Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1893: Đứng ở trên gốc rễ phá trung tâm.

Bảo Thạch Tiêu

16/02/2016

Thư viện tỉnh? Văn Thành Đồ có chút sững sốt, sau đó chợt nói: - Người phụ trách xây dựng tòa nhà thư viện tỉnh này là ai?

- Bí thư, theo tư liệu mà tôi điều tra, người quản lý hạng mục này chính là phó giám đốc Mạc Tiểu Bắc. Gương mặt của viên kinh tế khá nghiêm túc, giống như không biết Mạc Tiểu Bắc kia là ai.

Văn Thành Đồ nhìn thư ký rồi khẽ gật đầu, sau đó khoát tay với viên thư ký, lúc này viên thư ký cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.

Khi cửa phòng chậm rãi đóng lại thì Văn Thành Đồ nhìn chằm chằm vào những tài liệu có được, sau đó trực tiếp đặt trong ngăn kéo bàn làm việc.

Tần Hoài Chung đưa mắt nhìn con đường cao tốc trải dài ra phương xa mà tâm tình khó thể nào bình tĩnh. Hắn căn bản là hết lòng hết sức với phương diện xây dựng con đường cao tốc này.

Mặc dù có được sự giúp đỡ to lớn của chủ tịch Vương, thế nhưng hắn là người phải chịu trách nhiệm vì những việc ở thành phố Thanh Chuyên. Khi con đường cao tốc này được xây dựng, tình hình giao thông khốn khó làm ảnh hưởng đến phát triển kinh tế của thành phố Thanh Chuyên được giải quyết, Thanh Chuyên giống như tiến vào giai đoạn đầy cơ hội, đầy ưu thế, tình thế phát triển ngày càng rõ ràng đã kích phát dũng khí không sợ khó khăn, phấn chấn tinh thần cán bộ quần chúng Thanh Chuyên.

Tần Hoài Chung bị bầu không khí phấn chấn nhân tâm, phát triển sự nghiệp này lây nhiễm rất sâu, hắn quyết định theo đà phát triển, cùng vài triệu nhân dân thành phố Thanh Chuyên cùng hợp sức hợp lòng dùng hai năm để cho ra những thành tích làm cho người khác phải lau mắt mà nhìn.

Nhưng đúng lúc này một tin tức tốt khác lại đến cửa: Chủ tịch Vương điều động hắn về tỉnh đảm nhiệm vị trí thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

Tuy vị trí chủ tịch thành phố Thanh Chuyên và thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đều là cấp giám đốc sở, thế nhưng chênh lệch lại không nhỏ. Thậm chí có nhiều người nói vị trí thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh cực kỳ tiếp cận chức vụ phó tỉnh.

Sau khi biết được tin tức này thì Tần Hoài Chung tỏ ra cực kỳ phấn chấn, nhưng khi mà điều lệnh sắp được đưa xuống, hắn lại có chút thất lạc nói không nên lời.

Cảm giác thất lạc này là gì thì Tần Hoài Chung hiểu rõ, nhưng hắn cũng biết nước chảy đá mòn, quan trường luôn có những chuyện như vậy, dù là bất kỳ người nào cũng khó thể nào cứ ở mãi một vị trí.

- Chủ tịch, bí thư Phùng bên kia gọi điện thoại đến, hỏi ngài đang ở nơi nào, anh ấy đang chờ ở bên kia. Thư ký nhanh chóng đi đến bên cạnh Tần Hoài Chung rồi khẽ nói.

Tần Hoài Chung nhìn thư ký đi theo mình hai năm qua, hắn không khỏi thầm cảm khái, chỉ sợ thư ký lúc này cũng có vài phần không yên. Dù sao thì vận mệnh của người này cũng buộc chặt với mình.

- Tiểu Vương, cậu có ý nghĩ gì không? Tần Hoài Chung hỏi một câu giống như không có câu trả lời rõ ràng, thế nhưng Tiểu Vương ở phía đối diện căn bản hiểu rõ ý nghĩ của lãnh đạo. Hắn trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói: - Thư ký trưởng, tôi nghe ngài.

- À, như vậy thì theo tôi về tỉnh, khởi điểm cao thì bước đi nhanh. Tuy nói rằng cần phải có thêm kinh nghiệm, thế nhưng có câu dao sắc không đốn củi mục. Tần Hoài Chung vỗ vỗ vai của thư ký rồi cười ha hả nói.

Hai mươi phút sau Tần Hoài Chung gặp mặt Phùng Vũ Trách. Lúc này Phùng Vũ Trách nở nụ cười sáng lạn, sau khi ngồi xuống ghế thì cười nói: - Chủ tịch Tần, nói thật thì tôi thật sự không nỡ để anh đi.

