Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1700: Dục vọng vừa ló.

Bảo Thạch Tiêu

30/10/2015

Văn Thành Đồ nó làm cho Lưu Kiếm Cương chợt ngây cả người, hắn không biết vì sao bí thư Văn lại hỏi đến giáo sư Trần. Văn Thành Đồ làm phó bí thư tỉnh ủy, căn bản kiêm nhiệm cả vị trí hiệu trưởng trường đảng tỉnh ủy. Hắn là thư ký của bí thư Văn Thành Đồ, tất nhiên là một vị trí chạm ta có thể phỏng của các vị lãnh đạo trường đảng tỉnh ủy.

Lưu Kiếm Cương từng gặp mặt vị giáo sư Trần được bí thư Văn Thành Đồ nhắc đến trong một bữa tiệc rượu, biết đây là người có dã tâm. Giáo sư Trần là người có danh tiếng ở Mật Đông, khi uống rượu với mình thì bày ra gương mặt cực kỳ nịnh hót.

Vì người cúi đầu thấp hơn thì căn bản sẽ có việc cần cầu cạnh, người kia khách khí đối với mình như vậy, tuyệt đối không phải là vì mình làm cho giáo sư Trần nể phục, căn bản là người ta động lòng vì mình là thư ký của bí thư Văn Thành Đồ.

Khi đó Lưu Kiếm Cương cũng không quan tâm đến giáo sư Trần. Vì hắn cũng là người có dã tâm, thế nhưng người có dã tâm căn bản không muốn liên hệ với những người không có trợ giúp gì với mình. Nhưng không ngờ hôm nay bí thư Văn lại đặc biệt gọi điện thoại cho mình vì giáo sư Trần này.

"Bí thư Văn sao biết được giáo sư Trần?" Trong đầu Lưu Kiếm Cương lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn do dự giây lát rồi khẽ nói: - Tôi đã từng dùng cơm một lần với giáo sư Trần, hai bên trò chuyện rất hợp ý.

Lưu Kiếm Cương vốn không muốn nói nhiều như vậy, thế nhưng khi thấy bí thư Văn Thành Đồ nghe mình nói đến chuyện đã dùng cơm một lần thì hai hàng chân mày khẽ chớp, hắn không khỏi chêm thêm một câu sau.

Lưu Kiếm Cương căn bản có thể hiểu thói quen của bí thư Văn, những người được bí thư Văn hỏi bằng giọng trịnh trọng, tuyệt đối là có chuyện không tầm thường.

Xem ra giáo sư Trần xui xẻo kia đã được Văn Thành Đồ coi trọng.

- Giáo sư Trần căn bản là nhân tài, cậu nhìn qua mà xem, anh ấy viết bài này rất hay. Văn Thành Đồ nói rồi lấy ra một phần sách báo trong chồng văn kiện, bên trên có một bài viết với chữ ký là Trần Tự Lôi.

Lưu Kiếm Cương căn bản chưa từng đọc qua bài viết này, thế nhưng hắn đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải xem giáo sư Trần Tự Lôi là một người mình cần tới lui. Dù sao thì những người được lọt vào mắt xanh của bí thư Văn Thành Đồ cũng không nên bỏ qua.

- Bí thư, ngài có vấn đề gì cần trao đổi với giám đốc Trần hay không? Ngày mai tôi sẽ đưa anh ấy đến gặp ngài. Lưu Kiếm Cương là người thông minh lanh trí, hắn biết rõ Văn Thành Đồ sẽ không vì một bài viết tốt mà gọi Trần Tự Lôi đến gặp mặt, nhất định là có chuyện cần Trần Tự Lôi xử lý.

Văn Thành Đồ khẽ gật đầu, khi Lưu Kiếm Cương chuẩn bị sắp xếp chuyện này thì chợt nghe Văn Thành Đồ nói: - Tối nay cậu sắp xếp một chút, tôi muốn uống chút rượu với giáo sư Trần, sau đó bàn chút việc.

Lưu Kiếm Cương có chút kinh hãi, hắn không ngờ bí thư Văn lại sắp xếp gấp gáp như thế. Nhưng hắn là thư ký, hắn không dám cho ra nghi vấn với Văn Thành Đồ, hắn đồng ý một tiếng rồi nhanh chóng đi sắp xếp.

Khi màn đêm buông xuống thì Lưu Kiếm Cương đã cùng Văn Thành Đồ đi đến khách sạn Kim Khổng Tước cách khu văn phòng tỉnh ủy không quá xa. Tuy Lưu Kiếm Cương căn bản đã cố gắng sắp xếp thế nhưng trong đầu vẫn luôn suy tư xem bí thư tìm Trần Tự Lôi để làm gì? Chẳng lẽ vì quan điểm của Trần Tự Lôi được bí thư xem trọng sao?

- Bí thư Văn. Khi hai người Văn Thành Đồ và Lưu Kiếm Cương đi đến cổng khách sạn, lúc này Trần Tự Lôi đã đứng chờ sẵn, hắn thấy hai người thì nhanh chóng tiến lên chào đón.

Trần Tự Lôi hơn bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính khung đen làm cho người ta sinh ra cảm giác ôn hòa nhã nhặn. Nhưng Lưu Kiếm Cương có tiếp xúc với Trần Tự Lôi biết rõ đối phương là hạng người gì.

Tuy Lưu Kiếm Cương có chút khinh thường với Trần Tự Lôi, thế nhưng khi nghĩ đến phương diện Văn Thành Đồ tự mình đến gặp mặt người này, thế là hắn không dám chậm trễ mà nhanh chóng giới thiệu cho Văn Thành Đồ: - Bí thư Văn, vị này chính là giáo sư Trần của trường đảng tỉnh ủy.

- Chào giáo sư Trần, hôm nay gặp mặt anh tôi mới ngẫm ra câu nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt lại càng cảm thấy khắc sâu. Văn Thành Đồ nở nụ cười vui vẻ, hắn vươn tay chủ động bắt tay Trần Tự Lôi, cũng không quên dùng giọng tủm tỉm nói.



Trần Tự Lôi thật không ngờ Văn Thành Đồ lại cho mình sự thừa nhận lớn như vậy, thế là không khỏi cúi người xuống thấp hơn, hai tay xiết chặt tay của Văn Thành Đồ, trong miệng lại dùng giọng kích động không thôi nói: - Bí thư Văn, cực kỳ cảm tạ sự coi trọng của ngài, tôi xấu hổ không dám nhận, thật sự là xấu hổ không dám nhận.

- Ôi, giáo sư Trần anh không nên quá khiêm tốn, hai chúng ta cũng là đồng sự, khách khí quá lại giống người ngoài. Văn Thành Đồ nói rồi chỉ vào bên trong: - Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào trong từ từ nói sau.

Lưu Kiếm Cương nhìn hai người Văn Thành Đồ và Trần Tự Lôi nói chuyện với nhau mà không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Hắn căn bản biết rõ Văn Thành Đồ là hạng người gì. Đừng nhìn vào biểu hiện khiêm tốn hiền hòa của Văn Thành Đồ mà lầm, thực tế đây là một người cực kỳ cao ngạo. Bây giờ Văn Thành Đồ dùng lễ đối đãi với Trần Tự Lôi, hơn nữa lại có thái độ cực kỳ tốt, thật sự làm cho hắn cảm thấy rất khó hiểu.

Chẳng lẽ đây là thái độ của Văn Thành Đồ với người tài? Lưu Kiếm Cương chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, thế nhưng cuối cùng vẫn theo sát tiến độ của hai người Văn Thành Đồ để đi vào trong khách sạn.

Văn Thành Đồ đi nhanh về phía trước, Trần Tự Lôi rớt lại phía sau nửa bước. Hai bên đi vào trong phòng càng trò chuyện vui vẻ. Lưu Kiếm Cương là thư ký, hắn biết rõ quy củ, sau khi đưa Văn Thành Đồ vào trong phòng thì tìm cớ đi ra ngoài.

Lưu Kiếm Cương tùy ý tìm một chỗ ngồi bên ngoài khách sạn, gọi một chai bia, lẳng lặng suy tư về những hiểu hiện bất ngờ của bí thư Văn Thành Đồ vào ngày hôm nay. Hắn thấy nếu Trần Tự Lôi là giáo sư nổi tiếng của trường đảng tỉnh ủy thì cũng không đến mức được Văn Thành Đồ coi trọng như vậy, hơn nữa danh tiếng của giáo sư Trần này chỉ là bình thường mà thôi.

Không phải bí thư Văn có tính toán của mình đấy chứ?

Khi Lưu Kiếm Cương đang suy nghĩ miên man thì chợt nghe nói người lớn tiếng chào hỏi hắn: - Đây không phải là cậu Lưu sao? Hôm nay sao lại có nhiều thời gian nhàn nhã ngồi nơi đây thế này?

Lưu Kiếm Cương nghe thấy có người nói như vậy thì không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chợt thấy người đứng trước mặt mình là chủ tịch Miêu Dược Hổ của thành phố Linh Long. Tuy bây giờ hắn có vị trí quan trọng ở bên cạnh Văn Thành Đồ, thế nhưng khi đối mặt với chư hầu một phương như Miêu Dược Hổ, hắn căn bản không có bất kỳ cái gì để lên mặt.

- Chào chủ tịch Miêu, ngài đến đây khi nào thế này? Giữ bí mật hành tung cho lãnh đạo chính là tố chất cơ bản của thư ký, Lưu Kiếm Cương và Miêu Dược Hổ căn bản không có giao tình gì quá sâu, thế cho nên Lưu Kiếm Cương cũng không nói rõ ràng làm gì.

Miêu Dược Hổ cười ha hả nói: - Cậu không phải ước hẹn với giai nhân ở đây đấy chứ?

Lưu Kiếm Cương căn bản cũng không ngại ngùng với lời trêu đùa của Miêu Dược Hổ, hắn cười ha hả nói: - Chủ tịch Miêu, tôi cũng rất muốn thực hiện như những gì ngài nói, thế nhưng những người không đứng đắn như tôi làm gì có giai nhân nào quan tâm?

- Ha ha ha, cậu quá khiêm tốn rồi, người nào không biết cậu trẻ tuổi tài cao, tương lai khó thể dự đoán? Có câu thế này, phải là người tiềm lực rất mạnh. Miêu Dược Hổ nói rồi vỗ vỗ lên vai của Lưu Kiếm Cương, sau đó cười nói: - Có vài doanh nghiệp hẹn đến đây, cậu có muốn đi sang ngồi một chút không?

Nếu không phải đang đợi Văn Thành Đồ, đây là cơ hội tốt để có quan hệ với Miêu Dược Hổ, Lưu Kiếm Cương chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện đón nhận. Nhưng bây giờ tất cả công tác của hắn đều phải xoay quanh Văn Thành Đồ, tuy hắn có tâm tư muốn kết giao bạn bè, thế nhưng ngoài miệng lại phải từ chối: - Tôi đã có hẹn, người cũng đã đến, thật sự cám ơn ý tốt của chủ tịch Miêu. Lúc này chủ tịch Miêu đến để bàn hạng mục của thành phố Linh Long sao?

- Ngoài phương diện bàn luận về hạng mục thì còn gì khác nữa? Cậu cũng không phải không biết bây giờ chính sách của Mật Đông làm cho người ta rất khó chịu. Lúc này đã sắp đi hết nửa năm thứ hai, các thành phố trong tỉnh còn chưa đạt được chỉ tiêu của mình. Hai ngày trước bí thư có đến thành phố Linh Long kiểm tra công tác, bí thư căn bản là nổi giận với tình hình phát triển hiện tại của thành phố chúng tôi. Miêu Dược Hổ tuy nói mình bị bí thư Sầm Vật Cương phê bình thế nhưng nụ cười trên mặt lại còn vui hơn bất kỳ chuyện gì khác.

Lưu Kiếm Cương nhìn biểu hiện của Miêu Dược Hổ, hắn không khỏi cảm thấy hâm mộ. Hắn biết rõ Miêu Dược Hổ chính là ái tướng của Sầm Vật Cương, những lời phê bình kia căn bản phải là những lời bảo vệ mới đúng.

Chính mình khi nào có được tình cảnh như chủ tịch Miêu Dược Hổ bây giờ?

Trong đầu Lưu Kiếm Cương lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi khẽ cười nói: - Bí thư Sầm sầm nổi giận với ai thì người đó căn bản sắp tiến lên một bước. Chủ tịch Miêu, khi nào ngài có rảnh thì chúng ta cùng uống vài ly, tôi căn bản sẽ trợ hứng cho anh.

- Ha ha ha, bình thường tôi mời cậu, chủ yếu còn phải xem cậu có thời gian hay không? Miêu Dược Hổ nói đến đây thì chợt dùng giọng có vài phần thần bí nói: - Cậu Lưu, bí thư Văn của cậu không phải là lãnh đạo bình thường, cậu cần phải theo sát, biết đâu khi nào thì có thể giúp được cậu một tay?



Miêu Dược Hổ đi nhưng những lời nói vừa rồi giống như ma chú liên tục xoay quanh đầu của Lưu Kiếm Cương. Hắn là một cán bộ trẻ tuổi, sao không muốn nắm chuẩn từng thời điểm và cơ hội trong đời?

Bí thư Văn muốn đề bạt mình không phải là gì khó khăn, nhưng theo những lời vừa rồi của Miêu Dược Hổ, căn bản là có nhiều tầng ý nghĩa, không phải còn có ý gì khác sao?

Trong đầu Lưu Kiếm Cương lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi nhớ đến một tin đồn đang bùng phát trong tỉnh. Tình hình phát triển kinh tế của Mật Đông giảm sút nghiêm trọng, không ít người nói rằng lãnh đạo thượng cấp rất bất mãn với Vương Tử Quân, Lưu Kiếm Cương nghĩ đến phương diện này mà không khỏi cảm thấy trong lòng bùng sóng.

Khi Lưu Kiếm Cương đang suy nghĩ miên man thì Văn Thành Đồ gọi điện thoại cho hắn đi vào. Khi hắn đi vào trong phòng, lúc này bàn tiệc đã được tiến hành hơn một nửa, Văn Thành Đồ có vẻ tỉnh táo, thế nhưng Trần Tự Lôi bên kia lại có vài phần men say.

- Tiểu Lưu, tôi tạm thời có chút việc cần phải ra ngoài, cậu ở lại uống vài ly với giáo sư Trần. Giáo sư Trần là nhân tài quan trọng của chúng ta, cậu nhất định phải uống với anh ấy vài ly. Văn Thành Đồ đứng lên rồi cười phân phó Lưu Kiếm Cương.

Sau khi tiễn chân Văn Thành Đồ ra ngoài cửa, Lưu Kiếm Cương nâng ly rượu lên nói: - Giáo sư Trần, mời ngài một ly.

- Ha ha ha, không cần gọi tôi là giáo sư Trần, cậu Lưu, như vậy là quá khách khí, hai ta đều là thủ hạ của bí thư Văn, gọi tôi anh Trần là được. Trần Tự Lôi há miệng nâng ly lên nói: - Cậu Lưu, cám ơn cậu đề cử, khi anh có tương lai thì nhất định sẽ không quên cậu.

"Mình đề cử?" Lưu Kiếm Cương có chút sững sốt, thế nhưng hắn không phủ nhận mà cười ha hả nâng ly với Trần Tự Lôi.



Phòng họp số ba tỉnh ủy, lúc này nơi đây đang tổ chức hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương cho ra vài lời tổng kết về một đề tài thảo luận, sau đó bầu không khí trong phòng họp trở nên im ắng. Dù là thường ủy tham gia hội nghị hay nhân viên công tác đều không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Mọi người có biểu hiện không đồng nhất, thế nhưng ánh mắt lại không khỏi đảo quanh hai vị lãnh đạo chủ yếu là Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương. Dù sao thì những người tiến vào nơi đây đều có lực lĩnh ngộ cực kỳ sâu sắc, tất nhiên bọn họ cũng dự đoán được những gì sắp diễn ra.

Tuy bọn họ không biết có kết quả là gì, thế nhưng đối mặt với tình hình này thì lựa chọn sáng suốt nhất chính là giữ trầm mặc.

- Khụ khụ. Sầm Vật Cương khẽ ho khan phá vỡ bầu không khí bình tĩnh trong phòng, lão dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó lão trầm giọng nói: - Nếu như mọi người không có ý kiến gì, bây giờ chúng ta tiến vào thảo luận đề tài tiếp theo.

Sầm Vật Cương nói rồi cầm một văn kiện trên bàn nhìn thoáng qua, sau đó trầm giọng nói; - Đây là một văn kiện xin chỉ thị của thành phố Linh Long, bây giờ phương diện chỉnh đốn và cải cách khu công nghiệp Phi Tường đang được tiến hành vững bước, có không ít xí nghiệp đã mua trang thiết bị xử lý chất thải, phải nói là hiệu quả xử lý những xí nghiệp gây ô nhiễm của chúng ta đã quá rõ ràng...

Sầm Vật Cương lên tiếng không quá nhanh, vừa nói vừa không quên dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua Vương Tử Quân đang ngồi bên cạnh mình. Dưới ánh mắt của Sầm Vật Cương, Vương Tử Quân tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, mà biểu hiện này của Vương Tử Quân căn bản bị bí thư Sầm coi là hành vi giả vờ.

Sầm Vật Cương căn bản có chút khinh thường với biểu hiện gắng gượng chống chế của Vương Tử Quân, nhưng lão lại căn bản không chịu dừng lời. Sau khi nói ra văn kiện xin chỉ thị của thành phố Linh Long, lão chợt trầm giọng nói; - Các đồng chí, mọi người có ý kiến gì với văn kiện xin chỉ thị này của thành phố Linh Long hay không?

Nội dung văn kiện xin chỉ thị của thành phố Linh Long rất đơn giản, đó là mong tuyến tỉnh ngừng chỉnh đốn cải cách khu công nghiệp Phi Tường, sau đó để cho khu công nghiệp tiếp tục được khởi động lại. Nhưng văn kiện xin chỉ thị này căn bản tác động đến tâm tư của tất cả mọi người.

Sau khi Sầm Vật Cương là người lên tiếng đầu tiên thì trong phòng họp căn bản không có bất kỳ âm thanh nào được vang lên. Khi nhiều người đang cúi đầu xem xét văn kiện, chợt nghe phó chủ tịch thường ủy Cố Tắc Viêm lên tiếng: - Bí thư Sầm, tôi muốn nói hai câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook