Chương 956: Không đánh kẻ đại đức
Bảo Thạch Tiêu
05/09/2014
Nhan Sĩ Tắc cười rất khiêm tốn, hắn
bắt tay bí thư Mục rồi cười nói:
- Bí thư Mục quá khách khí rồi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nói thật thì khi đó tôi cũng là hành động thiếu suy xét.
- Pháp lý nhân tình, dù chúng ta thật sự nói về pháp luật, thế nhưng trước nay chúng tôi cũng không làm cho hai phương diện kia phát sinh xung đột. Anh thật sự xử lý sự việc rất tốt, đã cho chúng tôi một phần tham khảo trong công tác lần sau.
Bí thư Mục nói những lời mạnh mẽ như thác đổ, bàn tay bắt tay Nhan Sĩ Tắc càng thêm chân thành.
Triệu Quân Dũng nhìn vẻ chân thành và vui vẻ của bí thư Mục, hắn chợt sinh ra một ý nghĩ khác lạ. Đây là tình huống gì? Vì sao bí thư Mục lại chuyển biến như vậy? Sao lại nhiệt tình với Nhan Sĩ Tắc như thế?
Triệu Quân Dũng cảm thấy đầu óc mình căn bản là không đủ dùng, nhưng có một điều hắn biết rõ, chính là trường hợp này căn bản không còn thích hợp để ra tay với Nhan Sĩ Tắc.
Nhan Sĩ Tắc dùng lý do có việc để không tiếp nhận lời mời chiêu đãi của bí thư Mục, Triệu Quân Dũng chờ đám người Vương Tử Quân rời đi, thế là dùng giọng chú ý hỏi:
- Bí thư, tình huống thế nào?
- Tình huống rất tốt, anh phá án không xong nhưng lại điều tra được một tấm gương điển hình.
Bí thư Mục nói xong thì ném cho Triệu Quân Dũng một phần văn kiện, sau đó cất bước bỏ đi.
Triệu Quân Dũng nhìn bí thư Mục giận dữ bỏ đi mà trong lòng chợt lo lắng, trong lòng đầy hoài nghi. Khi ánh mắt hắn rơi lên bài viết trên văn kiện, thế là đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Sau khi xem xong bài viết, Triệu Quân Dũng bị dọa làm cho toàn thân vã mồ hôi lạnh. Trong lòng thầm nghĩ may mà mình may mắn gặp mặt bí thư Mục ở chỗ này, nếu không hôm nay hắn căn bản là không xong việc.
Triệu Quân Dũng xuống thành phố La Nam điều tra nhưng lại tìm được một gương điển hình, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó khăn. Hắn không chịu được ánh mắt hung thần ác sát của bí thư Mục, nó giống như muốn ăn thịt hắn vậy. Nếu như là lãnh đạo khác thì không có vấn đề, hắn có thể tiếp nhận được. Nhưng bí thư Mục thì lại khác, vì đối phương nói một câu có thể thay đổi vận mệnh của hắn.
Bí thư Mục có thể như vậy sao? Nhớ ngày hôm đó Triệu Quân Dũng được bí thư Mục khen ngợi là người có khả năng, có năng lực, hơn nữa còn khôn khéo, công tác rất có ý nghĩ, đầu óc linh hoạt, có khả năng làm sống động công tác. Lần này hắn điều tra án lại xuất hiện sự kiện ngoài ý muốn, cũng không phải hắn có thể làm khác được, sao trách được hắn chứ? Hơn nữa cổ nhân có câu không không dùng sức đánh kẻ có đức, Mục Nhạc Thành anh không thấy được bộ mặt tận tâm tận lực của tôi sao?
Khi Triệu Quân Dũng đang cảm thấy cực kỳ uể oải, chợt có một vị phó phòng tuyên truyền tỉnh ủy đi đến.
- Chủ nhiệm Triệu, tất cả mọi người nói ủy ban kỷ luật là mỏ quạ đen, chỉ cần các anh điều tra thì căn bản không có chuyện gì tốt. Nhưng lần này thì hay quá, anh đã mở ra một tiền lệ mới, không những điều tra được một vị cán bộ chí hiếu, còn có một bí thư dũng cảm, thật sự rất đáng giá.
Vị phó phòng tuyên truyền kia nói xong thì nhanh chóng bỏ đi, điều này càng làm cho tâm tình của Triệu Quân Dũng thêm đè nén. Hắn gãi gãi đầu, nhìn khu nhà thường ủy cao ngất, thế là càng cảm thấy khó chịu.
Đây là tình huống gì? Đáng tiếc là không có ai trả lời câu hỏi trong lòng Triệu Quân Dũng.
Trong khu thường trú thành phố La Nam ở Sơn Viên, Nhan Sĩ Tắc nâng ly lên nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi kính anh một ly.
Vương Tử Quân đối mặt với Nhan Sĩ Tắc cũng nâng ly lên nói:
- Chuyện này anh xử lý không sai, dù là tôi thì cũng sẽ xử lý như vậy, cho anh ta dùng lương trả số tiền đã sử dụng là được. Tuy chúng ta cần phải xem xét những việc làm trái luật, thế nhưng cũng phải biết phân biệt rõ tình hình nặng nhẹ thế nào.
Nhan Sĩ Tắc gật đầu thật mạnh, hắn uống cạn ly rượu của mình, lúc này mới dùng giọng áy náy nói:
- Bí thư Vương, chuyện này tôi vẫn xử lý thiếu suy xét, thiếu chút nữa tạo nên ảnh hưởng mặt trái với ngài.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Muốn nói xin lỗi thì phải là tôi mới đúng, anh chẳng qua chỉ là vạ lây mà thôi.
Nhan Sĩ Tắc căn bản hiểu rõ tình huống lần này của mình, đồng thời cũng thấy rõ đối phương rất quyết liệt và tuyệt tình. Hắn là người tiến lên từ cơ sở cho đến vị trí hiện tại, thế nên cũng hiểu những tình huống đấu tranh gay gắt giữa người và người. Một khi có vị trí để trống thì người muốn tranh cướp sẽ chẳng bao giờ tỏ ra nhân từ với nhau.
- Bí thư Vương, chúng ta cũng không thể bỏ qua như vậy được.
Sau khi rót đầy ly rượu của mình, Nhan Sĩ Tắc trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy chuyện này hắn có được lợi ích không nhỏ, chẳng qua là nhờ một bài viết của phóng viên mà giải quyết êm thấm, nhưng những nguy hiểm trong đó vẫn căn bản là khó thể che giấu.
Đối phương căn bản là muốn đánh mình, hơn nữa đã ra chiêu, nếu như Vương Tử Quân căn bản không ra tay chế địch, như vậy thật sự khó thể nào nói nổi.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Vương Tử Quân cũng không tiếp tục nói về đề tài này, hắn nâng ly rượu lên cụng với Nhan Sĩ Tắc.
Hai người uống vài ly rượu, sau đó Vương Tử Quân chợt nói:
- Chủ tịch Nhan, anh có biết lần này hội nghị thường ủy tỉnh ủy nghiên cứu vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ là ai không?
Nhan Sĩ Tắc dừng lại một lát rồi khẽ nói:
- Phụ nữ cũng là người có thể gánh vác nửa bầu trời.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Đúng vậy, phụ nữ cũng không phải chỉ là phái yếu, sau khi Trình Hiểu Bình lên nhận chức, chắc chắn sẽ có khí phách không nhỏ.
Nhan Sĩ Tắc nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, thế là trong lòng chợt có ý nghĩ, thầm lo lắng cho Trình Hiểu Bình ở thành phố Đông Bộ.
Tình hình ở thành phố Đông Bộ vẫn như trước, thế nhưng mối quan hệ giữa ủy ban nhân dân và thị ủy căn bản liên tục ấm lên. Khi chức vụ tăng tiến, Trình Hiểu Bình trước đó là phó chủ tịch thường vụ thành phố đã tiến lên làm người chủ trì công tác ủy ban nhân dân thành phố Đông Bộ.
Dù chỉ là người chủ trì công tác thế nhưng có sự giúp đỡ to lớn của Nguyễn Chấn Nhạc, trên cơ bản Trình Hiểu Bình cũng không khác gì một vị chủ tịch thành phố. Trong lúc công tác thì Trình Hiểu Bình cố gắng tiến thủ, kiên quyết cải cách, hoàn toàn đẩy ngã tất cả những gì còn sót lại của Chúc Vu Bình, dời tất cả trung tâm công tác lên phương diện phát triển kinh tế.
Trình Hiểu Bình lên chức, nàng rất hiểu rõ Nguyễn Chấn Nhạc đang cần cái gì. Nếu nàng muốn vị trí của nàng càng thêm ổn định, như vậy phải cho bí thư Nguyễn thấy được tài năng của mình, thấy mình công tác như thế nào. Nhưng phương diện phát triển kinh tế phải nói là một điểm yếu chí mạng của nàng.
Hai năm qua Trình Hiểu Bình cố gắng và điên cuồng kêu gọi đầu tư, kết quả là những xí nghiệp đến Đông Bộ căn bản không quá phát triển khởi sắc, thậm chí còn rơi vào tình huống sống hôm nay lo ngày mai. Nàng không phải là người thiếu chí khí, nàng cũng không muốn làm một vị chủ tịch thành phố vô năng, vì thế mỗi lần có thời gian thì nàng đều đến tìm hiểu tình hình của các doanh nghiệp. Đồng thời nàng cố gắng giao lưu trao đổi với đám giám đốc doanh nghiệp, nếu không bọn họ sẽ bằng mặt và không bằng lòng với mình.
Đám lãnh đạo doanh nghiệp có biểu hiện cực kỳ cúi đầu khom lưng với lãnh đạo chính quyền, thế nhưng sau lưng lại liên tục chửi chó má, Trình Hiểu Bình hiểu rất rõ điều này. Vì vạy mỗi lần đến một xí nghiệp thì nàng đều cố gắng chú ý lời ăn tiếng nói của mình, nàng muốn nhìn rõ nội tình của đối phương, muốn tìm được điểm mấu chốt trong nguyên nhân làm bọn họ phát triển ì ạch, sau đó mới có quyền lên tiếng.
Nhưng hôm qua Trình Hiểu Bình đến nghiên cứu khảo sát nhà máy nhôm mà nhịn không được phải vỗ bàn, nguyên nhân là nhà máy nhôm bị ép ngừng sản xuất. Nhà máy nhôm chính là doanh nghiệp có tình thế phát triển kinh tế tốt nhất thành phố Đông Bộ, các anh ép người ta dừng sản xuất, chẳng phải muốn kéo chân thành phố Đông Bộ sao?
- Chủ tịch Trình, chủ tịch Trần đã đến.
Khi Trình Hiểu Bình đang chú ý xem xét văn kiện, thư ký chợt tiến vào báo cáo.
- À, cho chủ tịch Trần vào đi.
Trình Hiểu Bình khẽ gật đầu với thư ký, sau đó nàng tiếp tục xem văn kiện. Vài phút sau phó chủ tịch Trần Gia Nông vừa mới được điều đến nhận chức ở thành phố Đông Bộ đã cất bước đi vào.
- Chủ tịch Trình, chị tìm tôi sao?
Trần Gia Nông tuy lớn tuổi hơn Trình Hiểu Bình, thế nhưng hắn vẫn cố gắng bày ra tư thái tốt nhất. Hắn nhìn nữ chủ tịch đang xem xét văn kiện, sau khi trầm ngâm giây lát thì khẽ mở miệng chào hỏi.
Trần Gia Nông lên tiếng xem như đánh thức Trình Hiểu Bình khỏi tình huống say sưa xem văn kiện. Trình Hiểu Bình nhìn thoáng qua Trần Gia Nông, sau đó nàng cười nói:
- Chủ tịch Trần đến rồi à, mời anh ngồi.
Trần Gia Nông ngồi xuống đối diện với Trình Hiểu Bình, lúc này Trình Hiểu Bình vẫn tiếp tục xem văn kiện, vẻ mặt không mặn không nhạt, điều này làm cho Trần Gia Nông có chút không thoải mái. Dù là thế nào thì Trình Hiểu Bình tìm gặp thương lượng công tác với một vị phó chủ tịch thành phố, tư thái này căn bản có thể coi được sao?
Tuy thầm nghĩ như vậy nhưng Trần Gia Nông vẫn căn bản không có chút biểu hiện không hài lòng, hắn vẫn mỉm cười chào hỏi Trình Hiểu Bình.
- Chủ tịch Trần, tôi nghe nói anh cho người của phòng tài nguyên môi trường hạ thống báo yêu cầu nhà máy nhôm ngừng sản xuất có phải không?
Trình Hiểu Bình tuy vẫn nở nụ cười, thế nhưng trên mặt lại có vài phần chất vấn.
Trần Gia Nông đã hiểu ý nghĩ của Trình Hiểu Bình, hắn thành thật trả lời:
- Đúng vậy, chủ tịch Trình, nhà máy nhôm gây ô nhiễm quá lớn. Hai ngày trước tôi đi đến sông Lam Hà, phát hiện cá chết đầy trên sông, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sông Lam Hà sẽ bị ô nhiễm nặng.
Trình Hiểu Bình nhìn bộ dạng đeo kiếng khá hào hoa phong nhã của Trần Gia Nông, hai hàng chân mày không khỏi khẽ nhăn.
Trình Hiểu Bình công tác ở thành phố Đông Bộ này bao lâu rồi, trước nay có ai chống đối lại nàng sao? Trần Gia Nông chỉ là một tên phó chủ tịch được đề bạt từ trường đại học nông nghiệp tỉnh Sơn Nam, tên này dám ăn nói với nàng như vậy à?
Trình Hiểu Bình thầm nén giận, nàng nghĩ đến mục đích hôm nay của mình, thế là cố gắng áp chế và khuyên nhủ:
- Chủ tịch Trần, chúng ta không thể nào thấy gió nói mưa, cũng không thể hoàn toàn tin vào lời của phòng tài nguyên môi trường, cá chết trên sông là một hiện tượng cực kỳ tự nhiên, có con sông nào mà không có cá chết? Chúng ta cũng không thể vì một hai con cá chết trên sông mà biến chuyện nhỏ thành lớn, nếu như trong quá trình phát triển kinh tế mà cứ băn khoăn lo lắng, sợ trước lo sau, như vậy rõ ràng là kéo chân sự phát triển của thành phố Đông Bộ.
Trần Gia Nông lập tức nổi giận, không ngờ Trình Hiểu Bình lại dùng những lời nói giống như đang phê bình cấp dưới để răn dạy khiển trách mình, điều này làm cho lòng tự trọng của hắn bị tổn hại. Hắn là người xuất thân từ trường đại học nông nghiệp, hắn là người coi trọng thể diện như sinh mệnh, anh có thể miệt thị hắn, nhưng anh không được nói thẳng mặt. Như vậy không khác nào đâm một dao vào lòng hắn, chắc chắn tâm tình của hắn sẽ nổi nóng, sẽ cố gắng phát tiết cơn tức này.
Trần Gia Nông chợt đứng lên khỏi ghế, hắn vừa muốn lên tiếng đã bị Trình Hiểu Bình phất tay cản lại:
- Lúc này đối với thành phố Đông Bộ thì thứ cần thiết nhất chính là dùng trăm phương ngàn kế để thúc đẩy phát triển kinh tế, chỉ có phát triển kinh tế mới là trọng tâm, những thứ khác để sau này hẵng nói.
- Chủ tịch Trình, tôi hiểu tầm quan trọng của nhiệm vụ phát triển kinh tế địa phương, thế nhưng dòng sông Lam Hà không những liên quan đến thành phố Đông Bộ, còn là nguồn nước của cả triệu dân sống dưới vùng hạ du, chúng ta không thể nào coi thường được...
- Chủ tịch Trần, anh rõ ràng là nói chuyện giật gân, chất lượng nước sông Lam Hà không có vấn đề, đây là báo cáo điều tra của phòng tài nguyên môi trường đưa đến cho tôi.
Trình Hiểu Bình nói rồi đưa ra một phần văn kiện cho Trần Gia Nông, nàng nói tiếp:
- Bây giờ là thời điểm quan trọng để thành phố Đông Bộ phát triển kinh tế, sau này tôi không cho phép bất kỳ tình huống nào làm tổn hại đến quá trình phát triển kinh tế của thành phố chúng ta nữa.
Trình Hiểu Bình nói xong thì chợt giống như cảm thấy độ nặng chưa đủ, thế nên nàng lại nhìn thoáng qua Trình Hiểu Bình, sau đó nói tiếp:
- Bí thư Nguyễn cũng tuyệt đối không cho phép tình huống này xuất hiện.
Trần Gia Nông muốn giải thích vài câu, thế nhưng Trình Hiểu Bình căn bản không cho hắn cơ hội lên tiếng. Nàng khoát tay áo để Trần Gia Nông không làm phiền mình, trực tiếp tỏ thái độ:
- Chủ tịch Trần, sau này anh cũng đừng quản khu công nghiệp Lam Hà nữa, bây giờ là thời điểm mấu chốt, tất cả đặt nặng phát triển kinh tế.
Tất cả đặt nặng phát triển kinh tế, Trần Gia Nông nhìn bộ dạng chân thật đáng tin của Trình Hiểu Bình, thế là hắn há hốc miệng nhưng không nói gì.
Sau khi Trần Gia Nông rời đi, Trình Hiểu Bình duỗi lưng mệt mỏi. Tuy nàng thật sự có chút mệt mỏi, thế nhưng cảm giác khống chế người ta trong tay là cực kỳ thích thú.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Trình Hiểu Bình nhìn dãy số gọi đến, vẻ mặt nàng chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc. Nàng đứng lên khỏi ghế, sau đó cung kính nhấc điện thoại lên:
- Chào bí thư Nguyễn.
- Chủ tịch Trình, bây giờ chị có bận rộn gì không?
Nguyễn Chấn Nhạc nói rất bình tĩnh.
- Bí thư Mục quá khách khí rồi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nói thật thì khi đó tôi cũng là hành động thiếu suy xét.
- Pháp lý nhân tình, dù chúng ta thật sự nói về pháp luật, thế nhưng trước nay chúng tôi cũng không làm cho hai phương diện kia phát sinh xung đột. Anh thật sự xử lý sự việc rất tốt, đã cho chúng tôi một phần tham khảo trong công tác lần sau.
Bí thư Mục nói những lời mạnh mẽ như thác đổ, bàn tay bắt tay Nhan Sĩ Tắc càng thêm chân thành.
Triệu Quân Dũng nhìn vẻ chân thành và vui vẻ của bí thư Mục, hắn chợt sinh ra một ý nghĩ khác lạ. Đây là tình huống gì? Vì sao bí thư Mục lại chuyển biến như vậy? Sao lại nhiệt tình với Nhan Sĩ Tắc như thế?
Triệu Quân Dũng cảm thấy đầu óc mình căn bản là không đủ dùng, nhưng có một điều hắn biết rõ, chính là trường hợp này căn bản không còn thích hợp để ra tay với Nhan Sĩ Tắc.
Nhan Sĩ Tắc dùng lý do có việc để không tiếp nhận lời mời chiêu đãi của bí thư Mục, Triệu Quân Dũng chờ đám người Vương Tử Quân rời đi, thế là dùng giọng chú ý hỏi:
- Bí thư, tình huống thế nào?
- Tình huống rất tốt, anh phá án không xong nhưng lại điều tra được một tấm gương điển hình.
Bí thư Mục nói xong thì ném cho Triệu Quân Dũng một phần văn kiện, sau đó cất bước bỏ đi.
Triệu Quân Dũng nhìn bí thư Mục giận dữ bỏ đi mà trong lòng chợt lo lắng, trong lòng đầy hoài nghi. Khi ánh mắt hắn rơi lên bài viết trên văn kiện, thế là đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Sau khi xem xong bài viết, Triệu Quân Dũng bị dọa làm cho toàn thân vã mồ hôi lạnh. Trong lòng thầm nghĩ may mà mình may mắn gặp mặt bí thư Mục ở chỗ này, nếu không hôm nay hắn căn bản là không xong việc.
Triệu Quân Dũng xuống thành phố La Nam điều tra nhưng lại tìm được một gương điển hình, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó khăn. Hắn không chịu được ánh mắt hung thần ác sát của bí thư Mục, nó giống như muốn ăn thịt hắn vậy. Nếu như là lãnh đạo khác thì không có vấn đề, hắn có thể tiếp nhận được. Nhưng bí thư Mục thì lại khác, vì đối phương nói một câu có thể thay đổi vận mệnh của hắn.
Bí thư Mục có thể như vậy sao? Nhớ ngày hôm đó Triệu Quân Dũng được bí thư Mục khen ngợi là người có khả năng, có năng lực, hơn nữa còn khôn khéo, công tác rất có ý nghĩ, đầu óc linh hoạt, có khả năng làm sống động công tác. Lần này hắn điều tra án lại xuất hiện sự kiện ngoài ý muốn, cũng không phải hắn có thể làm khác được, sao trách được hắn chứ? Hơn nữa cổ nhân có câu không không dùng sức đánh kẻ có đức, Mục Nhạc Thành anh không thấy được bộ mặt tận tâm tận lực của tôi sao?
Khi Triệu Quân Dũng đang cảm thấy cực kỳ uể oải, chợt có một vị phó phòng tuyên truyền tỉnh ủy đi đến.
- Chủ nhiệm Triệu, tất cả mọi người nói ủy ban kỷ luật là mỏ quạ đen, chỉ cần các anh điều tra thì căn bản không có chuyện gì tốt. Nhưng lần này thì hay quá, anh đã mở ra một tiền lệ mới, không những điều tra được một vị cán bộ chí hiếu, còn có một bí thư dũng cảm, thật sự rất đáng giá.
Vị phó phòng tuyên truyền kia nói xong thì nhanh chóng bỏ đi, điều này càng làm cho tâm tình của Triệu Quân Dũng thêm đè nén. Hắn gãi gãi đầu, nhìn khu nhà thường ủy cao ngất, thế là càng cảm thấy khó chịu.
Đây là tình huống gì? Đáng tiếc là không có ai trả lời câu hỏi trong lòng Triệu Quân Dũng.
Trong khu thường trú thành phố La Nam ở Sơn Viên, Nhan Sĩ Tắc nâng ly lên nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi kính anh một ly.
Vương Tử Quân đối mặt với Nhan Sĩ Tắc cũng nâng ly lên nói:
- Chuyện này anh xử lý không sai, dù là tôi thì cũng sẽ xử lý như vậy, cho anh ta dùng lương trả số tiền đã sử dụng là được. Tuy chúng ta cần phải xem xét những việc làm trái luật, thế nhưng cũng phải biết phân biệt rõ tình hình nặng nhẹ thế nào.
Nhan Sĩ Tắc gật đầu thật mạnh, hắn uống cạn ly rượu của mình, lúc này mới dùng giọng áy náy nói:
- Bí thư Vương, chuyện này tôi vẫn xử lý thiếu suy xét, thiếu chút nữa tạo nên ảnh hưởng mặt trái với ngài.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Muốn nói xin lỗi thì phải là tôi mới đúng, anh chẳng qua chỉ là vạ lây mà thôi.
Nhan Sĩ Tắc căn bản hiểu rõ tình huống lần này của mình, đồng thời cũng thấy rõ đối phương rất quyết liệt và tuyệt tình. Hắn là người tiến lên từ cơ sở cho đến vị trí hiện tại, thế nên cũng hiểu những tình huống đấu tranh gay gắt giữa người và người. Một khi có vị trí để trống thì người muốn tranh cướp sẽ chẳng bao giờ tỏ ra nhân từ với nhau.
- Bí thư Vương, chúng ta cũng không thể bỏ qua như vậy được.
Sau khi rót đầy ly rượu của mình, Nhan Sĩ Tắc trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy chuyện này hắn có được lợi ích không nhỏ, chẳng qua là nhờ một bài viết của phóng viên mà giải quyết êm thấm, nhưng những nguy hiểm trong đó vẫn căn bản là khó thể che giấu.
Đối phương căn bản là muốn đánh mình, hơn nữa đã ra chiêu, nếu như Vương Tử Quân căn bản không ra tay chế địch, như vậy thật sự khó thể nào nói nổi.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Vương Tử Quân cũng không tiếp tục nói về đề tài này, hắn nâng ly rượu lên cụng với Nhan Sĩ Tắc.
Hai người uống vài ly rượu, sau đó Vương Tử Quân chợt nói:
- Chủ tịch Nhan, anh có biết lần này hội nghị thường ủy tỉnh ủy nghiên cứu vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ là ai không?
Nhan Sĩ Tắc dừng lại một lát rồi khẽ nói:
- Phụ nữ cũng là người có thể gánh vác nửa bầu trời.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Đúng vậy, phụ nữ cũng không phải chỉ là phái yếu, sau khi Trình Hiểu Bình lên nhận chức, chắc chắn sẽ có khí phách không nhỏ.
Nhan Sĩ Tắc nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, thế là trong lòng chợt có ý nghĩ, thầm lo lắng cho Trình Hiểu Bình ở thành phố Đông Bộ.
Tình hình ở thành phố Đông Bộ vẫn như trước, thế nhưng mối quan hệ giữa ủy ban nhân dân và thị ủy căn bản liên tục ấm lên. Khi chức vụ tăng tiến, Trình Hiểu Bình trước đó là phó chủ tịch thường vụ thành phố đã tiến lên làm người chủ trì công tác ủy ban nhân dân thành phố Đông Bộ.
Dù chỉ là người chủ trì công tác thế nhưng có sự giúp đỡ to lớn của Nguyễn Chấn Nhạc, trên cơ bản Trình Hiểu Bình cũng không khác gì một vị chủ tịch thành phố. Trong lúc công tác thì Trình Hiểu Bình cố gắng tiến thủ, kiên quyết cải cách, hoàn toàn đẩy ngã tất cả những gì còn sót lại của Chúc Vu Bình, dời tất cả trung tâm công tác lên phương diện phát triển kinh tế.
Trình Hiểu Bình lên chức, nàng rất hiểu rõ Nguyễn Chấn Nhạc đang cần cái gì. Nếu nàng muốn vị trí của nàng càng thêm ổn định, như vậy phải cho bí thư Nguyễn thấy được tài năng của mình, thấy mình công tác như thế nào. Nhưng phương diện phát triển kinh tế phải nói là một điểm yếu chí mạng của nàng.
Hai năm qua Trình Hiểu Bình cố gắng và điên cuồng kêu gọi đầu tư, kết quả là những xí nghiệp đến Đông Bộ căn bản không quá phát triển khởi sắc, thậm chí còn rơi vào tình huống sống hôm nay lo ngày mai. Nàng không phải là người thiếu chí khí, nàng cũng không muốn làm một vị chủ tịch thành phố vô năng, vì thế mỗi lần có thời gian thì nàng đều đến tìm hiểu tình hình của các doanh nghiệp. Đồng thời nàng cố gắng giao lưu trao đổi với đám giám đốc doanh nghiệp, nếu không bọn họ sẽ bằng mặt và không bằng lòng với mình.
Đám lãnh đạo doanh nghiệp có biểu hiện cực kỳ cúi đầu khom lưng với lãnh đạo chính quyền, thế nhưng sau lưng lại liên tục chửi chó má, Trình Hiểu Bình hiểu rất rõ điều này. Vì vạy mỗi lần đến một xí nghiệp thì nàng đều cố gắng chú ý lời ăn tiếng nói của mình, nàng muốn nhìn rõ nội tình của đối phương, muốn tìm được điểm mấu chốt trong nguyên nhân làm bọn họ phát triển ì ạch, sau đó mới có quyền lên tiếng.
Nhưng hôm qua Trình Hiểu Bình đến nghiên cứu khảo sát nhà máy nhôm mà nhịn không được phải vỗ bàn, nguyên nhân là nhà máy nhôm bị ép ngừng sản xuất. Nhà máy nhôm chính là doanh nghiệp có tình thế phát triển kinh tế tốt nhất thành phố Đông Bộ, các anh ép người ta dừng sản xuất, chẳng phải muốn kéo chân thành phố Đông Bộ sao?
- Chủ tịch Trình, chủ tịch Trần đã đến.
Khi Trình Hiểu Bình đang chú ý xem xét văn kiện, thư ký chợt tiến vào báo cáo.
- À, cho chủ tịch Trần vào đi.
Trình Hiểu Bình khẽ gật đầu với thư ký, sau đó nàng tiếp tục xem văn kiện. Vài phút sau phó chủ tịch Trần Gia Nông vừa mới được điều đến nhận chức ở thành phố Đông Bộ đã cất bước đi vào.
- Chủ tịch Trình, chị tìm tôi sao?
Trần Gia Nông tuy lớn tuổi hơn Trình Hiểu Bình, thế nhưng hắn vẫn cố gắng bày ra tư thái tốt nhất. Hắn nhìn nữ chủ tịch đang xem xét văn kiện, sau khi trầm ngâm giây lát thì khẽ mở miệng chào hỏi.
Trần Gia Nông lên tiếng xem như đánh thức Trình Hiểu Bình khỏi tình huống say sưa xem văn kiện. Trình Hiểu Bình nhìn thoáng qua Trần Gia Nông, sau đó nàng cười nói:
- Chủ tịch Trần đến rồi à, mời anh ngồi.
Trần Gia Nông ngồi xuống đối diện với Trình Hiểu Bình, lúc này Trình Hiểu Bình vẫn tiếp tục xem văn kiện, vẻ mặt không mặn không nhạt, điều này làm cho Trần Gia Nông có chút không thoải mái. Dù là thế nào thì Trình Hiểu Bình tìm gặp thương lượng công tác với một vị phó chủ tịch thành phố, tư thái này căn bản có thể coi được sao?
Tuy thầm nghĩ như vậy nhưng Trần Gia Nông vẫn căn bản không có chút biểu hiện không hài lòng, hắn vẫn mỉm cười chào hỏi Trình Hiểu Bình.
- Chủ tịch Trần, tôi nghe nói anh cho người của phòng tài nguyên môi trường hạ thống báo yêu cầu nhà máy nhôm ngừng sản xuất có phải không?
Trình Hiểu Bình tuy vẫn nở nụ cười, thế nhưng trên mặt lại có vài phần chất vấn.
Trần Gia Nông đã hiểu ý nghĩ của Trình Hiểu Bình, hắn thành thật trả lời:
- Đúng vậy, chủ tịch Trình, nhà máy nhôm gây ô nhiễm quá lớn. Hai ngày trước tôi đi đến sông Lam Hà, phát hiện cá chết đầy trên sông, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sông Lam Hà sẽ bị ô nhiễm nặng.
Trình Hiểu Bình nhìn bộ dạng đeo kiếng khá hào hoa phong nhã của Trần Gia Nông, hai hàng chân mày không khỏi khẽ nhăn.
Trình Hiểu Bình công tác ở thành phố Đông Bộ này bao lâu rồi, trước nay có ai chống đối lại nàng sao? Trần Gia Nông chỉ là một tên phó chủ tịch được đề bạt từ trường đại học nông nghiệp tỉnh Sơn Nam, tên này dám ăn nói với nàng như vậy à?
Trình Hiểu Bình thầm nén giận, nàng nghĩ đến mục đích hôm nay của mình, thế là cố gắng áp chế và khuyên nhủ:
- Chủ tịch Trần, chúng ta không thể nào thấy gió nói mưa, cũng không thể hoàn toàn tin vào lời của phòng tài nguyên môi trường, cá chết trên sông là một hiện tượng cực kỳ tự nhiên, có con sông nào mà không có cá chết? Chúng ta cũng không thể vì một hai con cá chết trên sông mà biến chuyện nhỏ thành lớn, nếu như trong quá trình phát triển kinh tế mà cứ băn khoăn lo lắng, sợ trước lo sau, như vậy rõ ràng là kéo chân sự phát triển của thành phố Đông Bộ.
Trần Gia Nông lập tức nổi giận, không ngờ Trình Hiểu Bình lại dùng những lời nói giống như đang phê bình cấp dưới để răn dạy khiển trách mình, điều này làm cho lòng tự trọng của hắn bị tổn hại. Hắn là người xuất thân từ trường đại học nông nghiệp, hắn là người coi trọng thể diện như sinh mệnh, anh có thể miệt thị hắn, nhưng anh không được nói thẳng mặt. Như vậy không khác nào đâm một dao vào lòng hắn, chắc chắn tâm tình của hắn sẽ nổi nóng, sẽ cố gắng phát tiết cơn tức này.
Trần Gia Nông chợt đứng lên khỏi ghế, hắn vừa muốn lên tiếng đã bị Trình Hiểu Bình phất tay cản lại:
- Lúc này đối với thành phố Đông Bộ thì thứ cần thiết nhất chính là dùng trăm phương ngàn kế để thúc đẩy phát triển kinh tế, chỉ có phát triển kinh tế mới là trọng tâm, những thứ khác để sau này hẵng nói.
- Chủ tịch Trình, tôi hiểu tầm quan trọng của nhiệm vụ phát triển kinh tế địa phương, thế nhưng dòng sông Lam Hà không những liên quan đến thành phố Đông Bộ, còn là nguồn nước của cả triệu dân sống dưới vùng hạ du, chúng ta không thể nào coi thường được...
- Chủ tịch Trần, anh rõ ràng là nói chuyện giật gân, chất lượng nước sông Lam Hà không có vấn đề, đây là báo cáo điều tra của phòng tài nguyên môi trường đưa đến cho tôi.
Trình Hiểu Bình nói rồi đưa ra một phần văn kiện cho Trần Gia Nông, nàng nói tiếp:
- Bây giờ là thời điểm quan trọng để thành phố Đông Bộ phát triển kinh tế, sau này tôi không cho phép bất kỳ tình huống nào làm tổn hại đến quá trình phát triển kinh tế của thành phố chúng ta nữa.
Trình Hiểu Bình nói xong thì chợt giống như cảm thấy độ nặng chưa đủ, thế nên nàng lại nhìn thoáng qua Trình Hiểu Bình, sau đó nói tiếp:
- Bí thư Nguyễn cũng tuyệt đối không cho phép tình huống này xuất hiện.
Trần Gia Nông muốn giải thích vài câu, thế nhưng Trình Hiểu Bình căn bản không cho hắn cơ hội lên tiếng. Nàng khoát tay áo để Trần Gia Nông không làm phiền mình, trực tiếp tỏ thái độ:
- Chủ tịch Trần, sau này anh cũng đừng quản khu công nghiệp Lam Hà nữa, bây giờ là thời điểm mấu chốt, tất cả đặt nặng phát triển kinh tế.
Tất cả đặt nặng phát triển kinh tế, Trần Gia Nông nhìn bộ dạng chân thật đáng tin của Trình Hiểu Bình, thế là hắn há hốc miệng nhưng không nói gì.
Sau khi Trần Gia Nông rời đi, Trình Hiểu Bình duỗi lưng mệt mỏi. Tuy nàng thật sự có chút mệt mỏi, thế nhưng cảm giác khống chế người ta trong tay là cực kỳ thích thú.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Trình Hiểu Bình nhìn dãy số gọi đến, vẻ mặt nàng chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc. Nàng đứng lên khỏi ghế, sau đó cung kính nhấc điện thoại lên:
- Chào bí thư Nguyễn.
- Chủ tịch Trình, bây giờ chị có bận rộn gì không?
Nguyễn Chấn Nhạc nói rất bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.