Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1898: Hình phạt kiếp sống chính trị.

Bảo Thạch Tiêu

16/02/2016

Vương Tử Quân và Lý Chinh Siêu nói chuyện với nhau hai mươi phút, sau đó hắn tiễn Lý Chinh Siêu ra khỏi phòng làm việc của mình. Hắn dù có bất mãn với hành vi của Lý Chinh Siêu, thế nhưng hắn cũng biết hiện tượng này là tất nhiên. Dù sao thì Sầm Vật Cương bây giờ càng có vẻ cường thế, ai cũng không muốn đắc tội với Sầm Vật Cương vào lúc này.

Sau khi ngồi xuống ghế trong phòng làm việc của mình, Vương Tử Quân xem qua vài văn kiện thì Hà Kiến Chương mỉm cười đi đến. Hà Kiến Chương đã quá quen thuộc phòng làm việc của Vương Tử Quân, thế nên sau khi ngồi xuống thì cười ha hả nói: - Chủ tịch, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của cục thủy lợi, bọn họ nói lãnh đạo căn bản rất hài lòng với công tác trị thủy của tỉnh Mật Đông, đập nước sông Thanh Sa được nhìn trúng, thế nên lãnh đạo định xây dựng một đập nước lớn hơn ở nơi này.

- Đây là chuyện tốt. Vương Tử Quân xoa xoa bàn tay cười nói: - Chủ tịch Hà, chuyện này phải nắm thật chặt, nếu có xí nghiệp lấy nước ở đập Lão Hán cung cấp cho thành phố, như vậy sẽ là một lời khẳng định cho công tác thống trị nắm chặt bảo đảm môi trường của tỉnh Mật Đông, chúng ta còn có thể nhân cơ hội này để tuyên truyền cho tỉnh Mật Đông.

Vương Tử Quân nói đến đây thì lại cười: - Mặc dù lúc này phần lớn các xí nghiệp ô nhiễm đã bị dừng sản xuất yêu cầu cải tạo, có được thành tích khả quan, thế nhưng cang là lúc này chúng ta càng không nên kiêu ngạo. Anh chào hỏi các đồng chí của sở tài nguyên môi trường, yêu cầu bọn họ không ngừng cố gắng. Nói với bọn họ là nếu như có xuất hiện tình huống không hay, tôi sẽ cho bọn họ biết tay.

Hà Kiến Chương nghe Vương Tử Quân nói về vài phương diện công tác, sau đó hắn khẽ nói: - Chủ tịch Vương, tôi thấy nha đầu nhà bí thư Văn không thích hợp công tác ở ban số một.

Hà Kiến Chương sao lại chợt nghĩ đến Văn Ngư Nhi? Vương Tử Quân căn bản cũng không suy nghĩ nhiều về việc Văn Ngư Nhi công tác ở ban số một văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Trước kia khi sắp xếp công tác cho Văn Ngư Nhi thì Hà Kiến Chương có nói cô gái này tính cách mạnh mẽ, thế nhưng lại khá thông minh.

Chẳng lẽ vì lựa chọn của Văn Thành Đồ mà điều động công tác của cô gái này sao?

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Hà Kiến Chương, hắn không nói lời nằo, phản ứng của hắn rõ ràng là yêu cầu Hà Kiến Chương cho ra một lý do.

- Chủ tịch Vương, nha đầu kia đã trưởng thành, nếu cứ đi theo ngài mãi cũng là chuyện không hay. Hà Kiến Chương cũng không muốn nói, dù sao đó là chuyện không hay cho lắm, thế nhưng có một số việc mà hắn là minh hữu tốt của Vương Tử Quân, hắn không thể không đề tỉnh Vương Tử Quân một câu. Dù sao thì Vương Tử Quân trong mắt hắn thật sự còn quá trẻ.

Vương Tử Quân có chút sững sốt, hắn cũng không ngờ Hà Kiến Chương lại nói đến nguyên nhân này.

Văn Ngư Nhi là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, Vương Tử Quân chỉ coi nàng là vãn bối, hắn không ngờ vì lý do này mà điều Văn Ngư Nhi ra khỏi ban tổng hợp số một.

Vương Tử Quân trầm ngâm suy xét, cảm thấy Hà Kiến Chương nói cũng không phải không hợp lý. Có câu không có lửa sao có khói, nha đầu kia xem ra đã bị chủ tịch Hà nhìn thấu tâm tư. Hắn nghĩ đến đây thì cười nói: - Đúng vậy, nha đầu kia nên tìm một chỗ phù hợp hơn. Chủ tịch Hà, anh sắp xếp một chút, thế nhưng đừng để cho nha đầu kia cảm giác được rồi phát sinh chuyện không hay.

Hà Kiến Chương gật đầu nói: - Điều này mong chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi sẽ làm thỏa đáng công tác này.

Khi hai người nói xong đề tài này, gương mặt Hà Kiến Chương chợt có hơi tái. Vương Tử Quân thấy vẻ mặt của Hà Kiến Chương không đúng thì vội vàng hỏi: - Chủ tịch Hà, anh làm sao vậy?

- Không có chuyện gì, là bệnh cũ mà thôi, hôm nay quên uống thuốc, tôi quay về uống thuốc vào là xong. Gương mặt Hà Kiến Chương có chút tái nhợt, hắn nói với điệu bộ đổ mồ hôi đầm đìa.

Sau khi tiễn chân Hà Kiến Chương, Vương Tử Quân không khỏi nghĩ đến chuyện của Văn Ngư Nhi. Chủ tịch Hà có lẽ là vì tuổi cao thế nên không quen nhìn cách làm việc của Văn Ngư Nhi, nhưng nghĩ lại thì thấy lời nói của Hà Kiến Chương không có gì là không đúng.

Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến những vấn đề này, thế nhưng Văn Thành Đồ thì sao? Hơn nữa Văn Ngư Nhi còn phải lập gia đình.

- Ôi, bây giờ làm việc khó khăn quá. Vương Tử Quân cảm khái một câu rồi bắt đầu công tác của mình.

Việc hằng ngày của Vương Tử Quân hầu như được thư ký sắp xếp rất tốt, nhiều khi thời gian của hắn được tính bằng phút. Sau khi đi tham gia một lễ khởi công, Vương Tử Quân còn chưa kịp ngồi xuống uống trà thì có người gõ cửa.

Hơn nữa tiếng gõ cửa cũng không phải nhẹ nhàng gì.

Vương Tử Quân không biết bao lâu rồi chưa từng nghe thấy tiếng gõ cửa vội vàng như vậy, hắn nói một câu mời vào, chợt thấy Văn Ngư Nhi đang gạt Cổ Dương ra phóng vào như bay.

Cổ Dương đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi xoa xoa tay nói: - Chủ tịch Vương, trưởng khoa nói có chuyện cần báo cáo với ngài, anh xem...Điều này...



Cổ Dương muốn giải thích cho Vương Tử Quân, Văn Ngư Nhi liều lĩnh xông đến thật sự là không quy củ, thế nhưng hắn lại không thể chọc vào cô gái này. Vương Tử Quân căn bản biết rõ Cổ Dương muốn nói điều gì, hắn khoát tay áo với Cổ Dương rồi nói: - Cậu đi ra ngoài trước, tôi xem trưởng khoa có chuyện gì cần báo cáo.

Văn Ngư Nhi đi đến đơn vị thời gian không quá dài thế nhưng bây giờ đã là phó khoa, vì vậy nhiều người gọi nàng là trưởng khoa. Văn Ngư Nhi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, gương mặt căng cứng, bộ dạng tức giận.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Văn Ngư Nhi thì hiểu ra vấn đề, thế nhưng hắn lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh nói: - Tiểu Ngư Nhi, cô đến có chuyện gì vậy?

- Chủ tịch Vương, tôi không ngờ ngài lại là người như vậy. Văn Ngư Nhi đứng lên khỏi ghế sa lông dùng giọng tức giận nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Văn Ngư Nhi, hắn không biết nói gì cho phải, thế là không khỏi cười hỏi: - Làm sao vậy? Ai chọc Tiểu Ngư Nhi sao? Có gì cứ nói với chú Vương, chú Vương sẽ giúp cháu hả giận.

Vương Tử Quân nhìn Văn Ngư Nhi rồi mỉm cười nói.

- Hừ, tôi không thể làm phiền được chủ tịch Vương, tôi chỉ muốn hỏi một câu, đó là có phải vì bố tôi giúp đỡ bí thư Sầm ở hội nghị thường ủy, thế nên ngài mới nghĩ đến chuyện điều động tôi đến công tác ở tỉnh đoàn hay không? Anh làm như vậy không phải là trả thù cá nhân sao? Văn Ngư Nhi nói đến đây thì bắt đầu chảy nước mắt.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Văn Ngư Nhi, hắn không khỏi trầm mặt xuống, sau đó nói: - Trưởng khoa Ngư Nhi, cô cần hiểu một việc, cô không còn là một cô bé, cô là nhân viên công tác của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, cô nên biết liên quan đến chuyện sắp xếp công tác của mình thì thượng cấp phải suy xét, cũng không phải tôi muốn làm gì cũng được. Vì vậy tôi nhắc nhở cô, cô bản thân là nhân viên công tác của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, cô cần phải phụ trách hành vi của mình, không phải nghĩ gì cũng có thể nói được.

Văn Ngư Nhi nhìn Vương Tử Quân đối đã với mình như vậy thì vừa lúng túng vừa tức, nàng có thể phản đối ý kiến của bố mẹ để cố ý đi vào văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, lại không ngờ người này vô tình như vậy.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khóc lóc của Văn Ngư Nhi, hắn không khỏi lắc đầu. Hắn thật sự không làm gì hơn được, thế nên suy nghĩ giây lát rồi nói: - Ngư Nhi, thật ra tôi có biết về chuyện điều chỉnh công tác của cô...

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị giải thích cho Văn Ngư Nhi, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, hắn nói một câu mời vào, đúng lúc Cổ Dương vội vàng chạy vào.

- Có chuyện gì vậy? Khoảng thời gian qua Cổ Dương luôn cực kỳ ổn định, đây cũng chính là nguyên nhân làm Vương Tử Quân không muốn thay người, nhưng lần này Cổ Dương làm sao vậy?

- Chủ tịch Vương, vừa rồi chủ tịch Hà đi kiểm tra công tác và té xỉu. Cổ Dương đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng bối rối nói.

Hà Kiến Chương té xỉu? Đây là làm sao vậy? Vương Tử Quân cảm thấy chấn động, căn bản không có tâm tư suy xét chuyện của Văn Ngư Nhi, hắn không khỏi đứng lên nói: - Mau lên, đi tôi đi thăm chủ tịch Hà.

Vương Tử Quân đi đến bệnh viện thì lúc này có nhiều người đứng chắn đầy hành lang ngoài phòng bệnh đặc biệt. Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì giám đốc bệnh viện đứng chờ sẵn nhanh chóng tiến lên đón chào.

Nhưng lúc này Vương Tử Quân không quan tâm đến đám người này, hắn muốn làm chính là an ủi vợ của Hà Kiến Chương. Vợ của Hà Kiến Chương là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, bây giờ đã về hưu, khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì nàng khóc lóc nức nở nói: - Chủ tịch Vương, anh Hà nhà tôi khi đi làm còn rất khỏe, mới đó sao lại xảy ra chuyện thế này?

- Chị dâu, người hiền gặp lành, chị cứ yên tâm, chủ tịch Hà sẽ không có việc gì. Nơi này là bệnh viện tốt nhất tỉnh Mật Đông, tôi sẽ yêu cầu bọn họ dùng chuyên gia tốt nhất, thuốc tốt nhất, anh ấy sẽ khá hơn mà thôi. Chị cũng đừng gấp, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, như vậy ai chăm sóc cho anh Hà nữa đây? Vương Tử Quân vừa an ủi chị Triệu vừa nói với người thanh niên đứng bên cạnh: - Tiểu Hà, cậu phải chú ý cảm xúc của mẹ, có biết không?

- Cháu biết rồi, chủ tịch Vương. Con trai của Hà Kiến Chương hiện tại công tác ở sở xây dựng, cũng là một vị trưởng khoa, hắn thật lòng cảm thấy cực kỳ sợ hãi với chủ tịch Vương.

Vương Tử Quân an ủi vợ con của Hà Kiến Chương xong thì mới nói chuyện với giám đốc bệnh viện trong một căn phòng được bố trí sẵn. Vị giám đốc này họ Mã, hơn năm mươi tuổi, nhìn qua có bộ dạng rất nho nhã.

Giám đốc Mã là nhân tài thuộc kiểu mẫu chuyên gia, căn bản hiểu rõ bệnh tình của Hà Kiến Chương. Sau khi Vương Tử Quân hỏi thăm tình huống, hắn không khỏi mở miệng khẽ nói: - Chủ tịch Vương, chủ tịch Hà bị tắc nghẽn não, trước kia chủ tịch Hà có tiền sử bệnh này, thế nhưng lần này phát sinh quá nhanh.

- Khi nào thì chủ tịch Hà có thể tỉnh lại? Vương Tử Quân nhìn giám đốc Mã rồi khẽ hỏi.

- Chủ tịch Vương, chủ tịch Hà được đưa đến rất kịp thời, dựa theo tình hình cứu chữa vào lúc này, có thể là tối nay sẽ tỉnh lại. Giám đốc Mã nói đến đây thì có chút trầm ngâm: - Nhưng chỉ sợ sau này chủ tịch Hà không thể thích hợp với các công tác quá sức, chỉ có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mà thôi.

Lời nói của giám đốc Mã làm cho Vương Tử Quân thở dài một hơi, đồng thời cũng có vài phần chấn động. Hắn biết rõ lời nói của giám đốc Mã căn bản là phán quyết tử hình với kiếp sống chính trị của Hà Kiến Chương. Đối với Vương Tử Quân thì Hà Kiến Chương là một trợ thủ trọng yếu nhất, nếu như Hà Kiến Chương xảy ra vấn đề, như vậy sẽ là đả kích quá lớn với hắn.



Nhưng sau khi trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy thì Vương Tử Quân cười nói: - Chuyện công tác để nói sau, bây giờ quan trọng nhất là đảm bảo an toàn tính mạng cho chủ tịch Hà, chỉ cần người còn thì tất cả không là vấn đề.

Giám đốc Mã trầm giọng nói: - Chủ tịch nói đúng.

Khi Vương Tử Quân hỏi thăm giám đốc Mã về tình huống của Hà Kiến Chương, Tần Hoài Chung lúc này cùng Trương Tề Bảo và các vị phó chủ tịch khác đã chyaj đến. Đám người này đứng bên cạnh Vương Tử Quân với gương mặt trầm trọng, sau khi an ủi người thân trong gia đình của Hà Kiến Chương, cuối cùng mới cùng theo Vương Tử Quân rời đi.

- Chủ tịch Vương, là xe của bí thư Sầm. Khi Vương Tử Quân vừa ngồi lên xe thì lái xe Tiểu Lý khẽ nói.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua xe của Sầm Vật Cương, hắn cũng không lên tiếng, mà lúc này Sầm Vật Cương ở chiếc xe đối diện cũng thấy chiếc xe số hai tỉnh ủy của Vương Tử Quân.

Sầm Vật Cương căn bản rất bất ngờ với tin tức liên quan đến Hà Kiến Chương, lão không ngờ Hà Kiến Chương lại bị bệnh, lão giật mình và cảm thấy có vài phần vui mừng. Trong mắt mọi người thì Hà Kiến Chương là một nhân vật giúp đỡ chủ yếu cho Vương Tử Quân, Vương Tử Quân có thể nắm được ủy ban nhân dân tỉnh cũng là vì trợ lực đến từ Hà Kiến Chương.

Hà Kiến Chương tuy lớn tuổi nhưng còn khá mạnh mẽ, làm việc không cần phải nói này nọ, Sầm Vật Cương đối mặt với Hà Kiến Chương và cảm thấy rất đau đầu.

Chẳng lẽ trời giúp mình? Trước khi đến thăm Hà Kiến Chương thì Sầm Vật Cương có ý nghĩ như vậy.

Lúc này Vương Tử Quân sẽ có tâm tư gì?

Khi quay về đơn vị thì bầu không khí trong xe rất trầm thấp, dù là Cổ Dương hay là lái xe Tiểu Lý đều không dám nói lời nào, sợ ảnh hưởng đến suy nghĩ của Vương Tử Quân.

Lúc này Vương Tử Quân nghĩ đến vị trí để trống của Hà Kiến Chương, tuy hắn tình nguyện cho Hà Kiến Chương tiếp tục tham gia công tác, thế nhưng có một số việc mà không phải anh muốn là được. Bây giờ tình huống của Hà Kiến Chương quá rõ ràng, căn bản không còn thích hợp tham gia công tác.

Mượn lời của Vương Tử Quân, hắn cũng không thể vì ý nghĩ của mình mà ép Hà Kiến Chương không quan tâm bệnh tình để tham gia công tác được.

Như vậy thì bây giờ điều quan trọng là tìm người phù hợp tiếp nhận vị trí của Hà Kiến Chương.

Tuy Vương Tử Quân làm việc có được sự giúp đỡ của Thạch Kiên Quân và bí thư Lâm, thế nhưng có một số việc cũng không phải chính mình tự quyết định được.

Thật lòng thì Vương Tử Quân càng muốn cho Trương Tề Bảo tiếp nhận vị trí này, thế nhưng lý lịch của Trương Tề Bảo quá kém, sức cạnh tranh quá nhỏ.

Nếu không thể là Trương Tề Bảo, vậy Nghiêm Khâm Binh thì sao? Vương Tử Quân có chút khó nắm chắc, hơn nữa Sầm Vật Cương có thể thông qua sao?

Sau khi Vương Tử Quân vào trong phòng làm việc của mình rồi ngồi xuống, lúc này Trương Tề Bảo cũng đi vào trong. Vương Tử Quân không lên tiếng, Trương Tề Bảo có chút do dự, cuối cùng khẽ nói: - Chủ tịch Vương, xem ra chủ tịch Hà lần này đổ bệnh không đúng lúc.

- Ừ, nhưng cũng không có gì là trở ngại quá lớn. Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Trương Tề Bảo, hắn không khỏi thản nhiên nói.

Trương Tề Bảo do dự giây lát rồi nói: - Chủ tịch, lần này chủ tịch Hà đổ bệnh, ngài cần phải tính toán trước. Tôi cảm thấy phía bí thư Sầm sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Phó chủ tịch thường vụ mặc dù là cấp phó thế nhưng có nhiều công tác giao nhau với chủ tịch tỉnh, nếu một người là phó chủ tịch thường vụ được bí thư tỉnh ủy giúp đỡ, vị trí càng thêm trí mạng.

- Tề Bảo, nếu như chủ tịch Hà tiếp tục công tác thêm hai năm, như vậy anh sẽ đủ lý lịch. Vương Tử Quân nhìn Trương Tề Bảo rồi thở dài một hơi.

- Vâng, chủ tịch ngài cũng không nên gấp gáp, tôi cảm thấy ngài nên tìm người trong số các vị phó chủ tịch còn lại, nhưng tôi sợ trong số đó cũng không ai có lý lịch vượt qua chủ tịch Cố. Trương Tề Bảo nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook