Chương 1141: Kinh tế không phát triển thì tất cả là vô nghĩa.
Bảo Thạch Tiêu
26/12/2014
Trong phòng chỉ còn lại một mình Chử Vận Phong, lão đang xem văn
kiện. Cuối cùng lão đặt văn kiện xuống, dụi dụi mắt, trong lòng sinh ra
cảm giác mình đã già rồi.
Chử Vận Phong đã suy nghĩ rất lâu khi cho đám người Chân Hồng Lỗi cùng đến phòng làm việc của mình với Chu Ba Nhâm. Sau khi đi vào tỉnh Nam Giang thì Vương Tử Quân cho ra những thủ đoạn rất tốt, nói thật thì chính Chử Vận Phong cũng phải hâm mộ. Thậm chí lão nghĩ rằng nếu như cần chính mình ra mặt, lão sẽ ra giúp đỡ đồng chí mới. Nhưng có một việc căn bản không thể thay đổi, chính là tuyệt đối không được gây bất lợi cho sự phát triển kinh tế của tỉnh Nam Giang.
Vì quy tắc tham gia giao thông mà giam giữ phó giám đốc của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp, điều này làm cho công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp rời khỏi thành phố Ba Uẩn, đó là một sự kiện mà Chử Vận Phong căn bản khó thể nào tiếp nhận được. Lão cảm thấy đây là hành vi không tốt, chọn cái nhỏ bỏ cái lớn. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Có những đồng chí phát triển quá thuận lợi thì căn bản không coi ai ra gì, không gõ lên đầu không được.
Vương Tử Quân từ trong hội trường đi ra, Vương Tử Quân nhận được điện thoại của cục trưởng Đoạn Văn Đống cục công an thành phố Đông Hồng. Đoạn Văn Đống báo cáo một sự kiện, chính là cục công an tỉnh cho ra chỉ thị yêu cầu thả Đổng Cánh Hoàn đang bị giam giữ ra ngoài.
Tuy sự kiện của Đổng Cánh Hoàn là không lớn, thế nhưng sự việc này lại do chính Vương Tử Quân cho ra chỉ thị, Đoạn Văn Đống là lãnh đạo cục công an thành phố Đông Hồng, hơn nữa còn là người được Vương Tử Quân dùng sức đẩy lên, thế nên sau khi nhận được nhiệm vụ này thì Đoạn Văn Đống căn bản xem đó là cơ hội tốt của mình. Hắn tự nghĩ đã nhìn rõ tình thế, hành động lần này căn bản có thể kéo gần thêm mối quan hệ với bí thư Vương.
Nhưng Đoạn Văn Đống căn bản không thể nào chỉa mũi dùi về phía Chân Hồng Lỗi, vì bất cứ hành vi vượt cấp nào căn bản cũng không đúng quy củ, trừ khi hắn xử lý cực kỳ cẩn thận, nếu không hắn sẽ căn bản không làm. Vì vậy sau khi xem xét lợi hại, hắn cũng không chấp hành chỉ thị của cục trưởng Chân, mà gọi điện thoại báo cáo cho Vương Tử Quân.
Chân Hồng Lỗi cho ra chỉ thị, có lẽ đây không phải là quyết định của người này, nếu không thì đối phương đã sớm cho ra chỉ thị như vậy từ lâu rồi. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói:
- Nếu như cục trưởng Chân thật sự muốn thả Đổng Cánh Hoàn ra ngoài, như vậy mời anh ấy ký tên.
Giọng nói của Vương Tử Quân không quá cao thế nhưng rất kiên quyết. Đoạn Văn Đống biết rõ ép cục trưởng Chân ký tên cũng không dễ dàng, nhưng lúc này hắn căn bản không còn lựa chọn nào khác, người đưa hắn tiến lên vị trí hiện tại là bí thư Vương, không phải là Chân Hồng Lỗi.
- Vâng, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Đoạn Văn Đống nói rất kiên quyết, không chút chối từ.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và trở nên trầm mặc, Chử Vận Phong lúc này đã động, mới đó đã cho ra áp lực quá lớn. Chân Hồng Lỗi vốn đang nghe theo chỉ thị của hắn, bây giờ sau khi Chử Vận Phong tỏ thái độ thì bắt đầu cúi đầu nghe theo.
Vương Tử Quân căn bản đã nhìn rõ tình huống ở tỉnh Nam Giang, tuy Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy căn bản rất tốt, thế nhưng trên mặt quyền lợi lại căn bản có hơi kém, xuất hiện xu thế phân phối quyền lực cho hai vị lãnh đạo đứng đầu trong tỉnh. Diệp Thừa Dân lúc này đang buông lỏng quyền khống chế, thế nhưng uy tín của Chử Vận Phong lại được tăng cường. Hai người cũng không phân chia ai mạnh ai yếu, lúc này sở dĩ tất cả công tác ở tỉnh Nam Giang vẫn còn tốt là vì hai người ma xát với nhau khá hiệu quả.
Vương Tử Quân cảm thấy hai bên ma xát như vậy căn bản là cố tình phối hợp ăn ý, nhưng đối với những sự kiện liên quan sâu xa, hai bên đều có ý nghĩ của riêng mình.
Dưới tình huống này Chử Vận Phong gây áp lực cho mình, Diệp Thừa Dân sẽ làm gì.
Nếu như Diệp Thừa Dân nói lời giúp đỡ mình, áp lực của Vương Tử Quân sẽ giảm, nhưng Diệp Thừa Dân sẽ mở lời giúp đỡ mình sao?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, ánh mắt Vương Tử Quân nhìn về phía khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, hắn cũng có một gian phòng làm việc ở nơi đó, nhưng hắn rất ít đi đến đó.
Trong phòng khách của nhà khách tỉnh Nam Giang, lúc này vẻ mặt của Chân Hồng Lỗi thật sự không quá tốt, hắn là cục trưởng cục công an tỉnh cho ra chỉ thị nhưng cục công an thành phố Đông Hồng không làm theo, điều này làm cho thể diện của hắn đặt đi nơi nào? Hơn nữa xuất hiện cục diện như vậy, chủ tịch tỉnh có thể hoài nghi năng lực khống chế của mình không? Lúc này căn bản còn chưa rõ ràng.
Chử Vận Phong giống như không thấy được vẻ biến đổi trên gương mặt Chân Hồng Lỗi, lão tươi cười nói với Chu Ba Nhâm ở vị trí đối diện:
- Giám đốc Chu, tỉnh Nam Giang chúng tôi hy vọng quý công ty sẽ ở lại. Theo dự đoán của chuyên gia, trữ lượng nhôm của thành phố Ba Uẩn tuy không nằm trong số mười địa phương lớn nhất toàn quốc, thế nhưng cũng không xê xịch gì nhiều. Quý công ty đã đầu tư vào nhiều giai đoạn ở thành phố Ba Uẩn, nếu như bỏ đi thì chỉ sợ quý công ty sẽ bị tổn thất rất lớn.
Chu Ba Nhâm có vẻ cực kỳ an phận trước mặt Chử Vận Phong, hắn dùng giọng có vài phần cung kính nói:
- Chủ tịch Chử, nói thật thì tôi cho ra quyết định như vậy và cảm thấy rất tiếc nuối, bản thân tôi cũng không hy vọng rút đầu tư khỏi tỉnh Nam Giang. Năm đó khi chúng tôi xây dựng chi nhánh ở thành phố Ba Uẩn, chúng tôi căn bản không có nhiều hy vọng phát triển trong tương lai, nhưng cuối cùng thì bí thư Lật là người có thành ý, đã làm cho chúng tôi xây dựng công ty ở Ba Uẩn, quyét định như vậy cũng không phải là lựa chọn qua loa.
- Từ khi đầu tư vào Ba Uẩn đến nay thì chúng tôi nhận được sự giúp đỡ rất lớn từ địa phương, thế nhưng thưa chủ tịch Chử, chúng tôi căn bản không thể tiếp tục duy trì công ty chi nhánh này được nữa. Sự việc vỡ hồ chứa còn chưa kết thúc thì phó giám đốc công ty bị giam giữ, điều này sao làm cho chúng tôi thanh thản kinh doanh được?
Chử Vận Phong có hơi nhíu mày, lão thản nhiên nói:
- Bí thư Binh Đông đã nói Sự kiện vỡ hồ chứa sẽ do phía thành phố Ba Uẩn chỏ a phương án giải quyết vấn đề, còn sự kiện phó giám đốc công ty, cục trưởng Hồng Lỗi đã cho ra chỉ thị, chúng ta sẽ nhanh chóng được gặp giám đốc Đổng mà thôi.
Khi Chử Vận Phong nói đến Chân Hồng Lỗi, đám người Chu Tiến Liên không khỏi nhìn về phía Chân Hồng Lỗi. Lúc này Chu Tiến Liên ngồi trong phòng khách của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn thầm cảm thấy có chút may mắn, dù sao thì hai chuyện kia không có việc của mình. Sự kiện vỡ hồ chứa ở thành phố Ba Uẩn cũng rơi lên lưng đám người thành phố Ba Uẩn.
Chu Tiến Liên cảm thấy một vị cục trưởng cục công an tỉnh muốn thả người nào thì chỉ cần mở miệng mà thôi, căn bản là quá đơn giản. Hơn nữa Chân Hồng Lỗi công tác lâu năm trong hệ thống công an tỉnh Nam Giang, trước nay có tác phong công tác mạnh mẽ, chỉ cần mở miệng yêu cầu thả người thì ai không thuận theo. Nhưng lúc này nhìn vào vẻ mặt của Chân Hồng Lỗi thì căn bản thấy có lực cản.
Chử Vận Phong đã suy nghĩ rất lâu khi cho đám người Chân Hồng Lỗi cùng đến phòng làm việc của mình với Chu Ba Nhâm. Sau khi đi vào tỉnh Nam Giang thì Vương Tử Quân cho ra những thủ đoạn rất tốt, nói thật thì chính Chử Vận Phong cũng phải hâm mộ. Thậm chí lão nghĩ rằng nếu như cần chính mình ra mặt, lão sẽ ra giúp đỡ đồng chí mới. Nhưng có một việc căn bản không thể thay đổi, chính là tuyệt đối không được gây bất lợi cho sự phát triển kinh tế của tỉnh Nam Giang.
Vì quy tắc tham gia giao thông mà giam giữ phó giám đốc của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp, điều này làm cho công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp rời khỏi thành phố Ba Uẩn, đó là một sự kiện mà Chử Vận Phong căn bản khó thể nào tiếp nhận được. Lão cảm thấy đây là hành vi không tốt, chọn cái nhỏ bỏ cái lớn. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Có những đồng chí phát triển quá thuận lợi thì căn bản không coi ai ra gì, không gõ lên đầu không được.
Vương Tử Quân từ trong hội trường đi ra, Vương Tử Quân nhận được điện thoại của cục trưởng Đoạn Văn Đống cục công an thành phố Đông Hồng. Đoạn Văn Đống báo cáo một sự kiện, chính là cục công an tỉnh cho ra chỉ thị yêu cầu thả Đổng Cánh Hoàn đang bị giam giữ ra ngoài.
Tuy sự kiện của Đổng Cánh Hoàn là không lớn, thế nhưng sự việc này lại do chính Vương Tử Quân cho ra chỉ thị, Đoạn Văn Đống là lãnh đạo cục công an thành phố Đông Hồng, hơn nữa còn là người được Vương Tử Quân dùng sức đẩy lên, thế nên sau khi nhận được nhiệm vụ này thì Đoạn Văn Đống căn bản xem đó là cơ hội tốt của mình. Hắn tự nghĩ đã nhìn rõ tình thế, hành động lần này căn bản có thể kéo gần thêm mối quan hệ với bí thư Vương.
Nhưng Đoạn Văn Đống căn bản không thể nào chỉa mũi dùi về phía Chân Hồng Lỗi, vì bất cứ hành vi vượt cấp nào căn bản cũng không đúng quy củ, trừ khi hắn xử lý cực kỳ cẩn thận, nếu không hắn sẽ căn bản không làm. Vì vậy sau khi xem xét lợi hại, hắn cũng không chấp hành chỉ thị của cục trưởng Chân, mà gọi điện thoại báo cáo cho Vương Tử Quân.
Chân Hồng Lỗi cho ra chỉ thị, có lẽ đây không phải là quyết định của người này, nếu không thì đối phương đã sớm cho ra chỉ thị như vậy từ lâu rồi. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói:
- Nếu như cục trưởng Chân thật sự muốn thả Đổng Cánh Hoàn ra ngoài, như vậy mời anh ấy ký tên.
Giọng nói của Vương Tử Quân không quá cao thế nhưng rất kiên quyết. Đoạn Văn Đống biết rõ ép cục trưởng Chân ký tên cũng không dễ dàng, nhưng lúc này hắn căn bản không còn lựa chọn nào khác, người đưa hắn tiến lên vị trí hiện tại là bí thư Vương, không phải là Chân Hồng Lỗi.
- Vâng, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Đoạn Văn Đống nói rất kiên quyết, không chút chối từ.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và trở nên trầm mặc, Chử Vận Phong lúc này đã động, mới đó đã cho ra áp lực quá lớn. Chân Hồng Lỗi vốn đang nghe theo chỉ thị của hắn, bây giờ sau khi Chử Vận Phong tỏ thái độ thì bắt đầu cúi đầu nghe theo.
Vương Tử Quân căn bản đã nhìn rõ tình huống ở tỉnh Nam Giang, tuy Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy căn bản rất tốt, thế nhưng trên mặt quyền lợi lại căn bản có hơi kém, xuất hiện xu thế phân phối quyền lực cho hai vị lãnh đạo đứng đầu trong tỉnh. Diệp Thừa Dân lúc này đang buông lỏng quyền khống chế, thế nhưng uy tín của Chử Vận Phong lại được tăng cường. Hai người cũng không phân chia ai mạnh ai yếu, lúc này sở dĩ tất cả công tác ở tỉnh Nam Giang vẫn còn tốt là vì hai người ma xát với nhau khá hiệu quả.
Vương Tử Quân cảm thấy hai bên ma xát như vậy căn bản là cố tình phối hợp ăn ý, nhưng đối với những sự kiện liên quan sâu xa, hai bên đều có ý nghĩ của riêng mình.
Dưới tình huống này Chử Vận Phong gây áp lực cho mình, Diệp Thừa Dân sẽ làm gì.
Nếu như Diệp Thừa Dân nói lời giúp đỡ mình, áp lực của Vương Tử Quân sẽ giảm, nhưng Diệp Thừa Dân sẽ mở lời giúp đỡ mình sao?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, ánh mắt Vương Tử Quân nhìn về phía khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, hắn cũng có một gian phòng làm việc ở nơi đó, nhưng hắn rất ít đi đến đó.
Trong phòng khách của nhà khách tỉnh Nam Giang, lúc này vẻ mặt của Chân Hồng Lỗi thật sự không quá tốt, hắn là cục trưởng cục công an tỉnh cho ra chỉ thị nhưng cục công an thành phố Đông Hồng không làm theo, điều này làm cho thể diện của hắn đặt đi nơi nào? Hơn nữa xuất hiện cục diện như vậy, chủ tịch tỉnh có thể hoài nghi năng lực khống chế của mình không? Lúc này căn bản còn chưa rõ ràng.
Chử Vận Phong giống như không thấy được vẻ biến đổi trên gương mặt Chân Hồng Lỗi, lão tươi cười nói với Chu Ba Nhâm ở vị trí đối diện:
- Giám đốc Chu, tỉnh Nam Giang chúng tôi hy vọng quý công ty sẽ ở lại. Theo dự đoán của chuyên gia, trữ lượng nhôm của thành phố Ba Uẩn tuy không nằm trong số mười địa phương lớn nhất toàn quốc, thế nhưng cũng không xê xịch gì nhiều. Quý công ty đã đầu tư vào nhiều giai đoạn ở thành phố Ba Uẩn, nếu như bỏ đi thì chỉ sợ quý công ty sẽ bị tổn thất rất lớn.
Chu Ba Nhâm có vẻ cực kỳ an phận trước mặt Chử Vận Phong, hắn dùng giọng có vài phần cung kính nói:
- Chủ tịch Chử, nói thật thì tôi cho ra quyết định như vậy và cảm thấy rất tiếc nuối, bản thân tôi cũng không hy vọng rút đầu tư khỏi tỉnh Nam Giang. Năm đó khi chúng tôi xây dựng chi nhánh ở thành phố Ba Uẩn, chúng tôi căn bản không có nhiều hy vọng phát triển trong tương lai, nhưng cuối cùng thì bí thư Lật là người có thành ý, đã làm cho chúng tôi xây dựng công ty ở Ba Uẩn, quyét định như vậy cũng không phải là lựa chọn qua loa.
- Từ khi đầu tư vào Ba Uẩn đến nay thì chúng tôi nhận được sự giúp đỡ rất lớn từ địa phương, thế nhưng thưa chủ tịch Chử, chúng tôi căn bản không thể tiếp tục duy trì công ty chi nhánh này được nữa. Sự việc vỡ hồ chứa còn chưa kết thúc thì phó giám đốc công ty bị giam giữ, điều này sao làm cho chúng tôi thanh thản kinh doanh được?
Chử Vận Phong có hơi nhíu mày, lão thản nhiên nói:
- Bí thư Binh Đông đã nói Sự kiện vỡ hồ chứa sẽ do phía thành phố Ba Uẩn chỏ a phương án giải quyết vấn đề, còn sự kiện phó giám đốc công ty, cục trưởng Hồng Lỗi đã cho ra chỉ thị, chúng ta sẽ nhanh chóng được gặp giám đốc Đổng mà thôi.
Khi Chử Vận Phong nói đến Chân Hồng Lỗi, đám người Chu Tiến Liên không khỏi nhìn về phía Chân Hồng Lỗi. Lúc này Chu Tiến Liên ngồi trong phòng khách của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn thầm cảm thấy có chút may mắn, dù sao thì hai chuyện kia không có việc của mình. Sự kiện vỡ hồ chứa ở thành phố Ba Uẩn cũng rơi lên lưng đám người thành phố Ba Uẩn.
Chu Tiến Liên cảm thấy một vị cục trưởng cục công an tỉnh muốn thả người nào thì chỉ cần mở miệng mà thôi, căn bản là quá đơn giản. Hơn nữa Chân Hồng Lỗi công tác lâu năm trong hệ thống công an tỉnh Nam Giang, trước nay có tác phong công tác mạnh mẽ, chỉ cần mở miệng yêu cầu thả người thì ai không thuận theo. Nhưng lúc này nhìn vào vẻ mặt của Chân Hồng Lỗi thì căn bản thấy có lực cản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.