Chương 1219: Làm việc cao độ, an phận làm người.
Bảo Thạch Tiêu
25/03/2015
Vương Tử Quân nhìn đám thanh niên đang đi về phía mình, hắn chậm rãi đứng lên nói với Tôn Khải ở phía bên kia: - Báo cảnh sát.
Đám thanh niên thấy Vương Tử Quân đứng lên thì còn tưởng rằng sẽ có chiêu gì hay, không ngờ nghe được ba chữ báo cảnh sát, sau khi nghe như vậy thì bọn họ căn bản sinh ra xúc động muốn cười lớn.
- Ha ha ha, anh Lý, tôi có nghe lầm không? Tên kia vừa nói cái gì? Báo cảnh sát sao? Trình Hồng Bác đứng bên cạnh Lý công tử không khỏi cười ngặt nghẽo.
Đám người nơi đây đều là loại tranh cường háu thắng và hung ác, có ai nghĩ sẽ báo cảnh sát, Lý công tử vừa cười vừa nói: - Có thể báo cảnh sát, các người đi ra mà báo, nếu ở lại lâu thì ông sẽ đánh ra ngoài.
Khâu Duyệt Kiều đứng bên cạnh cũng rất gấp gáp, nếu là đánh nhau thì nhóm Tôn Khải căn bản không có ưu thế. Cảnh sát có đến thì thế nào? Tên họ Lý kia là ai? Nàng biết rõ điều này, chỉ sợ cảnh sát có đến cũng không giải quyết được gì.
- Anh Lý, giám đốc Tôn, tất cả mọi người căn bản là ngẩng đầu hay cúi đầu đều gặp mặt nhau, tôi thấy chuyện này xem như bỏ qua, hôm nay anh Lý mời khách quý, giám đốc Tôn, chúng ta nên lui một bước. Tôi đi sắp xếp một chút, hôm nay U Lục sơn trang sẽ miễn phí cho mọi người. Khâu Duyệt Kiều lên tiếng cực kỳ tốt, lại giả vờ dùng giọng đáng thương nói: - Anh Lý, anh biết chỗ này của chúng tôi thực hiện quy củ lương bổng, nếu có chuyện gì thì tôi cũng không biết nói sao cho phải, ngài cũng không muốn tôi bị đuổi cổ chứ?
Khi thấy Khâu Duyệt Kiều tỏ ra đáng thương thì anh Lý giống như vui vẻ vươn tay vỗ vỗ lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn cười hì hì nói: - Giám đốc Kiều Kiều, anh Lý sao đành lòng đập nát bát cơm của em chứ?
- Cám ơn anh Lý, tôi sẽ cho người đi thu dọn phòng. Khâu Duyệt Kiều nói rồi đi đến bên cạnh Tôn Khải: - Giám đốc Tôn, ta đi thôi, chúng ta đổi chỗ thôi.
Tôn Khải là người thông minh, hắn biết Khâu Duyệt Kiều muốn giải vây cho mình. Nếu như là trước kia thì hắn sẽ nén giận bỏ đi, nhưng bây giờ hắn không muốn như vậy. Chuyện này không những liên quan đến thể diện của hắn, còn liên quan đến mặt mũi của Vương Tử Quân. Nếu như làm cho Vương Tử Quân mất mặt, sau này hắn sao có thể kết giao với Vương Tử Quân?
Khi hắn chuẩn bị kiên trì từ chối thì Vương Tử Quân chợt nói: - Tôn Khải, bỏ đi, chúng ta đi tìm chỗ khác.
- Cám ơn giám đốc Vương, tôi biết giám đốc Vương là người thương hoa tiếc ngọc. Khâu Duyệt Kiều là người căn bản là tám mặt lung linh, nàng vừa nghe Vương Tử Quân đồng ý thì tranh thủ thời gian lên tiếng, rèn sắt khi còn nóng, căn bản không cho Tôn Khải cơ hội đổi ý. Nàng cũng thấy rõ Tôn Khải sở dĩ lần này phân tranh cao thấp với Lý công tử cũng là vì nể mặt người bạn này.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Chỉ là một bữa cơm mà thôi, chỗ nào mà chẳng như nhau.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị xoay người đi xuống lầu thì Trình Hồng Bác chợt cười lớn nói: - Cậu em, lát nữa xuống lầu có thể gọi điện thoại báo cảnh sát, điện thoại của cảnh sát là 110, đừng nhớ lầm nhé.
Trình Hồng Bác nở nụ cười đùa cợt làm cho đám người trong phòng cười vang dội, Lý công tử dù biết Trình Hồng Bác cố ý gây sự nhưng lại không quan tâm, gương mặt treo nụ cười châm chọc.
Khi xuống lầu thì gương mặt Tôn Khải càng thêm khó coi, khi hắn chuẩn bị cho ra một câu trả lời mỉa mai thì Vương Tử Quân đã khoát tay thản nhiên nói: - Một đám côn đồ, chút việc nhỏ mà so đo với bọn họ thì căn bản là không đáng, ta đi thôi.
- Cộc cộc cộc. Tiếng bước chân chợt vang lên, có người nói: - Kiến Minh, nơi này có vẻ khá tốt đấy.
Lý công tử nghe thấy như vậy thì nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn: - Địa phương nhỏ không có thứ gì tốt, nhưng nơi này cũng căn bản là không tệ.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì đám người chung quanh chợt tránh ra, vài người thanh niên đi vào, đi đầu là một người đàn ông còn khá trẻ. Người này hơn hai mươi tuổi nhưng trên mặt lại có vài phần ngạo nghễ.
Sau lưng người đàn ông trẻ tuổi là một người phụ nữ chưa đến hai mươi, mặc áo quần màu trắng, cực kỳ xinh đẹp. Lúc này người phụ nữ ôm lấy tên đàn ông trẻ tuổi, bộ ngực cao ngất áp hẳn lên người.
Sau lưng hai người còn có vài tên đàn ông trẻ tuổi khác, bộ dạng giống như đi cùng người đàn ông kia. Khi người đàn ông kia tiến lên, Lý công tử giống như ném tất cả nhiệt tình của mình ra ngoài. Hắn nhanh chóng tiến lên, sau đó nở nụ cười nịnh nọt nói: - Anh Dương, anh thấy chỗ này cũng không tệ có phải không?
- À, khá tốt, trong thủ đô cũng không có chỗ nào tốt hơn thế này. Hôm nay trời đẹp, nếu chúng ta ra bờ hồ hát vài bài thì căn bản là rất tuyệt. Anh Dương nói rồi nhanh chóng đi vào trong phòng.
Lý công tử nghe thấy anh Dương thích nghe hát thì cười hì hì nói: - Điều này có gì là khó, hai ngày gần đây tôi nghe nói Quỳnh Hoa tiểu thư mở show diễn ở trong thành phố Giang Thị, tôi có quen với giám đốc công ty của bọn họ, sẽ nói cho cô ấy đến góp vui vài bài.
Khi đám người Lý công tử bên kia đang vui vẻ thì Vương Tử Quân và Tôn Khải chuẩn bị quay đầu bỏ đi, Vương Tử Quân căn bản không thèm quan tâm đến đám công tử con nhà quan cao cao tại thượng kia. Nếu là trước kia hắn sẽ chú ý phân cao thấp, nhưng với thân phận của hắn hôm nay thì căn bản không nên chấp nhất đám người kia.
- Ôi, hai vị còn chưa đi gọi cảnh sát sao? Nhanh lên còn có thể được thưởng thức giọng hát của Quỳnh Hoa tiểu thư. Trình Hồng Bác thấy hai người Vương Tử Quân đi xuống lầu thì dùng giọng không chút kiêng nể khiêu khích.
Lời của Trình Hồng Bác làm cho đám người thanh niên bên kia cười ha hả, người có thể đi theo bên cạnh Lý công tử căn bản không phải nhân vật tầm thường. Đám người cười ha hả nhìn Tôn Khải và Vương Tử Quân bỏ đi, thầm nghĩ Tôn Khải sao lại mở tiệc mời loại người như tên khốn kia chứ?
Anh Dương vốn không chú ý đến Vương Tử Quân, lúc này ánh mắt chợt rơi lên người hai người bọn họ. Khi thấy Tôn Khải thì hắn không thèm quan tâm, với thói quen của hắn, sao hắn không biết nơi này có điều gì vừa phát sinh được?
Nhưng anh Dương chẳng những không thấy không mất hứng, còn cảm thấy có chút thoải mái. Dù sao những chuyện thế này xảy ra cũng là biểu hiện tôn trọng mình, Lý công tử dùng trăm phương ngàn kế làm cho mình vui vẻ, tâm tư như vậy tất nhiên từ chối sẽ là bất kính.
Nhưng khi ánh mắt anh Dương rơi lên người Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy run rẩy. Vương Tử Quân là ai thì hắn dù chưa từng có liên hệ nhưng lại biết rõ ràng. Người đàn ông trẻ tuổi tên Vương Tử Quân có danh tiếng quá lớn, dù chỉ lớn hơn mình bảy tám tuổi nhưng đã là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang.
Còn trẻ đã là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang, như vậy tương lai sẽ còn phát triển vô giới hạn. Hơn nữa người kia thủ đoạn mạnh mẽ, anh của hắn là người được xưng là tương lai nhất thủ đô nhưng không ngờ phải là cánh chim gãy cánh trong tay Vương Tử Quân.
Anh Dương nghĩ đến những tin tức về Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy run rẩy. Hắn giống như nhớ rõ anh họ của mình từng nói, đừng thấy người kia suốt ngày cười tủm tỉm mà lầm, nụ cười của đối phương căn bản không tin được, thực tế là người cực kỳ nhớ rõ thù hận, chọc vào sẽ cực kỳ không hay. Lúc này đối phương đến công tác ở tỉnh Nam Giang, đã có danh tiếng là người ăn miếng trả miếng, có thù sẽ báo. Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, anh Dương chợt tiến lên đến trước mặt Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Xin hỏi ngài có phải là...là trưởng phòng Vương hay không?
Vương Tử Quân nhìn tên đàn ông trẻ tuổi cung kính chào mình mà có chút sững sốt, hắn căn bản chưa từng gặp mặt người này, bây giờ đối phương chủ động tiến ra chào thì hắn đành phải gật đầu nói: - Đúng vậy, xin hỏi cậu là...
- Chào trưởng phòng Vương, tôi là Dương Quân Cường, là em họ của Dương Quân Tài. Tên đàn ông nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng thì khẽ nói.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Thì ra là anh em của bí thư Dương, chào cậu.
Khi Vương Tử Quân xòe tay ra thì Dương Quân Cường nhanh chóng dùng hai tay bắt chặt lấy, lại nói: - Không ngờ lại gặp ngài ở chỗ này...
Vương Tử Quân căn bản không có tâm tư để ý Dương Quân Cường, hắn cũng không nói gì. Lúc này Lý công tử và Trình Hồng Bác đứng bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút khó coi. Không ngờ anh Dương thần thông quảng đại lại khách khí với một tên đàn ông trẻ tuổi xa lạ như vậy.
Trưởng phòng Vương là ai? Lý công tử là người kiến thức rộng rãi, hắn trầm ngâm giây lát, chỉ sau nháy mắt thì ném ánh mắt về phía Trình Hồng Bác. Hắn đến tỉnh Chiết Giang còn chưa quá lâu, căn bản không biết nhiều người trong tỉnh Chiết Giang. Chỉ là Trình Hồng Bác lúc này có vài phần hiểu ra, hắn nhìn Dương Quân Cường nói chuyện với Vương Tử Quân, đầu óc chợt nổ đùng một tiếng.
"Người kia đã về rồi, sao hắn không nghĩ ra nhỉ?"
"Tuy vị kia đã đi từ lâu thế nhưng những chuyện đã từng làm ở tỉnh Chiết Giang căn bản không bị mai một, không ít người trẻ tuổi xem đối phương là thần tượng, xem ra hôm nay gặp được chân thần!"
- Các anh cứ chơi đùa vui vẻ, cậu thay tôi nói lời chào hỏi với bí thư Dương. Tuy Vương Tử Quân và Dương Quân Tài đã từng tranh đấu một phen, thế nhưng trước mặt người ngoài thì Vương Tử Quân vẫn gọi Dương Quân Tài bằng danh hiệu, tỏ ra cực kỳ tôn trọng đối phương.
Chỉ là Vương Tử Quân gọi như vậy căn bản làm cho Dương Quân Cường sinh ra cảm nhận không quá tốt. Tuy Vương Tử Quân có thái độ khá mềm dẻo ôn hòa nhưng càng là như vậy thì hắn càng cảm thấy anh mình bị châm chọc. Mặc dù trước đó vài năm anh hắn đã tiến vào trong danh sách phó giám đốc sở, thế nhưng một vị trí phó sở trong bộ và ủy ban trung ương chẳng đáng là gì, căn bản không thể so sánh với một người nắm quyền tổ chức trong một tỉnh như Vương Tử Quân.
Khi thấy Vương Tử Quân phải đi, Dương Quân Cường nào chịu để yên? Hắn vội vàng vẫy tay với Lý Kiến Minh rồi nói: - Kiến Minh, mau đến đây, vị này là trưởng phòng Vương, là trưởng phòng tổ chức tỉnh Nam Giang.
Dương Quân Cường giống như sợ Lý Kiến Minh không hiểu, hắn cố ý chêm thêm ba chữ tỉnh Nam Giang.
Lời giới thiệu như vậy làm cho Lý Kiến Minh run lên. Bây giờ chủ đề được nói nhiều nhất trong tỉnh Chiết Giang chính là đám tang của Vương lão gia tử. Dựa theo thân phận của Vương lão gia tử mà có hai vị lãnh đạo là Lâm Trạch Viễn và Diệp Thừa Dân chạy đến, điều này làm cho người ta cảm khái và nói nhiều về Vương gia.
Người được bàn luận nhiều nhất chính là một cán bộ lãnh đạo tỉnh ủy trẻ tuổi và giống mặt trời giữa ban trưa như Vương Tử Quân. Một vài người có độ tuổi tương đồng với Vương Tử Quân thì không khỏi nhìn lên và cực kỳ thổn thức, thậm chí có người xem khoảng kinh nghiệm trước kia cùng chung đụng công tác với Vương Tử Quân là tư bản kiêu ngạo. Thế nên mới có người trêu ghẹo, nói rằng lần này Vương Tử Quân quay về, có mời các người dùng cơm hay không? Người kia mới thở dài nói, nhà của Vương Tử Quân như trẩy hội, hầu như ngày nào cũng có người mời cơm, có thể nói là sắp xếp thành cả đội ngũ. Nói một cách không khoa trương thì người muốn mời Vương Tử Quân dùng cơm tối thì ít nhất phải chờ sắp xếp cả tháng.
Thậm chí có người nói một câu chuyện vui thế này, Vương Tử Quân thích thứ gì chính là thông tin mà đám người có tâm tư cực kỳ chú trọng. Sau khi nghe Vương Tử Quân nói thích loại trà nào đó, kết quả là chỉ sau một đêm thì trong tủ trà của tất cả quan viên có liên hệ đều có loại trà này, những người bế tắc cảm thấy bực bội vì phản ứng chậm chạp của mình. Những thông tin thế này căn bản chưa thể là sự thật, có vài phần hư cấu, thế nhưng nó lại miêu tả chân thực lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân.
Lý Kiến Minh dù căn bản không tin những câu chuyện kia, thế nhưng hắn không dám nói gì. Dù sao thì vị trí của Vương Tử Quân quá cao và quá rõ ràng, hơn nữa trong quan trường là như vậy, có vài quan viên yêu thích gì đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến người khác. Vì vậy dù Lý Kiến Minh là một con cua thích bò ngang trong tỉnh Chiết Giang cũng căn bản không sánh bằng một góc nhỏ của Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, vị ngày chính là công tử Lý Kiến Minh của bí thư Lý, cậu ấy nói lời theo đúng tâm tư, căn bản không có chừng mực, mong ngài thứ lỗi cho. Dương Quân Cường nhìn thấy Lý Kiến Minh đi đến với vẻ mặt không tốt, hắn cũng có chút không thích thú, thế là kéo Lý Kiến Minh sang trầm giọng giới thiệu.
Dù Lý Kiến Minh cực kỳ không tình nguyện nhưng lúc này không khỏi cúi đầu nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, không ngờ lại là ngài, sớm biết người ở trong chỗ àny, tôi dù có thêm vài lá gan cũng không dám đi đến.
Khi Lý Kiến Minh lên tiếng thì đám người càng cực kỳ không yên, bọn họ biết rõ Lý Kiến Minh là hạng người gì, bọn họ nếu không phải tận mắt tận tai nghe thấy Lý Kiến Minh bày tỏ tư thái như vậy thì căn bản không bao giờ tin đó là những lời từ trong miệng Lý Kiến Minh phát ra ngoài.
Vương Tử Quân cười cười nói với Lý Kiến Minh: - Không có gì, chút chuyện nhỏ mà thôi. Hai ngày trước tôi đã gặp mặt bí thư Lý, không ngờ lại gặp cậu ở chỗ này.
Sau khi nghe câu nói cực kỳ bình thản của Vương Tử Quân, Lý Kiến Minh cúi đầu xuống rất thấp. Vương Tử Quân đã nói quá rõ ràng, đó là tôi chỉ đối thoại với bố cậu, loại ng như cậu thì tôi không quan tâm.
Mặc dù Lý Kiến Minh bây giờ căn bản cảm thấy không thoải mái vì Vương Tử Quân, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận mình và Vương Tử Quân căn bản không cùng cấp bậc.
Đám thanh niên thấy Vương Tử Quân đứng lên thì còn tưởng rằng sẽ có chiêu gì hay, không ngờ nghe được ba chữ báo cảnh sát, sau khi nghe như vậy thì bọn họ căn bản sinh ra xúc động muốn cười lớn.
- Ha ha ha, anh Lý, tôi có nghe lầm không? Tên kia vừa nói cái gì? Báo cảnh sát sao? Trình Hồng Bác đứng bên cạnh Lý công tử không khỏi cười ngặt nghẽo.
Đám người nơi đây đều là loại tranh cường háu thắng và hung ác, có ai nghĩ sẽ báo cảnh sát, Lý công tử vừa cười vừa nói: - Có thể báo cảnh sát, các người đi ra mà báo, nếu ở lại lâu thì ông sẽ đánh ra ngoài.
Khâu Duyệt Kiều đứng bên cạnh cũng rất gấp gáp, nếu là đánh nhau thì nhóm Tôn Khải căn bản không có ưu thế. Cảnh sát có đến thì thế nào? Tên họ Lý kia là ai? Nàng biết rõ điều này, chỉ sợ cảnh sát có đến cũng không giải quyết được gì.
- Anh Lý, giám đốc Tôn, tất cả mọi người căn bản là ngẩng đầu hay cúi đầu đều gặp mặt nhau, tôi thấy chuyện này xem như bỏ qua, hôm nay anh Lý mời khách quý, giám đốc Tôn, chúng ta nên lui một bước. Tôi đi sắp xếp một chút, hôm nay U Lục sơn trang sẽ miễn phí cho mọi người. Khâu Duyệt Kiều lên tiếng cực kỳ tốt, lại giả vờ dùng giọng đáng thương nói: - Anh Lý, anh biết chỗ này của chúng tôi thực hiện quy củ lương bổng, nếu có chuyện gì thì tôi cũng không biết nói sao cho phải, ngài cũng không muốn tôi bị đuổi cổ chứ?
Khi thấy Khâu Duyệt Kiều tỏ ra đáng thương thì anh Lý giống như vui vẻ vươn tay vỗ vỗ lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn cười hì hì nói: - Giám đốc Kiều Kiều, anh Lý sao đành lòng đập nát bát cơm của em chứ?
- Cám ơn anh Lý, tôi sẽ cho người đi thu dọn phòng. Khâu Duyệt Kiều nói rồi đi đến bên cạnh Tôn Khải: - Giám đốc Tôn, ta đi thôi, chúng ta đổi chỗ thôi.
Tôn Khải là người thông minh, hắn biết Khâu Duyệt Kiều muốn giải vây cho mình. Nếu như là trước kia thì hắn sẽ nén giận bỏ đi, nhưng bây giờ hắn không muốn như vậy. Chuyện này không những liên quan đến thể diện của hắn, còn liên quan đến mặt mũi của Vương Tử Quân. Nếu như làm cho Vương Tử Quân mất mặt, sau này hắn sao có thể kết giao với Vương Tử Quân?
Khi hắn chuẩn bị kiên trì từ chối thì Vương Tử Quân chợt nói: - Tôn Khải, bỏ đi, chúng ta đi tìm chỗ khác.
- Cám ơn giám đốc Vương, tôi biết giám đốc Vương là người thương hoa tiếc ngọc. Khâu Duyệt Kiều là người căn bản là tám mặt lung linh, nàng vừa nghe Vương Tử Quân đồng ý thì tranh thủ thời gian lên tiếng, rèn sắt khi còn nóng, căn bản không cho Tôn Khải cơ hội đổi ý. Nàng cũng thấy rõ Tôn Khải sở dĩ lần này phân tranh cao thấp với Lý công tử cũng là vì nể mặt người bạn này.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Chỉ là một bữa cơm mà thôi, chỗ nào mà chẳng như nhau.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị xoay người đi xuống lầu thì Trình Hồng Bác chợt cười lớn nói: - Cậu em, lát nữa xuống lầu có thể gọi điện thoại báo cảnh sát, điện thoại của cảnh sát là 110, đừng nhớ lầm nhé.
Trình Hồng Bác nở nụ cười đùa cợt làm cho đám người trong phòng cười vang dội, Lý công tử dù biết Trình Hồng Bác cố ý gây sự nhưng lại không quan tâm, gương mặt treo nụ cười châm chọc.
Khi xuống lầu thì gương mặt Tôn Khải càng thêm khó coi, khi hắn chuẩn bị cho ra một câu trả lời mỉa mai thì Vương Tử Quân đã khoát tay thản nhiên nói: - Một đám côn đồ, chút việc nhỏ mà so đo với bọn họ thì căn bản là không đáng, ta đi thôi.
- Cộc cộc cộc. Tiếng bước chân chợt vang lên, có người nói: - Kiến Minh, nơi này có vẻ khá tốt đấy.
Lý công tử nghe thấy như vậy thì nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn: - Địa phương nhỏ không có thứ gì tốt, nhưng nơi này cũng căn bản là không tệ.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì đám người chung quanh chợt tránh ra, vài người thanh niên đi vào, đi đầu là một người đàn ông còn khá trẻ. Người này hơn hai mươi tuổi nhưng trên mặt lại có vài phần ngạo nghễ.
Sau lưng người đàn ông trẻ tuổi là một người phụ nữ chưa đến hai mươi, mặc áo quần màu trắng, cực kỳ xinh đẹp. Lúc này người phụ nữ ôm lấy tên đàn ông trẻ tuổi, bộ ngực cao ngất áp hẳn lên người.
Sau lưng hai người còn có vài tên đàn ông trẻ tuổi khác, bộ dạng giống như đi cùng người đàn ông kia. Khi người đàn ông kia tiến lên, Lý công tử giống như ném tất cả nhiệt tình của mình ra ngoài. Hắn nhanh chóng tiến lên, sau đó nở nụ cười nịnh nọt nói: - Anh Dương, anh thấy chỗ này cũng không tệ có phải không?
- À, khá tốt, trong thủ đô cũng không có chỗ nào tốt hơn thế này. Hôm nay trời đẹp, nếu chúng ta ra bờ hồ hát vài bài thì căn bản là rất tuyệt. Anh Dương nói rồi nhanh chóng đi vào trong phòng.
Lý công tử nghe thấy anh Dương thích nghe hát thì cười hì hì nói: - Điều này có gì là khó, hai ngày gần đây tôi nghe nói Quỳnh Hoa tiểu thư mở show diễn ở trong thành phố Giang Thị, tôi có quen với giám đốc công ty của bọn họ, sẽ nói cho cô ấy đến góp vui vài bài.
Khi đám người Lý công tử bên kia đang vui vẻ thì Vương Tử Quân và Tôn Khải chuẩn bị quay đầu bỏ đi, Vương Tử Quân căn bản không thèm quan tâm đến đám công tử con nhà quan cao cao tại thượng kia. Nếu là trước kia hắn sẽ chú ý phân cao thấp, nhưng với thân phận của hắn hôm nay thì căn bản không nên chấp nhất đám người kia.
- Ôi, hai vị còn chưa đi gọi cảnh sát sao? Nhanh lên còn có thể được thưởng thức giọng hát của Quỳnh Hoa tiểu thư. Trình Hồng Bác thấy hai người Vương Tử Quân đi xuống lầu thì dùng giọng không chút kiêng nể khiêu khích.
Lời của Trình Hồng Bác làm cho đám người thanh niên bên kia cười ha hả, người có thể đi theo bên cạnh Lý công tử căn bản không phải nhân vật tầm thường. Đám người cười ha hả nhìn Tôn Khải và Vương Tử Quân bỏ đi, thầm nghĩ Tôn Khải sao lại mở tiệc mời loại người như tên khốn kia chứ?
Anh Dương vốn không chú ý đến Vương Tử Quân, lúc này ánh mắt chợt rơi lên người hai người bọn họ. Khi thấy Tôn Khải thì hắn không thèm quan tâm, với thói quen của hắn, sao hắn không biết nơi này có điều gì vừa phát sinh được?
Nhưng anh Dương chẳng những không thấy không mất hứng, còn cảm thấy có chút thoải mái. Dù sao những chuyện thế này xảy ra cũng là biểu hiện tôn trọng mình, Lý công tử dùng trăm phương ngàn kế làm cho mình vui vẻ, tâm tư như vậy tất nhiên từ chối sẽ là bất kính.
Nhưng khi ánh mắt anh Dương rơi lên người Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy run rẩy. Vương Tử Quân là ai thì hắn dù chưa từng có liên hệ nhưng lại biết rõ ràng. Người đàn ông trẻ tuổi tên Vương Tử Quân có danh tiếng quá lớn, dù chỉ lớn hơn mình bảy tám tuổi nhưng đã là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang.
Còn trẻ đã là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang, như vậy tương lai sẽ còn phát triển vô giới hạn. Hơn nữa người kia thủ đoạn mạnh mẽ, anh của hắn là người được xưng là tương lai nhất thủ đô nhưng không ngờ phải là cánh chim gãy cánh trong tay Vương Tử Quân.
Anh Dương nghĩ đến những tin tức về Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy run rẩy. Hắn giống như nhớ rõ anh họ của mình từng nói, đừng thấy người kia suốt ngày cười tủm tỉm mà lầm, nụ cười của đối phương căn bản không tin được, thực tế là người cực kỳ nhớ rõ thù hận, chọc vào sẽ cực kỳ không hay. Lúc này đối phương đến công tác ở tỉnh Nam Giang, đã có danh tiếng là người ăn miếng trả miếng, có thù sẽ báo. Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, anh Dương chợt tiến lên đến trước mặt Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Xin hỏi ngài có phải là...là trưởng phòng Vương hay không?
Vương Tử Quân nhìn tên đàn ông trẻ tuổi cung kính chào mình mà có chút sững sốt, hắn căn bản chưa từng gặp mặt người này, bây giờ đối phương chủ động tiến ra chào thì hắn đành phải gật đầu nói: - Đúng vậy, xin hỏi cậu là...
- Chào trưởng phòng Vương, tôi là Dương Quân Cường, là em họ của Dương Quân Tài. Tên đàn ông nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng thì khẽ nói.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Thì ra là anh em của bí thư Dương, chào cậu.
Khi Vương Tử Quân xòe tay ra thì Dương Quân Cường nhanh chóng dùng hai tay bắt chặt lấy, lại nói: - Không ngờ lại gặp ngài ở chỗ này...
Vương Tử Quân căn bản không có tâm tư để ý Dương Quân Cường, hắn cũng không nói gì. Lúc này Lý công tử và Trình Hồng Bác đứng bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút khó coi. Không ngờ anh Dương thần thông quảng đại lại khách khí với một tên đàn ông trẻ tuổi xa lạ như vậy.
Trưởng phòng Vương là ai? Lý công tử là người kiến thức rộng rãi, hắn trầm ngâm giây lát, chỉ sau nháy mắt thì ném ánh mắt về phía Trình Hồng Bác. Hắn đến tỉnh Chiết Giang còn chưa quá lâu, căn bản không biết nhiều người trong tỉnh Chiết Giang. Chỉ là Trình Hồng Bác lúc này có vài phần hiểu ra, hắn nhìn Dương Quân Cường nói chuyện với Vương Tử Quân, đầu óc chợt nổ đùng một tiếng.
"Người kia đã về rồi, sao hắn không nghĩ ra nhỉ?"
"Tuy vị kia đã đi từ lâu thế nhưng những chuyện đã từng làm ở tỉnh Chiết Giang căn bản không bị mai một, không ít người trẻ tuổi xem đối phương là thần tượng, xem ra hôm nay gặp được chân thần!"
- Các anh cứ chơi đùa vui vẻ, cậu thay tôi nói lời chào hỏi với bí thư Dương. Tuy Vương Tử Quân và Dương Quân Tài đã từng tranh đấu một phen, thế nhưng trước mặt người ngoài thì Vương Tử Quân vẫn gọi Dương Quân Tài bằng danh hiệu, tỏ ra cực kỳ tôn trọng đối phương.
Chỉ là Vương Tử Quân gọi như vậy căn bản làm cho Dương Quân Cường sinh ra cảm nhận không quá tốt. Tuy Vương Tử Quân có thái độ khá mềm dẻo ôn hòa nhưng càng là như vậy thì hắn càng cảm thấy anh mình bị châm chọc. Mặc dù trước đó vài năm anh hắn đã tiến vào trong danh sách phó giám đốc sở, thế nhưng một vị trí phó sở trong bộ và ủy ban trung ương chẳng đáng là gì, căn bản không thể so sánh với một người nắm quyền tổ chức trong một tỉnh như Vương Tử Quân.
Khi thấy Vương Tử Quân phải đi, Dương Quân Cường nào chịu để yên? Hắn vội vàng vẫy tay với Lý Kiến Minh rồi nói: - Kiến Minh, mau đến đây, vị này là trưởng phòng Vương, là trưởng phòng tổ chức tỉnh Nam Giang.
Dương Quân Cường giống như sợ Lý Kiến Minh không hiểu, hắn cố ý chêm thêm ba chữ tỉnh Nam Giang.
Lời giới thiệu như vậy làm cho Lý Kiến Minh run lên. Bây giờ chủ đề được nói nhiều nhất trong tỉnh Chiết Giang chính là đám tang của Vương lão gia tử. Dựa theo thân phận của Vương lão gia tử mà có hai vị lãnh đạo là Lâm Trạch Viễn và Diệp Thừa Dân chạy đến, điều này làm cho người ta cảm khái và nói nhiều về Vương gia.
Người được bàn luận nhiều nhất chính là một cán bộ lãnh đạo tỉnh ủy trẻ tuổi và giống mặt trời giữa ban trưa như Vương Tử Quân. Một vài người có độ tuổi tương đồng với Vương Tử Quân thì không khỏi nhìn lên và cực kỳ thổn thức, thậm chí có người xem khoảng kinh nghiệm trước kia cùng chung đụng công tác với Vương Tử Quân là tư bản kiêu ngạo. Thế nên mới có người trêu ghẹo, nói rằng lần này Vương Tử Quân quay về, có mời các người dùng cơm hay không? Người kia mới thở dài nói, nhà của Vương Tử Quân như trẩy hội, hầu như ngày nào cũng có người mời cơm, có thể nói là sắp xếp thành cả đội ngũ. Nói một cách không khoa trương thì người muốn mời Vương Tử Quân dùng cơm tối thì ít nhất phải chờ sắp xếp cả tháng.
Thậm chí có người nói một câu chuyện vui thế này, Vương Tử Quân thích thứ gì chính là thông tin mà đám người có tâm tư cực kỳ chú trọng. Sau khi nghe Vương Tử Quân nói thích loại trà nào đó, kết quả là chỉ sau một đêm thì trong tủ trà của tất cả quan viên có liên hệ đều có loại trà này, những người bế tắc cảm thấy bực bội vì phản ứng chậm chạp của mình. Những thông tin thế này căn bản chưa thể là sự thật, có vài phần hư cấu, thế nhưng nó lại miêu tả chân thực lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân.
Lý Kiến Minh dù căn bản không tin những câu chuyện kia, thế nhưng hắn không dám nói gì. Dù sao thì vị trí của Vương Tử Quân quá cao và quá rõ ràng, hơn nữa trong quan trường là như vậy, có vài quan viên yêu thích gì đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến người khác. Vì vậy dù Lý Kiến Minh là một con cua thích bò ngang trong tỉnh Chiết Giang cũng căn bản không sánh bằng một góc nhỏ của Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, vị ngày chính là công tử Lý Kiến Minh của bí thư Lý, cậu ấy nói lời theo đúng tâm tư, căn bản không có chừng mực, mong ngài thứ lỗi cho. Dương Quân Cường nhìn thấy Lý Kiến Minh đi đến với vẻ mặt không tốt, hắn cũng có chút không thích thú, thế là kéo Lý Kiến Minh sang trầm giọng giới thiệu.
Dù Lý Kiến Minh cực kỳ không tình nguyện nhưng lúc này không khỏi cúi đầu nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, không ngờ lại là ngài, sớm biết người ở trong chỗ àny, tôi dù có thêm vài lá gan cũng không dám đi đến.
Khi Lý Kiến Minh lên tiếng thì đám người càng cực kỳ không yên, bọn họ biết rõ Lý Kiến Minh là hạng người gì, bọn họ nếu không phải tận mắt tận tai nghe thấy Lý Kiến Minh bày tỏ tư thái như vậy thì căn bản không bao giờ tin đó là những lời từ trong miệng Lý Kiến Minh phát ra ngoài.
Vương Tử Quân cười cười nói với Lý Kiến Minh: - Không có gì, chút chuyện nhỏ mà thôi. Hai ngày trước tôi đã gặp mặt bí thư Lý, không ngờ lại gặp cậu ở chỗ này.
Sau khi nghe câu nói cực kỳ bình thản của Vương Tử Quân, Lý Kiến Minh cúi đầu xuống rất thấp. Vương Tử Quân đã nói quá rõ ràng, đó là tôi chỉ đối thoại với bố cậu, loại ng như cậu thì tôi không quan tâm.
Mặc dù Lý Kiến Minh bây giờ căn bản cảm thấy không thoải mái vì Vương Tử Quân, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận mình và Vương Tử Quân căn bản không cùng cấp bậc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.