Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1630: Không phải khen ngợi mà muốn anh tự táng dương

Bảo Thạch Tiêu

25/09/2015

Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện trong tay của Sầm Vật Cương rồi nhìn vào chăm chú, trình tự ghi trong văn kiện căn bản không khác gì những cuộc họp trước kia, trên cơ bản không có gì khác nhau. Vương Tử Quân đã từng là lãnh đạo cấp tỉnh tham gia hội nghị của hội đồng nhân dân như thế này, hơn nữa khi còn công tác ở La Nam từng kiêm nhiệm chủ tịch hội đồng nhân dân, thế cho nên rất quen thuộc trình tự này.

Vì vậy nói Vương Tử Quân chăm chú xem văn kiện không bằng nói đang tự suy xét xem Sầm Vật Cương có mục đích gì. Có một số việc làm rất khéo nhưng căn bản không lừa gạt được người khác.

Có câu người uống nước thì biết rõ ấm lạnh, thái độ của Sầm Vật Cương với mình là gì thì Vương Tử Quân hiểu rõ ràng, mà chính Sầm Vật Cương càng hiểu rõ ràng hơn.

- Chủ tịch Vương, nếu như anh thấy văn kiện này có trình tự nào không thích hợp, anh có thể nói ra để cho hội đồng nhân dân sửa lại. Sầm Vật Cương thấy Vương Tử Quân đọc xong văn kiện thì cười hỏi.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Sầm, tôi cảm thấy hội đồng nhân dân sắp xếp như vậy là rất tinh tế, không cần sửa chữa điều gì ở phạm vi lớn, còn phương diện chi tiết, chúng ta nên giao cho chuyên gia xử lý.

- Anh nói rất đúng. Sầm Vật Cương cười cười nâng bình trà lên châm nước cho Vương Tử Quân, sau đó vừa cười vừa nói: - Lần này tổ chức đại hội hội đồng nhân dân chủ yếu chính là nhiệm kỳ mới của ủy ban nhân dân tỉnh, đến khi đó không những chính thức bầu anh làm chủ tịch tỉnh, càng phải chọn một vài vị phó chủ tịch tỉnh, chúng ta cần phải chứng thực đúng chỗ chỉ thị tinh thần của lãnh đạo.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Tôi đến Mật Đông đã được nửa năm, căn bản vẫn là kiến thức nửa vời, sự kiện này vẫn là bí thư Sầm định đoạt, tôi sẽ tích cực phối hợp.

- Ha ha ha, chủ tịch Tử Quân không cần khiêm tốn, những ngày qua anh đã đi khắp các thành phố trong tỉnh, công tác rất vững chắc. Anh cũng là một trong những cán bộ lãnh đạo tỉnh có uy tín trong dân. Sầm Vật Cương khoát tay rồi khẽ cười nói: - Tôi căn bản chỉ đến Mật Đông nhiều năm hơn anh, hy vọng hai người chúng ta có thể chung sức hợp tác, cùng nhau thúc đẩy tỉnh Mật Đông phát triển lên giai đoạn mới.

Sầm Vật Cương nói những lời rất có toan tính, những người không biết thì còn tưởng rằng Sầm Vật Cương là người lòng dạ bao la khoáng đạt. Vương Tử Quân nghe xong cũng tỏ thái độ: - Con người của tôi có không it bệnh taajt, thế nhưng cũng có lúc nên quảng cáo rùm beng vì mình, đó là tôi sẽ nghe theo lời chỉ huy, sẽ làm tốt công tác của mình, sau này sẽ phối hợp tốt với ngài.

Bầu không khí trong phòng càng thêm hòa hợp, Sầm Vật Cương nói thêm vài hạng mục công tác với Vương Tử Quân, sau đó cười nói: - Chủ tịch Tử Quân, những ngày tới anh nên rút bớt chút thời gian, hai người chúng ta nên đi thăm thú các vị cựu chiến binh, cũng trưng cầu ý kiến của bọn họ với nhiệm kỳ sắp tới của ủy ban nhân dân tỉnh.

Động tác này cực kỳ có ý nghĩa, trưng cầu ý kiến chỉ là một phương diện, thực tế là Sầm Vật Cương tranh thủ cho Vương Tử Quân nhiều sự giúp đỡ. Tuy không biết Sầm Vật Cương làm như vậy có mấy phần là giả vờ cho hay, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn phải thành thật cảm tạ: - Tôi sẽ chờ đợi lời kêu gọi của bí thư Sầm bất cứ khi nào.

Sau khi Vương Tử Quân cáo từ rời đi thì Sầm Vật Cương thở dài một hơi, lão cũng không ngồi xuống vị trí của mình, chỉ lẳng lặng ngồi đó uống trà.

- Bí thư, có trà gì ngon để chia xẻ với thuộc hạ không? Phương Anh Hồ gõ cửa đi đến, hắn ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương căn bản công tác khá lâu với Phương Anh Hồ, quan hệ giữa hai bên là không tệ. Nhưng Phương Anh Hồ lúc này lên tiếng trêu đùa làm cho Sầm Vật Cương có chút không vui. Sao anh lại nói chuyện với lãnh đạo của mình như vậy? Tôi mở miệng trêu đùa với anh là bình dị gần gũi, thế nhưng anh làm vậy với tôi là không biết nặng nhẹ. Tôi là gì của anh? Tôi là chủ của anh, là lãnh đạo của anh, quyền uy của lãnh đạo không phải là thứ có thể trêu chọc.

Tình huống lúc này làm cho Sầm Vật Cương nghĩ lại những sự kiện giữa mình và Phương Anh Hồ, hình như mối quan hệ giữa hai bên đã đến mức không còn quá kiêng kỵ. Đây là tối kỵ trong quan trường, dù thân thiết với cấp dưới cũng có mức độ của nó, nếu không sẽ làm suy yếu khí thế địa vị và quan uy của anh.

Sầm Vật Cương suy xét vài vấn đề rồi nhàn nhạt khoát tay với Phương Anh Hồ: - Không phải là trà ngon, chỉ là trà thường mà thôi, anh đến thì cứ nếm thử xem hương vị thế nào.

Sầm Vật Cương nói rồi lấy ra một cái ly nhỏ giúp Phương Anh Hồ rót đầy trà.

Phương Anh Hồ dùng hai tay tiếp nhận trà, hắn nhấp một ngụm rồi cười nói: - Bí thư, trà này rất ngon, xem ra tôi đến đúng lúc, uống được nước ngon nhất.



Sầm Vật Cương chỉ cười cười mà không nói gì.

- Vừa rồi tôi đi lên đây thì vừa vặn gặp mặt chủ tịch Vương đi xuống lầu. Phương Anh Hồ nhìn Sầm Vật Cương rồi khẽ nói.

Sầm Vật Cương hiểu ý của Phương Anh Hồ, lão gật đầu nói: - Vừa rồi tôi có thương lượng vài chuyện với chủ tịch Vương.

- Vẻ mặt của chủ tịch Vương rất vui vẻ, xem ra đã bàn bạc với ngài rất tốt. Phương Anh Hồ châm thêm trà cho Sầm Vật Cương rồi cười nói.

Sầm Vật Cương không tiếp tục uống trà, lão đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ, sau đó khẽ kéo bức màn nhìn ra ngoài một lát, cuối cùng mới trầm giọng nói: - Vương Tử Quân là một người có tính nết quá cứng nhắc, nhưng căn bản không thể phủ nhận là một người có khả năng mạnh mẽ.

- Vâng, chủ tịch Vương thật sự là một người công tác rất tốt. Phương Anh Hồ chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, ngoài miệng lại không dám phủ nhận đánh giá của Sầm Vật Cương.

Phương Anh Hồ muốn đến tìm hiểu ý nghĩ thật sự của lãnh đạo mình, mặc dù nhiệm kỳ mới của ủy ban nhân dân tỉnh không quá liên quan đến hắn, thế nhưng hắn cũng muốn nhân cơ hội này để tiến thêm một bước. Sau khi có ban ngành mới thì sẽ phải điều chỉnh vài vị trí, Cố Tắc Viêm là người lòng dạ hẹp hòi, thường xuyên nói ra những lời không hay, thế nhưng có một câu mà Cố Tắc Viêm nói đúng, đó là một người không thể cứ mãi làm thư ký trưởng được.

Nếu như thái độ của Sầm Vật Cương ở sự kiện này chợt thay đổi, biết đâu kết cục sẽ khác. Nếu thế cục tỉnh Mật Đông đi về phía không chút gợn sóng sợ hãi, đây là thứ mà Phương Anh Hồ không thích nghe vào lúc này.

Nhưng Phương Anh Hồ là người luôn xem bí thư Sầm Vật Cương là tri kỷ, hắn cũng không muốn mình có biểu hiện quá nhiệt tình với sự kiện lần này. Sắp xếp nhân sự rất ảo diệu, nếu như mình biểu hiện quá vội vàng, đến nổi chủ nhân cho rằng mình nhảy quá mạnh, hiệu quả sợ rằng sẽ là ngược lại. Thế nên dù hắn có tính toán thì vẫn phải đặt trong lòng, phải lấy ra đúng thời điểm. Lúc này hắn cũng không dám hỏi ý kiến của Sầm Vật Cương về mình, như vậy sẽ không có lợi.

Khi Phương Anh Hồ đang suy nghĩ xem nên dẫn phát ý nghĩ của bí thư Sầm như thế nào, đúng lúc này Sầm Vật Cương chợt nói: - Tôi đã mời chủ tịch Vương đi thăm hỏi ý kiến các vị cán bộ cựu chiến binh trong tỉnh, vài ngày tới anh sắp xếp cho tôi.

- Vâng, tôi biết rồi. Phương Anh Hồ nhanh chóng nở nụ cười, hắn hiểu rõ sách lược của Sầm Vật Cương, sắp xếp như vậy rõ ràng là theo đúng kế hoạch.

Sầm Vật Cương giống như cảm nhận được giọng điệu của Phương Anh Hồ có chút biến hóa, thế là không khỏi đưa mắt nhìn sang.

Ánh mắt của Sầm Vật Cương được Phương Anh Hồ mẫn cảm nắm bắt được, điều này không khỏi làm cho trái tim của hắn đập mạnh lên, thầm hối hận: "Mình căn bản còn chưa tu luyện đến mức núi ập xuống đầu mà vẫn còn bình tĩnh, biết đâu tâm tư của mình đã bị lãnh đạo nhìn thấu rồi?"

Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, hắn còn chưa ngồi vững vàng thì nhận được điện thoại của Thạch Kiên Quân. Thạch Kiên Quân nói đùa hai câu rồi dùng giọng nghiêm túc nói: - Tử Quân, bây giờ cậu có rảnh không? Trò chuyện một chút được không?

Vương Tử Quân biết rõ Thạch Kiên Quân nhất định có chuyện quan trọng cần nói với mình, hắn trầm giọng nói: - Tôi đang ở trong phòng làm việc.

- Tôi vừa từ thủ đô quay về, hôm qua có dùng cơm với một vài vị lãnh đạo, có người nói Mật Đông có nhiều đơn thư tố cáo anh, trong đó có nhiều vị từng đảm nhiệm vị trí cao ở tỉnh Mật Đông. Thạch Kiên Quân nói rất chậm, giống như từng câu từng chữ là ngàn quân áp đỉnh.

Vương Tử Quân không nói gì, hắn căn bản đã hiểu rõ ràng chuyện này, hắn biết mục đích đám người kia tố cáo chính là muốn loại mình ra khỏi vòng tuyển cử. Mục đích của đám người này không phải là vào lúc tuyển cử ở hội đồng nhân dân, rõ ràng là muốn điều chỉnh mình trước khi tuyển cử.

Vương Tử Quân đã trải qua không ít chuyện, hắn biết rõ đôi khi thượng cấp thấy một hành động của mình không thành công thì sẽ chọn phương án thay đổi nhân sự, chỉ như vậy mới có thể bảo trì được sự uy nghiêm của thượng cấp, để cho công tác tuyển cử được hoàn thành thuận lợi.

Vương Tử Quân cười nói: - Cám ơn bí thư Thạch đã quan tâm.



- Tử Quân, cậu cần phải coi trọng chuyện này, tốt nhất nên xử lý tốt các mối quan hệ. Thạch Kiên Quân dùng giọng trịnh trọng nói: - Trong thư thì đám cựu chiến binh kia cũng không nói rằng cậu có sai lầm gì, ngược lại còn khen ngợi cậu.

- Cậu biết không, nhiều người ở trong thư nói cậu có năng lực, có khả năng, là mầm mống tốt sáng tạo sự nghiệp phát triển kinh tế địa phương. Thạch Kiên Quân dù nói những lời hữu ích nhưng lại làm hai hàng chân mày của Vương Tử Quân nhíu lại. Khi kinh nghiệm công tác ngày càng phong phú thì hắn biết rõ tố cáo anh sai lầm thì không nhất định là quá xấu, tình huống xấu nhất chính là đám người cố ý nói ra chín thật một giả.

Lãnh đạo thượng cấp có sức phán đoán phi phàm, nếu như tấn công một người thì sẽ làm cho lãnh đạo cảm thấy anh chỉ chú ý đến một mặt, thậm chí còn có thành kiến với anh. Nhưng khi anh nói chín phần thật thì lãnh đạo sẽ coi lời của anh là thật, khen ngợi anh như vậy cũng không phải là tốt cho anh, chủ yếu là để anh tự táng dương.

- Thật sự là khen ngợi tôi sao? Vương Tử Quân cảm khái một câu rồi cười nói.

- À, không những tiến hành khen ngợi cậu, ngược lại giọng điệu càng thêm trịnh trọng. Thạch Kiên Quân nói đến đây thì trầm giọng: - Nhưng những cựu chiến binh kia cũng nói rõ ràng, tuy cậu là người có năng lực, thế nhưng phương pháp công tác vẫn thiếu ổn thỏa, hy vọng thượng cấp có thể giám hộ cậu cho tốt, để cậu rèn luyện thêm vài năm, sau đó ra sức cống hiến cho sự nghiệp phát triển trong nước.

Thạch Kiên Quân là người linh thông tin tức, điều này người thường khó thể so sánh được. Vương Tử Quân tin tưởng sự kiện này là không có lửa sao có khói, nếu như không phải hắn còn có chuẩn bị, như vậy những tin tức này làm cho hắn ý thức được nó giống như cờ vây, một quân cờ của mình sắp bị ăn mất, thế cho nên thế cờ của hắn cũng đại bại.

- Khoảng thời gian gần đây có một đám người nhảy qua nhảy lại ở Mật Đông, những người khác đón khách quý đầy nhà, điều này cậu thật sự không biết sao? Tôi về nhà dùng cơm thì có một người chú đến chơi, chú ấy hy vọng ông cụ nhà tôi có thể ra mặt phản ánh với lãnh đạo thượng cấp, tuyệt đối không thể để cho một người có tương lai nối nghiệp như cậu có thể làm chim gãy cánh được. Trương Quảng Khách nói đến đây thì dừng lại một chút: - Tốt nhất là nên đổi địa phương, lắng đọng vài năm, sau khi trưởng thành hơn thì tiếp tục tiến làm làm chủ một phương.

Người được Thạch Kiên Quân gọi là chú thì tất nhiên không phải người thường, Vương Tử Quân cảm khái lực lượng của đối phương, sau đó cười nói với Thạch Kiên Quân: - Bí thư Thạch, ông cụ nhà anh đối với chuyện này có ý nghĩ gì?

- Ông cụ nhà tôi chỉ có một ý nghĩ, đó chính là lên núi nào hát bài ca đó, nếu người lui ra thì sẽ không nên tiếp tục mò mẫm ở phương diện chính trị hiện tại. Còn nói ông tin tưởng vào ban ngành lãnh đạo vào lúc này, nhất định sẽ cho ra xử lý chính xác. Thạch Kiên Quân nghe giọng điệu bình tĩnh của Vương Tử Quân thì cười ha hả nói.

Vương Tử Quân cười cười, hắn tiến hành cảm tạ sự giúp đỡ của Thạch Kiên Quân, sau khi trò chuyện hơn mười phút thì hai bên cúp điện thoại.

Thạch Kiên Quân dù không giúp gì cho Vương Tử Quân ở thế cục Mật Đông hiện tại, thế nhưng lời nói của Thạch Kiên Quân lại khái quá tình huống vào lúc này. Vương Tử Quân biết mình không phải chiến đấu một mình, thế nhưng đám người kia muốn nổi sóng cũng không phải lực lượng của một người.

Vương Tử Quân uống một ngụm trà, sau đó nhấc điện thoại lên, nhưng bấm vài con số lại đặt điện thoại xuống.

Nếu như mình tỏ ra thiếu kiên nhẫn như vậy, chỉ sợ bị người ta trêu chọc. Hắn thầm lóe lên nhiều ý nghĩ, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý nghĩ trẻ con như vậy.

Buổi tối Vương Tử Quân cùng Kim Chính Thiện đi uống trà, cũng không phải là khách sạn Thịnh Thế, là một địa phương bí mật cho Kim Chính Thiện chỉ định. Chỉ là một nhà hàng không lớn nhưng khá đẹp mà thôi.

Triệu Hiểu Bạch cùng đi theo Vương Tử Quân, ba người gọi bốn món ăn: Cá kho, canh đậu hũ, chân heo hầm, đậu xào, trên cơ bản chỉ là những món bình thường và có hương vị phương bắc. Triệu Hiểu Bạch ở bên cạnh không khỏi thầm cảm thán, sau khi đi làm thư ký cho Vương Tử Quân thì liên tục được ăn những món khá bình dị mà rất ngon, có thể nói bữa cơm tối nay căn bản là không có quá nhiều ước thúc.

Sau khi ba người dùng cơm xong, Kim Chính Thiện nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, cậu đi giúp tôi đóng giấu văn kiện này, lát nữa tôi còn có việc cần dùng.

Triệu Hiểu Bạch tiếp nhận văn kiện rồi nhìn sang Vương Tử Quân. Hắn biết rõ ai cũng có thể đóng dấu văn kiện, chỉ sợ dượng yêu cầu mình đi đóng giấu văn kiện là giả, thế nhưng trò chuyện riêng với chủ tịch Vương là thật.

Vương Tử Quân sao không nhìn rõ ý nghĩ của Kim Chính Thiện? Hắn cười nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, cậu đi làm đi, không cần xen vào việc của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook