Chương 1625: Con người có lực lượng.
Bảo Thạch Tiêu
23/09/2015
Nhâm Chính Thịnh còn định lên tiếng, thế nhưng lại bị tên thanh niên kia đẩy ra. Viên lái xe đi theo Nhâm Chính Thịnh thấy lãnh đạo của mình bị người ta đối đãi vô lễ như vậy, thế là máu nóng dâng lên, không chịu nổi chuẩn bị tiến lên thì bị Nhâm Chính Thịnh giữ lại.
Không đến phương Nam không biết mình ít tiền, không đến thủ đô không biết mình quan nhỏ, đám người Nhâm Chính Thịnh là lãnh đạo cấp huyện, tên thanh niên bên kia tuy bộ dạng xấu xí nhưng biết đâu người đứng sau lưng cực kỳ có lực lượng, đắc tội với bọn họ căn bản là không thể chịu nổi.
- Anh làm gì? Anh muốn làm gì? Vương Sinh Khuê tuy có tuổi nhưng cũng rất nóng tính, thấy tên thanh niên kia lại vung tay lên, thế là nổi nóng, sau đó dùng sức đẩy tên kia ra khỏi người mình.
Khi Vương Sinh Khuê còn trẻ cũng là hảo hán trong thôn, một bao tải lương thực gần trăm căn có thể đặt lên vai đi băng băng. Bây giờ tuy đã già không còn hảo hán như xưa, thế nhưng lực lượng còn sót lại vẫn là không nhỏ.
Tên thanh niên kia tuy hùng hổ nhưng căn bản lại kém hơn Vương Sinh Khuê, thế nên bị Vương Sinh Khuê đẩy ngã lăn ra đất.
Tên thanh niên bị một lão già nhà quê đẩy ngã xuống đất mà không khỏi cảm thấy cực kỳ tức giận, hắn đứng lên chỉ vào mặt Vương Sinh Khuê rồi dùng giọng thẹn quá hóa giận nói: - Con bà nó, dám ỷ đông hiếp yếu sao? Tôi cho các người biết tay.
Tên thanh niên nói rồi lấy điện thoại ra, lúc này Vương Sinh Khuê không khỏi dùng ánh mắt luống cuống nhìn Nhan Sĩ Tắc và Lộ Đính Hồ.
- Anh bạn, người bạn của tôi căn bản là sai, anh bạn xem là đại nhân không chấp tiểu nhân. Anh ấy đến từ nông thông, là người thân của chủ nhiệm Vương. Nhâm Chính Thịnh do dự giây lát rồi tiến lên khuyên giải tên thanh niên bên kia.
Nhưng lời này của Nhâm Chính Thịnh càng làm cho tên thanh niên nổi trận lôi đình, hắn đẩy Nhâm Chính Thịnh ra rồi lớn tiếng mắng: - Cút ngay, cái gì mà chủ nhiệm Vương hay không chủ nhiệm Vương, ông nói cho mày biết, ông ở thủ đô này chưa từng chịu thiệt bao giờ, chuyện này ông không để yên cho mày đâu.
Lúc này điện thoại nối thông, chợt nghe thấy tên thanh niên hét lên: - Tiểu Tam, gọi vài người đến đây, có vài thằng mù làm phiền anh.
Nhâm Chính Thịnh lúc này cũng không có biện pháp nào khác, sau khi nghe lời của người kia, giống như gọi một đám côn đồ đến đánh người. Tuy hắn chưa từng gặp tình cảnh này, thế nhưng cũng biết nếu tú tài gặp quan binh thì người chịu thiệt sẽ là phía mình.
Nhâm Chính Thịnh nghĩ đến người cần cầu cứu, hắn chợt nhớ đến chủ tịch Vương. Tuy hắn không muốn biểu hiện mình là kẻ vô năng trước mặt chủ tịch Vương, thế nhưng dù sao thì Vương Sinh Khuê cũng là người thân của chủ tịch Vương, chắc chắn chủ tịch Vương sẽ ra tay tương trợ.
Hắn tìm được số điện thoại của Vương Tử Quân để lại, sau đó vội vàng đưa cho Vương Sinh Khuê: - Anh Sinh Khuê, anh gọi điện thoại cho chủ tịch Vương đi.
Vương Sinh Khuê chợt ngây cả người, hắn tiếp nhận điện thoại, khi điện thoại vừa nối thông thì đã dùng giọng nức nở nói: - Cháu, có...Có người...Có người chuẩn bị đánh chú.
Nhâm Chính Thịnh nhếch miệng, thầm nghĩ người này tuy gây chuyện nhưng bản lĩnh tố cáo lại không kém. Thế nhưng những lời kia có mời được Vương Tử Quân đi ra hay không, còn phải xem vào độ nặng của những người này là thế nào.
- Chủ tịch Vương nói thế nào? Khi thấy Vương Sinh Khuê không lên tiếng nữa mà chỉ cần điện thoại thì Nhâm Chính Thịnh dùng giọng gấp gáp hỏi.
- À, cậu ấy...Cậu ấy nói mình sẽ đến ngay. Vương Sinh Khuê đưa điện thoại cho Nhâm Chính Thịnh rồi khẽ nói.
Khi nhóm người Nhâm Chính Thịnh đang trò chuyện với nhau thì một chiếc xe mười hai chỗ chạy đến như bay, sau đó dừng két lại, bảy tám tên du côn nhảy xuống xe.
- Trịnh thiếu gia, thằng nào đui mù dám gây sự với ngài? Anh em, tiến lên cho nó biết tay.
Tên thanh niên thấy cứu tinh của mình chạy đến thì giống như thấy được thân nhân, hắn vung tay chỉ vào nhóm người Vương Sinh Khuê: - Là đám người này, thu thập bọn họ cho tao, có gì xảy ra tao chịu trách nhiệm.
Đám lưu manh bên kia nghe được lời của tên thanh niên thì giống như được uống thuốc kích thích, đám người này gào lên rồi nhào về phía Nhâm Chính Thịnh.
- Các anh định làm gì? Tôi nói cho các anh biết, tôi là bí thư huyện Đông Hồng, nếu các anh ra tay, xảy ra chuyện gì các anh phụ trách lấy. Nhâm Chính Thịnh nhìn thấy tình cảnh không hay thì cảm thấy nhức đầu, lúc này hắn cũng không thèm quan tâm đến gì khác, hắn lớn tiếng khai báo thân phận của mình, muốn áp chế đám người kia.
Không ngờ Nhâm Chính Thịnh lên tiếng có tác dụng, đám côn đồ kia chuyên gây rối ở bên ngoài, thế nhưng cũng biết không nên đụng vào hạng người nào. Mặc dù Nhâm Chính Thịnh không phải là bí thư huyện ở nơi đây, thế nhưng ít nhất cũng là quan viên.
Khi đám người kia chợt dừng tay thì Trịnh thiếu gia đã hổn hển phân phó: - Lên hết cho tao, xảy ra chuyện tao chịu trách nhiệm, xong việc tao mời bọn mày đi đến câu lạc bộ chơi cho thoải mái.
- Trịnh thiếu gia nói rõ ràng rồi, anh em xông lên đi. Hôm nay ai không ra tay thì sau này đừng đi theo tao, trực tiếp cút đi. Một tên thanh niên côn đồ đứng đầu nói.
Hai người lên tiếng làm cho khí thế của bọn côn đồ lên rất cao, hai tên lái xe đi theo Nhâm Chính Thịnh thấy tình hình không hay thì thầm biết bất ổn. Nếu như Nhâm Chính Thịnh và Lộ Đính Hồ có vấn đề, như vậy bọn họ cũng xem như công tác thất trách.
- Dừng tay lại cho tôi. Vương Tử Quân thấy tình hình lộn xộn trước mắt thì gương mặt trở nên cực kỳ âm trầm.
Giọng nói của Vương Tử Quân không quá lớn nhưng uy nghiêm có từ nhiều năm lại làm cho người ta không khỏi phát run, đám thanh niên côn đồ nghe thấy vậy thì không khỏi khựng lại.
- Con bà nó, mày là ai mà dám chĩa vào chuyện này? Ông nói cho mày biết, vấn đề hôm nay... Tên thanh niên đứng đầu thấy người của mình khựng lại không ra tay, thế là không khỏi cảm thấy mất thể diện, hắn nhanh chóng mở miệng mắng.
Nhưng tên này còn chưa kịp nói xong thì đã bị ăn một cái tát vang dội.
- Mày còn dám nói bậy thì ông đánh chết mày. Trịnh thiếu gia nói rồi chạy về phía vương tử quân, hắn có chút do dự rồi hỏi: - Chú...Chú Vương, chú sao lại đến đây?
Trịnh thiếu gia này nếu đứng cùng một chỗ với Vương Tử Quân thì nhiều người sẽ cho rằng đây là hai người bạn cùng lứa, thế nhưng bây giờ Trịnh thiếu gia căn bản hạ thấp tư thái của mình.
Vương Tử Quân nhìn đứa cháu đột nhiên xuất hiện, hắn cũng có chút sững sờ, thế là trầm ngâm giây lát rồi hỏi: - Cậu là?
- Cháu là Trịnh Triết Quân, bố cháu là Trịnh Đồng Lục. Trịnh Triết Quân đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Trịnh Đồng Lục? Vương Tử Quân biết đây là phó thư ký trưởng của văn phòng quản lý hành chính, cũng coi là một nhân vật hô phong hoán vũ ở thủ đô, rất được thủ trưởng tín nhiệm. Vương Tử Quân căn bản đã gặp mặt người này, thế nhưng cũng không có giao tình quá sâu.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Thiết Quân, bố cậu có khỏe không?
Bố rất khỏe, thế nhưng bây giờ có chút bận rộn. Trịnh Thiết Quân tuy là người hành sự bừa bãi thế nhưng cũng phải xem đối phương là ai, bây giờ thấy Vương Tử Quân đi đến, thế là biết chuyện hôm nay thật sự không xong. Đồng thời hắn thầm nghĩ đến vị bí thư huyện ủy kia, chẳng lẽ thật sự là thân thích của Vương gia.
Bây giờ mình nên thành thật một chút thì tốt hơn.
Trịnh Thiết Quân thầm hạ quyết tâm, hắn càng thêm cung kính với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân hỏi Trịnh Thiết Quân về tình huống vừa diễn ra, sau đó chỉ tay về phía Vương Sinh Khuê đang luống cuống bên kia nói: - Chú Sinh Khuê, vừa rồi là ai đánh chú?
Trịnh Thiết Quân nhìn Vương Sinh Khuê mà không khỏi cảm thấy run lên.
- Điều này...Điều này... Vương Sinh Khuê thấy tên thanh niên vừa rồi ra tay hung ác với mình gọi Vương Tử Quân là chú, thế là không biết nên nói thế nào. Hơn nữa mình bị đánh trước mặt cháu, đây căn bản là quá xấu hổ, làm hắn không thể nói nên lời.
Dù sao thì Vương Sinh Khuê cũng là một người nông thôn, căn bản rất chú ý thể diện.
Khi Vương Sinh Khuê còn chưa biết nói thế nào thì chợt nghe Nhâm Chính Thịnh nói: - Không có chuyện gì, chủ yếu là anh Sinh Khuê mở cửa xe thì không cẩn thận nên động vào xe của đồng chí Trịnh kia.
Nhìn qua thì thấy Vương Tử Quân có thể áp chế Trịnh Thiết Quân, thế nhưng Nhâm Chính Thịnh là người chìm nổi quan trường nhiều năm, hắn biết rõ nếu ép cho Trịnh Thiết Quân bị mất thể diện cũng không phải ổn thỏa, sẽ đắc tội với người ta, đặc biệt là những gia đình có thế lực.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Vương Sinh Khuê, hắn biết rõ bí thư Nhâm này không nói thật. Hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng hỏi Vương Sinh Khuê: - Chú Sinh Khuê, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Đúng...Đúng như lời nói của bí thư Nhâm. Vương Sinh Khuê do dự giây lát rồi dùng giọng thành thật nói.
Vương Tử Quân thở dài một hơi, với ánh mắt của hắn thì căn bản biết rõ Vương Sinh Khuê không nói thật. Nhưng bây giờ Vương Sinh Khuê đã nói như vậy, hắn nếu cứ tiếp tục cương cứng thì cũng mất mặt.
- Thiết Quân, cậu chạy xe kiểu gì vậy? Cũng không xem đây là nơi nào, là chỗ cho cậu chạy xe máy sao? Vương Tử Quân trở nên cực kỳ nghiêm túc, hắn chỉ vào chiếc xe của Trịnh Thiết Quân rồi nói tiếp: - Sau này cậu chạy xe thì nên tìm nơi nào đó tốt hơn.
- Chú Vương, là cháu sơ sẩy, nhất định sẽ sửa lại, sẽ không chạy chiếc xe này nữa. Trịnh Thiết Quân nói rồi thở dài một hơi, hắn biết rõ sự việc vừa rồi mình hơi mạnh tay, hơn nữa mình còn cho đối phương một tát, người ta không truy cứu thì xem như thả cho mình một con đường sống rồi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn khẽ nói: - Lái xe cần phải chú ý tình huống, cũng không phải không cho cậu chạy xe nữa.
- Xe này là của một người bạn, cháu chỉ mới chạy thử thôi, cháu đang định đưa sang cho anh ta. Trịnh Thiết Quân thấy Vương Tử Quân nói bằng giọng bình thản thì không khỏi dùng giọng nịnh nọt nói.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không quan tâm mà nói với đám người Vương Sinh Khuê: - Chú Sinh Khuê, đã không có chuyện gì nữa, chuyện này coi như xong, các chú chạy xe về đi.
Trịnh Thiết Quân nhìn Vương Sinh Khuê mãi luôn cúi đầu, hắn biết lần này mình có thể vượt qua kiểm tra, chủ yếu là nhờ ông lão kia không truy cứu. Tuy hắn cũng không thấy mình có lỗi gì, nhưng hắn sợ người ta nói ra sự thật, thế nên nhanh chóng đi qua nói: - Chào bác, cháu vừa rồi không cố ý, cháu căn bản là trẻ người non dạ, mong bác đại nhân không chấp nhất tiểu nhân.
Vương Sinh Khuê là nông dân, bản năng là người hiền hòa dễ chịu, bây giờ thấy Trịnh Thiết Quân tự nhận lỗi, thế là vẻ mặt thoải mái hơn một chút, lại nở nụ cười tha thứ nói: - Thôi bỏ đi, tôi...Tôi cũng không đúng, không nên mở cửa xe vô ý như vậy.
Trịnh Thiết Quân nói vài câu với Vương Tử Quân rồi đi bộ bỏ đi, nhóm thanh niên côn đồ cũng nhanh chóng lái xe theo sau.
Trên đường chỉ còn lại nhóm người Nhâm Chính Thịnh, lúc này Nhâm Chính Thịnh nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, đã gây phiền toái cho ngài, điều này...
Nhâm Chính Thịnh còn định nói lời khách khí thì Vương Tử Quân đã khoát tay: - Đều là người nhà, có gì mà phiền toái hay không? Vừa rồi làm cho các chú các bác phải chịu uất ức rồi.
Vương Tử Quân nói rồi nhìn Nhâm Chính Thịnh: - Cũng không còn sớm, mọi người về nghỉ ngơi đi, đến tối ta gặp mặt.
Tuy còn định nói thêm vài câu với Vương Tử Quân, thế nhưng khi thấy Vương Tử Quân bỏ đi, Nhâm Chính Thịnh đành phải leo lên xe.
- Bí thư Nhâm, việc này là tôi không tốt, nếu như tôi cẩn thận hơn thì sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay. Vương Sinh Khuê lên xe thì khẽ mở miệng nói lời kiểm điểm với Nhâm Chính Thịnh.
Nhâm Chính Thịnh khoát tay áo, trên mặt lộ ra nụ cười: - Điều này cũng không trách anh được, anh Sinh Khuê à, chuyện này nguyên nhân chủ yếu là do tên kia chạy quá nhanh. Nói ra thì tôi cũng phải cảm ơn anh, nếu không có anh chịu đựng cơn tức hôm nay, chỉ sợ sự việc hôm nay sẽ lớn lắm.
- Làm sao vậy? Vương Sinh Khuê dùng giọng run rẩy và có chút ngạc nhiên nói.
- Chủ tịch Vương là một người bao che khuyết điểm, họ Trịnh kia dù có lai lịch nhưng căn bản là đánh ngài, thế nên chủ tịch Vương sẽ không bỏ qua. Ngài căn bản là hành trang nhẹ nhõm, đi đứng không sợ ai, thế nhưng tôi và chủ tịch Lộ lại rất sợ bọn họ. Nhâm Chính Thịnh nói rồi thở dài một hơi.
Vương Sinh Khuê há hốc miệng muốn nói nhưng không biết phải nói sao, lúc này trong lòng hắn nóng hầm hập. Hắn vốn có cảm giác xa lạ với Vương Quang Vinh, thế nhưng bây giờ khoảng cách lại khá gần.
- Được rồi, mọi chuyện đã qua, cũng không cần nghĩ nhiều. Vừa rồi tôi đã nói chủ nhiệm Lý chuẩn bị vịt nướng, chúng ta quay về uống vài ly, chờ đến tối dùng cơm với chủ tịch Vương. Nhâm Chính Thịnh là người thông minh, hắn nhìn bộ dạng của Vương Sinh Khuê, sau đó đổi chủ đề.
Sự việc vừa phát sinh chỉ là chuyện nhỏ trong ngày với Vương Tử Quân, hắn về nhà tiếp tục hưởng lạc thú cuộc sống gia đình. Sau khi dùng cơm trưa xong thì tự mình xuống bếp rửa chén, cũng chơi đùa với Tiểu Bảo Nhi.
Mạc Tiểu Bắc và Triệu Tuyết Hoa nói chuyện với nhau, cũng là Triệu Tuyết Hoa nói và Mạc Tiểu Bắc nghe. Triệu Tuyết Hoa một mình ở thủ đô khá cô độc, vất vả lắm nhà Vương Tử Quân mới về một chuyến, thế nên nói đủ chuyện trời đất.
- Bố, ngài quá ngốc, hình này không phải đặt nơi đây, đặt đây là không đúng. Tiểu Bảo Nhi cầm lấy một hình khối trong tay của Vương Tử Quân, nó lẩm bẩm oán trách.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt mập mạp nhỏ nhắn của con mà không khỏi bật cười: - Con nói xem nên đặt chỗ nào, nếu lát nữa mà chiếc thuyền này không ghép thành công, con cũng đừng trách bố đấy nhé.
- Tự con làm là được. Tiểu Bảo Nhi lấy ra một đống linh kiện cần thiết, nó không quay đầu lại mà nói.
Vương Tử Quân cười cười rồi đứng lên, khi hắn chuẩn bị đi uống nước thì điện thoại vang lên.
Vương Tử Quân nhìn màn hình điện thoại, là một dãy số lạ.
Không đến phương Nam không biết mình ít tiền, không đến thủ đô không biết mình quan nhỏ, đám người Nhâm Chính Thịnh là lãnh đạo cấp huyện, tên thanh niên bên kia tuy bộ dạng xấu xí nhưng biết đâu người đứng sau lưng cực kỳ có lực lượng, đắc tội với bọn họ căn bản là không thể chịu nổi.
- Anh làm gì? Anh muốn làm gì? Vương Sinh Khuê tuy có tuổi nhưng cũng rất nóng tính, thấy tên thanh niên kia lại vung tay lên, thế là nổi nóng, sau đó dùng sức đẩy tên kia ra khỏi người mình.
Khi Vương Sinh Khuê còn trẻ cũng là hảo hán trong thôn, một bao tải lương thực gần trăm căn có thể đặt lên vai đi băng băng. Bây giờ tuy đã già không còn hảo hán như xưa, thế nhưng lực lượng còn sót lại vẫn là không nhỏ.
Tên thanh niên kia tuy hùng hổ nhưng căn bản lại kém hơn Vương Sinh Khuê, thế nên bị Vương Sinh Khuê đẩy ngã lăn ra đất.
Tên thanh niên bị một lão già nhà quê đẩy ngã xuống đất mà không khỏi cảm thấy cực kỳ tức giận, hắn đứng lên chỉ vào mặt Vương Sinh Khuê rồi dùng giọng thẹn quá hóa giận nói: - Con bà nó, dám ỷ đông hiếp yếu sao? Tôi cho các người biết tay.
Tên thanh niên nói rồi lấy điện thoại ra, lúc này Vương Sinh Khuê không khỏi dùng ánh mắt luống cuống nhìn Nhan Sĩ Tắc và Lộ Đính Hồ.
- Anh bạn, người bạn của tôi căn bản là sai, anh bạn xem là đại nhân không chấp tiểu nhân. Anh ấy đến từ nông thông, là người thân của chủ nhiệm Vương. Nhâm Chính Thịnh do dự giây lát rồi tiến lên khuyên giải tên thanh niên bên kia.
Nhưng lời này của Nhâm Chính Thịnh càng làm cho tên thanh niên nổi trận lôi đình, hắn đẩy Nhâm Chính Thịnh ra rồi lớn tiếng mắng: - Cút ngay, cái gì mà chủ nhiệm Vương hay không chủ nhiệm Vương, ông nói cho mày biết, ông ở thủ đô này chưa từng chịu thiệt bao giờ, chuyện này ông không để yên cho mày đâu.
Lúc này điện thoại nối thông, chợt nghe thấy tên thanh niên hét lên: - Tiểu Tam, gọi vài người đến đây, có vài thằng mù làm phiền anh.
Nhâm Chính Thịnh lúc này cũng không có biện pháp nào khác, sau khi nghe lời của người kia, giống như gọi một đám côn đồ đến đánh người. Tuy hắn chưa từng gặp tình cảnh này, thế nhưng cũng biết nếu tú tài gặp quan binh thì người chịu thiệt sẽ là phía mình.
Nhâm Chính Thịnh nghĩ đến người cần cầu cứu, hắn chợt nhớ đến chủ tịch Vương. Tuy hắn không muốn biểu hiện mình là kẻ vô năng trước mặt chủ tịch Vương, thế nhưng dù sao thì Vương Sinh Khuê cũng là người thân của chủ tịch Vương, chắc chắn chủ tịch Vương sẽ ra tay tương trợ.
Hắn tìm được số điện thoại của Vương Tử Quân để lại, sau đó vội vàng đưa cho Vương Sinh Khuê: - Anh Sinh Khuê, anh gọi điện thoại cho chủ tịch Vương đi.
Vương Sinh Khuê chợt ngây cả người, hắn tiếp nhận điện thoại, khi điện thoại vừa nối thông thì đã dùng giọng nức nở nói: - Cháu, có...Có người...Có người chuẩn bị đánh chú.
Nhâm Chính Thịnh nhếch miệng, thầm nghĩ người này tuy gây chuyện nhưng bản lĩnh tố cáo lại không kém. Thế nhưng những lời kia có mời được Vương Tử Quân đi ra hay không, còn phải xem vào độ nặng của những người này là thế nào.
- Chủ tịch Vương nói thế nào? Khi thấy Vương Sinh Khuê không lên tiếng nữa mà chỉ cần điện thoại thì Nhâm Chính Thịnh dùng giọng gấp gáp hỏi.
- À, cậu ấy...Cậu ấy nói mình sẽ đến ngay. Vương Sinh Khuê đưa điện thoại cho Nhâm Chính Thịnh rồi khẽ nói.
Khi nhóm người Nhâm Chính Thịnh đang trò chuyện với nhau thì một chiếc xe mười hai chỗ chạy đến như bay, sau đó dừng két lại, bảy tám tên du côn nhảy xuống xe.
- Trịnh thiếu gia, thằng nào đui mù dám gây sự với ngài? Anh em, tiến lên cho nó biết tay.
Tên thanh niên thấy cứu tinh của mình chạy đến thì giống như thấy được thân nhân, hắn vung tay chỉ vào nhóm người Vương Sinh Khuê: - Là đám người này, thu thập bọn họ cho tao, có gì xảy ra tao chịu trách nhiệm.
Đám lưu manh bên kia nghe được lời của tên thanh niên thì giống như được uống thuốc kích thích, đám người này gào lên rồi nhào về phía Nhâm Chính Thịnh.
- Các anh định làm gì? Tôi nói cho các anh biết, tôi là bí thư huyện Đông Hồng, nếu các anh ra tay, xảy ra chuyện gì các anh phụ trách lấy. Nhâm Chính Thịnh nhìn thấy tình cảnh không hay thì cảm thấy nhức đầu, lúc này hắn cũng không thèm quan tâm đến gì khác, hắn lớn tiếng khai báo thân phận của mình, muốn áp chế đám người kia.
Không ngờ Nhâm Chính Thịnh lên tiếng có tác dụng, đám côn đồ kia chuyên gây rối ở bên ngoài, thế nhưng cũng biết không nên đụng vào hạng người nào. Mặc dù Nhâm Chính Thịnh không phải là bí thư huyện ở nơi đây, thế nhưng ít nhất cũng là quan viên.
Khi đám người kia chợt dừng tay thì Trịnh thiếu gia đã hổn hển phân phó: - Lên hết cho tao, xảy ra chuyện tao chịu trách nhiệm, xong việc tao mời bọn mày đi đến câu lạc bộ chơi cho thoải mái.
- Trịnh thiếu gia nói rõ ràng rồi, anh em xông lên đi. Hôm nay ai không ra tay thì sau này đừng đi theo tao, trực tiếp cút đi. Một tên thanh niên côn đồ đứng đầu nói.
Hai người lên tiếng làm cho khí thế của bọn côn đồ lên rất cao, hai tên lái xe đi theo Nhâm Chính Thịnh thấy tình hình không hay thì thầm biết bất ổn. Nếu như Nhâm Chính Thịnh và Lộ Đính Hồ có vấn đề, như vậy bọn họ cũng xem như công tác thất trách.
- Dừng tay lại cho tôi. Vương Tử Quân thấy tình hình lộn xộn trước mắt thì gương mặt trở nên cực kỳ âm trầm.
Giọng nói của Vương Tử Quân không quá lớn nhưng uy nghiêm có từ nhiều năm lại làm cho người ta không khỏi phát run, đám thanh niên côn đồ nghe thấy vậy thì không khỏi khựng lại.
- Con bà nó, mày là ai mà dám chĩa vào chuyện này? Ông nói cho mày biết, vấn đề hôm nay... Tên thanh niên đứng đầu thấy người của mình khựng lại không ra tay, thế là không khỏi cảm thấy mất thể diện, hắn nhanh chóng mở miệng mắng.
Nhưng tên này còn chưa kịp nói xong thì đã bị ăn một cái tát vang dội.
- Mày còn dám nói bậy thì ông đánh chết mày. Trịnh thiếu gia nói rồi chạy về phía vương tử quân, hắn có chút do dự rồi hỏi: - Chú...Chú Vương, chú sao lại đến đây?
Trịnh thiếu gia này nếu đứng cùng một chỗ với Vương Tử Quân thì nhiều người sẽ cho rằng đây là hai người bạn cùng lứa, thế nhưng bây giờ Trịnh thiếu gia căn bản hạ thấp tư thái của mình.
Vương Tử Quân nhìn đứa cháu đột nhiên xuất hiện, hắn cũng có chút sững sờ, thế là trầm ngâm giây lát rồi hỏi: - Cậu là?
- Cháu là Trịnh Triết Quân, bố cháu là Trịnh Đồng Lục. Trịnh Triết Quân đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Trịnh Đồng Lục? Vương Tử Quân biết đây là phó thư ký trưởng của văn phòng quản lý hành chính, cũng coi là một nhân vật hô phong hoán vũ ở thủ đô, rất được thủ trưởng tín nhiệm. Vương Tử Quân căn bản đã gặp mặt người này, thế nhưng cũng không có giao tình quá sâu.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Thiết Quân, bố cậu có khỏe không?
Bố rất khỏe, thế nhưng bây giờ có chút bận rộn. Trịnh Thiết Quân tuy là người hành sự bừa bãi thế nhưng cũng phải xem đối phương là ai, bây giờ thấy Vương Tử Quân đi đến, thế là biết chuyện hôm nay thật sự không xong. Đồng thời hắn thầm nghĩ đến vị bí thư huyện ủy kia, chẳng lẽ thật sự là thân thích của Vương gia.
Bây giờ mình nên thành thật một chút thì tốt hơn.
Trịnh Thiết Quân thầm hạ quyết tâm, hắn càng thêm cung kính với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân hỏi Trịnh Thiết Quân về tình huống vừa diễn ra, sau đó chỉ tay về phía Vương Sinh Khuê đang luống cuống bên kia nói: - Chú Sinh Khuê, vừa rồi là ai đánh chú?
Trịnh Thiết Quân nhìn Vương Sinh Khuê mà không khỏi cảm thấy run lên.
- Điều này...Điều này... Vương Sinh Khuê thấy tên thanh niên vừa rồi ra tay hung ác với mình gọi Vương Tử Quân là chú, thế là không biết nên nói thế nào. Hơn nữa mình bị đánh trước mặt cháu, đây căn bản là quá xấu hổ, làm hắn không thể nói nên lời.
Dù sao thì Vương Sinh Khuê cũng là một người nông thôn, căn bản rất chú ý thể diện.
Khi Vương Sinh Khuê còn chưa biết nói thế nào thì chợt nghe Nhâm Chính Thịnh nói: - Không có chuyện gì, chủ yếu là anh Sinh Khuê mở cửa xe thì không cẩn thận nên động vào xe của đồng chí Trịnh kia.
Nhìn qua thì thấy Vương Tử Quân có thể áp chế Trịnh Thiết Quân, thế nhưng Nhâm Chính Thịnh là người chìm nổi quan trường nhiều năm, hắn biết rõ nếu ép cho Trịnh Thiết Quân bị mất thể diện cũng không phải ổn thỏa, sẽ đắc tội với người ta, đặc biệt là những gia đình có thế lực.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Vương Sinh Khuê, hắn biết rõ bí thư Nhâm này không nói thật. Hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng hỏi Vương Sinh Khuê: - Chú Sinh Khuê, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Đúng...Đúng như lời nói của bí thư Nhâm. Vương Sinh Khuê do dự giây lát rồi dùng giọng thành thật nói.
Vương Tử Quân thở dài một hơi, với ánh mắt của hắn thì căn bản biết rõ Vương Sinh Khuê không nói thật. Nhưng bây giờ Vương Sinh Khuê đã nói như vậy, hắn nếu cứ tiếp tục cương cứng thì cũng mất mặt.
- Thiết Quân, cậu chạy xe kiểu gì vậy? Cũng không xem đây là nơi nào, là chỗ cho cậu chạy xe máy sao? Vương Tử Quân trở nên cực kỳ nghiêm túc, hắn chỉ vào chiếc xe của Trịnh Thiết Quân rồi nói tiếp: - Sau này cậu chạy xe thì nên tìm nơi nào đó tốt hơn.
- Chú Vương, là cháu sơ sẩy, nhất định sẽ sửa lại, sẽ không chạy chiếc xe này nữa. Trịnh Thiết Quân nói rồi thở dài một hơi, hắn biết rõ sự việc vừa rồi mình hơi mạnh tay, hơn nữa mình còn cho đối phương một tát, người ta không truy cứu thì xem như thả cho mình một con đường sống rồi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn khẽ nói: - Lái xe cần phải chú ý tình huống, cũng không phải không cho cậu chạy xe nữa.
- Xe này là của một người bạn, cháu chỉ mới chạy thử thôi, cháu đang định đưa sang cho anh ta. Trịnh Thiết Quân thấy Vương Tử Quân nói bằng giọng bình thản thì không khỏi dùng giọng nịnh nọt nói.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không quan tâm mà nói với đám người Vương Sinh Khuê: - Chú Sinh Khuê, đã không có chuyện gì nữa, chuyện này coi như xong, các chú chạy xe về đi.
Trịnh Thiết Quân nhìn Vương Sinh Khuê mãi luôn cúi đầu, hắn biết lần này mình có thể vượt qua kiểm tra, chủ yếu là nhờ ông lão kia không truy cứu. Tuy hắn cũng không thấy mình có lỗi gì, nhưng hắn sợ người ta nói ra sự thật, thế nên nhanh chóng đi qua nói: - Chào bác, cháu vừa rồi không cố ý, cháu căn bản là trẻ người non dạ, mong bác đại nhân không chấp nhất tiểu nhân.
Vương Sinh Khuê là nông dân, bản năng là người hiền hòa dễ chịu, bây giờ thấy Trịnh Thiết Quân tự nhận lỗi, thế là vẻ mặt thoải mái hơn một chút, lại nở nụ cười tha thứ nói: - Thôi bỏ đi, tôi...Tôi cũng không đúng, không nên mở cửa xe vô ý như vậy.
Trịnh Thiết Quân nói vài câu với Vương Tử Quân rồi đi bộ bỏ đi, nhóm thanh niên côn đồ cũng nhanh chóng lái xe theo sau.
Trên đường chỉ còn lại nhóm người Nhâm Chính Thịnh, lúc này Nhâm Chính Thịnh nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, đã gây phiền toái cho ngài, điều này...
Nhâm Chính Thịnh còn định nói lời khách khí thì Vương Tử Quân đã khoát tay: - Đều là người nhà, có gì mà phiền toái hay không? Vừa rồi làm cho các chú các bác phải chịu uất ức rồi.
Vương Tử Quân nói rồi nhìn Nhâm Chính Thịnh: - Cũng không còn sớm, mọi người về nghỉ ngơi đi, đến tối ta gặp mặt.
Tuy còn định nói thêm vài câu với Vương Tử Quân, thế nhưng khi thấy Vương Tử Quân bỏ đi, Nhâm Chính Thịnh đành phải leo lên xe.
- Bí thư Nhâm, việc này là tôi không tốt, nếu như tôi cẩn thận hơn thì sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay. Vương Sinh Khuê lên xe thì khẽ mở miệng nói lời kiểm điểm với Nhâm Chính Thịnh.
Nhâm Chính Thịnh khoát tay áo, trên mặt lộ ra nụ cười: - Điều này cũng không trách anh được, anh Sinh Khuê à, chuyện này nguyên nhân chủ yếu là do tên kia chạy quá nhanh. Nói ra thì tôi cũng phải cảm ơn anh, nếu không có anh chịu đựng cơn tức hôm nay, chỉ sợ sự việc hôm nay sẽ lớn lắm.
- Làm sao vậy? Vương Sinh Khuê dùng giọng run rẩy và có chút ngạc nhiên nói.
- Chủ tịch Vương là một người bao che khuyết điểm, họ Trịnh kia dù có lai lịch nhưng căn bản là đánh ngài, thế nên chủ tịch Vương sẽ không bỏ qua. Ngài căn bản là hành trang nhẹ nhõm, đi đứng không sợ ai, thế nhưng tôi và chủ tịch Lộ lại rất sợ bọn họ. Nhâm Chính Thịnh nói rồi thở dài một hơi.
Vương Sinh Khuê há hốc miệng muốn nói nhưng không biết phải nói sao, lúc này trong lòng hắn nóng hầm hập. Hắn vốn có cảm giác xa lạ với Vương Quang Vinh, thế nhưng bây giờ khoảng cách lại khá gần.
- Được rồi, mọi chuyện đã qua, cũng không cần nghĩ nhiều. Vừa rồi tôi đã nói chủ nhiệm Lý chuẩn bị vịt nướng, chúng ta quay về uống vài ly, chờ đến tối dùng cơm với chủ tịch Vương. Nhâm Chính Thịnh là người thông minh, hắn nhìn bộ dạng của Vương Sinh Khuê, sau đó đổi chủ đề.
Sự việc vừa phát sinh chỉ là chuyện nhỏ trong ngày với Vương Tử Quân, hắn về nhà tiếp tục hưởng lạc thú cuộc sống gia đình. Sau khi dùng cơm trưa xong thì tự mình xuống bếp rửa chén, cũng chơi đùa với Tiểu Bảo Nhi.
Mạc Tiểu Bắc và Triệu Tuyết Hoa nói chuyện với nhau, cũng là Triệu Tuyết Hoa nói và Mạc Tiểu Bắc nghe. Triệu Tuyết Hoa một mình ở thủ đô khá cô độc, vất vả lắm nhà Vương Tử Quân mới về một chuyến, thế nên nói đủ chuyện trời đất.
- Bố, ngài quá ngốc, hình này không phải đặt nơi đây, đặt đây là không đúng. Tiểu Bảo Nhi cầm lấy một hình khối trong tay của Vương Tử Quân, nó lẩm bẩm oán trách.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt mập mạp nhỏ nhắn của con mà không khỏi bật cười: - Con nói xem nên đặt chỗ nào, nếu lát nữa mà chiếc thuyền này không ghép thành công, con cũng đừng trách bố đấy nhé.
- Tự con làm là được. Tiểu Bảo Nhi lấy ra một đống linh kiện cần thiết, nó không quay đầu lại mà nói.
Vương Tử Quân cười cười rồi đứng lên, khi hắn chuẩn bị đi uống nước thì điện thoại vang lên.
Vương Tử Quân nhìn màn hình điện thoại, là một dãy số lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.