Chương 1174: Lên tiếng đầu tiên được ít mất nhiều
Bảo Thạch Tiêu
19/01/2015
Diệp Thừa Dân đã sớm nghĩ đến phương diện phái người đến đảm nhiệm
vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, thế nhưng nghĩ là một
chuyện còn làm thì lại khác. Tuy lão là lãnh đạo đứng đầu tỉnh Nam
Giang, thế nhưng nhiều khi làm việc cũng phải tuân theo quy tắc điều lệ
của đảng.
Diệp Thừa Dân không thể nào tự dưng vung tay điều động vị trí cục trưởng cục công an thành phố, vì theo quy định thì quyền lợi này thuộc về thành phố Lâm Hồ và cục công an tỉnh.
Lúc này là một cơ hội, nhưng cơ hội này sẽ cho ra bao nhiêu khả năng? Diệp Thừa Dân biết rõ cơ hội lần này là rất tốt, thế nhưng nếu muốn sắp xếp cho xong cũng không phải là chuyện gì dễ dàng.
- Bí thư Tử Quân, tôi đồng ý với ý kiến của cậu, thế nhưng phái người xuống tuyến dưới cũng phải trưng cầu ý kiến của cục công an tỉnh và thị ủy Lâm Hồ.
- Bí thư, tôi cảm thấy chúng ta có thể làm như vậy.
Vương Tử Quân cười cười, hắn đã sớm đoán được ý nghĩ của Diệp Thừa Dân, thế nên nhanh chóng nói ra kế hoạch của mình.
Diệp Thừa Dân nghe xong kế hoạch của Vương Tử Quân thì chợt trầm mặc, điếu thuốc trong tay không biết đã bốc khói từ khi nào.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng trầm ngâm của Diệp Thừa Dân, bí thư cũng không lên tiếng, vẻ mặt rất nhạt, bộ dạng như không quan tâm hơn thua.
- Chín giờ ngày mai tôi sẽ mời một hội nghị nhỏ trong phòng làm việc của mình, mời chủ tịch Chử tham gia.
Diệp Thừa Dân chuẩn bị hút xong điếu thuốc thì mới trầm giọng nói.
Chử Vận Phong có tham gia, Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó lại hiểu ý của bí thư Diệp Thừa Dân. Hắn nhanh chóng lên tiếng:
- Bí thư, có cần thông báo với chủ tịch Chử ngay lúc này không?
- Không cần, ngày mai tôi sẽ cho Khuất Chấn Hưng thông báo với chủ tịch Chử.
Diệp Thừa Dân nhìn Vương Tử Quân ngồi bên cạnh mình, trong lòng chợt sinh ra chút cảm khái. Lão chợt cười nói:
- Tử Quân, khối công tác tư pháp tuy là nơi tốt để rèn luyện, thế nhưng nhìn từ độ cao toàn cục thì cũng chỉ là một tượng gỗ mà thôi.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn mới đảm nhiệm vị trí bí thư ủy ban tư pháp được nửa năm, đến bây giờ còn chưa từng nghĩ rằng vị trí của mình sẽ thay đổi. Thế nhưng Diệp Thừa Dân đã lên tiếng, hắn cũng nghe được vài hương vị tính toán bên trong.
Không đảm nhiệm vị trí bí thư ủy ban tư pháp thì sẽ là gì? Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân chợt cười nói:
- Bí thư Diệp, tôi là một khối gạch của lãnh đạo, đặt đâu sẽ ở đấy.
- Cậu đúng là xảo quyệt.
Diệp Thừa Dân dùng ngón tay chỉ Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.
Khi hai người Diệp Thừa Dân và Vương Tử Quân đang trò chuyện với nhau, trong một quán trà cách khách sạn Nam Giang một kilomet, Chử Ngôn Huy đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thích Phúc Lai.
Chử Ngôn Huy hy vọng Thích Phúc Lai và Vạn Thạch Tắc nói vài nhân tuyển tiếp nhận vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ. Đối với hắn thì hy vọng hai người kia có thể cho ra nhân tuyển tốt một chút, để cho hắn xem như uống một viên thuốc an thần.
Chỉ là Thích Phúc Lai không nghĩ như vậy, đề tài này quá mẫn cảm, hắn không dám đơn giản tỏ thái độ. Cho dù hắn mở miệng nói theo kiểu bình thường, chỉ sợ thái độ lên tiếng cũng là một vấn đề. Hắn phải chờ chủ tịch Chử cho ra luận điệu, sau đó căn cứ vào đó để quyết định mình nên làm với chừng mực thế nào, nếu như hắn tùy tiện tỏ thái độ, rõ ràng là được ít mất nhiều.