- Hai người chúng ta hợp tác ở thành phố Thanh Chuyên có thể nói là quần anh tụ hội, bây giờ kinh tế thành phố Thanh Chuyên đang biến chuyển từng ngày, nếu như không phải là chủ tịch Vương thấy rõ nhân tài, cần đón anh đến làm thư ký trưởng, tôi nhất định sẽ thỉnh cầu vài lời với chủ tịch Vương, ngàn vạn lần không nên điều anh đi trong thời điểm mấu chốt thế này. Lúc này anh về tỉnh xem như đã lấy đi nửa giang sơn của thành phố Thanh Chuyên.

Tần Hoài Chung hợp tác với Phùng Vũ Trách và không thiếu những lúc có va chạm, thế nhưng với quan hệ giữa hai người thì căn bản không có trở ngại quá lớn. Hơn nữa Tần Hoài Chung là người phải đi, lúc này Phùng Vũ Trách cần gì phải keo kiệt lời nói của mình? Phùng Vũ Trách tuy có điểm cong của mình, thế nhưng hắn làm quan nhiều năm, ít nhất cũng phải có phong độ, hoặc ít nhất vẫn phải có ánh mắt nhìn đại cục.

Tần Hoài Chung nghe những lời thành khẩn của Phùng Vũ Trách thì cũng động tình: - Bí thư Phùng, nếu như không phải tổ chức cho ra quyết định, tôi cũng thật sự khó thể nào bỏ đi được.



- Ôi, đây là anh thăng chức, không bỏ được cũng phải đi. Hơn nữa thế cục bây giờ là chủ tịch Vương cần một người có thể tin tưởng được để giúp đỡ làm tốt công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Phùng Vũ Trách nói đến đây thì gương mặt tươi cười trở nên nghiêm túc.

Tần Hoài Chung là một người mẫn cảm, rất nhiều chuyện hắn có cảm giác không giống. Sau khi nghe xong lời nói của Phùng Vũ Trách, hắn không khỏi dùng ánh mắt chăm chú nhìn Phùng Vũ Trách.

Phùng Vũ Trách nâng ly trà lên uống một ngụm rồi thở dài nói: - Chủ tịch Tần, anh không nên nhìn thấy thế cục của chủ tịch Vương bây giờ rất tốt mà chủ quan, bây giờ bí thư Sầm và chủ tịch Vương có vài phương diện đạt thành hiệp nghị, thế nên cũng không hề từng bước áp sát. Nhưng theo ý nghĩ của tôi, với tính cách của bí thư Sầm, anh ấy cũng không phải là người thích thỏa hiệp.

- Sở dĩ có thể đạt đến cục diện hiện tại, chủ yếu là vì anh ấy cần ổn định, ổn định để tỉnh Mật Đông cho ra thành tích. Phùng Vũ Trách rất ít khi nói trắng ra như vậy, là một thủ hạ cấp dưới thì không ai dám cho ra những đánh giá rõ ràng với lãnh đạo của mình. Lòng người căn bản là khó dò, ai có thể bảo chứng sau này anh không cho ra những lời như vậy với mình? Nếu như là trước kia với trí tuệ chính trị của Phùng Vũ Trách, chắc chắn sẽ không nói ra những lời như vậy. Thế nhưng bây giờ thì khác, Tần Hoài Chung sắp tiến lên làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, vị trí này quyết định Tần Hoài Chung là người của Vương Tử Quân. Nếu kết quả tốt thì Tần Hoài Chung sẽ học được nhiều thứ từ Vương Tử Quân, nếu kết quả không tốt, học vẹt cũng không là vấn đề.

Tần Hoài Chung uống nước mà gương mặt dần trở nên nghiêm túc. Hắn sao không hiểu rõ ý nghĩ thật sự của Phùng Vũ Trách? Sầm Vật Cương bây giờ càng ngày càng có tin đồn tiến lên, nếu như Sầm Vật Cương tiến lên một bước và rời khỏi Mật Đông, như vậy sẽ là chuyện tốt cho chủ tịch Vương, nhưng nếu như Sầm Vật Cương không thể rời khỏi Mật Đông, như vậy thế cục sẽ có biến chuyển lớn.

Dù sao thì Sầm Vật Cương cũng chiếm ưu thế lớn trong hai thế lực đối lập ở Mật Đông, nếu như Sầm Vật Cương tiến lên, như vậy lực ảnh hưởng ở Mật Đông sẽ ngày càng lớn. Khi lực ảnh hưởng của Sầm Vật Cương tiến lên quá mạnh, như vậy chủ tịch Vương muốn giữ được thế cục tốt đẹp như hiện tại là không dễ dàng.

- Nhưng chúng ta cũng không nên buồn lo vô cớ, chủ tịch Vương là người một mình đến Mật Đông thế nhưng vẫn có thể tạo dựng nên tình thế lạc quan lúc hiện tại. Tần Hoài Chung nói một câu khuyên nhủ Phùng Vũ Trách, thế nhưng sau khi nói ra hắn lại cảm thấy điều này là đương nhiên.

Phùng Vũ Trách cười ha hả nói: - Đúng vậy, có lẽ là chúng ta quá lo lắng rồi.

Phùng Vũ Trách cười tuy cởi mở, thế nhưng lời nói của Tần Hoài Chung lại làm hắn cảm thấy không thoải mái. Bổ nhiệm vừa mới được đưa xuống, anh còn chưa đi nhận chức, còn chưa tiến vào nhân vật, thế nhưng anh đã đứng trên góc độ của thư ký trưởng để an ủi tôi rồi sao? Anh nghĩ rằng tương lai mình sẽ là lãnh đạo của tôi sao?

Phùng Vũ Trách nghĩ như vậy mà có chút không vui. Cùng ngày ban ngành thành phố Thanh Chuyên được Phùng Vũ Trách dẫn dắt tiến hành tiễn đưa Tần Hoài Chung, mặc dù đã nói không nên uống nhiều, thế nhưng Tần Hoài Chung vẫn bị ép say mèm.

Khi đi đến thành phố Rừng Mật thì Tần Hoài Chung cảm thấy đầu óc vẫn còn choáng váng. Hắn đi đến một khu vực dành cho người đi bộ, tìm một quán đậu hũ nóng chính tông, ăn vài bát đậu hũ mới cảm thấy tinh thần tốt hơn.

- Chủ tịch, chúng ta về nhà sao? Lái xe dùng ánh mắt chú ý nhìn Tần Hoài Chung rồi cung kính hỏi.

Về nhà? Tần Hoài Chung trầm ngâm giây lát, hắn lấy điện thoại ra bấm số, chủ nhân của số điện thoại kia sau khi nghe nói đó là Tần Hoài Chung thì tỏ ra cực kỳ hưng phấn, ồn ào ép Tần Hoài Chung phải mở tiệc đón gió tẩy trần.

Tần Hoài Chung cũng rất khách khí với chủ nhân của số điện thoại kia, hắn nói vài câu khách sáo, sau đó hỏi vài vấn đề liên quan.

Hơn mười phút sau Tần Hoài Chung đi đến một con đường ở ngoại ô thành phố Rừng Mật, con đường này không lớn lại vào mùa đông nên không có vài người đi lại, cảm giác khá lạnh và yên tĩnh.

Trước khi xe của Tần Hoài Chung đi đến, nơi này đã có một chiếc xe dừng lại sẵn. Tần Hoài Chung bước xuống xe đi về phía căn nhà ba gian phía bên kia.

- Chào chủ tịch Hà. Khi thấy Hà Kiến Chương đang uống rượu nơi đó thì Tần Hoài Chung lớn tiếng chào hỏi.

Hà Kiến Chương thấy Tần Hoài Chung thì cũng nở nụ cười: - Hoài Chung, chúc mừng cậu.

- Cũng phải cảm tạ lãnh đạo đề cử. Tần Hoài Chung ngồi xuống đối diện với Hà Kiến Chương rồi cười nịnh nọt nói.

Hà Kiến Chương khoát tay áo nói: - Cậu sở dĩ có thể tiến lên vị trí này là vì chủ tịch Vương cảm thấy cậu đủ khả năng đảm nhiệm, căn bản không có liên quan gì đến tôi.



Hà Kiến Chương nói rồi lại khẽ lên tiếng: - Hoài Chung, hôm nay cậu về tỉnh, tôi cũng không có gì nói với cậu, chỉ mời cậu ăn bữa cá. Tôi là người chịu trách nhiệm với chủ tịch Vương, hy vọng sau này cậu cũng phải chịu trách nhiệm với chủ tịch Vương.

Thật ra dù Hà Kiến Chương không phải là người kể công tự kiêu ngạo thì Tần Hoài Chung cũng hiểu rõ vấn đề. Vì Hà Kiến Chương chính là một trong những người có độ nặng lớn trước mặt chủ tịch Vương, hơn nữa Hà Kiến Chương luôn khăng khăng một mực ở bên cạnh chủ tịch Vương, căn bản là một thành viên có khả năng hiếm có.

Tần Hoài Chung nhìn bộ dạng cười ha hả của Hà Kiến Chương, hắn không khỏi cảm thấy cảm động. Món cá được dâng lên rất nhanh, có lẽ là vì có sự chuẩn bị sẵn, hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Sau khi nói vài câu chuyện nhà thì Hà Kiến Chương lên tiếng: - Lần này Trương Tề Bảo nhận chức phó chủ tịch tỉnh, chủ tịch Vương nhanh chóng cho tôi quyền quyết định quản gia của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

- Mặc dù cậu là người thích hợp nhất, thế nhưng tôi cũng không muốn chọn cậu. Hà Kiến Chương nói làm cho Tần Hoài Chung chấn động.

Tần Hoài Chung không hỏi vì sao Hà Kiến Chương không chọn mình, dù sao thì mình cũng có quan hệ tốt với Hà Kiến Chương, nhưng Hà Kiến Chương cũng có quan hệ tốt với Vương Tử Quân, thế nhưng sự việc này nên lảng tránh thì phải lảng tránh.

Hà Kiến Chương thấy Tần Hoài Chung trầm mặc không nói, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Hoài Chung rồi nói tiếp: - Cậu biết ai đề cử cậu tiến lên không?

Tần Hoài Chung đã không muốn suy nghĩ về tình cảnh vài năm trước của thành phố Thanh Chuyên, thế nhưng hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng. Đó là trước kia hắn từ tuyến tỉnh xuống cơ sở công tác, khi đó hắn còn chưa có được sự tán thưởng của Vương Tử Quân. Vì vậy mà Tần Hoài Chung hắn không có đủ lực, thế nên cố gắng cho ra thành tích ở Thanh Chuyên. Nhìn từ góc độ này thì quá trình đi xuống thành phố Thanh Chuyên tiếp nhận công tác chính là hành trình nằm gai nếm mật của hắn.

Lúc này nghe Hà Kiến Chương đề cập đến phương diện người đề cử mình, hắn không khỏi cảm thấy cơn đau trong lòng bùng phát, vô tình tâm tình có vài phần nặng nề.

Tần Hoài Chung hiểu rõ vị trí của mình hiện tại nếu không có được cái gật đầu của Vương Tử Quân thì không thể nào.

- Đó là chủ tịch Vương đề cử cậu, vài năm sau tôi sẽ lui ra, cậu nên nắm chắc cơ hội lần này. Hà Kiến Chương nói đến đây thì có vài phần dặn dò.

- Lão lãnh đạo, tôi cảm thấy mình vẫn là Tần Hoài Chung. Tần Hoài Chung nói căn bản là khó giải thích, thế nhưng nụ cười trên mặt Hà Kiến Chương lại càng thêm sáng lạn: - Ý nghĩ này cậu nên giữ trong lòng là được.

Sau khi ăn hết nửa món cá, Tần Hoài Chung lại hỏi một vấn đề khác: - Chủ tịch Hà, tôi nghe nói bí thư Sầm sắp tiến lên có phải không?

- À, hầu như đã được đưa lên mặt bàn. Hà Kiến Chương nói rồi đặt đũa xuống: - Bí thư Sầm đã đủ lý lịch, hơn nữa biểu hiện những năm qua là không tầm thường, tỉnh Mật Đông lại phát triển không kém ai.

- Thành phố Linh Long bây giờ lại càng là một hiện tượng siêu quần xuất chúng.

Tần Hoài Chung suy nghĩ về lời nói của Hà Kiến Chương, chỉ vài câu ngắn ngủi thì hắn cảm nhận được sự không phục của Hà Kiến Chương. Đặc biệt là phương diện liên quan đến thành phố Linh Long, Hà Kiến Chương càng có cái nhìn không tốt.

- Chủ tịch Hà, nếu như bí thư Sầm tiến lên, như vậy cũng là cơ hội với chủ tịch Vương. Tần Hoài Chung do dự giây lát rồi nói ra ý nghĩ của mình.

Hà Kiến Chương gắp một miếng cá rồi chậm rãi nhai nuốt, sau đó mới nói: - Những chuyện này khó ai nói cho đúng được, bí thư Sầm là người quật cường, thích đứng lên ở nơi mình vấp ngã, hơn nữa chủ tịch Vương còn quá trẻ cũng chưa hẳn là điều tốt.

Hà Kiến Chương nói ra câu này căn bản là cực kỳ ẩn giấu, thế nhưng Tần Hoài Chung lại hiểu rõ ý nghĩa của nó. Với tuổi thọ của chủ tịch Vương thì sẽ làm cho người ta hoàn toàn khó yên tâm, dù sao thì bây giờ chủ tịch Vương còn chưa đến bốn mươi. Một người chưa đến bốn mươi mà nắm cả một tỉnh, điều này làm cho đám cán bộ lão thành cảm thấy không ổn, vì quá trẻ tuổi cũng không hay.

Hơn nữa Sầm Vật Cương càng tiến lên một bước, cũng không biết bí thư Sầm sẽ cho ra nhận định gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook