Chương 1098: Ếch ngồi đáy giếng tảng băng ngầm.
Bảo Thạch Tiêu
28/11/2014
Lạc Minh Hạo là người có kinh nghiệm tham gia quân ngũ, tất nhiên đánh nhau cũng có thủ đoạn hơn người, chẳng qua hảo hán không chịu nổi
số đông. Khi Lạc Minh Hạo đang bị người ta vây quanh tấn công thì Lý Đức Trụ vừa vặn chạy đến. Thấy Lạc Minh Hạo bị đánh, Lý Đức Trụ tất nhiên
sẽ không ngồi yên. Hai người cùng ra tay đánh tan được đám côn đồ, rõ
ràng là tà ác không đàn áp được chính nghĩa, ông chủ bên kia bị hai tát
in dấu tay lên mặt.
Nhóm người Lạc Minh Hạo căn cứ vào nguyên tắc ổn thỏa làm ăn mà không báo cảnh sát. Bọn họ vốn cho rằng sự kiện này sẽ nhanh chóng trôi qua, thế nhưng không ngờ năm phút sau có mười tên cảnh sát chạy đến, đám người này không nói hai lời mà đưa Lý Đức Trụ và Lạc Minh Hạo đi ngay. Triệu Tịnh Quyên gọi điện thoại cho khá nhiều người là công an, thế nhưng bọn họ căn bản đều ăn nói ấp úng giống như có gì đó rất cấm kỵ.
- Nói như vậy là đám người kia ra tay trước sao?
Vương Tử Quân nhìn Triệu Tịnh Quyên rồi khẽ hỏi.
Triệu Tịnh Quyên đan hai tay vào nhau, nàng nghe xong câu hỏi của Vương Tử Quân thì vô thức trả lời:
- Còn không phải sao? Nếu không phải bọn họ đi vào gây rối đập phá, Lạc Minh Hạo cũng không ra tay.
- Ra tay đánh người cũng không đúng, các người có thể gọi điện thoại báo cảnh sát, để cho người của đồn công an đến xử lý, vũ lực có thể giải quyết được vấn đề sao?
Vương Tử Quân cau mày trầm giọng nói.
- Vô ích mà thô, đã có vài lần chúng tôi báo công an, thế nhưng căn bản không có ai quản. Mỗi lần như vậy người của đồn công an cũng chạy đến, cũng tiến hành kiểm tra theo thông lệ, còn yêu cầu chúng tôi cung cấp thông tin của đám người kia. Sau đó đồn công an cũng làm ra vài bản ghi chép, cuối cùng không giải quyết được gì.
Triệu Tịnh Quyên nói đến đây thì thở phì phì nói:
- Có một lần tôi và Minh Hạo đi trên đường, vừa vặn gặp mặt người đến đập phá quán bar của chúng tôi. Khi đó Lạc Minh Hạo bắt được tên này, sau đó đưa đến đồn công an. Kết quả là một giờ sau đồn công an thả người, nói là đã điều tra nhưng không có chứng cứ, không thể tùy tiện giữ người.
- Cái gì mà điều tra không tìm được chứng cứ? Chúng tôi có cung cấp đầy đủ hình ảnh từ camera của quán bar, rõ ràng là người này đến đập phá gây rối.
Gương mặt Vương Tử Quân chợt trở nên âm trầm, hắn nghe những lời tự thuật của Triệu Tịnh Quyên, hắn biết những gì đang diễn ra. Hắn trầm ngâm giây lát rồi mở miệng an ủi:
- Đồng chí Tịnh Quyên, cho dù là hàng ngũ công an thì cũng có những con sâu làm rầu nồi canh, nhưng tuyệt đại bộ phận các đồng chí vẫn là người chăm chú công tác, phụ trách với nhân dân.
Mặc dù không dám gật đầu với những lời nói của Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn vào biểu hiện của Vương Tử Quân, Triệu Tịnh Quyên căn bản không phản bác, nàng chỉ cúi đầu vân vê bàn tay của mình.
- Lúc này hệ thống tư pháp của tỉnh Nam Giang đang trong giai đoạn đẩy mạnh hoạt động tăng cường tố chất và ngoại hình, đã tiến vào giai đoạn truy cứu trách nhiệm. Cô có thể phản ánh sự việc như vậy với những cơ quan chuyên nghiệp, tôi tin tưởng bọn họ sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục.
Vương Tử Quân nhìn biểu hiện khó tin của Triệu Tịnh Quyên, sau đó hắn nói tiếp:
- Tình huống của bạn trai cô thuộc loại phòng vệ chính đáng, căn bản không có việc gì.
- Tút tút tút.
Khi Tử Quân chuẩn bị mở miệng thì điện thoại di động vang lên. Nàng lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, sau đó lên tiếng:
- Chị hào, tôi là Tĩnh Quyên, chuyện của Minh Hạo thế nào rồi? Chị em khi nào thì được thả ra? Cần bao nhiêu em cũng đưa đến, chỉ cần người được thả là được.
Đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà Triệu Tịnh Quyên bên này tỏ ra cực kỳ căng thẳng:
- Chị Triệu, chị nhất định phải giúp Minh Hạo, chúng em không mở quán bar nữa, chúng em sẽ chuyển cho hắn, như vậy được không?
Triệu Tịnh Quyên dùng giọng nức nở nói, thế nhưng lời cầu khẩn của nàng căn bản là không có tác dụng, người ở bên kia vẫn cúp máy.
Triệu Tịnh Quyên nắm chặt điện thoại trong tay rồi khóc nức nở.
- Bọn họ nói có một đại nhân vật mở miệng, nói là dù thế nào cũng phải cho Minh Hạo vào tù vài năm.
Triệu Tịnh Quyên nói bằng giọng có vài phần mất hồn mất vía.
Vương Tử Quân cau mày, hắn đưa cho Triệu Tịnh Quyên một chiếc khăn rồi an ủi:
- Đồng chí Tịnh Quyên, lúc này ra trận cũng không nên làm rối loạn đội hình. Có câu vô lý đi nửa bước cũng khó, có lý đi khắp thiên hạ, chị đã kết luận bạn trai của mình không có sai lầm, như vậy cần phải tìm những nơi có trách nhiệm, nói rõ ràng sự việc, cứu anh ấy ra là được. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Đúng, đồng chí Tịnh Quyên, chị đi đến văn phòng quản lý trật tự trị an để phản ánh, tôi cũng không tin mình không thể nói lý lẽ.
Khương Long Cương nghe rõ tâm tư của Vương Tử Quân, thế là vội vàng khích lệ Triệu Tịnh Quyên.
- Điều này có tác dụng sao?
- Tất nhiên là có tác dụng.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Triệu Tịnh Quyên rồi dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.
Vẻ mặt Triệu Tịnh Quyên chậm rãi bình tĩnh trở lại, vẻ bình tĩnh của Vương Tử Quân làm cho nàng an lòng hơn vài phần, nàng gật đầu nói:
- Tôi sẽ đi ngay.
- Long Cương, cậu đi với cô ấy.
Vương Tử Quân có chút do dự, sau đó khẽ phân phó Khương Long Cương.
Khương Long Cương đồng ý một tiếng, thế nhưng hắn cũng không đi theo Triệu Tịnh Quyên ra ngoài. Hắn có chút do dự, sau đó nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, Đức Trụ cậu ấy...
- Tính tình của tiểu tử này cũng nên sửa đổi một chút, hôm nay để cho cậu ta ở đó ăn khuya, nếu không sau này sẽ tiếp tục làm việc bất chấp hậu quả.
Vương Tử Quân căn bản tán thưởng tính cách nghĩa khí của Lý Đức Trụ, thế nhưng người này sẽ đi trên con đường tham chính, sẽ phải chịu sự ước thúc của phương diện đối nhân xử thế, cũng phải cho một bài học mới được.
Sau khi nghe bí thư Vương Tử Quân nói sẽ gõ đầu Lý Đức Trụ, Khương Long Cương thở dài một hơi, sau đó cười cười với Vương Tử Quân rồi đi ra ngoài.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị rời đi, giám đốc khách sạn Nam Giang Thành Giang dương đi đến, khi thấy Du Giang Vĩ đứng bên cửa thì cười nói:
- Cậu Du, cậu đến chỗ anh mà không nói một tiếng, có phải là xem thường anh không?
Khi Thành Giang Dương chuẩn bị vươn tay ra bắt chặt tay Du Giang Vĩ, hắn chợt phát hiện người ngồi bên trong là Vương Tử Quân. Dù bây giờ khách sạn Nam Giang đã thay đổi chế độ nhưng tổng quát mà nói thì Thành Giang Dương vẫn là người của chính quyền, hắn căn bản không xa lạ gì vị bí thư ủy ban tư pháp mới đến nhận chức ở Nam Giang.
- Bí thư Vương, tôi không ngờ ngài đến khách sạn Nam Giang.
Nếu như Thành Giang Dương có thể bắt tay với Du Giang Vĩ, hắn căn bản không có tư cách để bắt tay với Vương Tử Quân. Hắn nhanh chóng dịch người đi vào, sau đó dùng giọng nịnh nọt cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Tôi đến đây thăm người bạn.
Vương Tử Quân nói rồi đứng lên cất bước đi ra ngoài.
Thành Giang Dương cũng nhanh chóng đi theo Vương Tử Quân ra ngoài, khi Vương Tử Quân lên xe thì hắn mới khẽ thở ra một hơi. Nhưng hắn cũng không dám lau mồ hôi trán, hắn khẽ nói với Du Giang Vĩ ở bên cạnh:
- Cậu Giang Vĩ, bí thư Vương không có ý kiến gì với chất lượng phục vụ của khách sạn chúng tôi đấy chứ?
