Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1687: Một hành động cần nhiều hiệu ứng.

Bảo Thạch Tiêu

13/10/2015

Tạm biệt chủ tịch Vương! Văn Thành Đồ khoát tay áo về phía Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

Khi Vương Tử Quân đi chưa được bao xa thì Sầm Vật Cương chậm rãi chạy đến, khi thấy Văn Thành Đồ thì mỉm cười chào hỏi: - Bí thư Văn, từ xa đã nghe thấy tiếng cười của anh, có gì mà anh vui vẻ như vậy? Nói ra cùng chia xẻ một chút.

- Vừa rồi tôi gặp chủ tịch Vương, có nói vài câu với anh ấy. Văn Thành Đồ nhìn thấy Sầm Vật Cương thì có chút xấu hổ, giống như bị đối phương nhìn thấy tình huống vừa rồi mình nịnh hót Vương Tử Quân.

Sầm Vật Cương cười cười, lão vừa chạy về phía trước vừa cười nói: - Dạo này chuyện thoải mái làm cho người ta cười lớn căn bản là còn rất ít.

Văn Thành Đồ có chút quẫn bách, Sầm Vật Cương nói như vậy là có ý nghĩa rõ ràng. Nếu bí thư đã nói dạo này căn bản không có nhiều chuyện làm cho người ta vui vẻ, như vậy vừa rồi mình cười lớn trò chuyện với Vương Tử Quân là vì sao? Phỏng đoán như vậy không khỏi làm cho Văn Thành Đồ cảm thấy nên nói rõ ràng với Sầm Vật Cương, nếu không nhất định sẽ bị hiểu lầm. Dù chút việc nhỏ này chỉ là vẽ rắn thâm chân, thế nhưng dù sao cũng phải làm sáng tỏ những hiểu lầm như vậy.

- Không có chuyện gì lớn, chỉ là hôm qua con gái của tôi thấy chủ tịch Vương đi đến diễn thuyết ở trường đại học Rừng Mật, nó nói có không ít thanh niên xem chủ tịch Vương là thần tượng. Sau đó Văn Thành Đồ vừa chạy vừa dùng giọng không quan tâm nói: - Tôi nói chuyện thanh niên sùng bái chủ tịch Vương cho anh ấy biết.

Sầm Vật Cương cười cười nói: - Chủ tịch Vương là người cực kỳ có trình độ diễn thuyết, thế cho nên thanh niên không thể không phục được.

- Bí thư Sầm, ngài đúng là không có chút già lão, anh xem tôi mới chạy được một lúc thì đã thở hồng hộc, còn không bằng phản ứng của ngài. Văn Thành Đồ cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc vừa cười vừa nói.

Sầm Vật Cương dùng giọng cảm khái nói: - Vậy sao? Bí thư Văn nên tăng cường rèn luyện thêm.

Văn Thành Đồ nhìn Sầm Vật Cương chậm rãi chạy đi mà gương mặt có vài phần âm hiểm. Sầm Vật Cương yêu cầu mình tăng cường rèn luyện, câu nói này phải chăng có nhiều ý nghĩa?

Có nhiều thứ tuy không thể nào gây ra phản ứng kịch liệt tức thời, thế nhưng nếu tích lũy nhiều ngày nhiều tháng nhiều năm thì sẽ vô tình làm cho người ta hình thành trạng thái tâm lý căng cứng. Hơn nữa mình cũng không trợ giúp đặng nho giai ta, ngay cả Sầm Vật Cương cũng ném mình vào trong cùng một nồi với người ta sao?

Văn Thành Đồ về nhà nhìn gương mặt giận dỗi xinh xắn nhỏ nhắn của Văn Ngư Nhi, hắn mỉm cười trêu chọc: - Tiểu Ngư Nhi, còn đang tức giận sao? Vừa rồi bố mới gặp chủ tịch Vương, có nói con gái của bố muốn được phỏng vấn anh ấy.

- Thật vậy sao? Văn Ngư Nhi không khỏi nở nụ cười hỏi.

Con đường lồi lõm làm cho chiếc xe Toyota Coaster có chút xóc nảy, Vương Tử Quân ngồi trên xe nhìn ra bên ngoài vẫn rất hào hứng. Hắn chỉ vào con đường bên ngoài rồi cười nói với Phùng Vũ Trách ở bên cạnh: - Bí thư Vũ Trách, hai năm sau tôi sẽ đến đây, khi đó cũng không mong tiếp tục đi trên con đường này.

Phùng Vũ Trách đưa Vương Tử Quân đi trên con đường này mà cảm thấy có chút bất an, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác. Điều kiện của thành phố bọn họ là như vậy, hơn nữa phương diện xây dựng một con đường cũng không phải là một hai ngày là hoàn thành.

Hôm nay tâm tình của chủ tịch Vương rất tốt, hào hứng rất cao, thế cho nên cũng không có chút ý nghĩ phê bình.

- Chủ tịch Vương yên tâm, thành phố Thanh Chuyên nhất định sẽ không phụ lòng sáng tạo điều kiện của ngài. Hai năm sau chúng tôi nhất định sẽ thông xe con đường này. Phùng Vũ Trách nói lời đảm bảo làm cho Vương Tử Quân gật đầu vui sướng. Hôm nay hắn đến thành phố Thanh Chuyên kiểm tra thị sát, tuy đường đi xóc nảy, thế nhưng tâm tình lại rất không tệ.



Đề nghị liên hợp cùng tỉnh Sơn Nam của Mật Đông căn bản được lãnh đạo thượng cấp thông qua, nói cách khác đường cao tốc nối thành phố Rừng Mật và An Dịch đã được đưa lên bàn nghị sự.

Tuy từ lúc trù bị đến xây dựng còn cách một thời gian ngắn, thế nhưng cũng là một bước phát triển rất mạnh mẽ. Vương Tử Quân nói về phương diện xây dựng đường với Tần Hoài Chung ngồi bên cạnh mình, sau đó cười nói: - Tuy đường cao tốc chính là trọng điểm của thành phố Thanh Chuyên trong thời gian hai năm tới, thế nhưng trong thời gian hai năm này các anh cũng không nên trì hoãn. Bây giờ xã hội biến chuyển từng ngày, có thể nói là đi chậm một bước sẽ rất không hay.

- Chủ tịch, chúng tôi vẫn chưa quên tầm quan trọng của phương diện phát triển kinh tế, bây giờ chúng tôi đang đẩy mạnh kêu gọi đầu tư, thừa dịp xây dựng đường cao tốc mà mở hội nghị đầu tư lớn. Tần Hoài Chung nhìn Vương Tử Quân, hắn do dự giây lát rồi mở miệng giới thiệu.

"Tiến hành kêu gọi đầu tư lớn?" Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Mục tiêu các anh kêu gọi đầu tư là gì?

"Mục tiêu?" Tần Hoài Chung đưa mắt nhìn Phùng Vũ Trách, hắn là chủ tịch thành phố, thế nên là người chủ động giới thiệu: - Chủ tịch Vương, chúng tôi nghĩ như thế này: Trong năm nay phải tiến cử được hơn mười xí nghiệp đến đầu tư, tổng lượng đầu tư phải vượt qua con số một tỷ...

Tuy đây là lần đầu tiên Tần Hoài Chung làm chủ tịch thành phố, thế nhưng phương diện báo cáo vẫn là trật tự rõ ràng. Chỉ là hắn chưa nói xong thì Vương Tử Quân khoát tay nói: - Tôi không phải muốn nghe điều này, bây giờ tôi căn bản nghe nhiều báo cáo về phương diện kêu gọi đầu tư, tôi chỉ muốn nghe hai điểm: Một là các anh phải có định vị chính xác sự phát triển của địa phương; hai là các anh phải phát huy ưu thế của mình, cần phải biết đâu là công tác trọng điểm.

Vương Tử Quân nói làm cho nụ cười của Tần Hoài Chung chợt ngưng tụ, sau đó hắn nhìn sang Phùng Vũ Trách.

Sau khi Tần Hoài Chung đến thành phố Thanh Chuyên nhìn qua thì có vẻ rất hòa hợp êm ấm, thế nhưng thực tế thì trong lòng lại có chướng ngại. Điều này cũng liên quan đến tâm tình của hắn, vì bình thường cán bộ từ tuyến trên đi xuống đều không tự giác được có chút ưu thế tâm lý. Ít nhất thì bọn họ cũng cho rằng mình có quan hệ thượng tầng, có tài nguyên quan hệ mạnh mẽ, vào bất kỳ lúc nào cũng có thể kéo ra sử dụng.

Khốn nỗi cán bộ địa phương lại căn bản không mặn không nhạt với Tần Hoài Chung. Trước nay hắn luôn cố gắng, phải trải qua bao nhiêu mưa gió tang thương mới đến vị trí hiện tại. Thế nhưng hắn là cán bộ từ bên trên đi xuống, cả ngày cao cao tại thượng ở trong phòng, chủ yếu viết vài bài cực kỳ kiểu cách, cho dù đi xuống bên dưới kiểm tra cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa; đám người bên dưới căn bản là bưng trà rót nước và nói vài lời nịnh hót, lãnh đạo cười tươi ban thưởng, một vị trí như vậy thì anh có bản lĩnh gì mà không biết trời cao đất rộng?

Cũng may tâm tình của Tần Hoài Chung cảm thấy không thích ứng thế nhưng vẫn luôn biểu hiện hòa hợp êm thấm. Sau khi hai người gặp mặt thì đã làm xong phân công, đó là nếu có câu hỏi gì khó thì trước hết để cho Tần Hoài Chung trả lời qua loa, như vậy không những chừa không gian cho Phùng Vũ Trách suy xét lại, đồng thời khi Vương Tử Quân không hài lòng thì bọn họ còn có dư âm quay về. Nhìn từ phương diện này thì thấy Tần Hoài Chung và Phùng Vũ Trách cũng có chút hòa hợp.

Bây giờ câu trả lời của Tần Hoài Chung làm cho Vương Tử Quân không hài lòng. Từ sau khi Vương Tử Quân đi đến tỉnh Mật Đông, tuy uy thế ngày càng mạnh mẽ, thế nhưng mở miệng lại rất ôn hòa.

Lần này chủ tịch Vương đến thành phố Thanh Chuyên tất nhiên là vì coi trọng hai người bọn họ.

- Chủ tịch Vương, tôi và chủ tịch Hoài Chung đã thương lượng với nhau về phương diện lợi dụng ưu thế của bản thân. Chỗ này của chúng tôi cũng có chút khoáng sản, trước kia vì nguyên nhân giao thông không thuận lợi thế nên còn chưa được khai phá. Chúng tôi chuẩn bị tiến hành kêu gọi đầu tư trọng điểm vào lĩnh vực khai thác khoáng sản, sau đó tiếp tục phát triển các loại cây ăn quả, cây công nghiệp, thật sự là thành phố Thanh Chuyên căn bản không thiếu loại cây trồng gì so với bên ngoài. Phùng Vũ Trách cuối cùng cũng là người công tác ở Thanh Chuyên lâu năm, căn bản rất quen thuộc tình hình, vì vậy sau khi trầm ngâm giây lát thì nói ra vài ưu thế của thành phố Thanh Chuyên.

Vương Tử Quân mặc dù hỏi khá đường đột nnhwng câu trả lời của Phùng Vũ Trách cũng căn bản là khá tốt. Tần Hoài Chung nhìn thoáng qua Phùng Vũ Trách, ánh mắt của hắn khá phức tạp, vừa có chút tán thưởng, vừa có chút cảm thấy không bằng. Xem ra những gì mình hiểu về Thanh Chuyên căn bản không bằng một cán bộ lão thành như Phùng Vũ Trách.

Phải nói biểu hiện hôm nay của Phùng Vũ Trách làm cho Tần Hoài Chung cảm thấy bình thản hơn. Hắn ngồi trên vị trí chủ tịch thành phố Thanh Chuyên, hắn có chút không cam lòng. Hắn cảm thấy sở dĩ Phùng Vũ Trách thắng mình là vì có một người như chủ tịch Vương đứng sau lưng. Nhưng biểu hiệu của Phùng Vũ Trách hôm nay lại giống như lấp đầy khe rãnh như vậy trong lòng Tần Hoài Chung.

Tần Hoài Chung chợt nhớ đến một câu nói theo bản năng: Hành trình trong quan trường giống như quá trình tu luyện của một cá nhân, anh có thể đắc đạo thành tiên hay không, không những liên quan đến ngộ tính, còn liên quan đến phương pháp tu hành của anh. Nếu không có ngộ tính, như vậy dù là bất kỳ người nào cũng không muốn làm thầy của anh.

Vương Tử Quân tất nhiên không biết những ý nghĩ như vậy của Tần Hoài Chung, hắn lẳng lặng nghe Phùng Vũ Trách lên tiếng. Sau khi Phùng Vũ Trách nói xong thì hắn cười nói: - Vũ Trách, mọi người đều nói anh có khả năng công tác, tôi thấy đầu óc của anh cũng rất lợi hại, ngay cả khi không chuẩn bị cũng có thể nói ra như vậy, lại nói rất rõ ràng ngắn gọn.

- chủ tịch vương, tôi căn bản là nói những lời từ tận đáy lòng mình. Khi thấy Vương Tử Quân cũng không vì vậy mà nổi giận, Phùng Vũ Trách không khỏi cười ha hả nói.



- Tuy những gì anh nói đại đa số đều là những phương án tạm thời, thế nhưng có một điểm không sai, đó là các anh muốn xây dựng và phát triển thì phải phát huy ưu thế của mình. Vương Tử Quân nói đến đây thì trầm ngâm giây lát nói: - Trong mắt tôi thì thành phố Thanh Chuyên của các anh muốn phát triển, không những phải phát huy ưu thế của bản thân, còn phải đẩy mạnh phát triển những ưu thế này, cần phải phát huy ưu thế thành những sản nghiệp tập trung.

- Vì vậy trong quá trình kêu gọi đầu tư, các anh cần phải kêu gọi đầu tư thật sự châm chước. Vào thời đại này cạnh tranh phát triển kinh tế giữa các khu vực cũng không còn là cạnh tranh của xí nghiệp, mà là cạnh tranh về hệ thống sản nghiệp, tập trung thể hiện ở phương diện sản nghiệp chủ đạo, nó có liên quan đến sự tụ tập của doanh nghiệp, liên quan đến quy mô hiệu ứng, đến việc tập trung sản nghiệp.

- Khi các anh định vị tốt sản nghiệp của mình, như vậy các anh có thể kêu gọi các công ty trong nước và nước ngoài, kêu gọi những công ty hàng đầu, có thể cho ra những ưu đãi chính sách phù hợp. Chỉ cần các anh phát huy đầy đủ ưu thế của thành phố Thanh Chuyên, đưa xí nghiệp hàng đầu vào thúc đẩy kinh tế Thanh Chuyên, như vậy sẽ coi như tụ tập sản nghiệp. Chúng ta cũng phải chú ý đẩy mạnh và mở rộng sản nghiệp, đẩy mạnh sức cạnh tranh. Đến khi đó cho dù các anh không đi ra kêu gọi đầu tư, như vậy các xí nghiệp tương quan cũng sẽ chạy về phía các anh.

Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung chú ý lắng nghe, Triệu Hiểu Bạch ngồi sau lưng Vương Tử Quân thì càng ghi nhớ lời dạy bảo của lãnh đạo. Hắn đi theo Vương Tử Quân đã khá lâu, hắn càng ngày càng kính nể lãnh đạo của của mình. Chủ tịch Vương một khi đã lên tiếng thì căn bản sẽ có thể trở thành một bài viết tuyệt hảo.

- Chủ tịch Vương, nếu các xí nghiệp kéo đến đầu tư thì sao? Tần Hoài Chung trầm ngâm giây lát thì chần chờ nói.

- Nếu như bọn họ có thể xúc tiến phát triển sản nghiệp trong thành phố, như vậy chúng ta sẽ hoan nghênh, thế nhưng nếu không phù hợp với phương hướng phát triển sản nghiệp ưu thế, như vậy kiên quyết từ chối. Vương Tử Quân phất phất tay nói tiếp: - Bây giờ chúng ta kêu gọi đầu tư giống như tung lưới xuống hồ, chỉ cần thứ gì bị dính vào lưới là đều thu nhận. Sau này chúng ta không nên giữ lấy tâm tính này, căn bản có sự phân biệt nghiêm khắc đối với các hạng mục đầu tư, không nên ôm đồm, không nên vứt bỏ tất cả vào rổ của mình.

Tần Hoài Chung căn bản cũng không có nhiều cảm xúc với lời này của Vương Tử Quân, Phùng Vũ Trách thì lại khác. Phùng Vũ Trách làm chủ tịch thành phố Thanh Chuyên khá nhiều năm, bí thư Sầm là người cực kỳ coi trọng đầu tư và xúc tiến phát triển kinh tế. Thế nên phương diện kêu gọi đầu tư luôn làm cho Phùng Vũ Trách cảm thấy nhức đầu.

Năm xưa vì một hạng mục năm triệu mà Phùng Vũ Trách đã từng chạy đến xí nghiệp người ta năm lần bảy lượt, vì kêu gọi đầu tư mà hai mắt đỏ hồng. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại nói cho hắn biết, nếu là các xí nghiệp không phù hợp thì không nên tiếp nhận.

- Không tiếp nhận không phải là có chút đáng tiếc sao? Tuy cảm thấy nói những lời như vậy là không hay, thế nhưng Phùng Vũ Trách vẫn không nhịn được phải hỏi Vương Tử Quân.

- Nếu nhìn từ phương diện hiệu quả và lợi ích ngắn hạn, đó là một tổn thất của địa phương. Thế nhưng nếu nhìn từ mặt lâu dài, đó là một cử chỉ sáng suốt, chúng ta đề cao tiêu chuẩn kêu gọi đầu tư cũng chính là một cách hữu hiệu để tuyên truyền với bên ngoài. Vương Tử Quân nói rồi chỉ về phía dãy núi phía trước: - Chúng ta muốn phát triển thì càng phải làm cho nhiều người có thể phát triển theo, cũng không phải vì lợi ích trước mắt mà không để ý đến phương diện kêu gọi đầu tư như thế nào.

Bầu không khí trong xe chợt trầm mặc, chợt nghe Phùng Vũ Trách tỏ thái độ: - Chủ tịch Vương, mong ngài yên tâm, thành phố Thanh Chuyên nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng.

Vương Tử Quân cười cười không nói gì thêm.

Hôm nay Sầm Vật Cương khá rãnh rổi, lão ngồi trong nhà xem chương trình thời sự, lão chăm chú xem tất cả chương trình thời sự của hai đài quốc gia và Mật Đông.

Trong chương trình thời sự của tỉnh Mật Đông, tin tức đầu tiên vẫn liên quan đến Sầm Vật Cương. Sầm Vật Cương nhìn đám người đi theo sau lưng minh, lão dùng giọng bất mãn lẩm bẩm: - Nhiều người đi theo như vậy làm gì? Căn bản là lãng phí, ngày mai phải nói rõ với Phương Anh Hồ, lần sau không cho nhiều người đi theo như vậy nữa.

Sau khi xong bản tin về Sầm Vật Cương, sau đó hình bóng của Vương Tử Quân hiện ra trên màn hình. Vương Tử Quân đang ngồi trong một nhà nông, đang trò chuyện gì đó với một người đàn ông nông dân.

Nếu so sánh hình ảnh giữa hai bên, Sầm Vật Cương không khỏi có chút bức bối. Vương Tử Quân căn bản luôn có hình tượng tốt đẹp, luôn xem xét dân tình, giải ưu sầu cho dân. Nhưng Sầm Vật Cương mình thì sao? Đi đâu cũng huy động nhân lực tiền hô hậu ủng, đến hiện trường căn bản chưa từng phải đứng, chỉ là hình tượng một ông lão khoa chân múa tay mà thôi.

Sầm Vật Cương có biết đến hành trình của Vương Tử Quân, mặc dù nhìn bản tin thời sự có chút không vui, thế nhưng cũng không nói gì được. Nhưng khi mà chỉ thị của Vương Tử Quân về phương diện phát triển kinh tế của thành phố Thanh Chuyên được phát ra ngoài, lão không khỏi nhíu mày

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook