Chương 1623: Kết quả chỉ hươu bảo ngựa.
Bảo Thạch Tiêu
23/09/2015
Hà Kiến Chương bây giờ Đông Sơn tái khởi, tất nhiên Thịnh Giáp Thành sẽ không phục, vì lão thấy Hà Kiến Chương tiến lên làm lãnh đạo thứ hai của ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông cũng không phải là kết quả của một người có năng lực, cũng không phải là bản thân quá nổi tiếng, không phải là người không sử dụng thì lãng phí nhân tài.
Hà Kiến Chương có được tình huống như bây giờ căn bản chỉ có một nguyên nhân, đó là làm người hầu cho Vương Tử Quân. Phương thức của Vương Tử Quân quá thần kỳ, quá không theo lẽ thường, căn bản không có khuôn sáo chế ước, muốn dùng ai thì dùng. Tính tùy ý của người này quá mạnh, thật sự chỉ có thể dùng một câu để khái quát, rõ ràng là chỉ hươu bảo ngựa, rõ ràng là Hà Kiến Chương trông cậy vào gà mẹ Vương Tử Quân để đi qua sông, làm gì có trình độ?
Thịnh Giáp Thành thầm oán không thôi, Hà Kiến Chương bên này vừa châm trà vừa dùng giọng giống như gặp được tri kỷ nói: - Anh Thịnh, tôi phát hiện đến cuối cùng thì tôi mới là người hiểu rõ anh nhất. Chủ tịch Vương bây giờ dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ cũng thương lượng với tôi, nếu tôi cứ mãi đi tìm anh, không phải là bị người ta nói rằng mình không biết phân biệt sao?
Hà Kiến Chương nói rồi dừng lại một chút: - Đúng rồi, công ty của nhà anh thế nào rồi?
- Công ty gì? Thịnh Giáp Thành có chút sững sờ, sau đó dùng giọng giận dỗi căm tức hỏi lại một câu.
- À, tôi nhớ sai rồi, ha ha ha, là của cháu nhà anh. Anh cũng nên quản con mình cho tốt, Thẩm Vạn Quân kia là một vết xe đổ, người này đối với bên ngoài thì hống hách, lừa được thì lừa, làm loạn thì làm loạn, thứ gì cũng thu mua vào, dùng bất cứ thủ đoạn nào. Cách giải quyết như vậy có thể không gặp chuyện không may sao? Giấy cuối cùng cũng không bọc được lửa, quả thật là lưới trời thưa mà khó lọt. Hà Kiến Chương vừa cười vừa bày ra bộ dạng một người hiểu biết với Hà Kiến Chương.
Thịnh Giáp Thành rất muốn dõng dạc một phen trước mặt Hà Kiến Chương, thế nhưng trong mắt nhiều người thì căn bản là đều hiểu ý lẫn nhau, công khai sẽ là không ổn. Nếu như lão ồn ào, cuối cùng người bị hại sẽ là chính mình. Không bằng áp chế chính mình, không nói ra lời nào sẽ là phát tài. Vì vậy dù biết rõ lời nói của Hà Kiến Chương làm chính mình bực bội, thế nhưng lão chỉ có thể yên lặng nuốt vào bụng, cảm giác uất nghẹn này làm cho lão cực kỳ khó chịu.
Thịnh Giáp Thành do dự giây lát rồi cố gắng khống chế tâm tình của mình, sau đó cười nói: - Chủ tịch Hà, cám ơn anh đã bảo vệ cháu nhà tôi. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ quản nó cho tốt, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.
- Ha ha ha, anh Thịnh làm việc thì tôi còn có thể lo lắng được sao? Hà Kiến Chương nói rồi giống như nghĩ đến điều gì đó: - Chỉ là, anh Thịnh, tôi còn có vài ý kiến với anh, anh vừa rồi đã nói ba chữ "cháu nhà tôi", sao còn gọi tôi là chủ tịch Hà, như vậy là quá khách khí rồi.
Lúc này Thịnh Giáp Thành căn bản là nói không nên lời, lão nhìn biểu hiện chăm chú của Hà Kiến Chương, thế là cười cười rồi đổi lại cách xưng hô.
Thịnh Giáp Thành bị Hà Kiến Chương quấy rối một giờ mà không khỏi cảm thấy đầu mình nở ra, huyết áp tăng mạnh. Mặc dù lão căm hận không thể không mở miệng khẩu chiến lý luận với Hà Kiến Chương một phen, thế nhưng lúc này lão chỉ có thể vui vẻ nở nụ cười chống đỡ như hai người bạn thân thiết mà thôi.
Sau một cuộc trò chuyện như vậy thì Thịnh Giáp Thành càng thêm căm hận Hà Kiến Chương, tên khốn này rõ ràng là vạch áo cho người xem lưng, dám đâu dao sau lưng mình. Hà Kiến Chương cầm năm nói sáu về chuyện con của mình, giống như hắn cực kỳ quan tâm đến con của mình vậy, thế nhưng mỗi câu mỗi chữ giống như dao đâm vào lòng mình. Lúc này có thể nói là tâm tình của Thịnh Giáp Thành chỉ có thể được miêu tả bằng bốn chữ: "Cực kỳ không đúng!"
Vất vả lắm mới kết thúc cuộc trò chuyện, gương mặt Thịnh Giáp Thành đầy mây đen, nhìn không có chút ánh sáng. Lão đi ra khỏi cổng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh với tâm tình cực kỳ phức tạp, lão không khỏi hít vào một hơi thật sâu, thầm hối hận hôm nay mình ra khỏi cửa không xem ngày. Lão vốn định đi đến chơi trò với Vương Tử Quân, áp chế khí thế của người ta, không ngờ nửa đường gặp phải tên khốn đáng giận Hà Kiến Chương, lời nói của người này không khỏi làm cho lão cực kỳ khó chịu.
- Con bà nó, có cái quái gì mà lớn lối, chờ đó mà xem. Thịnh Giáp Thành thầm nói một câu, sau đó cảm thấy lòng dạ bình thản hơn. Sau khi lên xe thì lão lấy một quyển sổ ra, lúc này bên trên đã có ghi lại không ít cái tên, lão trầm ngâm giây lát, sau đó dùng bút tô lên một cái tên.
Lần này Thịnh Giáp Thành dùng sức hơi mạnh, ngòi bút thô đã làm cho cái tên trong sổ biến thành màu đen. Lão buông quyển sổ ra, sau đó thở dài một hơi, khi chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì thư ký gọi điện thoại đến: - Chủ tịch Thịnh, Lý Hanh Dư gọi điện thoại đến cho ngài.
Thịnh Giáp Thành tiếp nhận điện thoại, sau đó nở nụ cười sáng lạn: - Hanh Dư à, anh đang ở đâu?
Đầu dây bên kia không biết nói gì đó làm cho Thịnh Giáp Thành cười nói: - Tất nhiên tỉnh sẽ giúp đỡ công tác của hội đồng nhân dân thành phố các anh, anh cứ sắp xếp đi, chờ tôi một lát.
- Bà nội. Khi âm thanh vui mừng này vang lên, Tiểu Bảo Nhi giống như một con chim nhỏ nhảy vào trong lòng Triệu Tuyết Hoa.
Triệu Tuyết Hoa tất nhiên cực kỳ yêu thương đứa cháu nội của mình, mặc dù bà đã gần sáu mươi, thế nhưng vẫn ôm được Tiểu Bảo Nhi mập mạp. Bà vừa hôn gương mặt Tiểu Bảo Nhi vừa hỏi han chuyện học hành gần đây như thế nào.
Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đứng bên cạnh, hai người đưa mắt nhìn nhau, bộ dạng rất vui vẻ.
- Đi thôi, tranh thủ thời gian về nhà, mẹ đã nấu cơm rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm đoàn viên. Trương Hữu Trí nhìn Mạc Tiểu Bắc rồi dùng giọng thân mật nói.
Tuy khu thường trú tỉnh Mật Đông ở thủ đô cũng chạy xe đến đón, thế nhưng lại bị Vương Tử Quân từ chối. Hắn đi lên xe của mẹ Triệu Tuyết Hoa đến đón mình, hắn ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế rồi hỏi: - Mẹ, bố con bây giờ đang bận rộn gì vậy?
- Còn bận rộn gì nữa, tất nhiên là đi theo bí thư Lâm. Những ngày qua sức khỏe của chủ nhiệm Trần càng không được tốt, đã trình đơn từ chức lên tuyến trên, bố của con bây giờ căn bản càng có ít thời gian dùng cơm ở nhà. Triệu Tuyết Hoa cảm thán một phen, thế nhưng lời nói lại có vài phần kiêu ngạo.
Vương Tử Quân cười cười, chủ nhiệm Trần kia rời đi đúng như dự đoán của hắn. Cả đời này mẹ làm nội trợ, căn bản chỉ nhìn thấy mặt ngoài sự kiện, cũng không thèm quan tâm đến trình tự ở sâu bên trong.
Tuy đây không phải là căn nhà ở tỉnh Chiết Giang, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy về nhà cực kỳ buông lỏng. Hắn lười biếng nằm trên ghế sa lông, nhìn Tiểu Bảo Nhi vui vẻ chạy qua chạy lại trong phòng khách, đang cầm trong tay những món đồ chơi mà bà vừa mới mua, hai tai của hắn lại chú ý đến câu chuyện giữa Triệu Tuyết Hoa và Mạc Tiểu Bắc.
Mang tiếng là nói chuyện thế nhưng vẫn là một luận điệu cũ rích xưa nay, đó là Triệu Tuyết Hoa hỏi và Mạc Tiểu Bắc đáp lời. Sau khi kết hôn cả chục năm thì Mạc Tiểu Bắc chậm rãi hòa tan vào gia đình này, thế cho nên bây giờ trả lời câu hỏi của mẹ chồng cực kỳ có bài bản.
- Ôi, mẹ, chúng con đã đi máy bay đường dài, đã đói lắm rồi, mẹ chuẩn bị món gì ngon vậy? Bây giờ dọn lên dùng luôn đi. Lúc này Vương Tử Quân không còn chút phong thái của một vị chủ tịch tỉnh, hắn lên tiếng phàn nàn giống như một đứa bé.
Triệu Tuyết Hoa vỗ vỗ đầu nói: - À, xem kìa, vui vẻ mà quên mất các con chưa ăn cơm. Chờ chút nữa, nửa giờ sau là chúng ta có thể dùng cơm.
Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, trong mắt có vài phần tình cảm dịu dàng. Vương Tử Quân cũng hiểu ý vợ, hắn khẽ cười.
Khi hai người dùng ánh mắt đưa tình nhìn nhau thì tiếng chuông cửa vang lên, nửa phút sau chị Trần là người phụ trách các công tác trong nhà đi vào nói với Triệu Tuyết Hoa: - Dì Triệu, có vài người nói là đến từ Vương Gia Câu, bọn họ muốn tìm thủ trưởng.
"Vương Gia Câu?" Triệu Tuyết Hoa có chút sững sốt, nhưng Vương Tử Quân lại biết Vương Gia Câu là ở nơi nào. Đó là quê nhà của lão Vương gia, năm xưa Vương lão gia tử lớn lên ở nơi này. Tuy Vương gia căn bản không còn thân thích gì ở nơi đây, thế nhưng dù thế nào thì đó vẫn là quê hương.
- Mẹ, quê của nhà ta là ở Vương Gia Câu. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghi hoặc của mẹ thì cười nói.
- Con nói xem có nên gặp không? Triệu Tuyết Hoa căn bản không có ý nghĩ gì ở phương diện này, dù sao thì Vương Quang Vinh luôn yêu cầu bà ở nhà làm nội trợ cho tốt, những gì không quan tâm thì đừng nên quan tâm.
Vương Tử Quân cười nói: - Người dưới quê đến thì sao không gặp được?
Tuy Vương Tử Quân đã nhiều năm chưa về Vương Gia Câu, thế nhưng đó vẫn là quê hương mà Vương gia không thể vứt bỏ. Nếu không gặp mặt người dưới quê, chưa nói đến người trong thôn, chỉ sợ cả huyện cũng nói Vương gia coi thường người dưới quê.
- Mẹ, ngài không cần xen vào, con sẽ phụ trách tiếp đãi. Vương Tử Quân biết mẹ mình không thích tiếp xúc với người xa lạ, thế nên hắn chủ động ôm đồm sự việc lên người mình.
Vương Tử Quân đi ra phòng khách thì thấy có vài người đang đứng trong sân, tuy bọn họ đứng chung một chỗ với nhau thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn qua và phân biệt được nhiều thứ. Ba người đàn ông đứng bên trái căn bản là từ quê lên, tuy trang phục rất quy củ thế nhưng khí chất thuần phác trên người căn bản không thể che giấu được.
Có hai người đứng bên cạnh ba người đàn ông kia, nhìn cách ăn mặc thì thấy giống cán bộ địa phương. Nhưng cũng không quản bọn họ là ai và có thân phận thế nào, bây giờ vẻ mặt của bọn họ có chút quẫn bách.
Khi Vương Tử Quân đi ra thì ba người đàn ông lớn tuổi không nói gì, thế nhưng hai người giống như cán bộ địa phương lại chủ động mở miệng. Một người dáng vẻ hơi thấp tự xưng là bí thư huyện Nhâm Chính Thịnh, một người cao gầy còn lại là chủ tịch huyện, tên là Lộ Đính Hồ.
Hai người kia nhìn Vương Tử Quân đang còn rất trẻ thì vẻ mặt đã khôi phục lại chút tự nhiên, thế nhưng dù là tự nhiên thì vẫn có vài phần kính sợ.
- Huynh đệ Quang Vinh của tôi có...Có ở nhà không? Một người đàn ông lớn tuổi nhất mang theo khẩu âm địa phương hỏi Vương Tử Quân. Một câu nói này căn bản kéo gần Vương Tử Quân và nhóm người này lại, Vương Quang Vinh là người có địa vị cao, chỉ sợ nhiều năm rồi chưa được người ta gọi thế này bao giờ?
Sau khi tự giới thiệu thì Vương Tử Quân mới biết ông lão này là một người bác của mình, tuy đã lớn tuổi thế nhưng nói về vai về lại ngang hàng với Vương Quang Vinh, tên là Vương Sinh Lĩnh.
Đời này Vương Tử Quân căn bản không nghiên cứu sâu về vai vế trong họ nhà mình, nhưng đời trước hắn phát triển thất ý cũng từng bỏ tâm tư nghiên cứu gia phả Vương gia, biết rõ các vai vế trong họ nhà mình.
Lộ Đính Hồ nghe Vương Sinh Lĩnh lên tiếng thì không khỏi có chút nhíu mày. Trước khi đến thì bọn họ đã bàn bạc với nhau rất rõ ràng, đã sớm chuẩn bị nên nói những gì, thế nhưng bây giờ sao Vương Sinh Lĩnh lại gọi tên riêng của lãnh đạo như vậy?
Nhưng lúc này đứng trước mặt người nhà Vương gia thì Lộ Đính Hồ căn bản không dám nói gì hơn, chỉ dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn thoáng qua Vương Sinh Lĩnh mà thôi.
- Bác Sinh Lĩnh, bố cháu hôm nay có chuyện, khả năng không về nhà được. Vương Tử Quân cười cười nói với vị trưởng bối nhà mình rồi khẽ nói.
Vương Quang Vinh không có ở nhà, điều này không khỏi làm cho Vương Sinh Lĩnh không biết làm sao cho phải. Dựa theo quy củ nông thôn, đến nhà không tìm được người thì phải rời đi. Nhưng lần này lão đi theo hai vị lãnh đạo huyện đến nơi này, theo lời của lãnh đạo huyện thì không làm xong sẽ không thể đi đâu được.
- Bác Sinh Lĩnh, chú Sinh Khuê, anh Giang Tử, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào phòng ngồi một chút. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút xấu hổ của những người dưới quê, hắn tranh thủ thời gian cười mời khách.
Nhâm Chính Thịnh và Lộ Đính Hồ cũng không dám coi thường con trai của Vương Quang Vinh, dù sao thì vị trí của người ta cũng là quá cao. Tuy Vương Quang Vinh không có ở nhà, thế nhưng vào trong nhà lãnh đạo ngồi một chút cũng là chuyện đáng để khoe khoang.
Vì vậy hai người Nhâm Chính Thịnh dẫn đầu năm người đi vào trong nhà.
Nhóm người Vương Sinh Lĩnh ngồi xuống ghế sa lông, ba người họ hàng xa của Vương Quang Vinh căn bản cúi đầu không nói, bộ dạng cực kỳ chất phác. Nhâm Chính Thịnh cảm thấy ba người này đúng là không có chút lực, thế nhưng vẫn phải tự mình mở miệng nói ra những lời liên quan đến quê hương.
Vương Tử Quân căn bản khôngn xa lạ gì lời nói của Nhâm Chính Thịnh, thế nên ứng phó rất tự nhiên. Mặc dù hắn nhìn qua có vẻ trẻ tuổi hơn cả Nhâm Chính Thịnh, thế nhưng khí thế sau nhiều năm tu dưỡng được không khỏi làm cho Nhâm Chính Thịnh phải tỏ ra cung kính.
- Cậu...Cậu là con thứ hai nhà anh Quang Vinh sao? Tôi nghe nói anh của cậu đã là chủ tịch tỉnh rồi có phải không? Vương Sinh Lĩnh căn bản là người lớn tuổi nhất, sau khi bí thư Nhâm nói hết lời thì cũng không tìm được chủ đề, thế là tranh thủ thời gian hỏi một câu.
Vương Sinh Lĩnh căn bản rất hưng phấn với sự kiện đến nhà Vương Quang Vinh lần này, thế nhưng càng nhiều là không yên. Hai mươi năm trước Vương gia có về nhà một lần, thế nhưng mối liên lạc với Vương Gia Câu dần nhạt đi, bây giờ người Vương Gia Câu chỉ còn thế hệ bọn họ biết bên ngoài còn có một Vương gia thế lực mạnh mẽ như vậy.
Bây giờ đã qua năm đời, tuy vẫn xem như là thân thích, thế nhưng mối quan hệ đã nhạt hơn, hơn nữa Vương lão gia tử về hưu nhiều năm, cũng có ít người trong thôn nhắc đến Vương lão gia tử.
Ngay cả Vương Sinh Lĩnh cũng không ngờ có một ngày mình đi lên thủ đô. Với bản lĩnh của lão, sao có cơ hội chạy đến nhà của lãnh đạo trung ương như thế này? Vì vậy những ngày qua lão luôn cảm thấy giống như nằm mơ. Tối hôm trước lão còn đang trò chuyện với những người bạn già của mình dưới gốc cây hòe trong thôn, bây giờ đã đến nhà của Vương Quang Vinh, đúng là một bước cách biệt trời vực.
Trước khi đến thì bí thư Nhâm Chính Thịnh đã giới thiệu rõ ràng tình huống của gia đình Vương Quang Vinh, ví dụ như Vương Quang Vinh có chức vụ gì, con trai Vương Tử Quân của Vương Quang Vinh đang làm gì...
Những lời giới thiệu này làm cho Vương Sinh Lĩnh cảm thấy khó thể tưởng được. Thế nhưng sau khi cảm khái lại thấy rất vui sướng, nói ra thì thân thích nhà mình cũng có người làm quan lớn như vậy.
Sở dĩ Vương Sinh Lĩnh nghĩ Vương Tử Quân là con thứ hai của Vương Quang Vinh, vì lão biết rõ vị trí của Vương Tử Quân, biết rõ chủ tịch tỉnh đều là hạng người uy nghiêm. Vương Tử Quân bây giờ có bộ dạng cười tủm tỉm, căn bản cung kính với mình như đám thanh niên trong thôn, không phải là con trai khác của nhà Vương Quang Vinh sao?
Hà Kiến Chương có được tình huống như bây giờ căn bản chỉ có một nguyên nhân, đó là làm người hầu cho Vương Tử Quân. Phương thức của Vương Tử Quân quá thần kỳ, quá không theo lẽ thường, căn bản không có khuôn sáo chế ước, muốn dùng ai thì dùng. Tính tùy ý của người này quá mạnh, thật sự chỉ có thể dùng một câu để khái quát, rõ ràng là chỉ hươu bảo ngựa, rõ ràng là Hà Kiến Chương trông cậy vào gà mẹ Vương Tử Quân để đi qua sông, làm gì có trình độ?
Thịnh Giáp Thành thầm oán không thôi, Hà Kiến Chương bên này vừa châm trà vừa dùng giọng giống như gặp được tri kỷ nói: - Anh Thịnh, tôi phát hiện đến cuối cùng thì tôi mới là người hiểu rõ anh nhất. Chủ tịch Vương bây giờ dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ cũng thương lượng với tôi, nếu tôi cứ mãi đi tìm anh, không phải là bị người ta nói rằng mình không biết phân biệt sao?
Hà Kiến Chương nói rồi dừng lại một chút: - Đúng rồi, công ty của nhà anh thế nào rồi?
- Công ty gì? Thịnh Giáp Thành có chút sững sờ, sau đó dùng giọng giận dỗi căm tức hỏi lại một câu.
- À, tôi nhớ sai rồi, ha ha ha, là của cháu nhà anh. Anh cũng nên quản con mình cho tốt, Thẩm Vạn Quân kia là một vết xe đổ, người này đối với bên ngoài thì hống hách, lừa được thì lừa, làm loạn thì làm loạn, thứ gì cũng thu mua vào, dùng bất cứ thủ đoạn nào. Cách giải quyết như vậy có thể không gặp chuyện không may sao? Giấy cuối cùng cũng không bọc được lửa, quả thật là lưới trời thưa mà khó lọt. Hà Kiến Chương vừa cười vừa bày ra bộ dạng một người hiểu biết với Hà Kiến Chương.
Thịnh Giáp Thành rất muốn dõng dạc một phen trước mặt Hà Kiến Chương, thế nhưng trong mắt nhiều người thì căn bản là đều hiểu ý lẫn nhau, công khai sẽ là không ổn. Nếu như lão ồn ào, cuối cùng người bị hại sẽ là chính mình. Không bằng áp chế chính mình, không nói ra lời nào sẽ là phát tài. Vì vậy dù biết rõ lời nói của Hà Kiến Chương làm chính mình bực bội, thế nhưng lão chỉ có thể yên lặng nuốt vào bụng, cảm giác uất nghẹn này làm cho lão cực kỳ khó chịu.
Thịnh Giáp Thành do dự giây lát rồi cố gắng khống chế tâm tình của mình, sau đó cười nói: - Chủ tịch Hà, cám ơn anh đã bảo vệ cháu nhà tôi. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ quản nó cho tốt, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.
- Ha ha ha, anh Thịnh làm việc thì tôi còn có thể lo lắng được sao? Hà Kiến Chương nói rồi giống như nghĩ đến điều gì đó: - Chỉ là, anh Thịnh, tôi còn có vài ý kiến với anh, anh vừa rồi đã nói ba chữ "cháu nhà tôi", sao còn gọi tôi là chủ tịch Hà, như vậy là quá khách khí rồi.
Lúc này Thịnh Giáp Thành căn bản là nói không nên lời, lão nhìn biểu hiện chăm chú của Hà Kiến Chương, thế là cười cười rồi đổi lại cách xưng hô.
Thịnh Giáp Thành bị Hà Kiến Chương quấy rối một giờ mà không khỏi cảm thấy đầu mình nở ra, huyết áp tăng mạnh. Mặc dù lão căm hận không thể không mở miệng khẩu chiến lý luận với Hà Kiến Chương một phen, thế nhưng lúc này lão chỉ có thể vui vẻ nở nụ cười chống đỡ như hai người bạn thân thiết mà thôi.
Sau một cuộc trò chuyện như vậy thì Thịnh Giáp Thành càng thêm căm hận Hà Kiến Chương, tên khốn này rõ ràng là vạch áo cho người xem lưng, dám đâu dao sau lưng mình. Hà Kiến Chương cầm năm nói sáu về chuyện con của mình, giống như hắn cực kỳ quan tâm đến con của mình vậy, thế nhưng mỗi câu mỗi chữ giống như dao đâm vào lòng mình. Lúc này có thể nói là tâm tình của Thịnh Giáp Thành chỉ có thể được miêu tả bằng bốn chữ: "Cực kỳ không đúng!"
Vất vả lắm mới kết thúc cuộc trò chuyện, gương mặt Thịnh Giáp Thành đầy mây đen, nhìn không có chút ánh sáng. Lão đi ra khỏi cổng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh với tâm tình cực kỳ phức tạp, lão không khỏi hít vào một hơi thật sâu, thầm hối hận hôm nay mình ra khỏi cửa không xem ngày. Lão vốn định đi đến chơi trò với Vương Tử Quân, áp chế khí thế của người ta, không ngờ nửa đường gặp phải tên khốn đáng giận Hà Kiến Chương, lời nói của người này không khỏi làm cho lão cực kỳ khó chịu.
- Con bà nó, có cái quái gì mà lớn lối, chờ đó mà xem. Thịnh Giáp Thành thầm nói một câu, sau đó cảm thấy lòng dạ bình thản hơn. Sau khi lên xe thì lão lấy một quyển sổ ra, lúc này bên trên đã có ghi lại không ít cái tên, lão trầm ngâm giây lát, sau đó dùng bút tô lên một cái tên.
Lần này Thịnh Giáp Thành dùng sức hơi mạnh, ngòi bút thô đã làm cho cái tên trong sổ biến thành màu đen. Lão buông quyển sổ ra, sau đó thở dài một hơi, khi chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì thư ký gọi điện thoại đến: - Chủ tịch Thịnh, Lý Hanh Dư gọi điện thoại đến cho ngài.
Thịnh Giáp Thành tiếp nhận điện thoại, sau đó nở nụ cười sáng lạn: - Hanh Dư à, anh đang ở đâu?
Đầu dây bên kia không biết nói gì đó làm cho Thịnh Giáp Thành cười nói: - Tất nhiên tỉnh sẽ giúp đỡ công tác của hội đồng nhân dân thành phố các anh, anh cứ sắp xếp đi, chờ tôi một lát.
- Bà nội. Khi âm thanh vui mừng này vang lên, Tiểu Bảo Nhi giống như một con chim nhỏ nhảy vào trong lòng Triệu Tuyết Hoa.
Triệu Tuyết Hoa tất nhiên cực kỳ yêu thương đứa cháu nội của mình, mặc dù bà đã gần sáu mươi, thế nhưng vẫn ôm được Tiểu Bảo Nhi mập mạp. Bà vừa hôn gương mặt Tiểu Bảo Nhi vừa hỏi han chuyện học hành gần đây như thế nào.
Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đứng bên cạnh, hai người đưa mắt nhìn nhau, bộ dạng rất vui vẻ.
- Đi thôi, tranh thủ thời gian về nhà, mẹ đã nấu cơm rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm đoàn viên. Trương Hữu Trí nhìn Mạc Tiểu Bắc rồi dùng giọng thân mật nói.
Tuy khu thường trú tỉnh Mật Đông ở thủ đô cũng chạy xe đến đón, thế nhưng lại bị Vương Tử Quân từ chối. Hắn đi lên xe của mẹ Triệu Tuyết Hoa đến đón mình, hắn ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế rồi hỏi: - Mẹ, bố con bây giờ đang bận rộn gì vậy?
- Còn bận rộn gì nữa, tất nhiên là đi theo bí thư Lâm. Những ngày qua sức khỏe của chủ nhiệm Trần càng không được tốt, đã trình đơn từ chức lên tuyến trên, bố của con bây giờ căn bản càng có ít thời gian dùng cơm ở nhà. Triệu Tuyết Hoa cảm thán một phen, thế nhưng lời nói lại có vài phần kiêu ngạo.
Vương Tử Quân cười cười, chủ nhiệm Trần kia rời đi đúng như dự đoán của hắn. Cả đời này mẹ làm nội trợ, căn bản chỉ nhìn thấy mặt ngoài sự kiện, cũng không thèm quan tâm đến trình tự ở sâu bên trong.
Tuy đây không phải là căn nhà ở tỉnh Chiết Giang, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy về nhà cực kỳ buông lỏng. Hắn lười biếng nằm trên ghế sa lông, nhìn Tiểu Bảo Nhi vui vẻ chạy qua chạy lại trong phòng khách, đang cầm trong tay những món đồ chơi mà bà vừa mới mua, hai tai của hắn lại chú ý đến câu chuyện giữa Triệu Tuyết Hoa và Mạc Tiểu Bắc.
Mang tiếng là nói chuyện thế nhưng vẫn là một luận điệu cũ rích xưa nay, đó là Triệu Tuyết Hoa hỏi và Mạc Tiểu Bắc đáp lời. Sau khi kết hôn cả chục năm thì Mạc Tiểu Bắc chậm rãi hòa tan vào gia đình này, thế cho nên bây giờ trả lời câu hỏi của mẹ chồng cực kỳ có bài bản.
- Ôi, mẹ, chúng con đã đi máy bay đường dài, đã đói lắm rồi, mẹ chuẩn bị món gì ngon vậy? Bây giờ dọn lên dùng luôn đi. Lúc này Vương Tử Quân không còn chút phong thái của một vị chủ tịch tỉnh, hắn lên tiếng phàn nàn giống như một đứa bé.
Triệu Tuyết Hoa vỗ vỗ đầu nói: - À, xem kìa, vui vẻ mà quên mất các con chưa ăn cơm. Chờ chút nữa, nửa giờ sau là chúng ta có thể dùng cơm.
Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, trong mắt có vài phần tình cảm dịu dàng. Vương Tử Quân cũng hiểu ý vợ, hắn khẽ cười.
Khi hai người dùng ánh mắt đưa tình nhìn nhau thì tiếng chuông cửa vang lên, nửa phút sau chị Trần là người phụ trách các công tác trong nhà đi vào nói với Triệu Tuyết Hoa: - Dì Triệu, có vài người nói là đến từ Vương Gia Câu, bọn họ muốn tìm thủ trưởng.
"Vương Gia Câu?" Triệu Tuyết Hoa có chút sững sốt, nhưng Vương Tử Quân lại biết Vương Gia Câu là ở nơi nào. Đó là quê nhà của lão Vương gia, năm xưa Vương lão gia tử lớn lên ở nơi này. Tuy Vương gia căn bản không còn thân thích gì ở nơi đây, thế nhưng dù thế nào thì đó vẫn là quê hương.
- Mẹ, quê của nhà ta là ở Vương Gia Câu. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghi hoặc của mẹ thì cười nói.
- Con nói xem có nên gặp không? Triệu Tuyết Hoa căn bản không có ý nghĩ gì ở phương diện này, dù sao thì Vương Quang Vinh luôn yêu cầu bà ở nhà làm nội trợ cho tốt, những gì không quan tâm thì đừng nên quan tâm.
Vương Tử Quân cười nói: - Người dưới quê đến thì sao không gặp được?
Tuy Vương Tử Quân đã nhiều năm chưa về Vương Gia Câu, thế nhưng đó vẫn là quê hương mà Vương gia không thể vứt bỏ. Nếu không gặp mặt người dưới quê, chưa nói đến người trong thôn, chỉ sợ cả huyện cũng nói Vương gia coi thường người dưới quê.
- Mẹ, ngài không cần xen vào, con sẽ phụ trách tiếp đãi. Vương Tử Quân biết mẹ mình không thích tiếp xúc với người xa lạ, thế nên hắn chủ động ôm đồm sự việc lên người mình.
Vương Tử Quân đi ra phòng khách thì thấy có vài người đang đứng trong sân, tuy bọn họ đứng chung một chỗ với nhau thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn qua và phân biệt được nhiều thứ. Ba người đàn ông đứng bên trái căn bản là từ quê lên, tuy trang phục rất quy củ thế nhưng khí chất thuần phác trên người căn bản không thể che giấu được.
Có hai người đứng bên cạnh ba người đàn ông kia, nhìn cách ăn mặc thì thấy giống cán bộ địa phương. Nhưng cũng không quản bọn họ là ai và có thân phận thế nào, bây giờ vẻ mặt của bọn họ có chút quẫn bách.
Khi Vương Tử Quân đi ra thì ba người đàn ông lớn tuổi không nói gì, thế nhưng hai người giống như cán bộ địa phương lại chủ động mở miệng. Một người dáng vẻ hơi thấp tự xưng là bí thư huyện Nhâm Chính Thịnh, một người cao gầy còn lại là chủ tịch huyện, tên là Lộ Đính Hồ.
Hai người kia nhìn Vương Tử Quân đang còn rất trẻ thì vẻ mặt đã khôi phục lại chút tự nhiên, thế nhưng dù là tự nhiên thì vẫn có vài phần kính sợ.
- Huynh đệ Quang Vinh của tôi có...Có ở nhà không? Một người đàn ông lớn tuổi nhất mang theo khẩu âm địa phương hỏi Vương Tử Quân. Một câu nói này căn bản kéo gần Vương Tử Quân và nhóm người này lại, Vương Quang Vinh là người có địa vị cao, chỉ sợ nhiều năm rồi chưa được người ta gọi thế này bao giờ?
Sau khi tự giới thiệu thì Vương Tử Quân mới biết ông lão này là một người bác của mình, tuy đã lớn tuổi thế nhưng nói về vai về lại ngang hàng với Vương Quang Vinh, tên là Vương Sinh Lĩnh.
Đời này Vương Tử Quân căn bản không nghiên cứu sâu về vai vế trong họ nhà mình, nhưng đời trước hắn phát triển thất ý cũng từng bỏ tâm tư nghiên cứu gia phả Vương gia, biết rõ các vai vế trong họ nhà mình.
Lộ Đính Hồ nghe Vương Sinh Lĩnh lên tiếng thì không khỏi có chút nhíu mày. Trước khi đến thì bọn họ đã bàn bạc với nhau rất rõ ràng, đã sớm chuẩn bị nên nói những gì, thế nhưng bây giờ sao Vương Sinh Lĩnh lại gọi tên riêng của lãnh đạo như vậy?
Nhưng lúc này đứng trước mặt người nhà Vương gia thì Lộ Đính Hồ căn bản không dám nói gì hơn, chỉ dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn thoáng qua Vương Sinh Lĩnh mà thôi.
- Bác Sinh Lĩnh, bố cháu hôm nay có chuyện, khả năng không về nhà được. Vương Tử Quân cười cười nói với vị trưởng bối nhà mình rồi khẽ nói.
Vương Quang Vinh không có ở nhà, điều này không khỏi làm cho Vương Sinh Lĩnh không biết làm sao cho phải. Dựa theo quy củ nông thôn, đến nhà không tìm được người thì phải rời đi. Nhưng lần này lão đi theo hai vị lãnh đạo huyện đến nơi này, theo lời của lãnh đạo huyện thì không làm xong sẽ không thể đi đâu được.
- Bác Sinh Lĩnh, chú Sinh Khuê, anh Giang Tử, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào phòng ngồi một chút. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút xấu hổ của những người dưới quê, hắn tranh thủ thời gian cười mời khách.
Nhâm Chính Thịnh và Lộ Đính Hồ cũng không dám coi thường con trai của Vương Quang Vinh, dù sao thì vị trí của người ta cũng là quá cao. Tuy Vương Quang Vinh không có ở nhà, thế nhưng vào trong nhà lãnh đạo ngồi một chút cũng là chuyện đáng để khoe khoang.
Vì vậy hai người Nhâm Chính Thịnh dẫn đầu năm người đi vào trong nhà.
Nhóm người Vương Sinh Lĩnh ngồi xuống ghế sa lông, ba người họ hàng xa của Vương Quang Vinh căn bản cúi đầu không nói, bộ dạng cực kỳ chất phác. Nhâm Chính Thịnh cảm thấy ba người này đúng là không có chút lực, thế nhưng vẫn phải tự mình mở miệng nói ra những lời liên quan đến quê hương.
Vương Tử Quân căn bản khôngn xa lạ gì lời nói của Nhâm Chính Thịnh, thế nên ứng phó rất tự nhiên. Mặc dù hắn nhìn qua có vẻ trẻ tuổi hơn cả Nhâm Chính Thịnh, thế nhưng khí thế sau nhiều năm tu dưỡng được không khỏi làm cho Nhâm Chính Thịnh phải tỏ ra cung kính.
- Cậu...Cậu là con thứ hai nhà anh Quang Vinh sao? Tôi nghe nói anh của cậu đã là chủ tịch tỉnh rồi có phải không? Vương Sinh Lĩnh căn bản là người lớn tuổi nhất, sau khi bí thư Nhâm nói hết lời thì cũng không tìm được chủ đề, thế là tranh thủ thời gian hỏi một câu.
Vương Sinh Lĩnh căn bản rất hưng phấn với sự kiện đến nhà Vương Quang Vinh lần này, thế nhưng càng nhiều là không yên. Hai mươi năm trước Vương gia có về nhà một lần, thế nhưng mối liên lạc với Vương Gia Câu dần nhạt đi, bây giờ người Vương Gia Câu chỉ còn thế hệ bọn họ biết bên ngoài còn có một Vương gia thế lực mạnh mẽ như vậy.
Bây giờ đã qua năm đời, tuy vẫn xem như là thân thích, thế nhưng mối quan hệ đã nhạt hơn, hơn nữa Vương lão gia tử về hưu nhiều năm, cũng có ít người trong thôn nhắc đến Vương lão gia tử.
Ngay cả Vương Sinh Lĩnh cũng không ngờ có một ngày mình đi lên thủ đô. Với bản lĩnh của lão, sao có cơ hội chạy đến nhà của lãnh đạo trung ương như thế này? Vì vậy những ngày qua lão luôn cảm thấy giống như nằm mơ. Tối hôm trước lão còn đang trò chuyện với những người bạn già của mình dưới gốc cây hòe trong thôn, bây giờ đã đến nhà của Vương Quang Vinh, đúng là một bước cách biệt trời vực.
Trước khi đến thì bí thư Nhâm Chính Thịnh đã giới thiệu rõ ràng tình huống của gia đình Vương Quang Vinh, ví dụ như Vương Quang Vinh có chức vụ gì, con trai Vương Tử Quân của Vương Quang Vinh đang làm gì...
Những lời giới thiệu này làm cho Vương Sinh Lĩnh cảm thấy khó thể tưởng được. Thế nhưng sau khi cảm khái lại thấy rất vui sướng, nói ra thì thân thích nhà mình cũng có người làm quan lớn như vậy.
Sở dĩ Vương Sinh Lĩnh nghĩ Vương Tử Quân là con thứ hai của Vương Quang Vinh, vì lão biết rõ vị trí của Vương Tử Quân, biết rõ chủ tịch tỉnh đều là hạng người uy nghiêm. Vương Tử Quân bây giờ có bộ dạng cười tủm tỉm, căn bản cung kính với mình như đám thanh niên trong thôn, không phải là con trai khác của nhà Vương Quang Vinh sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.