dụ như Đinh Trọng Cai là người như vậy. Trong phương án nhiệm kỳ mới của hắn thì chủ tịch Đinh Trọng Cai căn bản là một người tiến lên làm bí thư thị ủy. Lãnh đạo đứng đầu một thành phố căn bản chỉ có thể ngước mắt ngưỡng mộ lên nhìn Uông Thanh Minh, thế nhưng dù sao đối phương cũng là chư hầu một phương, không nên đắc tội vẫn hay hơn.
- À, tôi đi sang thương lượng với bí thư Sầm một vài việc, chủ tịch Trọng Cai có chuyện gì không? Giọng nói ôn hòa của Uông Thanh Minh có vài phần quan tâm, Đinh Trọng Cai lại là người có tâm tư thân cận với Uông Thanh Minh, thế nên hắn càng cảm thấy thả lỏng hơn. Hắn là người nằm trong tầm tay quản lý của Uông Thanh Minh, hắn biết rõ tính tình của Uông Thanh Minh. Trưởng phòng Uông hôm nay khách khí với mình như vậy, tất nhiên hắn sẽ hiểu ý nghĩa của nó là gì. Hắn cười ha hả rồi nói: - Trưởng phòng Uông, tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo với ngài thế nhưng bây giờ lại không trùng hợp. Ngài xem khi nào có thể bỏ ra vài phút trong lúc công tác bận rộn để tôi có thể báo cáo công tác với ngài?
- À, anh liên lạc với chủ nhiệm Thân, để cho anh ấy sắp xếp chút thời gian, nói là tôi yêu cầu như vậy. Uông Thanh Minh nói rồi vỗ lên vai của Đinh Trọng Cai, sau đó thản nhiên nói: - À, Trọng Cai, anh rất tốt.
Sau khi để lại một câu cực kỳ có ý nghĩa như vậy thì Uông Thanh Minh đi về phía khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Tuy hắn không quay đầu nhìn gương mặt của Đinh Trọng Cai, thế nhưng hắn có thể tưởng tượng được sau khi nghe mình đánh giá như thế thì gương mặt của người này sẽ đỏ bừng vì kích động.
Uông Thanh Minh tương đối thỏa mãn vì người ta lo lắng được mất vì một câu nói của mình. Hơn nữa một lời nói này của mình rất có thể sẽ làm cho vị chủ tịch này cả tối mất ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.