Chương 1149: Không ôm công, không làm nhân tâm ủy khuất
Bảo Thạch Tiêu
03/01/2015
- Bí thư Diệp, khi mà người ta mất đi sự kính sợ với pháp luật,
khi đó hậu quả căn bản là khôn lường. Giống như sự việc hôm nay, nếu như lần trước anh ta say rượu lái xe và bị trừng trị thích đáng, như vậy sẽ không có thảm kịch hôm nay, sẽ không có bốn tính mạng từ biệt cuộc
sống.
- Đây là một bài học, rõ ràng là bài học bằng máu.
Giọng nói của Vương Tử Quân càng lúc càng lớn, lúc này Chử Vận Phong ngồi phía tay trái của Diệp Thừa Dân có vẻ mặt rất kém. Lúc này lão thật sự có chút ngột ngạt, có chút không phục, muốn phản kích. Thế nhưng đối mặt với thế công cực mạnh của Vương Tử Quân, lão cảm thấy mình căn bản không có gì để nói.
Bốn tính mạng cứ như vậy lại mất đi, hơn nữa lời nói của Vương Tử Quân cực kỳ có lý, nếu như trước đó chấp pháp thật nghiêmm, cũng sẽ không phát sinh hậu quả nghiêm trọng hôm nay.
Chính mình một lòng muốn phát triển tỉnh Nam Giang, thế nhưng có một vài quyết định sẽ có lợi cho Nam Giang sao? Hàng loạt vấn đề liên tục xuất hiện trong lòng Chử Vận Phong, tác động lên tâm lý của Chử Vận Phong.
Chử Vận Phong căm tức công kích của Vương Tử Quân, thế nhưng lão không thể không thừa nhận những lời nói của Vương Tử Quân căn bản là châu ngọc, cực kỳ có lý lẽ.
- Một người chấp pháp nếu không nghiêm khắc yêu cầu chính mình, như vậy sao có thể yêu cầu người khác tuân thủ pháp luật? Một người lãnh đạo trong đơn vị chấp pháp cũng không phải là thần thánh mà không tôn trọng pháp luật, như vậy chúng ta sao có thể tin tưởng anh ta có thể làm tốt, đưa đội ngũ cán bộ tiến lên?
Lúc này xem như Vương Tử Quân nói ra tất cả ý nghĩ trong lòng mình, cảm xúc của hắn thật sự bành trướng. Trong lòng hắn vốn có chút đố kỵ, thế nhưng tất cả chợt tan biến:
- Tôi là bí thư ủy ban tư pháp, tôi cho rằng đồng chí Chân Hồng Lỗi căn bản không thích hợp với vị trí cục trưởng cục công an tỉnh, mong các vị thường ủy suy xét ý kiến của tôi, cho anh ta một bài học thật đắt giá.
Vương Tử Quân nói làm cho đám người chợt kinh hoảng, lời nói cực kỳ khí phách. Hội nghị thường ủy hôm nay vốn sẽ đẩy Chân Hồng Lỗi tiến lên, không ngờ lại là hội nghị thường ủy buộc tội Chân Hồng Lỗi.
Tuy Vương Tử Quân cho ra lý do rất nhỏ, thế nhưng sự kiện trả giá bằng mạng người kia căn bản rất có khả năng làm chứng, làm cho mọi người cảm nhận được sự nguy hiểm của Chân Hồng Lỗi vào lúc này.
Gương mặt Diêu Trung Tắc căn bản giống như bị băng có, tâm tình cực kỳ bức bối. Trước khi tổ chức hội nghị thường ủy thì hắn đã nghĩ kỹ để đề cử Chân Hồng Lỗi tiến lên vị trí phó chủ tịch tỉnh, nhưng lúc này đối mặt với một đòn cực mạnh của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy đó thật sự là một trò cười rất lớn. Nói trắng ra là mình căn bản không hiểu rõ về cán bộ, lấy đá đập chân mình, làm thành trò cười cho thiên hạ.
Xem như Diêu Trung Tắc mất thể diện ở hội nghị thường ủy lần này, dù sao thì hắn cũng là người cố gắng thúc đẩy sự kiện Chân Hồng Lỗi tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh với bí thư Diệp.
Nhưng Diêu Trung Tắc dù sao cũng không phải là người bình thường có thể so sánh được, hắn lựa chọn phương án trầm mặc trước thế phản công mạnh như cầu vồng của Vương Tử Quân. Cũng không phải lúc này hắn không có lời nào để nói, căn bản là tình huống này Vương Tử Quân chĩa vào Chử Vận Phong, hắn không phải là kẻ bị đối phương đánh vào mặt, hắn cần gì phải khổ sở? Biết đâu đối phương sẽ quay mũi dùi chỉa vào người mình thì sao?
Khi ánh mắt Diêu Trung Tắc đổ dồn về phía Chử Vận Phong, lúc này ánh mắt những người khác cũng nhìn về phía Chử Vận Phong. Đám người ngồi đây ai cũng biết Chân Hồng Lỗi là ái tướng tâm phúc của Chử Vận Phong, lúc này Vương Tử Quân đứng trên hội nghị thường ủy trực tiếp yêu cầu triệt tiêu vị trí của Chân Hồng Lỗi, Chử Vận Phong há có thể không mở miệng cho được? Hơn nữa vừa rồi mỗi lời nói của Vương Tử Quân đều giống như một quả bom, không khách khí ném về phía chủ tịch Chử Vận Phong.
Chử Vận Phong thật sự giận tím mặt, lão nâng ly lên uống nước, lúc này tất cả mọi người đều bảo trì sự trầm mặc.
Đám người nơi đây đều hiểu rõ thói quen này của Chử Vận Phong, chủ tịch Chử uống cũng không phải là vì khát nước, nhất định là có gì đó cần nói, muốn cường điệu tính trịnh trọng của sự việc. Thật sự là như vậy, Chử Vận Phong nhanh chóng đậy nắp ly nước. Từ sau khi tiến lên vị trí lãnh đạo đến bây giờ thì Chử Vận Phong đã không biết tham gia qua bao nhiêu hội nghị thường ủy, thế nhưng lão chưa từng rơi vào tình huống khốn khổ như lúc này.
Đúng là quá coi thường người khác, Chử Vận Phong vốn cho rằng Vương Tử Quân là một con dê chờ làm thịt, không ngờ đối phương lại ra tay sắc bén như vậy, nói những lời tàn nhẫn như thế, chỉ sau vài phút đã thay đổi cục diện sự việc.
Đám thường ủy tỉnh ủy vốn đã chuẩn bị sẵn những lời nói tốt cho Chân Hồng Lỗi, thế nhưng bây giờ lại phải nghĩ xem nói gì để giải thích cho Chân Hồng Lỗi.
Chử Vận Phong đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân, chợt thấy bí thư Diệp ngồi ở phía bên kia với tư thế bất động, vẻ mặt lạnh lùng. Những vị thường ủy tỉnh ủy khác cũng có biểu hiện khác biệt, đám người theo sát bên cạnh Chử Vận Phong lại giống như ngồi trên đống lửa đứng trên đống than, trán vã mồ hôi, ai cũng dùng ánh mắt bức thiết nhìn về phía lão, bộ dạng chờ lãnh đạo cho ra chỉ thị.
"Dung là đám bao cỏ không ra gì, bây giờ tình thế khó khăn xuất hiện, tôi sẽ cho ra chỉ thị thế nào đây? Các anh không chịu nghĩ biện pháp để chủ động một chút sao? Vương Tử Quân bây giờ đã chiếm hết tất cả xu thế đại nghĩa, cho dù Chử Vận Phong tôi có uy vọng cao vời thế nào, các anh cũng cần phải lên tiếng giúp sức, nếu không thì thay đổi được gì?"
Trong đầu Chử Vận Phong lóe lên những ý nghĩ như vậy, ánh mắt của lão chuyển lên người Vương Tử Quân. Mặc dù lão biết lần này mình căn bản là thất bại, thế nhưng lão lại không khỏi cảm thấy có chút kính trọng đối thủ của mình.
Cuối cùng thì cũn không phải là người tầm thường.
Kim Hành Thuấn nhìn Chử Vận Phong, khi hắn đang định mở miệng thì Chử Vận Phong đã nói:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của bí thư Vương, nhưng có một điều cần phải nói rõ, Chân Hồng Lỗi thả người là theo ý của tôi. Đổng Cánh Hoàn có liên quan đến phương diện đầu tư của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp, vì vậy căn cứ vào phương diện dùng trăm phương ngàn kế để làm tốt công tác kêu gọi đầu tư, căn cứ vào nguyên tắc tất cả phục vụ cho sự phát triển kinh tế, thế nên tôi đã cho ra chỉ thị như vậy.
- Khi đó tôi căn bản không ý thức được sự việc sẽ nghiêm trọng như thế, bây giờ tôi xin kiểm điểm trước hội nghị thường ủy.
Lời nói của Chử Vận Phong không quá lớn, thế nhưng lại cực kỳ có lực lượng. Khi âm thanh của Chử Vận Phong vang lên, cả phòng họp lặng ngắt như tờ.
Vương Tử Quân nghe rõ từng chữ từng câu của Chử Vận Phong, hắn không khỏi sinh ra cảm giác bội phục. Đối phương dám làm dám chịu, không ôm công, không làm ủy khuất nhân tâm, Chử Vận Phong rõ ràng không hỗ là Chử Vận Phong. Tuy Vương Tử Quân thầm cảm khái thế nhưng ánh mắt lại nhìn về phía đám thường ủy dựa vào Chử Vận Phong, thấy ánh mắt của bọn họ cũng có chút khác thường.
Dù sao thì cũng không ai hy vọng có một vị lãnh đạo tự gánh trách nhiệm như vậy, bọn họ càng phải là người chịu trận thay cho lãnh đạo của mình. Lúc này Chử Vận Phong mở miệng thừa nhận sai lầm, điều này càng làm cho đám người kia một lòng muốn đi theo Chử Vận Phong. Hèn gì Chử Vận Phong có thể đoàn kết tất cả lực lượng trong tỉnh Nam Giang, có thể tạo nên lực lượng cân đối với bí thư Diệp. Chỉ cần nhìn vào hội nghị thường ủy hôm nay, nhìn vào hành động đứng lên gánh vác trách nhiệm của Chử Vận Phong, ai cũng thấy rõ trí tuệ của chủ tịch Chử là mạnh mẽ như thế nào.
Lúc này nào chỉ một mình Vương Tử Quân bội phục Chử Vận Phong? Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão càng thêm bội phục Chử Vận Phong. Dù sao đây là thời điểm cực kỳ quan trọng, Chử Vận Phong có thể chủ động đứng ra gánh trách nhiệm, như vậy không những cần dũng khí, còn cần một trí tuệ cao độ.
Nếu như nói những lời tấn công của Vương Tử Quân như thiên mã hành không, như vậy làm cho người ta bất ngờ chính là phản ứng của Chử Vận Phong, chủ tịch Chử căn bản biểu hiện khí thế cực mạnh của mình.
- Chủ tịch Chử, những năm này anh đã hết lòng và có nhiều cống hiến cho sự phát triển kinh tế của Nam Giang, tất cả cũng không dễ dàng gì, tất cả mọi người đều là vì công tác, theo tôi thấy thì cũng không cần phê bình.
Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão biết rõ thời điểm này mình cần phải lên tiếng.
- Bí thư Diệp, cần phải phê bình, có sai lầm phải gánh vác trách nhiệm, tôi tin tưởng mình gánh chịu trách nhiệm còn có thể làm cho một số người kính sợ hơn Chân Hồng Lỗi gánh chịu trách nhiệm.
Chử Vận Phong khoát tay chặn lại, sau đó dùng giọng kiên quyết nói.
Đối mặt với những lời phản kích của Chử Vận Phong, Vương Tử Quân thản nhiên nói:
- Chủ tịch Chử, tôi là bí thư ủy ban tư pháp, ngài có nên gánh chịu trách nhiệm hay không, không nằm trong phạm vi công tác của tôi. Thế nhưng hành vi của đồng chí Chân Hồng Lỗi, tôi cho rằng không thể vượt qua kiểm tra khi mà ngài đứng ra gánh vác trách nhiệm. Mặc dù có chỉ thị của ngài, thế nhưng anh ấy là một vị lãnh đạo đơn vị chấp pháp, lại không đủ nhận thức về tính tôn nghiêm của pháp luật, điều này càng đại biểu cho anh ta căn bản không thể nào tiếp tục thích hợp với cương vị công tác hiện tại.
Mặc dù rất kính nể Chử Vận Phong, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không thể cho Chân Hồng Lỗi dễ dàng vượt qua thử thách vào lúc này. Nếu không chờ đợi hắn vẫn là cửa ải mà Chân Hồng Lỗi tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh.
- Bí thư Vương, ngài cứ níu kéo lấy cục trưởng Chân không tha, có phải là ngài cũng có mục đích của mình không?
Kim Hành Thuấn nhìn thoáng qua Chử Vận Phong, sau đó dùng giọng không khách khí nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nói năng lỗ mãng của Kim Hành Thuấn, hắn cười cười nói:
- Chủ tịch Kim, ngài nói tôi có mục đích gì? Tôi căn bản đều là vì công tác, nếu như ngài cảm thấy cục trưởng Chân mất chức là quá nghiêm khắc, như vậy anh không tự đổi vị trí để suy xét xem. Mũ quan rất quan trọng, thế nhưng tính mạng con người có quan trọng hay không? Cũng vì những người chấp pháp không nghiêm như vậy mà những người vô tội phải mất đi tính mạng, xin hỏi chủ tịch Kim, đối với bọn họ thì có phải là quá tàn khốc hay không?
- Chủ tịch Kim, Chân Hồng Lỗi là một vị lãnh đạo cấp cao, anh ấy cũng không phải là thần thánh mà pháp luật căn bản không thể xâm phạm. Anh ta như vậy nào còn xứng đáng với vị trí cục trưởng cục công an tỉnh?
Vương Tử Quân nhìn Kim Hành Thuấn sau đó dùng giọng gây sự nói:
- Có lẽ mọi người cảm thấy tôi quá nghiêm khắc với Chân Hồng Lỗi, căn bản là không chú ý nhân tình, thế nhưng tôi tuyệt đối không thể cầm tính mạng của quần chúng vô tội để nói thay cho người khác.
Kim Hành Thuấn bị lời nói của Vương Tử Quân làm cho cứng họng, hắn rất muốn tiến hành phản kích Vương Tử Quân, nhưng đáng tiếc là bây giờ hắn có nói gì cũng như không mà thôi.
Hội nghị thường ủy lâm vào trầm mặc, không ít người dùng ánh mắt chăm chú nhìn Vương Tử Quân, xem như đã hoàn toàn lĩnh giáo năng lực của vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi này. Mọi người giống như ý thức được một vấn đề, đó là bí thư Vương căn bản không phải là quả hồng, rõ ràng là một con nhím, nếu ai động vào thì chỉ sợ sẽ bị thủng tay.
Chử Vận Phong nhìn Vương Tử Quân, lão cảm thấy có chút luống cuống tay chân, cũng không biết nên ra tay từ đâu, trường hợp này căn bản là không thể nào tiếp tục mở miệng kiếm cớ cho Chân Hồng Lỗi. Vương Tử Quân đã nói rất rõ ràng, đó là cái sai của Chân Hồng Lỗi, rõ ràng muốn bắt Chân Hồng Lỗi để răn dạy trăm người, tình huống như vậy xuất hiện căn bản không vì nguyên nhân gì khác, là vì tính mạng của quần chúng vô tội ở ngoài kia.
Cuối cùng Chử Vận Phong cũng không mở miệng, lão chỉ đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân. Dù sao thì vào thời điểm giằng co thế này chỉ có Diệp Thừa Dân có thể làm trọng tài, đây là vị trí chúa tể.
Diệp Thừa Dân nhìn ánh mắt xin trợ giúp của Chử Vận Phong, lần đầu tiên lão sinh ra cảm giác của lãnh đạo đứng đầu một tỉnh. Sở dĩ lão có cảm giác này cũng là vì viên cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi kia đưa đến.
Sau khi trầm ngâm giây lát thì Diệp Thừa Dân trầm giọng nói:
- Bí thư Vương nói rất đúng, chấp pháp đúng pháp luật, cháp hành phải nghiêm, phải truy cứu những hành vi trái pháp luật. Điều này không những thích ứng với các cơ quan tư pháp, còn thích ứng với các đơn vị ban ngành hành chính, chúng ta cần phải chấp pháp theo đúng quy định, liên tục đẩy mạnh xã hội pháp trị.
- Nhưng chủ tịch Chử cũng là vì công tác, mặc dù không phù hợp trình tự pháp luật, thế nhưng cũng là vì công tác chỉnh thể của tỉnh Nam Giang. Tôi thấy hay là thế này, chúng ta tiến hành xử phạt cảnh cáo đồng chí Chân Hồng Lỗi trong đảng, để cho ủy ban kỷ luật và ủy ban tư pháp cùng nhau cho ra tổ liên hợp tiến hành giám sát công tác chấp pháp của cục công an tỉnh. Tiến hành phân định trách nhiệm của những người có liên quan trong vụ tai nạn nghiêm trọng lần này, hơn nữa còn phải truy cứu trách nhiệm hình sự.
Diệp Thừa Dân nói xem như cho ra luận điệu cuối cùng của hội nghị thường ủy, không ai phản đối. Chử Vận Phong há to miệng, cuối cùng cũng phải nuốt lời vào trong bụng.
Hội nghị thường ủy kết thúc, chủ đề cuối cùng là đẩy Chân Hồng Lỗi tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh căn bản đã chết. Thế nhưng có một định luận rõ ràng, đó chính là trong thời gian ngắn thì chủ đề này sẽ không được đặt lên bàn thảo luận của hội nghị thường ủy.
- Đây là một bài học, rõ ràng là bài học bằng máu.
Giọng nói của Vương Tử Quân càng lúc càng lớn, lúc này Chử Vận Phong ngồi phía tay trái của Diệp Thừa Dân có vẻ mặt rất kém. Lúc này lão thật sự có chút ngột ngạt, có chút không phục, muốn phản kích. Thế nhưng đối mặt với thế công cực mạnh của Vương Tử Quân, lão cảm thấy mình căn bản không có gì để nói.
Bốn tính mạng cứ như vậy lại mất đi, hơn nữa lời nói của Vương Tử Quân cực kỳ có lý, nếu như trước đó chấp pháp thật nghiêmm, cũng sẽ không phát sinh hậu quả nghiêm trọng hôm nay.
Chính mình một lòng muốn phát triển tỉnh Nam Giang, thế nhưng có một vài quyết định sẽ có lợi cho Nam Giang sao? Hàng loạt vấn đề liên tục xuất hiện trong lòng Chử Vận Phong, tác động lên tâm lý của Chử Vận Phong.
Chử Vận Phong căm tức công kích của Vương Tử Quân, thế nhưng lão không thể không thừa nhận những lời nói của Vương Tử Quân căn bản là châu ngọc, cực kỳ có lý lẽ.
- Một người chấp pháp nếu không nghiêm khắc yêu cầu chính mình, như vậy sao có thể yêu cầu người khác tuân thủ pháp luật? Một người lãnh đạo trong đơn vị chấp pháp cũng không phải là thần thánh mà không tôn trọng pháp luật, như vậy chúng ta sao có thể tin tưởng anh ta có thể làm tốt, đưa đội ngũ cán bộ tiến lên?
Lúc này xem như Vương Tử Quân nói ra tất cả ý nghĩ trong lòng mình, cảm xúc của hắn thật sự bành trướng. Trong lòng hắn vốn có chút đố kỵ, thế nhưng tất cả chợt tan biến:
- Tôi là bí thư ủy ban tư pháp, tôi cho rằng đồng chí Chân Hồng Lỗi căn bản không thích hợp với vị trí cục trưởng cục công an tỉnh, mong các vị thường ủy suy xét ý kiến của tôi, cho anh ta một bài học thật đắt giá.
Vương Tử Quân nói làm cho đám người chợt kinh hoảng, lời nói cực kỳ khí phách. Hội nghị thường ủy hôm nay vốn sẽ đẩy Chân Hồng Lỗi tiến lên, không ngờ lại là hội nghị thường ủy buộc tội Chân Hồng Lỗi.
Tuy Vương Tử Quân cho ra lý do rất nhỏ, thế nhưng sự kiện trả giá bằng mạng người kia căn bản rất có khả năng làm chứng, làm cho mọi người cảm nhận được sự nguy hiểm của Chân Hồng Lỗi vào lúc này.
Gương mặt Diêu Trung Tắc căn bản giống như bị băng có, tâm tình cực kỳ bức bối. Trước khi tổ chức hội nghị thường ủy thì hắn đã nghĩ kỹ để đề cử Chân Hồng Lỗi tiến lên vị trí phó chủ tịch tỉnh, nhưng lúc này đối mặt với một đòn cực mạnh của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy đó thật sự là một trò cười rất lớn. Nói trắng ra là mình căn bản không hiểu rõ về cán bộ, lấy đá đập chân mình, làm thành trò cười cho thiên hạ.
Xem như Diêu Trung Tắc mất thể diện ở hội nghị thường ủy lần này, dù sao thì hắn cũng là người cố gắng thúc đẩy sự kiện Chân Hồng Lỗi tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh với bí thư Diệp.
Nhưng Diêu Trung Tắc dù sao cũng không phải là người bình thường có thể so sánh được, hắn lựa chọn phương án trầm mặc trước thế phản công mạnh như cầu vồng của Vương Tử Quân. Cũng không phải lúc này hắn không có lời nào để nói, căn bản là tình huống này Vương Tử Quân chĩa vào Chử Vận Phong, hắn không phải là kẻ bị đối phương đánh vào mặt, hắn cần gì phải khổ sở? Biết đâu đối phương sẽ quay mũi dùi chỉa vào người mình thì sao?
Khi ánh mắt Diêu Trung Tắc đổ dồn về phía Chử Vận Phong, lúc này ánh mắt những người khác cũng nhìn về phía Chử Vận Phong. Đám người ngồi đây ai cũng biết Chân Hồng Lỗi là ái tướng tâm phúc của Chử Vận Phong, lúc này Vương Tử Quân đứng trên hội nghị thường ủy trực tiếp yêu cầu triệt tiêu vị trí của Chân Hồng Lỗi, Chử Vận Phong há có thể không mở miệng cho được? Hơn nữa vừa rồi mỗi lời nói của Vương Tử Quân đều giống như một quả bom, không khách khí ném về phía chủ tịch Chử Vận Phong.
Chử Vận Phong thật sự giận tím mặt, lão nâng ly lên uống nước, lúc này tất cả mọi người đều bảo trì sự trầm mặc.
Đám người nơi đây đều hiểu rõ thói quen này của Chử Vận Phong, chủ tịch Chử uống cũng không phải là vì khát nước, nhất định là có gì đó cần nói, muốn cường điệu tính trịnh trọng của sự việc. Thật sự là như vậy, Chử Vận Phong nhanh chóng đậy nắp ly nước. Từ sau khi tiến lên vị trí lãnh đạo đến bây giờ thì Chử Vận Phong đã không biết tham gia qua bao nhiêu hội nghị thường ủy, thế nhưng lão chưa từng rơi vào tình huống khốn khổ như lúc này.
Đúng là quá coi thường người khác, Chử Vận Phong vốn cho rằng Vương Tử Quân là một con dê chờ làm thịt, không ngờ đối phương lại ra tay sắc bén như vậy, nói những lời tàn nhẫn như thế, chỉ sau vài phút đã thay đổi cục diện sự việc.
Đám thường ủy tỉnh ủy vốn đã chuẩn bị sẵn những lời nói tốt cho Chân Hồng Lỗi, thế nhưng bây giờ lại phải nghĩ xem nói gì để giải thích cho Chân Hồng Lỗi.
Chử Vận Phong đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân, chợt thấy bí thư Diệp ngồi ở phía bên kia với tư thế bất động, vẻ mặt lạnh lùng. Những vị thường ủy tỉnh ủy khác cũng có biểu hiện khác biệt, đám người theo sát bên cạnh Chử Vận Phong lại giống như ngồi trên đống lửa đứng trên đống than, trán vã mồ hôi, ai cũng dùng ánh mắt bức thiết nhìn về phía lão, bộ dạng chờ lãnh đạo cho ra chỉ thị.
"Dung là đám bao cỏ không ra gì, bây giờ tình thế khó khăn xuất hiện, tôi sẽ cho ra chỉ thị thế nào đây? Các anh không chịu nghĩ biện pháp để chủ động một chút sao? Vương Tử Quân bây giờ đã chiếm hết tất cả xu thế đại nghĩa, cho dù Chử Vận Phong tôi có uy vọng cao vời thế nào, các anh cũng cần phải lên tiếng giúp sức, nếu không thì thay đổi được gì?"
Trong đầu Chử Vận Phong lóe lên những ý nghĩ như vậy, ánh mắt của lão chuyển lên người Vương Tử Quân. Mặc dù lão biết lần này mình căn bản là thất bại, thế nhưng lão lại không khỏi cảm thấy có chút kính trọng đối thủ của mình.
Cuối cùng thì cũn không phải là người tầm thường.
Kim Hành Thuấn nhìn Chử Vận Phong, khi hắn đang định mở miệng thì Chử Vận Phong đã nói:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của bí thư Vương, nhưng có một điều cần phải nói rõ, Chân Hồng Lỗi thả người là theo ý của tôi. Đổng Cánh Hoàn có liên quan đến phương diện đầu tư của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp, vì vậy căn cứ vào phương diện dùng trăm phương ngàn kế để làm tốt công tác kêu gọi đầu tư, căn cứ vào nguyên tắc tất cả phục vụ cho sự phát triển kinh tế, thế nên tôi đã cho ra chỉ thị như vậy.
- Khi đó tôi căn bản không ý thức được sự việc sẽ nghiêm trọng như thế, bây giờ tôi xin kiểm điểm trước hội nghị thường ủy.
Lời nói của Chử Vận Phong không quá lớn, thế nhưng lại cực kỳ có lực lượng. Khi âm thanh của Chử Vận Phong vang lên, cả phòng họp lặng ngắt như tờ.
Vương Tử Quân nghe rõ từng chữ từng câu của Chử Vận Phong, hắn không khỏi sinh ra cảm giác bội phục. Đối phương dám làm dám chịu, không ôm công, không làm ủy khuất nhân tâm, Chử Vận Phong rõ ràng không hỗ là Chử Vận Phong. Tuy Vương Tử Quân thầm cảm khái thế nhưng ánh mắt lại nhìn về phía đám thường ủy dựa vào Chử Vận Phong, thấy ánh mắt của bọn họ cũng có chút khác thường.
Dù sao thì cũng không ai hy vọng có một vị lãnh đạo tự gánh trách nhiệm như vậy, bọn họ càng phải là người chịu trận thay cho lãnh đạo của mình. Lúc này Chử Vận Phong mở miệng thừa nhận sai lầm, điều này càng làm cho đám người kia một lòng muốn đi theo Chử Vận Phong. Hèn gì Chử Vận Phong có thể đoàn kết tất cả lực lượng trong tỉnh Nam Giang, có thể tạo nên lực lượng cân đối với bí thư Diệp. Chỉ cần nhìn vào hội nghị thường ủy hôm nay, nhìn vào hành động đứng lên gánh vác trách nhiệm của Chử Vận Phong, ai cũng thấy rõ trí tuệ của chủ tịch Chử là mạnh mẽ như thế nào.
Lúc này nào chỉ một mình Vương Tử Quân bội phục Chử Vận Phong? Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão càng thêm bội phục Chử Vận Phong. Dù sao đây là thời điểm cực kỳ quan trọng, Chử Vận Phong có thể chủ động đứng ra gánh trách nhiệm, như vậy không những cần dũng khí, còn cần một trí tuệ cao độ.
Nếu như nói những lời tấn công của Vương Tử Quân như thiên mã hành không, như vậy làm cho người ta bất ngờ chính là phản ứng của Chử Vận Phong, chủ tịch Chử căn bản biểu hiện khí thế cực mạnh của mình.
- Chủ tịch Chử, những năm này anh đã hết lòng và có nhiều cống hiến cho sự phát triển kinh tế của Nam Giang, tất cả cũng không dễ dàng gì, tất cả mọi người đều là vì công tác, theo tôi thấy thì cũng không cần phê bình.
Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão biết rõ thời điểm này mình cần phải lên tiếng.
- Bí thư Diệp, cần phải phê bình, có sai lầm phải gánh vác trách nhiệm, tôi tin tưởng mình gánh chịu trách nhiệm còn có thể làm cho một số người kính sợ hơn Chân Hồng Lỗi gánh chịu trách nhiệm.
Chử Vận Phong khoát tay chặn lại, sau đó dùng giọng kiên quyết nói.
Đối mặt với những lời phản kích của Chử Vận Phong, Vương Tử Quân thản nhiên nói:
- Chủ tịch Chử, tôi là bí thư ủy ban tư pháp, ngài có nên gánh chịu trách nhiệm hay không, không nằm trong phạm vi công tác của tôi. Thế nhưng hành vi của đồng chí Chân Hồng Lỗi, tôi cho rằng không thể vượt qua kiểm tra khi mà ngài đứng ra gánh vác trách nhiệm. Mặc dù có chỉ thị của ngài, thế nhưng anh ấy là một vị lãnh đạo đơn vị chấp pháp, lại không đủ nhận thức về tính tôn nghiêm của pháp luật, điều này càng đại biểu cho anh ta căn bản không thể nào tiếp tục thích hợp với cương vị công tác hiện tại.
Mặc dù rất kính nể Chử Vận Phong, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không thể cho Chân Hồng Lỗi dễ dàng vượt qua thử thách vào lúc này. Nếu không chờ đợi hắn vẫn là cửa ải mà Chân Hồng Lỗi tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh.
- Bí thư Vương, ngài cứ níu kéo lấy cục trưởng Chân không tha, có phải là ngài cũng có mục đích của mình không?
Kim Hành Thuấn nhìn thoáng qua Chử Vận Phong, sau đó dùng giọng không khách khí nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nói năng lỗ mãng của Kim Hành Thuấn, hắn cười cười nói:
- Chủ tịch Kim, ngài nói tôi có mục đích gì? Tôi căn bản đều là vì công tác, nếu như ngài cảm thấy cục trưởng Chân mất chức là quá nghiêm khắc, như vậy anh không tự đổi vị trí để suy xét xem. Mũ quan rất quan trọng, thế nhưng tính mạng con người có quan trọng hay không? Cũng vì những người chấp pháp không nghiêm như vậy mà những người vô tội phải mất đi tính mạng, xin hỏi chủ tịch Kim, đối với bọn họ thì có phải là quá tàn khốc hay không?
- Chủ tịch Kim, Chân Hồng Lỗi là một vị lãnh đạo cấp cao, anh ấy cũng không phải là thần thánh mà pháp luật căn bản không thể xâm phạm. Anh ta như vậy nào còn xứng đáng với vị trí cục trưởng cục công an tỉnh?
Vương Tử Quân nhìn Kim Hành Thuấn sau đó dùng giọng gây sự nói:
- Có lẽ mọi người cảm thấy tôi quá nghiêm khắc với Chân Hồng Lỗi, căn bản là không chú ý nhân tình, thế nhưng tôi tuyệt đối không thể cầm tính mạng của quần chúng vô tội để nói thay cho người khác.
Kim Hành Thuấn bị lời nói của Vương Tử Quân làm cho cứng họng, hắn rất muốn tiến hành phản kích Vương Tử Quân, nhưng đáng tiếc là bây giờ hắn có nói gì cũng như không mà thôi.
Hội nghị thường ủy lâm vào trầm mặc, không ít người dùng ánh mắt chăm chú nhìn Vương Tử Quân, xem như đã hoàn toàn lĩnh giáo năng lực của vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi này. Mọi người giống như ý thức được một vấn đề, đó là bí thư Vương căn bản không phải là quả hồng, rõ ràng là một con nhím, nếu ai động vào thì chỉ sợ sẽ bị thủng tay.
Chử Vận Phong nhìn Vương Tử Quân, lão cảm thấy có chút luống cuống tay chân, cũng không biết nên ra tay từ đâu, trường hợp này căn bản là không thể nào tiếp tục mở miệng kiếm cớ cho Chân Hồng Lỗi. Vương Tử Quân đã nói rất rõ ràng, đó là cái sai của Chân Hồng Lỗi, rõ ràng muốn bắt Chân Hồng Lỗi để răn dạy trăm người, tình huống như vậy xuất hiện căn bản không vì nguyên nhân gì khác, là vì tính mạng của quần chúng vô tội ở ngoài kia.
Cuối cùng Chử Vận Phong cũng không mở miệng, lão chỉ đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân. Dù sao thì vào thời điểm giằng co thế này chỉ có Diệp Thừa Dân có thể làm trọng tài, đây là vị trí chúa tể.
Diệp Thừa Dân nhìn ánh mắt xin trợ giúp của Chử Vận Phong, lần đầu tiên lão sinh ra cảm giác của lãnh đạo đứng đầu một tỉnh. Sở dĩ lão có cảm giác này cũng là vì viên cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi kia đưa đến.
Sau khi trầm ngâm giây lát thì Diệp Thừa Dân trầm giọng nói:
- Bí thư Vương nói rất đúng, chấp pháp đúng pháp luật, cháp hành phải nghiêm, phải truy cứu những hành vi trái pháp luật. Điều này không những thích ứng với các cơ quan tư pháp, còn thích ứng với các đơn vị ban ngành hành chính, chúng ta cần phải chấp pháp theo đúng quy định, liên tục đẩy mạnh xã hội pháp trị.
- Nhưng chủ tịch Chử cũng là vì công tác, mặc dù không phù hợp trình tự pháp luật, thế nhưng cũng là vì công tác chỉnh thể của tỉnh Nam Giang. Tôi thấy hay là thế này, chúng ta tiến hành xử phạt cảnh cáo đồng chí Chân Hồng Lỗi trong đảng, để cho ủy ban kỷ luật và ủy ban tư pháp cùng nhau cho ra tổ liên hợp tiến hành giám sát công tác chấp pháp của cục công an tỉnh. Tiến hành phân định trách nhiệm của những người có liên quan trong vụ tai nạn nghiêm trọng lần này, hơn nữa còn phải truy cứu trách nhiệm hình sự.
Diệp Thừa Dân nói xem như cho ra luận điệu cuối cùng của hội nghị thường ủy, không ai phản đối. Chử Vận Phong há to miệng, cuối cùng cũng phải nuốt lời vào trong bụng.
Hội nghị thường ủy kết thúc, chủ đề cuối cùng là đẩy Chân Hồng Lỗi tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh căn bản đã chết. Thế nhưng có một định luận rõ ràng, đó chính là trong thời gian ngắn thì chủ đề này sẽ không được đặt lên bàn thảo luận của hội nghị thường ủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.