Chương 918: Một lính khí thế cả ổ khí thế
Bảo Thạch Tiêu
20/08/2014
- Tôi thấy
hay là thế này, trước tiên phạt lương tháng này của anh, đồng
thời anh phải làm bản kiểm điểm sâu sắc. Còn xử phạt gì
khác, đợi đến khi thị ủy nghiên cứu rồi xem xét sau, không làm
như vậy thì nào có thể nói với người ngoài được?
Lê Gia Luận liên tục gật đầu, hắn dùng giọng thành khẩn nói:
- Bí thư Vương, ngài nói sao thì cứ như vậy, ngài cứ xử phạt, tôi không có ý kiến.
Vương Tử Quân dừng lại một lát rồi nói:
- Này, chủ nhiệm Lê, anh đã chạy ngược chạy xuôi kêu gọi đầu tư hơn chục ngày, làm được nhiều chuyện, cuối cùng có kết quả là con số bao nhiêu? Anh cần phải cho ra một bản báo cáo, ký tên đưa cho tôi.
Kết quả là sau đó Vương Tử Quân lại mở ta một hội nghị ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, hắn trịnh trọng làm kiểm điểm, hơn nữa cuối cùng còn cường điệu:
- Đây là ý kiến xử lý đồng chí Lê Gia Luận ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, còn thị ủy có thái độ gì, phải xem vào thái độ của thị ủy.
Trong lúc mọi người căn bản không biết nhiều thứ, Lê Gia Luận là người trong cuộc thì từ đầu đến cuối lại cười tủm tỉm, hai cánh tay đặt trên mặt bàn, mặc cho bí thư Vương đứng bên kia nói năng trịnh trọng thế nào, hắn vẫn tỏ ra binh tĩnh căn bản không có chút gợn sóng.
Lý Nhị Bình cũng biết việc này bí thư Vương sẽ áp dụng phương pháp của mình mà thông qua, nhưng ít nhất thì cũng phải nói ra những lời biện hộ, chẳng qua phải đến đúng điểm dừng thì thôi, cũng không nói thêm gì nữa. Nàng suy nghĩ giây lát, sau đó thay đổi chủ đề:
- Bí thư Vương, anh có xem qua báo cáo của phòng thống kê thành phố La Nam hay chưa, GDP năm nay của chúng ta đã đạt đến con số mười tám tỷ, kết quả đứng hạng thứ tư ở trong tỉnh đã xem như trong tầm tay. Dù là thành phố Đông Bộ cũng chỉ mạnh hơn chúng ta một chút mà thôi.
Lý Nhị Bình nói xong lời cuối cùng thì trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, dù sao thì thành tích gấp đôi như vậy cũng xem như hiếm thấy trong cả nước. Hơn nữa đây là hai năm thành phố La Nam liên tục phát triển gấp đôi, dù là ở thành phố duyên hải cũng không có được như vậy.
Dựa vào chiến tích mạnh mẽ này, đám lãnh đạo ban ngành thành phố La Nam đều được xem như là những người có tương lai tươi sáng.
Vương Tử Quân tất nhiên đã đọc qua bản báo cáo mà Lý Nhị Bình nhắc đến, hắn cũng rất thỏa mãn với những con số như vậy. Một năm qua vì phát triển thành phố La Nam, hắn đã lo lắng hết lòng, đã quan tâm hết mức, bây giờ đã đến thời điểm thu hoạch thành quả.
Tổng sản lượng là mười tám tỷ, như vậy chỉ kém một chút so với thành phố Đông Bộ mà thôi.
- Chủ tịch Lý, càng là sau này thì chúng ta càng không thể tự mãn, mỗi năm trôi qua thì nhiệm vụ của chúng ta sẽ càng thêm gian khổ hơn.
Vương Tử Quân nói, đúng lúc điện thoại trong tay vang lên. Cho đến nay Vương Tử Quân đều dùng hai chiếc điện thoại, chiếc điện thoại trong tay hắn căn bản là ít người biết được.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua dãy số, hắn cười nói:
- Chào bí thư Đường, tôi là Vương Tử Quân.
Đường Cảnh Ung ở bên kia cười nói:
- Tử Quân, cậu đang ở đâu vậy?
- Bí thư Đường, tôi đang ở thành phố La Nam, nếu lãnh đạo có chỉ thị, tôi sẽ nhất định đi đến nương tựa ngay.
Sau gần một năm ma xát, quan hệ giữa Vương Tử Quân và Đường Cảnh Ung càng thêm thân cận. Dù phương diện thân cận giữa hai người cũng không phải là đồng tâm hiệp lực, thế nhưng hợp tác càng có vẻ đắc ý nhiều hơn.
Sau khi biết được năng lượng của Vương Tử Quân ở tỉnh Sơn Nam và tiềm lực phát triển kinh tế của thành phố La Nam, Đường Cảnh Ung đã đứng vững gót chân ở tỉnh Sơn Nam đãc bắt đầu dùng ánh mắt ngang hàng nhìn Vương Tử Quân. Nhưng Đường Cảnh Ung càng biểu hiện ra một trạng thái ngang hàng thì Vương Tử Quân lại càng bảo trì sự tôn trọng với phó bí thư tỉnh ủy này, đây là nguyên tắc, người ta kính mình một thước thì ta tôn trọng một trượng.
- Ha ha, bí thư Vương bây giờ thật sự quá lo lắng rồi, bây giờ ở tỉnh Sơn Nam có ai không biết chỉ cần chạy hai giờ trên đường cao tốc là có thể từ La Nam đến Sơn Viên chứ? Nhưng cậu cũng đừng tự mình chạy đến, tôi cũng không có thời gian uốn rượu đâu.
Đường Cảnh Ung nói rồi thay đổi chủ đề:
- Tử Quân, nói cho cậu biết một tin tức, cậu nên nắm bắt.
Sau khi nghe Đường Cảnh Ung nói có một tin tức quan trọng, gương mặt Vương Tử Quân cũng dần trở nên ngưng trọng. Chợt nghe Đường Cảnh Ung nói:
- Tôi vừa rồi nhận được tin tức, vào cuối tuần thì một vị lãnh đạo trung ương sẽ đến nghiên cứu vấn đề phát triển của các thành phố trọng tâm ở tỉnh Sơn Nam.
"Vấn đề phát triển của thành phố trọng tâm!"
Từ văn phòng về nhà thì Vương Tử Quân mãi nghĩ đến lời nói của Đường Cảnh Ung, những ý nghĩ tươi mới liên tục lóe lên trong đầu.
Thành phố La Nam trước kia đã cực kỳ cẩn thận để kiếm vị trí thành phố trọng tâm cho mình, thế nhưng vì bên trên có người vung tay, kết quả thành phố trọng tâm rơi xuống đầu thành phố Tam Hồ. Sau khi có kết quả này, dù Vương Tử Quân vẫn luôn nở nụ cười trước mặt cán bộ nhân dân thành phố La Nam, thế nhưng lại căn bản không thể nào không quan tâm đến phương diện thành phố trọng tâm này.
Thực tế Vương Tử Quân cực kỳ coi trọng thành quả phấn đấu của mình hơn bất kỳ kẻ nào khác, dưới tình huống bất đắc dĩ thì hắn cũng chỉ có thể tuân theo mà thôi.
Vương Tử Quân là lãnh đạo một phương, hắn không thể nào làm rối loạn tiền phương được, càng không thể vì vậy mà phí hoài thời gian. Hắn chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, hơn nữa dùng biểu hiện của mình để chứng minh hành trình phát triển của thành phố La Nam.
Cũng may thành phố La Nam qua một năm phát triển đã chứng minh được tất cả, bây giờ lãnh đạo trung ương xuống nghiên cứu công tác của thành phố trọng tâm, là một cơ hội tuyệt hảo. Có cừu không báo chẳng phải là quân tử, một cơ hội tốt như vậy sao lại có thể bỏ qua cho được? Hơn nữa cũng đã đến thời điểm cho một vài người một bài học nhớ đời.
Nhưng phải làm thế nào? Tỉnh sẽ là người sắp xếp, căn bản không thể nào có khả năng cho lãnh đạo thành phố La Nam xen vào. Dù Thạch Kiên Quân là người giúp đỡ Vương Tử Quân rất nhiều, thế nhưng điều này liên quan đến đại cục của tỉnh Sơn Nam, rất nhiều chuyện bọn họ phải suy xét toàn diện, phải xuất phát từ đại cục của tỉnh Sơn Nam.
- Ba ba...
Tiểu Bảo đã đi rất vững, nó đang ôm lấy một quả bóng cao su có hình gấu chạy như quả cầu về phía Vương Tử Quân.
Khi thấy con trai thì những phiền não trong lòng Vương Tử Quân giống như chợt biến mất sạch sẽ, hắn duỗi hai tay ôm con vào lòng. Hắn hôn một cái thật mạnh lên mặt con, sau đó mới khẽ nói:
- Mẹ đi đâu rồi?
- Mẹ đang đọc sách.
Tiểu Bảo bị Vương Tử Quân hôn má thì duỗi miệng nói:
- Ba ba, Tiểu Bảo không cần ba ba hôn, Tiểu Bảo muốn cùng ba chơi bóng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng vểnh miệng nhỏ nhắn đáng yêu của con trai, thế là nở nụ cười:
- Tốt tốt, ba ba trở thành người xấu rồi, ba ba sẽ chơi bóng với Tiểu Bảo.
Sau khi đi vào phòng khách, Tiểu Bảo ném quả bóng cao su cho Vương Tử Quân. Hắn nhìn quả bóng chậm rãi chạy đến, thế là cố ý chụp hụt, hơn nữa còn ngã sấp xuống đất, chọc cho con trai cười ha ha.
Mạc Tiểu Bắc đang ở trong phòng, sau khi nghe thấy âm thanh trong phòng khách, nàng đi ra ngoài thấy hai cha con đang vui đùa rất vui vẻ, thế là nở nụ cười hạnh phúc.
- Ba ba, chúng ta chơi đồ hàng đi.
Tiểu Bảo sau khi thấy Vương Tử Quân ngã bảy tám lần thì xem như cười cũng mệt, thế là nó quăng bóng cao su chạy vào trong phòng ngủ.
Chỉ sau nửa phút thì Tiểu Bảo đã hai tuổi mới khó khăn nhấc một thùng đồ chơi ra. Vương Tử Quân đang nói chuyện với Mạc Tiểu Bắc, hắn nhìn thấy chiếc thùng đồ chơi, thế là trong lòng bùng lên cảm giác không hay. Hắn còn chưa kịp nói thì con trai Tiểu Bảo đã hoàn thành được nghiệp lớn của mình, một tiếng ầm vang lên, thùng đồ chơi rơi xuống đất tán loạn khắp nơi.
Tiểu Na đang nấu cơm nghe thấy tiếng động vội chạy ra, nàng nhìn đống đồ chơi tán loạn trên mặt đất, lại nhìn bộ dạng dở khóc dở cười của hai vợ chồng Vương Tử Quân. Nàng nhanh chóng nói:
- Chú, ngài cứ chơi với Tiểu Bảo, cháu làm cơm xong thì sẽ thu dọn ngay.
- Tử Quân, nhà chúng ta thật sự có quá nhiều đồ chơi.
Mạc Tiểu Bắc nhìn những món đồ chơi tràn lan trên mặt đất, thế là lắc đầu nói. Vương Tử Quân nhìn những món đồ chơi kia, hắn vung tay lên tiếng:
- Những món này cũng không phải là anh mua, anh cũng không có biện pháp gì khác.
Mạc Tiểu Bắc quệt mũi nghịch ngợm, nàng chỉ chỉ những món đồ chơi rồi nói:
- Không phải anh mua là thật, nhưng ít nhất anh cũng là người đầu sỏ, những món đồ chơi này cũng vì anh mà tuồn vào nhà chúng ta.
Mạc Tiểu Bắc nói như vậy thì Vương Tử Quân xem như hết đường mở miệng. Sau khi Tiểu Bảo đến thành phố La Nam, đám người thường xuyên đến nhà Vương Tử Quân báo cáo công tác đều không hẹn mà gặp mang theo vài món đồ chơi, hơn nữa mỗi lần đều có. Đồ chơi cho trẻ em không phải quá đắt, hơn nữa còn là cho trẻ nhỏ, thế cho nên bí thư Vương căn bản không thể nào từ chối được. Khi bầu không khí này dần lan tràn, tất cả cán bộ cấp sở ở thành phố La Nam đã có một thói quen mua đồ chơi cho Tiểu Bảo khi đến nhà bí thư Vương.
Tất nhiên đám lãnh đạo cơ quan đơn vị sẽ không tự mình chạy đến cửa hàng để lựa chọn đồ chơi, nhiệm vụ như vậy sẽ được giao cho thư ký thực hiện. Do đó đám thư ký còn tổng kết ra một quy luật, khi nào lãnh đạo sắp xếp đi mua đồ chơi, như vậy sẽ nói rõ lãnh đạo sắp đến nhà bí thư Vương báo cáo công tác.
Thậm chí có người đồn đãi, có vị thư ký vì muốn bớt việc mà mua một lần vài món đồ chơi, khi nào lãnh đạo cần dùng thì chỉ cần duỗi tay lấy đi là xong.
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân đang nghĩ xem xử lý đống đồ chơi kia như thế nào thì chuông cửa vang lên. Vương Tử Quân nhìn qua mắt mèo thì thấy chủ tịch Hà Khởi Duệ đang đứng ngoài nhà mình, trong lòng chủ tịch Hà chính là một cái hộp súng tự động to tướng.
- Tiểu Bảo, đến đây nào, xem bác đến cho cháu món tốt gì nào!
Sau khi chào Vương Tử Quân một câu, Hà Khởi Duệ nâng khẩu súng trong tay lên khoe với Tiểu Bảo.
Trẻ nhỏ vốn thích mới nới cũ, Tiểu Bảo cũng không ngoại lệ. Nó vốn đang chơi đùa với đống đồ chơi của mình, khi thấy Hà Khởi Duệ đến với khẩu súng tự động, thế là vui sướng chạy đến.
- Cám ơn bác!
Tiểu Bảo vừa tiếp nhận súng tự động vừa dùng giọng trong trẻo cảm ơn Hà Khởi Duệ giống như một người lớn.
Một tiếng bác làm cho Hà Khởi Duệ cảm thấy cực kỳ vui vẻ, không khỏi nở nụ cười thỏa mãn. Nếu mình đến mà không đem theo thứ gì, liệu đứa bé này có nhận biết mình sao?
Hà Khởi Duệ nắm lấy bàn tay mập của Tiểu Bảo rồi cười nói:
- Này bảo bối, ngày nào đó bảo chị Tiểu Na đưa đến nhà bác chơi, trong nhà bác có nhiều món ngon.
Tiểu Bảo nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu vui mừng. Vương Tử Quân nhìn ánh mắt chờ đợi của con trai, thế là nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc, không khỏi có chút xấu hổ. Nhà hắn thường không làm cơm, Mạc Tiểu Bắc ngẫu nhiên nấu cơm một lần, Tiểu Na lại lo chuyện bếp núc. Dù Tiểu Na nấu nướng rất ngon, thế nhưng nếu so sánh với vợ của Hà Khởi Duệ thì căn bản không cùng cấp bậc.
Trong phòng khách có một Hỗn Thế Ma Vương là Tiểu Bảo Nhi, thế cho nên không phải địa điểm nói chuyện, vì vậy Vương Tử Quân và Hà Khởi Duệ đi vào trong phòng làm việc.
Sau khi nói hai câu chuyện phiếm, Hà Khởi Duệ chợt cười nói:
- Bí thư Vương, hôm nay tôi đi đến khu quy hoạch kỹ thuật cao một chuyến, các xí nghiệp bên kia vận hành rất tốt, trên cơ bản là sản xuất hai mươi bốn tiếng một ngày mà không ngừng nghỉ, xem ra cung không đủ cầu.
Hà Khởi Duệ nói đến khu quy hoạch kỹ thuật cao, Vương Tử Quân hiểu ngay ý nghĩ của chủ tịch Hà khi đến nhà mình vào lúc này. Nhưng Hà Khởi Duệ không nói rõ, hắn cũng giả vờ hồ đồ:
- À, công ty điện tử Hồng Tâm thật sự sản xuất máy tính rất tốt, tuy chất lượng còn chênh lệch với nước ngoài, thế nhưng lại thắng ở phương diện giá cả. Chẳng qua bọn họ nếu muốn phát triển mạnh ở sự nghiệp của mình, thì cần phải đầu tư vào phương diện kỹ thuật. Dù sao thì một ngành sản xuất cũng đổi mới và chuyển biến theo từng ngày, thật sự là rất nhanh chóng.
- Đúng vậy, giám đốc Lý của bọn họ cũng nói như thế. Giám đốc Lý còn đặc biệt nhắc đến thượng tá Mạc nhà anh, hy vọng có thể thuê thượng tá Mạc làm thủ tịch cố vấn cho bọn họ.
Hà Khởi Duệ nói rồi nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
Vương Tử Quân đến bây giờ cũng chưa từng nghi ngờ về thiên phú của Mạc Tiểu Bắc ở phương diện máy tính, tất nhiên hắn cũng biết cách giúp đỡ vợ mình, để Mạc Tiểu Bắc kết hợp với tập đoàn Quân Thành cùng nhau phát triển. Bây giờ đừng nói là điện tử Hồng Tâm, nhiều công ty lớn đang cho ra lời mời chào với Mạc Tiểu Bắc nhà mình.
Vương Tử Quân cười cười không trả lời vấn đề này, mà Hà Khởi Duệ cũng không dây dưa ở phương diện này. Hắn biết rõ Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, dù người ta thật lòng có lời mời vì tài năng của Mạc Tiểu Bắc, bí thư Vương cũng không thể đồng ý.
- Bí thư Vương, hôm nay anh Ngô ở hiệp hội quản lý khu quy hoạch đã tố khổ với tôi.
Hà Khởi Duệ nói thêm hai câu, sau đó tiếp tục đặt lời nói lên phương diện quan trọng. Lần này hắn nói về chuyện của Lê Gia Luận, sau khi nghe Lý Nhị Bình nói bí thư Vương Tử Quân đã có vài phần thả lỏng ở sự kiện này, thế là hắn thấy thời cơ của mình đã đến, nhanh chóng ra tay giúp đỡ cho viên chủ nhiệm nói năng lỗ mãng kia.
Vương Tử Quân không lên tiếng chờ Hà Khởi Duệ tiếp tục mở miệng, nhưng trong đầu của hắn lại xuất hiện một ý nghĩ. Một ý nghĩ lóe lên rất nhanh, thế nhưng nó lại làm cho hai mắt Vương Tử Quân chợt tỏa sáng.
- Bí thư Vương, những lời nói của Lê Gia Luận là không đúng, nhưng hai người chúng ta cũng là đứng trên nhìn chuyện của người, thực tế thì chính tôi cũng có ý nghĩ giúp đỡ. Thành phố Tam Hồ bọn họ là thành phố trọng tâm, chiếm hết những ưu đãi về chính sách và sự giúp đỡ của tỉnh, đang lý ra phải giúp đỡ chúng ta phát triển. Bây giờ thì lại khác, bọn họ dựa vào chúng ta để phát triển, những chuyện này đừng nói là đồng chí bình thường cũng không ngờ, ngay cả tôi cũng không thoải mái.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì vỗ đùi nói:
- Những lời này thật sự là không dễ nghe, thế nhưng thành phố Tam Hồ thấy không dễ nghe thì đừng nghe, Lâm Trường Công mất hứng rồi sao? Anh ta còn có mặt mũi nào để đề xuất ý kiến với chúng ta sao?
Mạc Tiểu Bắc đang ở trong phòng, sau khi nghe thấy âm thanh trong phòng khách, nàng đi ra ngoài thấy hai cha con đang vui đùa rất vui vẻ, thế là nở nụ cười hạnh phúc.
- Ba ba, chúng ta chơi đồ hàng đi.
Tiểu Bảo sau khi thấy Vương Tử Quân ngã bảy tám lần thì xem như cười cũng mệt, thế là nó quăng bóng cao su chạy vào trong phòng ngủ.
Chỉ sau nửa phút thì Tiểu Bảo đã hai tuổi mới khó khăn nhấc một thùng đồ chơi ra. Vương Tử Quân đang nói chuyện với Mạc Tiểu Bắc, hắn nhìn thấy chiếc thùng đồ chơi, thế là trong lòng bùng lên cảm giác không hay. Hắn còn chưa kịp nói thì con trai Tiểu Bảo đã hoàn thành được nghiệp lớn của mình, một tiếng ầm vang lên, thùng đồ chơi rơi xuống đất tán loạn khắp nơi.
Tiểu Na đang nấu cơm nghe thấy tiếng động vội chạy ra, nàng nhìn đống đồ chơi tán loạn trên mặt đất, lại nhìn bộ dạng dở khóc dở cười của hai vợ chồng Vương Tử Quân. Nàng nhanh chóng nói:
- Chú, ngài cứ chơi với Tiểu Bảo, cháu làm cơm xong thì sẽ thu dọn ngay.
- Tử Quân, nhà chúng ta thật sự có quá nhiều đồ chơi.
Mạc Tiểu Bắc nhìn những món đồ chơi tràn lan trên mặt đất, thế là lắc đầu nói. Vương Tử Quân nhìn những món đồ chơi kia, hắn vung tay lên tiếng:
- Những món này cũng không phải là anh mua, anh cũng không có biện pháp gì khác.
Mạc Tiểu Bắc quệt mũi nghịch ngợm, nàng chỉ chỉ những món đồ chơi rồi nói:
- Không phải anh mua là thật, nhưng ít nhất anh cũng là người đầu sỏ, những món đồ chơi này cũng vì anh mà tuồn vào nhà chúng ta.
Mạc Tiểu Bắc nói như vậy thì Vương Tử Quân xem như hết đường mở miệng. Sau khi Tiểu Bảo đến thành phố La Nam, đám người thường xuyên đến nhà Vương Tử Quân báo cáo công tác đều không hẹn mà gặp mang theo vài món đồ chơi, hơn nữa mỗi lần đều có. Đồ chơi cho trẻ em không phải quá đắt, hơn nữa còn là cho trẻ nhỏ, thế cho nên bí thư Vương căn bản không thể nào từ chối được. Khi bầu không khí này dần lan tràn, tất cả cán bộ cấp sở ở thành phố La Nam đã có một thói quen mua đồ chơi cho Tiểu Bảo khi đến nhà bí thư Vương.
Tất nhiên đám lãnh đạo cơ quan đơn vị sẽ không tự mình chạy đến cửa hàng để lựa chọn đồ chơi, nhiệm vụ như vậy sẽ được giao cho thư ký thực hiện. Do đó đám thư ký còn tổng kết ra một quy luật, khi nào lãnh đạo sắp xếp đi mua đồ chơi, như vậy sẽ nói rõ lãnh đạo sắp đến nhà bí thư Vương báo cáo công tác.
Thậm chí có người đồn đãi, có vị thư ký vì muốn bớt việc mà mua một lần vài món đồ chơi, khi nào lãnh đạo cần dùng thì chỉ cần duỗi tay lấy đi là xong.
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân đang nghĩ xem xử lý đống đồ chơi kia như thế nào thì chuông cửa vang lên. Vương Tử Quân nhìn qua mắt mèo thì thấy chủ tịch Hà Khởi Duệ đang đứng ngoài nhà mình, trong lòng chủ tịch Hà chính là một cái hộp súng tự động to tướng.
- Tiểu Bảo, đến đây nào, xem bác đến cho cháu món tốt gì nào!
Sau khi chào Vương Tử Quân một câu, Hà Khởi Duệ nâng khẩu súng trong tay lên khoe với Tiểu Bảo.
Trẻ nhỏ vốn thích mới nới cũ, Tiểu Bảo cũng không ngoại lệ. Nó vốn đang chơi đùa với đống đồ chơi của mình, khi thấy Hà Khởi Duệ đến với khẩu súng tự động, thế là vui sướng chạy đến.
- Cám ơn bác!
Tiểu Bảo vừa tiếp nhận súng tự động vừa dùng giọng trong trẻo cảm ơn Hà Khởi Duệ giống như một người lớn.
Một tiếng bác làm cho Hà Khởi Duệ cảm thấy cực kỳ vui vẻ, không khỏi nở nụ cười thỏa mãn. Nếu mình đến mà không đem theo thứ gì, liệu đứa bé này có nhận biết mình sao?
Hà Khởi Duệ nắm lấy bàn tay mập của Tiểu Bảo rồi cười nói:
- Này bảo bối, ngày nào đó bảo chị Tiểu Na đưa đến nhà bác chơi, trong nhà bác có nhiều món ngon.
Tiểu Bảo nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu vui mừng. Vương Tử Quân nhìn ánh mắt chờ đợi của con trai, thế là nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc, không khỏi có chút xấu hổ. Nhà hắn thường không làm cơm, Mạc Tiểu Bắc ngẫu nhiên nấu cơm một lần, Tiểu Na lại lo chuyện bếp núc. Dù Tiểu Na nấu nướng rất ngon, thế nhưng nếu so sánh với vợ của Hà Khởi Duệ thì căn bản không cùng cấp bậc.
Trong phòng khách có một Hỗn Thế Ma Vương là Tiểu Bảo Nhi, thế cho nên không phải địa điểm nói chuyện, vì vậy Vương Tử Quân và Hà Khởi Duệ đi vào trong phòng làm việc.
Sau khi nói hai câu chuyện phiếm, Hà Khởi Duệ chợt cười nói:
- Bí thư Vương, hôm nay tôi đi đến khu quy hoạch kỹ thuật cao một chuyến, các xí nghiệp bên kia vận hành rất tốt, trên cơ bản là sản xuất hai mươi bốn tiếng một ngày mà không ngừng nghỉ, xem ra cung không đủ cầu.
Hà Khởi Duệ nói đến khu quy hoạch kỹ thuật cao, Vương Tử Quân hiểu ngay ý nghĩ của chủ tịch Hà khi đến nhà mình vào lúc này. Nhưng Hà Khởi Duệ không nói rõ, hắn cũng giả vờ hồ đồ:
- À, công ty điện tử Hồng Tâm thật sự sản xuất máy tính rất tốt, tuy chất lượng còn chênh lệch với nước ngoài, thế nhưng lại thắng ở phương diện giá cả. Chẳng qua bọn họ nếu muốn phát triển mạnh ở sự nghiệp của mình, thì cần phải đầu tư vào phương diện kỹ thuật. Dù sao thì một ngành sản xuất cũng đổi mới và chuyển biến theo từng ngày, thật sự là rất nhanh chóng.
- Đúng vậy, giám đốc Lý của bọn họ cũng nói như thế. Giám đốc Lý còn đặc biệt nhắc đến thượng tá Mạc nhà anh, hy vọng có thể thuê thượng tá Mạc làm thủ tịch cố vấn cho bọn họ.
Hà Khởi Duệ nói rồi nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
Vương Tử Quân đến bây giờ cũng chưa từng nghi ngờ về thiên phú của Mạc Tiểu Bắc ở phương diện máy tính, tất nhiên hắn cũng biết cách giúp đỡ vợ mình, để Mạc Tiểu Bắc kết hợp với tập đoàn Quân Thành cùng nhau phát triển. Bây giờ đừng nói là điện tử Hồng Tâm, nhiều công ty lớn đang cho ra lời mời chào với Mạc Tiểu Bắc nhà mình.
Vương Tử Quân cười cười không trả lời vấn đề này, mà Hà Khởi Duệ cũng không dây dưa ở phương diện này. Hắn biết rõ Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, dù người ta thật lòng có lời mời vì tài năng của Mạc Tiểu Bắc, bí thư Vương cũng không thể đồng ý.
- Bí thư Vương, hôm nay anh Ngô ở hiệp hội quản lý khu quy hoạch đã tố khổ với tôi.
Hà Khởi Duệ nói thêm hai câu, sau đó tiếp tục đặt lời nói lên phương diện quan trọng. Lần này hắn nói về chuyện của Lê Gia Luận, sau khi nghe Lý Nhị Bình nói bí thư Vương Tử Quân đã có vài phần thả lỏng ở sự kiện này, thế là hắn thấy thời cơ của mình đã đến, nhanh chóng ra tay giúp đỡ cho viên chủ nhiệm nói năng lỗ mãng kia.
Vương Tử Quân không lên tiếng chờ Hà Khởi Duệ tiếp tục mở miệng, nhưng trong đầu của hắn lại xuất hiện một ý nghĩ. Một ý nghĩ lóe lên rất nhanh, thế nhưng nó lại làm cho hai mắt Vương Tử Quân chợt tỏa sáng.
- Bí thư Vương, những lời nói của Lê Gia Luận là không đúng, nhưng hai người chúng ta cũng là đứng trên nhìn chuyện của người, thực tế thì chính tôi cũng có ý nghĩ giúp đỡ. Thành phố Tam Hồ bọn họ là thành phố trọng tâm, chiếm hết những ưu đãi về chính sách và sự giúp đỡ của tỉnh, đang lý ra phải giúp đỡ chúng ta phát triển. Bây giờ thì lại khác, bọn họ dựa vào chúng ta để phát triển, những chuyện này đừng nói là đồng chí bình thường cũng không ngờ, ngay cả tôi cũng không thoải mái.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì vỗ đùi nói:
- Những lời này thật sự là không dễ nghe, thế nhưng thành phố Tam Hồ thấy không dễ nghe thì đừng nghe, Lâm Trường Công mất hứng rồi sao? Anh ta còn có mặt mũi nào để đề xuất ý kiến với chúng ta sao?
Lê Gia Luận liên tục gật đầu, hắn dùng giọng thành khẩn nói:
- Bí thư Vương, ngài nói sao thì cứ như vậy, ngài cứ xử phạt, tôi không có ý kiến.
Vương Tử Quân dừng lại một lát rồi nói:
- Này, chủ nhiệm Lê, anh đã chạy ngược chạy xuôi kêu gọi đầu tư hơn chục ngày, làm được nhiều chuyện, cuối cùng có kết quả là con số bao nhiêu? Anh cần phải cho ra một bản báo cáo, ký tên đưa cho tôi.
Kết quả là sau đó Vương Tử Quân lại mở ta một hội nghị ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, hắn trịnh trọng làm kiểm điểm, hơn nữa cuối cùng còn cường điệu:
- Đây là ý kiến xử lý đồng chí Lê Gia Luận ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, còn thị ủy có thái độ gì, phải xem vào thái độ của thị ủy.
Trong lúc mọi người căn bản không biết nhiều thứ, Lê Gia Luận là người trong cuộc thì từ đầu đến cuối lại cười tủm tỉm, hai cánh tay đặt trên mặt bàn, mặc cho bí thư Vương đứng bên kia nói năng trịnh trọng thế nào, hắn vẫn tỏ ra binh tĩnh căn bản không có chút gợn sóng.
Lý Nhị Bình cũng biết việc này bí thư Vương sẽ áp dụng phương pháp của mình mà thông qua, nhưng ít nhất thì cũng phải nói ra những lời biện hộ, chẳng qua phải đến đúng điểm dừng thì thôi, cũng không nói thêm gì nữa. Nàng suy nghĩ giây lát, sau đó thay đổi chủ đề:
- Bí thư Vương, anh có xem qua báo cáo của phòng thống kê thành phố La Nam hay chưa, GDP năm nay của chúng ta đã đạt đến con số mười tám tỷ, kết quả đứng hạng thứ tư ở trong tỉnh đã xem như trong tầm tay. Dù là thành phố Đông Bộ cũng chỉ mạnh hơn chúng ta một chút mà thôi.
Lý Nhị Bình nói xong lời cuối cùng thì trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, dù sao thì thành tích gấp đôi như vậy cũng xem như hiếm thấy trong cả nước. Hơn nữa đây là hai năm thành phố La Nam liên tục phát triển gấp đôi, dù là ở thành phố duyên hải cũng không có được như vậy.
Dựa vào chiến tích mạnh mẽ này, đám lãnh đạo ban ngành thành phố La Nam đều được xem như là những người có tương lai tươi sáng.
Vương Tử Quân tất nhiên đã đọc qua bản báo cáo mà Lý Nhị Bình nhắc đến, hắn cũng rất thỏa mãn với những con số như vậy. Một năm qua vì phát triển thành phố La Nam, hắn đã lo lắng hết lòng, đã quan tâm hết mức, bây giờ đã đến thời điểm thu hoạch thành quả.
Tổng sản lượng là mười tám tỷ, như vậy chỉ kém một chút so với thành phố Đông Bộ mà thôi.
- Chủ tịch Lý, càng là sau này thì chúng ta càng không thể tự mãn, mỗi năm trôi qua thì nhiệm vụ của chúng ta sẽ càng thêm gian khổ hơn.
Vương Tử Quân nói, đúng lúc điện thoại trong tay vang lên. Cho đến nay Vương Tử Quân đều dùng hai chiếc điện thoại, chiếc điện thoại trong tay hắn căn bản là ít người biết được.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua dãy số, hắn cười nói:
- Chào bí thư Đường, tôi là Vương Tử Quân.
Đường Cảnh Ung ở bên kia cười nói:
- Tử Quân, cậu đang ở đâu vậy?
- Bí thư Đường, tôi đang ở thành phố La Nam, nếu lãnh đạo có chỉ thị, tôi sẽ nhất định đi đến nương tựa ngay.
Sau gần một năm ma xát, quan hệ giữa Vương Tử Quân và Đường Cảnh Ung càng thêm thân cận. Dù phương diện thân cận giữa hai người cũng không phải là đồng tâm hiệp lực, thế nhưng hợp tác càng có vẻ đắc ý nhiều hơn.
Sau khi biết được năng lượng của Vương Tử Quân ở tỉnh Sơn Nam và tiềm lực phát triển kinh tế của thành phố La Nam, Đường Cảnh Ung đã đứng vững gót chân ở tỉnh Sơn Nam đãc bắt đầu dùng ánh mắt ngang hàng nhìn Vương Tử Quân. Nhưng Đường Cảnh Ung càng biểu hiện ra một trạng thái ngang hàng thì Vương Tử Quân lại càng bảo trì sự tôn trọng với phó bí thư tỉnh ủy này, đây là nguyên tắc, người ta kính mình một thước thì ta tôn trọng một trượng.
- Ha ha, bí thư Vương bây giờ thật sự quá lo lắng rồi, bây giờ ở tỉnh Sơn Nam có ai không biết chỉ cần chạy hai giờ trên đường cao tốc là có thể từ La Nam đến Sơn Viên chứ? Nhưng cậu cũng đừng tự mình chạy đến, tôi cũng không có thời gian uốn rượu đâu.
Đường Cảnh Ung nói rồi thay đổi chủ đề:
- Tử Quân, nói cho cậu biết một tin tức, cậu nên nắm bắt.
Sau khi nghe Đường Cảnh Ung nói có một tin tức quan trọng, gương mặt Vương Tử Quân cũng dần trở nên ngưng trọng. Chợt nghe Đường Cảnh Ung nói:
- Tôi vừa rồi nhận được tin tức, vào cuối tuần thì một vị lãnh đạo trung ương sẽ đến nghiên cứu vấn đề phát triển của các thành phố trọng tâm ở tỉnh Sơn Nam.
"Vấn đề phát triển của thành phố trọng tâm!"
Từ văn phòng về nhà thì Vương Tử Quân mãi nghĩ đến lời nói của Đường Cảnh Ung, những ý nghĩ tươi mới liên tục lóe lên trong đầu.
Thành phố La Nam trước kia đã cực kỳ cẩn thận để kiếm vị trí thành phố trọng tâm cho mình, thế nhưng vì bên trên có người vung tay, kết quả thành phố trọng tâm rơi xuống đầu thành phố Tam Hồ. Sau khi có kết quả này, dù Vương Tử Quân vẫn luôn nở nụ cười trước mặt cán bộ nhân dân thành phố La Nam, thế nhưng lại căn bản không thể nào không quan tâm đến phương diện thành phố trọng tâm này.
Thực tế Vương Tử Quân cực kỳ coi trọng thành quả phấn đấu của mình hơn bất kỳ kẻ nào khác, dưới tình huống bất đắc dĩ thì hắn cũng chỉ có thể tuân theo mà thôi.
Vương Tử Quân là lãnh đạo một phương, hắn không thể nào làm rối loạn tiền phương được, càng không thể vì vậy mà phí hoài thời gian. Hắn chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, hơn nữa dùng biểu hiện của mình để chứng minh hành trình phát triển của thành phố La Nam.
Cũng may thành phố La Nam qua một năm phát triển đã chứng minh được tất cả, bây giờ lãnh đạo trung ương xuống nghiên cứu công tác của thành phố trọng tâm, là một cơ hội tuyệt hảo. Có cừu không báo chẳng phải là quân tử, một cơ hội tốt như vậy sao lại có thể bỏ qua cho được? Hơn nữa cũng đã đến thời điểm cho một vài người một bài học nhớ đời.
Nhưng phải làm thế nào? Tỉnh sẽ là người sắp xếp, căn bản không thể nào có khả năng cho lãnh đạo thành phố La Nam xen vào. Dù Thạch Kiên Quân là người giúp đỡ Vương Tử Quân rất nhiều, thế nhưng điều này liên quan đến đại cục của tỉnh Sơn Nam, rất nhiều chuyện bọn họ phải suy xét toàn diện, phải xuất phát từ đại cục của tỉnh Sơn Nam.
- Ba ba...
Tiểu Bảo đã đi rất vững, nó đang ôm lấy một quả bóng cao su có hình gấu chạy như quả cầu về phía Vương Tử Quân.
Khi thấy con trai thì những phiền não trong lòng Vương Tử Quân giống như chợt biến mất sạch sẽ, hắn duỗi hai tay ôm con vào lòng. Hắn hôn một cái thật mạnh lên mặt con, sau đó mới khẽ nói:
- Mẹ đi đâu rồi?
- Mẹ đang đọc sách.
Tiểu Bảo bị Vương Tử Quân hôn má thì duỗi miệng nói:
- Ba ba, Tiểu Bảo không cần ba ba hôn, Tiểu Bảo muốn cùng ba chơi bóng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng vểnh miệng nhỏ nhắn đáng yêu của con trai, thế là nở nụ cười:
- Tốt tốt, ba ba trở thành người xấu rồi, ba ba sẽ chơi bóng với Tiểu Bảo.
Sau khi đi vào phòng khách, Tiểu Bảo ném quả bóng cao su cho Vương Tử Quân. Hắn nhìn quả bóng chậm rãi chạy đến, thế là cố ý chụp hụt, hơn nữa còn ngã sấp xuống đất, chọc cho con trai cười ha ha.
Mạc Tiểu Bắc đang ở trong phòng, sau khi nghe thấy âm thanh trong phòng khách, nàng đi ra ngoài thấy hai cha con đang vui đùa rất vui vẻ, thế là nở nụ cười hạnh phúc.
- Ba ba, chúng ta chơi đồ hàng đi.
Tiểu Bảo sau khi thấy Vương Tử Quân ngã bảy tám lần thì xem như cười cũng mệt, thế là nó quăng bóng cao su chạy vào trong phòng ngủ.
Chỉ sau nửa phút thì Tiểu Bảo đã hai tuổi mới khó khăn nhấc một thùng đồ chơi ra. Vương Tử Quân đang nói chuyện với Mạc Tiểu Bắc, hắn nhìn thấy chiếc thùng đồ chơi, thế là trong lòng bùng lên cảm giác không hay. Hắn còn chưa kịp nói thì con trai Tiểu Bảo đã hoàn thành được nghiệp lớn của mình, một tiếng ầm vang lên, thùng đồ chơi rơi xuống đất tán loạn khắp nơi.
Tiểu Na đang nấu cơm nghe thấy tiếng động vội chạy ra, nàng nhìn đống đồ chơi tán loạn trên mặt đất, lại nhìn bộ dạng dở khóc dở cười của hai vợ chồng Vương Tử Quân. Nàng nhanh chóng nói:
- Chú, ngài cứ chơi với Tiểu Bảo, cháu làm cơm xong thì sẽ thu dọn ngay.
- Tử Quân, nhà chúng ta thật sự có quá nhiều đồ chơi.
Mạc Tiểu Bắc nhìn những món đồ chơi tràn lan trên mặt đất, thế là lắc đầu nói. Vương Tử Quân nhìn những món đồ chơi kia, hắn vung tay lên tiếng:
- Những món này cũng không phải là anh mua, anh cũng không có biện pháp gì khác.
Mạc Tiểu Bắc quệt mũi nghịch ngợm, nàng chỉ chỉ những món đồ chơi rồi nói:
- Không phải anh mua là thật, nhưng ít nhất anh cũng là người đầu sỏ, những món đồ chơi này cũng vì anh mà tuồn vào nhà chúng ta.
Mạc Tiểu Bắc nói như vậy thì Vương Tử Quân xem như hết đường mở miệng. Sau khi Tiểu Bảo đến thành phố La Nam, đám người thường xuyên đến nhà Vương Tử Quân báo cáo công tác đều không hẹn mà gặp mang theo vài món đồ chơi, hơn nữa mỗi lần đều có. Đồ chơi cho trẻ em không phải quá đắt, hơn nữa còn là cho trẻ nhỏ, thế cho nên bí thư Vương căn bản không thể nào từ chối được. Khi bầu không khí này dần lan tràn, tất cả cán bộ cấp sở ở thành phố La Nam đã có một thói quen mua đồ chơi cho Tiểu Bảo khi đến nhà bí thư Vương.
Tất nhiên đám lãnh đạo cơ quan đơn vị sẽ không tự mình chạy đến cửa hàng để lựa chọn đồ chơi, nhiệm vụ như vậy sẽ được giao cho thư ký thực hiện. Do đó đám thư ký còn tổng kết ra một quy luật, khi nào lãnh đạo sắp xếp đi mua đồ chơi, như vậy sẽ nói rõ lãnh đạo sắp đến nhà bí thư Vương báo cáo công tác.
Thậm chí có người đồn đãi, có vị thư ký vì muốn bớt việc mà mua một lần vài món đồ chơi, khi nào lãnh đạo cần dùng thì chỉ cần duỗi tay lấy đi là xong.
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân đang nghĩ xem xử lý đống đồ chơi kia như thế nào thì chuông cửa vang lên. Vương Tử Quân nhìn qua mắt mèo thì thấy chủ tịch Hà Khởi Duệ đang đứng ngoài nhà mình, trong lòng chủ tịch Hà chính là một cái hộp súng tự động to tướng.
- Tiểu Bảo, đến đây nào, xem bác đến cho cháu món tốt gì nào!
Sau khi chào Vương Tử Quân một câu, Hà Khởi Duệ nâng khẩu súng trong tay lên khoe với Tiểu Bảo.
Trẻ nhỏ vốn thích mới nới cũ, Tiểu Bảo cũng không ngoại lệ. Nó vốn đang chơi đùa với đống đồ chơi của mình, khi thấy Hà Khởi Duệ đến với khẩu súng tự động, thế là vui sướng chạy đến.
- Cám ơn bác!
Tiểu Bảo vừa tiếp nhận súng tự động vừa dùng giọng trong trẻo cảm ơn Hà Khởi Duệ giống như một người lớn.
Một tiếng bác làm cho Hà Khởi Duệ cảm thấy cực kỳ vui vẻ, không khỏi nở nụ cười thỏa mãn. Nếu mình đến mà không đem theo thứ gì, liệu đứa bé này có nhận biết mình sao?
Hà Khởi Duệ nắm lấy bàn tay mập của Tiểu Bảo rồi cười nói:
- Này bảo bối, ngày nào đó bảo chị Tiểu Na đưa đến nhà bác chơi, trong nhà bác có nhiều món ngon.
Tiểu Bảo nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu vui mừng. Vương Tử Quân nhìn ánh mắt chờ đợi của con trai, thế là nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc, không khỏi có chút xấu hổ. Nhà hắn thường không làm cơm, Mạc Tiểu Bắc ngẫu nhiên nấu cơm một lần, Tiểu Na lại lo chuyện bếp núc. Dù Tiểu Na nấu nướng rất ngon, thế nhưng nếu so sánh với vợ của Hà Khởi Duệ thì căn bản không cùng cấp bậc.
Trong phòng khách có một Hỗn Thế Ma Vương là Tiểu Bảo Nhi, thế cho nên không phải địa điểm nói chuyện, vì vậy Vương Tử Quân và Hà Khởi Duệ đi vào trong phòng làm việc.
Sau khi nói hai câu chuyện phiếm, Hà Khởi Duệ chợt cười nói:
- Bí thư Vương, hôm nay tôi đi đến khu quy hoạch kỹ thuật cao một chuyến, các xí nghiệp bên kia vận hành rất tốt, trên cơ bản là sản xuất hai mươi bốn tiếng một ngày mà không ngừng nghỉ, xem ra cung không đủ cầu.
Hà Khởi Duệ nói đến khu quy hoạch kỹ thuật cao, Vương Tử Quân hiểu ngay ý nghĩ của chủ tịch Hà khi đến nhà mình vào lúc này. Nhưng Hà Khởi Duệ không nói rõ, hắn cũng giả vờ hồ đồ:
- À, công ty điện tử Hồng Tâm thật sự sản xuất máy tính rất tốt, tuy chất lượng còn chênh lệch với nước ngoài, thế nhưng lại thắng ở phương diện giá cả. Chẳng qua bọn họ nếu muốn phát triển mạnh ở sự nghiệp của mình, thì cần phải đầu tư vào phương diện kỹ thuật. Dù sao thì một ngành sản xuất cũng đổi mới và chuyển biến theo từng ngày, thật sự là rất nhanh chóng.
- Đúng vậy, giám đốc Lý của bọn họ cũng nói như thế. Giám đốc Lý còn đặc biệt nhắc đến thượng tá Mạc nhà anh, hy vọng có thể thuê thượng tá Mạc làm thủ tịch cố vấn cho bọn họ.
Hà Khởi Duệ nói rồi nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
Vương Tử Quân đến bây giờ cũng chưa từng nghi ngờ về thiên phú của Mạc Tiểu Bắc ở phương diện máy tính, tất nhiên hắn cũng biết cách giúp đỡ vợ mình, để Mạc Tiểu Bắc kết hợp với tập đoàn Quân Thành cùng nhau phát triển. Bây giờ đừng nói là điện tử Hồng Tâm, nhiều công ty lớn đang cho ra lời mời chào với Mạc Tiểu Bắc nhà mình.
Vương Tử Quân cười cười không trả lời vấn đề này, mà Hà Khởi Duệ cũng không dây dưa ở phương diện này. Hắn biết rõ Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, dù người ta thật lòng có lời mời vì tài năng của Mạc Tiểu Bắc, bí thư Vương cũng không thể đồng ý.
- Bí thư Vương, hôm nay anh Ngô ở hiệp hội quản lý khu quy hoạch đã tố khổ với tôi.
Hà Khởi Duệ nói thêm hai câu, sau đó tiếp tục đặt lời nói lên phương diện quan trọng. Lần này hắn nói về chuyện của Lê Gia Luận, sau khi nghe Lý Nhị Bình nói bí thư Vương Tử Quân đã có vài phần thả lỏng ở sự kiện này, thế là hắn thấy thời cơ của mình đã đến, nhanh chóng ra tay giúp đỡ cho viên chủ nhiệm nói năng lỗ mãng kia.
Vương Tử Quân không lên tiếng chờ Hà Khởi Duệ tiếp tục mở miệng, nhưng trong đầu của hắn lại xuất hiện một ý nghĩ. Một ý nghĩ lóe lên rất nhanh, thế nhưng nó lại làm cho hai mắt Vương Tử Quân chợt tỏa sáng.
- Bí thư Vương, những lời nói của Lê Gia Luận là không đúng, nhưng hai người chúng ta cũng là đứng trên nhìn chuyện của người, thực tế thì chính tôi cũng có ý nghĩ giúp đỡ. Thành phố Tam Hồ bọn họ là thành phố trọng tâm, chiếm hết những ưu đãi về chính sách và sự giúp đỡ của tỉnh, đang lý ra phải giúp đỡ chúng ta phát triển. Bây giờ thì lại khác, bọn họ dựa vào chúng ta để phát triển, những chuyện này đừng nói là đồng chí bình thường cũng không ngờ, ngay cả tôi cũng không thoải mái.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì vỗ đùi nói:
- Những lời này thật sự là không dễ nghe, thế nhưng thành phố Tam Hồ thấy không dễ nghe thì đừng nghe, Lâm Trường Công mất hứng rồi sao? Anh ta còn có mặt mũi nào để đề xuất ý kiến với chúng ta sao?
Mạc Tiểu Bắc đang ở trong phòng, sau khi nghe thấy âm thanh trong phòng khách, nàng đi ra ngoài thấy hai cha con đang vui đùa rất vui vẻ, thế là nở nụ cười hạnh phúc.
- Ba ba, chúng ta chơi đồ hàng đi.
Tiểu Bảo sau khi thấy Vương Tử Quân ngã bảy tám lần thì xem như cười cũng mệt, thế là nó quăng bóng cao su chạy vào trong phòng ngủ.
Chỉ sau nửa phút thì Tiểu Bảo đã hai tuổi mới khó khăn nhấc một thùng đồ chơi ra. Vương Tử Quân đang nói chuyện với Mạc Tiểu Bắc, hắn nhìn thấy chiếc thùng đồ chơi, thế là trong lòng bùng lên cảm giác không hay. Hắn còn chưa kịp nói thì con trai Tiểu Bảo đã hoàn thành được nghiệp lớn của mình, một tiếng ầm vang lên, thùng đồ chơi rơi xuống đất tán loạn khắp nơi.
Tiểu Na đang nấu cơm nghe thấy tiếng động vội chạy ra, nàng nhìn đống đồ chơi tán loạn trên mặt đất, lại nhìn bộ dạng dở khóc dở cười của hai vợ chồng Vương Tử Quân. Nàng nhanh chóng nói:
- Chú, ngài cứ chơi với Tiểu Bảo, cháu làm cơm xong thì sẽ thu dọn ngay.
- Tử Quân, nhà chúng ta thật sự có quá nhiều đồ chơi.
Mạc Tiểu Bắc nhìn những món đồ chơi tràn lan trên mặt đất, thế là lắc đầu nói. Vương Tử Quân nhìn những món đồ chơi kia, hắn vung tay lên tiếng:
- Những món này cũng không phải là anh mua, anh cũng không có biện pháp gì khác.
Mạc Tiểu Bắc quệt mũi nghịch ngợm, nàng chỉ chỉ những món đồ chơi rồi nói:
- Không phải anh mua là thật, nhưng ít nhất anh cũng là người đầu sỏ, những món đồ chơi này cũng vì anh mà tuồn vào nhà chúng ta.
Mạc Tiểu Bắc nói như vậy thì Vương Tử Quân xem như hết đường mở miệng. Sau khi Tiểu Bảo đến thành phố La Nam, đám người thường xuyên đến nhà Vương Tử Quân báo cáo công tác đều không hẹn mà gặp mang theo vài món đồ chơi, hơn nữa mỗi lần đều có. Đồ chơi cho trẻ em không phải quá đắt, hơn nữa còn là cho trẻ nhỏ, thế cho nên bí thư Vương căn bản không thể nào từ chối được. Khi bầu không khí này dần lan tràn, tất cả cán bộ cấp sở ở thành phố La Nam đã có một thói quen mua đồ chơi cho Tiểu Bảo khi đến nhà bí thư Vương.
Tất nhiên đám lãnh đạo cơ quan đơn vị sẽ không tự mình chạy đến cửa hàng để lựa chọn đồ chơi, nhiệm vụ như vậy sẽ được giao cho thư ký thực hiện. Do đó đám thư ký còn tổng kết ra một quy luật, khi nào lãnh đạo sắp xếp đi mua đồ chơi, như vậy sẽ nói rõ lãnh đạo sắp đến nhà bí thư Vương báo cáo công tác.
Thậm chí có người đồn đãi, có vị thư ký vì muốn bớt việc mà mua một lần vài món đồ chơi, khi nào lãnh đạo cần dùng thì chỉ cần duỗi tay lấy đi là xong.
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân đang nghĩ xem xử lý đống đồ chơi kia như thế nào thì chuông cửa vang lên. Vương Tử Quân nhìn qua mắt mèo thì thấy chủ tịch Hà Khởi Duệ đang đứng ngoài nhà mình, trong lòng chủ tịch Hà chính là một cái hộp súng tự động to tướng.
- Tiểu Bảo, đến đây nào, xem bác đến cho cháu món tốt gì nào!
Sau khi chào Vương Tử Quân một câu, Hà Khởi Duệ nâng khẩu súng trong tay lên khoe với Tiểu Bảo.
Trẻ nhỏ vốn thích mới nới cũ, Tiểu Bảo cũng không ngoại lệ. Nó vốn đang chơi đùa với đống đồ chơi của mình, khi thấy Hà Khởi Duệ đến với khẩu súng tự động, thế là vui sướng chạy đến.
- Cám ơn bác!
Tiểu Bảo vừa tiếp nhận súng tự động vừa dùng giọng trong trẻo cảm ơn Hà Khởi Duệ giống như một người lớn.
Một tiếng bác làm cho Hà Khởi Duệ cảm thấy cực kỳ vui vẻ, không khỏi nở nụ cười thỏa mãn. Nếu mình đến mà không đem theo thứ gì, liệu đứa bé này có nhận biết mình sao?
Hà Khởi Duệ nắm lấy bàn tay mập của Tiểu Bảo rồi cười nói:
- Này bảo bối, ngày nào đó bảo chị Tiểu Na đưa đến nhà bác chơi, trong nhà bác có nhiều món ngon.
Tiểu Bảo nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu vui mừng. Vương Tử Quân nhìn ánh mắt chờ đợi của con trai, thế là nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc, không khỏi có chút xấu hổ. Nhà hắn thường không làm cơm, Mạc Tiểu Bắc ngẫu nhiên nấu cơm một lần, Tiểu Na lại lo chuyện bếp núc. Dù Tiểu Na nấu nướng rất ngon, thế nhưng nếu so sánh với vợ của Hà Khởi Duệ thì căn bản không cùng cấp bậc.
Trong phòng khách có một Hỗn Thế Ma Vương là Tiểu Bảo Nhi, thế cho nên không phải địa điểm nói chuyện, vì vậy Vương Tử Quân và Hà Khởi Duệ đi vào trong phòng làm việc.
Sau khi nói hai câu chuyện phiếm, Hà Khởi Duệ chợt cười nói:
- Bí thư Vương, hôm nay tôi đi đến khu quy hoạch kỹ thuật cao một chuyến, các xí nghiệp bên kia vận hành rất tốt, trên cơ bản là sản xuất hai mươi bốn tiếng một ngày mà không ngừng nghỉ, xem ra cung không đủ cầu.
Hà Khởi Duệ nói đến khu quy hoạch kỹ thuật cao, Vương Tử Quân hiểu ngay ý nghĩ của chủ tịch Hà khi đến nhà mình vào lúc này. Nhưng Hà Khởi Duệ không nói rõ, hắn cũng giả vờ hồ đồ:
- À, công ty điện tử Hồng Tâm thật sự sản xuất máy tính rất tốt, tuy chất lượng còn chênh lệch với nước ngoài, thế nhưng lại thắng ở phương diện giá cả. Chẳng qua bọn họ nếu muốn phát triển mạnh ở sự nghiệp của mình, thì cần phải đầu tư vào phương diện kỹ thuật. Dù sao thì một ngành sản xuất cũng đổi mới và chuyển biến theo từng ngày, thật sự là rất nhanh chóng.
- Đúng vậy, giám đốc Lý của bọn họ cũng nói như thế. Giám đốc Lý còn đặc biệt nhắc đến thượng tá Mạc nhà anh, hy vọng có thể thuê thượng tá Mạc làm thủ tịch cố vấn cho bọn họ.
Hà Khởi Duệ nói rồi nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
Vương Tử Quân đến bây giờ cũng chưa từng nghi ngờ về thiên phú của Mạc Tiểu Bắc ở phương diện máy tính, tất nhiên hắn cũng biết cách giúp đỡ vợ mình, để Mạc Tiểu Bắc kết hợp với tập đoàn Quân Thành cùng nhau phát triển. Bây giờ đừng nói là điện tử Hồng Tâm, nhiều công ty lớn đang cho ra lời mời chào với Mạc Tiểu Bắc nhà mình.
Vương Tử Quân cười cười không trả lời vấn đề này, mà Hà Khởi Duệ cũng không dây dưa ở phương diện này. Hắn biết rõ Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, dù người ta thật lòng có lời mời vì tài năng của Mạc Tiểu Bắc, bí thư Vương cũng không thể đồng ý.
- Bí thư Vương, hôm nay anh Ngô ở hiệp hội quản lý khu quy hoạch đã tố khổ với tôi.
Hà Khởi Duệ nói thêm hai câu, sau đó tiếp tục đặt lời nói lên phương diện quan trọng. Lần này hắn nói về chuyện của Lê Gia Luận, sau khi nghe Lý Nhị Bình nói bí thư Vương Tử Quân đã có vài phần thả lỏng ở sự kiện này, thế là hắn thấy thời cơ của mình đã đến, nhanh chóng ra tay giúp đỡ cho viên chủ nhiệm nói năng lỗ mãng kia.
Vương Tử Quân không lên tiếng chờ Hà Khởi Duệ tiếp tục mở miệng, nhưng trong đầu của hắn lại xuất hiện một ý nghĩ. Một ý nghĩ lóe lên rất nhanh, thế nhưng nó lại làm cho hai mắt Vương Tử Quân chợt tỏa sáng.
- Bí thư Vương, những lời nói của Lê Gia Luận là không đúng, nhưng hai người chúng ta cũng là đứng trên nhìn chuyện của người, thực tế thì chính tôi cũng có ý nghĩ giúp đỡ. Thành phố Tam Hồ bọn họ là thành phố trọng tâm, chiếm hết những ưu đãi về chính sách và sự giúp đỡ của tỉnh, đang lý ra phải giúp đỡ chúng ta phát triển. Bây giờ thì lại khác, bọn họ dựa vào chúng ta để phát triển, những chuyện này đừng nói là đồng chí bình thường cũng không ngờ, ngay cả tôi cũng không thoải mái.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì vỗ đùi nói:
- Những lời này thật sự là không dễ nghe, thế nhưng thành phố Tam Hồ thấy không dễ nghe thì đừng nghe, Lâm Trường Công mất hứng rồi sao? Anh ta còn có mặt mũi nào để đề xuất ý kiến với chúng ta sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.