Tất nhiên Chử Ngôn Huy gọi hắn đến uống trà, rõ ràng không phải chỉ là vì tâm sự cho vui. Trước khi chưa tìm hiểu được ý nghĩ xác thực của chủ tịch Chử, nếu hắn ném ra suy nghĩ của mình là cực kỳ nguy hiểm. Vì muốn tránh hiểm nguy cho mình, thế cho nên hắn mới đi theo hướng lặng lẽ chờ kỳ biến, sau khi tìm hiểu rõ ràng ý nghĩ của chủ tịch Chử Vận Phong, hắn mói tỏ thái độ và lên tiếng với Chử Ngôn Huy.
- Giám đốc Chử, việc này cũng không trách được bí thư Thích, có ai ngờ Thì Đắc Tiêu lại to gan lớn mật như vậy?
Vạn Thạch Tắc đứng bên cạnh Thích Phúc Lai khẽ nói với Chử Ngôn Huy.
Chử Ngôn Huy không lên tiếng, hắn quét mắt nhìn Thích Phúc Lai vài lượt, sau đó mới nói:
- Bí thư Thích, chuyện này xảy ra quá đột nhiên, anh có thể cho tôi một khoảng thời gian chuẩn bị không? Chẳng lẽ ngài không biết Vương Tử Quân đang chỉnh đốn tác phong công tác của khối tư pháp, đang mài ma đao soàn soạt sao?
Thích Phúc Lai trầm ngâm một chút, sau đó mới nói:
- Ngôn Huy, chuyện này là sơ sót của tôi, tôi căn bản không có ý nghĩ vững chãi.
Chử Ngôn Huy nhìn gương mặt có chút tái nhợt của Thích Phúc Lai, hắn ý thức được mình đã nói quá mức. Hắn rót trà cho Thích Phúc Lai, sau đó nở nụ cười thản nhiên nói:
- Bí thư Thích, chúng ta kết giao với nhau cũng không phải là một hai năm, nếu căn cứ vào quan hệ với bố tôi, đáng lý ra tôi phải gọi anh bằng chú mới đúng.
- Những lời vừa rồi của tôi cũng không phải oán trách anh, chuyện này cũng có trách nhiệm của tôi. Thì Đắc Tiêu là chó không thể không ăn cứt, tôi không quan tâm đến điều này, nhưng việc đến nước này thì Thì Đắc Tiêu gánh chịu trách nhiệm như thế nào thì chỉ có thể thuận theo ý trời.
Chử Ngôn Huy nói đến đây thì khẽ gõ lên mặt bàn, sau đó trầm lặng nói:
- Nhưng sự việc này xảy ra, tôi không hy vọng sẽ tiếp tục có một sự kiện giống như vậy.
- Điều này là nhất định.
Thích Phúc Lai nói rồi nhìn Chử Ngôn Huy, lại dùng giọng cực kỳ chuẩn xác nói:
- Ngôn Huy cứ yên tâm, tôi nghĩ rằng đây sẽ là tin tức xấu cuối cùng rồi.
- Ừ, ngày mai anh liên hệ với cục trưởng Chân, nhanh chóng chọn ra nhân tuyển thay thế Thì Đắc Tiêu. Lần này nhất định phải chọn ra một nhân tuyển đắc lực.
Chử Ngôn Huy nói xong thì nâng ly trà lên uống một ngụm.
Thích Phúc Lai cũng uống trà, thế nhưng nếu so sánh với gương mặt đã khôi phục vẻ ung dung bình tĩnh của Chử Ngôn Huy thì căn bản là có vài phần cứng nhắc. Chử Ngôn Huy nếu không nói đến chuyện chính sự, căn bản là một đối tượng cực kỳ tốt để nói chuyện phiếm. Vì Chử Ngôn Huy không những có học thức uyên bác, còn là một người cực kỳ ẩn nhẫn, luôn làm cho người ta sinh ra cảm giác mưa thuận gió hòa.
- Ha ha ha, tôi đã đến chậm rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông mập mạp đi vào. Khi người này vào cửa, người bên trong chợt cảm thấy giống như có một bức tường sập xuống.
Khi thấy Chử Ngôn Huy thì người đàn ông mập mạp đi đứng nhẹ nhàng hơn một chút, sau khi đi đến bên cạnh Chử Ngôn Huy thì dùng giọng cung kính nói:
- Giám đốc Chử, vừa rồi đi đường kẹt xe thế nên tôi đến chậm.
- Lúc này đi đường không biết khi nào sẽ kẹt xe, anh em chúng ta cũng không nên nói lời thừa.
Chử Ngôn Huy vừa nói vừa rót trà cho tên mập.
Tên mập kia thấy Thích Phúc Lai ngồi một bên thì cười nói:
- Chào bí thư Thích, chúng ta đã lâu rồi không tụ họp với nhau, hôm nay thật sự trùng hợp. Nếu không thì chúng ta uống chút rượu trợ hứng, xem như ngài cùng vui với dân vậy.
Thích Phúc Lai rõ ràng không có cảm tình gì với tên mập này, nhưng hắn cũng là người tâm tư sâu sắc, không biểu hiện những gì đang nghĩ trong lòng ra mặt, hắn chỉ cười cười nói:
- Hôm nay giám đốc Chử mời mọi người đến uống trà, anh nói uống rượu không phải làm cho giám đốc Chử mất hứng sao?
- Ôi, tôi là người không có văn hóa, không được nho nhã như hai vị, mà chỉ là người thô kệch thôi. Ha ha, nên phạt, nên phạt.
Tên mập nói rồi đưa tay lên mặt vuốt vuốt hai cái.
Chử Ngôn Huy cũng không mở miệng, hắn chỉ mỉm cười uống trà nhìn tên mập biểu diễn, cảm thấy chỉ là tôm tép mà thôi.
Khi thấy Chử Ngôn Huy căn bản không có hứng thú với trò đùa của mình, trong mắt tên mập lóe lên vài phần lạnh lẽo. Hắn nhìn thoáng qua Chử Ngôn Huy, sau đó lại cười nói:
- Giám đốc Chử, những ngày qua cuộc sống của tôi không được tốt lắm.
Thích Phúc Lai cũng không chờ Chử Ngôn Huy mở miệng, hắn đứng lên khỏi ghế nói:
- Ngôn Huy, tôi có việc phải đi trước.
Chử Ngôn Huy khẽ gật đầu, hắn đứng lên tiễn chân Thích Phúc Lai đến bên cửa, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Thích, chuyện này hết sức quan trọng, phải nhanh chóng quyết định nhân tuyển cho vị trí bỏ ngỏ của Thì Đắc Tiêu.
Thích Phúc Lai gật đầu, hắn nhanh chóng biến mất nơi hành lang. Chử Ngôn Huy cũng không lập tức bỏ đi, hắn chờ đến khi bóng dáng của Thích Phúc Lai biến mất, sau đó mới chậm rãi quay về phòng.
Tên mập ở trong phòng đang xoay xoay ly trà trong tay, khi thấy Chử Ngôn Huy đi vào trong phòng và ngồi xuống thì hắn mới nói:
- Giám đốc Chử, tôi đến anh ta đi, có phải là xem thường tôi không?
Chử Ngôn Huy cũng không nói lời nào, hắn uống một ngụm trà rồi nói:
- Anh Vu, mèo có giọng mèo chó có tiếng chó, anh quan tâm làm gì? Chỉ cần làm tốt việc của mình là được, không nên quan tâm đến những thứ khác.
Tên mập được Chử Ngôn Huy gọi là anh Vu có chút sợ hãi với Chử Ngôn Huy, hắn trầm mặc một lúc rồi khẽ nói:
- Giám đốc Chử, lúc này anh em căn bản là ăn hôm nay lo ngày mai, thật sự không có cuộc sống tốt đẹp. Bây giờ tôi có thể cố gắng gượng ép, nhưng là tôi đã làm hết tất cả những gì mình có thể, cũng không dám nghĩ về sau này sẽ là như thế nào.
Chử Ngôn Huy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tên mập, cũng không nói lời nào. Hắn trầm mặc làm cho bầu không khí trong phòng càng thêm đè nén.
Anh Vu giống như không chịu được bầu không khí đè nén vào lúc này, hắn trầm mặc một lúc lâu rồi dùng giọng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giám đốc Chử, nếu như tên họ Vương ép người quá đáng, không bằng chúng ta tìm hai huynh đệ xử lý đi cho xong chuyện...
- Hỗn đản, anh nói lời này mà nghe được sao?
Chử Ngôn Huy đặt mạnh ly trà trong tay xuống bàn rồi đứng thẳng người lên, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn:
- Anh Vu, mình chỉ ăn vài chén cơm nhưng suy nghĩ phải kỹ càng, có một số việc mà không phải là anh có thể xử lý được.
Lời răn dạy của Chử Ngôn Huy làm cho anh Vu đỏ mặt tía tai, thế nhưng hắn lại không nói gì thêm, ánh mắt càng thêm đè nén.
- Anh đi đi, làm tốt việc của mình, những chuyện khác tôi sẽ xử lý gọn gàng.
Chử Ngôn Huy khẽ phất tay, căn bản không có ý giữ anh Vu ở lại.
Anh Vu đi với cảm giác cực kỳ xấu hổ, khi xoay người thì gương mặt hắn lộ ra vài phần sát khí. Nưhng trước khi rời khỏi phòng thì gương mặt vẫn lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn cười nói với Chử Ngôn Huy:
- Giám đốc Chử, tôi đi đây.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Chử Ngôn Huy, hắn uống từng ngụm trà, gương mặt có vài phần u buồn. Trước khi Vương Tử Quân đến tỉnh Nam Giang, hắn cảm thấy mình căn bản là cực kỳ thành thạo ở nhiều phương diện, nhưng sau khi Vương Tử Quân đến, hắn luôn cảm thấy mình bị trói buộc, làm cho hắn cảm thấy mình cực kỳ thất bại.
Tuy bây giờ Chử Ngôn Huy còn có thể áp chế được anh Vu, thế nhưng người chết vì tài chim vong vì miếng ăn, hắn sẽ không khờ dại cho rằng anh Vu có thể tiếp tục đi theo bên cạnh mình. Nhưng bây giờ còn chưa là lúc thay người, vẫn để cho đối phương nhảy nhót một chút.
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Chử Ngôn Huy, hắn cầm điện thoại bấm một dãy số. Hắn trầm ngâm một lúc lâu, chờ bên kia nhận điện thoại thì hắn trầm giọng nói:
- Anh, lúc này anh có rãnh không, ra uống trà cho vui.
Bên kia không biết nói gì mà Chử Ngôn Huy căn bản không quá quan tâm:
- Hôm nay Thích Phúc Lai mời tôi uống trà, muốn tôi nói vài lời giúp đỡ anh ấy. Lúc này anh ấy có chút sơ sẩy trong công tác ở thành phố Lâm Hồ, thế nhưng cũng không phải là sai lầm trí mạng. Anh ấy là lãnh đạo thị ủy, căn bản không phải việc gì cũng phải tự tay đi làm, khó tránh khỏi sơ hở.
Bên kia nói vài câu, Chử Ngôn Huy chợt nở nụ cười, sau đó khẽ nói:
- Đối với công tác của thành phố Lâm Hồ, anh nên phê bình thì phê bình, nên thông báo thì thông báo. Nhưng anh ấy không có công lao cũng có khổ lao, đã quan tâm rất nhiều đến thành phố Lâm Hồ, thế nên lúc này chung ta quan tâm một chút cũng hợp lẽ thường.
- Anh yên tâm, tôi biết rồi.
Người ở đầu dây bên kia nói một câu rồi cúp điện thoại.
Chử Ngôn Huy thu hồi điện thoại, vẻ mặt thả lỏng hơn một chút. Hắn uống cạn ly trà, sau đó mới đứng lên rời khỏi quán trà. Khi đi đến cổng quán trà thì lúc này nhà nhà đã lên đèn, hắn chợt cảm thấy bầu không khí ầm ĩ có chút ấm áp, cảm giác bực bội cũng tan biến đi vài phần.
- Có thể đi được rồi.
Chử Ngôn Huy khẽ lên tiếng.
Hôm nay Chử Vận Phong có chút không thoải mái, mặc dù sự kiện ở thành phố Lâm Hồ chỉ là chuyện nhỏ với tỉnh Nam Giang, thế nhưng trước kia lão là bí thư thành phố, sự việc này xảy ra vẫn làm lão cảm thấy rất đau lòng.
Năm xưa khi Chử Vận Phong còn là bí thư thị ủy Lâm Hồ, lúc đó Thì Đắc Tiêu và Uông Rừng Minh chính là những cán bộ trẻ tuổi hậu bị, khi đó hai người này biểu hiện không tồi. Đặc biệt là Thì Đắc Tiêu, trước đó vì phá một vụ án mà bám rừng núi hơn một tháng trời.
Một đồng chí tận trách và cực kỳ tôn trọng chỉ thị của lãnh đạo vì sao lại tha hóa biến chất đến mức như lúc này? Thực tế thì nghi hoặc trong lòng Chử Vận Phong đã sớm có được đáp án.
Có một vài người khi cầm quyền có vài vấn đề căn bản khó thể lảng tránh bày ra trước mặt, đó chính là biến tướng quyền lực, nếu anh không quyết đoán mà đầu nhập vào, sau này căn bản khó thể nào thu hồi. Nếu anh không thay đổi, anh sẽ không khắc ghi bài học, căn bản càng ngày càng lún sâu. Quyền lực một khi vào trong tay, nếu quyền uy quá lớn căn bản sẽ sinh ra con đường bảo hộ địa phương.
Sóng biển vỗ bãi cát, cuối cùng mới lộ ra vàng thật, thế cho nên cũng không cần phải đau lòng với những người kia. Chử Vận Phong hiểu rõ đạo lý này, thế nhưng lúc này lão vẫn cảm thấy nghẹn họng, sinh ra cảm giác cực kỳ khó chịu.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký Xà Tiểu Cường đi vào trong:
- Chủ tịch Chử, vừa rồi nhận được điện thoại từ văn phòng tỉnh ủy, nói là chút nữa ngài đến phòng làm việc của bí thư Diệp, có chuyện quan trọng cần thương lượng với ngài.
- Tôi biết rồi.
Chử Vận Phong khoát tay áo nói với Xà Tiểu Cường:
- Tám giờ năm mươi cậu nhớ báo với tôi một tiếng.
Diệp Thừa Dân không thể nào tự dưng vung tay điều động vị trí cục trưởng cục công an thành phố, vì theo quy định thì quyền lợi này thuộc về thành phố Lâm Hồ và cục công an tỉnh.
Lúc này là một cơ hội, nhưng cơ hội này sẽ cho ra bao nhiêu khả năng? Diệp Thừa Dân biết rõ cơ hội lần này là rất tốt, thế nhưng nếu muốn sắp xếp cho xong cũng không phải là chuyện gì dễ dàng.
- Bí thư Tử Quân, tôi đồng ý với ý kiến của cậu, thế nhưng phái người xuống tuyến dưới cũng phải trưng cầu ý kiến của cục công an tỉnh và thị ủy Lâm Hồ.
- Bí thư, tôi cảm thấy chúng ta có thể làm như vậy.
Vương Tử Quân cười cười, hắn đã sớm đoán được ý nghĩ của Diệp Thừa Dân, thế nên nhanh chóng nói ra kế hoạch của mình.
Diệp Thừa Dân nghe xong kế hoạch của Vương Tử Quân thì chợt trầm mặc, điếu thuốc trong tay không biết đã bốc khói từ khi nào.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng trầm ngâm của Diệp Thừa Dân, bí thư cũng không lên tiếng, vẻ mặt rất nhạt, bộ dạng như không quan tâm hơn thua.
- Chín giờ ngày mai tôi sẽ mời một hội nghị nhỏ trong phòng làm việc của mình, mời chủ tịch Chử tham gia.
Diệp Thừa Dân chuẩn bị hút xong điếu thuốc thì mới trầm giọng nói.
Chử Vận Phong có tham gia, Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó lại hiểu ý của bí thư Diệp Thừa Dân. Hắn nhanh chóng lên tiếng:
- Bí thư, có cần thông báo với chủ tịch Chử ngay lúc này không?
- Không cần, ngày mai tôi sẽ cho Khuất Chấn Hưng thông báo với chủ tịch Chử.
Diệp Thừa Dân nhìn Vương Tử Quân ngồi bên cạnh mình, trong lòng chợt sinh ra chút cảm khái. Lão chợt cười nói:
- Tử Quân, khối công tác tư pháp tuy là nơi tốt để rèn luyện, thế nhưng nhìn từ độ cao toàn cục thì cũng chỉ là một tượng gỗ mà thôi.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn mới đảm nhiệm vị trí bí thư ủy ban tư pháp được nửa năm, đến bây giờ còn chưa từng nghĩ rằng vị trí của mình sẽ thay đổi. Thế nhưng Diệp Thừa Dân đã lên tiếng, hắn cũng nghe được vài hương vị tính toán bên trong.
Không đảm nhiệm vị trí bí thư ủy ban tư pháp thì sẽ là gì? Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân chợt cười nói:
- Bí thư Diệp, tôi là một khối gạch của lãnh đạo, đặt đâu sẽ ở đấy.
- Cậu đúng là xảo quyệt.
Diệp Thừa Dân dùng ngón tay chỉ Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.
Khi hai người Diệp Thừa Dân và Vương Tử Quân đang trò chuyện với nhau, trong một quán trà cách khách sạn Nam Giang một kilomet, Chử Ngôn Huy đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thích Phúc Lai.
Chử Ngôn Huy hy vọng Thích Phúc Lai và Vạn Thạch Tắc nói vài nhân tuyển tiếp nhận vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ. Đối với hắn thì hy vọng hai người kia có thể cho ra nhân tuyển tốt một chút, để cho hắn xem như uống một viên thuốc an thần.
Chỉ là Thích Phúc Lai không nghĩ như vậy, đề tài này quá mẫn cảm, hắn không dám đơn giản tỏ thái độ. Cho dù hắn mở miệng nói theo kiểu bình thường, chỉ sợ thái độ lên tiếng cũng là một vấn đề. Hắn phải chờ chủ tịch Chử cho ra luận điệu, sau đó căn cứ vào đó để quyết định mình nên làm với chừng mực thế nào, nếu như hắn tùy tiện tỏ thái độ, rõ ràng là được ít mất nhiều.
Tất nhiên Chử Ngôn Huy gọi hắn đến uống trà, rõ ràng không phải chỉ là vì tâm sự cho vui. Trước khi chưa tìm hiểu được ý nghĩ xác thực của chủ tịch Chử, nếu hắn ném ra suy nghĩ của mình là cực kỳ nguy hiểm. Vì muốn tránh hiểm nguy cho mình, thế cho nên hắn mới đi theo hướng lặng lẽ chờ kỳ biến, sau khi tìm hiểu rõ ràng ý nghĩ của chủ tịch Chử Vận Phong, hắn mói tỏ thái độ và lên tiếng với Chử Ngôn Huy.
- Giám đốc Chử, việc này cũng không trách được bí thư Thích, có ai ngờ Thì Đắc Tiêu lại to gan lớn mật như vậy?
Vạn Thạch Tắc đứng bên cạnh Thích Phúc Lai khẽ nói với Chử Ngôn Huy.
Chử Ngôn Huy không lên tiếng, hắn quét mắt nhìn Thích Phúc Lai vài lượt, sau đó mới nói:
- Bí thư Thích, chuyện này xảy ra quá đột nhiên, anh có thể cho tôi một khoảng thời gian chuẩn bị không? Chẳng lẽ ngài không biết Vương Tử Quân đang chỉnh đốn tác phong công tác của khối tư pháp, đang mài ma đao soàn soạt sao?
Thích Phúc Lai trầm ngâm một chút, sau đó mới nói:
- Ngôn Huy, chuyện này là sơ sót của tôi, tôi căn bản không có ý nghĩ vững chãi.
Chử Ngôn Huy nhìn gương mặt có chút tái nhợt của Thích Phúc Lai, hắn ý thức được mình đã nói quá mức. Hắn rót trà cho Thích Phúc Lai, sau đó nở nụ cười thản nhiên nói:
- Bí thư Thích, chúng ta kết giao với nhau cũng không phải là một hai năm, nếu căn cứ vào quan hệ với bố tôi, đáng lý ra tôi phải gọi anh bằng chú mới đúng.
- Những lời vừa rồi của tôi cũng không phải oán trách anh, chuyện này cũng có trách nhiệm của tôi. Thì Đắc Tiêu là chó không thể không ăn cứt, tôi không quan tâm đến điều này, nhưng việc đến nước này thì Thì Đắc Tiêu gánh chịu trách nhiệm như thế nào thì chỉ có thể thuận theo ý trời.
Chử Ngôn Huy nói đến đây thì khẽ gõ lên mặt bàn, sau đó trầm lặng nói:
- Nhưng sự việc này xảy ra, tôi không hy vọng sẽ tiếp tục có một sự kiện giống như vậy.
- Điều này là nhất định.
Thích Phúc Lai nói rồi nhìn Chử Ngôn Huy, lại dùng giọng cực kỳ chuẩn xác nói:
- Ngôn Huy cứ yên tâm, tôi nghĩ rằng đây sẽ là tin tức xấu cuối cùng rồi.
- Ừ, ngày mai anh liên hệ với cục trưởng Chân, nhanh chóng chọn ra nhân tuyển thay thế Thì Đắc Tiêu. Lần này nhất định phải chọn ra một nhân tuyển đắc lực.
Chử Ngôn Huy nói xong thì nâng ly trà lên uống một ngụm.
Thích Phúc Lai cũng uống trà, thế nhưng nếu so sánh với gương mặt đã khôi phục vẻ ung dung bình tĩnh của Chử Ngôn Huy thì căn bản là có vài phần cứng nhắc. Chử Ngôn Huy nếu không nói đến chuyện chính sự, căn bản là một đối tượng cực kỳ tốt để nói chuyện phiếm. Vì Chử Ngôn Huy không những có học thức uyên bác, còn là một người cực kỳ ẩn nhẫn, luôn làm cho người ta sinh ra cảm giác mưa thuận gió hòa.
- Ha ha ha, tôi đã đến chậm rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông mập mạp đi vào. Khi người này vào cửa, người bên trong chợt cảm thấy giống như có một bức tường sập xuống.
Khi thấy Chử Ngôn Huy thì người đàn ông mập mạp đi đứng nhẹ nhàng hơn một chút, sau khi đi đến bên cạnh Chử Ngôn Huy thì dùng giọng cung kính nói:
- Giám đốc Chử, vừa rồi đi đường kẹt xe thế nên tôi đến chậm.
- Lúc này đi đường không biết khi nào sẽ kẹt xe, anh em chúng ta cũng không nên nói lời thừa.
Chử Ngôn Huy vừa nói vừa rót trà cho tên mập.
Tên mập kia thấy Thích Phúc Lai ngồi một bên thì cười nói:
- Chào bí thư Thích, chúng ta đã lâu rồi không tụ họp với nhau, hôm nay thật sự trùng hợp. Nếu không thì chúng ta uống chút rượu trợ hứng, xem như ngài cùng vui với dân vậy.
Thích Phúc Lai rõ ràng không có cảm tình gì với tên mập này, nhưng hắn cũng là người tâm tư sâu sắc, không biểu hiện những gì đang nghĩ trong lòng ra mặt, hắn chỉ cười cười nói:
- Hôm nay giám đốc Chử mời mọi người đến uống trà, anh nói uống rượu không phải làm cho giám đốc Chử mất hứng sao?
- Ôi, tôi là người không có văn hóa, không được nho nhã như hai vị, mà chỉ là người thô kệch thôi. Ha ha, nên phạt, nên phạt.
Tên mập nói rồi đưa tay lên mặt vuốt vuốt hai cái.
Chử Ngôn Huy cũng không mở miệng, hắn chỉ mỉm cười uống trà nhìn tên mập biểu diễn, cảm thấy chỉ là tôm tép mà thôi.
Khi thấy Chử Ngôn Huy căn bản không có hứng thú với trò đùa của mình, trong mắt tên mập lóe lên vài phần lạnh lẽo. Hắn nhìn thoáng qua Chử Ngôn Huy, sau đó lại cười nói:
- Giám đốc Chử, những ngày qua cuộc sống của tôi không được tốt lắm.
Thích Phúc Lai cũng không chờ Chử Ngôn Huy mở miệng, hắn đứng lên khỏi ghế nói:
- Ngôn Huy, tôi có việc phải đi trước.
Chử Ngôn Huy khẽ gật đầu, hắn đứng lên tiễn chân Thích Phúc Lai đến bên cửa, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Thích, chuyện này hết sức quan trọng, phải nhanh chóng quyết định nhân tuyển cho vị trí bỏ ngỏ của Thì Đắc Tiêu.
Thích Phúc Lai gật đầu, hắn nhanh chóng biến mất nơi hành lang. Chử Ngôn Huy cũng không lập tức bỏ đi, hắn chờ đến khi bóng dáng của Thích Phúc Lai biến mất, sau đó mới chậm rãi quay về phòng.
Tên mập ở trong phòng đang xoay xoay ly trà trong tay, khi thấy Chử Ngôn Huy đi vào trong phòng và ngồi xuống thì hắn mới nói:
- Giám đốc Chử, tôi đến anh ta đi, có phải là xem thường tôi không?
Chử Ngôn Huy cũng không nói lời nào, hắn uống một ngụm trà rồi nói:
- Anh Vu, mèo có giọng mèo chó có tiếng chó, anh quan tâm làm gì? Chỉ cần làm tốt việc của mình là được, không nên quan tâm đến những thứ khác.
Tên mập được Chử Ngôn Huy gọi là anh Vu có chút sợ hãi với Chử Ngôn Huy, hắn trầm mặc một lúc rồi khẽ nói:
- Giám đốc Chử, lúc này anh em căn bản là ăn hôm nay lo ngày mai, thật sự không có cuộc sống tốt đẹp. Bây giờ tôi có thể cố gắng gượng ép, nhưng là tôi đã làm hết tất cả những gì mình có thể, cũng không dám nghĩ về sau này sẽ là như thế nào.
Chử Ngôn Huy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tên mập, cũng không nói lời nào. Hắn trầm mặc làm cho bầu không khí trong phòng càng thêm đè nén.
Anh Vu giống như không chịu được bầu không khí đè nén vào lúc này, hắn trầm mặc một lúc lâu rồi dùng giọng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giám đốc Chử, nếu như tên họ Vương ép người quá đáng, không bằng chúng ta tìm hai huynh đệ xử lý đi cho xong chuyện...
- Hỗn đản, anh nói lời này mà nghe được sao?
Chử Ngôn Huy đặt mạnh ly trà trong tay xuống bàn rồi đứng thẳng người lên, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn:
- Anh Vu, mình chỉ ăn vài chén cơm nhưng suy nghĩ phải kỹ càng, có một số việc mà không phải là anh có thể xử lý được.
Lời răn dạy của Chử Ngôn Huy làm cho anh Vu đỏ mặt tía tai, thế nhưng hắn lại không nói gì thêm, ánh mắt càng thêm đè nén.
- Anh đi đi, làm tốt việc của mình, những chuyện khác tôi sẽ xử lý gọn gàng.
Chử Ngôn Huy khẽ phất tay, căn bản không có ý giữ anh Vu ở lại.
Anh Vu đi với cảm giác cực kỳ xấu hổ, khi xoay người thì gương mặt hắn lộ ra vài phần sát khí. Nưhng trước khi rời khỏi phòng thì gương mặt vẫn lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn cười nói với Chử Ngôn Huy:
- Giám đốc Chử, tôi đi đây.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Chử Ngôn Huy, hắn uống từng ngụm trà, gương mặt có vài phần u buồn. Trước khi Vương Tử Quân đến tỉnh Nam Giang, hắn cảm thấy mình căn bản là cực kỳ thành thạo ở nhiều phương diện, nhưng sau khi Vương Tử Quân đến, hắn luôn cảm thấy mình bị trói buộc, làm cho hắn cảm thấy mình cực kỳ thất bại.
Tuy bây giờ Chử Ngôn Huy còn có thể áp chế được anh Vu, thế nhưng người chết vì tài chim vong vì miếng ăn, hắn sẽ không khờ dại cho rằng anh Vu có thể tiếp tục đi theo bên cạnh mình. Nhưng bây giờ còn chưa là lúc thay người, vẫn để cho đối phương nhảy nhót một chút.
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Chử Ngôn Huy, hắn cầm điện thoại bấm một dãy số. Hắn trầm ngâm một lúc lâu, chờ bên kia nhận điện thoại thì hắn trầm giọng nói:
- Anh, lúc này anh có rãnh không, ra uống trà cho vui.
Bên kia không biết nói gì mà Chử Ngôn Huy căn bản không quá quan tâm:
- Hôm nay Thích Phúc Lai mời tôi uống trà, muốn tôi nói vài lời giúp đỡ anh ấy. Lúc này anh ấy có chút sơ sẩy trong công tác ở thành phố Lâm Hồ, thế nhưng cũng không phải là sai lầm trí mạng. Anh ấy là lãnh đạo thị ủy, căn bản không phải việc gì cũng phải tự tay đi làm, khó tránh khỏi sơ hở.
Bên kia nói vài câu, Chử Ngôn Huy chợt nở nụ cười, sau đó khẽ nói:
- Đối với công tác của thành phố Lâm Hồ, anh nên phê bình thì phê bình, nên thông báo thì thông báo. Nhưng anh ấy không có công lao cũng có khổ lao, đã quan tâm rất nhiều đến thành phố Lâm Hồ, thế nên lúc này chung ta quan tâm một chút cũng hợp lẽ thường.
- Anh yên tâm, tôi biết rồi.
Người ở đầu dây bên kia nói một câu rồi cúp điện thoại.
Chử Ngôn Huy thu hồi điện thoại, vẻ mặt thả lỏng hơn một chút. Hắn uống cạn ly trà, sau đó mới đứng lên rời khỏi quán trà. Khi đi đến cổng quán trà thì lúc này nhà nhà đã lên đèn, hắn chợt cảm thấy bầu không khí ầm ĩ có chút ấm áp, cảm giác bực bội cũng tan biến đi vài phần.
- Có thể đi được rồi.
Chử Ngôn Huy khẽ lên tiếng.
Hôm nay Chử Vận Phong có chút không thoải mái, mặc dù sự kiện ở thành phố Lâm Hồ chỉ là chuyện nhỏ với tỉnh Nam Giang, thế nhưng trước kia lão là bí thư thành phố, sự việc này xảy ra vẫn làm lão cảm thấy rất đau lòng.
Năm xưa khi Chử Vận Phong còn là bí thư thị ủy Lâm Hồ, lúc đó Thì Đắc Tiêu và Uông Rừng Minh chính là những cán bộ trẻ tuổi hậu bị, khi đó hai người này biểu hiện không tồi. Đặc biệt là Thì Đắc Tiêu, trước đó vì phá một vụ án mà bám rừng núi hơn một tháng trời.
Một đồng chí tận trách và cực kỳ tôn trọng chỉ thị của lãnh đạo vì sao lại tha hóa biến chất đến mức như lúc này? Thực tế thì nghi hoặc trong lòng Chử Vận Phong đã sớm có được đáp án.
Có một vài người khi cầm quyền có vài vấn đề căn bản khó thể lảng tránh bày ra trước mặt, đó chính là biến tướng quyền lực, nếu anh không quyết đoán mà đầu nhập vào, sau này căn bản khó thể nào thu hồi. Nếu anh không thay đổi, anh sẽ không khắc ghi bài học, căn bản càng ngày càng lún sâu. Quyền lực một khi vào trong tay, nếu quyền uy quá lớn căn bản sẽ sinh ra con đường bảo hộ địa phương.
Sóng biển vỗ bãi cát, cuối cùng mới lộ ra vàng thật, thế cho nên cũng không cần phải đau lòng với những người kia. Chử Vận Phong hiểu rõ đạo lý này, thế nhưng lúc này lão vẫn cảm thấy nghẹn họng, sinh ra cảm giác cực kỳ khó chịu.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký Xà Tiểu Cường đi vào trong:
- Chủ tịch Chử, vừa rồi nhận được điện thoại từ văn phòng tỉnh ủy, nói là chút nữa ngài đến phòng làm việc của bí thư Diệp, có chuyện quan trọng cần thương lượng với ngài.
- Tôi biết rồi.
Chử Vận Phong khoát tay áo nói với Xà Tiểu Cường:
- Tám giờ năm mươi cậu nhớ báo với tôi một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.