Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1605: Không đi đường tầm thường, dám vì thiên hạ. ​

Bảo Thạch Tiêu

21/09/2015

Chủ tịch Vương, tôi không có chỉ thị gì, chỉ là thông báo với anh một vài thông tin. Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của lãnh đạo, tuyến trên rất coi trọng công tác quan tâm đến người lao động của tỉnh Mật Đông, dặn dò chúng ta phải làm tốt công tác tổng kết, sau đó cố gắng mở rộng. Chủ tịch Tử Quân, đây chính là một cơ hội tốt để tuyên truyền về tỉnh Mật Đông, đề cao danh tiếng của tỉnh, anh nhất định phải làm tốt công tác chứng thực điều này.

- Mong bí thư Sầm yên tâm, tôi nhất định sẽ chứng thực tốt chỉ thị của ngài, sẽ làm cho thỏa đáng. Vương Tử Quân trầm giọng nói không chút do dự.

Hai người trao đổi thêm vài ý kiến về phương diện quan tâm đến người lao động, sau đó ăn ý buông điện thoại. Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi trầm ngâm hỏi Triệu Thu Cúc ở đối diện: - Giám đốc Triệu, chúng ta vừa nói đến điểm nào nhỉ?

- Chủ tịch Vương, nói đến phương diện tăng cường xây dựng đội ngũ giáo viên nhà trường... Trước đó Triệu Thu Cúc đã nói ba lượt, thế nhưng bây giờ cũng không khỏi thành thật nhắc lại.

- À, lần này ban ngành giáo dục... Vương Tử Quân vừa nói hai câu thì điện thoại vang lên, hắn nhìn qua màn hình hiện số, sau đó lắc đầu xấu hổ với Triệu Thu Cúc.

Triệu Thu Cúc cũng cười khổ, đây là lần thứ tư rồi, cũng không biết cuộc nói chuyện chỉ hai ba mươi phút giữa hai người sẽ bị cắt ngang bao nhiêu lần nữa.

Sau công tác quan tâm đến phương diện học tập của con em lao động đến từ bên ngoài ở Mật Đông thì bắt đầu những hoạt động lớn tương tự diễn ra ở các tỉnh thành khác với khí thế hừng hực mạnh mẽ. Các tỉnh thành không những cho ra chính sách cụ thể, còn có hành động tại chỗ, thượng cấp càng xác định đây là một công tác cần được đề cao, yêu cầu tất cả cấp ủy ban ngành tương quan phải nắm chặt không ngừng.

Mật Đông là địa phương khởi xướng và thực hiện đầu tiên, thế nên không thể thoát khỏi tình huống được giới truyền thông theo sát. Vương Tử Quân là quyền chủ tịch tỉnh, hắn càng là người được truyền thông chú trọng phỏng vấn.

Mặc dù Vương Tử Quân vẫn khá ẩn nhẫn, nhưng dựa theo sắp xếp thì hắn vẫn phải đại biểu cho tỉnh Mật Đông tiếp nhận phỏng vấn về các thông tin liên quan đến sự kiện quan tâm con em người lao động đến từ bên ngoài.

Chẳng qua Vương Tử Quân cũng không được nhìn thấy hình ảnh của mình được phát trên đài truyền hình tỉnh Mật Đông, vì khi bài phỏng vấn được đưa lên truyền hình thì hắn đang ở trong một tòa biệt thự ở tỉnh Nam Giang.

Tiểu Điềm Đậu ngồi trên ghế sa lông như một con mèo nhỏ, cô bé liên tục quay qua quay lại trong lòng Vương Tử Quân, cực kỳ vui vẻ. Cô bé liên tục hỏi về thứ này thứ kia, bộ dạng làm cho người ta nhìn qua mà không khỏi buồn cười. Thế nhưng Vương Tử Quân lại luôn cẩn thận giải đáp tất cả những câu hỏi của con gái mình.

Khi vị trí ngày càng lên cao thì thời gian tự do của Vương Tử Quân ngày càng thấp, lần này hắn thừa dịp chủ nhật để đến Nam Giang xử lý vài công tác gia đình.

