Chương 1012: Chín chín tám mươi mốt khó khăn
Bảo Thạch Tiêu
02/10/2014
Anh Địch không cần nhìn cũng biết đối phương đang nói mát cho mình
chính là đồng sự nhiều năm cộng tác với nhau. Hắn nâng ly trà lên nhấp
một ngụm rồi cười nói:
- Tôi tự cảm thấy mình căn bản không thể nào so sánh với hai vị kia, không biết sau này hai vị ấy phát triển ra sao, ai có thể tiến lên vị trí cao xa hơn.
Anh Địch nói như vậy làm cho các vị cộng sự trong văn phòng sinh ra cảm giác cộng minh. Bọn họ vừa hâm mộ vừa ghen ghét, hơn nữa còn rất hiếu kỳ với hai vị cán bộ cấp sắp tiến lên cấp phó bộ kia. Hai người này cùng tiến vào cấp phó bộ, thế nhưng ai trong số đó sẽ là người cười vào thời điểm cuối cùng, điều này căn bản là không ai có thể dự đoán được.
- Được rồi, đừng nói những lời vô dụng như vậy nữa, những người quan tâm đến vụ này đều phải có cấp bậc như bí thư Nhất Phong. Các anh lúc này nếu có thời gian rảnh thì nhanh chóng cho ra báo cáo thống kê đi.
Một vị trưởng phòng ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn đám cấp dưới của mình rồi trầm giọng nói.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của trưởng phòng, nhóm anh Địch tất nhiên là không dám chậm trễ. Anh Địch dù là cán bộ lão thành nhưng cũng chỉ có thể cố gắng làm ra vẻ chăm chỉ. Sau khi hắn viết xong vài chữ và nhìn lên thì hình bóng hai vị cán bộ trẻ tuổi đã khuất bóng cuối hành lang.
Cuộc nói chuyện với lãnh đạo của ban tổ chức trung ương căn bản là hơn ba phút, sau khi đi ra khỏi phòng thì Vương Tử Quân cảm thấy toàn thân thoải mái. Tuy hắn biết rõ lần này lãnh đạo khảo sát chỉ là làm theo trình tự, thế nhưng khi đi vào trong phòng tiếp khách, hắn vẫn cảm thấy có chút hồi hộp.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản rất thõa mãn với câu trả lời của mình, nếu như điểm cao nhất là một trăm, hắn sẽ tự cho mình chín mươi lăm điểm.
- Bí thư Vương!
Khi Vương Tử Quân đi xuống cầu thang thì gặp mặt Nguyễn Chấn Nhạc đang từ phía bên kia đi đến, trên mặt là nụ cười sáng rực.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt Nguyễn Chấn Nhạc, hắn cũng cười tiến lên nghênh đón. Đối với hai người thì hôm nay là ngày tốt lành, tuy bọn họ trải qua không ít tranh đấu gay gắt, thế nhưng trường hợp này vẫn phải giữ gìn hòa khí.
- Bí thư Vương, tôi đến tỉnh Sơn Nam đã được hai năm, cảm thấy hối tiếc vì không làm tốt công tác liên hệ với anh, thật sự là anh có rất nhiều điều mà tôi cần phải học tập.
Nguyễn Chấn Nhạc bắt tay Vương Tử Quân thì cười nói.
- Bí thư Nguyễn, tôi cũng không hy vọng anh rời khỏi tinh Sơn Nam, thế nhưng anh là người tương lai rộng lớn, thật sự không thể chậm trễ được.
Nguyễn Chấn Nhạc cười nói:
- Bí thư Vương, anh nói lời khích lệ như vậy là không được, tôi cảm thấy nếu người ta nói mình tương lai rộng lớn, tôi không nói gì thêm, thế nhưng những lời như vậy là do anh nói ra, tôi nghe mà cảm thấy hỗ thẹn.
- Ha ha ha.
Hai người Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc cùng nở nụ cười, khi đi đến cuối hành lang thì Nguyễn Chấn Nhạc chợt nói:
- Bí thư vương, hy vọng sau này chúng ta có thể gặp mặt nhau.
- Tôi tin tưởng điều này là nhất định.
Vương Tử Quân bắt chặt tay Nguyễn Chấn Nhạc rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân đi hướng đông mà Nguyễn Chấn Nhạc đi hướng tây, hai bên chia nhau đi hai hướng trên hành lang. Khi bọn họ tách ra thì Thạch Kiên Quân đang đứng bên cửa sổ phòng làm việc, hắn và Đường Cảnh Ung đang nhìn vào hình bóng hai vị cán bộ trẻ tuổi tương lai tươi sáng ở phía bên kia.
- Anh Đường, hai vị cán bộ trẻ tuổi kia thật sự lợi hại hơn chúng ta năm xưa rất nhiều.
Vì cùng có chung một kẻ địch là Hào Nhất Phong, thế cho nên mối quan hệ giữa Thạch Kiên Quân và Đường Cảnh Ung bây giờ là cực kỳ không tệ.
Đường Cảnh Ung cười cười nói:
- Còn không phải sao? Khi tôi ở vào độ tuổi của bọn họ thì còn đang làm một vị trí trưởng phòng mà thôi.
Thạch Kiên Quân cười cười, hắn móc từ trong túi ra một gói thuốc, ném cho Đường Cảnh Ung một điếu. Hắn châm lửa cho mình, hít vào một hơi thật mạnh rồi nói:
- Dù thế nào thì Tử Quân lần này cũng xem như có thu hoạch, bây giờ tỉnh Sơn Nam có thêm một vị thường ủy tỉnh ủy, có lẽ càng thêm đặc sắc.
- Đúng vậy.
Đường Cảnh Ung nói đến đây thì lại lắc đầu:
- Lần này tranh chấp vị trí thường ủy cũng làm cho tôi cảm thấy rất bất ngờ.
Đường Cảnh Ung nói đến đây thì dùng giọng có chút do dự nói:
- Nguyễn Chấn Nhạc bên kia chuẩn bị làm chủ tịch thành phố Hồng Đảo, lãnh đạo của chúng ta cũng cho Vương Tử Quân có thời gian chuẩn bị, khi anh ấy nói ra sự việc, tôi còn cho rằng Vương Tử Quân sẽ đến làm chủ tịch thành phố Hải Đồng, không ngờ lại được giữ lại ở La Nam.
"Thành phố Hải Đồng?"
Thạch Kiên Quân có chút sững sốt, hắn tất nhiên biết rõ về thành phố này, thế nhưng không ngờ cũng có người cho Vương Tử Quân đường lui, hơn nữa còn là một đường lui không kém so với Nguyễn Chấn Nhạc. Có một đường lui tốt đẹp như vậy chờ sẵn nếu thất bại trong lúc tiến lên thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, điều này đã nói rõ phe phái của Đường Cảnh Ung đã đặt vị trí của Vương Tử Quân lên tương đồng với Nguyễn Chấn Nhạc.
Thạch Kiên Quân nghĩ đến vị trí hiện tại của Nguyễn Chấn Nhạc, lại nghĩ đến những người sau lưng Đường Cảnh Ung, thế là hắn càng thêm kiên định ý nghĩ sẽ kết nối thêm chặt chẽ với Vương Tử Quân.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Thạch Kiên Quân nhìn vào chiếc điện thoại màu đỏ bí mật của mình, sau đó nhanh chóng nhấc máy.
- Cái gì, anh nói lại tôi xem?
Thạch Kiên Quân vốn đang rất bình tĩnh, thế nhưng sau khi nghe đối phương lên tiếng thì vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Đường Cảnh Ung nhìn vẻ mặt của Thạch Kiên Quân, tâm tình tốt đẹp chợt giống như bị bao phủ trong sương mù. Thạch Kiên Quân là một vị chủ tịch tỉnh, tất nhiên công phu tu dưỡng phải cực mạnh, bây giờ có việc làm cho chủ tịch tỉnh thất thố, rõ ràng không phải là việc nhỏ.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Khi Đường Cảnh Ung đang cảm thấy rất nghi hoặc thì trong khu văn phòng tỉnh ủy, Vương Tử Quân cũng nhận được điện thoại, hắn nghe âm thanh run rẩy của Trương Thiên Tâm, thế là cơ thể vững vàng cũng không khỏi có chút run rẩy.
- Anh nói cái gì? Chất hóa học tràn ra ngoài? Có chuyện gì xảy ra?
- Cậu Vương, tôi cũng vừa mới nghe nói mà thôi, có xí nghiệp trong khu công nghiệp Lam Hà không tuân theo quy định mà tiến hành tăng ca sản xuất, kết quả là thiết bị nổ tung, nguyên liệu là chất hóa học đổ hết xuống sông Lam Hà.
Vương Tử Quân nghe đến đó mà đầu nổ ầm lên, tuy sông Lam Hà không chảy qua thành phố La Nam, thế nhưng hắn từng làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn biết sau khi chất hóa học tràn xuống sông Lam Hà thì sẽ sinh ra hậu quả khó tưởng như thế nào.
Nó không liên quan đến thành phố Đông Bộ, thế nhưng lại liên quan trực tiếp đến nguồn nước sinh hoạt của nhân dân các thành phố trong các tỉnh bên dòng sông Lam Hà.
- Có nghiêm trọng hay không? Chất hóa học gì?
Vương Tử Quân cầm điện thoại rồi trầm giọng nói.
- Không biết, nhưng rất nghiêm trọng.
Trương Thiên Tâm nói đến đây thì tiếp tục:
- Nghe nói rất nguy hại đến sức khỏe con người.
Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn nhìn những đám mây trên bầu trời mà không nói nên lời. Tuy hắn đã tìm ra khuyết điểm của Nguyễn Chấn Nhạc ở khu công nghiệp Lam Hà, thế nhưng kết quả thế này là thứ mà hắn không muốn được thấy.
Khi Vương Tử Quân đang nghĩ đến phương diện cuộc sống của nhân dân hạ du sông Lam Hà, trong lòng cũng chợt bùng lên một ý nghĩ, lúc này chỉ sợ Nguyễn Chấn Nhạc sẽ gặp nạn.
- Chân Nhi, Viễn Nhi bây giờ đã tỉnh chưa?
Nguyễn Chấn Nhạc cầm điện thoại rồi dùng giọng quan tâm hỏi Tào Chân Nhi.
Thực tế thì Nguyễn Chấn Nhạc cũng không quan tâm đến sống chết của đứa em vợ Tào Viễn, thế nhưng hắn là anh rể, hắn cần phải biểu hiện thái độ của mình. Hơn nữa bây giờ ở bệnh viện còn có mẹ vợ Lý Tú Anh.
Tào Chân Nhi cũng hiểu Nguyễn Chấn Nhạc vì sao lại quan tâm đến Tào Viễn, vì vậy sau khi nói hai câu thì chợt thay đổi chủ đề:
- Cuộc nói chuyện lần này như thế nào?
- Rất tốt, trên cơ bản đã xác định hướng đi của anh là thành phố Hồng Đảo!
Nguyễn Chấn Nhạc tuy nói rất bình tĩnh thế nhưng lại căn bản không thể nào che giấu được cảm giác vui mừng.
- Vị trí chủ tịch thành phố Hồng Đảo là rất mấu chốt, nếu như anh có thể duy trì tốt công tác của mình, sau này còn mạnh hơn cả thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, bây giờ bí thư thị ủy Hồng Đảo còn kiêm nhiệm phó bí thư tỉnh.
Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên hiểu rõ tình huống mà Tào Chân Nhi vừa nói, khi quyết định đến thành phố Hồng Đảo, hắn trên cơ bản đã điều tra rõ ràng tình huống ở thành phố này.
Tuy bây giờ Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc cũng không kém, sau này ai thắng ai thua còn chưa biết được.
- Lát nữa anh sẽ đến thăm Viễn Nhi, nếu không thì mẹ sẽ giận anh.
Sau khi nói thêm hai câu với Tào Chân Nhi thì Nguyễn Chấn Nhạc cúp điện thoại.
Khi Nguyễn Chấn Nhạc cúp điện thoại thì tiếng chuông vang lên điên cuồng, Nguyễn Chấn Nhạc nhìn người gọi đến cho mình là thư ký trưởng văn phòng thị ủy Triệu Đức Càn, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười.
Triệu Đức Càn này đúng là quỷ thành tinh, sau khi mình đứng vững ở thành phố Hồng Đảo, nhất định sẽ đưa đối phương sang tiếp tục phục vụ cho mình.
Nguyễn Chấn Nhạc thầm hạ quyết tâm, hắn nghe điện thoại, giọng điệu càng thêm ổn định:
- Tôi là Nguyễn Chấn Nhạc.
- Bí thư Nguyễn, không tốt rồi, đã xảy ra chuyện ở khu công nghiệp Lam Hà.
Trong điện thoại cũng không phải vang lên lời nói chúc phúc của Triệu Đức Càn khi Nguyễn Chấn Nhạc tiến lên làm chủ tịch thành phố Hồng Đảo, mà là giọng nói nóng lòng như lửa đốt của Triệu Đức Càn.
Nguyễn Chấn Nhạc chợt hoảng hốt, nếu như bây giờ hắn sợ gì nhất, đó chính là gặp chuyện không may. Bây giờ sự kiện hắn tiến lên làm chủ tịch thành phố Hồng Đảo trên cơ bản đã được xác định, nếu như vào thời điểm mấu chốt này mà có chuyện không may, căn bản có tính chất hủy diệt với tương lai của hắn.
Nguyễn Chấn Nhạc cố gắng trấn định tâm thần, hắn trầm giọng hỏi Triệu Đức Càn ở đầu dây bên kia:
- Có chuyện gì xảy ra?
- Bí thư Nguyễn, một nhà máy hóa chất trong khu công nghiệp Lam Hà không tuân theo quy định sản xuất, thế là nồi hơi nổ tung.
Triệu Đức Càn ở đầu dây bên kia mở miệng báo cáo từng câu từng chữ.
- Có bao nhiêu người chết.
Nguyễn Chấn Nhạc ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, hắn vội vàng nói lớn với đầu dây bên kia.
- Năm người bị thương nhẹ, trước mắt còn chưa có người thương vong.
Câu trả lời đúng tiêu chuẩn của Triệu Đức Càn làm cho thần kinh căng cứng của Nguyễn Chấn Nhạc đã thả lỏng hơn, hắn không khỏi chửi ầm lên:
- Con bà nó, anh đúng là không ra gì, thiếu chút nữa thì hù chết tôi.
Nguyễn Chấn Nhạc trước kia dù là ở bất kỳ tình huống nào cũng phải cố gắng biểu hiện vẻ mặt nho nhã lễ độ, cực kỳ có khí độ, hơn nữa lại nói tiếng phổ thông cực kỳ tiêu chuẩn, căn bản là tạo nên phong cảnh tốt đẹp ở thành phố Đông Bộ. Nhưng hôm nay thái độ của hắn rất khác thường, hắn mắng một câu với Triệu Đức Càn ở phía bên kia.
Triệu Đức Càn cũng không có tâm tư thầm oán trách lãnh đạo mắng mình, hắn vội vàng báo cáo:
- Bí thư Nguyễn, không có thương vong, thế nhưng hơn ba tấn chất độc hóa học đã theo dòng nước chảy vào sông Lam Hà.
Trái tim vừa bình tĩnh lại của Nguyễn Chấn Nhạc đã tiếp tục chạy lên cuống họng, sự kiện này phát sinh có ý nghĩa như thế nào thì hắn hiểu rất rõ, nó sẽ tạo nên bao nhiêu ảnh hưởng đến chất lượng nguồn nước của dòng sông Lam Hà? Điều này làm cho hắn cảm thấy không rét mà run. Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy đầu óc trống rỗng, cảm thấy giống như có người cầm búa tạ đập lên đầu mình, hơn nửa ngày sau cũng không nói nên lời.
- Anh nói là chất độc hóa học đã chảy vào sông Lam Hà sao?
Không biết bao lâu sau Nguyễn Chấn Nhạc mới dùng giọng run rẩy để yêu cầu phía bên kia chứng thực.
- Đúng vậy, bí thư Nguyễn, bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?
Triệu Đức Càn không dám tắt điện thoại, hắn chờ Nguyễn Chấn Nhạc khôi phục lại như thường, sau đó mới thở dài ra một hơi.
- Đăng báo cáo chi tiết.
Nguyễn Chấn Nhạc biết rõ tình huống này căn bản không phải là thành phố Đông Bộ có thể xử lý được nữa, mặc dù hạ cấp luôn muốn tốt khoe xấu che, thế nhưng hậu quả của sự việc này căn bản là quá đáng sợ.
- Nhưng bí thư Nguyễn, nếu chúng ta đăng báo cáo chi tiết...
Triệu Đức Càn chỉ nói một nửa thì không tiếp tục, nhưng hắn biết rõ chắc chắn bí thư Nguyễn sẽ nghe và hiểu rõ ràng.
Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Triệu Đức Càn, hắn càng hiểu rõ hơn không báo cáo sẽ có hậu quả gì.
- Có thể che giấu được sao?
Nguyễn Chấn Nhạc hỏi lại một câu mang tính khẳng định rồi cúp điện thoại.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên sau lưng, một người thanh niên hơn hai mươi chạy đến bên cạnh Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó lớn tiếng nói:
- Bí thư Nguyễn, bí thư Nhất Phong yêu cầu anh đến phòng làm việc gấp.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn bộ dạng của người thanh niên kia, hắn thở dài một tiếng, sau đó nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong.
- Thành phố La Nam điều bốn mươi bảy xe cứu hỏa chạy đến thành phố Đông Bộ và thành phố Yên Hư mỗi ngày vài trăm lượt để cung cấp nước uống cho nhân dân, coi như làm giảm bớt ảnh hưởng của sự việc...Lúc này chúng ta cần phải phụ trách sự kiện nước sinh hoạt của nhân dân.
- Mỗi ngày đồng chí vận chuyển được bao nhiêu nước?
Nữ phóng viên cầm micro nở nụ cười nghề nghiệp hỏi viên chiến sĩ phòng cháy.
- Mười hai chuyến xe bồn.
Tên chiến sĩ trẻ đối mặt với nữ phóng viên xinh đẹp mà có chút căng thẳng, tuy giọng nói rất lớn nhưng cơ thể lại đứng yên như cây cột, căn bản không có động tác nào dư thừa.
- Đường từ thành phố La Nam đến Yên Hư có xa lắm không?
- Tôi tự cảm thấy mình căn bản không thể nào so sánh với hai vị kia, không biết sau này hai vị ấy phát triển ra sao, ai có thể tiến lên vị trí cao xa hơn.
Anh Địch nói như vậy làm cho các vị cộng sự trong văn phòng sinh ra cảm giác cộng minh. Bọn họ vừa hâm mộ vừa ghen ghét, hơn nữa còn rất hiếu kỳ với hai vị cán bộ cấp sắp tiến lên cấp phó bộ kia. Hai người này cùng tiến vào cấp phó bộ, thế nhưng ai trong số đó sẽ là người cười vào thời điểm cuối cùng, điều này căn bản là không ai có thể dự đoán được.
- Được rồi, đừng nói những lời vô dụng như vậy nữa, những người quan tâm đến vụ này đều phải có cấp bậc như bí thư Nhất Phong. Các anh lúc này nếu có thời gian rảnh thì nhanh chóng cho ra báo cáo thống kê đi.
Một vị trưởng phòng ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn đám cấp dưới của mình rồi trầm giọng nói.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của trưởng phòng, nhóm anh Địch tất nhiên là không dám chậm trễ. Anh Địch dù là cán bộ lão thành nhưng cũng chỉ có thể cố gắng làm ra vẻ chăm chỉ. Sau khi hắn viết xong vài chữ và nhìn lên thì hình bóng hai vị cán bộ trẻ tuổi đã khuất bóng cuối hành lang.
Cuộc nói chuyện với lãnh đạo của ban tổ chức trung ương căn bản là hơn ba phút, sau khi đi ra khỏi phòng thì Vương Tử Quân cảm thấy toàn thân thoải mái. Tuy hắn biết rõ lần này lãnh đạo khảo sát chỉ là làm theo trình tự, thế nhưng khi đi vào trong phòng tiếp khách, hắn vẫn cảm thấy có chút hồi hộp.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản rất thõa mãn với câu trả lời của mình, nếu như điểm cao nhất là một trăm, hắn sẽ tự cho mình chín mươi lăm điểm.
- Bí thư Vương!
Khi Vương Tử Quân đi xuống cầu thang thì gặp mặt Nguyễn Chấn Nhạc đang từ phía bên kia đi đến, trên mặt là nụ cười sáng rực.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt Nguyễn Chấn Nhạc, hắn cũng cười tiến lên nghênh đón. Đối với hai người thì hôm nay là ngày tốt lành, tuy bọn họ trải qua không ít tranh đấu gay gắt, thế nhưng trường hợp này vẫn phải giữ gìn hòa khí.
- Bí thư Vương, tôi đến tỉnh Sơn Nam đã được hai năm, cảm thấy hối tiếc vì không làm tốt công tác liên hệ với anh, thật sự là anh có rất nhiều điều mà tôi cần phải học tập.
Nguyễn Chấn Nhạc bắt tay Vương Tử Quân thì cười nói.
- Bí thư Nguyễn, tôi cũng không hy vọng anh rời khỏi tinh Sơn Nam, thế nhưng anh là người tương lai rộng lớn, thật sự không thể chậm trễ được.
Nguyễn Chấn Nhạc cười nói:
- Bí thư Vương, anh nói lời khích lệ như vậy là không được, tôi cảm thấy nếu người ta nói mình tương lai rộng lớn, tôi không nói gì thêm, thế nhưng những lời như vậy là do anh nói ra, tôi nghe mà cảm thấy hỗ thẹn.
- Ha ha ha.
Hai người Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc cùng nở nụ cười, khi đi đến cuối hành lang thì Nguyễn Chấn Nhạc chợt nói:
- Bí thư vương, hy vọng sau này chúng ta có thể gặp mặt nhau.
- Tôi tin tưởng điều này là nhất định.
Vương Tử Quân bắt chặt tay Nguyễn Chấn Nhạc rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân đi hướng đông mà Nguyễn Chấn Nhạc đi hướng tây, hai bên chia nhau đi hai hướng trên hành lang. Khi bọn họ tách ra thì Thạch Kiên Quân đang đứng bên cửa sổ phòng làm việc, hắn và Đường Cảnh Ung đang nhìn vào hình bóng hai vị cán bộ trẻ tuổi tương lai tươi sáng ở phía bên kia.
- Anh Đường, hai vị cán bộ trẻ tuổi kia thật sự lợi hại hơn chúng ta năm xưa rất nhiều.
Vì cùng có chung một kẻ địch là Hào Nhất Phong, thế cho nên mối quan hệ giữa Thạch Kiên Quân và Đường Cảnh Ung bây giờ là cực kỳ không tệ.
Đường Cảnh Ung cười cười nói:
- Còn không phải sao? Khi tôi ở vào độ tuổi của bọn họ thì còn đang làm một vị trí trưởng phòng mà thôi.
Thạch Kiên Quân cười cười, hắn móc từ trong túi ra một gói thuốc, ném cho Đường Cảnh Ung một điếu. Hắn châm lửa cho mình, hít vào một hơi thật mạnh rồi nói:
- Dù thế nào thì Tử Quân lần này cũng xem như có thu hoạch, bây giờ tỉnh Sơn Nam có thêm một vị thường ủy tỉnh ủy, có lẽ càng thêm đặc sắc.
- Đúng vậy.
Đường Cảnh Ung nói đến đây thì lại lắc đầu:
- Lần này tranh chấp vị trí thường ủy cũng làm cho tôi cảm thấy rất bất ngờ.
Đường Cảnh Ung nói đến đây thì dùng giọng có chút do dự nói:
- Nguyễn Chấn Nhạc bên kia chuẩn bị làm chủ tịch thành phố Hồng Đảo, lãnh đạo của chúng ta cũng cho Vương Tử Quân có thời gian chuẩn bị, khi anh ấy nói ra sự việc, tôi còn cho rằng Vương Tử Quân sẽ đến làm chủ tịch thành phố Hải Đồng, không ngờ lại được giữ lại ở La Nam.
"Thành phố Hải Đồng?"
Thạch Kiên Quân có chút sững sốt, hắn tất nhiên biết rõ về thành phố này, thế nhưng không ngờ cũng có người cho Vương Tử Quân đường lui, hơn nữa còn là một đường lui không kém so với Nguyễn Chấn Nhạc. Có một đường lui tốt đẹp như vậy chờ sẵn nếu thất bại trong lúc tiến lên thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, điều này đã nói rõ phe phái của Đường Cảnh Ung đã đặt vị trí của Vương Tử Quân lên tương đồng với Nguyễn Chấn Nhạc.
Thạch Kiên Quân nghĩ đến vị trí hiện tại của Nguyễn Chấn Nhạc, lại nghĩ đến những người sau lưng Đường Cảnh Ung, thế là hắn càng thêm kiên định ý nghĩ sẽ kết nối thêm chặt chẽ với Vương Tử Quân.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Thạch Kiên Quân nhìn vào chiếc điện thoại màu đỏ bí mật của mình, sau đó nhanh chóng nhấc máy.
- Cái gì, anh nói lại tôi xem?
Thạch Kiên Quân vốn đang rất bình tĩnh, thế nhưng sau khi nghe đối phương lên tiếng thì vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Đường Cảnh Ung nhìn vẻ mặt của Thạch Kiên Quân, tâm tình tốt đẹp chợt giống như bị bao phủ trong sương mù. Thạch Kiên Quân là một vị chủ tịch tỉnh, tất nhiên công phu tu dưỡng phải cực mạnh, bây giờ có việc làm cho chủ tịch tỉnh thất thố, rõ ràng không phải là việc nhỏ.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Khi Đường Cảnh Ung đang cảm thấy rất nghi hoặc thì trong khu văn phòng tỉnh ủy, Vương Tử Quân cũng nhận được điện thoại, hắn nghe âm thanh run rẩy của Trương Thiên Tâm, thế là cơ thể vững vàng cũng không khỏi có chút run rẩy.
- Anh nói cái gì? Chất hóa học tràn ra ngoài? Có chuyện gì xảy ra?
- Cậu Vương, tôi cũng vừa mới nghe nói mà thôi, có xí nghiệp trong khu công nghiệp Lam Hà không tuân theo quy định mà tiến hành tăng ca sản xuất, kết quả là thiết bị nổ tung, nguyên liệu là chất hóa học đổ hết xuống sông Lam Hà.
Vương Tử Quân nghe đến đó mà đầu nổ ầm lên, tuy sông Lam Hà không chảy qua thành phố La Nam, thế nhưng hắn từng làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn biết sau khi chất hóa học tràn xuống sông Lam Hà thì sẽ sinh ra hậu quả khó tưởng như thế nào.
Nó không liên quan đến thành phố Đông Bộ, thế nhưng lại liên quan trực tiếp đến nguồn nước sinh hoạt của nhân dân các thành phố trong các tỉnh bên dòng sông Lam Hà.
- Có nghiêm trọng hay không? Chất hóa học gì?
Vương Tử Quân cầm điện thoại rồi trầm giọng nói.
- Không biết, nhưng rất nghiêm trọng.
Trương Thiên Tâm nói đến đây thì tiếp tục:
- Nghe nói rất nguy hại đến sức khỏe con người.
Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn nhìn những đám mây trên bầu trời mà không nói nên lời. Tuy hắn đã tìm ra khuyết điểm của Nguyễn Chấn Nhạc ở khu công nghiệp Lam Hà, thế nhưng kết quả thế này là thứ mà hắn không muốn được thấy.
Khi Vương Tử Quân đang nghĩ đến phương diện cuộc sống của nhân dân hạ du sông Lam Hà, trong lòng cũng chợt bùng lên một ý nghĩ, lúc này chỉ sợ Nguyễn Chấn Nhạc sẽ gặp nạn.
- Chân Nhi, Viễn Nhi bây giờ đã tỉnh chưa?
Nguyễn Chấn Nhạc cầm điện thoại rồi dùng giọng quan tâm hỏi Tào Chân Nhi.
Thực tế thì Nguyễn Chấn Nhạc cũng không quan tâm đến sống chết của đứa em vợ Tào Viễn, thế nhưng hắn là anh rể, hắn cần phải biểu hiện thái độ của mình. Hơn nữa bây giờ ở bệnh viện còn có mẹ vợ Lý Tú Anh.
Tào Chân Nhi cũng hiểu Nguyễn Chấn Nhạc vì sao lại quan tâm đến Tào Viễn, vì vậy sau khi nói hai câu thì chợt thay đổi chủ đề:
- Cuộc nói chuyện lần này như thế nào?
- Rất tốt, trên cơ bản đã xác định hướng đi của anh là thành phố Hồng Đảo!
Nguyễn Chấn Nhạc tuy nói rất bình tĩnh thế nhưng lại căn bản không thể nào che giấu được cảm giác vui mừng.
- Vị trí chủ tịch thành phố Hồng Đảo là rất mấu chốt, nếu như anh có thể duy trì tốt công tác của mình, sau này còn mạnh hơn cả thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, bây giờ bí thư thị ủy Hồng Đảo còn kiêm nhiệm phó bí thư tỉnh.
Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên hiểu rõ tình huống mà Tào Chân Nhi vừa nói, khi quyết định đến thành phố Hồng Đảo, hắn trên cơ bản đã điều tra rõ ràng tình huống ở thành phố này.
Tuy bây giờ Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc cũng không kém, sau này ai thắng ai thua còn chưa biết được.
- Lát nữa anh sẽ đến thăm Viễn Nhi, nếu không thì mẹ sẽ giận anh.
Sau khi nói thêm hai câu với Tào Chân Nhi thì Nguyễn Chấn Nhạc cúp điện thoại.
Khi Nguyễn Chấn Nhạc cúp điện thoại thì tiếng chuông vang lên điên cuồng, Nguyễn Chấn Nhạc nhìn người gọi đến cho mình là thư ký trưởng văn phòng thị ủy Triệu Đức Càn, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười.
Triệu Đức Càn này đúng là quỷ thành tinh, sau khi mình đứng vững ở thành phố Hồng Đảo, nhất định sẽ đưa đối phương sang tiếp tục phục vụ cho mình.
Nguyễn Chấn Nhạc thầm hạ quyết tâm, hắn nghe điện thoại, giọng điệu càng thêm ổn định:
- Tôi là Nguyễn Chấn Nhạc.
- Bí thư Nguyễn, không tốt rồi, đã xảy ra chuyện ở khu công nghiệp Lam Hà.
Trong điện thoại cũng không phải vang lên lời nói chúc phúc của Triệu Đức Càn khi Nguyễn Chấn Nhạc tiến lên làm chủ tịch thành phố Hồng Đảo, mà là giọng nói nóng lòng như lửa đốt của Triệu Đức Càn.
Nguyễn Chấn Nhạc chợt hoảng hốt, nếu như bây giờ hắn sợ gì nhất, đó chính là gặp chuyện không may. Bây giờ sự kiện hắn tiến lên làm chủ tịch thành phố Hồng Đảo trên cơ bản đã được xác định, nếu như vào thời điểm mấu chốt này mà có chuyện không may, căn bản có tính chất hủy diệt với tương lai của hắn.
Nguyễn Chấn Nhạc cố gắng trấn định tâm thần, hắn trầm giọng hỏi Triệu Đức Càn ở đầu dây bên kia:
- Có chuyện gì xảy ra?
- Bí thư Nguyễn, một nhà máy hóa chất trong khu công nghiệp Lam Hà không tuân theo quy định sản xuất, thế là nồi hơi nổ tung.
Triệu Đức Càn ở đầu dây bên kia mở miệng báo cáo từng câu từng chữ.
- Có bao nhiêu người chết.
Nguyễn Chấn Nhạc ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, hắn vội vàng nói lớn với đầu dây bên kia.
- Năm người bị thương nhẹ, trước mắt còn chưa có người thương vong.
Câu trả lời đúng tiêu chuẩn của Triệu Đức Càn làm cho thần kinh căng cứng của Nguyễn Chấn Nhạc đã thả lỏng hơn, hắn không khỏi chửi ầm lên:
- Con bà nó, anh đúng là không ra gì, thiếu chút nữa thì hù chết tôi.
Nguyễn Chấn Nhạc trước kia dù là ở bất kỳ tình huống nào cũng phải cố gắng biểu hiện vẻ mặt nho nhã lễ độ, cực kỳ có khí độ, hơn nữa lại nói tiếng phổ thông cực kỳ tiêu chuẩn, căn bản là tạo nên phong cảnh tốt đẹp ở thành phố Đông Bộ. Nhưng hôm nay thái độ của hắn rất khác thường, hắn mắng một câu với Triệu Đức Càn ở phía bên kia.
Triệu Đức Càn cũng không có tâm tư thầm oán trách lãnh đạo mắng mình, hắn vội vàng báo cáo:
- Bí thư Nguyễn, không có thương vong, thế nhưng hơn ba tấn chất độc hóa học đã theo dòng nước chảy vào sông Lam Hà.
Trái tim vừa bình tĩnh lại của Nguyễn Chấn Nhạc đã tiếp tục chạy lên cuống họng, sự kiện này phát sinh có ý nghĩa như thế nào thì hắn hiểu rất rõ, nó sẽ tạo nên bao nhiêu ảnh hưởng đến chất lượng nguồn nước của dòng sông Lam Hà? Điều này làm cho hắn cảm thấy không rét mà run. Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy đầu óc trống rỗng, cảm thấy giống như có người cầm búa tạ đập lên đầu mình, hơn nửa ngày sau cũng không nói nên lời.
- Anh nói là chất độc hóa học đã chảy vào sông Lam Hà sao?
Không biết bao lâu sau Nguyễn Chấn Nhạc mới dùng giọng run rẩy để yêu cầu phía bên kia chứng thực.
- Đúng vậy, bí thư Nguyễn, bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?
Triệu Đức Càn không dám tắt điện thoại, hắn chờ Nguyễn Chấn Nhạc khôi phục lại như thường, sau đó mới thở dài ra một hơi.
- Đăng báo cáo chi tiết.
Nguyễn Chấn Nhạc biết rõ tình huống này căn bản không phải là thành phố Đông Bộ có thể xử lý được nữa, mặc dù hạ cấp luôn muốn tốt khoe xấu che, thế nhưng hậu quả của sự việc này căn bản là quá đáng sợ.
- Nhưng bí thư Nguyễn, nếu chúng ta đăng báo cáo chi tiết...
Triệu Đức Càn chỉ nói một nửa thì không tiếp tục, nhưng hắn biết rõ chắc chắn bí thư Nguyễn sẽ nghe và hiểu rõ ràng.
Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Triệu Đức Càn, hắn càng hiểu rõ hơn không báo cáo sẽ có hậu quả gì.
- Có thể che giấu được sao?
Nguyễn Chấn Nhạc hỏi lại một câu mang tính khẳng định rồi cúp điện thoại.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên sau lưng, một người thanh niên hơn hai mươi chạy đến bên cạnh Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó lớn tiếng nói:
- Bí thư Nguyễn, bí thư Nhất Phong yêu cầu anh đến phòng làm việc gấp.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn bộ dạng của người thanh niên kia, hắn thở dài một tiếng, sau đó nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong.
- Thành phố La Nam điều bốn mươi bảy xe cứu hỏa chạy đến thành phố Đông Bộ và thành phố Yên Hư mỗi ngày vài trăm lượt để cung cấp nước uống cho nhân dân, coi như làm giảm bớt ảnh hưởng của sự việc...Lúc này chúng ta cần phải phụ trách sự kiện nước sinh hoạt của nhân dân.
- Mỗi ngày đồng chí vận chuyển được bao nhiêu nước?
Nữ phóng viên cầm micro nở nụ cười nghề nghiệp hỏi viên chiến sĩ phòng cháy.
- Mười hai chuyến xe bồn.
Tên chiến sĩ trẻ đối mặt với nữ phóng viên xinh đẹp mà có chút căng thẳng, tuy giọng nói rất lớn nhưng cơ thể lại đứng yên như cây cột, căn bản không có động tác nào dư thừa.
- Đường từ thành phố La Nam đến Yên Hư có xa lắm không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.