Chương 1197: Lấy lui làm tiến, sắc bén như dao
Bảo Thạch Tiêu
07/02/2015
Nếu thật sự đối chất thì căn bản không cần phải giữ thể diện, Diệp
Thừa Dân nhìn vẻ mặt âm trầm của Chử Vận Phong, trong lòng có chút không thoải mái. Lời nói của một vị lãnh đạo đứng đầu ban ngành có độ nặng
hay không phải xem vào trình độ khống chế toàn ban ngành, lãnh đạo thứ
hai có tác dụng gì? Căn cứ và phục tùng toàn cục, cá nhân phục tùng tập
thể, phải trăm phương ngàn kế thực hiện chỉ thị của lãnh đạo mới đúng,
anh bây giờ nói như vậy với tôi là có thái độ gì?
Nhưng Diệp Thừa Dân có không thoải mái thì cũng không thể phát tiết, vì có hai người đang ngồi trong phòng của mình, lão cũng không thể nào có lý do kéo dài được.
Diệp Thừa Dân thật sự hy vọng Vương Tử Quân không vấp phải sai lầm, lão thầm mong như vậy, thế là nhấc điện thoại gọi cho Khuất Chấn Hưng:
- Cậu thông báo cho đồng chí Vương Tử Quân đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Phòng làm việc của Diệp Thừa Dân chợt trở nên cực kỳ trầm mặc, dù là Diệp Thừa Dân hay Chử Vận Phong cũng không nói gì. Lục Trạch Lương thì dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn hai vị lãnh đạo, căn bản không có ý lên tiếng.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Diêu Trung Tắc đi vào. Hắn dùng ánh mắt giống như bất ngờ để nhìn Lục Trạch Lương và Chử Vận Phong, sau đó chợt cười ha hả nói:
- Bí thư, chủ tịch, tôi đến căn bản là không khéo, ha ha ha.
- Bí thư Diêu, anh đến rất đúng lúc, anh không đến tôi cũng định cho Chấn Hưng đi gọi anh.
Diệp Thừa Dân nhìn nụ cười trên mặt của Diêu Trung Tắc, lão nào không rõ đối phương đến căn bản không phải là ngoài ý muốn. Nhưng lúc này lão căn bản không thể nói gì khác hơn, nếu làm gì khác thì không bằng cho đối phương ở lại.
- Bí thư Diệp, có chuyện gì sao?
Diêu Trung Tắc vẫn tỏ ra rất ngây thơ, hắn khẽ hỏi Diệp Thừa Dân.
Diệp Thừa Dân cười cười cũng không nói nhảm với Diêu Trung Tắc, hắn nhìn thoáng qua Lục Trạch Lương rồi nói:
- Trưởng phòng Lục, anh nói sự việc cho bí thư Diêu đi.
Lục Trạch Lương tin tưởng Diêu Trung Tắc căn bản đã biết rõ điều này, thế nhưng đối phương chỉ giả vờ mà thôi. Hắn cũng không biết làm gì hơn, chỉ có thể dùng giọng cực kỳ căm phẫn để nói lại sự việc với Diêu Trung Tắc.
Khi Lục Trạch Lương nói với Diêu Trung Tắc những gì đang diễn ra thì Diệp Thừa Dân căn bản là lo lắng thêm vài phần. Lúc này tình thế là như vậy, nếu như Vương Tử Quân thật sự động tay động chân vào vụ này, thế thì Vương Tử Quân căn bản không thể nào tiếp tục ở lại tỉnh Nam Giang được nữa.
Tuy có nhiều người thủ đoạn không chút kém cỏi, thế nhưng nếu anh có động tay động chân làm loạn, căn bản sẽ không thể không tạo điều kiện cho người ta bắt được đuôi.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy đã có chút ma xát với trưởng phòng Lục Trạch Lương ở phương diện điều động cán bộ, bây giờ con trai của Lục Trạch Lương bị bắt, nếu thật sự là như vậy thì Vương Tử Quân căn bản không còn thể diện gì nữa.
- Đồng chí Trạch Lương, tôi thật sự phê bình anh vì sự việc ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy, sao anh lại vì chuyện nhỏ mà làm trễ nãi công tác của bọn họ?
Diêu Trung Tắc quả nhiên giống như ý nghĩ của Diệp Thừa Dân, vừa mở miệng dã phê bình những hành vi mờ ám của Lục Trạch Lương trong phòng tổ chức tỉnh ủy.
Những lời phê bình này nói là phê bình thì căn bản không bằng nói là bảo vệ Lục Trạch Lương, chỉ cần bị phê bình thì người ta sẽ không bao giờ dám cầm sự việc này nói này nọ với Lục Trạch Lương được nữa.
- Theo tôi thấy thì sự kiện liên quan đến Hỗ Cương có phải là hiểu lầm hay không? Lẽ ra bí thư Vương sẽ không làm ra sự việc này, dù sao thì bí thư Vương cũng ngồi trên vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, sao có thể làm ra những chuyện hèn hạ như vậy được?
Sau khi Lục Trạch Lương thành thật nhận sai lầm thì Diêu Trung Tắc chợt thay đổi chủ đề, nói ra những lời giống như giải thích cho Vương Tử Quân.
Nhưng lời giải thích của Diêu Trung Tắc đã định nghĩa sự việc này là hèn hạ, nếu như Vương Tử Quân có dính vào, căn bản không thoát khỏi hai chữ hèn hạ.
Một người lãnh đạo đơn vị bị gán hai chữ hèn hạ, như vậy sao có thể đảm bảo vị trí ở tỉnh Nam Giang?
Khi Diệp Thừa Dân càng thêm lo lắng cho Vương Tử Quân, lúc này Khuất Chấn Hưng chợt gõ cửa phòng, đi theo phía sau Khuất Chấn Hưng chính là Vương Tử Quân với nụ cười vui vẻ. Vương Tử Quân nhìn đám người ngồi trong phòng, sau đó cười nói:
- Bí thư Diệp, các vị lãnh đạo triệu kiến tôi, không phải có chuyện nhân sự gì cần sắp xếp đấy chứ?
Diệp Thừa Dân nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, thế là trong lòng không khỏi có vài phần tin tưởng. Đồng thời lão cảm thấy Vương Tử Quân còn trẻ nhưng công phu biểu hiện trên gương mặt căn bản là quá sâu, nhóm người mình ngồi đây nào có bộ dạng như nghiên cứu nhân sự? Đối phương còn có tâm tư mở lời trêu chọc như vậy.
- Bí thư Vương, tôi có chuyện cần anh chứng thực.
Không chờ Diệp Thừa Dân mở miệng thì Chử Vận Phong đã trầm giọng nói:
- Tôi hỏi anh, có phải cục công an thành phố Đông Hồng đã bắt Lục Hỗ Cương ở trong một bữa tiệc thác loạn hay không?
Vương Tử Quân căn bản không thèm quan tâm đến ánh mắt đầy áp lực của Chử Vận Phong, hắn ngồi xuống không xa với Chử Vận Phong rồi mới trầm giọng nói":
- Ngày hôm qua cục công an thành phố Đông Hồng căn bản bắt được một đội ngũ tụ tập chích hút ma túy và quan hệ tình dục bừa bãi, nhưng bên trong có mặt Lục Hỗ Cương hay không, tôi căn bản không biết được.
- Anh lại không biết? Vương Tử Quân, tôi làm việc đắc tội với anh, nhưng tôi là một người cha, tôi còn muốn nói cho anh biết, dù anh làm gì thì tôi cũng nhận, thế nhưng anh cũng không nên trút giận lên con trai tôi.
Lục Trạch Lương đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi tức giận hét lên.
- Trưởng phòng Trạch Lương, anh nói những lời như vậy là không đúng, tôi sao lại trút giận lên con trai anh? Nếu như con trai anh không xúc phạm đến pháp luật, vậy thì không có vấn đề, ngược lại thì không ai cứu được cả. Nếu như không có vấn đề gì, tôi có thể làm gì được cậu ấy sao?
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt kích động của Lục Trạch Lương, hắn trầm giọng nói.
- Anh dám nói không phải sao? Con của tôi chỉ đi chơi cùng bạn bè, căn bản không tham gia trò gì cả, cũng vì nó là con trai của Lục Trạch Lương tôi, thế cho nên anh mới đẩy hết những thứ bẩn thỉu lên người nó.
Lưu Tinh nói rồi đi đến bên cạnh Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi thừa nhận căn bản không sảng khoái ở phương diện lập hồ sơ điều động cán bộ ủy ban tư pháp, hôm nay có mặt các vị lãnh đạo ở đây, tôi thật sự xin lỗi anh. Tôi thừa nhận tôi căn bản là không có thủ đoạn gì ra hồn, không làm gì được ngài, nhưng nếu ngài mất hứng thì cứ đi về phía tôi, cũng đừng nên giội nước bẩn lên người con trai tôi.
Lục Trạch Lương nói rất kích động, Vương Tử Quân nghe qua những lời này mà liên tục cười lạnh. Lục Trạch Lương nói rất dễ nghe nhưng thực tế là đang chơi trò báo thù với mình, đang chụp mũ mình, nếu mình phải đội cái mũ này của đối phương, sau này đừng hòng công tác ở Nam Giang.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt nổi giận của Lục Trạch Lương, hắn trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Lục, tôi cần phải nhắc nhở ngài cho rõ ràng, tôi căn bản không có bất kỳ điều gì không công chính với con trai ngài trong sự kiện này.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn Diệp Thừa Dân rồi nói:
- Bí thư Diệp, chuyện này tôi cảm thấy nên để cho người của cục công an thành phố Đông Hồng đến báo cáo thì hay hơn.
Diệp Thừa Dân nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, lão trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Được rồi, vậy thì để cho Đoạn Văn Đống đến nói cho rõ ràng.
Lục Trạch Lương chợt đứng lên nói:
- Bí thư Diệp, Đoạn Văn Đống là cán bộ được một tay Vương Tử Quân đề bạt lên, mọi người đều biết rõ sự kiện này anh ta sẽ nói về phía nào. Vì để cho công bằng, tôi cảm thấy nên để cho Đoạn Văn Đống không tham gia, để cho đồng chí khác đi đến đây nói chuyện.
Mặc dù Diệp Thừa Dân mất hứng vì Lục Trạch Lương cắt ngang lời của mình, thế nhưng Diệp Thừa Dân vẫn nói với Chử Vận Phong:
- Chủ tịch Chử, ý của anh là gì?
- Tôi cho rằng điều này là hoàn toàn có thể, dù sao chuyện này cũng phải nói cho rõ ràng, chúng ta cứ cho đám người bọn họ đến cả là được.
Chử Vận Phong nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi dùng giọng lạnh lùng nói:
- Thật thì không thể giả, mà giả thì không thể là thật được.
Một cuộc điện thoại được gọi đi, mười phút sau Đoạn Văn Đống đã đưa theo vài vị phó cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng đi đến phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân. Bọn họ tuy là những nhân vật có tiếng ở Đông Hồng, thế nhưng đây là lần đầu tiên đến phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân.
Đoạn Văn Đống nhìn thế cục trong phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân thì có chút bồn chồn, dù sao thì những người chủ chốt của ban ngành tỉnh ủy đều có mặt ở nơi này, như vậy sự việc không phải là nhỏ. Hắn nhìn thoáng qua Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, sau đó trầm giọng nói:
- Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng là Đoạn Văn Đống báo danh với hai vị lãnh đạo.
- À, đồng chí Đoạn Văn Đống, tôi hỏi anh, ngày hôm qua vì sao các anh lấy được tin tức để bắt được nhóm người thác loạn kia?
Chử Vận Phong cũng không khách khí với Đoạn Văn Đống, lão dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.
Diệp Thừa Dân tuy bị đối phương cướp lời nhưng cũng không mất hứng, lão dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Đoạn Văn Đống, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.
Đoạn Văn Đống nhìn gương mặt lạnh lẽo của Chử Vận Phong, hắn trầm giọng nói:
- Chủ tịch Chử, có chuyện thế này, hôm qua chúng tôi nhận được điện thoại của bí thư Vương...
- Bí thư Vương, anh là người báo án sao?
Không chờ Đoạn Văn Đống nói cho xong, Diêu Trung Tắc chợt dùng giọng đầy âm trầm nói.
Đoạn Văn Đống nhìn gương mặt của Lục Trạch Lương, trên mặt có chút do dự.
- Anh ta nói cái gì? Có phải nói nó đang ở cùng vài người phụ nữ hay không?
Lục Trạch Lương căn bản khó thể bình tĩnh được, hắn lớn tiếng chất vấn Đoạn Văn Đống.
Đoạn Văn Đống nhìn Lục Trạch Lương, gương mặt nghiêm túc hơn vài phần, hắn lắc đầu nói:
- Trưởng phòng Lục, cậu ấy cũng không ở cùng vài người phụ nữ nào cả.
- Hừ, con của tôi mà tôi không biết sao? Cho dù tham dự một bữa tiệc cũng không phải nó tình nguyện, chẳng qua chỉ là nể mặt đám bạn mà đi đến tham gia mà thôi.
Lục Trạch Lương thở dài một hơi rồi lớn tiếng nói.
- Nhưng...Nhưng...
Đoạn Văn Đống nói hai chữ nhưng thì dùng ánh mắt khó khăn nhìn Diệp Thừa Dân.
Vẻ mặt Diệp Thừa Dân khẽ động, khi lão chuẩn bị lên tiếng thì Chử Vận Phong đã trầm giọng nói:
- Nhưng cái gì? Có gì cứ nói thẳng, anh làm cục trưởng cục công an, cần phải có lá gan như vậy, cần phải quyết đoán, nếu không có thì sao bắt được phần tử tội phạm, đúng là vô nghĩa.
- Nhưng khi Lục Hỗ Cương bị đưa đi, cậu ấy đang ở cùng vài người đàn ông.
Đoạn Văn Đống bị Chử Vận Phong lên tiếng răn dạy thì đổ mồ hôi trán. Chử Vận Phong là chủ tịch tỉnh Nam Giang, căn bản không phải là người bình thường có thể so sánh được. Hắn là một vị lãnh đạo lâu năm, Đoạn Văn Đống ở dưới sự lãnh đạo của Chử Vận Phong quá nhiều năm, thế cho nên bây giờ cho ra một phản ứng theo bản năng như vậy.
- Ở cùng vài người đàn ông thì có gì là không đúng sao?
Diêu Trung Tắc chợt không kịp phản ứng, hắn dùng giọng buồn bực nói.
Đoạn Văn Đống cũng không muốn bị phê bình, lúc này chỉ có thể trầm giọng nói:
- Điều này lẽ ra không là vấn đề, thế nhưng trong bữa tiệc kia thì có những quan hệ không giống như bình thường.
Phòng làm việc của Diệp Thừa Dân chợt yên tĩnh trở lại, ngay cả Diệp Thừa Dân cũng chỉ nghe được tiếng hít thở của người chung quanh mà thôi. Lúc này làm sao để xong việc? Diệp Thừa Dân thật sự cảm thấy khó thể mở miệng. Vẻ mặt Chử Vận Phong càng thêm âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đoạn Văn Đống, giống như muốn xem đối phương có nói dối hay không?
- Anh nói bậy, con tôi sao lại làm ra những trò như vậy? Anh nói cho tôi xem, có phải có người yêu cầu anh nói như vậy không?
Lục Trạch Lương trầm ngâm giây lát, sau đó chợt phóng về phía Đoạn Văn Đống như một con hổ nổi điên.
- Trưởng phòng Lục, tôi cũng không tin đó là thật, thế nhưng chúng tôi có quay phim lại hiện trường sự việc.
Đoạn Văn Đống chợt đứng lên theo bản năng, hắn lớn tiếng nói. Dù sao thì sự việc đã phát triển đến mức này, hắn căn bản không còn gì để níu kéo.
Gương mặt Lục Trạch Lương không khỏi liên tục biến đổi. Hắn sở dĩ dám đến nói lý lẽ với Diệp Thừa Dân căn bản là cực kỳ tự tin về con trai của mình, nhưng sự việc này phát triển đến mức này giống như đập một gậy vào tâm linh của hắn.
Tại sao lại là như vậy?
Con của mình, một đứa con cực kỳ nghe lời, vì sao lại làm ra chuyện như vậy? Lục Trạch Lương căn bản không tin, thế nhưng câu nói có quay phim lại hiện trường sự việc càng làm cho hắn bị đánh ngã.
- Các anh đi bắt người còn ghi lại hình ảnh sự việc, căn bản là vô cùng chu đáo.
Diêu Trung Tắc nhìn Lục Trạch Lương, trong lòng có chút cảm giác thỏ khóc sói. Hắn nhìn Đoạn Văn Đống đứng bên cạnh mình, giọng nói có vài phần lạnh lẽo.
Đoạn Văn Đống nhìn thoáng qua Diêu Trung Tắc sau đó lại dùng giọng cẩn thận nói:
- Bí thư Diêu, dựa theo yêu cầu phá án của chúng tôi, ghi hình làm chứng là trình tự căn bản không thể thiếu. Nhưng lúc này sở dĩ có được nhiều căn cứ chính xác như vậy, chủ yếu là vì đám người đến tham dự bữa tiệc kia.
Đoạn Văn Đống nói đến điều này thì giống như thở dài một hơi:
- Lúc này đám thanh niên không biết nghĩ thế nào mà lại chơi những trò cực kỳ khác thường, việc gì cũng làm được, thậm chí còn muốn quay phim lại để sau này chậm rãi thưởng thức.
Nhưng Diệp Thừa Dân có không thoải mái thì cũng không thể phát tiết, vì có hai người đang ngồi trong phòng của mình, lão cũng không thể nào có lý do kéo dài được.
Diệp Thừa Dân thật sự hy vọng Vương Tử Quân không vấp phải sai lầm, lão thầm mong như vậy, thế là nhấc điện thoại gọi cho Khuất Chấn Hưng:
- Cậu thông báo cho đồng chí Vương Tử Quân đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Phòng làm việc của Diệp Thừa Dân chợt trở nên cực kỳ trầm mặc, dù là Diệp Thừa Dân hay Chử Vận Phong cũng không nói gì. Lục Trạch Lương thì dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn hai vị lãnh đạo, căn bản không có ý lên tiếng.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Diêu Trung Tắc đi vào. Hắn dùng ánh mắt giống như bất ngờ để nhìn Lục Trạch Lương và Chử Vận Phong, sau đó chợt cười ha hả nói:
- Bí thư, chủ tịch, tôi đến căn bản là không khéo, ha ha ha.
- Bí thư Diêu, anh đến rất đúng lúc, anh không đến tôi cũng định cho Chấn Hưng đi gọi anh.
Diệp Thừa Dân nhìn nụ cười trên mặt của Diêu Trung Tắc, lão nào không rõ đối phương đến căn bản không phải là ngoài ý muốn. Nhưng lúc này lão căn bản không thể nói gì khác hơn, nếu làm gì khác thì không bằng cho đối phương ở lại.
- Bí thư Diệp, có chuyện gì sao?
Diêu Trung Tắc vẫn tỏ ra rất ngây thơ, hắn khẽ hỏi Diệp Thừa Dân.
Diệp Thừa Dân cười cười cũng không nói nhảm với Diêu Trung Tắc, hắn nhìn thoáng qua Lục Trạch Lương rồi nói:
- Trưởng phòng Lục, anh nói sự việc cho bí thư Diêu đi.
Lục Trạch Lương tin tưởng Diêu Trung Tắc căn bản đã biết rõ điều này, thế nhưng đối phương chỉ giả vờ mà thôi. Hắn cũng không biết làm gì hơn, chỉ có thể dùng giọng cực kỳ căm phẫn để nói lại sự việc với Diêu Trung Tắc.
Khi Lục Trạch Lương nói với Diêu Trung Tắc những gì đang diễn ra thì Diệp Thừa Dân căn bản là lo lắng thêm vài phần. Lúc này tình thế là như vậy, nếu như Vương Tử Quân thật sự động tay động chân vào vụ này, thế thì Vương Tử Quân căn bản không thể nào tiếp tục ở lại tỉnh Nam Giang được nữa.
Tuy có nhiều người thủ đoạn không chút kém cỏi, thế nhưng nếu anh có động tay động chân làm loạn, căn bản sẽ không thể không tạo điều kiện cho người ta bắt được đuôi.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy đã có chút ma xát với trưởng phòng Lục Trạch Lương ở phương diện điều động cán bộ, bây giờ con trai của Lục Trạch Lương bị bắt, nếu thật sự là như vậy thì Vương Tử Quân căn bản không còn thể diện gì nữa.
- Đồng chí Trạch Lương, tôi thật sự phê bình anh vì sự việc ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy, sao anh lại vì chuyện nhỏ mà làm trễ nãi công tác của bọn họ?
Diêu Trung Tắc quả nhiên giống như ý nghĩ của Diệp Thừa Dân, vừa mở miệng dã phê bình những hành vi mờ ám của Lục Trạch Lương trong phòng tổ chức tỉnh ủy.
Những lời phê bình này nói là phê bình thì căn bản không bằng nói là bảo vệ Lục Trạch Lương, chỉ cần bị phê bình thì người ta sẽ không bao giờ dám cầm sự việc này nói này nọ với Lục Trạch Lương được nữa.
- Theo tôi thấy thì sự kiện liên quan đến Hỗ Cương có phải là hiểu lầm hay không? Lẽ ra bí thư Vương sẽ không làm ra sự việc này, dù sao thì bí thư Vương cũng ngồi trên vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, sao có thể làm ra những chuyện hèn hạ như vậy được?
Sau khi Lục Trạch Lương thành thật nhận sai lầm thì Diêu Trung Tắc chợt thay đổi chủ đề, nói ra những lời giống như giải thích cho Vương Tử Quân.
Nhưng lời giải thích của Diêu Trung Tắc đã định nghĩa sự việc này là hèn hạ, nếu như Vương Tử Quân có dính vào, căn bản không thoát khỏi hai chữ hèn hạ.
Một người lãnh đạo đơn vị bị gán hai chữ hèn hạ, như vậy sao có thể đảm bảo vị trí ở tỉnh Nam Giang?
Khi Diệp Thừa Dân càng thêm lo lắng cho Vương Tử Quân, lúc này Khuất Chấn Hưng chợt gõ cửa phòng, đi theo phía sau Khuất Chấn Hưng chính là Vương Tử Quân với nụ cười vui vẻ. Vương Tử Quân nhìn đám người ngồi trong phòng, sau đó cười nói:
- Bí thư Diệp, các vị lãnh đạo triệu kiến tôi, không phải có chuyện nhân sự gì cần sắp xếp đấy chứ?
Diệp Thừa Dân nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, thế là trong lòng không khỏi có vài phần tin tưởng. Đồng thời lão cảm thấy Vương Tử Quân còn trẻ nhưng công phu biểu hiện trên gương mặt căn bản là quá sâu, nhóm người mình ngồi đây nào có bộ dạng như nghiên cứu nhân sự? Đối phương còn có tâm tư mở lời trêu chọc như vậy.
- Bí thư Vương, tôi có chuyện cần anh chứng thực.
Không chờ Diệp Thừa Dân mở miệng thì Chử Vận Phong đã trầm giọng nói:
- Tôi hỏi anh, có phải cục công an thành phố Đông Hồng đã bắt Lục Hỗ Cương ở trong một bữa tiệc thác loạn hay không?
Vương Tử Quân căn bản không thèm quan tâm đến ánh mắt đầy áp lực của Chử Vận Phong, hắn ngồi xuống không xa với Chử Vận Phong rồi mới trầm giọng nói":
- Ngày hôm qua cục công an thành phố Đông Hồng căn bản bắt được một đội ngũ tụ tập chích hút ma túy và quan hệ tình dục bừa bãi, nhưng bên trong có mặt Lục Hỗ Cương hay không, tôi căn bản không biết được.
- Anh lại không biết? Vương Tử Quân, tôi làm việc đắc tội với anh, nhưng tôi là một người cha, tôi còn muốn nói cho anh biết, dù anh làm gì thì tôi cũng nhận, thế nhưng anh cũng không nên trút giận lên con trai tôi.
Lục Trạch Lương đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi tức giận hét lên.
- Trưởng phòng Trạch Lương, anh nói những lời như vậy là không đúng, tôi sao lại trút giận lên con trai anh? Nếu như con trai anh không xúc phạm đến pháp luật, vậy thì không có vấn đề, ngược lại thì không ai cứu được cả. Nếu như không có vấn đề gì, tôi có thể làm gì được cậu ấy sao?
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt kích động của Lục Trạch Lương, hắn trầm giọng nói.
- Anh dám nói không phải sao? Con của tôi chỉ đi chơi cùng bạn bè, căn bản không tham gia trò gì cả, cũng vì nó là con trai của Lục Trạch Lương tôi, thế cho nên anh mới đẩy hết những thứ bẩn thỉu lên người nó.
Lưu Tinh nói rồi đi đến bên cạnh Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi thừa nhận căn bản không sảng khoái ở phương diện lập hồ sơ điều động cán bộ ủy ban tư pháp, hôm nay có mặt các vị lãnh đạo ở đây, tôi thật sự xin lỗi anh. Tôi thừa nhận tôi căn bản là không có thủ đoạn gì ra hồn, không làm gì được ngài, nhưng nếu ngài mất hứng thì cứ đi về phía tôi, cũng đừng nên giội nước bẩn lên người con trai tôi.
Lục Trạch Lương nói rất kích động, Vương Tử Quân nghe qua những lời này mà liên tục cười lạnh. Lục Trạch Lương nói rất dễ nghe nhưng thực tế là đang chơi trò báo thù với mình, đang chụp mũ mình, nếu mình phải đội cái mũ này của đối phương, sau này đừng hòng công tác ở Nam Giang.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt nổi giận của Lục Trạch Lương, hắn trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Lục, tôi cần phải nhắc nhở ngài cho rõ ràng, tôi căn bản không có bất kỳ điều gì không công chính với con trai ngài trong sự kiện này.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn Diệp Thừa Dân rồi nói:
- Bí thư Diệp, chuyện này tôi cảm thấy nên để cho người của cục công an thành phố Đông Hồng đến báo cáo thì hay hơn.
Diệp Thừa Dân nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, lão trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Được rồi, vậy thì để cho Đoạn Văn Đống đến nói cho rõ ràng.
Lục Trạch Lương chợt đứng lên nói:
- Bí thư Diệp, Đoạn Văn Đống là cán bộ được một tay Vương Tử Quân đề bạt lên, mọi người đều biết rõ sự kiện này anh ta sẽ nói về phía nào. Vì để cho công bằng, tôi cảm thấy nên để cho Đoạn Văn Đống không tham gia, để cho đồng chí khác đi đến đây nói chuyện.
Mặc dù Diệp Thừa Dân mất hứng vì Lục Trạch Lương cắt ngang lời của mình, thế nhưng Diệp Thừa Dân vẫn nói với Chử Vận Phong:
- Chủ tịch Chử, ý của anh là gì?
- Tôi cho rằng điều này là hoàn toàn có thể, dù sao chuyện này cũng phải nói cho rõ ràng, chúng ta cứ cho đám người bọn họ đến cả là được.
Chử Vận Phong nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi dùng giọng lạnh lùng nói:
- Thật thì không thể giả, mà giả thì không thể là thật được.
Một cuộc điện thoại được gọi đi, mười phút sau Đoạn Văn Đống đã đưa theo vài vị phó cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng đi đến phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân. Bọn họ tuy là những nhân vật có tiếng ở Đông Hồng, thế nhưng đây là lần đầu tiên đến phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân.
Đoạn Văn Đống nhìn thế cục trong phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân thì có chút bồn chồn, dù sao thì những người chủ chốt của ban ngành tỉnh ủy đều có mặt ở nơi này, như vậy sự việc không phải là nhỏ. Hắn nhìn thoáng qua Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, sau đó trầm giọng nói:
- Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng là Đoạn Văn Đống báo danh với hai vị lãnh đạo.
- À, đồng chí Đoạn Văn Đống, tôi hỏi anh, ngày hôm qua vì sao các anh lấy được tin tức để bắt được nhóm người thác loạn kia?
Chử Vận Phong cũng không khách khí với Đoạn Văn Đống, lão dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.
Diệp Thừa Dân tuy bị đối phương cướp lời nhưng cũng không mất hứng, lão dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Đoạn Văn Đống, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.
Đoạn Văn Đống nhìn gương mặt lạnh lẽo của Chử Vận Phong, hắn trầm giọng nói:
- Chủ tịch Chử, có chuyện thế này, hôm qua chúng tôi nhận được điện thoại của bí thư Vương...
- Bí thư Vương, anh là người báo án sao?
Không chờ Đoạn Văn Đống nói cho xong, Diêu Trung Tắc chợt dùng giọng đầy âm trầm nói.
Đoạn Văn Đống nhìn gương mặt của Lục Trạch Lương, trên mặt có chút do dự.
- Anh ta nói cái gì? Có phải nói nó đang ở cùng vài người phụ nữ hay không?
Lục Trạch Lương căn bản khó thể bình tĩnh được, hắn lớn tiếng chất vấn Đoạn Văn Đống.
Đoạn Văn Đống nhìn Lục Trạch Lương, gương mặt nghiêm túc hơn vài phần, hắn lắc đầu nói:
- Trưởng phòng Lục, cậu ấy cũng không ở cùng vài người phụ nữ nào cả.
- Hừ, con của tôi mà tôi không biết sao? Cho dù tham dự một bữa tiệc cũng không phải nó tình nguyện, chẳng qua chỉ là nể mặt đám bạn mà đi đến tham gia mà thôi.
Lục Trạch Lương thở dài một hơi rồi lớn tiếng nói.
- Nhưng...Nhưng...
Đoạn Văn Đống nói hai chữ nhưng thì dùng ánh mắt khó khăn nhìn Diệp Thừa Dân.
Vẻ mặt Diệp Thừa Dân khẽ động, khi lão chuẩn bị lên tiếng thì Chử Vận Phong đã trầm giọng nói:
- Nhưng cái gì? Có gì cứ nói thẳng, anh làm cục trưởng cục công an, cần phải có lá gan như vậy, cần phải quyết đoán, nếu không có thì sao bắt được phần tử tội phạm, đúng là vô nghĩa.
- Nhưng khi Lục Hỗ Cương bị đưa đi, cậu ấy đang ở cùng vài người đàn ông.
Đoạn Văn Đống bị Chử Vận Phong lên tiếng răn dạy thì đổ mồ hôi trán. Chử Vận Phong là chủ tịch tỉnh Nam Giang, căn bản không phải là người bình thường có thể so sánh được. Hắn là một vị lãnh đạo lâu năm, Đoạn Văn Đống ở dưới sự lãnh đạo của Chử Vận Phong quá nhiều năm, thế cho nên bây giờ cho ra một phản ứng theo bản năng như vậy.
- Ở cùng vài người đàn ông thì có gì là không đúng sao?
Diêu Trung Tắc chợt không kịp phản ứng, hắn dùng giọng buồn bực nói.
Đoạn Văn Đống cũng không muốn bị phê bình, lúc này chỉ có thể trầm giọng nói:
- Điều này lẽ ra không là vấn đề, thế nhưng trong bữa tiệc kia thì có những quan hệ không giống như bình thường.
Phòng làm việc của Diệp Thừa Dân chợt yên tĩnh trở lại, ngay cả Diệp Thừa Dân cũng chỉ nghe được tiếng hít thở của người chung quanh mà thôi. Lúc này làm sao để xong việc? Diệp Thừa Dân thật sự cảm thấy khó thể mở miệng. Vẻ mặt Chử Vận Phong càng thêm âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đoạn Văn Đống, giống như muốn xem đối phương có nói dối hay không?
- Anh nói bậy, con tôi sao lại làm ra những trò như vậy? Anh nói cho tôi xem, có phải có người yêu cầu anh nói như vậy không?
Lục Trạch Lương trầm ngâm giây lát, sau đó chợt phóng về phía Đoạn Văn Đống như một con hổ nổi điên.
- Trưởng phòng Lục, tôi cũng không tin đó là thật, thế nhưng chúng tôi có quay phim lại hiện trường sự việc.
Đoạn Văn Đống chợt đứng lên theo bản năng, hắn lớn tiếng nói. Dù sao thì sự việc đã phát triển đến mức này, hắn căn bản không còn gì để níu kéo.
Gương mặt Lục Trạch Lương không khỏi liên tục biến đổi. Hắn sở dĩ dám đến nói lý lẽ với Diệp Thừa Dân căn bản là cực kỳ tự tin về con trai của mình, nhưng sự việc này phát triển đến mức này giống như đập một gậy vào tâm linh của hắn.
Tại sao lại là như vậy?
Con của mình, một đứa con cực kỳ nghe lời, vì sao lại làm ra chuyện như vậy? Lục Trạch Lương căn bản không tin, thế nhưng câu nói có quay phim lại hiện trường sự việc càng làm cho hắn bị đánh ngã.
- Các anh đi bắt người còn ghi lại hình ảnh sự việc, căn bản là vô cùng chu đáo.
Diêu Trung Tắc nhìn Lục Trạch Lương, trong lòng có chút cảm giác thỏ khóc sói. Hắn nhìn Đoạn Văn Đống đứng bên cạnh mình, giọng nói có vài phần lạnh lẽo.
Đoạn Văn Đống nhìn thoáng qua Diêu Trung Tắc sau đó lại dùng giọng cẩn thận nói:
- Bí thư Diêu, dựa theo yêu cầu phá án của chúng tôi, ghi hình làm chứng là trình tự căn bản không thể thiếu. Nhưng lúc này sở dĩ có được nhiều căn cứ chính xác như vậy, chủ yếu là vì đám người đến tham dự bữa tiệc kia.
Đoạn Văn Đống nói đến điều này thì giống như thở dài một hơi:
- Lúc này đám thanh niên không biết nghĩ thế nào mà lại chơi những trò cực kỳ khác thường, việc gì cũng làm được, thậm chí còn muốn quay phim lại để sau này chậm rãi thưởng thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.