Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1812: Cho phép kháng nghị, kháng nghị không hiệu quả.

Bảo Thạch Tiêu

16/02/2016

Lý Chinh Siêu căn bản nhìn rất chuẩn sinh thái chính trị trong quan trường Mật Đông hiện tại, hắn biết rõ quyết tâm của bí thư Sầm khi lập lại quyền uy trong tỉnh là rất lớn. Lý Chinh Siêu thậm chí cảm thấy Sầm Vật Cương giống như đang chuẩn bị ném ra ngoài mâu thuẫn với Vương Tử Quân.

Lúc này ở phương diện nhân sự thì trưởng phòng Uông Thanh Minh theo sát tiến độ của bí thư Sầm, dù là phó bí thư Văn Thành Đồ cũng đi rất gần với bí thư Sầm. Lúc này ba vị lãnh đạo nhân sự trong tỉnh đều ở trên một xe, thế cho nên quyền uy ở phương diện nhân sự là rất lớn.

Dưới quyền uy tuyệt đối này, Vương Tử Quân còn có thể làm gì được sao? Lý Chinh Siêu thầm nghĩ như vậy, thế nhưng hắn không cho ra bất kỳ lý do nào khác.

Chính mình có nên tiếp tục đi theo chủ tịch Vương hay không? Ý nghĩ này xuất hiện trong lòng Lý Chinh Siêu, ngay sau đó đã bị hắn áp chế. Khi hắn đang nghĩ như vậy thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Lý Chinh Siêu không muốn lên tiếng, thế nhưng hắn biết rõ mình không lên tiếng là không thể. Dù sao lúc này đèn đuốc cũng sáng trưng, nếu như đụng phải người khó chơi, hôm nay người ta không tìm được mình, nhưng mình có thể tránh được ngày mai ngày mốt hay không? Hơn nữa người ta cũng thấy rõ hành tung của mình.

Sau khi phu nhân ra mở cửa, Lý Chinh Siêu chợt thấy người năm xưa từng hợp tác khi mình còn là bí thư huyện ủy đi đến. Vừa nhìn thấy hắn thì gương mặt người kia tràn đầy nụ cười.

Lý Chinh Siêu nhìn nụ cười này mà thật sự không cười nổi, hắn hiểu người này đến là vì cái gì, nhưng rơi vào đường cùng thì hắn cũng vẫn phải nghênh đón.

- Cốc cốc cốc. Vương Tử Quân đang ở trong phòng làm việc xem tài liệu, tiếng gõ cửa chợt vang lên, hắn nói một câu mời vào.

Triệu Hiểu Bạch vẫn nhẹ nhàng đi vào như cũ, thế nhưng lúc này vẻ mặt lại có hương vị bối rối. Sau khi giúp đỡ Vương Tử Quân châm đầy trà thì hắn mới khẽ nói: - Chủ tịch Vương, vừa rồi có vài vị phó thư ký trưởng đi đến phòng làm việc của tôi, nói là có công tác cần báo cáo với ngài.

Vài vị phó thư ký trưởng? Vương Tử Quân ngừng đọc văn kiện, hắn nhìn Triệu Hiểu Bạch mà không nói lời nào.

Triệu Hiểu Bạch thấy Vương Tử Quân nhìn mình mà không nói lời nào, hắn biết vừa rồi mình báo cáo không rõ ràng, thế là tranh thủ thời gian nói: - Là nhóm thư ký trưởng Mã Ngọc Hải.

Mã Ngọc Hải là một trong những vị phó thư ký trưởng có tư cách râu rộng trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, năm xưa khi Trương Tề Bảo còn là phó thư ký trưởng thì Mã Ngọc Hải cũng là phó thư ký trưởng. Nhưng người này bây giờ có vài phần cậy già lên mặt, dù cũng là phó thư ký trưởng phục vụ lãnh đạo thế nhưng vì nể mặt người này công tác nhiều năm, vì vậy có nhiều chuyện Vương Tử Quân không quá so đo.

Lúc này Mã Ngọc Hải cũng là một nhân tuyển mà Vương Tử Quân xác định di dời, bây gời Mã Ngọc Hải đến là vì cái gì thì Vương Tử Quân hiểu rõ ràng.

Triệu Hiểu Bạch nhìn Vương Tử Quân trầm mặc không nói, hắn tiếp tục đề nghị: - Chủ tịch, nếu không thì nói ngài có chuyện để bọn họ đi tìm thư ký trưởng Trương.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Thôi khỏi, nếu bọn họ đã đến thì cứ cho vào.

Triệu Hiểu Bạch nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi cúi đầu đi ra. Chỉ một bước sau thì tiếng bước chân vang lên, Mã Ngọc Hải có dáng người không quá cao là người đầu tiên đi vào.

Mã Ngọc Hải chưa đến năm mươi nhưng đã là một người có tuổi trong khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, người này từ một thư ký bình thường tiến lên vị trí hiện tại thế nên có rất nhiều kinh nghiệm. Lần này nghe nói mình sẽ được điều động làm phó bí thư ủy ban tư pháp thế là không muốn làm gì, hắn hùng hổ kéo vài vị phó thư ký trưởng cũng bị điều động đến gặp Vương Tử Quân.

Trước khi đến thì Mã Ngọc Hải tương đối có khí thế, nhưng khi Vương Tử Quân nhìn về phía hắn, điều này làm cho hắn có vài phần run rẩy. Hắn nhìn Vương Tử Quân bằng ánh mắt có vài phần kiêng kỵ.

- Ngồi đi. Vương Tử Quân khoát tay với mọi người, sau đó đưa mắt nhìn bọn họ rồi nói: - Mã Ngọc Hải, tôi nghe Hiểu Bạch nói nhóm các anh có công tác gì cần báo cáo sao?

Lúc này Mã Ngọc Hải dù có chút lo lắng không đủ thế nhưng trước khi đến đã thuyết phục chính mình, thế nên hắn tranh thủ thời gian nói: - Chủ tịch Vương, những người chúng tôi đến chủ yếu là muốn báo cáo tư tưởng với ngài.

- À, các anh nói đi. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Mã Ngọc Hải rồi thản nhiên nói.



Mã Ngọc Hải khi đến còn cảm thấy không phục, cảm thấy chủ tịch tỉnh cũn không thể ngăn cản mình phản ánh vấn đề, thế nhưng lúc này nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Vương Tử Quân, hắn căn bản không còn cảm giác như trước.

- Chủ tịch Vương, chúng tôi nghe nói quá trình điều chỉnh nhân sự lần này, chúng tôi sẽ được điều động, thế nhưng...Nhưng chúng tôi công tác nhiều năm trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, rất quen thuộc công tác của mình, hơn nữa còn có cảm tình, thế nên...Thế nên chúng tôi muốn ở lại tiếp tục cùng công tác với ngài. Mã Ngọc Hải nói xong thì thở dài một hơi, thầm nghĩ đừng nhìn chủ tịch Vương ngày thường hay cười tủm tỉm mà lầm, một khi chủ tịch Vương trở nên nghiêm túc thì cực kỳ dọa người.

Vương Tử Quân nào không hiểu rõ ý nghĩ của nhóm người Mã Ngọc Hải, hắn nói muốn đi theo mình công tác có phải là thật hay không thì còn chưa rõ, thế nhưng không muốn rời khỏi văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh là quá rõ ràng.

Dù sao thì ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh làm một người thư ký trưởng cấp phó có danh tiếng còn hơn sang làm cấp phó không có thực quyền ở ủy ban tư pháp.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua nhóm người Mã Ngọc Hải, thấy vài vị thư ký trưởng khác đang tỏ ra lắng nghe, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Mã Ngọc Hải, anh thật sự muốn ở lại văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh?

- Đúng vậy, chủ tịch Vương, tôi công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh lâu năm, căn bản có cảm tình với nơi này, thế nên tôi không muốn rời đi. Mã Ngọc Hải lúc này tuy không hiểu Vương Tử Quân muốn làm gì, thế nhưng khi cần chống đỡ thì vẫn phải chống đỡ.

Vương Tử Quân cũng không tiếp tục hỏi Mã Ngọc Hải, hắn nhìn vài vị phó thư ký trưởng khác rồi nói: - Các vị cũng nghĩ như vậy sao?

Nhóm phó thư ký trưởng đi theo cũng không được to gan như Mã Ngọc Hải, lần này bọn họ tuy cùng đi theo thế nhưng phần nhiều là muốn nhìn hướng gió, vì thế khi Vương Tử Quân hỏi thì không ai chịu làm chim đầu đàn.

Khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn về phía đám người này, cửa phòng bị đẩy ra, Trương Tề Bảo đi vào với gương mặt nghiêm túc. Hắn nhìn nhóm người Mã Ngọc Hải đang ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó đi đến nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tôi không làm tốt công tác...

Vương Tử Quân khoát tay áo cản Trương Tề Bảo tiếp tục lên tiếng, ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía nhóm phó thư ký trưởng, căn bản là chờ bọn họ trả lời.

Mã Ngọc Hải nhìn đám đồng sự của mình mà cảm thấy rất căm hận. Trước khi đến thì bọn họ đã thương lượng rất rõ ràng, vì sao bây giờ đến gặp chủ tịch Vương thì không ai dám nói gì cả vậy?

Mã Ngọc Hải biết rõ đám bạn của mình kiêng kỵ điều gì, có câu súng bắn chim đầu đàn, người nào đi đầu cũng sẽ bị xử lý. Vì điều này mà đám người kia khư khư giữ mình, được chăng hay chớ, đúng là quá ngốc.

- Anh Tả, anh nói ý nghĩ của mình đi. Vương Tử Quân cũng không để cho Mã Ngọc Hải chờ đợi lâu, hắn nhìn phó thư ký trưởng Tả Minh Quý nổi tiếng thành thật hỏi.

Tả Minh Quý lúc này thật sự khó xử, hắn căn bản không ngờ tới phương diện nhân sự nói đơn giản thì đơn giản mà phức tạp thì lại phức tạp như vậy, vì sao có thể tìm lãnh đạo nói lý lẽ để giải quyết vấn đề được?

Vì vậy Tả Minh Quý không muốn đến, nhưng Mã Ngọc Hải lại lôi kéo, hơn nữa người khác cũng không muốn hắn nửa đường bỏ cuộc, thế nên cũng phải đi theo. Lúc này hắn rơi vào tình huống khó xử dưới ánh mắt của Vương Tử Quân.

Khi Vương Tử Quân mở miệng hỏi hắn, hắn cắn răng nói: - Chủ tịch Vương, tôi...Tôi nghe lời ngài.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khó xử của Tả Minh Quý, biết rõ đây là người thành thật, hắn cũng không muốn làm cho người này tiếp tục khó xử, thế là nhìn qua những người khác.

Dưới ánh mắt của Vương Tử Quân thì vài vị phó thư ký trưởng đều cúi đầu, có thể nói khi Vương Tử Quân nhìn đến thì ai cũng hận không thể chui vào trong đất.

Trương Tề Bảo nhìn đám người bên kia như những con mèo nhỏ ngoan ngoãn trước mặt Vương Tử Quân, thế là hắn không khỏi cảm thấy hâm mộ. Nhờ uy tín của Vương Tử Quân mà hắn ngồi trên vị trí thư ký trưởng, thế nhưng hắn biết rõ có vài người trong nhóm phó thư ký trưởng không phục, đặc biệt là Mã Ngọc Hải. Mặc dù người kia trước nay chưa từng kéo dãn sắp xếp công tác của mình, thế nhưng vẫn là người bằng mặt không bằng lòng.

Người kia không thiếu lần lên tiếng khi Trương Tề Bảo sắp xếp công tác, bây giờ thấy đối phương tỏ ra kinh ngạc khi nhìn Vương Tử Quân, hắn không khỏi có vài phần hưng phấn.

Thầm nghĩ chỉ cần mình có được một nửa uy thế như của chủ tịch Vương thì quá đủ rồi.



Trương Tề Bảo biết rõ muốn áp chế được đám thư ký trưởng già cả xảo quyệt này ngoài chức vụ của Vương Tử Quân, càng là vì uy tín của Vương Tử Quân trong hai năm qua ở khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Năm xưa dù là chủ tịch Đường có vỗ bàn nổi giận thì hững người kia biểu hiện như không lên tiếng, thế nhưng thật ra thì trong lòng lại không quá e ngại.

Lúc này Vương Tử Quân chỉ cần đưa mắt là có thể áp chế bọn họ, điều này nói rõ vị trí của chủ tịch Vương trong tỉnh là như thế nào.

- Được rồi, tôi hiểu rõ ý nghĩ của các anh, thế nhưng các anh đều là các cán bộ lão thành công tác lâu năm, căn bản phải biết nguyên tắc của tổ chức. Tổ chức tất nhiên sẽ suy xét đến công tác của các anh, nhiệm vụ hiện tại của các anh làm cố gắng làm tốt công tác của mình, không phải là nghi thần nghi quỷ. Vương Tử Quân thu hồi ánh mắt rồi dùng giọng điệu nghiêm túc nói.

Phòng làm việc của Vương Tử Quân chợt lạnh ngắt như tờ, ánh mắt đám thư ký trưởng đều nhìn về phía Mã Ngọc Hải.

Mã Ngọc Hải có thể cảm giác được những ánh mắt này, nếu như nói trước kia hắn còn có thể cảm thấy rất uy tín khi là nơi tập trung ánh mắt của mọi người, bây giờ hắn lại càng thầm chửi ầm lên. Các anh làm gì vậy? Sao các anh không nói lời nào? Bây giờ chủ tịch Vương chỉ cần mở miệng thì các anh nhìn về phía tôi, đây không phải nói rõ tôi là người chủ mưu sao?

Đúng là một đám tiểu nhân! Nhưng Mã Ngọc Hải chỉ có thể cất giấu lời này trong lòng, ngoài mặt hắn vẫn nở nụ cười sáng lạn, với Vương Tử Quân thì căn bản không thể không nhìn rõ tâm tư của hắn.

Cửa phòng được mở ra, Hà Kiến Chương đi vào, khi thấy nhiều người trong phòng thì hắn cười ha hả nói: - Chủ tịch Vương, ngài đang họp sao? Đã xong chưa, tôi còn có vài công tác cần báo cáo với ngài.

Hà Kiến Chương quá lão luyện làm cho Trương Tề Bảo cảm thấy mặc cảm. Hắn biết rõ Hà Kiến Chương tuyệt đối không thể không biết đám phó thư ký trưởng kia đến tìm Vương Tử Quân là vì vấn đề gì, thế nhưng lúc này lại có thể dùng giọng mây trôi nước chảy nói là mình tìm Vương Tử Quân để báo cáo công tác, vừa hóa giải sự việc hiện tại, vừa có thể lấy cớ cho chủ tịch Vương đuổi đám người này đi ra.

- Đã xong rồi, chúng tôi đã báo cáo xong rồi. Mã Ngọc Hải cũng biết đây là cơ hội tốt, hắn vội vàng đứng lên trầm giọng nói.

Mã Ngọc Hải đứng lên thì những người khác không phải kẻ ngũ, chỉ sau nháy mắt đã đứng cả lên.

Vương Tử Quân nhìn nhóm người cấp dưới mà không khỏi có vài phần thông cả, hắn đứng lên khỏi ghế rồi trầm giọng nói: - Được rồi, các anh quay về làm tốt công tác, các anh đã cống hiến cho văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh lâu năm, tôi căn bản nhìn thấy rõ ràng, tổ chức cũng không bạc đãi các anh.

Nhóm người Mã Ngọc Hải nghe nói như vậy thì tỏ ra vui mừng, ai cũng rời đi với bộ dạng khấp khởi. Nhưng chỉ ngay sau đó thì phòng làm việc của Vương Tử Quân đã yên tĩnh trở lại.

- Chủ tịch Vương, tôi không làm tốt công tác thế nên mới xuất hiện tình huống này, tôi đề nghị nên tiến hành xử ý thật nghiêm. Hà Kiến Chương vốn đang cười chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Vương Tử Quân khoát tay áo với Hà Kiến Chương: - Bọn họ cũng là vì tương lai của mình, anh cũng không thể cho ra yêu cầu quá nghiêm với bọn họ được.

Trương Tề Bảo nghe lời nói của hai vị lãnh đạo, hắn thầm thở dài một hơi, dù sao thì chuyện này xảy ra và hắn là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh nên khó thể thoát khỏi liên quan. Bây giờ Vương Tử Quân không truy cứu nhóm người kia, thế nên hắn là thư ký trưởng cũng thoát được một kiếp.

- Chủ tịch Vương, bây giờ tin tức về nhiệm kỳ mới đã được truyền đi khắp tỉnh, có không ít người ngồi không yên, bọn họ liên tục tụ tập về thành phố Rừng Mật. Hà Kiến Chương ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi dùng giọng trầm thấp nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi nói: - Chuyện này không thể tránh được, thế nhưng bầu không khí này cần phải xử lý.

Hai người nói xong thì rơi vào trầm mặc, hai người biết rõ sở dĩ xuất hiện tình huống này không thể không liên quan đến phương án mà Sầm Vật Cương đang thúc đẩy. Một lúc lâu sau Hà Kiến Chương mới nói: - Uông Thanh Minh này thật sự làm việc thiếu suy xét, anh ấy cũng không nên nghĩ cho kỹ càng ở phương diện này.

- Ừ! Vương Tử Quân gật đầu nói: - Chủ tịch Hà, không nói đến phương diện này nữa, bây giờ đã đến mùa lũ, anh nên nắm chặt công tác phòng lũ, nên mở hội nghị gì thì không thể buông tha, nên quán triệt nội dung gì thì phải làm cho nhanh mạnh, căn bản không thể qua loa.

- Mong chủ tịch yên tâm, tôi gần đây đặt hết tinh lực lên phương diện này. Nhưng theo dự báo của đài khí tượng, nửa tháng này tỉnh chúng ta sẽ không có đợt mưa nào lớn. Hà Kiến Chương thấy Vương Tử Quân nói đến những chuyện khác thì tâm tình cũng thả lỏng hơn. Hắn cũng cảm thấy đau đầu ở sự kiện nhiệm kỳ mới lần này, lúc này càng không muốn nhắc đến với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân gật đầu rồi nói: - Không có mưa lớn thì tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook