Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1620: Dùng mưu lược tốt sẽ làm cho anh trở nên kiêu ngạo.

Bảo Thạch Tiêu

23/09/2015

Làm lãnh đạo đứng đầu, câu nói này không khỏi làm cho gương mặt Vi Yến Qui bình tĩnh trở lại. Bây giờ hắn đã hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Thịnh Giáp Thành với mình, cũng hiểu rõ mình nên làm thế nào.

Thịnh Giáp Thành quả nhiên vẫn là Thịnh Giáp Thành, tuy tuổi tác đã lớn thế nhưng thủ đoạn thì vẫn đanh đá chua ngoa như thường. Không ra tay thì thôi, một khi ra tay sẽ bức người ta vào chỗ hiểm.

Mình có thể hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Thịnh Giáp Thành, điều này Vi Yến Qui cũng tin tưởng Thịnh Giáp Thành có thể đón đầu được. Nhưng nếu là như vậy thì bây giờ hai người cùng chung một con thuyền, chính mình cũng nên có tâm tư cảm kích Thịnh Giáp Thành.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vi Yến Qui trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng thành khẩn nói: - Cảm ơn lãnh đạo đã coi trọng tôi, có lời nói này của lão lãnh đạo, dù là tôi công tác hay bất kỳ phương diện nào khác cũng tin tưởng hơn gấp trăm lần.

- Ha ha ha, bí thư Vi, anh có lòng tin như vậy thì chúng ta càng có lòng tin. Thịnh Giáp Thành nói rất ẩn giấu, thế nhưng lại biểu hiện có lòng tin với Vi Yến Qui.

Sau khi hàn huyên vài câu thì Vi Yến Qui cúp điện thoại. Sau đó với tâm tính ẩn giấu của lão cũng không khỏi mở miệng mắng một câu, Thịnh Giáp Thành đúng là cáo gì, quá xảo quyệt.

Vi Yến Qui hiểu rõ Thịnh Giáp Thành gọi điện thoại cho mình là vì cái gì. Lão căn bản hiểu rõ thế cục ở tỉnh Mật Đông, bây giờ lão cáo già kia muốn lợi dụng mình đả kích Vương Tử Quân, thế là chính mình có thể lật ngược bàn cờ vào lúc này, nhưng người kia nói ra khỏi miệng giống như chính mình đang phải là kẻ cầu cạnh người ta vậy.

Sau khi mắng một câu thì Vi Yến Qui không khỏi nở nụ cười, tuy bị Thịnh Giáp Thành tính kế thế nhưng dù sao đó chỉ là chuyện nhỏ, nhìn từ phương diện thế cục thì mình bị Thịnh Giáp Thành tính toán nhưng lại có được nhiều lợi ích.

Vi Yến Qui căn bản hiểu rõ nền tảng của Thịnh Giáp Thành, lão căn bản vốn không nắm chắc chuyện của mình, thế nhưng bây giờ được Thịnh Giáp Thành thúc đẩy lại nắm chắc nhiều hơn. Dù sao thì mối quan hệ của Thịnh Giáp Thành là rất rộng, lão có thể thấy rất rõ ràng.

Bây giờ điều quan trọng nhất là theo sát ý nghĩ của bí thư Sầm. Vi Yến Qui nghĩ đến bí thư Sầm mà không khỏi cảm thấy có chút do dự. Lão công tác bên cạnh bí thư Sầm vài năm qua, lão căn bản có sự e ngại từ tận đáy lòng với Sầm Vật Cương. Mặc dù hầu như có thể kết luận Sầm Vật Cương căn bản không thích hợp tác với Vương Tử Quân, thế nhưng điều này không có nghĩa là Sầm Vật Cương mong muốn Vương Tử Quân làm loạn thế cục.

Sầm Vật Cương là một đại tướng biên cương, tất nhiên ở trước sự việc phải trái rõ ràng thì phải quán triệt ý chỉ của lãnh đạo thượng cấp, nếu không sẽ là người kém năng lực khống chế, không còn nhiều độ tin cậy trong mắt lãnh đạo thượng cấp.

Vì vậy ép Sầm Vật Cương theo mình ở sự kiện lần này căn bản là không có khả năng quá lớn, nếu muốn làm tốt thì trước khi tổ chức tuyển cử phải làm cho thế cục trở nên trong sáng, tốt nhất là phải thắng trước khi tuyển cử.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vi Yến Qui cầm điện thoại lên, lão bấm vài dãy số, sau đó có chút trầm ngâm, lại gọi cho Cố Tắc Viêm.

Vi Yến Qui cảm thấy vui mừng vì tình cảnh của Cố Tắc Viêm những ngày qua. Tuy lão và Cố Tắc Viêm là minh hữu trên danh nghĩa, thế nhưng khi nhìn thấy minh hữu của mình khổ sở, lão cảm thấy rất vui.

Vì Cố Tắc Viêm không những là minh hữu của Vi Yến Qui, còn là đối thủ cạnh tranh trực tiếp. Bây giờ Cố Tắc Viêm bị Hà Kiến Chương áp chế quá mạnh, chẳng những không còn uy phong như dĩ vãng, cò có dấu hiệu phải đứng sang một bên trong ủy ban nhân dân tỉnh. Lúc này trong mắt các nhân viên công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, Hà Kiến Chương căn bản là một vị lãnh đạo đứng hàng thứ hai cực kỳ quá rõ ràng.

Hà Kiến Chương là người được xác định là lãnh đạo hàng thứ hai trong ủy ban nhân dân tỉnh, như vậy không thể nghi ngờ vị trí đệ nhất là của Vương Tử Quân. Dưới sự giúp đỡ của Hà Kiến Chương, Vi Yến Qui cảm thấy ủy ban nhân dân tỉnh căn bản nằm trong bàn tay của Vương Tử Quân.

Nếu không phải xảy ra chuyện của Thẩm Vạn Quân, Vi Yến Qui cảm thấy mình không có tâm tư tranh chấp với Vương Tử Quân. Lão không khỏi cảm thấy khâm phục Vương Tử Quân về thế cờ đẩy Hà Kiến Chương lên áp chế Cố Tắc Viêm trong ủy ban nhân dân tỉnh.

Vương Tử Quân có thể đẩy Hà Kiến Chương tiến lên, điều này cho thấy lực lượng của Vương Tử Quân là quá mạnh.

- Chào chủ tịch Cố, tôi là Vi Yến Qui. Sau khi nối thông điện thoại thì Vi Yến Qui nhanh chóng báo danh.



Tiếng cười của Cố Tắc Viêm nhanh chóng truyền đến: - Ha ha ha ha, thì ra là bí thư Vi, ngài đặc biệt gọi điện thoại cho tôi có phải là có gì cần dặn dò hay không?

- Chủ tịch Cố, tôi nào dám dặn dò gì anh, chỉ là có chút đề nghị mà thôi. Vi Yến Qui căn bản cảm thấy có chút bức bối vì thái độ nhanh nhạy của Cố Tắc Viêm, thầm nghĩ Cố Tắc Viêm làm quan mà giống như diễn viên, thật sự là vua màn ảnh. Đến lúc này mà anh còn ngụy trang như thế, anh cho rằng mọi người không nhìn rõ bộ dạng của anh bên ủy ban nhân dân tỉnh sao?

Sau khi nói khách khí vài câu thì Vi Yến Qui cười nói: - Chủ tịch Cố, tới đây anh có thời gian rảnh không?

- Lãnh đạo có gì phân phó thì cứ nói. Cố Tắc Viêm giống như nghe được điều gì đó trong lời nói của Vi Yến Qui, thế nên giọng điệu cũng có vài phần hào khí.

Vi Yến Qui lập tức nói ra chuyện sinh nhật của mình, sau đó lại nói: - Nếu như không phải là chủ tịch Thịnh còn nhớ thì tôi thiếu chút nữa đã quên, những ngày tới chủ tịch Thịnh sẽ mời vài người bạn cũ đến tham gia, tôi muốn mời chủ tịch Cố ra mặt tiếp khách, ngài cũng đừng nói là không có thời gian đấy nhé?

Vi Yến Qui nói bằng giọng cực kỳ trôi chảy, thế nhưng lời này rơi vào trong tai lại làm cho Cố Tắc Viêm khẽ run lên. Hắn là người thông minh, sao không hiểu lúc này Vi Yến Qui gọi điện thoại cho mình là có ý gì?

Cố Tắc Viêm căn bản rất quen thuộc Thịnh Giáp Thành, thậm chí có khoảng thời gian hắn làm không ít chuyện để nhằm vào Thịnh Giáp Thành. Nhưng hắn làm không ít việc nên biết được tiềm lực của Thịnh Giáp Thành là khó thể khinh thường, bây giờ Vi Yến Qui có được sự giúp đỡ của lão già kia, coi như chuyện lớn đã hoàn thành hơn phân nửa.

Xem ra họ Vương kia có chuyện vui để nhìn rồi. Cố Tắc Viêm thầm cảm thấy vui mừng, nhưng hắn lại có chút bi ai. Cho đến nay hắn đều coi mình ngang với Vi Yến Qui, thậm chí có thể nói mình có vài phương diện còn cao hơn cả Vi Yến Qui.

Sau khi Thẩm Vạn Quân bị Vương Tử Quân điểm danh, Cố Tắc Viêm cũng nghĩ đến động tác của Thịnh Giáp Thành, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ Thịnh Giáp Thành lại ra tay độc ác như vậy. Nhưng điều làm cho hắn cảm thấy đau lòng chính là chiêu này của Thịnh Giáp Thành lại tìm mục tiêu là Vi Yến Qui, không phải là mình. Suy nghĩ như vậy làm cho hắn cảm thấy có chút ghen tị, xem ra trong mắt của Thịnh Giáp Thành thì mình không bằng Vi Yến Qui.

Dấu hiệu này cho thấy mình đã bị loại ra khỏi cạnh tranh, bây giờ Vi Yến Qui gọi điện thoại đến với một mục đích rất đơn giản, muốn mình phất cờ hò reo, là một quân cờ ra sức cho sự kiện lật ngược bàn cờ trong tương lai. Nhận thức này làm cho Cố Tắc Viêm cảm thấy khổ sở như vạn tiễn xuyên tim, với trình độ của mình, sao có thể chạy đến phất cờ hò reo cho Vi Yến Qui?

Nhưng hắn nghĩ đến gương mặt khó chịu của Hà Kiến Chương những ngày qua, hắn không khỏi trầm giọng nói: - Nếu bí thư Vi đã để mắt đến tôi, như vậy thì quá tốt. Nhưng anh cũng nên xác định là khi nào, để tôi còn sắp xếp thời gian.

- Ha ha ha, cám ơn chủ tịch Cố đã giúp đỡ với tôi, tôi biết rõ anh là người bận rộn công tác, tuyệt đối không làm chậm trễ công tác của anh. Vi Yến Qui nói đến đây thì trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: - Tôi sẽ không để cho anh em phải uống rượu không công, sau khi sự việc thành công, tôi sẽ có lễ lớn cho anh.

Cố Tắc Viêm cười nói hai câu từ chối, sau đó hai người cùng cúp điện thoại. Vi Yến Qui đặt điện thoại xuống mà nụ cười càng thêm sáng lạn. Có thể thuyết phục được đối thủ với lực lượng tương đồng như mình, điều này làm cho lão cảm thấy rất vui mừng. Có một số người như vậy, có thể dùng tiểu nhân vật làm đại nhân vật, có thể làm cho chính mình trở nên kiêu ngạo. Vi Yến Qui cảm thấy mình bây giờ tuổi già thành tinh, căn bản là tự bội phục chính mình.

Khi Vi Yến Qui đang trầm ngâm thì thư ký gõ cửa đi vào, hắn đặt vài phần văn kiện lên mặt bàn, sau đó khẽ báo cáo: - Bí thư Vi, bí thư Triệu của thành phố Kim Hà đã đến, anh ấy muốn báo cáo công tác với ngài.

Phó bí thư Triệu Quốc Đống của thành phố Kim Hà căn bản có quan hệ cá nhân không tệ với Vi Yến Qui, cho đến nay đều là người trong vòng quan hệ của Vi Yến Qui. Bây giờ Vi Yến Qui nghe nói Triệu Quốc Đống đi đến, thế là không khỏi cười nói: - Cho anh ấy...

Vi Yến Qui vừa nói được ba chữ thì giống như nghĩ đến điều gì đó, lão trầm ngâm giây lát rồi nói: - Cậu nói bí thư Triệu là ban ngày tôi không có thời gian nhưng đến tối có thể cùng dùng cơm.

Thư ký có thể nói nhận được nhiều lợi ích từ Triệu Quốc Đống, hắn cảm thấy có chút thất vọng vì nửa câu nói đầu của Vi Yến Qui, cảm thấy khó thể nói lại với Triệu Quốc Đống. Nhưng sau khi nghe rõ câu nói phía sau của Vi Yến Qui, đãi ngộ này căn bản còn tốt hơn cả vào trong phòng báo cáo công tác, hầu như có thể trộn lẫn cả công lẫn tư.

Tất nhiên điều quan trọng là kết quả này càng làm cho Triệu Quốc Đống cho rằng đãi ngộ này có được là nhờ vào mình, ít nhất cũng có liên quan đến mình. Viên thư ký có thể làm cho người ta một chuyện tốt, xem như là một báo đáp với những lợi ích trước kia.

- Vâng, tôi sẽ đi thông báo cho bí thư Triệu. Viên thư ký lên tiếng rồi đi ra ngoài, nhưng hắn vừa ra đến cửa thì Vi Yến Qui đã nói: - Cậu chờ chút, chỗ này của tôi còn có chuyện cần cậu xử lý.



Viên thư ký vội vàng quay vào, khi hắn cung kính chờ bí thư Vi Yến Qui phân phó công tác, lúc này Vi Yến Qui lại không nói lời nào, chỉ cầm hộp đựng bút trên bàn lên. Viên thư ký không xa lạ gì hộp đựng bút của lãnh đạo, dù sao thì hắn hằng ngày đều phải quét dọn phòng làm việc của Vi Yến Qui, hầu như mỗi ngày đều lau chùi hộp đựng bút kia một lần.

Viên thư ký biết đó là bảo bối của Vi Yến Qui, hơn nữa hộp đựng bút lại được Vi Yến Qui coi trọng, nhiều năm qua đi đâu cũng đưa theo.

- Cậu giúp tôi đưa hộp đựng bút này cho chủ tịch Cố. Vi Yến Qui vuốt ve hộp đựng bút mà mình yêu thương vài cái, sau đó trầm gingj nói.

Tặng một hộp đựng bút cũ có nghĩa là gì? Viên thư ký có chút buồn bực, thế nhưng vẫn nhanh chóng cầm lấy nó, cung kính rời khỏi phòng.

Vi Yến Qui lại ngồi xuống ghế, lão nhìn bàn làm việc của mình, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Lão tin tưởng Cố Tắc Viêm hiểu rõ ý nghĩ của mình, mà Cố Tắc Viêm làm như thế nào thì lão không cần lo lắng, vì lão thấy Cố Tắc Viêm không còn lựa chọn nào khác.

Một luồng gió thu thổi qua, lá vàng từ trên cây bị gió thổi bay đầy đất.

Không làm thì không có ăn, có trồng thì mới có thu hoạch, mùa thu hoạch lần này Sầm Vật Cương mang theo đoàn người của văn phòng tỉnh ủy xuống kiểm tra giám sát tình huống, căn bản cũng cho ra những lời khẳng định và đánh giá cao độ với công tác trồng cây công nghiệp dưới địa phương.

- Bí thư Sầm, ngài đã mệt mỏi một ngày, hay là nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn hai thành phố nữa phải đến thăm. Phương Anh Hồ cẩn thận báo cáo tình huống cho bí thư Sầm, sau đó khẽ mở miệng khuyên nhủ.

Sầm Vật Cương nhìn đồng hồ treo tường, lão mỉm cười nói: - Vẫn chưa đến mười một giờ, cậu cho Tiểu Lý đi lấy vài món nhắm, hai người chúng ta uống vài ly.

Khi còn trẻ thì Sầm Vật Cương thích uống rượu, nhưng sau khi đi đến vị trí hiện tại, lão căn bản rất ít uống rượu. Phương Anh Hồ biết rõ khi bí thư Sầm vui vẻ thường uống vài ly, cũng biết rõ có thể uống rượu với bí thư Sầm đều là chuyện mà người trong quan trường tỉnh Mật Đông mơ ước.

Phương Anh Hồ căn bản đã uống rựou với bí thư Sầm vài lượt, nhưng đó là những trường hợp công chúng, căn bản cực kỳ vui vẻ khi được bí thư Sầm mời uống rượu tư nhân.

Món ăn được đưa lên, mặc dù chỉ là hai dĩa thức ăn, thế nhưng lại là những món rất ngon và đẹp mắt. Sầm Vật Cương cũng không quan tâm đến điều này, lão căn bản uống một ngụm rượu rồi nói: - Anh Hồ, khi tôi còn trẻ thì thích uống rượu, khi đó dù là rượu một đồng một chai hay là hai xu một chai thì tôi đều có thể uống say sưa, cảm thấy rất tự đắc, cảm giác rất tốt. Bây giờ tôi uống rượu căn bản không còn được cảm giác như xưa.

Phương Anh Hồ tuy căn bản nhỏ tuổi hơn Sầm Vật Cương, thế nhưng cũng biết rượu hai xu một chai năm xưa có hương vị thế nào. Hắn mỉm cười uống một ngụm rượu rồi nói: - Bí thư, hoàn cảnh thay đổi sẽ làm cho cuộc sống phát sinh biến hóa không nhỏ, năm xưa khi tôi còn trẻ thì dùng thuốc lá của các cụ trong nhà cảm thấy rất thơm, không có việc gì cũng hút vài hơi, bây giờ muốn hút lại cũng không còn hứng thú.

Hai người nói cười vài câu về các câu chuyện năm xưa, Sầm Vật Cương đột nhiên đặt ly rượu xuống rồi nói: - Thẩm Vạn Quân nên xử lý cho thật nghiêm.

Phương Anh Hồ cũng không ngờ Sầm Vật Cương lại đột nhiên chuyển sự việc lên người Thẩm Vạn Quân. Hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn hiểu rất rõ sự việc liên quan đến Thẩm Vạn Quân. Hắn biết người kia mánh khóe thông thiên, nhưng căn bản không phải là người thành thật, nếu không thì Sầm Vật Cương sẽ không nói như vậy.

Phương Anh Hồ nghĩ đến tình huống của Thẩm Vạn Quân, hắn cảm thấy may mắn vì vài năm trước mình từ chối lợi ích của người này. Nếu không bây giờ chỉ sợ hắn không có cơ hội ngồi uống rượu với bí thư Sầm.

- Bí thư, Thẩm Vạn Quân tuy cần phải xử lý nghiêm, thế nhưng người này cũng rất cứng. Tôi nghe nói bây giờ ủy ban kỷ luật đã đặt những chứng cứ xác thực trước mặt người này, thế nhưng hắn vẫn sống chết không thừa nhận. Phương Anh Hồ uống một ngụm rượu rồi nói.

- Hừ, một số người vẫn còn ảo tưởng quá lớn. Sầm Vật Cương nói một câu khinh thường, sau đó lão nâng ly rượu lên cười nói với Phương Anh Hồ: - Vịt cứng miệng khi gặp nước sôi thì có tác dụng sao?

Phương Anh Hồ cười cười, hắn cũng không nói. Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện, vô tình chai rượu đã được uống hơn một phần tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook