Chương 1694: Kéo lên dìm xuống.
Bảo Thạch Tiêu
17/10/2015
Làm chủ nhiệm văn phòng thế nên người này cực kỳ ghi nhớ lời dạy bảo của Tề Quốc Giáp, hơn nữa luôn bội phục lòng dạ hào sảng của lãnh đạo. Lúc này biểu ngữ viết sai thì anh chỉ cần nói tôi sửa chữa lại là được, vì sao lãnh đạo lại nổi giận như vậy? Nhưng bây gời thì Tề Quốc Giáp căn bản là không nhịn được.
Hai ngày qua trong mắt người ngoài thì Tề Quốc Giáp căn bản là cực kỳ phúc đức. Tuy thượng cấp còn chưa cho ra bất kỳ ý kiến nào trả lời tỉnh ủy Mật Đông, thế nhưng hầu như có vài thông tin được truyền ra. Trong đó đáng chú ý nhất chính là Tề Quốc Giáp căn bản có sức cạnh tranh mạnh mẽ hơn Bạch Vũ Tân ở vị trí phó chủ tịch tỉnh.
Dù sao thì Tề Quốc Giáp cũng là lãnh đạo chủ quản khối giao thông công chánh trong tỉnh Mật Đông, lại có được nhiều thành tích, căn bản là có lực lượng mạnh mẽ hơn Bạch Vũ Tân.
Nhưng khi mà những tin đồn kia ngày càng nhiều thì Tề Quốc Giáp càng khó chịu. Hắn biết rõ tình cảnh của mình hiện tại, càng hiểu Bạch Vũ Tân kia là ai. Trong quan trường người và người cạnh tranh với nhau rất khốc liệt, xe của anh chiếm được vị trí thì xe người ta sẽ phải đứng nhìn. Con người giống như chen chúc nhau trên con đường đông đúc, vĩnh viễn vẫn là quy trình chờ xe, lên xe, sau đó chạy đến vị trì mà mình mơ ước. Tề Quốc Giáp biết rõ Bạch Vũ Tân căn bản nhớ nhung quá lâu với vị trí phó chủ tịch tỉnh, căn bản giống như một người đã chờ tàu quá lâu đi rồi.
Lần này Bạch Vũ Tân được đề cử làm phó chủ tịch tỉnh, căn bản là khá may mắn, sau một thời gian chờ đợi khổ sở thì xem như có thể leo lên trực thăng bỏ đi mà không cần đi tàu. Thế nhưng nửa đường lại xuất hiện một Tề Quốc Giáp, điều này làm cho Bạch Vũ Tân mất đi vài phần cơ hội chiến thắng. Đặc biệt đây là cơ hội để Bạch Vũ Tân tiến lên, có ai cam lòng bỏ qua cơ hội tiến lên của mình, có người nào tình nguyện để người ta tiến lên cướp mất thứ mình yêu mến? Chính mình lại không tiến lên giành giật cơ chứ?
Tề Quốc Giáp hiểu rõ điều này nhưng căn bản không thể nào làm gì hơn được.
Trong đầu Tề Quốc Giáp lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi cảm thấy mình rất oan, chính hắn cũng biết rõ lần này nhiều sự việc không hay sẽ tìm đến mình.
Khi Tề Quốc Giáp đang trầm ngâm thì chợt nghe thấy có người nói: - Giám đốc Tề, anh đứng chỗ này làm gì? Có phải đang muốn cho ra biểu hiện thâm trầm hay không?
Thường Già Quân có chút sững sốt, hắn quay đầu nhìn người vừa nói chuyện với mình, chợt thấy người đó chính là Miêu Dược Hổ. Trước kia Tề Quốc Giáp có quan hệ không tệ với Miêu Dược Hổ, hai người ở chung với nhau thường nói ra những lời vui đùa không giới hạn. Nhưng bây giờ sau khi nghe Miêu Dược Hổ nói với mình như vậy, Tề Quốc Giáp trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Chào chủ tịch Dược Hổ.
Miêu Dược Hổ vỗ vỗ lên vai của Tề Quốc Giáp, sau đó hắn cười hì hì nói: - Anh Tề ơi là anh Tề, anh thật sự không phải là bạn chí cốt, có phải là sắp tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh thì xem thường tôi không? Tôi nói cho anh biết, chỉ cần anh nói một tiếng, tôi sẽ đi ngay.
- Ha ha, anh nói đi đâu vậy? Tề Quốc Giáp miễn cưỡng cười một tiếng rồi đánh ngược câu nói của Miêu Dược Hổ quay về.
Miêu Dược Hổ cũng không biết Tề Quốc Giáp đang ưu sầu vì vấn đề gì, trong mắt hắn thì Tề Quốc Giáp lần này rõ ràng là quá xuân phong đắc ý. Dù sao thì trong tỉnh có quá nhiều cán bộ cấp giám đốc sở, người được đề cử lên làm phó chủ tịch tỉnh lại có phần thắng rất lớn chỉ có thể là Tề Quốc Giáp và Bạch Vũ Tân.
- Anh Tề, nhân thời gian này anh còn chưa thể tiến lên, tôi tranh thủ nói chuyện tùy ý với anh một chút, nếu không chờ khi anh tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh, khi đó tôi căn bản phải đứng nghiêm nghỉ trước mặt anh rồi. Miêu Dược Hổ nói rồi cười cười với Tề Quốc Giáp: - Hôm nay bí thư Đồ của chúng tôi không đến được, anh ấy nhờ tôi kính ngài vài ly, cám ơn ngài đã giúp đỡ cho thành phố Linh Long chúng tôi.
Tề Quốc Giáp chợt lóe lên vài ý nghĩ, một cảm giác đau đớn bùng lên trong lòng. Hắn biết rõ vì sao mình rơi vào tình huống này, thế nhưng bây giờ hắn có nổi khổ không nói nên lời.
Hai phút sau những người cần đến tham gia đều đã lục tục xuất hiện, thế là Tề Quốc Giáp nhanh chóng trở nên bận rộn.
Trong lúc bận rộn Tề Quốc Giáp càng chú ý về phía cổng, đợi chiếc xe số 2 tỉnh ủy xuất hiện. Nhưng ông trời hôm nay giống như đối nghịch với hắn, khi hắn chờ đợi đổ mồ hôi ròng ròng thì chiếc xe của Vương Tử Quân còn chưa xuất hiện.
Khi Tề Quốc Giáp cảm thấy nôn nóng bất an thì xe của Vương Tử Quân chậm rãi xuất hiện trong mắt hắn. Khi xe còn chưa dừng lại ổn định, hắn nhanh chóng chạy đến mở cửa xe cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nở nụ cười vui vẻ nhìn Tề Quốc Giáp, khi Tề Quốc Giáp đang do dự có nên xòe tay ra hay không, lúc này Vương Tử Quân đã chủ động đưa tay ra bắt chặt tay Tề Quốc Giáp rồi nói: - Giám đốc Tề, anh vất vả rồi.
- Chủ tịch, trước nay tôi đều không dám lười biếng với những lời dặn dò của anh. Mặc dù biết những câu nói của mình chỉ có chút tác dụng trước mặt Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn phải nói ra những lời trung thành tận tâm như vậy.
Vương Tử Quân mỉm cười đi về phía trước, Tề Quốc Giáp sao có thể bỏ qua cơ hội đi đến giải thích với Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, còn một lúc nửa mới bắt đầu nghi thức, tôi có chút chuyện cần báo cáo với ngài.
Tề Quốc Giáp nói xong thi dùng ánh mắt chờ mong nhìn Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân cũng không cho Tề Quốc Giáp thất vọng, hắn híp mắt lại rồi cười nói: - Vậy chúng ta tâm sự một chút.
Sau khi đuổi viên chủ nhiệm văn phòng luôn đi theo sau lưng mình, Tề Quốc Giáp tự mình rót trà mời Vương Tử Quân, sau đó mới trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, có chuyện tôi cần phải trọng điểm nhận kiểm điểm với ngài, đó là tôi không làm tốt công tác ở hạng mục đường cao tốc Rừng Dịch, thế nên làm trệch hướng yêu cầu của ủy ban nhân dân tỉnh.
Vương Tử Quân cười cười khoát tay áo nói với Tề Quốc Giáp: - Giám đốc Tề, công tác khó tránh khỏi sai lầm, ai cũng không thể nói sau bao năm công tác không phạm phải một sai lầm. Chỉ cần chúng ta lấy đó làm gương, ngăn chặn sự việc tiếp tục phát sinh là được.
Tề Quốc Giáp nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn cắn răng trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, cảm ơn ngài đã hiểu, thế nhưng tôi cảm thấy tư tưởng giác ngộ của mình còn chưa đủ, căn bản có chênh lệch không nhỏ với bí thư Bạch, vì vậy tôi muốn rút khỏi cạnh tranh lần này, kính mong chủ tịch Vương giúp đỡ.
Vương Tử Quân cũng không nói lời nào, hắn nhìn chằm chằm vào Tề Quốc Giáp. Dưới ánh mắt của Vương Tử Quân thì Tề Quốc Giáp muốn mình có biểu hiện ung dung một chút, thế nhưng đáng tiếc là hắn quá chột dạ, căn bản không thể cản được sự bất an trong lòng.
Khi Tề Quốc Giáp cảm thấy hô hấp có chút nặng nề, lúc này Vương Tử Quân mới vỗ vỗ lên vai của hắn. Tuy Vương Tử Quân vỗ lên không mạnh, thế nhưng làm cho Tề Quốc Giáp cực kỳ căng thẳng.
- Giám đốc Quốc Giáp, anh có giác ngộ như vậy là rất tốt, đây là biểu hiện rất tuyệt. Bây giờ có không ít cán bộ của chúng ta công tác chọn ba lấy bốn, vừa gặp khó khăn thì co vòi lại, có lợi ích thì tiến lên cướp đoạt hơn cả thổ phỉ. Vương Tử Quân dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn Tề Quốc Giáp rồi nói: - Tôi căn bản rất không ưa bầu không khí trên. Những đồng chí một lòng công tác thì thường có biểu hiện rất tuyệt vời, anh có thành tích, có đạo đức, như vậy là một điển hình cho tất cả cán bộ học tập. Tôi cảm thấy nên mở rộng hình tượng của anh, hiệu triệu tất cả cán bộ trong tỉnh noi gương học tập.
- Anh thật sự là một người có trách nhiệm cao độ, đầu tiên là phê bình chính mình, chỉ cần xét riêng điểm này cũng đủ làm cho những người kia cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Tôi cảm thấy sau này anh không nên có tư tưởng gánh nặng như vậy, nên can đảm công tác.
- Còn phương diện anh muốn rời khỏi cạnh tranh, tôi sẽ phản ánh ý nguyện của anh với thượng cấp. Nếu như tổ chức chọn trúng anh, như vậy tôi cảm thấy anh cũng có thể đảm nhiệm công tác này. Nếu như nói trước ngày hôm nay tôi còn cảm thấy có chút hoài nghi với năng lực của anh, như vậy bây giờ tôi căn bản cảm thấy anh hoàn toàn có thể đảm nhận trọng trách này. Vương Tử Quân nói rồi vỗ nặng nề hai cái lên vai Tề Quốc Giáp, dùng biểu hiện này thể hiện sự giúp đỡ với Tề Quốc Giáp. Thế nhưng Tề Quốc Giáp nhìn gương mặt cực kỳ vui vẻ của Vương Tử Quân mà không khỏi sinh ra cảm giác muốn ói máu.
Tề Quốc Giáp thế nào cũng không ngờ Vương Tử Quân lại nói như vậy. Chính mình muốn từ chức, thế nhưng lại bị chủ tịch Vương coi là điển hình. Không phải càng là như vậy thì mình càng có được cơ hội trong cạnh tranh lần này sao?
Nếu như Tề Quốc Giáp căn bản không có sự sợ hãi của mình, chỉ sợ hắn sẽ cực kỳ vui mừng. Khi hắn há hốc miệng thì Vương Tử Quân đã khoát tay nói: - Được rồi, tuy tôi rất muốn nói chuyện với anh, thế nhưng nơi đây không phải chỗ trò chuyện, chúng ta chờ chút rồi nói sau.
Vương Tử Quân nói rồi đi ra khỏi phòng, tuy lúc này Tề Quốc Giáp còn rất nhiều lời muốn nói thế nhưng căn bản chỉ có thể nuốt vào bụng mà thôi.
Tề Quốc Giáp nhìn Vương Tử Quân đi về phía trước mà không khỏi cảm thấy càng thêm khổ sở. Vương Tử Quân nói ra những lời quá đường hoàng, thế nhưng hắn hiểu rõ ý nghĩa của nó, chính là đẩy mình lên cạnh tranh với bí thư Bạch bên kia.
"Giết người không thấy máu!" Tề Quốc Giáp nghĩ đến những gì mình làm vài ngày trước mà không khỏi nặng nề thở ra một hơi, cơn tức ở trong bụng cực kỳ khó chịu, thế nhưng muốn phát tiết ra cũng không dễ dàng gì.
"Xem ra mình chỉ có thể tham gia vào cạnh tranh lần này!" Tề Quốc Giáp nghĩ đến con đường mình sắp phải đi mà không khỏi cảm thấy cực kỳ không muốn. Hắn từ một nhân viên công tác bình thường đến vị trí hiện tại căn bản là lăn lộn rất nhiều, cuối cùng mới đắc đạo thành tiên, thế cho nên thấy rõ cả đời này của hắn phấn đấu cũng không dễ dàng gì.
Trong đầu Tề Quốc Giáp chợt lóe lên một bài hát, đó là "mong sao tính mạng hóa thành hoa sen, bỏ qua tất cả công danh lợi lộc", thế nhưng hắn căn bản là không cam lòng bỏ qua tất cả của mình.
Dù không cam lòng thì cũng không giải quyết được vấn đề, Tề Quốc Giáp biết mình muốn bình an thoát ra khỏi tình cảnh khốn đốn này thì chỉ có thể bày ra đủ thành ý, làm cho Bạch Vũ Tân bên kia thấy rõ ràng, đó là mình không có khả năng trong cạnh tranh lần này, nếu không đối phương sẽ chẳng buông tha cho mình.
Nghi thức khởi công được tiến hành đúng giờ, khi tiến hành lễ khởi công thì Tề Quốc Giáp tỏ ra cực kỳ chăm chú. Hắn đau đớn thầm nghĩ, biết đâu hôm nay là ngày cuối cùng mình chủ trì một nghi thức như thế này, thế nên nhất định phải lưu lại kỷ niệm.
Vương Tử Quân phát biểu cực kỳ ngắn gọn, khi hắn kết thúc bài phát biểu thì âm nhạc vang lên, những thành viên tham gia lễ khởi công bắt đầu cầm xẻng lên, nghi thức khởi công bắt đầu.
Tề Quốc Giáp là người tổ chức hoạt động lần này, hắn không những có một cái xẻng, còn được xếp bên cạnh Vương Tử Quân. Hắn đứng bên cạnh Vương Tử Quân, cố gắng dùng xẻng xúc vài lớp đất, động tác giống như dùng hết sức lực bản thân.
Khi tiếng nhạc dừng lại, nghi thức khởi công chấm dứt. Sau khi tiễn chân nhóm người Vương Tử Quân rời đi, Tề Quốc Giáp cảm thấy mình giống như bị tê liệt. Hắn cực kỳ mệt mỏi, thế là không khỏi nói với vị chủ nhiệm văn phòng đi theo sau lưng: - Tìm một chỗ nào đó cho tôi nghỉ ngơi một chút.
Vị chủ nhiệm văn phòng căn bản không dám làm ngược lại chỉ thị của Tề Quốc Giáp, hắn nhanh chóng đưa Tề Quốc Giáp đi đến một căn nhà. Khi đi đến bên cạnh ngôi nhà, Tề Quốc Giáp chợt nghĩ đến gì đó mà khẽ hỏi: - Anh Hà sao không đến?
Anh Hà trong miệng Tề Quốc Giáp chính là trưởng phòng tài chính kế toán của sở giao thông, có thể nói là luôn theo sát tiến độ của Tề Quốc Giáp. Hôm nay là ngày bận rộn, Tề Quốc Giáp thật sự không thấy người này, căn bản không thấy mặt tâm phúc của mình.
- Giám đốc, vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho anh Hà, điện thoại của anh ấy không gọi được, có thể là ngủ quên mất rồi. Chủ nhiệm văn phòng có quan hệ không tồi với anh Hà, thế cho nên tranh thủ thời gian che chở.
- Hừ, chỉ biết ngủ. Tề Quốc Giáp bị Vương Tử Quân áp chế làm cho cực kỳ dễ nổi giận, hắn chỉ vào mũi vị chủ nhiệm văn phòng rồi nói: - Anh tìm biện pháp để anh ấy đến gặp tôi trong thời gian hai mươi phút nữa.
Vị chủ nhiệm văn phòng đồng ý một tiếng, sau đó cầm lấy điện thoại gọi đi ngay. Thế nhưng có chút đáng tiếc, hôm nay ông trời không cho hắn đãi ngộ gì tốt, mãi mà không gọi đi được.
Anh Hà kia không biết đã chết nơi nào, lãnh đạo đang nổi nóng, người kia lại không nghe máy. Thế nhưng những gì nên che giấu thì chủ nhiệm văn phòng vẫn phải cố gắng che giấu, hắn ho khan một tiếng rồi nói: - Giám đốc, không liên lạc được với anh Hà.
- Được rồi, đừng gọi cho anh ta nữa, anh ta... Tề Quốc Giáp định mắng người thì điện thoại vang lên. Hắn cầm điện thoại lên xem, chợt có chút sững sốt, sau đó cười nói: - Chào anh, tôi là Tề Quốc Giáp.
- Chào giám đốc Tề, tôi là Tiểu Trần của ban số một ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, có chuyện cần thông báo với anh. Mặc dù giọng nói đầu dây bên kia rất xa lạ thế nhưng nghe vào tai lại làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ khách khí.
Nhưng sau khi nghe bốn chữ ủy ban kỷ luật thì đầu óc Tề Quốc Giáp giống như nổ ầm một tiếng, ngay từ ban đầu khi mà Vương Tử Quân đề cử hắn, hắn thật sự sợ nhất bốn chữ này.
Nhưng lúc này Tề Quốc Giáp vẫn tỏ ra cực kỳ khách khí: - Chào chủ nhiệm Trần, có gì thì ngài cứ nói.
- Là thế này, chúng tôi nhận được đơn thư tố cáo, nói là trưởng ban Hà Thành Huy của ban tài chính kế toán sở giao thông các anh khả nghi nhận hối lộ, anh ấy đã bị chúng tôi mời đi hỗ trợ điều tra. Chủ nhiệm Trần chỉ nói một câu như vậy rồi không nói gì thêm.
Chỉ là một câu như vậy đã đủ làm cho Tề Quốc Giáp cảm thấy rùng mình. Hà Thành Huy kia là tâm phúc của hắn, nếu người này xảy ra chuyện, như vậy hắn cũng không chịu đựng nổi. Khoảnh khắc này hắn không khỏi cảm thấy hai chân bủn rủn, hắn thì thào nói: - Sự việc điều tra thế nào rồi?
- Giám đốc Tề, tôi còn có việc, cũng không tiếp tục quấy rầy ngài, tạm biệt. Chủ nhiệm Trần cũng không cho Tề Quốc Giáp thêm thời gian, trực tiếp cúp điện thoại.
Hai ngày qua trong mắt người ngoài thì Tề Quốc Giáp căn bản là cực kỳ phúc đức. Tuy thượng cấp còn chưa cho ra bất kỳ ý kiến nào trả lời tỉnh ủy Mật Đông, thế nhưng hầu như có vài thông tin được truyền ra. Trong đó đáng chú ý nhất chính là Tề Quốc Giáp căn bản có sức cạnh tranh mạnh mẽ hơn Bạch Vũ Tân ở vị trí phó chủ tịch tỉnh.
Dù sao thì Tề Quốc Giáp cũng là lãnh đạo chủ quản khối giao thông công chánh trong tỉnh Mật Đông, lại có được nhiều thành tích, căn bản là có lực lượng mạnh mẽ hơn Bạch Vũ Tân.
Nhưng khi mà những tin đồn kia ngày càng nhiều thì Tề Quốc Giáp càng khó chịu. Hắn biết rõ tình cảnh của mình hiện tại, càng hiểu Bạch Vũ Tân kia là ai. Trong quan trường người và người cạnh tranh với nhau rất khốc liệt, xe của anh chiếm được vị trí thì xe người ta sẽ phải đứng nhìn. Con người giống như chen chúc nhau trên con đường đông đúc, vĩnh viễn vẫn là quy trình chờ xe, lên xe, sau đó chạy đến vị trì mà mình mơ ước. Tề Quốc Giáp biết rõ Bạch Vũ Tân căn bản nhớ nhung quá lâu với vị trí phó chủ tịch tỉnh, căn bản giống như một người đã chờ tàu quá lâu đi rồi.
Lần này Bạch Vũ Tân được đề cử làm phó chủ tịch tỉnh, căn bản là khá may mắn, sau một thời gian chờ đợi khổ sở thì xem như có thể leo lên trực thăng bỏ đi mà không cần đi tàu. Thế nhưng nửa đường lại xuất hiện một Tề Quốc Giáp, điều này làm cho Bạch Vũ Tân mất đi vài phần cơ hội chiến thắng. Đặc biệt đây là cơ hội để Bạch Vũ Tân tiến lên, có ai cam lòng bỏ qua cơ hội tiến lên của mình, có người nào tình nguyện để người ta tiến lên cướp mất thứ mình yêu mến? Chính mình lại không tiến lên giành giật cơ chứ?
Tề Quốc Giáp hiểu rõ điều này nhưng căn bản không thể nào làm gì hơn được.
Trong đầu Tề Quốc Giáp lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi cảm thấy mình rất oan, chính hắn cũng biết rõ lần này nhiều sự việc không hay sẽ tìm đến mình.
Khi Tề Quốc Giáp đang trầm ngâm thì chợt nghe thấy có người nói: - Giám đốc Tề, anh đứng chỗ này làm gì? Có phải đang muốn cho ra biểu hiện thâm trầm hay không?
Thường Già Quân có chút sững sốt, hắn quay đầu nhìn người vừa nói chuyện với mình, chợt thấy người đó chính là Miêu Dược Hổ. Trước kia Tề Quốc Giáp có quan hệ không tệ với Miêu Dược Hổ, hai người ở chung với nhau thường nói ra những lời vui đùa không giới hạn. Nhưng bây giờ sau khi nghe Miêu Dược Hổ nói với mình như vậy, Tề Quốc Giáp trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Chào chủ tịch Dược Hổ.
Miêu Dược Hổ vỗ vỗ lên vai của Tề Quốc Giáp, sau đó hắn cười hì hì nói: - Anh Tề ơi là anh Tề, anh thật sự không phải là bạn chí cốt, có phải là sắp tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh thì xem thường tôi không? Tôi nói cho anh biết, chỉ cần anh nói một tiếng, tôi sẽ đi ngay.
- Ha ha, anh nói đi đâu vậy? Tề Quốc Giáp miễn cưỡng cười một tiếng rồi đánh ngược câu nói của Miêu Dược Hổ quay về.
Miêu Dược Hổ cũng không biết Tề Quốc Giáp đang ưu sầu vì vấn đề gì, trong mắt hắn thì Tề Quốc Giáp lần này rõ ràng là quá xuân phong đắc ý. Dù sao thì trong tỉnh có quá nhiều cán bộ cấp giám đốc sở, người được đề cử lên làm phó chủ tịch tỉnh lại có phần thắng rất lớn chỉ có thể là Tề Quốc Giáp và Bạch Vũ Tân.
- Anh Tề, nhân thời gian này anh còn chưa thể tiến lên, tôi tranh thủ nói chuyện tùy ý với anh một chút, nếu không chờ khi anh tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh, khi đó tôi căn bản phải đứng nghiêm nghỉ trước mặt anh rồi. Miêu Dược Hổ nói rồi cười cười với Tề Quốc Giáp: - Hôm nay bí thư Đồ của chúng tôi không đến được, anh ấy nhờ tôi kính ngài vài ly, cám ơn ngài đã giúp đỡ cho thành phố Linh Long chúng tôi.
Tề Quốc Giáp chợt lóe lên vài ý nghĩ, một cảm giác đau đớn bùng lên trong lòng. Hắn biết rõ vì sao mình rơi vào tình huống này, thế nhưng bây giờ hắn có nổi khổ không nói nên lời.
Hai phút sau những người cần đến tham gia đều đã lục tục xuất hiện, thế là Tề Quốc Giáp nhanh chóng trở nên bận rộn.
Trong lúc bận rộn Tề Quốc Giáp càng chú ý về phía cổng, đợi chiếc xe số 2 tỉnh ủy xuất hiện. Nhưng ông trời hôm nay giống như đối nghịch với hắn, khi hắn chờ đợi đổ mồ hôi ròng ròng thì chiếc xe của Vương Tử Quân còn chưa xuất hiện.
Khi Tề Quốc Giáp cảm thấy nôn nóng bất an thì xe của Vương Tử Quân chậm rãi xuất hiện trong mắt hắn. Khi xe còn chưa dừng lại ổn định, hắn nhanh chóng chạy đến mở cửa xe cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nở nụ cười vui vẻ nhìn Tề Quốc Giáp, khi Tề Quốc Giáp đang do dự có nên xòe tay ra hay không, lúc này Vương Tử Quân đã chủ động đưa tay ra bắt chặt tay Tề Quốc Giáp rồi nói: - Giám đốc Tề, anh vất vả rồi.
- Chủ tịch, trước nay tôi đều không dám lười biếng với những lời dặn dò của anh. Mặc dù biết những câu nói của mình chỉ có chút tác dụng trước mặt Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn phải nói ra những lời trung thành tận tâm như vậy.
Vương Tử Quân mỉm cười đi về phía trước, Tề Quốc Giáp sao có thể bỏ qua cơ hội đi đến giải thích với Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, còn một lúc nửa mới bắt đầu nghi thức, tôi có chút chuyện cần báo cáo với ngài.
Tề Quốc Giáp nói xong thi dùng ánh mắt chờ mong nhìn Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân cũng không cho Tề Quốc Giáp thất vọng, hắn híp mắt lại rồi cười nói: - Vậy chúng ta tâm sự một chút.
Sau khi đuổi viên chủ nhiệm văn phòng luôn đi theo sau lưng mình, Tề Quốc Giáp tự mình rót trà mời Vương Tử Quân, sau đó mới trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, có chuyện tôi cần phải trọng điểm nhận kiểm điểm với ngài, đó là tôi không làm tốt công tác ở hạng mục đường cao tốc Rừng Dịch, thế nên làm trệch hướng yêu cầu của ủy ban nhân dân tỉnh.
Vương Tử Quân cười cười khoát tay áo nói với Tề Quốc Giáp: - Giám đốc Tề, công tác khó tránh khỏi sai lầm, ai cũng không thể nói sau bao năm công tác không phạm phải một sai lầm. Chỉ cần chúng ta lấy đó làm gương, ngăn chặn sự việc tiếp tục phát sinh là được.
Tề Quốc Giáp nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn cắn răng trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, cảm ơn ngài đã hiểu, thế nhưng tôi cảm thấy tư tưởng giác ngộ của mình còn chưa đủ, căn bản có chênh lệch không nhỏ với bí thư Bạch, vì vậy tôi muốn rút khỏi cạnh tranh lần này, kính mong chủ tịch Vương giúp đỡ.
Vương Tử Quân cũng không nói lời nào, hắn nhìn chằm chằm vào Tề Quốc Giáp. Dưới ánh mắt của Vương Tử Quân thì Tề Quốc Giáp muốn mình có biểu hiện ung dung một chút, thế nhưng đáng tiếc là hắn quá chột dạ, căn bản không thể cản được sự bất an trong lòng.
Khi Tề Quốc Giáp cảm thấy hô hấp có chút nặng nề, lúc này Vương Tử Quân mới vỗ vỗ lên vai của hắn. Tuy Vương Tử Quân vỗ lên không mạnh, thế nhưng làm cho Tề Quốc Giáp cực kỳ căng thẳng.
- Giám đốc Quốc Giáp, anh có giác ngộ như vậy là rất tốt, đây là biểu hiện rất tuyệt. Bây giờ có không ít cán bộ của chúng ta công tác chọn ba lấy bốn, vừa gặp khó khăn thì co vòi lại, có lợi ích thì tiến lên cướp đoạt hơn cả thổ phỉ. Vương Tử Quân dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn Tề Quốc Giáp rồi nói: - Tôi căn bản rất không ưa bầu không khí trên. Những đồng chí một lòng công tác thì thường có biểu hiện rất tuyệt vời, anh có thành tích, có đạo đức, như vậy là một điển hình cho tất cả cán bộ học tập. Tôi cảm thấy nên mở rộng hình tượng của anh, hiệu triệu tất cả cán bộ trong tỉnh noi gương học tập.
- Anh thật sự là một người có trách nhiệm cao độ, đầu tiên là phê bình chính mình, chỉ cần xét riêng điểm này cũng đủ làm cho những người kia cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Tôi cảm thấy sau này anh không nên có tư tưởng gánh nặng như vậy, nên can đảm công tác.
- Còn phương diện anh muốn rời khỏi cạnh tranh, tôi sẽ phản ánh ý nguyện của anh với thượng cấp. Nếu như tổ chức chọn trúng anh, như vậy tôi cảm thấy anh cũng có thể đảm nhiệm công tác này. Nếu như nói trước ngày hôm nay tôi còn cảm thấy có chút hoài nghi với năng lực của anh, như vậy bây giờ tôi căn bản cảm thấy anh hoàn toàn có thể đảm nhận trọng trách này. Vương Tử Quân nói rồi vỗ nặng nề hai cái lên vai Tề Quốc Giáp, dùng biểu hiện này thể hiện sự giúp đỡ với Tề Quốc Giáp. Thế nhưng Tề Quốc Giáp nhìn gương mặt cực kỳ vui vẻ của Vương Tử Quân mà không khỏi sinh ra cảm giác muốn ói máu.
Tề Quốc Giáp thế nào cũng không ngờ Vương Tử Quân lại nói như vậy. Chính mình muốn từ chức, thế nhưng lại bị chủ tịch Vương coi là điển hình. Không phải càng là như vậy thì mình càng có được cơ hội trong cạnh tranh lần này sao?
Nếu như Tề Quốc Giáp căn bản không có sự sợ hãi của mình, chỉ sợ hắn sẽ cực kỳ vui mừng. Khi hắn há hốc miệng thì Vương Tử Quân đã khoát tay nói: - Được rồi, tuy tôi rất muốn nói chuyện với anh, thế nhưng nơi đây không phải chỗ trò chuyện, chúng ta chờ chút rồi nói sau.
Vương Tử Quân nói rồi đi ra khỏi phòng, tuy lúc này Tề Quốc Giáp còn rất nhiều lời muốn nói thế nhưng căn bản chỉ có thể nuốt vào bụng mà thôi.
Tề Quốc Giáp nhìn Vương Tử Quân đi về phía trước mà không khỏi cảm thấy càng thêm khổ sở. Vương Tử Quân nói ra những lời quá đường hoàng, thế nhưng hắn hiểu rõ ý nghĩa của nó, chính là đẩy mình lên cạnh tranh với bí thư Bạch bên kia.
"Giết người không thấy máu!" Tề Quốc Giáp nghĩ đến những gì mình làm vài ngày trước mà không khỏi nặng nề thở ra một hơi, cơn tức ở trong bụng cực kỳ khó chịu, thế nhưng muốn phát tiết ra cũng không dễ dàng gì.
"Xem ra mình chỉ có thể tham gia vào cạnh tranh lần này!" Tề Quốc Giáp nghĩ đến con đường mình sắp phải đi mà không khỏi cảm thấy cực kỳ không muốn. Hắn từ một nhân viên công tác bình thường đến vị trí hiện tại căn bản là lăn lộn rất nhiều, cuối cùng mới đắc đạo thành tiên, thế cho nên thấy rõ cả đời này của hắn phấn đấu cũng không dễ dàng gì.
Trong đầu Tề Quốc Giáp chợt lóe lên một bài hát, đó là "mong sao tính mạng hóa thành hoa sen, bỏ qua tất cả công danh lợi lộc", thế nhưng hắn căn bản là không cam lòng bỏ qua tất cả của mình.
Dù không cam lòng thì cũng không giải quyết được vấn đề, Tề Quốc Giáp biết mình muốn bình an thoát ra khỏi tình cảnh khốn đốn này thì chỉ có thể bày ra đủ thành ý, làm cho Bạch Vũ Tân bên kia thấy rõ ràng, đó là mình không có khả năng trong cạnh tranh lần này, nếu không đối phương sẽ chẳng buông tha cho mình.
Nghi thức khởi công được tiến hành đúng giờ, khi tiến hành lễ khởi công thì Tề Quốc Giáp tỏ ra cực kỳ chăm chú. Hắn đau đớn thầm nghĩ, biết đâu hôm nay là ngày cuối cùng mình chủ trì một nghi thức như thế này, thế nên nhất định phải lưu lại kỷ niệm.
Vương Tử Quân phát biểu cực kỳ ngắn gọn, khi hắn kết thúc bài phát biểu thì âm nhạc vang lên, những thành viên tham gia lễ khởi công bắt đầu cầm xẻng lên, nghi thức khởi công bắt đầu.
Tề Quốc Giáp là người tổ chức hoạt động lần này, hắn không những có một cái xẻng, còn được xếp bên cạnh Vương Tử Quân. Hắn đứng bên cạnh Vương Tử Quân, cố gắng dùng xẻng xúc vài lớp đất, động tác giống như dùng hết sức lực bản thân.
Khi tiếng nhạc dừng lại, nghi thức khởi công chấm dứt. Sau khi tiễn chân nhóm người Vương Tử Quân rời đi, Tề Quốc Giáp cảm thấy mình giống như bị tê liệt. Hắn cực kỳ mệt mỏi, thế là không khỏi nói với vị chủ nhiệm văn phòng đi theo sau lưng: - Tìm một chỗ nào đó cho tôi nghỉ ngơi một chút.
Vị chủ nhiệm văn phòng căn bản không dám làm ngược lại chỉ thị của Tề Quốc Giáp, hắn nhanh chóng đưa Tề Quốc Giáp đi đến một căn nhà. Khi đi đến bên cạnh ngôi nhà, Tề Quốc Giáp chợt nghĩ đến gì đó mà khẽ hỏi: - Anh Hà sao không đến?
Anh Hà trong miệng Tề Quốc Giáp chính là trưởng phòng tài chính kế toán của sở giao thông, có thể nói là luôn theo sát tiến độ của Tề Quốc Giáp. Hôm nay là ngày bận rộn, Tề Quốc Giáp thật sự không thấy người này, căn bản không thấy mặt tâm phúc của mình.
- Giám đốc, vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho anh Hà, điện thoại của anh ấy không gọi được, có thể là ngủ quên mất rồi. Chủ nhiệm văn phòng có quan hệ không tồi với anh Hà, thế cho nên tranh thủ thời gian che chở.
- Hừ, chỉ biết ngủ. Tề Quốc Giáp bị Vương Tử Quân áp chế làm cho cực kỳ dễ nổi giận, hắn chỉ vào mũi vị chủ nhiệm văn phòng rồi nói: - Anh tìm biện pháp để anh ấy đến gặp tôi trong thời gian hai mươi phút nữa.
Vị chủ nhiệm văn phòng đồng ý một tiếng, sau đó cầm lấy điện thoại gọi đi ngay. Thế nhưng có chút đáng tiếc, hôm nay ông trời không cho hắn đãi ngộ gì tốt, mãi mà không gọi đi được.
Anh Hà kia không biết đã chết nơi nào, lãnh đạo đang nổi nóng, người kia lại không nghe máy. Thế nhưng những gì nên che giấu thì chủ nhiệm văn phòng vẫn phải cố gắng che giấu, hắn ho khan một tiếng rồi nói: - Giám đốc, không liên lạc được với anh Hà.
- Được rồi, đừng gọi cho anh ta nữa, anh ta... Tề Quốc Giáp định mắng người thì điện thoại vang lên. Hắn cầm điện thoại lên xem, chợt có chút sững sốt, sau đó cười nói: - Chào anh, tôi là Tề Quốc Giáp.
- Chào giám đốc Tề, tôi là Tiểu Trần của ban số một ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, có chuyện cần thông báo với anh. Mặc dù giọng nói đầu dây bên kia rất xa lạ thế nhưng nghe vào tai lại làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ khách khí.
Nhưng sau khi nghe bốn chữ ủy ban kỷ luật thì đầu óc Tề Quốc Giáp giống như nổ ầm một tiếng, ngay từ ban đầu khi mà Vương Tử Quân đề cử hắn, hắn thật sự sợ nhất bốn chữ này.
Nhưng lúc này Tề Quốc Giáp vẫn tỏ ra cực kỳ khách khí: - Chào chủ nhiệm Trần, có gì thì ngài cứ nói.
- Là thế này, chúng tôi nhận được đơn thư tố cáo, nói là trưởng ban Hà Thành Huy của ban tài chính kế toán sở giao thông các anh khả nghi nhận hối lộ, anh ấy đã bị chúng tôi mời đi hỗ trợ điều tra. Chủ nhiệm Trần chỉ nói một câu như vậy rồi không nói gì thêm.
Chỉ là một câu như vậy đã đủ làm cho Tề Quốc Giáp cảm thấy rùng mình. Hà Thành Huy kia là tâm phúc của hắn, nếu người này xảy ra chuyện, như vậy hắn cũng không chịu đựng nổi. Khoảnh khắc này hắn không khỏi cảm thấy hai chân bủn rủn, hắn thì thào nói: - Sự việc điều tra thế nào rồi?
- Giám đốc Tề, tôi còn có việc, cũng không tiếp tục quấy rầy ngài, tạm biệt. Chủ nhiệm Trần cũng không cho Tề Quốc Giáp thêm thời gian, trực tiếp cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.