- Anh đúng là rất có phong độ. Y Phong đang rửa nho, nàng cười hì hì nhìn thoáng qua tivi rồi nói. Lời nói này của nàng giống như có ý nghĩa trêu chọc, thế nhưng người ngoài nhìn vào thì thấy gương mặt nàng có vài phần kiêu ngạo.

Vương Tử Quân đang loay hoay với bím tóc của Tiểu Điềm Đậu, hắn cười híp mắt nói: - Điều này là đương nhiên, trước nay anh đều là như vậy.

Vương Tử Quân đi đến nhà của Y Phong thì cảm thấy rất thả lỏng thoải mái, nói chuyện chợt vô tình có vài phần ngả ngớn.

- Đúng vậy, con thấy bố rất đẹp trai, lớn lên con phải lấy bố mới được. Tiểu Điềm Đậu căn bản có một cảm giác thân cận trời sinh với Vương Tử Quân, cô bé đang ôm lấy tay Vương Tử Quân, giống như sợ bố mình chạy đi mất.

- Tiểu Điềm Đậu, đừng quấn lấy bố như vậy, cũng nên cho bố nghỉ ngơi một chút chứ? Y Phong nói rồi cười: - Chủ tịch Vương, sáng hôm nay tôi không có thời gian ở với ngài, vì còn có một cuộc đàm phán đang chờ xử lý.

Khi Tiểu Điềm Đậu ngày càng lớn thì Y Phong bị Tần Hồng Cẩm lôi kéo đã tiến hành đi sâu vào lĩnh vực kinh doanh, đã càng ngày càng biểu hiện mình là một người phụ nữ xinh đẹp giỏi giang.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Em cứ bận rộn công tác, hôm nay anh với Tiểu Điềm Đậu đi đến công viên dạo chơi một vòng.

Vương Tử Quân nói rồi khẽ véo mũi của Tiểu Điềm Đậu: - Con có chịu không, Tiểu Điềm Đậu của bố?

- Tốt quá, chúng ta sẽ đi thuyền mới được. Lần trước mẹ chỉ cho con lên ngồi một chút là phải xuống, lần này con và bố phải đi một lúc lâu cơ.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của con gái, thế là không khỏi cảm thấy vui mừng, lại cảm thấy có vài phần xin lỗi hai mẹ con. Nếu như mình là một người đàn ông bình thường, nào phải một tháng gặp hai mẹ con được một lần như thế này?

Tuy Vương Tử Quân cảm thấy áy náy nhưng không dám bùng phát tâm tư của mình, khi Y Phong và Tiểu Điềm Đậu đang chuẩn bị đấu võ mồm với nhau, hắn tranh thủ nói với Y Phong: - Y Phong, bây giờ cho Tiểu Điềm Đậu đi học có phải là quá sớm không?

Y Phong khoát tay áo nói: - Chuyện này anh nói với cô giáo của Tiểu Điềm Đậu ấy, cô giáo nói Tiểu Điềm Đậu trời sinh thông minh, nếu đến trường muộn một năm không phải mình đang cố trì hoãn việc học tập của nó sao?



Y Phong nói rồi dùng ánh mắt yêu thương nhìn Tiểu Điềm Đậu, đứa bé này đúng là quá thông minh.

Sau khi dùng bữa cơm sáng thì Vương Tử Quân bắt đầu thu dọn bàn, Y Phong nhanh chóng chuẩn bị trang phục, chỉ một lát sau đã biến từ một người phụ nữ nội trợ sáng một mỹ nhân tri thức.

Vương Tử Quân nhìn bộ y phục phát huy cao độ vẻ đẹp của Y Phong, hắn không khỏi cảm thấy nóng lòng lên, không khỏi tiến lên chặn trước mặt Y Phong rồi cười hỏi: - Hôm nay sao lại ăn mặc xinh đẹp như vậy? Giám đốc Y?

- Không ăn mặc đẹp sẽ không tỏ ra tôn trọng người ta. Hôm nay gặp mặt một ngôi sao lớn, nếu ăn mặc quá tùy ý sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng tập đoàn. Y Phong vừa cầm lấy túi xách của mình vừa vội vàng nói.

Vương Tử Quân vô thức hỏi một câu: - Các em sao còn phải đi gặp ngôi sao giải trí cơ chứ?

- Ôi, hôm nay em đi gặp mặt ngôi sao quốc tế Liêu An Như, thế nào, muốn theo em đi gặp mặt ngôi sao à? Hai mắt Y Phong như làn thu thủy, ánh mắt và gương mặt có vài phần trêu chọc.

Vương Tử Quân cảm thấy lộp bộp trong lòng. Từ sau khi hắn và Liêu An Như đột phá giới tuýen, quan hệ giữa hai người xem như nước chảy thành sông. Tuy hai người đều bận rộn công tác, thế nhưng khoảng thời gian bận rộn như vậy cũng không thể làm cho tâm tư của hai người không tăng lên.

Tuy Y Phong cũng không biết mối quan hệ tiến triển giữa mình và Liêu An Như, thế nhưng mình và Liêu An Như có quen biết nhau từ trước, điều này không gạt được Y Phong. Lúc này bị Y Phong trách một câu thì Vương Tử Quân không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhưng Vương Tử Quân cuối cùng cũng nhanh chóng che giấu tâm tình, dù sao thì hắn cũng chìm nổi quan trường nhiều năm, tâm lý cũng đã quá cứng chắc rồi.

Vương Tử Quân mặc một bộ trang phục trẻ trung, đeo một cặp kính râm giống như một người đàn ông hạnh phúc đang đưa con đi dạo. Hơn nữa trước đó hắn tham gia công tác đều giữ cho mình một mái tóc rất tỉ mỉ, bây giờ lại chải chuốt theo kiểu thanh niên trẻ trung, rất khó có người nhận ra được.

Giám đốc Y, ngài chạy xe đưa chúng tôi đến khu vui chơi thiếu nhi, nhưng ngài phải đến đón chúng tôi đúng giờ đấy nhé! Vương Tử Quân kéo Tiểu Điềm Đậu leo lên chiếc xe màu đỏ của Y Phong rồi cười hì hì nói.

Y Phong không nói gì thế nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào, nếu không phải đang muốn mời Liêu An Như làm người phát ngôn cho công ty của mình, hơn nữa đây lại là lời nhắn nhủ của Tần Hồng Cẩm, thì nàng cũng thật sự rất muốn đi chơi với hai bố con Vương Tử Quân.

Xe chạy trong khu dân cư yên tĩnh giống như một con cá đỏ đang bơi lượn trong hồ nước, thế nhưng khi con cá màu đỏ đi được nửa đường thì phía trước có một đoàn xe chắn kín đường.

Vương Tử Quân nhìn về phía kẹt xe rồi cười nói với Y Phong: - Giám đốc Y, khu dân cư của ngài mà cũng kẹt xe sao?

Y Phong lúc này đã dừng xe, nàng thấy Vương Tử Quân dùng giọng chính thức gọi mình là giám đốc Y thì hung hăng véo hắn một cái, sau đó ra vẻ cả giận nói: - Nếu anh còn nói với em như vậy, em sẽ véo anh.

Vương Tử Quân ôm Tiểu Điềm Đậu rồi cười nói: - Tiểu Điềm Đậu, mẹ con thẹn quá hóa giận rồi, con nói xem bố có sợ không?

- Bố là đại anh hùng, sao có thể sợ mẹ thối của con được. Tiểu Điềm Đậu cười khanh khách rồi bày ra bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn nói.

Cả nhà trong xe vui vẻ hòa thuận, lúc này bên ngoài lại kẹt xe rất căng. Đặc biệt là Y Phong đã muốn nhanh chóng kết thúc công tác với Liêu An Như, bây giờ trước mặt kẹt xe không khỏi làm cho sự việc khó thể nào kết thúc nhanh chóng được.

- Anh gì ơi, khu dân cư của chúng ta sao lại kẹt xe được? Y Phong đi đến gặp một nhân viên bảo vệ rồi khẽ hỏi.

Viên bảo vệ có chút bực bội nói: - Chủ nhà số bốn hôm qua bị người ta chiếm mất chỗ đậu xe, hôm nay anh ấy dừng xe ngoài cổng không cho xe đi qua, nói gì cũng không khuyên nhủ được.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của bảo vệ, hắn thầm nghĩ chỉ có thể đi tắt mà thôi, thế là nói với Y Phong: - Hay là chúng ta đi bộ ra ngoài bắt xe taxi cũng được.

Y Phong bất đắc dĩ đành phải dùng giọng cảm thán nói: - Người ở nhà số bốn đúng là không có ý thức gì cả.

Vương Tử Quân không muốn quan tâm đến những chuyện thế này, hơn nữa bây giờ hắn cũng không muốn vì chút tranh cãi nhỏ mà làm ảnh hưởng đến chuyện lớn của mình. Hắn khẽ an ủi Y Phong: - Thôi bỏ đi, người ta cũng không phải hướng về phía chúng ta, nhẫn nhịn một chút là được.

Y Phong xuống xe, sau đó bố con Vương Tử Quân cũng rời khỏi xe. Đúng lúc này một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi cầm một cục gạch trong tay đập lên chiếc xe Audi đang chắn đường rồi dùng giọng hùng hổ nói: - Thằng kia, mày chặn xe của ông, ông đập nát xe của mày.



Người đàn ông kia vung gạch đập chiếc xe Audi không khỏi ép người đàn ông cao gầy từ trong chiếc xe chắn đường đi ra, tình hình giống như sắp ẩu đả đến nơi. Lúc này có không ít người đang trầm trồ khen ngợi hành động đập xe của người đàn ông kia.

- Người kia là ai vậy? Đúng là rất mạnh mẽ. Vương Tử Quân nhìn người đàn ông kia, hắn cảm thấy có chút quen mắt, thế nhưng lúc này không thể nhớ rõ đó là ai.

Y Phong nhíu mày, nàng suy nghĩ giây lát rồi nói: - Em không biết, thế nhưng người này không thường xuyên xuất hiện ở khu dân cư này, nếu không em đã biết rồi.

- Hai vị, trước tiên bớt giận, mọi người đều là hàng xóm, có câu bán bà con xa mua láng giềng gần, có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng nên gây chiến. Khi hai người đàn ông bên kia sắp đánh nhau đến nơi, một tên đàn ông mập đi ra giữ lấy tên đàn ông cao gầy, sau đó nói thì thầm với người đàn ông bên kia vài câu. Người đàn ông cao gầy có chút sợ hãi, sau đó nhanh chóng dịch xe ra nơi khác.

Lúc này tên đàn ông vừa rồi cầm gạch đập xe nói với tên đàn ông to béo: - Giám đốc Ngưu, lần này không phải là nể mặt ngài, tôi sẽ cho nó phá sản trong một tháng.

Người đàn ông này nói thêm vài câu thì leo lên chiếc Hummer chạy đi như bay, vì xe phía trước đã không còn cản đường thế nên nhiều người leo lên xe chạy đi.

- Anh bạn, người kia là ai vậy? Khi nhóm người Vương Tử Quân chuẩn bị lên xe thì chợt nghe thấy có một người hỏi bảo vệ.

Tên bảo vệ được vài người vây quanh, hắn tỏ ra rất trượng nghĩa, bàn tay kẹp lấy điếu thuốc, miệng cười nói: - Nghe nói biệt thự số chín ở khu dân cư này là của giám đốc Thẩm tập đoàn Thần Phương tỉnh Mật Đông. Con bà nó, có vài người chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu nhưng sợ kẻ mạnh ra tay thu thập.

- Hèn gì lợi hại như vậy. Người kia giống như đã nghe nói về tập đoàn Thần Phương, bây giờ không khỏi lên tiếng cảm thán rồi bỏ đi.

Vương Tử Quân căn bản khôn quá quen thuộc khu biệt thự này, thế nhưng hắn cũng biết biệt thự số chín là đắt nhất nơi đây, ít nhất cũng hơn căn biệt thự của Y Phong hai chục triệu.

Có thể mua được một căn biệt thự như vậy thì cũng không phải người thường, hơn nữa giám đốc Thẩm cũng không thường xuyên ở nơi đây, thế nên có thể thấy người này xài tiền không tiếc tay.

Thời tiết vào tháng chín căn bản có gió nhẹ, cũng không quá nóng như những ngày trước, Vương Tử Quân, Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đang dùng cơm, hắn cười nói với Tiểu Bảo Nhi: - Đến trường cần phải nghe lời thầy cô giáo, cũng không được đánh nhau với các bạn học biết không?

Tiểu Bảo Nhi vừa ăn vừa gật đầu, Mạc Tiểu Bắc ăn xong đi sang thu dọn sách vở cặp bút rồi dùng giọng không muốn nói: - Anh xem mình nói gì kìa, giống như con trai nhà ta thường xuyên gây chuyện vậy.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng càng ngày càng sủng nịnh con của Mạc Tiểu Bắc, hắn đành phải cười cười, cũng không tiếp tục mở miệng dạy bảo con trai. Lúc này hắn đã đến ở trong biệt thự số bốn khu thường ủy tỉnh ủy, Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi vừa mới từ thủ đô đến Mật Đông từ ngày hôm qua.

- Được rồi, bố biết Tiểu Bảo Nhi là cậu bé tốt. Vương Tử Quân cười cười nói tiếp: - Tiểu Bắc, bí thư Sầm nói em cứ tùy ý chọn đơn vị trong tỉnh, chỉ cần em không đi đến làm thư ký trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh là được.

- Em không đi đâu cả, bây giờ ở nhà nấu cơm phục vụ con trai, như vậy lại yên tĩnh hơn. Mạc Tiểu Bắc ngẩng đầu lên bỏ một chai nước rất đẹp vào bên cạnh cặp của Tiểu Bảo Nhi, sau đó nói: - Sầm Vật Cương giống như ném cho em một phần nhân tình, giống như em đi đến đâu còn cần ông ấy đồng ý vậy.

Vương Tử Quân cũng chỉ cười cười với lời nói của Mạc Tiểu Bắc, cũng không mở miệng mà chỉ lẳng lặng dùng cơm.

- Khi em đến thì ông nội có nhờ nhắn với anh, đó là nửa năm qua anh làm tốt công tác, vượt qua dự liệu của ông. Ông yêu cầu anh bảo trì trạng thái công tác hiện tại, chỉ cần anh không kiêu ngạo không nóng nảy, như vậy con đường tương lai sẽ rất bằng phẳng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết lời nói của Mạc lão gia tử đều là vàng ngọc, trong khoảng thời gian công tác sau này hắn thật sự phải chú ý đến những điều kia.

Một nhà ba người ăn xong bữa sáng mất bảy tám phút, sau đó Vương Tử Quân béo gương mặt của con trai, lại ôm con đi ra khỏi biệt thự. Lúc này Triệu Hiểu Bạch và lái xe Tiểu Lý đã chờ sẵn ngoài cổng.

- Chào chủ tịch Vương. Triệu Hiểu Bạch tiếp nhận cặp văn kiện trong tay của Vương Tử Quân, hắn khẽ mở miệng chào hỏi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đi vào trong xe, khi chuẩn bị nói vài lời với Triệu Hiểu Bạch, chợt thấy chiếc xe số 1 của Sầm Vật Cương chậm rãi chạy đến.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn chậm rãi mở cửa sổ xe. Sầm Vật Cương ngồi trong xe giống như cũng cảm ứng được gì đó, cũng hạ cửa sổ xe xuống.

Hai người khoát tay với nhau, sau đó hai chiếc xe đi qua nhau. Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Sầm Vật Cương, nụ cười trên mặt hắn cũng rất sáng lạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook