Chương 1709: Chỉ nghiên cứu việc mà không nghiên cứu người.
Bảo Thạch Tiêu
30/10/2015
Trước khi hội nghị diễn ra thì Vương Tử Quân đã biết được kết quả như vậy. Khi đó bộ trưởng Mễ còn đích thân gọi điện thoại đến xin lỗi hắn, nói là chuyện này vượt qua phạm vi năng lực của mình, kết quả là thế nào thì hắn căn bản là không thể chi phối được.
Vương Tử Quân cũng không truy vấn bộ trưởng Mễ, một sự việc làm cho bộ trưởng Mễ không có năng lực nhúng tay, chính mình cũng không phải bực tức nói vài câu là xong.
- Được rồi, xem như chúng ta đã dùng toàn lực, cũng không thẹn với lương tâm. Vương Tử Quân khoát tay áo tỏ ý bảo Loan Quách Quân không cần nói nữa.
Khi Vương Tử Quân quay về khách sạn ngồi xuống, lúc này phó bí thư Văn Thành Đồ được nhân viên công tác đưa đến. Vương Tử Quân vừa đứng lên thì Văn Thành Đồ tiến đến bắt tay: - Chủ tịch Vương, ngày hôm qua nói đến gặp ngài thế nhưng bố tôi có chút vấn đề về sức khỏe, vì vậy mà mãi kéo dài đến bây giờ.
- Sức khỏe của bác trai bây giờ thế nào rồi? Chiều nay tôi sẽ đến thăm hỏi một chút. Vương Tử Quân chờ Văn Thành Đồ ngồi xuống thì trầm giọng nói.
Văn Thành Đồ nhìn gương mặt của Vương Tử Quân, hắn không tin Vương Tử Quân không biết mình đến thủ đô làm gì. Nhưng Vương Tử Quân đã không đề cập đến, hắn cũng phải giả vờ hồ đồ mà thôi. Khi thấy Vương Tử Quân ân cần hỏi thăm sức khỏe của bố mình, hắn không khỏi tranh thủ thời gian nói lời cảm tạ: - Cám ơn chủ tịch Vương đã quan tâm, bệnh tình của bố tôi đã ổn, chuyên gia nói vẫn không nên chủ quan khinh suất.
- À, không có vấn đề là quá tốt rồi. Vương Tử Quân càng nở nụ cười vui vẻ: - Bí thư Văn, đối với người già thì lúc này cần nhất là có người quan tâm chăm sóc, chuyện công tác thì anh không nên lo lắng, anh cần bỏ thời gian ở bên cạnh ông cụ là được.
- Cám ơn chủ tịch Vương. Văn Thành Đồ nói lời cảm tạ rồi khẽ lên tiếng: - Chủ tịch Vương, lần này ngài đến là vì hạng mục của công ty LiSang sao?
- À, tuy hy vọng là không lớn thế nhưng dù sao cũng phải tranh thủ. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi khẽ nói.
Văn Thành Đồ khẽ gật đầu, sau đó trầm ngâm giây lát rồi nói' - Chủ tịch, tôi đã ở thủ đô nhiều năm, mặc dù việc lớn không dễ hoàn thành thế nhưng lại có nhiều quen biết. Nếu ngài có gì cần phân phó thì cứ nói, tôi tình nguyện vì ngài mà cống hiến sức lực cho Mật Đông.
- Bí thư Văn, chuyện này anh cũng không cần quan tâm, anh nên quan tâm chăm sóc bác trai là được. Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo với Văn Thành Đồ rồi cười nói.
Khi Văn Thành Đồ trò chuyện với Vương Tử Quân, lúc này điện thoại trong túi áo chợt vang lên. Văn Thành Đồ lấy điện thoại ra xem, hắn nhìn màn hình điện thoại, cũng không nhận điện thoại mà cắt máy.
Vương Tử Quân nhìn động tác của Văn Thành Đồ, hắn không khỏi cười nói: - Bí thư Văn, anh có việc gì thì cứ tranh thủ đi xử lý.
Văn Thành Đồ cười cười nói: - Một người thân gọi điện thoại, lát nữa tôi gọi điện thoại lại cũng được.
Hai người tiếp tục buôn chuyện một lát, sau đó Văn Thành Đồ rời khỏi phòng của Vương Tử Quân. Sau khi đi ra ngoài thì hắn nhanh chóng gọi điện thoại, sau đó cười nói: - Cậu Nguyễn, vừa rồi tôi có chút việc, bây giờ mới đi ra khỏi phòng làm việc của lãnh đạo.
- Bí thư anh quá bận rộn rồi, chúng ta cũng khôn phải là người ngoài. Giọng nói nhàn nhạt của Nguyễn Chấn Nhạc vang lên ở đầu dây bên kia, sau đó là tiếng cười trầm ấm, chợt nghe Nguyễn Chấn Nhạc nói tiếp: - Tôi đã liên hệ với trưởng ban Dương, chiều nay trưởng ban Dương có nửa giờ thời gian rãnh rỗi.
- Cảm ơn cậu Nguyễn đã giúp đỡ, sau này nếu có cơ hội thì tôi nhất định sẽ báo đáp lại ân đức của cậu. Văn Thành Đồ càng thêm vui vẻ, hắn không khỏi cất bước nhanh hơn.
Nguyễn Chấn Nhạc bên kia cũng cười khá lớn, sau đó lại nói: - Bí thư Văn, sau này mong anh quan tâm nhiều hơn.
- Cậu là người tương lai bay xa vạn dặm, năng lực lại mạnh mẽ hơn người, nếu như cậu có thể đến Mật Đông giúp đỡ công tác của tôi, như vậy là tôi cầu còn chưa được. Văn Thành Đồ hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc, lúc này nghe thấy Nguyễn Chấn Nhạc nói câu nhờ mình quan tâm giúp đỡ, thế là không kém vỗ ngực đảm bảo.
Hai người nói thêm vài câu thì cúp điện thoại, Văn Thành Đồ ngồi lên xe mà gươgn mặt có vài phần đỏ ửng.
Cố Tắc Viêm những ngày qua có biểu hiện cực kỳ sinh động, vì hắn mẫn cảm ý thức được cơ hội đang đến. Hắn căn bản đã ngột ngạt khá lâu, cuối cùng cũng thấy được ánh rạng đông.
Cố Tắc Viêm cũng xem như là một người đọc qua đủ mọi sách sử, căn bản lấy sử sách làm gương. Hắn căn bản tổng kết được hai điều, những người được sủng ái trong quan trường chia làm hai loại: Một là hạng người giỏi khua môi múa mép làm cho người bên trên vui vẻ; hoặc là một người có năng lực. Có người nào cầm quyền mà không muốn mình sẽ xây dựng được một sự nghiệp oanh liệt? Tất nhiên nếu muốn thực hiện được khát vọng mà chỉ dựa vào những lời nịnh hót là si tâm mộng tưởng, anh cần phải là một nhân tài làm việc không bám vào khuôn mẫu, cần phải lớn gan hành động, như vậy mới có thể tiến lên được.
Cố Tắc Viêm nghĩ đến đây mà trong đầu không khỏi xuất hiện hình bóng của Vương Tử Quân, người này có phải là nhân tài không? Cố Tắc Viêm do dự giây lát, hắn vẫn cho ra câu trả lời khẳng định. Mặc kệ người này tự cho là đúng, coi trời bằng vung, chỉ nhìn vào việc mà không nhìn người, ra bài không theo quy tắc quan trường, thậm chí còn thẳng thắn can gián ép bí thư Sầm khó thể xuống đài. Thế nhưng ít nhất thì lòng dạ của người này cũng là đáng khen, tất cả vì sự phát triển của tỉnh Mật Đông.
Anh nói xem, anh có thể một mặt trách cứ Sầm Vật Cương không đường hoàng? Một mặt trách Vương Tử Quân không tự xem xét lại chính mình? Sự việc đến mức độ hôm nay không có trách nhiệm của anh sao?
Sau khi so sánh một phen thì Cố Tắc Viêm cảm thấy một người như mình là nhân tài khó có được. Đó là vừa làm được việc, vừa có khả năng, vừa có thể có được sự tín nhiệm của bí thư Sầm. Mình gặp vấn đề thà nhẫn nhục chịu uất ức cũng có thể miễn cưỡng cười tươi vui vẻ, có thể làm cho tuyến trên có được niềm vui. Một người co được giãn được như mình, sao tổ chức cứ phải vùi vàng trong đất mãi được? Rõ ràng không phù hợp với quy tắc sử dụng nhân tài.
Những thứ này căn bản không liên quan đến phương diện ngày hôm qua hắn vì một vấn đề mà cứng nhắc với Hà Kiến Chương, càng bởi vì những ngày này hắn chạy đến khu văn phòng thường ủy khá nhiều lần.
Giống như lời của một bác gái quét dọn vệ sinh khu văn phòng thường ủy, đó là mỗi ngày đến quét dọn đều thấy chủ tịch Cố đi đến. Tất nhiên những lời này chỉ xuất hiện trong câu chuyện của đám tiểu nhân vật, căn bản chỉ là đề tài những lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
- Bí thư Sầm! Sau khi đi vào phòng làm việc của Sầm Vật Cương, Cố Tắc Viêm không khỏi dùng giọng thận trọng chào hỏi.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão cũng không buông văn kiện trong tay ra, lão khẽ chỉ về vị trí đối diện, để cho Cố Tắc Viêm ngồi xuống đó rồi tiếp tục xem xét văn kiện.
Cố Tắc Viêm căn bản đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương đều được hưởng thụ những đãi ngộ như thế này, hắn cảm thấy rất có thể diện. Điều này nói rõ bí thư Sầm không xem mình là người ngoài, nếu như bí thư Sầm khách khí với mình, như vậy mới làm cho người ta khó chịu.
Sau khi bí thư Sầm xem xong văn kiện thì Cố Tắc Viêm mới cười nói: - Bí thư, vừa rồi là văn kiện gì mà ngài xem xét nhập thần như vậy?
- Là tư liệu của công ty LiSang. Sầm Vật Cương buông tài liệu ra rồi khẽ xoa hai tròng mắt, sau đó trầm giọng nói.
Cố Tắc Viêm cũng không xa lạ gì công ty LiSang, hắn cười nói: - Bí thư, tôi cảm thấy ngài không cần hao tâm tổn trí với phương diện này, công ty LiSang đi tìm khu căn cứ cho hạng mục nông nghiệp, căn bản là tỉnh Tây Tường có hy vọng nhất, tỉnh Mật Đông chúng ta căn bản không có hy vọng quá lớn.
- Khi Vương Tử Quân tranh thủ hạng mục này thì tôi nghĩ anh ấy bị váng đầu, nhưng theo những gì mà tôi hiểu được vào lúc này, anh ấy không phải không nhìn rõ, người ta đang dùng kế kim thiền thoát xác, đi bàn hạng mục là giả, chủ yếu về thủ đô mới là thật. Cố Tắc Viêm nói làm cho Sầm Vật Cương không khỏi nhíu mày, sau khi trầm ngâm giây lát thì mới nói với Cố Tắc Viêm: - Những lời này của anh chỉ có thể nói với tôi, thế nhưng anh nên nhớ kỹ một điều, đó là vị trí của anh khá quan trọng, tuyệt đối không nên nghĩ sao nói vậy, không nên nói lung tung, biết không?
- Bí thư Sầm, tôi sai rồi. Cố Tắc Viêm cũng không vì những lời cảnh cáo của Sầm Vật Cương mà mất hứng, hắn dùng giọng không quan tâm để thừa nhận sai lầm, sau đó lại cười nói: - Bí thư Sầm, chuyện này trên thực tế thì mọi người đều hiểu, thậm chí hôm qua tôi bàn luận với anh Triệu của tỉnh hàng xóm, anh ấy cũng nói đến chuyện này.
- Nhưng người ta nói là chủ tịch của chúng ta rất chuyên nghiệp, mặc dù lấy danh đi kêu gọi đầu tư, thế nhưng vẫn đều đặn tham gia các hội nghị ở thủ đô.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão nâng ly lên uống một ngụm trà, sau đó trầm giọng nói: - Nếu như có thể tranh thủ được hạng mục của công ty LiSang, như vậy sẽ là một việc tốt cho tỉnh Mật Đông.
- Bí thư, tôi cảm thấy tranh thủ được hạng mục kia là chuyện tốt, thế nhưng chuyện này không phải nói muốn là tranh thủ được. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì nở nụ cười vui vẻ nói: - Đạo lý này người kia cũng hiểu.
- Đúng vậy. Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão nhìn thoáng qua Cố Tắc Viêm rồi thản nhiên nói: - Tôi nghe nói hôm qua anh ồn ào với chủ tịch Hà Kiến Chương sao?
Cố Tắc Viêm đến đây chủ yếu là vì chuyện này, lúc này thấy Sầm Vật Cương chủ động nhắc đến thì cố gắng bày ra bộ dạng cực kỳ uất ức nói: - Bí thư, chuyện này tôi vốn không định báo cáo với ngài, thế nhưng bây ngài nhắc đến thì tôi cũng phải báo cáo cho rõ ràng.
- Gần đây tôi rất tôn trọng đồng chí Hà Kiến Chương, thế nhưng người này căn bản cực kỳ cố chấp. Ngày hôm qua tôi tranh cãi với anh ta về khu kinh tế phía bắc thành phố Linh Long, đây cũng không phải là khu quy hoạch mới, đã được phê duyệt từ năm kia, thế nhưng bây giờ vì hai phong thư tố cáo mà anh ta tiến hành điều tra quy mô lớn với khu kinh tế phía bắc Linh Long. Ngài nói xem, đây không phải là bé xé ra to, nhìn gà hóa cuốc sao?
- Tôi đã liên lạc với lãnh đạo thành phố Linh Long, đã tìm hiểu tình huống rõ ràng. Gần đây thành phố Linh Long đang dùng tất cả thủ đoạn để đẩy mạnh công tác xây dựng khu kinh tế này, nếu như có tổ điều tra quy mô lớn, như vậy sẽ tạo nên chấn động, sẽ cho ra kết quả phản tác dụng.
Sầm Vật Cương căn bản biết rõ về khu kinh tế phía bắc Linh Long, lão trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Anh làm rất tốt, khu kinh tế phía bắc là một trong những hạng mục mở rộng lực ảnh hưởng của thành phố Linh Long, nhất định phải đẩy mạnh thi công. Chỉ có thể xây dựng thành công khu kinh tế phía bắc, như vậy mới làm cho lực ảnh hưởng của thành phố Linh Long được tăng lên một bậc.
- Nhưng anh cũng nên chú ý một chút, lần sau nên dùng phương pháp tác động linh hoạt hơn. Chủ tịch Kiến Chương cũng là cán bộ lão thành, công tác tận tâm tận lực, anh cần phải tôn trọng ý kiến của anh ấy, không nên khắc khẩu. Cố Tắc Viêm khiêm tốn tiếp nhận lời phê bình của Sầm Vật Cương, sau đó nói sẽ nhận lỗi với chủ tịch Hà.
]Cố Tắc Viêm tỏ thái độ như vậy làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy rất hài lòng: - Cũng là vì công tác mà thôi, cần gì phải tạo nên vướng mắc như vậy? Tắc Viêm à, năng lực công tác của anh là quá rõ ràng, thế nhưng anh nên tăng cường phương diện quan hệ với người, chỉ khi nào anh thật sự trưởng thành, như vậy mới có thể nhận thêm trọng trách.
Sầm Vật Cương nói làm cho Cố Tắc Viêm cực kỳ vui sướng, hắn liên tục gật đầu, tỏ vẻ tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của bí thư Sầm.
Triệu Hiểu Bạch cầm một phần văn kiện đi đến phòng in ấn. Sau hai ngày từ thủ đô quay về Mật Đông, lúc này Triệu Hiểu Bạch trong mắt người khác vẫn là một bộ dạng phấn chấn tinh thần.
Khi Triệu Hiểu Bạch đi vào trong phòng in ấn, chợt nghe thấy bên trong có người đang đùa giỡn với nhau. Hắn vừa định gõ cửa thì chợt nghe có người cười hì hì nói với Tiểu Mã nhân viên phòng in ấn: - Em Mã, sau này em đừng súng bái tên Triệu Hiểu Bạch kia nữa được không, chỉ sợ không qua vài ngày nữa người này sẽ không còn tiếp tục công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh nữa rồi.
Triệu Hiểu Bạch nghe thấy người bên trong nói đến mình thì không khỏi rụt tay về, hắn muốn nghe đám người này nói gì sau lưng mình.
- Anh nói gì vậy? Trưởng ban Triệu đang làm tốt công tác thư ký cho chủ tịch Vương, vì sao lại phải rời khỏi văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh? Tiểu Mã dùng giọng khinh thường trách móc hai câu, sau đó lại dùng giọng nghi ngờ nói: - Không phải anh Mã sẽ được trọng dụng phái xuống cơ sở công tác đấy chứ?
- Hừ hừ, trọng dụng hay không thì anh không biết, thế nhưng anh biết chỉ cần chủ tịch Vương phải đi, như vậy cuộc sống của người này sẽ không có gì là tốt. Người kia cười hì hì nói: - Tiểu Mã, em mỗi ngày cũng không nên ở mãi trong phòng in ấn, bây giờ tình huống đã rõ ràng có ai mà không biết, anh nghe nói lần này chủ tịch Vương đi về thủ đô cầu viện, căn bản là đi về mà toàn thân đầy bụi đất.
Triệu Hiểu Bạch cảm thấy cực kỳ tức giận, hắn không ngờ người kia ăn nói vô sỉ như vậy. Chủ tịch Vương ở thủ đô chủ yếu là chạy hạng mục, tên khốn này lại nói chủ tịch Vương đi cầu viện.
Khi Triệu Hiểu Bạch cảm thấy nóng lòng như lửa đốt chợt nghe Tiểu Mã nói: - Anh nói bậy bạ gì vậy, chủ tịch Vương đến thủ đô không phải vì tranh thủ hạng mục sao?
- Hạng mục kia không thể có khả năng đến tay Mật Đông chúng ta, em cũng nên nghĩ xem những tỉnh thành phố nào cạnh tranh với chúng ta vào lúc này, người ta là tỉnh nông nghiệp lớn, Mật Đông chúng ta sao có thể so sánh được? Người kia giống như muốn bày tỏ sự uyên bác của mình, thế là ngay sau đó lại lên tiếng: - Lúc này người trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh có ai không biết chủ tịch Vương đi chạy hạng mục là giả, đi cầu viện mới là thật.
- Em cũng không nghĩ xem chủ tịch Vương là ai? Một nhân vật khôn khéo như vậy cần gì phải đến thủ đô vì một hạng mục căn bản khó thể nào đến Mật Đông? Đây rõ ràng là không thể xảy ra được.
Tiểu Mã ừ hai tiếng rồi mới dùng giọng không xác định nói: - Anh Lưu, anh nói xem chủ tịch Vương sẽ phải đi sao?
- Khả năng này là rất lớn, bên này căn bản xảy ra vấn đề, tất nhiên cần phải tìm chỗ để trốn đi. Chủ tịch Vương mà đi thì nhất định sẽ có nhiều địa phương tốt chào đón, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch kia thì khác, khả năng đi theo chủ tịch Vương là rất nhỏ. Sau khi chủ tịch Vương rời đi, hì hì, còn không biết sẽ bị đẩy đến nơi nào.
Vương Tử Quân cũng không truy vấn bộ trưởng Mễ, một sự việc làm cho bộ trưởng Mễ không có năng lực nhúng tay, chính mình cũng không phải bực tức nói vài câu là xong.
- Được rồi, xem như chúng ta đã dùng toàn lực, cũng không thẹn với lương tâm. Vương Tử Quân khoát tay áo tỏ ý bảo Loan Quách Quân không cần nói nữa.
Khi Vương Tử Quân quay về khách sạn ngồi xuống, lúc này phó bí thư Văn Thành Đồ được nhân viên công tác đưa đến. Vương Tử Quân vừa đứng lên thì Văn Thành Đồ tiến đến bắt tay: - Chủ tịch Vương, ngày hôm qua nói đến gặp ngài thế nhưng bố tôi có chút vấn đề về sức khỏe, vì vậy mà mãi kéo dài đến bây giờ.
- Sức khỏe của bác trai bây giờ thế nào rồi? Chiều nay tôi sẽ đến thăm hỏi một chút. Vương Tử Quân chờ Văn Thành Đồ ngồi xuống thì trầm giọng nói.
Văn Thành Đồ nhìn gương mặt của Vương Tử Quân, hắn không tin Vương Tử Quân không biết mình đến thủ đô làm gì. Nhưng Vương Tử Quân đã không đề cập đến, hắn cũng phải giả vờ hồ đồ mà thôi. Khi thấy Vương Tử Quân ân cần hỏi thăm sức khỏe của bố mình, hắn không khỏi tranh thủ thời gian nói lời cảm tạ: - Cám ơn chủ tịch Vương đã quan tâm, bệnh tình của bố tôi đã ổn, chuyên gia nói vẫn không nên chủ quan khinh suất.
- À, không có vấn đề là quá tốt rồi. Vương Tử Quân càng nở nụ cười vui vẻ: - Bí thư Văn, đối với người già thì lúc này cần nhất là có người quan tâm chăm sóc, chuyện công tác thì anh không nên lo lắng, anh cần bỏ thời gian ở bên cạnh ông cụ là được.
- Cám ơn chủ tịch Vương. Văn Thành Đồ nói lời cảm tạ rồi khẽ lên tiếng: - Chủ tịch Vương, lần này ngài đến là vì hạng mục của công ty LiSang sao?
- À, tuy hy vọng là không lớn thế nhưng dù sao cũng phải tranh thủ. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi khẽ nói.
Văn Thành Đồ khẽ gật đầu, sau đó trầm ngâm giây lát rồi nói' - Chủ tịch, tôi đã ở thủ đô nhiều năm, mặc dù việc lớn không dễ hoàn thành thế nhưng lại có nhiều quen biết. Nếu ngài có gì cần phân phó thì cứ nói, tôi tình nguyện vì ngài mà cống hiến sức lực cho Mật Đông.
- Bí thư Văn, chuyện này anh cũng không cần quan tâm, anh nên quan tâm chăm sóc bác trai là được. Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo với Văn Thành Đồ rồi cười nói.
Khi Văn Thành Đồ trò chuyện với Vương Tử Quân, lúc này điện thoại trong túi áo chợt vang lên. Văn Thành Đồ lấy điện thoại ra xem, hắn nhìn màn hình điện thoại, cũng không nhận điện thoại mà cắt máy.
Vương Tử Quân nhìn động tác của Văn Thành Đồ, hắn không khỏi cười nói: - Bí thư Văn, anh có việc gì thì cứ tranh thủ đi xử lý.
Văn Thành Đồ cười cười nói: - Một người thân gọi điện thoại, lát nữa tôi gọi điện thoại lại cũng được.
Hai người tiếp tục buôn chuyện một lát, sau đó Văn Thành Đồ rời khỏi phòng của Vương Tử Quân. Sau khi đi ra ngoài thì hắn nhanh chóng gọi điện thoại, sau đó cười nói: - Cậu Nguyễn, vừa rồi tôi có chút việc, bây giờ mới đi ra khỏi phòng làm việc của lãnh đạo.
- Bí thư anh quá bận rộn rồi, chúng ta cũng khôn phải là người ngoài. Giọng nói nhàn nhạt của Nguyễn Chấn Nhạc vang lên ở đầu dây bên kia, sau đó là tiếng cười trầm ấm, chợt nghe Nguyễn Chấn Nhạc nói tiếp: - Tôi đã liên hệ với trưởng ban Dương, chiều nay trưởng ban Dương có nửa giờ thời gian rãnh rỗi.
- Cảm ơn cậu Nguyễn đã giúp đỡ, sau này nếu có cơ hội thì tôi nhất định sẽ báo đáp lại ân đức của cậu. Văn Thành Đồ càng thêm vui vẻ, hắn không khỏi cất bước nhanh hơn.
Nguyễn Chấn Nhạc bên kia cũng cười khá lớn, sau đó lại nói: - Bí thư Văn, sau này mong anh quan tâm nhiều hơn.
- Cậu là người tương lai bay xa vạn dặm, năng lực lại mạnh mẽ hơn người, nếu như cậu có thể đến Mật Đông giúp đỡ công tác của tôi, như vậy là tôi cầu còn chưa được. Văn Thành Đồ hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc, lúc này nghe thấy Nguyễn Chấn Nhạc nói câu nhờ mình quan tâm giúp đỡ, thế là không kém vỗ ngực đảm bảo.
Hai người nói thêm vài câu thì cúp điện thoại, Văn Thành Đồ ngồi lên xe mà gươgn mặt có vài phần đỏ ửng.
Cố Tắc Viêm những ngày qua có biểu hiện cực kỳ sinh động, vì hắn mẫn cảm ý thức được cơ hội đang đến. Hắn căn bản đã ngột ngạt khá lâu, cuối cùng cũng thấy được ánh rạng đông.
Cố Tắc Viêm cũng xem như là một người đọc qua đủ mọi sách sử, căn bản lấy sử sách làm gương. Hắn căn bản tổng kết được hai điều, những người được sủng ái trong quan trường chia làm hai loại: Một là hạng người giỏi khua môi múa mép làm cho người bên trên vui vẻ; hoặc là một người có năng lực. Có người nào cầm quyền mà không muốn mình sẽ xây dựng được một sự nghiệp oanh liệt? Tất nhiên nếu muốn thực hiện được khát vọng mà chỉ dựa vào những lời nịnh hót là si tâm mộng tưởng, anh cần phải là một nhân tài làm việc không bám vào khuôn mẫu, cần phải lớn gan hành động, như vậy mới có thể tiến lên được.
Cố Tắc Viêm nghĩ đến đây mà trong đầu không khỏi xuất hiện hình bóng của Vương Tử Quân, người này có phải là nhân tài không? Cố Tắc Viêm do dự giây lát, hắn vẫn cho ra câu trả lời khẳng định. Mặc kệ người này tự cho là đúng, coi trời bằng vung, chỉ nhìn vào việc mà không nhìn người, ra bài không theo quy tắc quan trường, thậm chí còn thẳng thắn can gián ép bí thư Sầm khó thể xuống đài. Thế nhưng ít nhất thì lòng dạ của người này cũng là đáng khen, tất cả vì sự phát triển của tỉnh Mật Đông.
Anh nói xem, anh có thể một mặt trách cứ Sầm Vật Cương không đường hoàng? Một mặt trách Vương Tử Quân không tự xem xét lại chính mình? Sự việc đến mức độ hôm nay không có trách nhiệm của anh sao?
Sau khi so sánh một phen thì Cố Tắc Viêm cảm thấy một người như mình là nhân tài khó có được. Đó là vừa làm được việc, vừa có khả năng, vừa có thể có được sự tín nhiệm của bí thư Sầm. Mình gặp vấn đề thà nhẫn nhục chịu uất ức cũng có thể miễn cưỡng cười tươi vui vẻ, có thể làm cho tuyến trên có được niềm vui. Một người co được giãn được như mình, sao tổ chức cứ phải vùi vàng trong đất mãi được? Rõ ràng không phù hợp với quy tắc sử dụng nhân tài.
Những thứ này căn bản không liên quan đến phương diện ngày hôm qua hắn vì một vấn đề mà cứng nhắc với Hà Kiến Chương, càng bởi vì những ngày này hắn chạy đến khu văn phòng thường ủy khá nhiều lần.
Giống như lời của một bác gái quét dọn vệ sinh khu văn phòng thường ủy, đó là mỗi ngày đến quét dọn đều thấy chủ tịch Cố đi đến. Tất nhiên những lời này chỉ xuất hiện trong câu chuyện của đám tiểu nhân vật, căn bản chỉ là đề tài những lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
- Bí thư Sầm! Sau khi đi vào phòng làm việc của Sầm Vật Cương, Cố Tắc Viêm không khỏi dùng giọng thận trọng chào hỏi.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão cũng không buông văn kiện trong tay ra, lão khẽ chỉ về vị trí đối diện, để cho Cố Tắc Viêm ngồi xuống đó rồi tiếp tục xem xét văn kiện.
Cố Tắc Viêm căn bản đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương đều được hưởng thụ những đãi ngộ như thế này, hắn cảm thấy rất có thể diện. Điều này nói rõ bí thư Sầm không xem mình là người ngoài, nếu như bí thư Sầm khách khí với mình, như vậy mới làm cho người ta khó chịu.
Sau khi bí thư Sầm xem xong văn kiện thì Cố Tắc Viêm mới cười nói: - Bí thư, vừa rồi là văn kiện gì mà ngài xem xét nhập thần như vậy?
- Là tư liệu của công ty LiSang. Sầm Vật Cương buông tài liệu ra rồi khẽ xoa hai tròng mắt, sau đó trầm giọng nói.
Cố Tắc Viêm cũng không xa lạ gì công ty LiSang, hắn cười nói: - Bí thư, tôi cảm thấy ngài không cần hao tâm tổn trí với phương diện này, công ty LiSang đi tìm khu căn cứ cho hạng mục nông nghiệp, căn bản là tỉnh Tây Tường có hy vọng nhất, tỉnh Mật Đông chúng ta căn bản không có hy vọng quá lớn.
- Khi Vương Tử Quân tranh thủ hạng mục này thì tôi nghĩ anh ấy bị váng đầu, nhưng theo những gì mà tôi hiểu được vào lúc này, anh ấy không phải không nhìn rõ, người ta đang dùng kế kim thiền thoát xác, đi bàn hạng mục là giả, chủ yếu về thủ đô mới là thật. Cố Tắc Viêm nói làm cho Sầm Vật Cương không khỏi nhíu mày, sau khi trầm ngâm giây lát thì mới nói với Cố Tắc Viêm: - Những lời này của anh chỉ có thể nói với tôi, thế nhưng anh nên nhớ kỹ một điều, đó là vị trí của anh khá quan trọng, tuyệt đối không nên nghĩ sao nói vậy, không nên nói lung tung, biết không?
- Bí thư Sầm, tôi sai rồi. Cố Tắc Viêm cũng không vì những lời cảnh cáo của Sầm Vật Cương mà mất hứng, hắn dùng giọng không quan tâm để thừa nhận sai lầm, sau đó lại cười nói: - Bí thư Sầm, chuyện này trên thực tế thì mọi người đều hiểu, thậm chí hôm qua tôi bàn luận với anh Triệu của tỉnh hàng xóm, anh ấy cũng nói đến chuyện này.
- Nhưng người ta nói là chủ tịch của chúng ta rất chuyên nghiệp, mặc dù lấy danh đi kêu gọi đầu tư, thế nhưng vẫn đều đặn tham gia các hội nghị ở thủ đô.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão nâng ly lên uống một ngụm trà, sau đó trầm giọng nói: - Nếu như có thể tranh thủ được hạng mục của công ty LiSang, như vậy sẽ là một việc tốt cho tỉnh Mật Đông.
- Bí thư, tôi cảm thấy tranh thủ được hạng mục kia là chuyện tốt, thế nhưng chuyện này không phải nói muốn là tranh thủ được. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì nở nụ cười vui vẻ nói: - Đạo lý này người kia cũng hiểu.
- Đúng vậy. Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão nhìn thoáng qua Cố Tắc Viêm rồi thản nhiên nói: - Tôi nghe nói hôm qua anh ồn ào với chủ tịch Hà Kiến Chương sao?
Cố Tắc Viêm đến đây chủ yếu là vì chuyện này, lúc này thấy Sầm Vật Cương chủ động nhắc đến thì cố gắng bày ra bộ dạng cực kỳ uất ức nói: - Bí thư, chuyện này tôi vốn không định báo cáo với ngài, thế nhưng bây ngài nhắc đến thì tôi cũng phải báo cáo cho rõ ràng.
- Gần đây tôi rất tôn trọng đồng chí Hà Kiến Chương, thế nhưng người này căn bản cực kỳ cố chấp. Ngày hôm qua tôi tranh cãi với anh ta về khu kinh tế phía bắc thành phố Linh Long, đây cũng không phải là khu quy hoạch mới, đã được phê duyệt từ năm kia, thế nhưng bây giờ vì hai phong thư tố cáo mà anh ta tiến hành điều tra quy mô lớn với khu kinh tế phía bắc Linh Long. Ngài nói xem, đây không phải là bé xé ra to, nhìn gà hóa cuốc sao?
- Tôi đã liên lạc với lãnh đạo thành phố Linh Long, đã tìm hiểu tình huống rõ ràng. Gần đây thành phố Linh Long đang dùng tất cả thủ đoạn để đẩy mạnh công tác xây dựng khu kinh tế này, nếu như có tổ điều tra quy mô lớn, như vậy sẽ tạo nên chấn động, sẽ cho ra kết quả phản tác dụng.
Sầm Vật Cương căn bản biết rõ về khu kinh tế phía bắc Linh Long, lão trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Anh làm rất tốt, khu kinh tế phía bắc là một trong những hạng mục mở rộng lực ảnh hưởng của thành phố Linh Long, nhất định phải đẩy mạnh thi công. Chỉ có thể xây dựng thành công khu kinh tế phía bắc, như vậy mới làm cho lực ảnh hưởng của thành phố Linh Long được tăng lên một bậc.
- Nhưng anh cũng nên chú ý một chút, lần sau nên dùng phương pháp tác động linh hoạt hơn. Chủ tịch Kiến Chương cũng là cán bộ lão thành, công tác tận tâm tận lực, anh cần phải tôn trọng ý kiến của anh ấy, không nên khắc khẩu. Cố Tắc Viêm khiêm tốn tiếp nhận lời phê bình của Sầm Vật Cương, sau đó nói sẽ nhận lỗi với chủ tịch Hà.
]Cố Tắc Viêm tỏ thái độ như vậy làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy rất hài lòng: - Cũng là vì công tác mà thôi, cần gì phải tạo nên vướng mắc như vậy? Tắc Viêm à, năng lực công tác của anh là quá rõ ràng, thế nhưng anh nên tăng cường phương diện quan hệ với người, chỉ khi nào anh thật sự trưởng thành, như vậy mới có thể nhận thêm trọng trách.
Sầm Vật Cương nói làm cho Cố Tắc Viêm cực kỳ vui sướng, hắn liên tục gật đầu, tỏ vẻ tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của bí thư Sầm.
Triệu Hiểu Bạch cầm một phần văn kiện đi đến phòng in ấn. Sau hai ngày từ thủ đô quay về Mật Đông, lúc này Triệu Hiểu Bạch trong mắt người khác vẫn là một bộ dạng phấn chấn tinh thần.
Khi Triệu Hiểu Bạch đi vào trong phòng in ấn, chợt nghe thấy bên trong có người đang đùa giỡn với nhau. Hắn vừa định gõ cửa thì chợt nghe có người cười hì hì nói với Tiểu Mã nhân viên phòng in ấn: - Em Mã, sau này em đừng súng bái tên Triệu Hiểu Bạch kia nữa được không, chỉ sợ không qua vài ngày nữa người này sẽ không còn tiếp tục công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh nữa rồi.
Triệu Hiểu Bạch nghe thấy người bên trong nói đến mình thì không khỏi rụt tay về, hắn muốn nghe đám người này nói gì sau lưng mình.
- Anh nói gì vậy? Trưởng ban Triệu đang làm tốt công tác thư ký cho chủ tịch Vương, vì sao lại phải rời khỏi văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh? Tiểu Mã dùng giọng khinh thường trách móc hai câu, sau đó lại dùng giọng nghi ngờ nói: - Không phải anh Mã sẽ được trọng dụng phái xuống cơ sở công tác đấy chứ?
- Hừ hừ, trọng dụng hay không thì anh không biết, thế nhưng anh biết chỉ cần chủ tịch Vương phải đi, như vậy cuộc sống của người này sẽ không có gì là tốt. Người kia cười hì hì nói: - Tiểu Mã, em mỗi ngày cũng không nên ở mãi trong phòng in ấn, bây giờ tình huống đã rõ ràng có ai mà không biết, anh nghe nói lần này chủ tịch Vương đi về thủ đô cầu viện, căn bản là đi về mà toàn thân đầy bụi đất.
Triệu Hiểu Bạch cảm thấy cực kỳ tức giận, hắn không ngờ người kia ăn nói vô sỉ như vậy. Chủ tịch Vương ở thủ đô chủ yếu là chạy hạng mục, tên khốn này lại nói chủ tịch Vương đi cầu viện.
Khi Triệu Hiểu Bạch cảm thấy nóng lòng như lửa đốt chợt nghe Tiểu Mã nói: - Anh nói bậy bạ gì vậy, chủ tịch Vương đến thủ đô không phải vì tranh thủ hạng mục sao?
- Hạng mục kia không thể có khả năng đến tay Mật Đông chúng ta, em cũng nên nghĩ xem những tỉnh thành phố nào cạnh tranh với chúng ta vào lúc này, người ta là tỉnh nông nghiệp lớn, Mật Đông chúng ta sao có thể so sánh được? Người kia giống như muốn bày tỏ sự uyên bác của mình, thế là ngay sau đó lại lên tiếng: - Lúc này người trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh có ai không biết chủ tịch Vương đi chạy hạng mục là giả, đi cầu viện mới là thật.
- Em cũng không nghĩ xem chủ tịch Vương là ai? Một nhân vật khôn khéo như vậy cần gì phải đến thủ đô vì một hạng mục căn bản khó thể nào đến Mật Đông? Đây rõ ràng là không thể xảy ra được.
Tiểu Mã ừ hai tiếng rồi mới dùng giọng không xác định nói: - Anh Lưu, anh nói xem chủ tịch Vương sẽ phải đi sao?
- Khả năng này là rất lớn, bên này căn bản xảy ra vấn đề, tất nhiên cần phải tìm chỗ để trốn đi. Chủ tịch Vương mà đi thì nhất định sẽ có nhiều địa phương tốt chào đón, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch kia thì khác, khả năng đi theo chủ tịch Vương là rất nhỏ. Sau khi chủ tịch Vương rời đi, hì hì, còn không biết sẽ bị đẩy đến nơi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.