- Bí thư Vương chỉ đến thăm một người bạn, cũng không có chuyện gì.
Du Giang Vĩ thấy bộ dạng run sợ của Thành Giang Dương thì cảm thấy buồn cười. Thành Giang Dương cũng xem như là một người phát triển rất khá, bây giờ đối mặt với Vương Tử Quân thì mồ hôi trán vã ra như tắm.
Khi Du Giang Vĩ lên xe, lúc này Thành Giang Dương mới dám dùng tay lau mồ hôi trên gương mặt mập mạp của mình. Hắn thầm nghĩ trong phòng kia có hại vị khách, nhất định phải phục vụ bọn họ cho thật tốt. Người có thể làm cho bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân đến thăm hỏi nhất định không phải tầm thường.
Khi Thành Giang Dương đang lau mồ hôi thì một chiếc xe BMW chạy đến như bay, khi xe đến trước mặt hắn thì nhanh chóng giảm tốc độ.
Chiếc xe vẽ ra một đường cong rất đẹp, sau đó dừng lại đúng vị trí đỗ xe. Vẻ tức giận trên mặt Thành Giang Dương chợt tan biến, hắn tiến lên vài bước dùng sức kéo cửa xe:
- Ôi, Hà công tử, ngọn gió nào đưa ngài đến đây thế này?
Hà công tử nhanh chóng bước xuống xe, sau đó chửi ầm lên:
- Thành Mập, có phải anh không muốn gặp tôi không?
Thành Giang Dương là người thông minh, hắn căn bản không quá so đo với những người mà mình căn bản không thể đắc tội. Có câu người ta mắng cũng không phải cướp tiền của mình, có gì phải quan tâm chứ?
- Ôi, ngài xem mình nói gì kìa, tôi mỗi ngày đều trông mong Hà công tử đại giá quang lêm, chỉ sợ chỗ này quá nhỏ không thể nào làm cho ngài hứng thú mà thôi.
Tuy Thành Giang Dương cảm thấy có chút bức bối nhưng vẫn cười ha hả nói.
Nhưng Hà công tử cũng không chịu ghi nhận những lời nịnh nọt của Thành Giang Dương, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thành Giang Dương, sau đó dùng giọng thô bạo nói:
- Đừng nói nhảm với tôi, tranh thủ thời gian sắp xếp đi, tôi muốn mời vài người bạn dùng cơm.
Thành Giang Dương tuy là giám đốc khách sạn Nam Giang thế nhưng cũng coi như một nhân vật trong thành phố Đông Hồng. Trước kia vị Hà công tử này đến cũng cười cười nói nói với hắn, hôm nay đối phương ăn phải thuốc nổ sao, đây là làm sao?
Thành Giang Dương không khỏi đưa mắt nhìn Hà công tử, vừa nhìn qua đã phát hiện vấn đề.
Má trái của người này cao hơn má phải, hơn nữa còn có chút đỏ hồng. Thành Giang Dương là người từng trải, chỉ cần nhìn qua là biết vì sao lại như vậy. Hắn thầm nghĩ tên khốn nào chọc giận tiểu ma vương chứ? Chẳng lẽ Hà công tử bị bố đánh sao?
Vì Thành Giang Dương biết Hà công tử đang tức giận nên căn bản không dám đổ thêm dầu vào lửa, hắn nhanh chóng cười nói:
- Hà công tử, mời ngài đi bên này. Ha ha, tôi mở ra cho ngài phòng khách lớn nhất, hôm nay không ai thay đổi được.
- Hừ.
Hà công tử căn bản không thèm nhìn Thành Giang Dương, hắn nhanh chóng đi vào trong khách sạn.
Thành Giang Dương căn bản không muốn chọc vào Hà công tử, vì một cậu công tử như thế này có gì cần nịnh bợ? Thế nhưng vấn đề là kẻ sau lưng Hà công tử không dễ trêu vào.
Sau khi đưa Hà công tử vào phòng, Thành Giang Dương lấy cớ có lãnh đạo tỉnh mời khách ở trong khách sạn nên nói lời cáo từ. Sau khi đi ra khỏi phòng đại sảnh, hắn thầm nghĩ đến dấu tay trên mặt Hà công tử, trong lòng có vài phần hả hê.
- Cậu đi xem khách ở phòng Vạn Hoa là ai, lát nữa báo cáo cho tôi.
Khi Thành Giang Dương xuống dưới lầu thì nói với vị phó giám đốc trực ban ở bên cạnh.
Vị phó giám đốc trực ban được giám đốc phân công thì tất nhiên sẽ tận tâm tận lực, hắn đặt tất cả tâm tư vào phòng Vạn Hoa, muốn xem những người nào sẽ đến đây.
Vài phút sau thì một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát đi đến, khi thấy người này thì phó giám đốc trực ban vội vàng nói:
- Chào cục trưởng Mã.
Vị cục trưởng này chính là khách quen của khách sạn Nam Giang, tuy chỉ là một vị cục trưởng phân cục nhưng lại là người quản lý địa phương bao quát khách sạn Nam Giang, có nhiều mối liên hệ, căn bản là quan hệ giữa hai bên khá tốt. Trước kia cục trưởng Mã đến đây sẽ luôn tình nguyện nói lời vui vẻ với các vị giám đốc khách sạn, thế nhưng hôm nay căn bản không có tâm tình này.
- Có phải Hà công tử đang trong phòng Vạn Hoa không?
Cục trưởng Mã vừa đi về phía trước vừa khẽ hỏi.
- Vâng, trong phòng Vạn Hoa.
Viên phó giám đốc thầm lưu tâm, ngoài miệng lại nhanh nhảu đáp.
Vị cục trưởng Mã cũng không nói gì thêm, cũng sắp đi vào phòng Vạn Hoa, viên phó giám đốc định đi vào theo nhưng cửa đã đóng sầm lại. Tuy viên phó giám đốc rất muốn nịnh nọt giám đốc của mình, thế nhưng tình huống này căn bản không thể nào đi vào được, dù nàng là nữ.
Khi nữ phó giám đốc đang định rời đi trong tiếc nuối thì một người đàn ông khác vội vàng đi đến. Người đàn ông này cũng mặc đồng phục cảnh sát, nhìn qua mới hơn ba mươi tuổi, khi thấy nữ phó giám đốc thì khẽ nói:
- Có Hà công tử bên trong không?
- Vâng, đồn trưởng Đặng, vừa rồi cục trưởng Mã vừa mới đi vào.
Vị nữ phó giám đốc căn bản cũng không dám đắc tội với đồn trưởng Đặng, tuy một vị đồn trưởng đồn công an căn bản không tính là gì trong khách sạn Nam Giang thường đón lãnh đạo tỉnh, thế nhưng đối với một người như nàng thì đó đã là nhân vật lớn rồi.
Đồn trưởng Đặng nghe nói cục trưởng Mã đã đến thì bàn chân càng thêm nhanh nhẹn, hắn vừa đi vừa nói với phó giám đốc:
- Cám ơn em, lần sau có cơ hội sẽ mời em dùng cơm.
Lời nói của vị đồn trưởng Đặng này cũng không thể cho là chắc chắn, sau khi đẩy cửa vào phòng thì nhanh chóng quên ngay. Lúc này hắn giống như một học sinh tiểu học đi vào phòng giáo viên, sau đó hắn cung kính chào hỏi Hà công tử và cục trưởng Mã đang trò chuyện với nhau.
- Anh Đặng, anh không thu thập được hai tên tiểu tử kia, lại còn cho chúng đánh vào mặt tôi. Con bà nó, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tôi bị đánh. Hừ, tôi phải giết chết nó.
Hà công tử vốn nổi giận đùng đùng, bây giờ thấy đồn trưởng Đặng đến thì càng thêm lớn tiếng.
Đồn trưởng Đặng nhìn cục trưởng Mã, hắn không dám lên tiếng, chỉ ngồi bên cạnh cục trưởng Mã mà thôi. Cục trưởng Mã là lão thủ trưởng của đồn trưởng Đặng, lúc này hắn nhìn cấp dưới của mình thì hiểu ngay vấn đề, hắn trầm giọng nói:
- Sao vậy? Ai làm cho cậu nổi giận như thế?
- Hà công tử, cục trưởng, vừa rồi chúng tôi đã điều tra, người đánh Hà công tử chính là phó đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông một thành phố thuộc tỉnh Sơn Nam, nếu sử dụng thủ đoạn với đối phương, căn bản là hậu hoạn vô cùng...
- Cái gì mà hậu hoạn vô cùng, không phải chỉ là một con chó đứng đường sao? Anh cứ để tôi đánh chết hắn, là cảnh sát giao thông thì tốt, ông không những đánh chết nó, còn bóc da của nó ra, cho nó phơi nắng cả đời.
Hà công tử không chờ cục trưởng Mã lên tiếng mà nổi giận đùng đùng mắng.
Hà công tử với gương mặt sưng vù đỏ tấy, bây giờ hắn gào lên làm cho người ta cảm thấy giống như một tên điên. Nhưng Hà công tử căn bản chỉ lo phát tiết, hắn không biết cục trưởng Mã và đồn trưởng Đặng đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt không chút thoải mái, còn có vài phần phản cảm.
Nhưng cảm giác này chỉ lóe lên trong mắt bọn họ, mặc dù tên cảnh sát giao thông không may là người cùng ngành với bọn họ, thế nhưng người này chọc giận vào công tử của cục trưởng cục công an, căn bản không còn đáng tiền nữa rồi.
Trong thành phố Đông Hồng hầu như tất cả công an đều biết Hà Bính Sở là con trai bảo bối của cục trưởng, căn bản đừng ai động vào vị công tử này ở đất Đông Hồng.
- Anh Mã, anh nói một câu sảng khoái xem, việc này anh làm được không?
Hà Bính Sở đưa mắt nhìn cục trưởng Mã, thế là lớn tiếng hỏi.
Nhóm người Lạc Minh Hạo căn cứ vào nguyên tắc ổn thỏa làm ăn mà không báo cảnh sát. Bọn họ vốn cho rằng sự kiện này sẽ nhanh chóng trôi qua, thế nhưng không ngờ năm phút sau có mười tên cảnh sát chạy đến, đám người này không nói hai lời mà đưa Lý Đức Trụ và Lạc Minh Hạo đi ngay. Triệu Tịnh Quyên gọi điện thoại cho khá nhiều người là công an, thế nhưng bọn họ căn bản đều ăn nói ấp úng giống như có gì đó rất cấm kỵ.
- Nói như vậy là đám người kia ra tay trước sao?
Vương Tử Quân nhìn Triệu Tịnh Quyên rồi khẽ hỏi.
Triệu Tịnh Quyên đan hai tay vào nhau, nàng nghe xong câu hỏi của Vương Tử Quân thì vô thức trả lời:
- Còn không phải sao? Nếu không phải bọn họ đi vào gây rối đập phá, Lạc Minh Hạo cũng không ra tay.
- Ra tay đánh người cũng không đúng, các người có thể gọi điện thoại báo cảnh sát, để cho người của đồn công an đến xử lý, vũ lực có thể giải quyết được vấn đề sao?
Vương Tử Quân cau mày trầm giọng nói.
- Vô ích mà thô, đã có vài lần chúng tôi báo công an, thế nhưng căn bản không có ai quản. Mỗi lần như vậy người của đồn công an cũng chạy đến, cũng tiến hành kiểm tra theo thông lệ, còn yêu cầu chúng tôi cung cấp thông tin của đám người kia. Sau đó đồn công an cũng làm ra vài bản ghi chép, cuối cùng không giải quyết được gì.
Triệu Tịnh Quyên nói đến đây thì thở phì phì nói:
- Có một lần tôi và Minh Hạo đi trên đường, vừa vặn gặp mặt người đến đập phá quán bar của chúng tôi. Khi đó Lạc Minh Hạo bắt được tên này, sau đó đưa đến đồn công an. Kết quả là một giờ sau đồn công an thả người, nói là đã điều tra nhưng không có chứng cứ, không thể tùy tiện giữ người.
- Cái gì mà điều tra không tìm được chứng cứ? Chúng tôi có cung cấp đầy đủ hình ảnh từ camera của quán bar, rõ ràng là người này đến đập phá gây rối.
Gương mặt Vương Tử Quân chợt trở nên âm trầm, hắn nghe những lời tự thuật của Triệu Tịnh Quyên, hắn biết những gì đang diễn ra. Hắn trầm ngâm giây lát rồi mở miệng an ủi:
- Đồng chí Tịnh Quyên, cho dù là hàng ngũ công an thì cũng có những con sâu làm rầu nồi canh, nhưng tuyệt đại bộ phận các đồng chí vẫn là người chăm chú công tác, phụ trách với nhân dân.
Mặc dù không dám gật đầu với những lời nói của Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn vào biểu hiện của Vương Tử Quân, Triệu Tịnh Quyên căn bản không phản bác, nàng chỉ cúi đầu vân vê bàn tay của mình.
- Lúc này hệ thống tư pháp của tỉnh Nam Giang đang trong giai đoạn đẩy mạnh hoạt động tăng cường tố chất và ngoại hình, đã tiến vào giai đoạn truy cứu trách nhiệm. Cô có thể phản ánh sự việc như vậy với những cơ quan chuyên nghiệp, tôi tin tưởng bọn họ sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục.
Vương Tử Quân nhìn biểu hiện khó tin của Triệu Tịnh Quyên, sau đó hắn nói tiếp:
- Tình huống của bạn trai cô thuộc loại phòng vệ chính đáng, căn bản không có việc gì.
- Tút tút tút.
Khi Tử Quân chuẩn bị mở miệng thì điện thoại di động vang lên. Nàng lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, sau đó lên tiếng:
- Chị hào, tôi là Tĩnh Quyên, chuyện của Minh Hạo thế nào rồi? Chị em khi nào thì được thả ra? Cần bao nhiêu em cũng đưa đến, chỉ cần người được thả là được.
Đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà Triệu Tịnh Quyên bên này tỏ ra cực kỳ căng thẳng:
- Chị Triệu, chị nhất định phải giúp Minh Hạo, chúng em không mở quán bar nữa, chúng em sẽ chuyển cho hắn, như vậy được không?
Triệu Tịnh Quyên dùng giọng nức nở nói, thế nhưng lời cầu khẩn của nàng căn bản là không có tác dụng, người ở bên kia vẫn cúp máy.
Triệu Tịnh Quyên nắm chặt điện thoại trong tay rồi khóc nức nở.
- Bọn họ nói có một đại nhân vật mở miệng, nói là dù thế nào cũng phải cho Minh Hạo vào tù vài năm.
Triệu Tịnh Quyên nói bằng giọng có vài phần mất hồn mất vía.
Vương Tử Quân cau mày, hắn đưa cho Triệu Tịnh Quyên một chiếc khăn rồi an ủi:
- Đồng chí Tịnh Quyên, lúc này ra trận cũng không nên làm rối loạn đội hình. Có câu vô lý đi nửa bước cũng khó, có lý đi khắp thiên hạ, chị đã kết luận bạn trai của mình không có sai lầm, như vậy cần phải tìm những nơi có trách nhiệm, nói rõ ràng sự việc, cứu anh ấy ra là được. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Đúng, đồng chí Tịnh Quyên, chị đi đến văn phòng quản lý trật tự trị an để phản ánh, tôi cũng không tin mình không thể nói lý lẽ.
Khương Long Cương nghe rõ tâm tư của Vương Tử Quân, thế là vội vàng khích lệ Triệu Tịnh Quyên.
- Điều này có tác dụng sao?
- Tất nhiên là có tác dụng.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Triệu Tịnh Quyên rồi dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.
Vẻ mặt Triệu Tịnh Quyên chậm rãi bình tĩnh trở lại, vẻ bình tĩnh của Vương Tử Quân làm cho nàng an lòng hơn vài phần, nàng gật đầu nói:
- Tôi sẽ đi ngay.
- Long Cương, cậu đi với cô ấy.
Vương Tử Quân có chút do dự, sau đó khẽ phân phó Khương Long Cương.
Khương Long Cương đồng ý một tiếng, thế nhưng hắn cũng không đi theo Triệu Tịnh Quyên ra ngoài. Hắn có chút do dự, sau đó nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, Đức Trụ cậu ấy...
- Tính tình của tiểu tử này cũng nên sửa đổi một chút, hôm nay để cho cậu ta ở đó ăn khuya, nếu không sau này sẽ tiếp tục làm việc bất chấp hậu quả.
Vương Tử Quân căn bản tán thưởng tính cách nghĩa khí của Lý Đức Trụ, thế nhưng người này sẽ đi trên con đường tham chính, sẽ phải chịu sự ước thúc của phương diện đối nhân xử thế, cũng phải cho một bài học mới được.
Sau khi nghe bí thư Vương Tử Quân nói sẽ gõ đầu Lý Đức Trụ, Khương Long Cương thở dài một hơi, sau đó cười cười với Vương Tử Quân rồi đi ra ngoài.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị rời đi, giám đốc khách sạn Nam Giang Thành Giang dương đi đến, khi thấy Du Giang Vĩ đứng bên cửa thì cười nói:
- Cậu Du, cậu đến chỗ anh mà không nói một tiếng, có phải là xem thường anh không?
Khi Thành Giang Dương chuẩn bị vươn tay ra bắt chặt tay Du Giang Vĩ, hắn chợt phát hiện người ngồi bên trong là Vương Tử Quân. Dù bây giờ khách sạn Nam Giang đã thay đổi chế độ nhưng tổng quát mà nói thì Thành Giang Dương vẫn là người của chính quyền, hắn căn bản không xa lạ gì vị bí thư ủy ban tư pháp mới đến nhận chức ở Nam Giang.
- Bí thư Vương, tôi không ngờ ngài đến khách sạn Nam Giang.
Nếu như Thành Giang Dương có thể bắt tay với Du Giang Vĩ, hắn căn bản không có tư cách để bắt tay với Vương Tử Quân. Hắn nhanh chóng dịch người đi vào, sau đó dùng giọng nịnh nọt cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Tôi đến đây thăm người bạn.
Vương Tử Quân nói rồi đứng lên cất bước đi ra ngoài.
Thành Giang Dương cũng nhanh chóng đi theo Vương Tử Quân ra ngoài, khi Vương Tử Quân lên xe thì hắn mới khẽ thở ra một hơi. Nhưng hắn cũng không dám lau mồ hôi trán, hắn khẽ nói với Du Giang Vĩ ở bên cạnh:
- Cậu Giang Vĩ, bí thư Vương không có ý kiến gì với chất lượng phục vụ của khách sạn chúng tôi đấy chứ?
- Bí thư Vương chỉ đến thăm một người bạn, cũng không có chuyện gì.
Du Giang Vĩ thấy bộ dạng run sợ của Thành Giang Dương thì cảm thấy buồn cười. Thành Giang Dương cũng xem như là một người phát triển rất khá, bây giờ đối mặt với Vương Tử Quân thì mồ hôi trán vã ra như tắm.
Khi Du Giang Vĩ lên xe, lúc này Thành Giang Dương mới dám dùng tay lau mồ hôi trên gương mặt mập mạp của mình. Hắn thầm nghĩ trong phòng kia có hại vị khách, nhất định phải phục vụ bọn họ cho thật tốt. Người có thể làm cho bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân đến thăm hỏi nhất định không phải tầm thường.
Khi Thành Giang Dương đang lau mồ hôi thì một chiếc xe BMW chạy đến như bay, khi xe đến trước mặt hắn thì nhanh chóng giảm tốc độ.
Chiếc xe vẽ ra một đường cong rất đẹp, sau đó dừng lại đúng vị trí đỗ xe. Vẻ tức giận trên mặt Thành Giang Dương chợt tan biến, hắn tiến lên vài bước dùng sức kéo cửa xe:
- Ôi, Hà công tử, ngọn gió nào đưa ngài đến đây thế này?
Hà công tử nhanh chóng bước xuống xe, sau đó chửi ầm lên:
- Thành Mập, có phải anh không muốn gặp tôi không?
Thành Giang Dương là người thông minh, hắn căn bản không quá so đo với những người mà mình căn bản không thể đắc tội. Có câu người ta mắng cũng không phải cướp tiền của mình, có gì phải quan tâm chứ?
- Ôi, ngài xem mình nói gì kìa, tôi mỗi ngày đều trông mong Hà công tử đại giá quang lêm, chỉ sợ chỗ này quá nhỏ không thể nào làm cho ngài hứng thú mà thôi.
Tuy Thành Giang Dương cảm thấy có chút bức bối nhưng vẫn cười ha hả nói.
Nhưng Hà công tử cũng không chịu ghi nhận những lời nịnh nọt của Thành Giang Dương, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thành Giang Dương, sau đó dùng giọng thô bạo nói:
- Đừng nói nhảm với tôi, tranh thủ thời gian sắp xếp đi, tôi muốn mời vài người bạn dùng cơm.
Thành Giang Dương tuy là giám đốc khách sạn Nam Giang thế nhưng cũng coi như một nhân vật trong thành phố Đông Hồng. Trước kia vị Hà công tử này đến cũng cười cười nói nói với hắn, hôm nay đối phương ăn phải thuốc nổ sao, đây là làm sao?
Thành Giang Dương không khỏi đưa mắt nhìn Hà công tử, vừa nhìn qua đã phát hiện vấn đề.
Má trái của người này cao hơn má phải, hơn nữa còn có chút đỏ hồng. Thành Giang Dương là người từng trải, chỉ cần nhìn qua là biết vì sao lại như vậy. Hắn thầm nghĩ tên khốn nào chọc giận tiểu ma vương chứ? Chẳng lẽ Hà công tử bị bố đánh sao?
Vì Thành Giang Dương biết Hà công tử đang tức giận nên căn bản không dám đổ thêm dầu vào lửa, hắn nhanh chóng cười nói:
- Hà công tử, mời ngài đi bên này. Ha ha, tôi mở ra cho ngài phòng khách lớn nhất, hôm nay không ai thay đổi được.
- Hừ.
Hà công tử căn bản không thèm nhìn Thành Giang Dương, hắn nhanh chóng đi vào trong khách sạn.
Thành Giang Dương căn bản không muốn chọc vào Hà công tử, vì một cậu công tử như thế này có gì cần nịnh bợ? Thế nhưng vấn đề là kẻ sau lưng Hà công tử không dễ trêu vào.
Sau khi đưa Hà công tử vào phòng, Thành Giang Dương lấy cớ có lãnh đạo tỉnh mời khách ở trong khách sạn nên nói lời cáo từ. Sau khi đi ra khỏi phòng đại sảnh, hắn thầm nghĩ đến dấu tay trên mặt Hà công tử, trong lòng có vài phần hả hê.
- Cậu đi xem khách ở phòng Vạn Hoa là ai, lát nữa báo cáo cho tôi.
Khi Thành Giang Dương xuống dưới lầu thì nói với vị phó giám đốc trực ban ở bên cạnh.
Vị phó giám đốc trực ban được giám đốc phân công thì tất nhiên sẽ tận tâm tận lực, hắn đặt tất cả tâm tư vào phòng Vạn Hoa, muốn xem những người nào sẽ đến đây.
Vài phút sau thì một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát đi đến, khi thấy người này thì phó giám đốc trực ban vội vàng nói:
- Chào cục trưởng Mã.
Vị cục trưởng này chính là khách quen của khách sạn Nam Giang, tuy chỉ là một vị cục trưởng phân cục nhưng lại là người quản lý địa phương bao quát khách sạn Nam Giang, có nhiều mối liên hệ, căn bản là quan hệ giữa hai bên khá tốt. Trước kia cục trưởng Mã đến đây sẽ luôn tình nguyện nói lời vui vẻ với các vị giám đốc khách sạn, thế nhưng hôm nay căn bản không có tâm tình này.
- Có phải Hà công tử đang trong phòng Vạn Hoa không?
Cục trưởng Mã vừa đi về phía trước vừa khẽ hỏi.
- Vâng, trong phòng Vạn Hoa.
Viên phó giám đốc thầm lưu tâm, ngoài miệng lại nhanh nhảu đáp.
Vị cục trưởng Mã cũng không nói gì thêm, cũng sắp đi vào phòng Vạn Hoa, viên phó giám đốc định đi vào theo nhưng cửa đã đóng sầm lại. Tuy viên phó giám đốc rất muốn nịnh nọt giám đốc của mình, thế nhưng tình huống này căn bản không thể nào đi vào được, dù nàng là nữ.
Khi nữ phó giám đốc đang định rời đi trong tiếc nuối thì một người đàn ông khác vội vàng đi đến. Người đàn ông này cũng mặc đồng phục cảnh sát, nhìn qua mới hơn ba mươi tuổi, khi thấy nữ phó giám đốc thì khẽ nói:
- Có Hà công tử bên trong không?
- Vâng, đồn trưởng Đặng, vừa rồi cục trưởng Mã vừa mới đi vào.
Vị nữ phó giám đốc căn bản cũng không dám đắc tội với đồn trưởng Đặng, tuy một vị đồn trưởng đồn công an căn bản không tính là gì trong khách sạn Nam Giang thường đón lãnh đạo tỉnh, thế nhưng đối với một người như nàng thì đó đã là nhân vật lớn rồi.
Đồn trưởng Đặng nghe nói cục trưởng Mã đã đến thì bàn chân càng thêm nhanh nhẹn, hắn vừa đi vừa nói với phó giám đốc:
- Cám ơn em, lần sau có cơ hội sẽ mời em dùng cơm.
Lời nói của vị đồn trưởng Đặng này cũng không thể cho là chắc chắn, sau khi đẩy cửa vào phòng thì nhanh chóng quên ngay. Lúc này hắn giống như một học sinh tiểu học đi vào phòng giáo viên, sau đó hắn cung kính chào hỏi Hà công tử và cục trưởng Mã đang trò chuyện với nhau.
- Anh Đặng, anh không thu thập được hai tên tiểu tử kia, lại còn cho chúng đánh vào mặt tôi. Con bà nó, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tôi bị đánh. Hừ, tôi phải giết chết nó.
Hà công tử vốn nổi giận đùng đùng, bây giờ thấy đồn trưởng Đặng đến thì càng thêm lớn tiếng.
Đồn trưởng Đặng nhìn cục trưởng Mã, hắn không dám lên tiếng, chỉ ngồi bên cạnh cục trưởng Mã mà thôi. Cục trưởng Mã là lão thủ trưởng của đồn trưởng Đặng, lúc này hắn nhìn cấp dưới của mình thì hiểu ngay vấn đề, hắn trầm giọng nói:
- Sao vậy? Ai làm cho cậu nổi giận như thế?
- Hà công tử, cục trưởng, vừa rồi chúng tôi đã điều tra, người đánh Hà công tử chính là phó đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông một thành phố thuộc tỉnh Sơn Nam, nếu sử dụng thủ đoạn với đối phương, căn bản là hậu hoạn vô cùng...
- Cái gì mà hậu hoạn vô cùng, không phải chỉ là một con chó đứng đường sao? Anh cứ để tôi đánh chết hắn, là cảnh sát giao thông thì tốt, ông không những đánh chết nó, còn bóc da của nó ra, cho nó phơi nắng cả đời.
Hà công tử không chờ cục trưởng Mã lên tiếng mà nổi giận đùng đùng mắng.
Hà công tử với gương mặt sưng vù đỏ tấy, bây giờ hắn gào lên làm cho người ta cảm thấy giống như một tên điên. Nhưng Hà công tử căn bản chỉ lo phát tiết, hắn không biết cục trưởng Mã và đồn trưởng Đặng đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt không chút thoải mái, còn có vài phần phản cảm.
Nhưng cảm giác này chỉ lóe lên trong mắt bọn họ, mặc dù tên cảnh sát giao thông không may là người cùng ngành với bọn họ, thế nhưng người này chọc giận vào công tử của cục trưởng cục công an, căn bản không còn đáng tiền nữa rồi.
Trong thành phố Đông Hồng hầu như tất cả công an đều biết Hà Bính Sở là con trai bảo bối của cục trưởng, căn bản đừng ai động vào vị công tử này ở đất Đông Hồng.
- Anh Mã, anh nói một câu sảng khoái xem, việc này anh làm được không?
Hà Bính Sở đưa mắt nhìn cục trưởng Mã, thế là lớn tiếng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.