Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1738: Hai con lừa trên cầu độc mộc(thượng)

Bảo Thạch Tiêu

09/11/2015

Văn Ngư Nhi thật sự rất đẹp, gương mặt thanh tú trắng trẻo, hai hàng chân mi dài, cặp mắt đưa tình, cổ trắng nõn nà giống như một con thiên nga. Mặc dù có dáng vẻ yêu kiều duyên dáng, gia cảnh lại ưu việt, thế nhưng cô gái này rất dịu dàng nết na. Khi còn học đại học thì nàng là tài nữ nổi danh, sau khi tôt nghiệp đi đến thực tập được đơn vị tán thưởng, nếu như không phải vì vợ của Văn Thành Đồ ngăn cản, căn bản sẽ không đến Mật Đông.

Có lẽ là vì nghề nghiệp nên ánh mắt của Văn Ngư Nhi rất sắc bén, luôn quan sát những gì xảy ra chung quanh, luôn cho người ta cơ hội.

Lúc này nhìn bộ dạng thận trọng của Lỗ Trạch Cảnh và liên tục theo đuôi mình, Văn Ngư Nhi không khỏi hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.

Nhưng Lỗ Trạch Cảnh lại vui vẻ hắn lên: - Ngư Nhi, bây giờ nắng gắt, nếu em bị rám đen thì không còn xinh đẹp nữa. Đi thôi, lên xe của anh, anh sẽ đưa em đi đổi gió, xe của anh có thể chạy lên đến tốc độ hơn bốn trăm kilomet một giờ.

Lỗ Trạch Cảnh nói rồi nhanh chóng chỉ vào chiếc xe của mình.

Văn Ngư Nhi cũng là một cô gái trẻ, nàng nhìn chiếc xe thể thao xinh đẹp mà có chút động lòng. Lỗ Trạch Cảnh nhìn thấy Văn Ngư Nhi trầm mặc không nói thì không khỏi thầm vui mừng, khi hắn đang định ra sức thì chợt nghe có người nói: - Chiếc xe này của ai?

Lỗ Trạch Cảnh vất vả lắm mới có được cơ hội, hắn nào có tâm tư quan tâm đến những người không liên quan khác? Hắn nhìn viên cảnh vệ rồi khoát tay mất kiên nhẫn nói: - Tôi còn có chuyện, không có thời gian với các anh, các anh đi chỗ khác chơi đi.

Bình thường không ai dám đắc tội với một người chạy xe tốt, dù cảnh vệ của khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh bình thường rất vênh váo, thế nhưng gặp phải tình huống như thế này cũng phải mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng hôm nay lại khác, bọn họ đến vì nhận được lệnh của lãnh đạo, hơn nữa thái độ của Lỗ Trạch Cảnh không ra thể thống gì, thế là nhóm cảnh vệ nhanh chóng đứng bao quan chiếc xe. Một viên cảnh vệ đi đầu nói: - Anh là chủ xe phải không? Anh theo chúng tôi một chuyến, lãnh đạo của chúng tôi muốn gặp anh.

- Anh nói với anh ấy là tôi không có thời gian. Lỗ Trạch Cảnh vung tay lên, hắn nóng lòng chạy theo Văn Ngư Nhi lúc này đã đi xa hơn mười mét ở phía trước.

Nhưng hai tên cảnh vệ nào cho Lỗ Trạch Cảnh rời đi? Hai người nhanh chóng tiến lên chặn lại: - Anh chạy quá nhanh trong khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, căn bản gây tai họa ngầm rất lớn, lãnh đạo chúng tôi muốn trò chuyện với anh, mong anh theo tôi một chuyến.

- Các anh có thấy phiền phức không? Cút đi. Lỗ Trạch Cảnh thấy cơ hội mình vất vả lắm mới có được sắp tuột khỏi tay, thế là không khỏi giận tím mặt, dùng sức đẩy viên cảnh vệ ra, sau đó dùng giọng cực kỳ bạo ngược nói.

- Con bà nó, mày dám đẩy ông sao? Ông bắt mày bây giờ. Nhân viên cảnh vệ kia cũng là quân nhân xuất ngũ, cũng rất dễ nổi nóng. Bây giờ thấy Lỗ Trạch Cảnh dám lên tiếng như vậy, thế là không khỏi nổi điên lên.

Lỗ Trạch Cảnh cười hì hì nói: - Bắt tao sao? Mày tính là cái gì? Dù là lãnh đạo của mày cũng không dám làm gì tao.

- Mày... Viên cảnh vệ kia tức đến mức đỏ mặt tía tai, hắn không nói nên lời.

- Vừa rồi anh chạy quá tốc độ tám mươi, căn bản gây nguy hại cho vấn đề an toàn công cộng, anh theo tôi một chuyến. Hai người mặc đồng phục cảnh sát đột nhiên xuất hiện tiến lên áp sát hai bên Lỗ Trạch Cảnh.

Khi thấy cảnh sát đến thì Lỗ Trạch Cảnh chợt sững sốt, hắn không phải là người ngu, hắn biết mình không nên cứng lời vào lúc này. Hắn nhanh chóng lên tiếng: - Hai vị lãnh đạo, tôi là Lỗ Trạch Cảnh, bố tôi là Lỗ Đỉnh Thành, tôi nghĩ sự việc vừa rồi căn bản là có hiểu lầm.

- Không có hiểu lầm gì cả, chúng tôi đã xem qua màn hình giám sát, anh theo chúng tôi một chuyến. Viên cảnh sát trung niên đi đầu khẽ phất tay, sau đó nói với viên đồng sự của mình: - Anh gọi xe đến kéo chiếc xe kia về.

Lúc này Lỗ Trạch Cảnh mới biết sợ, hắn vừa rồi định nói vài lời lôi kéo làm quen với viên cảnh sát kia, bây giờ thấy một người đàn ông trung niên từ xa đi đến, thế là không khỏi lên tiếng: - Chú Lý, cháu là Lỗ Trạch Cảnh.

Người được Lỗ Trạch Cảnh gọi là chú Lý đưa mắt nhìn sang bên này, sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó: - Cậu là con trai của Lỗ Đỉnh Thành sao?

- Vâng, bố cháu là Lỗ Đỉnh Thành, à, vài vị đồng chí này muốn đưa cháu đi điều tra. Lỗ Trạch Cảnh nói rồi nhìn thoáng qua hai viên cảnh sát: - Vừa rồi cháu có chạy xe hơi nhanh một chút.



Người đàn ông được Lỗ Trạch Cảnh gọi là chú Lý chợt nhíu mày, tuy hắn cảm thấy sự việc tuyệt đối không đơn giản như lời nói của Lỗ Trạch Cảnh, thế nhưng vì quan hệ với Lỗ Đỉnh Thành mà hắn không thể không giúp đối phương một chút. Hắn có chút do dự, sau đó nói với viên cảnh sát trung niên bên kia: - Có chuyện gì xảy ra vậy?

- Chào bí thư Lý, tôi là cảnh sát phụ trách khu vực này, vừa rồi cục quản lý sự vụ cơ quan tỉnh có gọi điện thoại đến, nói là người này chạy xe với tốc độ trên tám mươi trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, yêu cầu chúng tôi tiến hành xử lý theo quy định. Viên cảnh sát kia căn bản biết Lý Hanh Dư trước kia là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế nên nói rất khách khí.

Chạy hơn tốc độ tám mươi, Lý Hanh Dư căn bản từng là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn biết nơi này không cho phép chạy quá nhanh, thế nên không khỏi dùng ánh mắt hung hăng nhìn Lỗ Trạch Cảnh: - Tiểu tử cậu đúng là ăn gan hùm, nơi đây là đường đua sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu như để tôi gặp phải tình huống cậu tiếp tục chạy nhanh ở nơi này, đừng nói là các đồng chí cảnh sát, cho dù là tôi cũng không tha cho cậu.

- Này đồng chí, cho cậu ấy một bài học là được, tôi tin tưởng sau sự kiện lần này thì cậu ấy nhất định sẽ cho ra bài học của riêng mình. Lý Hanh Dư nhìn về phía viên cảnh sát rồi khoát tay áo nói: - Lần này bỏ quá cho cậu ấy.

Viên cảnh sát kia biết thân phận của Lý Hanh Dư, nếu là trước kia sẽ bỏ qua, thế nhưng bây giờ lãnh đạo của cục quản lý sự vụ cơ quan tự mình gọi điện thoại đến, hắn không thể làm chủ được.

Khi viên cảnh sát trung niên đang do dự thì một người đàn ông trung niên khác chạy đến, khi thấy Lý Hanh Dư thì người này nói: - Chào bí thư Lý, lão lãnh đạo khi nào có thời gian thì uống với tôi vài ly.

- Anh Vu, anh bây giờ ngày càng mập ra, tôi nói cho an biết, sau này nên giảm cân một chút, nếu tiếp tục như vậy sẽ càng ngày càng tròn ra. Lý Hanh Dư nhìn viên cấp dưới năm xưa của mình rồi mở miệng trêu chọc nói.

Vị trưởng phòng Vu kia căn bản rất hưởng thụ với lời nói quan tâm của Lý Hanh Dư, hắn cười nói: - Lão lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của ngài, lần sau sẽ bầy ra một diện mạo tinh thần mới.

Hai người trò chuyện với nhau vài câu, sau đó Lý Hanh Dư chỉ vào Lỗ Trạch Cảnh rồi nói: - Đây là con của một người bạn, cậu ấy trẻ người non dạ, sau này quay về tôi sẽ nói bố cậu ấy dạy bảo nghiêm khắc một chút.

Trưởng phòng Vu nhìn Lý Hanh Dư, gương mặt mập mạp có vài phần khó xử. Hắn do dự giây lát rồi nói: - Bí thư Lý, nếu là trước kia ngài chỉ cần nói một tiếng là xong, nhưng bây giờ sự kiện này...

- Thế nào, trưởng phòng Triệu của các anh không muốn sao? Tôi nói cho anh biết, tôi tin tưởng trưởng phòng Triệu cũng phải nể mặt tôi. Lý Hanh Dư có chút không vui, mình không còn làm thư ký trưởng thì độ nặng sẽ giảm đi sao? Đúng là người đi thì trà nguội.

Trưởng phòng Vu nhìn gương mặt của Lý Hanh Dư rất không tốt, hắn không khỏi có chút xấu hổ. Hắn tranh thủ thời gian giải thích: - Việc này trưởng phòng Triệu cũng không quyết định được.

Lý Hanh Dư càng lúc càng mất kiên nhẫn, hắn nhìn trưởng phòng Vu rồi nói: - Được rồi, anh cứ để cho cậu ấy đi, tôi sẽ nói vài lời với thư ký trưởng Trương Tề Bảo là được.

- Bí thư Lý, chuyện này trùng hợp là chủ tịch Vương thấy được, anh ấy tự mình gọi điện thoại cho thư ký trưởng Trương, yêu cầu xử lý nghiêm khắc. Vì vậy lúc này cục quản lý sự vụ cơ quan cực kỳ sốt ruột. Trưởng phòng Vu nói đến đây thì xoa xoa hai bàn tay nói: - Trưởng phòng Triệu vừa rồi cũng bị dọa cho vỡ mật.

Lý Hanh Dư không khỏi ngậm miệng lại, việc này thật sự đã quá lớn, hắn không thể chen tay vào được.

Lỗ Trạch Cảnh đứng bên cạnh cảm thấy rất khó chịu, mình chỉ tùy tiện biểu hiện một chút, sao lại để cho Vương Tử Quân thấy được?

Tuy Lý Hanh Dư cảm thấy cực kỳ tức giận thế nhưng khi đi vào trong phòng làm việc của Phương Anh Hồ thì vẫn nở nụ cười sáng lạn.

Sau khi ngồi xuống ghế trong phòng của Phương Anh Hồ, Lý Hanh Dư chợt cười nói: - Thư ký trưởng, đã lâu rồi ngài chưa đến thành phố chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác thì phải.

- Gần đây tôi thật sự rất bận. Phương Anh Hồ nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó mới nói: - Hanh Dư, anh công tác ở thành phố Kim Hà rất tốt.

Lý Hanh Dư cười cười nói: - Thư ký trưởng, đây không phải nhờ sự giúp đỡ to lớn của bí thư và ngài sao? Nếu như không có sự giúp đỡ của hai vị lãnh đạo, cho dù tôi có thật tâm duy trì công tác cũng là cất bước khó khăn.

Phương Anh Hồ cười cười mà không lên tiếng.

Lý Hanh Dư nhìn nụ cười trên mặt Phương Anh Hồ, hắn không khỏi cảm thấy sự việc mình đang mong cầu có tám chín phần thành công, nếu không thì Phương Anh Hồ cũng không nở nụ cười sáng lạn như vậy. Hắn thầm suy nghĩ vài vấn đề rồi trầm giọng nói: - Thư ký trưởng, hôm nay tôi xem như được thấy nhiều điều, con trai của Lỗ Đỉnh Thành chạy hơi nhanh trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế là bị người của cục công an đưa đi giáo dục, thật sự là quá uy phong.



- Trong lòng có chút tức giận, dù sao cũng phải tìm điểm phát tiết, nếu không sẽ rất khó chịu. Phương Anh Hồ nở nụ cười thần bí, giọng điệu có vài phần đắc ý.

Lý Hanh Dư chợt sững sờ, hắn biết rõ Phương Anh Hồ nói đến ai, thế nhưng hắn lại không hiểu quá rõ ràng ý nghĩa lời nói kia.

Khi Lý Hanh Dư đang cảm thấy nghi hoặc khó hiểu thì Phương Anh Hồ chợt nói: - Một giờ trước trưởng phòng Uông đến chuyển đạt ý chỉ của bí thư Sầm cho chủ tịch Vương.

Lý Hanh Dư cực kỳ coi trọng thái độ của Sầm Vật Cương, tuy hắn đoán được ý nghĩa của nó từ lời nói của Phương Anh Hồ, thế nhưng hắn vẫn không khỏi có chút căng thẳng: - Bí thư Sầm có ý gì?

Phương Anh Hồ chỉ cười cười mà không trả lời ngay.

Lý Hanh Dư biết Phương Anh Hồ càng như vậy thì đáp án càng có lợi cho mình. Hắn không muốn biểu hiện tâm tư của mình trước mặt Phương Anh Hồ, nhưng hắn vẫn rất ngứa ngáy khó chịu, chẳng qua hắn khắc chế được tâm tình của mình, chờ Phương Anh Hồ mở miệng.

- Nếu ban ngành không đoàn kết thì căn bản không có lực chiến đấu, như vậy chỉ có thể điều chỉnh một trong hai đi mà thôi. Phương Anh Hồ uống một hớp nước rồi thản nhiên nói: - Hanh Dư, lần này tuy bí thư Sầm đứng bên anh, thế nhưng anh cũng đừng nên nóng vội.

- Thư ký trưởng, tôi sẽ ghi khắc lời nói của ngài vào trong lòng. Tôi cũng có trách nhiệm ở chuyện này, thế nhưng Lữ Nhạc Ngũ mở miệng thì nói đó là chỉ thị của chủ tịch Vương, căn bản không quan tâm đến lãnh đạo thị ủy. Tôi là bí thư thị ủy, không thể không sửa đổi hành vi vô tổ chức vô kỷ luật này của anh ta. Dù sao thì đảng cũng quản lý tất cả. Lý Hanh Dư nói rất khẩn thiết, nói xong không khỏi đưa mắt nhìn Phương Anh Hồ.

Phương Anh Hồ cười cười nói: - Được rồi, tôi biết anh cũng có phương diện khó xử, tuy chuyện này có chút vội vàng thế nhưng lại có xuất phát tốt, những gì tôi cần nói thì đã nói với bí thư Sầm, ngay sau đó là thế nào thì phải nhìn vào anh.

- Cám ơn thư ký trưởng. Lý Hanh Dư đứng lên khỏi ghế rồi nói: - Tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này, không phụ lòng kỳ vọng của thư ký trưởng ngài với tôi. Kính mong lãnh đạo khi nào có rảnh thì đến thành phố chúng tôi chỉ đạo công tác một chút.

Phương Anh Hồ cười cười nói: - Hanh Dư, bây giờ anh dù đang công tác ở thành phố Kim Hà, thế nhưng lại có vẻ hơi kém về phương diện công tác cơ sở. Chỉ cần anh làm tốt công tác, cho ra thành tích, tìm được lý lịch, như vậy bí thư Sầm sẽ không cho anh bị hại.

Phương Anh Hồ nói những lời này có ý nghĩa rất sâu xa, Phương Anh Hồ không nói rõ ràng và Lý Hanh Dư cũng không hỏi, hắn chỉ dùng giọng cảm kích nói: - Thư ký trưởng, cảm tạ ngài. Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cho bí thư Sầm thất vọng.

- Được rồi, tôi còn phải tham gia một hội nghị, sau này chúng ta tiếp tục trò chuyện. Phương Anh Hồ nói đến đây thì đứng lên: - Anh cũng biết tính tình của bí thư Sầm rồi đấy, lát nữa anh đến chỗ của bí thư thì cần chuẩn bị sẵn sàng.

Lý Hanh Dư đi ra khỏi phòng làm việc của Phương Anh Hồ mà tâm tư đã thả lỏng hơn vài phần. Trước kia hắn và Phương Anh Hồ là hai vị thư ký trưởng của hai văn phòng trong tỉnh, căn bản hiểu rõ năng lực của nhau. Trong mắt hắn thì Phương Anh Hồ xưa nay luôn là một cánh tay của Sầm Vật Cương, bây giờ hắn tìm được câu nói khẳng định từ miệng Phương Anh Hồ, sao không vui mừng như điên cho được?

Lý Hanh Dư mặc dù có dự đoán của mình ở sự kiện này, thế nhưng còn chưa thể xác thực, thế nên có chút không yên. Bây giờ sau khi đến tìm gặp Phương Anh Hồ, hắn cơ bản đã loại bỏ đi nhân tố không yên của mình.

Mặt trời chiếu lên mặt làm cho Lý Hanh Dư cảm thấy có hơi chói mắt, hắn quay đầu nhìn về phía khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, không khỏi lẩm bẩm: - Hèn gì tâm tình không tốt, thì ra là như vậy.

Lý Hanh Dư đi vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, hắn tỏ ra cực kỳ cẩn trọng. Khi hắn thấy bí thư Sầm đang phê duyệt văn kiện, không thèm quan tâm đến mình, hắn không khỏi thả lỏng một chút. Hắn ngồi xuống ghế trước mặt bí thư Sầm, bày ra bộ dạng giống như làm sai việc gì đó.

- Bí thư Sầm, bí thư Lý Hanh Dư đến rồi. Thư ký rót trà cho Lý Hanh Dư, sau đó khẽ nói với Sầm Vật Cương.

Lý Hanh Dư dùng ánh mắt cảm kích nhìn qua thư ký của Sầm Vật Cương, thầm nghĩ người này đúng là bạn tốt, sau này nên chú trọng kết giao.

Không ngờ Sầm Vật Cương không có phản ứng với lời nhắc nhở của thư ký, vẫn lạnh lùng xem văn kiện.

Lý Hanh Dư có chút chuẩn bị, thế nhưng ngồi trên ghế sa lông vẫn không khỏi cảm thấy khẩn trương. Trong quan trường nếu kẹp đuôi làm người thì giống như thái giám, càng ngày càng không ra gì. Lý Hanh Dư cảm thấy sau khi mình đứng vào hàng ngũ của Sầm Vật Cương, hắn đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương, cảm thấy mình giống như một người sắp biến thành thái giám.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook