Chương 1781: Không quản miệng dễ sinh thị phi.
Bảo Thạch Tiêu
08/12/2015
Đối với Văn Ngư Nhi thì Văn Thành Đồ luôn có tư tưởng yêu thương ngậm trong miệng sợ tan chảy nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, bây giờ nghe con gái tranh luận như vậy cảm thấy rất tức giận thế nhưng không thể làm gì được.
Dù sao thì Văn Ngư Nhi cũng không còn là một cô bé, không nên đối xử như với một cô bé, như vậy là phí công vô dụng. Văn Thành Đồ trầm ngâm giây lát, sau đó quyết định nói rõ với con gái. Tiểu Ngư Nhi từ nhỏ đã hiểu lễ nghĩa, hắn tin con gái có thể hiểu được mình.
- Tiểu Ngư Nhi, bố biết rõ con làm việc quang minh chính đại, không có gì ngăn cản được, thế nhưng con người vẫn có thuộc tính xã hội. Nếu như con đi vẫn đi làm việc mà không quan tâm đến cảm nhận của bố, con có nghĩ việc làm của mình gây ra ảnh hưởng gì với bố không? Văn Thành Đồ cố gắng làm cho giọng điệu mình ôn hòa uyển chuyển, biết đâu con gái sẽ hiểu được ý mình. Hắn vừa nói vừa quan sát phản ứng của con gái, không ngờ Văn Ngư Nhi trừng mắt nhìn mình, sau đó càng ngẩng đầu lên cao, nhìn bộ dạng kia thì hắn biết dù có khuyên can cũng vô ích.
Nhưng Văn Thành Đồ không phải là người có thể đơn giản vứt bỏ ý đồ của mình. Hắn cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, hắn là một vị phó bí thư tỉnh ủy, ngay cả con gái mình cũng không thuyết phục được, như vậy không phải là quá mất mặt sao?
- Ngư Nhi, con là người tâm khí cao ngạo, cảm thấy người ta có nói gì cũng không sao. Văn Thành Đồ nhìn thoáng qua con gái của mình rồi nói tiếp: - Từ góc độc của bố, bố cũng biết những lời nghị luận kia là vô căn cứ.
Lúc này Văn Ngư Nhi mới nở nụ cười, nhưng nàng cũng không nói lời nào mà đứng lên khỏi ghế, sau đó lại nghênh ngang ngồi xuống chiếc ghế lãnh đạo của bí thư Văn.
Khi thấy con gái ngồi lên vị trí của mình và nhắm mắt dưỡng thần, Văn Thành Đồ nở nụ cười sủng ái nói: - Tiểu Ngư Nhi của chúng ta tài sắc vẹn toàn, lại là một cô gái thanh xuân, thật sự đã đến tuổi tìm đối tượng. Nếu như bây giờ có những lời đồn đãi không hay, như vậy sẽ không quá tốt, bố chỉ lo lắng cho con thôi.
- Hừ, bố à, con cảm thấy những này của bố có chút dối trá, rõ ràng là vì mình thế nhưng lại nói là vì con, quá mức đường hoàng, con cũng không nghe. Văn Ngư Nhi tuy che lỗ tai thế nhưng bộ dạng đã mềm lòng.
Văn Thành Đồ thấy thế thì cảm thấy mình đã "dụ địch xâm nhập", lão tiến thêm một bước khuyên nhủ: - Ngư Nhi, con không quan tâm đến những lời nói kia, thế nhưng dù sao cũng phải suy nghĩ cho chủ tịch Vương chứ?
- Chủ tịch Vương sẽ quan tâm đến những lời này sao? Văn Ngư Nhi chợt đứng lên cố gắng cãi lời Văn Thành Đồ: - Con cảm thấy chủ tịch Vương sẽ không quan tâm đến những lời này, những người như anh ấy cần gì phải quan tâm đến những thứ như vậy?
- Bố biết chủ tịch Vương không quan tâm, thế nhưng anh ấy là lãnh đạo, còn có cả vợ con. Tấm hình kia chỉ là hiểu lầm, mọi người đều biết được, chỉ cần một thời gian sau thì vấn đề chậm rãi tan biến. Nhưng nếu con thường xuyên xuất hiện, thường xuyên đi qua bên này, làm cho người ta sinh ra suy nghĩ khác thường, như vậy sẽ không tốt.
- Vợ của chủ tịch Vương cũng sẽ không thể không sinh ra ý nghĩ gì khác, con nói xem có đúng không?
Văn Ngư Nhi do dự giây lát rồi mới nói: - Có nên đổi người đến phỏng vấn chủ tịch Vương không nhỉ?
- Đúng rồi, bố đã nói rồi mà, Văn Ngư Nhi nhà ta tuyệt đối là một cô gái lấy đại cục làm trọng. Con quay về tìm lãnh đạo của mình, đổi người khác đến phỏng vấn là được. Văn Thành Đồ thở dài một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng thuyết phục được con gái của mình.
Văn Ngư Nhi cầm bản phỏng vấn ra khỏi phòng làm việc của Văn Thành Đồ, thế nhưng sau đó lại quay ngược lại dùng giọng không yên hỏi bố: - Bố, chuyện này không tạo nên phiền toái gì cho chủ tịch Vương đấy chứ?
Không, con cứ quản tốt chuyện của mình là được. Văn Thành Đồ vuốt mái tóc của Văn Ngư Nhi, sau đó phất tay cho con gái của mình rời đi.
"Đối phó với một cô gái nhỏ thế này là dư sức!" Văn Thành Đồ thầm nghĩ như vậy, thế nhưng khi con gái rời đi, hắn thầm nghĩ về Vương Tử Quân, lại cảm thấy có chút bực mình.
"Nếu như Cố Tắc Viêm nói đúng thì thế nào bây giờ?"
Lo lắng của Văn Thành Đồ cũng không phải là không có lý, Vương Tử Quân nhìn từ bề ngoài thì chỉ là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, có phải giống như một người gần bốn mươi đâu? Cũng không quan tâm người này bao nhiêu tuổi, thế nhưng Văn Thành Đồ tuyệt đối không cho phép con gái cưng của mình có khúc mắc gì với một người đàn ông đã có vợ, hơn nữa người kia còn là đồng nghiệp của mình.
"Hay là mình điều động công tác của nó đi nơi khác?" Khi Văn Thành Đồ đang buồn rầu lo lắng, lúc này có người gõ cửa phòng. Văn Thành Đồ không vui đi ra mở cửa, đúng lúc này thư ký mở miệng thúc giục: - Bí thư, ngài mau đi xuống bên dưới đi, Tiểu Ngư Nhi đang mắng chủ tịch Cố.
Văn Thành Đồ nghe được những lời như vậy thì ngây cả người.
Lúc này gương mặt Cố Tắc Viêm đỏ bừng bừng, hôm nay hắn đến phòng làm việc của bí thư Sầm Vật Cương để báo cáo công tác, không ngờ vừa cùng bí thư Sầm đi xuống dưới lầu thì gặp ngay Văn Ngư Nhi ở khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy.
Cố Tắc Viêm vừa mới đi xuống lầu thì gặp mặt Văn Ngư Nhi cũng đang hấp tấp đi xuống. Hắn căn bản có chút giật mình khi gặp mặt cô gái này, những lời nói của mình trước đó trong hội nghị dân chủ đã được truyền ra ngoài, bây giờ hắn thật sự hối hận, cũng vì miệng lưỡi của mình quá ti tiện, sao lại nói ra những lời như vậy?
Nếu là trước kia khi gặp mặt Văn Ngư Nhi thì Cố Tắc Viêm sẽ nhất định quan tâm theo đúng cách của một người trưởng bối, thế nhưng bây giờ hắn làm gì còn tâm tư như vậy? Khi hắn chuẩn bị làm ra vẻ như không thấy thì Sầm Vật Cương lại chào hỏi Văn Ngư Nhi: - Tiểu Ngư Nhi, cháu hấp tấp đi đâu vậy?
Văn Ngư Nhi thấy Sầm Vật Cương thì dừng lại ngay rồi cung kính chào hỏi: - Chào bác Sầm, đã nhiều ngày rồi không gặp bác.
- Tốt quá, tiểu nha đầu, cháu bây giờ đang bận rộn gì vậy? Sầm Vật Cương nhìn Văn Ngư Nhi tươi trẻ phấn chấn thì không khỏi dùng giọng từ ái nói.
Nhưng trong đầu Sầm Vật Cương lại lóe lên nội dung tấm ảnh kia: Cô gái nhào vào lòng Vương Tử Quân không nhờ lại là Văn Ngư Nhi, một cô gái mới lớn mà thôi.
- Cháu thì còn bận rộn gì khác nữa, chẳng qua chỉ là đi phỏng vấn mà thôi. Văn Ngư Nhi nói rồi đưa mắt nhìn Cố Tắc Viêm, nàng căn bản cũng nghe nói đến những lời của Cố Tắc Viêm trong hội nghị dân chủ, căn bản rất nổi giận.
Nếu như là trước đó thì Văn Ngư Nhi căn bản sẽ không nổi giận, thế nhưng hôm nay nàng lại bỏ lỡ một cuộc phỏng vấn vì những lời của bố mình, thế nên căn bản là nổi giận không chỗ phát tiết. Lúc này nàng cảm thấy Cố Tắc Viêm cực kỳ chán ghét.
Văn Ngư Nhi có quyết định của mình, nàng cười ha hả nói với Cố Tắc Viêm: - Chào chú Cố.
- Chào Ngư Nhi, ha ha. Cố Tắc Viêm thấy Văn Ngư Nhi chủ động chào hỏi mình, thế là không khỏi có chút xấu hổ. Hắn là người cực kỳ giỏi ăn nói, thế nhưng bây giờ lại sinh ra cảm giác nói không nên lời.
- Chú Cố, có chuyện mà cháu không hiểu rõ, hôm nay vừa lúc gặp ngài, chú muốn hỏi một chút. Chú có thể nói cho cháu biết, cái gì là xuân tình rạo rực được không? Văn Ngư Nhi vừa nói vừa nhìn vào Cố Tắc Viêm.
Cố Tắc Viêm lúc này căn bản không chống đỡ được, hắn nuốt nuốt đầu lưỡi, căn bản không biết nói sao cho phải.
Cái gì là xuân tình rạo rực, Cố Tắc Viêm biết rõ điều này, thế nhưng tình cảnh này hắn phải trả lời sao đây?
Sầm Vật Cương cũng không ngờ Văn Ngư Nhi lại hỏi như vậy, thế là không khỏi thầm mắng Cố Tắc Viêm này nói năng không ra gì mới có báo ứng, sau đó lại cảm thấy mình có trách nhiệm phải khuyên bảo Văn Ngư Nhi.
Khi Sầm Vật Cương chuẩn bị mở miệng thì Văn Ngư Nhi ở bên kia đã nói:L - Cháu gọi ngài là chú Cố, ngài có đồng ý không? Ngài có biết xấu hổ không? Loại người như ngài miệng lưỡi thô tục, ngài có con cái không? Cho dù ngài không có con, ngài đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ xem, nếu đó là vợ, là em gái của ngài thì sao?
Cố Tắc Viêm căn bản rất đuối lý, gương mặt đỏ bừng bừng. Dù hắn có dũng khí cũng không tùy tiện nổi nóng, dù sao thì Văn Ngư Nhi cũng là vãn bối, hắn sao có thể tính toán chi li với cô nàng này cho được?
- Ngư Nhi, nha đầu này hôm nay làm sao vậy? Còn có là một vãn bối nữa không? Vẻ mặt Sầm Vật Cương cực kỳ nghiêm túc.
Văn Ngư Nhi căn bản có chút sợ hãi Sầm Vật Cương, dù sao thì Sầm Vật Cương cũng không phải là người thường, thế nhưng nàng lại dùng giọng đầy hào hùng nói: - Bác Sầm, chú ấy không xứng đáng là trưởng bối của cháu, cháu không cần chú ấy làm trưởng bối, vì cháu cảm thấy một người xấu xa như chú ấy làm đồng sự với ngài và bố cháu, đúng là một loại nhục nhã.
- Ngài có biết bây giờ người ta nói về cháu thế nào không? Cháu cũng muốn hỏi chú ấy một câu, đó là sao có thể tùy tiện đánh giá về cháu như vậy được?
Văn Ngư Nhi nói đến phương diện uất ức của mình thì không khỏi chảy nước mắt. Sầm Vật Cương là người đứng đầu nhất ngôn cửu đỉnh ở Mật Đông, dù là bất kỳ ai cũng phải run sợ dưới ánh mắt của lão, thế nhưng bây giờ thấy Văn Ngư Nhi khóc thì cũng không khỏi cảm thấy đau lòng. Dù thế nào thì sự kiện vừa qua cũng gây tổn thương cho một cô gái mới học xong đi làm như Văn Ngư Nhi.
Cố Tắc Viêm này đúng là miệng lưỡi không ra gì.
Khi Sầm Vật Cương chuẩn bị an ủi Văn Ngư Nhi thì Văn Thành Đồ đã đi xuống, từ xa đã lớn tiếng nói: - Ngư Nhi, con đang làm gì vậy? Còn không tranh thủ đi làm việc sao?
Sầm Vật Cương biết rõ nếu cứ tiếp tục ở lại thì càng phiền toái, lão cười cười với Văn Thành Đồ, sau đó nói với Văn Ngư Nhi: - Ngư Nhi, tranh thủ đi mau lên. Đúng rồi, tiểu nha đầu nếu muốn đi đâu chơi thì cứ xin lãnh đạo nghỉ một vài ngày, nói là bác Sầm có nhiệm vụ cho cháu, ha ha.
Văn Ngư Nhi không thể không quay đầu bỏ đi dưới ánh mắt của Sầm Vật Cương, nhưng khi nàng rời đi thì bầu không khí trong khu văn phòng tỉnh ủy có chút xấu hổ.
Sầm Vật Cương cũng cảm ứng được bầu không khí xấu hổ này, lão trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Ngư Nhi còn nhỏ tuổi, khó tránh khỏi tình huống nổi nóng như vậy, bí thư Văn về nhà cũng đừng nên trách nó.
- Cám ơn bí thư Sầm. Văn Thành Đồ khẽ cười rồi nói với Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương còn muốn nói thêm điều gì đó, thế nhưng lão há miệng mà cuối cùng không nói nên lời, sau đó quay bước đi lên lầu. Cố Tắc Viêm thấy Văn Thành Đồ đi xuống, thấy đối phương liếc mắt nhìn mình, hắn càng cảm thấy không vui, cũng không nên nói thêm điều gì.
Sau khi đi vào phòng làm việc của Sầm Vật Cương, Cố Tắc Viêm dùng giọng cực kỳ uất ức nói: - Bí thư Sầm, ngài xem tôi có phải oan uổng không? Tôi nếu biết đó là Văn Ngư Nhi thì sao lại nói ra những lời như vậy? Ngài nhìn Ngư Nhi hôm nay xem, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Sầm Vật Cương đưa mắt nhìn Cố Tắc Viêm, lại dùng giọng không mặn không nhạt nói: - Anh làm sao vậy? Anh ăn nói theo kiểu như vậy thì thật sự có kết quả không ra gì, lần sau nhớ khắc ghi bài học này.
Cố Tắc Viêm khẽ gật đầu, hắn bức bối tiếp nhận lời phê bình của Sầm Vật Cương. Hắn biết rất rõ ràng, có nhiều người thấy Văn Ngư Nhi mắng mình, tin tức này sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ.
Cố Tắc Viêm thật sự cảm thấy phiền muộn, thế nhưng hắn vẫn nhẫn nại nói: - Bí thư, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài. Ngày hôm qua tôi có gọi điện thoại cho hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ, bọn họ nói bây giờ áp lực của mình là quá lớn.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, thành phố Linh Long xảy ra chuyện, hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ là hai vị lãnh đạo đứng đầu, không có áp lực mới là lạ. Nhưng sự việc đã đến nước này, không xử lý được sao?
- Có kết quả điều tra chưa?
- Bí thư Sầm, mọi việc đã rõ ràng, những người có trách nhiệm chủ yếu đều đã bị khống chế. Cố Tắc Viêm nhìn Sầm Vật Cương rồi dùng giọng cẩn thận đề nghị: - Tôi cảm thấy chuyện này mang đến ảnh hưởng mặt trái với công tác xây dựng đô thị ở thành phố Linh Long, nếu bây giờ đã điều tra rõ ràng, như vậy nên nhanh chóng kết án là được.
Cố Tắc Viêm nói làm cho Sầm Vật Cương nhíu mày, lão trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chuyện này tôi phải trưng cầu ý kiến của bí thư Khang Tắc Chính cái đã.
Cố Tắc Viêm tuy có chút thất vọng nhưng không dám tiếp tục khuyển bảo, dù sao thì đây cũng không phải chuyện nhỏ. Nếu như Sầm Vật Cương có ý nghĩ của mình, anh có khuyên mãi cũng không xong, ngược lại còn không phân biệt rõ đâu là lãnh đạo. Nhưng thái độ của Sầm Vật Cương có chút biến đổi, điều này hắn thấy rất rõ ràng.
Cố Tắc Viêm từng xem qua một quyển sách, bên trong có những câu nói kết luận với người quan trường làm cho hắn sinh ra cộng minh: Đó là trong quan trường có hai loại người, có kẻ cáo mượn oai hùm và khát vọng cáo mượn oai hùm. Có người một khi thăng quan thì nắm quyền lớn cho rằng mình là hổ là rồng, thế nhưng những người thật sự có thể là hổ là rồng đều căn bản không theo trò cáo mượn oai hùm, dù cho con chuột có ngồi lên ghế cao mượn oai của hổ để áp chế kẻ khác, thực tế cũng chỉ là một con chuột mà thôi. Những lời nói như thế này dù có chút cực đoan, thế nhưng lại không phải không đúng, vì dù là bất kỳ ai trong quan trường cũng muốn đẩy địa vị và quyền lực của mình đi lên, điều này là sự thật.
Thử nghĩ mà xem, nếu như Sầm Vật Cương không phải là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, như vậy Cố Tắc Viêm tôi cần gì phải khổ sở nịnh nọt thế này?
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc nghe Triệu Hiểu Bạch dùng giọng sinh động miêu tả sự việc mà không khỏi buồn cười. Có lẽ Cố Tắc Viêm sẽ cực kỳ khốn khổ khi đối mặt với Văn Ngư Nhi.
- Chủ tịch Vương, khi đó gương mặt chủ tịch Cố thật sự là xanh như tàu lá. Triệu Hiểu Bạch có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Vương Tử Quân, thế là không khỏi nói.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Được rồi, bây giờ chúng tă không thảo luận về vấn đề này nữa, không cần nói như vậy.
Triệu Hiểu Bạch lại chặn lời: - Chủ tịch yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói lung tung ra bên ngoài, thế nhưng bây giờ lại được truyền bá rộng rãi lắm rồi.
- Cốc cốc cốc. Triệu Hiểu Bạch nghe tiếng gõ cửa và vội vàng đi ra, sau khi hắn mở cửa thì thấy Lý Chinh Siêu đi vào. Lần này Lý Chinh Siêu không đi vào một mình, đi theo còn có một người đàn ông mặc trang phục cảnh sát.
Dù sao thì Văn Ngư Nhi cũng không còn là một cô bé, không nên đối xử như với một cô bé, như vậy là phí công vô dụng. Văn Thành Đồ trầm ngâm giây lát, sau đó quyết định nói rõ với con gái. Tiểu Ngư Nhi từ nhỏ đã hiểu lễ nghĩa, hắn tin con gái có thể hiểu được mình.
- Tiểu Ngư Nhi, bố biết rõ con làm việc quang minh chính đại, không có gì ngăn cản được, thế nhưng con người vẫn có thuộc tính xã hội. Nếu như con đi vẫn đi làm việc mà không quan tâm đến cảm nhận của bố, con có nghĩ việc làm của mình gây ra ảnh hưởng gì với bố không? Văn Thành Đồ cố gắng làm cho giọng điệu mình ôn hòa uyển chuyển, biết đâu con gái sẽ hiểu được ý mình. Hắn vừa nói vừa quan sát phản ứng của con gái, không ngờ Văn Ngư Nhi trừng mắt nhìn mình, sau đó càng ngẩng đầu lên cao, nhìn bộ dạng kia thì hắn biết dù có khuyên can cũng vô ích.
Nhưng Văn Thành Đồ không phải là người có thể đơn giản vứt bỏ ý đồ của mình. Hắn cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, hắn là một vị phó bí thư tỉnh ủy, ngay cả con gái mình cũng không thuyết phục được, như vậy không phải là quá mất mặt sao?
- Ngư Nhi, con là người tâm khí cao ngạo, cảm thấy người ta có nói gì cũng không sao. Văn Thành Đồ nhìn thoáng qua con gái của mình rồi nói tiếp: - Từ góc độc của bố, bố cũng biết những lời nghị luận kia là vô căn cứ.
Lúc này Văn Ngư Nhi mới nở nụ cười, nhưng nàng cũng không nói lời nào mà đứng lên khỏi ghế, sau đó lại nghênh ngang ngồi xuống chiếc ghế lãnh đạo của bí thư Văn.
Khi thấy con gái ngồi lên vị trí của mình và nhắm mắt dưỡng thần, Văn Thành Đồ nở nụ cười sủng ái nói: - Tiểu Ngư Nhi của chúng ta tài sắc vẹn toàn, lại là một cô gái thanh xuân, thật sự đã đến tuổi tìm đối tượng. Nếu như bây giờ có những lời đồn đãi không hay, như vậy sẽ không quá tốt, bố chỉ lo lắng cho con thôi.
- Hừ, bố à, con cảm thấy những này của bố có chút dối trá, rõ ràng là vì mình thế nhưng lại nói là vì con, quá mức đường hoàng, con cũng không nghe. Văn Ngư Nhi tuy che lỗ tai thế nhưng bộ dạng đã mềm lòng.
Văn Thành Đồ thấy thế thì cảm thấy mình đã "dụ địch xâm nhập", lão tiến thêm một bước khuyên nhủ: - Ngư Nhi, con không quan tâm đến những lời nói kia, thế nhưng dù sao cũng phải suy nghĩ cho chủ tịch Vương chứ?
- Chủ tịch Vương sẽ quan tâm đến những lời này sao? Văn Ngư Nhi chợt đứng lên cố gắng cãi lời Văn Thành Đồ: - Con cảm thấy chủ tịch Vương sẽ không quan tâm đến những lời này, những người như anh ấy cần gì phải quan tâm đến những thứ như vậy?
- Bố biết chủ tịch Vương không quan tâm, thế nhưng anh ấy là lãnh đạo, còn có cả vợ con. Tấm hình kia chỉ là hiểu lầm, mọi người đều biết được, chỉ cần một thời gian sau thì vấn đề chậm rãi tan biến. Nhưng nếu con thường xuyên xuất hiện, thường xuyên đi qua bên này, làm cho người ta sinh ra suy nghĩ khác thường, như vậy sẽ không tốt.
- Vợ của chủ tịch Vương cũng sẽ không thể không sinh ra ý nghĩ gì khác, con nói xem có đúng không?
Văn Ngư Nhi do dự giây lát rồi mới nói: - Có nên đổi người đến phỏng vấn chủ tịch Vương không nhỉ?
- Đúng rồi, bố đã nói rồi mà, Văn Ngư Nhi nhà ta tuyệt đối là một cô gái lấy đại cục làm trọng. Con quay về tìm lãnh đạo của mình, đổi người khác đến phỏng vấn là được. Văn Thành Đồ thở dài một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng thuyết phục được con gái của mình.
Văn Ngư Nhi cầm bản phỏng vấn ra khỏi phòng làm việc của Văn Thành Đồ, thế nhưng sau đó lại quay ngược lại dùng giọng không yên hỏi bố: - Bố, chuyện này không tạo nên phiền toái gì cho chủ tịch Vương đấy chứ?
Không, con cứ quản tốt chuyện của mình là được. Văn Thành Đồ vuốt mái tóc của Văn Ngư Nhi, sau đó phất tay cho con gái của mình rời đi.
"Đối phó với một cô gái nhỏ thế này là dư sức!" Văn Thành Đồ thầm nghĩ như vậy, thế nhưng khi con gái rời đi, hắn thầm nghĩ về Vương Tử Quân, lại cảm thấy có chút bực mình.
"Nếu như Cố Tắc Viêm nói đúng thì thế nào bây giờ?"
Lo lắng của Văn Thành Đồ cũng không phải là không có lý, Vương Tử Quân nhìn từ bề ngoài thì chỉ là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, có phải giống như một người gần bốn mươi đâu? Cũng không quan tâm người này bao nhiêu tuổi, thế nhưng Văn Thành Đồ tuyệt đối không cho phép con gái cưng của mình có khúc mắc gì với một người đàn ông đã có vợ, hơn nữa người kia còn là đồng nghiệp của mình.
"Hay là mình điều động công tác của nó đi nơi khác?" Khi Văn Thành Đồ đang buồn rầu lo lắng, lúc này có người gõ cửa phòng. Văn Thành Đồ không vui đi ra mở cửa, đúng lúc này thư ký mở miệng thúc giục: - Bí thư, ngài mau đi xuống bên dưới đi, Tiểu Ngư Nhi đang mắng chủ tịch Cố.
Văn Thành Đồ nghe được những lời như vậy thì ngây cả người.
Lúc này gương mặt Cố Tắc Viêm đỏ bừng bừng, hôm nay hắn đến phòng làm việc của bí thư Sầm Vật Cương để báo cáo công tác, không ngờ vừa cùng bí thư Sầm đi xuống dưới lầu thì gặp ngay Văn Ngư Nhi ở khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy.
Cố Tắc Viêm vừa mới đi xuống lầu thì gặp mặt Văn Ngư Nhi cũng đang hấp tấp đi xuống. Hắn căn bản có chút giật mình khi gặp mặt cô gái này, những lời nói của mình trước đó trong hội nghị dân chủ đã được truyền ra ngoài, bây giờ hắn thật sự hối hận, cũng vì miệng lưỡi của mình quá ti tiện, sao lại nói ra những lời như vậy?
Nếu là trước kia khi gặp mặt Văn Ngư Nhi thì Cố Tắc Viêm sẽ nhất định quan tâm theo đúng cách của một người trưởng bối, thế nhưng bây giờ hắn làm gì còn tâm tư như vậy? Khi hắn chuẩn bị làm ra vẻ như không thấy thì Sầm Vật Cương lại chào hỏi Văn Ngư Nhi: - Tiểu Ngư Nhi, cháu hấp tấp đi đâu vậy?
Văn Ngư Nhi thấy Sầm Vật Cương thì dừng lại ngay rồi cung kính chào hỏi: - Chào bác Sầm, đã nhiều ngày rồi không gặp bác.
- Tốt quá, tiểu nha đầu, cháu bây giờ đang bận rộn gì vậy? Sầm Vật Cương nhìn Văn Ngư Nhi tươi trẻ phấn chấn thì không khỏi dùng giọng từ ái nói.
Nhưng trong đầu Sầm Vật Cương lại lóe lên nội dung tấm ảnh kia: Cô gái nhào vào lòng Vương Tử Quân không nhờ lại là Văn Ngư Nhi, một cô gái mới lớn mà thôi.
- Cháu thì còn bận rộn gì khác nữa, chẳng qua chỉ là đi phỏng vấn mà thôi. Văn Ngư Nhi nói rồi đưa mắt nhìn Cố Tắc Viêm, nàng căn bản cũng nghe nói đến những lời của Cố Tắc Viêm trong hội nghị dân chủ, căn bản rất nổi giận.
Nếu như là trước đó thì Văn Ngư Nhi căn bản sẽ không nổi giận, thế nhưng hôm nay nàng lại bỏ lỡ một cuộc phỏng vấn vì những lời của bố mình, thế nên căn bản là nổi giận không chỗ phát tiết. Lúc này nàng cảm thấy Cố Tắc Viêm cực kỳ chán ghét.
Văn Ngư Nhi có quyết định của mình, nàng cười ha hả nói với Cố Tắc Viêm: - Chào chú Cố.
- Chào Ngư Nhi, ha ha. Cố Tắc Viêm thấy Văn Ngư Nhi chủ động chào hỏi mình, thế là không khỏi có chút xấu hổ. Hắn là người cực kỳ giỏi ăn nói, thế nhưng bây giờ lại sinh ra cảm giác nói không nên lời.
- Chú Cố, có chuyện mà cháu không hiểu rõ, hôm nay vừa lúc gặp ngài, chú muốn hỏi một chút. Chú có thể nói cho cháu biết, cái gì là xuân tình rạo rực được không? Văn Ngư Nhi vừa nói vừa nhìn vào Cố Tắc Viêm.
Cố Tắc Viêm lúc này căn bản không chống đỡ được, hắn nuốt nuốt đầu lưỡi, căn bản không biết nói sao cho phải.
Cái gì là xuân tình rạo rực, Cố Tắc Viêm biết rõ điều này, thế nhưng tình cảnh này hắn phải trả lời sao đây?
Sầm Vật Cương cũng không ngờ Văn Ngư Nhi lại hỏi như vậy, thế là không khỏi thầm mắng Cố Tắc Viêm này nói năng không ra gì mới có báo ứng, sau đó lại cảm thấy mình có trách nhiệm phải khuyên bảo Văn Ngư Nhi.
Khi Sầm Vật Cương chuẩn bị mở miệng thì Văn Ngư Nhi ở bên kia đã nói:L - Cháu gọi ngài là chú Cố, ngài có đồng ý không? Ngài có biết xấu hổ không? Loại người như ngài miệng lưỡi thô tục, ngài có con cái không? Cho dù ngài không có con, ngài đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ xem, nếu đó là vợ, là em gái của ngài thì sao?
Cố Tắc Viêm căn bản rất đuối lý, gương mặt đỏ bừng bừng. Dù hắn có dũng khí cũng không tùy tiện nổi nóng, dù sao thì Văn Ngư Nhi cũng là vãn bối, hắn sao có thể tính toán chi li với cô nàng này cho được?
- Ngư Nhi, nha đầu này hôm nay làm sao vậy? Còn có là một vãn bối nữa không? Vẻ mặt Sầm Vật Cương cực kỳ nghiêm túc.
Văn Ngư Nhi căn bản có chút sợ hãi Sầm Vật Cương, dù sao thì Sầm Vật Cương cũng không phải là người thường, thế nhưng nàng lại dùng giọng đầy hào hùng nói: - Bác Sầm, chú ấy không xứng đáng là trưởng bối của cháu, cháu không cần chú ấy làm trưởng bối, vì cháu cảm thấy một người xấu xa như chú ấy làm đồng sự với ngài và bố cháu, đúng là một loại nhục nhã.
- Ngài có biết bây giờ người ta nói về cháu thế nào không? Cháu cũng muốn hỏi chú ấy một câu, đó là sao có thể tùy tiện đánh giá về cháu như vậy được?
Văn Ngư Nhi nói đến phương diện uất ức của mình thì không khỏi chảy nước mắt. Sầm Vật Cương là người đứng đầu nhất ngôn cửu đỉnh ở Mật Đông, dù là bất kỳ ai cũng phải run sợ dưới ánh mắt của lão, thế nhưng bây giờ thấy Văn Ngư Nhi khóc thì cũng không khỏi cảm thấy đau lòng. Dù thế nào thì sự kiện vừa qua cũng gây tổn thương cho một cô gái mới học xong đi làm như Văn Ngư Nhi.
Cố Tắc Viêm này đúng là miệng lưỡi không ra gì.
Khi Sầm Vật Cương chuẩn bị an ủi Văn Ngư Nhi thì Văn Thành Đồ đã đi xuống, từ xa đã lớn tiếng nói: - Ngư Nhi, con đang làm gì vậy? Còn không tranh thủ đi làm việc sao?
Sầm Vật Cương biết rõ nếu cứ tiếp tục ở lại thì càng phiền toái, lão cười cười với Văn Thành Đồ, sau đó nói với Văn Ngư Nhi: - Ngư Nhi, tranh thủ đi mau lên. Đúng rồi, tiểu nha đầu nếu muốn đi đâu chơi thì cứ xin lãnh đạo nghỉ một vài ngày, nói là bác Sầm có nhiệm vụ cho cháu, ha ha.
Văn Ngư Nhi không thể không quay đầu bỏ đi dưới ánh mắt của Sầm Vật Cương, nhưng khi nàng rời đi thì bầu không khí trong khu văn phòng tỉnh ủy có chút xấu hổ.
Sầm Vật Cương cũng cảm ứng được bầu không khí xấu hổ này, lão trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Ngư Nhi còn nhỏ tuổi, khó tránh khỏi tình huống nổi nóng như vậy, bí thư Văn về nhà cũng đừng nên trách nó.
- Cám ơn bí thư Sầm. Văn Thành Đồ khẽ cười rồi nói với Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương còn muốn nói thêm điều gì đó, thế nhưng lão há miệng mà cuối cùng không nói nên lời, sau đó quay bước đi lên lầu. Cố Tắc Viêm thấy Văn Thành Đồ đi xuống, thấy đối phương liếc mắt nhìn mình, hắn càng cảm thấy không vui, cũng không nên nói thêm điều gì.
Sau khi đi vào phòng làm việc của Sầm Vật Cương, Cố Tắc Viêm dùng giọng cực kỳ uất ức nói: - Bí thư Sầm, ngài xem tôi có phải oan uổng không? Tôi nếu biết đó là Văn Ngư Nhi thì sao lại nói ra những lời như vậy? Ngài nhìn Ngư Nhi hôm nay xem, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Sầm Vật Cương đưa mắt nhìn Cố Tắc Viêm, lại dùng giọng không mặn không nhạt nói: - Anh làm sao vậy? Anh ăn nói theo kiểu như vậy thì thật sự có kết quả không ra gì, lần sau nhớ khắc ghi bài học này.
Cố Tắc Viêm khẽ gật đầu, hắn bức bối tiếp nhận lời phê bình của Sầm Vật Cương. Hắn biết rất rõ ràng, có nhiều người thấy Văn Ngư Nhi mắng mình, tin tức này sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ.
Cố Tắc Viêm thật sự cảm thấy phiền muộn, thế nhưng hắn vẫn nhẫn nại nói: - Bí thư, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài. Ngày hôm qua tôi có gọi điện thoại cho hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ, bọn họ nói bây giờ áp lực của mình là quá lớn.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, thành phố Linh Long xảy ra chuyện, hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ là hai vị lãnh đạo đứng đầu, không có áp lực mới là lạ. Nhưng sự việc đã đến nước này, không xử lý được sao?
- Có kết quả điều tra chưa?
- Bí thư Sầm, mọi việc đã rõ ràng, những người có trách nhiệm chủ yếu đều đã bị khống chế. Cố Tắc Viêm nhìn Sầm Vật Cương rồi dùng giọng cẩn thận đề nghị: - Tôi cảm thấy chuyện này mang đến ảnh hưởng mặt trái với công tác xây dựng đô thị ở thành phố Linh Long, nếu bây giờ đã điều tra rõ ràng, như vậy nên nhanh chóng kết án là được.
Cố Tắc Viêm nói làm cho Sầm Vật Cương nhíu mày, lão trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chuyện này tôi phải trưng cầu ý kiến của bí thư Khang Tắc Chính cái đã.
Cố Tắc Viêm tuy có chút thất vọng nhưng không dám tiếp tục khuyển bảo, dù sao thì đây cũng không phải chuyện nhỏ. Nếu như Sầm Vật Cương có ý nghĩ của mình, anh có khuyên mãi cũng không xong, ngược lại còn không phân biệt rõ đâu là lãnh đạo. Nhưng thái độ của Sầm Vật Cương có chút biến đổi, điều này hắn thấy rất rõ ràng.
Cố Tắc Viêm từng xem qua một quyển sách, bên trong có những câu nói kết luận với người quan trường làm cho hắn sinh ra cộng minh: Đó là trong quan trường có hai loại người, có kẻ cáo mượn oai hùm và khát vọng cáo mượn oai hùm. Có người một khi thăng quan thì nắm quyền lớn cho rằng mình là hổ là rồng, thế nhưng những người thật sự có thể là hổ là rồng đều căn bản không theo trò cáo mượn oai hùm, dù cho con chuột có ngồi lên ghế cao mượn oai của hổ để áp chế kẻ khác, thực tế cũng chỉ là một con chuột mà thôi. Những lời nói như thế này dù có chút cực đoan, thế nhưng lại không phải không đúng, vì dù là bất kỳ ai trong quan trường cũng muốn đẩy địa vị và quyền lực của mình đi lên, điều này là sự thật.
Thử nghĩ mà xem, nếu như Sầm Vật Cương không phải là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, như vậy Cố Tắc Viêm tôi cần gì phải khổ sở nịnh nọt thế này?
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc nghe Triệu Hiểu Bạch dùng giọng sinh động miêu tả sự việc mà không khỏi buồn cười. Có lẽ Cố Tắc Viêm sẽ cực kỳ khốn khổ khi đối mặt với Văn Ngư Nhi.
- Chủ tịch Vương, khi đó gương mặt chủ tịch Cố thật sự là xanh như tàu lá. Triệu Hiểu Bạch có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Vương Tử Quân, thế là không khỏi nói.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Được rồi, bây giờ chúng tă không thảo luận về vấn đề này nữa, không cần nói như vậy.
Triệu Hiểu Bạch lại chặn lời: - Chủ tịch yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói lung tung ra bên ngoài, thế nhưng bây giờ lại được truyền bá rộng rãi lắm rồi.
- Cốc cốc cốc. Triệu Hiểu Bạch nghe tiếng gõ cửa và vội vàng đi ra, sau khi hắn mở cửa thì thấy Lý Chinh Siêu đi vào. Lần này Lý Chinh Siêu không đi vào một mình, đi theo còn có một người đàn ông mặc trang phục cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.